Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Dung TL
Số chương: 611 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 949 / 1
Cập nhật: 2018-07-28 15:42:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 438: Quan Hệ Không Quá Đúng 5
ditor: Quỳnh Nguyễn
" Phốc." Tiểu Thỏ nhịn không được rất không nể mặt thầy giáo chăm sóc sức khoẻ bật cười.
"..." Thầy giáo chăm sóc sức khỏe nhất thời đầu đầy hắc tuyến, "Tôi biết là người già ngu ngốc, tôi chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp mà thôi, cậu mới người già ngu ngốc a!!"
Trình Chi Ngôn cười cười không đáp lời.
Thầy giáo chăm sóc sức khỏe đi đến trước mặt hai người bọn họ, vòng quanh hai người bọn họ vài vòng, một bàn tay vuốt ve cằm mình, ánh mắt sáng ngời nghiên cứu hồi lâu, chần chờ nói: "Muốn nói.... Bình thường thầy giáo cùng học sinh hẳn là không có động tác cầm mặt này... Cho nên tớ cảm thấy..."
" Đừng cảm thấy được." Trình Chi Ngôn lập tức ngắt lời của anh ta nói: "Cầm mặt chính là động tác thói quen của tôi mà thôi, cũng không phải chỉ nhằm vào một người."
Trình Chi Ngôn vừa nói vừa đi đến bên cạnh thầy giáo chăm sóc sức khỏe, yên lặng vươn tay đi ra bất ngờ nhẹ nhàng nhéo một phen trên gương mặt anh ta nói: "Ví dụ như cậu, tôi cũng là có thể cầm."
"..."
Thầy giáo chăm sóc sức khỏe lập tức liền cứng lại rồi.
Trên mặt của anh ta còn lưu lại nhiệt độ ngón tay Trình Chi Ngôn, pha trộn một chút mùi thuốc mỡ nhàn nhạt làm cho anh ta giống như bị điện giật, vẫn không nhúc nhích.
Mẹ, cái trứng tròn!!
Trong lòng thầy giáo chăm sóc sức khỏe nhất thời một vạn con thần thú gào rít chạy như điên.
Anh đây là bị một người đàn ông đùa giỡn sao!!?
Phải không!?
Phải không!?
Ai tới nói cho anh, anh rốt cuộc là lưu lạc như thế nào đến nỗi bị một người đàn ông trước mặt học sinh cầm mặt?
Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng thầy giáo chăm sóc sức khỏe cứng đờ, nhịn không được lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, thanh âm yếu ớt nói: "Thầy giáo Trình...thầy ấy không có việc gì đi??"
Thanh âm của cô dừng một chút, ánh mắt vừa cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt trên mặt thầy giáo chăm sóc sức khỏe, tiếp tục nói: "Vẻ mặt thầy ấy thấy thế nào cũng giống như không thể yêu."
" Đừng động anh ta." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, đưa tay hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay nói: "Có thể đứng lên sao? Theo thầy trở về văn phòng, thầy đi gọi điện thoại cho người nhà em tới đón em."
"Uh`m... Có thể đứng." Tiểu Thỏ trực tiếp từ trên giường bệnh xuống, mặc dù chỗ đầu gối có một chút cảm giác đau đớn mơ hồ, nhưng dù sao chỉ là một chút trầy da, cô còn không đến mức ngay cả đường cũng đi không nổi.
Hơn nữa, cho dù cô thật sự đi không nổi đường, cô cũng không có thể trước công chúng để cho Trình Chi Ngôn ôm cô tới văn phòng...
" Vậy chúng ta đi thôi." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, trong ánh mắt rốt cục lặng yên xóa đi lo lắng, anh xoay người đẩy cửa chính phòng y tế ra, dẫn đầu đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ chần chờ nhìn thầy giáo chăm sóc sức khỏe một cái, vội vàng đuổi kịp Trình Chi Ngôn, đi ra ngoài.
Giữa ánh nắng thầy giáo chăm sóc sức khỏe còn ở vào chấn kinh bị một người đàn ông đùa giỡn thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Sau khi Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ ra cửa phòng y tế, ngược lại không có trở về văn phòng chính mình, mà là trực tiếp đi garage tầng ngầm.
Đi đến phía trước xe của anh, Trình Chi Ngôn mở cửa xe giúp Tiểu Thỏ, sau khi nhìn cô ngồi vào khom lưng thắt dây an toàn giúp cô, lúc này mới đóng cửa xe vòng qua xe về tới trên vị trí lái chính mình.
Khuôn mặt Tiểu Thỏ hồng hồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa rồi lúc Trình Chi Ngôn thắt dây an toàn giúp cô, sợi tóc trong lúc lơ đãng xẹt qua gương mặt cô, rõ ràng cũng không có động tác đặc biệt thân mật gì, lại làm cho một trái tim nhỏ của cô nháy mắt tăng tốc đập "Bùm bùm" không ngừng.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc - Vong Ký Hô Hấp Miêu Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc