Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 113 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Cải Tạo Mộ Dung Ý
ừ lần trước sau khi cười xong, đứa nhỏ này lại không cười thêm một lần nào, nếu không phải là chắc chắn ký ức của mình không xảy ra vấn đề, Hàn Hàn gần như cho rằng lúc đó nhìn thấy hắn cười là ảo giác.
Lúc này khó mà có cơ hội có thể trêu chọc hắn một chút, nhất định không thể bỏ qua.
Nhìn Hàn Hàn một bộ dáng tiểu lưu manh, chân mày nhỏ của Mộ Dung Ý hơi nhăn lại, thu hồi tầm mắt, yên lặng quay đầu nhỏ trở về.
Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, chưa từ bỏ ý định lấy tay chọc chọc lên cánh tay nhỏ đầy thịt của Mộ Dung Ý: "Nếu không, đệ hôn tỷ một cái, tỷ sẽ nói cho đệ biết."
Hôn một cái? Trán Mộ Dung Ý kéo xuống một loạt hắc tuyến, thực sự hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, lời này một nữ tử cũng nói ra được sao?
Quay đầu, liền thấy hai mắt Hàn Hàn tỏa sáng nhìn mình chằm chằm, hai mắt thật to cong cong nheo lại, cười vô cùng "bỉ ổi", trên mặt viết đầy cám dỗ: Đến đây đi, nhanh chóng hôn hôn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non mịn của Nhiếp chính vương đại nhân nhịn không được lập tức đỏ lên, chân mày nhỏ nhăn chặt hơn: "Hồ nháo!" Giọng nói mềm mại giòn giã.
Hàn Hàn nhíu mày, biết ngay đứa nhỏ kiêu ngạo xấu xa này sẽ không dễ dàng thỏa hiệp mà. d.dal..q/đôn
Ở hiện đại, để ột đứa nhỏ tự mình thực hiện, là một loại biểu hiện vô cùng thân thiết thể hiện sự yêu thích của trưởng bối đối với vãn bối, nhưng đặt trong cổ đại cổ hủ này... Chậc chậc, đứa nhỏ ba tuổi cũng đỏ mặt, không chừng còn không dám nghĩ đến, một chút ngây thơ chất phác của một đứa con nít cũng không có. Không được, mình phải giúp hắn sửa đổi một chút!
Tay nhéo nhéo mặt nhỏ mập mạp của Mộ Dung Ý: "Cũng không phải chưa hôn qua, đệ đỏ mặt cái gì?"
Bị Hàn Hàn trắng trợn nói ra như thế, cổ Mộ Dung Ý trong nháy mắt cũng đỏ bừng, chân mày càng nhíu chặt, đưa tay lên đập lấy bàn tay đang sờ loạn xạ của Mạc Hàn Hàn: "Câm miệng!" Rốt cuộc da mặt nha đầu này dày bao nhiêu, loại chuyện này cũng có thể nói trên đường lớn sao?
Hàn Hàn liếc mắt: "Chẳng lẽ tỷ nói sai à, tỷ không chỉ hôn đệ rồi, lại còn tắm rửa cho đệ nữa đấy. Đứa nhỏ đáng ghét, không có ý tứ gì cả, còn nhỏ mà như quỷ, cả ngày giả bộ như một lão già, đệ không thấy mệt sao?"
Nghĩ đến việc trước đây Hàn Hàn "đùa giỡn" mình, Nhiếp chính vương đại nhân lập tức cảm thấy dường như cơ thể đang ở trong ở hỏa lò, nóng hầm hập từ đầu đến chân, mặt đỏ giống như thoa lên một tầng phấn thật dày. Nhìn Mạc Hàn Hàn cười bộ dáng đắc ý, biết vấn đề này nếu còn tiếp tục nữa thì mình cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, nên thẳng thắn nghiêng đầu đi ngậm miệng không nói gì.
Cùng so da mặt dày với con nhóc này, cho tới bây giờ hắn đều không thắng nổi!
Nhìn người Mộ Dung Ý đỏ bừng như trứng tôm nấu chín, cuối cùng thì Hàn Hàn cũng quyết định tốt bụng buông tha hắn, dù sao năm rộng tháng dài, sau này mình lại chậm rãi cải tạo tiếp là được.
Khụ một tiếng, "Thực ra cũng không có gì mà kỳ lạ, cua và cà đều những đồ ăn mang tính lạnh, bản thân chúng lại tương khắc, nếu để cùng một chỗ hấp lên, sẽ khiến cho tính lạnh càng nặng thêm, kích thích dạ dày, sẽ khiến người ăn bị thượng thổ hạ tả, giống như trúng độc vậy."
Nghe thấy Hàn Hàn giải thích, Mộ Dung Ý quay đầu: "Vậy sao chúng ta không có việc gì?"
"Bởi vì chúng ta có ăn gừng bọc đường. Đường đỏ và gừng đều là đồ ăn mang tính nóng, nếu cùng ăn với cua và cà thì vừa lúc trung hòa làm mất đi tính lạnh bên trong. d.dal..q/đôn Không chỉ chúng ta có gừng bọc đường, ngay cả nhà Ngô Đại Nha cũng ăn gừng bọc đường, cho nên cả nhà bọn họ ăn cũng không có việc gì. Hơn nữa bởi vì ăn cua số lượng ít, cho dù các nàng không ăn gừng bọc đường, cùng lắm cũng chỉ đau bụng một lát, dạ dày được thanh lọc xong sẽ thôi, sẽ không tạo thành tình huống thổ hạ tả thượng, cho nên bọn họ cũng sẽ không để ý."
Nghe Hàn Hàn giải thích như vậy, rốt cuộc Mộ Dung Ý đã hiểu rõ, chẳng trách ngày đó nha đầu này ép mình ăn gừng bọc đường, thì ra là do nguyên nhân này.
Gừng bọc đường là món ăn bởi vì người trong thôn không đủ thức ăn mới chuẩn bị, trên vốn dĩ không có trên mặt bàn, trong tửu lâu càng không có.
Bình thường lúc mọi người ăn cua, sẽ kết hợp với nước tương có gừng làm nước chấm, ăn ít một chút sẽ không có việc gì. Mà Hàn Hàn làm món "thiên hạ thái bình" này, trong lúc làm lại luộc kỹ gia vị cho ngấm vào thân cua, nên khi ăn rực tiếp dùng là được rồi, không cần dùng thêm nước chấm.
Đây là điểm dễ nhất của món ăn này, nhưng cũng chính là điểm then chốt.
Hàn Hàn một lòng muốn chỉnh đối phương, đương nhiên sẽ không kết hợp nguyên liệu là gừng có tính nóng để luộc cùng với cua, nói không chừng vì hiểu rõ về dược tính, còn cố ý cho thêm mấy đồ có tính lạnh vào nồi nấu nữa đấy.
Không thể không nói, chiêu mượn đao giết người này của tiểu nha đầu chơi rất khá. Không chỉ giáo huấn đối phương, lại khiến cho người tửu lâu sinh hiềm khích với Ngô Đại Nha, sau này sẽ không tiếp tục tin tưởng nàng ta, còn có thể thuận lợi tìm ra là ai ở sau lưng đánh chủ ý lên phương pháp bí truyền của nàng.
Nhất cử tam tiện, không hổ là người hắn nhìn trúng, mặc dù da mặt hơi dày một chút, nhưng suy nghĩ rất khôn khéo.
Một đường Hàn Hàn đánh xe bò lôi kéo Mộ Dung Ý thất thất bát bát nói chuyện, ở trong tiệm tạp hóa mua xong dụng cụ mình cần, nghĩ nghĩ, lại đánh xe đến cửa hàng thợ rèn.
Cửa hàng thợ rèn họ Triệu là cửa hàng kinh doanh lâu đời ở trấn Trăm Thước, tổ tôn ba đời làm nghề rèn kiếm sống, cảm thấy không có cái gì mà không làm ra được, nhưng sau khi thấy thứ đồ Hàn Hàn vẽ ra trên mặt đất, thợ rèn Triệu vẫn sửng sốt.
Tranh vẽ trên mặt đất rất đơn giản, chính là hình dáng một cái nắp vung hình tròn, kỳ quái chính là trên nắp vung trừ một cái tay nắm để dễ dàng nhấc lên, ở một bên còn nhiều hơn một cái đuôi thật dài, đuôi này trực tiếp kéo dài đến nắp vung bên cạnh, cuối cùng rũ xuống thật dài. (h/ả)
"Nếu muốn làm cái ống này thành rỗng ruột, ta có cách. Toàn bộ nắp phải dùng sắt tinh chế để chế tác, có thể làm ra không?" Hàn Hàn chỉ vào tranh vẽ giải thích một lần, cường điệu nắp phải dùng sắt tinh chế chế tác, là bởi vì sắt tinh chế không dễ dàng bị rỉ.
Thợ rèn Triệu nhìn tranh vẽ có chút khó khăn, tới nơi này đánh chế đủ thứ, nhưng đều có sẵn khuôn đúc, cho nên chế luyện cũng không hao phí cái gì. Mà thứ đồ trong bức vẽ này kỳ quái như vậy, ngay cả thấy hắn cũng chưa từng thấy qua, lúc làm ra khẳng định là rất phí công phu, nếu như không nhiều bạc, mình tiếp nhận vụ làm ăn này cũng chẳng có lời. d.dal..q/đôn
Thế nhưng dù sao chuyện này cũng là một vụ buôn bán, cứ đẩy lợi ích ra ngoài như vậy, lại có một chút không đành lòng, mấu chốt là còn ảnh hưởng đến danh dự cửa hàng nhà mình, nhất thời cau mày có chút do dự.
Minh Kim đứng ở một bên nhìn nhi tử thợ rèn Triệu giúp kiểm tra bánh xe ngựa của Lâm Vũ Dương, đóng thêm cho con ngựa cái móng sắt, thoáng nhìn bộ dáng khó khăn của thợ rèn Triệu, lòng hiếu kỳ đột nhiên dâng lên.
Trước đây mỗi lần tới trấn Trăm Thước, công tử sẽ để hắn tới nơi này sửa chữa xe ngựa, mỗi lúc nhìn thấy thợ rèn Triệu, bộ dáng thợ rèn Triệu đều là một kiểu lòng tin tràn đầy, bộ dáng hôm nay hình như là lần đầu tiên nhìn thấy, nhịn không được tiến lên: "Lão Triệu, chuyện gì còn có thể làm khó ngươi thế?"
Thợ rèn Triệu nhìn Minh Kim qua đây, chân mày lập tức buông lỏng, cười nói: "Tiểu ca tới vừa lúc, ngươi và Lâm công tử vào nam ra bắc kiến thức rộng rãi, tới xem một chút đây là vật gì?"
Minh Kim duỗi cổ nhìn nhìn, lắc lắc đầu: "Chưa từng thấy, đây không phải là cái nắp sao, muốn một cái đuôi dài như vậy làm cái gì? Chờ ta đi về hỏi hỏi công tử nhà ta, có lẽ công tử nhà ta biết."
Nhưng Hàn Hàn không nghĩ đến việc sẽ tiếp chuyện với bọn họ, tay lấy ra một thỏi bạc: "Triệu sư phó, nếu như ngươi có thể làm ra cái nắp kia, thỏi bạc này sẽ là của ngươi."
Một thỏi bạc này khoảng hai mươi lượng, hai mắt thợ rèn Triệu sáng ngời, không hề do dự: "Có thể thì có thể, nhưng mà trong cửa hàng của ta không có sẵn khuôn đúc, cô nương phải chờ thêm mấy ngày."
Hàn Hàn gật đầu: "Có thể, phải mất bao lâu?"
"Ba ngày, ba ngày sau cô nương tới đây lấy cái nắp này." Thợ rèn Triệu cắn răng nói. Mặc dù thời gian có chút gấp, nhưng là vì hai mươi lượng bạc kia, cũng đáng giá.
Minh Kim ở một bên nhịn không được hai mắt nhìn Hàn Hàn nhiều lần, tiểu nha đầu này tuổi không lớn lắm, ăn mặc cũng rất bình thường, trái lại lúc ra tay (trả tiền) rất hào phóng, chẳng lẽ cũng phụng mệnh người nào đó chế tạo cái gì?
Trở lại nói một chút với công tử, có lẽ công tử sẽ cảm thấy có hứng thú
Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Văn Phong