This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 113 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Hôn - Đối Thủ
hương 72.1. Hôn - Đối thủ
Edit: Baby Trùm
Diêm Tô đến Ngũ vương phủ, váy dài màu hồng nhạt, khuôn mặt dịu dàng, khí độ hàm súc, so với sườn phi thiếp thất của Phong Duyên Thiệu đều xuất sắc hơn.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đã ở đây, nàng không có chút ngoài ý muốn, chính là cười than nàng đã tới chậm.
“Quả thật chậm chút, mọi người đều chờ ngươi đã lâu.” Tựa vào ghế thái sư, Nhạc Sở Nhân cười đến ý vị thâm trường. Không chỉ là nàng đang chờ, hậu cung của Phong Duyên Thiệu cũng đã đợi hồi lâu.
Nhìn Nhạc Sở Nhân cười, Diêm Tô tựa hồ hiểu được gì đó, bất quá cũng là không để ý lắm cười cười, đi tới trước mặt Phong Duyên Thiệu có chút phúc thân, “Tô nhi gặp qua vương gia.”
“Ngồi đi. Hôm nay nàng tới đây, Diêm huynh phải ở trong phủ một mình đến hết năm cũ rồi.” Phong Duyên Thiệu nho nhã khiêm tốn, cũng bởi vì hôm nay thuộc loại gia yến cho nên Diêm Cận xưng hô là Diêm huynh.
Ngồi xuống đối diện Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô tươi cười nhợt nhạt, “Hôm nay ca ca đi quân doanh ở ngoại ô, cùng quân sĩ ăn tất niên.”
Phong Duyên Thiệu gật gật đầu, đối với Diêm Cận, hắn rất là bội phục.
Nhạc Sở Nhân dựa vào ghế ở đằng kia, nghe vợ chồng tương lai bọn họ đối thoại, thực khách sáo a. Bất quá ngày sau bọn họ khẳng định có thể làm đến tương kính như tân, thánh nhân đều nói vợ chồng nên tương kính như tân, nhưng thế không phải là một mặt khác của bằng mặt không bằng lòng sao? (Trùm: “tương kính như tân” là đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách.)
Nhưng vào lúc này, ngoài đại sảnh một đám thiếp thất kia lại đến, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô động tác nhất trí cùng quay đầu nhìn, đi trước là hai sườn phi kia, mặt sau là năm sáu người thiếp còn lại.
“Gặp qua Diêm tiểu thư.” Đi vào đại sảnh, ngoài hai vị sườn phi, những nữ tử còn lại cùng phúc thân hỏi lễ.
“Chư vị tỷ tỷ không cần đa lễ, đã lâu không gặp, chư vị tỷ tỷ vẫn khoẻ?” Đứng lên, Diêm Tô rất quen thuộc nói chuyện cùng các nàng, rất có phong phạm đại phòng, Nhạc Sở Nhân nhìn thấy không khỏi chậc chậc kỳ lạ, nữ nhân thời đại này, quả thực đều là dạng tốt.
“Diêm tiểu thư cảm thấy đã lâu, chúng ta lại ngỡ mới đây. Trước đó vài ngày ngài phái người đưa tới phương thuốc chúng ta vẫn còn đang dùng, hiệu quả rất là không tệ đó.” Hai sườn phi một trái một phái đem Diêm Tô vây ở bên trong, rất có bộ dáng coi nàng là trung tâm.
“Dùng tốt là tốt rồi, lần sau ta lại cho người đưa tới vài phương thuốc khác, nữ nhân dùng đặc biệt tốt.” Diêm Tô ý cười trong suốt, các nàng giống như thân tỷ muội bình thường.
Nhạc Sở Nhân ngớ người trong nháy mắt, ánh mắt dò xét trên người những nữ tử đó, cẩn thận đánh giá, kỳ thật các nàng giống như không có ác ý gì, xem ra là thành tâm giao hảo.
“Làm sao vậy? Ánh mắt đều thẳng.” Bên người, Phong Duyên Thương cúi đầu, thanh âm truyền tới còn mang theo ý cười.
Nhạc Sở Nhân quay đầu liếc hắn một cái, sau đó thực thành khẩn tán thưởng, “Đối với trường hợp hài hoà như thế, ta cảm thấy thực thần kỳ thôi.”
“Chớ không phải là các nàng ầm ĩ ngất trời nàng mới cảm thấy bình thường?” Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng như nước.
“Dù sao ta cũng làm không được, nếu có một đám người ở trước mặt ta hoảng loạn như vậy, liên quan đến người đều tiêu diệt toàn bộ.” Một tay nâng cằm, Nhạc Sở Nhân trêu chọc hắn, mệt hắn còn có thể cười được.
“Đủ ngoan, nghe nàng nói ta đã bắt đầu sợ hãi.” Nói hùa theo nàng, nhìn nàng cười rộ lên, hắn cũng cười khẽ. (Trùm: “ngoan” ở đây là “ngoan độc” nhé.)
“Thất vương cùng Thất vương phi thật sự là nùng tình mật ý, làm cho người ta thật hâm mộ.” Bỗng dưng, các nữ nhân đang hàn huyên kia bắt đầu chú ý đến đối diện. Hai người bọn họ một cúi đầu một ngửa đầu nhìn nhau chăm chú, thần thái nhìn về phía đối phương cũng thực làm cho người ta hâm mộ không thôi, nhất là các nữ nhân đối diện.
Cười gượng một tiếng, Nhạc Sở Nhân vẫn bảo trì tư thái kia như cũ, không đáng trả lời.
Phong Duyên Thương đạm cười tự nhiên, khí độ vô song.
“Hai người bọn họ là trẻ sinh đôi kết hợp, cho nhau đối diện linh tinh không hề ngạc nhiên, còn có càng làm cho người khác chịu không nổi đâu.” Diêm Tô cười khẽ, vừa nói, giọng điệu rất quen, tất nhiên là cũng biểu lộ nàng cùng hai người bọn họ quan hệ không giống nhau.
“Các ngươi tỷ tỷ muội muội tán gẫu, nói chúng ta làm gì? Mọi người đều là người thường, chuyện vợ chồng trong lúc đó đều đại đồng tiểu dị, các ngươi cũng ngạc nhiên như vậy sao?” Nhạc Sở Nhân ý không vui, nàng cùng Phong Duyên Thương thực trong sạch a. (Trùm: “đại đồng tiểu dị” nôm na là không khác nhau mấy.)
“Thất vương phi mất hứng, chúng ta sẽ không chọc nữa, vợ chồng mới tân hôn, thẹn thùng thực bình thường.” Một nữ tử thoạt nhìn có chút tuổi tác hoà giải.
“Nhóm tẩu tử hiểu lầm, ta thật đúng là không phải mất hứng. Chính là da mặt Tiểu Thương Tử nhà ta mỏng, trong chốc lát đem hắn nói thẹn thùng, các ngươi sẽ dỗ không được.” Ngồi ngay ngắn, Nhạc Sở Nhân rốt cục cùng đám nữ nhân kia tán gẫu.
Nói đến Phong Duyên Thương, đám nữ nhân đối diện lại đồng loạt đem tầm mắt chuyển hướng sang hắn, rồi sau đó là một trận tiếng cười cao thấp không đồng nhất.
“Không phải còn có ngươi sao? Lão Thất nghe lời ngươi nhất, đoán là ngươi nói một, lão Thất nhất định không dám nói hai.” Diêm Tô chậc chậc thở dài, có thuật ngự phu a.
Đối với lời này, Nhạc Sở Nhân tuyệt đối thích nghe, quả nhiên không phản bác. Phong Duyên Thương đạm cười khẽ lắc đầu, nữ nhân nói chuyện, hắn không chen lời.
Phong Duyên Thiệu ngồi ở chủ toạ, vẫn ôn hoà mỉm cười, mắt phượng sâu thẳm, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.
Buổi trưa rất nhanh đã đến, buổi tiệc cũng đã dọn lên nhà ăn, mọi người di giá, mới vừa tiến vào nhà ăn, hương vị rượu và thức ăn liền bay vào xoang mũi, thật dễ ngửi.
Đều tự ngồi xuống vị trí của mình, Phong Duyên Thiệu ngồi ở chủ toạ, phía dưới bên trái vị trí đầu tiên là Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân ngồi ngay bên cạnh hắn. Đối diện, lần lượt Phong Duyên Thiệu là Diêm Tô, sau đó là hai vị sườn phi kia, đi xuống theo thứ tự là các nữ quyến khác.
“Trong phủ chưa bao giờ náo nhiệt như thế, người cũng một cái không ít, bổn vương thật tâm cảm thấy thoả mãn. Một ly này bổn vương kính mọi người, hi vọng hàng năm về sau đều có thể tụ tập như thế.” Phong Duyên Thiệu nâng chén, những người khác cũng giơ lên theo, rồi sau đó cùng hắn uống cạn.
“Ngũ Ca, rượu của nhà ngươi uống ngon lắm, một cỗ hương vị hoa quế.” Buông cái chén, Nhạc Sở Nhân chậc lưỡi, thật sự uống rất ngon.
“Đây là rượu hoa quế, do rượu sư trong cung ủ. Trước kia thân thể lão Thất không tốt, cho nên phụ hoàng cũng sẽ không ban thưởng rượu, quý phủ các ngươi tất nhiên là không có.” Phong Duyên Thiệu tươi cười nho nhã, gằn từng tiếng đều thập phần có khí độ.
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, trong cung gì đó xác thực tốt, cũng trách không được mọi người đều thích địa phương kia.
“Thích uống?” Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng, thanh âm ôn hoà.
“Ta cũng không phải quỷ rượu.” Nhìn hắn một cái, nàng nói như thế nhưng chính mình lại tự rót một ly, xem ra là uống nghiện.
Phong Duyên Thương cười khẽ, “Uống nhiều chút cũng không sao, rượu này không say.” Thập phần thích hợp cho nữ tử uống.
“Uống nhiều lại mượn rượu làm càn, ngươi cũng đừng sợ.” Môi đỏ mọng loan loan, tửu lượng của nàng vẫn là có thể.
“Còn có thể ngất trời không thành?” Phong Duyên Thương hứng thú.
“Không chắc, uống nhiều liền biến thành Hầu Tử. Lại nhấp một ngụm, thật sự rất thơm, so với rượu uống với Phí Tùng ở Hộ Quốc Tự ngon hơn nhiều.
“Vì sao?” Phong Duyên Thương khó hiểu, đây là cái gì ăn khớp.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, các nữ nhân đối diện cũng đang nhìn nàng, các nàng vẫn đều đang nghe hai người bọn hắn nói chuyện.
“Này thôi… Tôn Ngộ Không? Các ngươi hẳn là không biết, đề tài bỏ qua đi.” Vẫy vẫy tay, muốn nàng giảng Tôn Ngộ Không? Vậy giảng tới khi nào a.
“Tôn Ngộ Không? Người trong cửa chùa?” Phong Duyên Thương trinh thám nói, vẫn thực là muốn biết Tôn Ngộ Không kia là ai.
“Ngươi thật đúng là chấp nhất, Tôn Ngộ Không là một con khỉ, quái tinh. Đại náo thiên đình, đem lăng tiêu bảo điện của ngọc hoàng đại đế phá bỏ, phần đông thần tiên đều không có biện pháp bắt hắn, sau lại bị Phật Tổ đặt ở năm ngón tay đè dưới núi.” Nhìn hắn không biết rõ Tôn Ngộ Không là ai, Nhạc Sở Nhân không nói gì giải thích. Thì phải là con khỉ nhỏ, có các gì mà cân nhắc.
“Nga, thì ra là thế.” Phong Duyên Thương hiểu được, Tôn Ngộ Không không phải là người nào, là một yêu tinh.
“Hiểu được? Các ngươi cũng đừng nhìn ta, này chính là một chuyện xưa mà thôi, không có ý nghĩa đặc biệt gì, cũng không cần cân nhắc cẩn thận.” Tất cả mọi người đang nhìn nàng, rốt cuộc còn ăn cơm hay không?
“Chuyện xưa này cũng là Phật Tổ giảng cho ngươi?” Phong Duyên Thiệu mở miệng hỏi, sự tích Nhạc Sở Nhân có phật duyên hắn tất nhiên là nghe được. Mặc dù không tin nhưng không thể phủ nhận đồn đãi này có thể truyền thành sự thật thì rất tốt.
“Phật Tổ? Ngươi coi như là Phật Tổ nói cho ta biết đi.” Giải thích không rõ, Nhạc Sở Nhân cũng không giải thích.
“Đều nói Thất vương phi phật duyên thâm hậu, còn có thể thấy được Phật Tổ Bồ Tát, thật không phải giả, cư nhiên có có thể nghe Phật Tổ kể chuyện xưa.” Một thiếp thất của Phong Duyên Thiệu ngạc nhiên nói, nàng là một tín đồ của Phật, vóc dáng thực tiều tuỵ.
Nhạc Sở Nhân cầm ly rượu, một ngụm rượu nàng như thế nào cũng không uống vô, đều nhìn nàng, nàng uống như thế nào?
Buông cái chén, Nhạc Sở Nhân thở sâu, “Phật Tổ cùng ta giảng qua rất nhiều chuyện xưa, trên trời dưới đất, nhiều đếm không xuể. Ngày sau nếu có rảnh rỗi, ta sẽ giảng cho chư vị tẩu tử nghe, được không?”
“Như thế rất tốt, Thất vương phi cũng không nên nuốt lời.”
“Không nuốt lời không nuốt lời, Sở Nhân một lời tứ mã nan truy.” Sảng khoái vẫy vẫy tay, cùng nữ nhân giao tiếp thực là chuyện phiền toái.
Phong Duyên Thương vẫn nhìn nàng, mắt phượng mỉm cười, lại bao hàm chứa nhiều dung túng.
“Đều dùng bữa đi, thời gian rất nhiều, hôm này không cần vội.” Phong Duyên Thiệu mở miệng, nữ nhân này quả nhiên không thèm nhắc lại, cúi đầu dùng cơm, trong lúc nhất thời toàn bộ nhà ăn đều im lặng.
“Sở Nhân, hiện đại lao Hình bộ có một phạm nhân, không biết là cớ gì mà không biết đau đớn, không biết đói khát, giống như mất đi các loại cảm giác, nhưng hắn quả thật là thanh tỉnh. Chúng ta dùng qua các loại hình phạt với hắn, khinh trọng, hắn đều có thể thoải mái thừa nhân, ngươi cảm thấy đây là có chuyện gì?” Buổi tiệc tiến hành được phân nửa, Phong Duyên Thiệu nói, giữa mặt mày tràn đầy khó hiểu.
Nhạc Sở Nhân nhướng mi, suy nghĩ một lát rồi nói, “Chỉ nghe lời ngươi miêu tả, ta kết luận không ra. Bất quá ta chưa bao giờ gặp qua người như vậy, không biết có thể trông thấy hay không?” Phạm nhân trong lao? Trữ Dự? Chắc là người khác, nàng ta không thể ở trong lao.
Phong Duyên Thiệu trầm ngâm một lát, “Tất nhiên là có thể, bất quá nếu ngươi cũng không có biện pháp với hắn, chúng ta đây liền nghĩ không ra biện pháp cạy được cái miệng của hắn.” Khẽ lắc đầu, Phong Duyên Thiệu phát sầu, nhiều ngày trôi qua như vậy, không thu hoạch được gì.
“Làm cho người ta thống khổ ta có rất nhiều chiêu số, sao không cho ta làm thử xem?” Hai tay khoanh trước ngực, lời này nàng nói đơn giản giống như thảo luận thời tiết, làm cho các nữ nhân đối diện có chút khẽ biến sắc.
Phong Duyên Thiệu cười cười, “Không cần nói máu me như vậy.”
“Trong lời nói của ta cũng không có nửa chữ máu me nào, bất quá ta nói tuyệt đối là thật, đối với tra tấn bức cung này nọ, ta là thiên phú dị bẩm.” Mấu chốt là nàng chưa bao giờ hết sức chuyên chú tra tấn hơn ngươi, chưa bao giờ tận hứng qua.
“Có thẻ hay không không cần hưng phấn như vậy?” Còn có người khác ở đây.” Nghiêng người, Phong Duyên Thương thấp giọng nói. Nhìn ánh mắt nàng sáng rỡ, có thể thấy được nàng có bao nhiêu hưng phấn.
Chuyển ánh mắt quét một vòng đối diện, quả thật có vài vị nhát gan đang dùng loại ánh mắt nàng nhìn nàng, bất quá nàng không thèm để ý.
“Ngũ Ca, chúng ta lập tức đi đại lao nhìn xem?” Đi đại lao có thể so với ở trong này nghe một đám nữ nhân líu ríu có ý tứ hơn.
“Hảo.” Phong Duyên Thiệu gật gật đầu, hắn tất nhiên là công sự làm trọng.
Buổi tiệc chấm dứt rất nhanh, bởi vì Phong Duyên Thiệu cùng Nhạc Sở Nhân đều nóng lòng đi đại lao Hình bộ, những người khác tất nhiên là cũng không dám kéo dài.
Tiến đến đại lao, chỉ có Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thiệu. Phong Duyên Thương hiện nay là Lễ bộ thị lang, thân phận không hợp, cho nên không thể ra vào Hình bộ.
Ngồi vào xe ngựa, bánh xe yết yết mà động, hướng tới thiên lao giam giữ trọng phạm mà đi.
Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Văn Phong