Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Dung TL
Số chương: 611 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 949 / 1
Cập nhật: 2018-07-28 15:42:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 550: Buộc Phải Che Giấu 2
ditor Quỳnh Nguyễn
"Từng người từng người các em, đang nói linh tinh chuyện gì đấy!?" Thân Tử Hạo dùng sức vỗ vỗ bục giảng hướng về các học sinh hét lớn:"Các em biết chuyện này như thế nào hay sao? Mà ở chỗ này đoán mò lung tung!?"
"......."
Tất cả học sinh lập tức trở nên yên lặng.
Nhưng mà từng ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Thân Tử Hạo.
"Thầy giáo Thân, thầy biết chuyện gì đang xảy ra hay sao?" Đang trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh, một người liền hướng về phía Thân Tử Hạo hỏi.
"......" Thân Tử Hạo đưa mắt nhìn học sinh kia, đang chuẩn bị nói gì đó, bất chợt chuông reo báo hiệu vào học vang lên.
"Trước hết vào học, cấm không được thảo luận lại chuyện này!" Thân Tử Hạo hướng về phía học sinh, vẻ mặt dữ tợn nói, sau đó tưa tay mở quyển sách Tiếng Anh của chính mình, tiếp tục nói:"Bây giờ, mở sách tới trang 178, bắt đầu buổi học."
"......."
Tât cả học sinh cũng không còn bàn tán chuyện kia, khắp nơi trong phòng học vang lên tiếng xột xoạt âm thanh lật sách.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thân Tử Hạo trên bục giảng, bất chợt cảm thấy vô cùng cảm kích đối với thầy.
Nhưng mà những học sinh trong lớp lúc nãy, không ngừng xoay đầu lại hướng về phía Tiểu Thỏ vài lần, sau đó lại nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Trình Thi Đồng hướng về những học sinh đó, dùng hết sức mà trợn mắt một chút, sau đó đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Thỏ nói:"Không có chuyện gì đâu, chú tớ nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, cậu đừng lo."
"Ừ." Tiểu Thỏ gật gù, dùng hết sức kiềm chế nỗi bất an trong lòng, hướng về Trình Thi Đồng nói:" Tớ tuyệt đối tin tưởng anh..... Chỉ là......"
"Chỉ là chuyện gì?" Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi.
"Dù sao chuyện giáo viên với học sinh......." Ánh mắt Tiểu Thỏ đang nhìn chằm chằm vào quyển sách tiếng Anh, vốn đang xem, lại chợt phát hiện ngay cả một chữ cũng không học vào:" Dù sao là mối quan hệ giữa học sinh với học sinh, đối với trường thì ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng......"
"Tớ hiểu." Trình Thi Đồng vỗ vỗ vai Tiểu Thỏ, nhỏ giọng nói:" Không có chuyện gì, ngược lại chú của tớ không phải muốn cả đời làm giáo viên, chú tớ không phải đã nói với cậu rồi sao, năm nay là bắt đầu kiểm tra thi nghiên cứu sinh, chờ chú tớ sau khi thi đậu nghiên cứu sinh, cũng vừa lúc cậu lên Nam Kinh học đại học, chú tớ cũng lên Nam Kinh nghiên cứu, hai người không phải sẽ ở cùng nhau sao."
"Ừ." Tiểu Thỏ gật gù, nhưng cảm giác trong lòng vẫn thấy bất an vô cùng.
Buổi học hôm nay, cô đều không thể tiếp thu được lời giảng của Thân Tử Hạo.
Một lúc suy nghĩ tự nhiên đến, một lúc suy nghĩ lại bay đi, thật không biết cách nào để tập trung tinh thần.
Kỳ thực cô cũng muốn nhắn tin cho Trình Chi Ngôn, hỏi anh tình hình bên đó như thế nào rồi, nhưng cũng lại lo lắng anh cùng giáo viên chủ nhiệm nói chuyện, căn bản không có thời gian dùng điện thoại di động.
Sắp đến lúc tan học, đột nhiên một tờ giấy bay tới.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cái gì đó đập vào đầu, cúi xuống nhìn lại, chỉ thấy trên bàn của cô xuất hiện một cục giấy.
Cô quay đầu lại nhìn một chút xem ai ném cục giấy tới, nhưng những học sinh ngồi phía sau, từng người từng người đang ngồi nghiêm túc nghe Thân Tử Hạo giảng bài, dường như không có ai phát hiện chuyện này.
Tiểu Thỏ chần chừ một lúc, liền đem tờ giấy kia mở ra.
Trên giấy dùng bút lông màu đen, một hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tiểu Thỏ, có phải cậu cùng thầy giáo Trình đã cùng lên giường? Như thế nào, cảm giác tốt không? Ha ha ha ha......
"......."
Tiểu Thỏ yên lặng nhìn dòng chữ trên tờ giấy, ra sức mà cắn lấy môi mình.
________
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc - Vong Ký Hô Hấp Miêu Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc