A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 113 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Cơ Hội Mới
ditor: Ôp
Ngày hôm sau, Hàn Hàn nghĩ muốn làm cơm cho Tiêu Nguyên Bồi theo ước định, sau khi đốt tốt số chậu than ở trong căn phòng mới liền lái xe mang theo Mộ Dung Ý cùng đi trên trấn.
Tới tửu lâu Như Ý, đánh xe bò để ở sau cửa rồi tiến vào trong viện, đi qua cổng tò vò (1), vừa mới bước vào sảnh trước, liền thấy Tiêu Nguyên Bồi đang ngồi ở trên băng ghế trong phòng khách ló đầu ra ngoài cửa thỉnh thoảng nhìn xung quanh, Đông Thanh đứng ở một bên an ủi hắn: "Công tử đừng vội, còn một canh giờ mới đến trưa, có lẽ lát nữa Mạc cô nương sẽ đến."
(1) Cổng có hình vòm. Hình ảnh
Tiêu Nguyên Bồi nắm ly trà trên bàn lên uống một ngụm nước: "Ta đã đói bụng nửa ngày rồi, có thể không vội sao?"
Khóe miệng Đông Thanh co giật, vì toàn ăn buổi trưa bữa cơm này, từ sáng công tử cũng không ăn bất cứ thứ gì, có thể không đói sao? Nói lúc trước, mặc dù trước đây công tử cũng rất thích ăn, thế nhưng cũng không đến mức vì ăn một bữa cơm mà đến nông nỗi để bụng đói, chẳng lẽ Mạc cô nương kia nấu ăn còn ngon hơn cả ngự trù trong cung?
Lắc lắc đầu, khóe mắt nhìn sang thấy Hàn Hàn dắt Mộ Dung Ý đi từ sau đường tới, ánh mắt lập tức sáng lên: "Công tử, Mạc cô nương tới."
Tiêu Nguyên Bồi quay đầu, nhìn thấy Hàn Hàn trong nháy mắt nhảy ra ánh sáng kinh hỉ, khuôn mặt tròn tròn thịt trong nháy mắt cười thành một đóa hoa, điên cuồng điên cuồng chạy tới: "Hàn Hàn, ngươi tới rồi?"
Mặt Mộ Dung Ý tối sầm, thân thể nhỏ đi lên trước một bước, đứng ở giữa Hàn Hàn và Tiêu Nguyên Bồi, cằm nho nhỏ hơi nâng lên: "Nói lời vô nghĩa!"
Tiêu Nguyên Bồi nghẹn họng, cúi đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý chỉ cao đến bắp đùi mình, liền thấy đứa nhỏ dài tinh xảo ngọt ngào trước mắt, cặp lông mày nhỏ hơi nhíu lại, mắt to hẹp dài chậm rãi liếc mình, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Rõ ràng là thân thể nho nhỏ, nhưng thoạt nhìn lại có một loại khí thế nhìn xuống chúng sinh. di.e,n,,da/nnlq.đonnn
Tiêu Nguyên Bồi nháy mắt mấy cái, hoài nghi có phải mình bị đói đến chóng mặt hay không, sao có thể nhìn thấy khí thế của người bề trên mới có ở trên người một đứa nhỏ chứ, loại ý nghĩ này cũng chỉ là một cái chớp mắt mà qua, đã bị giọng nói thanh thúy của Hàn Hàn kéo trở về: "Ngươi chờ ta ở chỗ này từ sáng sớm sao?"
Tiêu Nguyên Bồi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Hàn Hàn nghi vấn nhìn mình, trên mặt một 囧, gật đầu, nuốt miệng nước bọt: "Cái đó, chúng ta hẹn ước hôm nay ngươi phải nấu cơm cho ta."
"Cho nên ngươi đến chờ từ sớm?" Hàn Hàn không nói gì, người này thật sự là cuồng ăn!
Tiêu Nguyên Bồi gật đầu: "Đúng vậy."
"Ngươi không ăn điểm tâm?" Nghĩ đến mấy lời mới nghe thấy lúc mình vừa vào, Hàn Hàn càng không còn gì để nói, tên ăn hàng này thoạt nhìn không giống là người sẽ bạc đãi chính mình nha, sao có thể vì muốn ăn nhiều một chút lại cố ý đói bụng đây?
"Ăn cơm ngươi làm, ăn đồ đầu bếp ở đây làm không có khẩu vị." Mắt Tiêu Nguyên Bồi tròn vo nhìn Hàn Hàn, trả lời tương đối thành khẩn.
Hàn Hàn nhìn Tào chưởng quỹ đứng trước quán, bây giờ ở đại sảnh không có khách, giọng nói tên ăn hàng này cũng không nhỏ, lời nói vừa rồi Tào chưởng quỹ khẳng định sẽ nghe thấy. Nhịn không được khóe miệng giật giật, mẹ nó, ngay trước mặt chưởng quầy quán người ta, hạ thấp đầu bếp quán người ta, như vậy thực sự được chứ?
Hiển nhiên là Tiêu Nguyên Bồi không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy Hàn Hàn chẳng khác nào nhìn thấy mỹ vị ngon miệng trong bữa tiệc lớn, lúc này chính là do đói đến khó chịu, đâu quan tâm việc người khác nghĩ cái gì, thấy Hàn Hàn không có hỏi gì, lập tức nheo lại đôi mắt to tròn: "Hàn Hàn, buổi trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì đây?"
Hàn Hàn thu hồi ánh mắt, liền thấy Tiêu Nguyên Bồi chờ mong nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn tinh tế tròn tròn hợp với đôi mắt lấp lánh, nhìn thế nào cũng nghĩ đến một con chó trắng đang mở miệng chờ cho ăn, im lặng đảo đảo mí mắt: "Ngươi đi vào trong phòng chờ đã, lát nữa ta làm xong sẽ bưng qua cho ngươi, chắc chắn là món ngươi chưa từng ăn."
"Tốt!" Tiêu Nguyên Bồi chỉ chờ những lời này của Hàn Hàn, nghe nói thế nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng bóc, vội vàng mang theo Đông Thanh chạy "bình bịch" đi lên trên lầu, đi đến trên lầu hai vẫn không yên lòng quay đầu lại căn dặn: "Ngươi nhanh một chút nhé, ta còn ở chỗ gian phòng kia chờ ngươi."
di.e,n,,da/nnlq.đonnn "Được, ngươi chờ chút." Hàn Hàn im lặng phất tay một cái, nhìn Tiêu Nguyên Bồi dẫn Đông Thanh tiến vào trong phòng, thu hồi ánh mắt, cúi đầu đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý: "Tiểu Phong Phong, đệ đi lên trên cùng nhau chờ với Nguyên Bồi ca ca có được không, lát nữa tỷ sẽ qua sau."
Tay Mộ Dung Ý chụp được tay nhỏ đang làm loạn trên mặt mình, con ngươi đen nhánh trầm trầm: "Ta đi hậu viện hít thở không khí." Xoay người đôi chân bước nhỏ rời đi. Muốn hắn đi bồi kẻ ăn hàng kia, nằm mơ!
Hàn Hàn không nói gì nhìn trời, đứa nhỏ này hình như ngoại trừ mình ra, thì không thích tiếp xúc cùng những người khác. Chẳng lẽ đây là cái gọi là "tình huống chim non"? Bởi vì sau khi mình cứu hắn trở về, người hắn nhìn thấy lần đầu tiên chính là mình, cho nên chỉ ở gần mình?
Tiếp tục như vậy thì không thể được, lỡ may thành người mắc chứng tự kỷ sẽ không tốt, phải nghĩ biện pháp giúp hắn dung nhập với người chung quanh mới được.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe tiếng bước chân phía sau truyền đến: "Hàn Hàn cô nương, lão hủ có chuyện muốn cùng cô nương thương lượng một chút, không biết cô nương có thời gian hay không?"
Hàn Hàn xoay người, liền thấy Tào chưởng quỹ dừng lại đứng cách mình hai thước, một đôi mắt trung hậu hòa nhã nhìn mình chằm chằm.
Ấn tượng của Hàn Hàn đối với Tào chưởng quỹ là vô cùng tốt, mở ra một tửu lâu lớn như vậy, một chút dáng vẻ kiêu ngạo cũng không có, hơn nữa lại chiếu cố đến mình rất nhiều, tuy nói là cùng hợp tác với mình, nhưng lúc chung sống một chút cũng không giống với người làm ăn, càng giống như một trưởng bối hiền lành.
Nếu như không phải thân phận này của mình là một đứa bé gái mồ côi sống ở sơn thôn, gia thế một hai rõ ràng, quả thực khiến nàng hoài nghi có phải là có người phía sau cố ý giao phó Tào chưởng quỹ chiếu cố mình hay không.
Bởi vậy, đối Tào chưởng quỹ, đáy lòng Hàn Hàn vẫn luôn là cảm kích, thấy ông hỏi, vôụ vàng đáp: "Có thời gian, không biết Tào chưởng quỹ có chuyện gì?"
Tào chưởng quỹ xoay người lại dặn tiểu nhị phía sau: "Ta và Mạc cô nương vào trong có chuyện muốn nói, ngươi gọi Mi Nương qua đây giúp đỡ xem xét một chút."
Hàn Hàn kinh ngạc, lúc trước mua Mi Nương, vì vì trong nhà mình không có chỗ ở, không tiện mang về, khi đó mới nhờ vả Tào chưởng qũy giúp một tay, thuận tiện để cho Mi Nương học tập một ít. Không ngờ Tào chưởng quỹ đối với Mi Nương coi trọng như vậy, còn là bộ dáng rất yên tâm...
Tào chưởng quỹ đương nhiên cũng nhìn ra nghi hoặc của Hàn Hàn, vừa mang theo Hàn Hàn đi vào trong, vừa cười giải thích: "Đứa nhỏ Mi Nương này trước kia theo cha của nàng ở đây mấy ngày, là một nha đầu thông minh hiếu thuận, không ngờ đột nhiên lại xảy ra tình huống xấu, cha của nàng mất đi, ta cũng không có gì hay để giúp đỡ nàng, nên cho nàng đi theo để ý ghi chép, có một sở trường thì sau này cũng không đến mức chết đói, cô nương cũng có người trợ giúp." di.e,n,,da/nnlq.đonnn
Không ngờ Tào chưởng qũy là người tốt bụng như vậy, lại thông suốt thế kia, vậy mà biết mình cần giúp đỡ, Hàn Hàn nhất thời đến không biết nên nói cái gì.
Tiến vào nội đường, Tào chưởng quỹ liếc mắt nhìn Hàn Hàn một cái, cười nói: "Cô nương cũng không cần phải kỳ quái, lão hủ mở tửu lâu này đã mười mấy năm, gặp qua vô số người, mặc dù không thể nói nhìn nhiều người hiểu rõ tất cả, nhưng cũng có thể thấy rõ một hai. Từ lúc lần đầu tiên ta thấy cô nương, liền biết cô nương là người xuất sắc hơn thế phải không, tửu lâu này sợ chẳng qua cũng chỉ cho cô nương một ván cầu, chắc hẳn sau này cô nương có tính toán xa hơn, cần trợ thủ hiếm có cũng không tính là kỳ quái."
Theo Tào chưởng qũy cùng nhau ngồi xuống, nghe Tào chưởng quầy nói như vậy, tâm trạng Hàn Hàn cũng thoải mái hơn, nếu như đối phương không phải là người có con mắt tinh đời, cũng không đến mức làm ra một tửu lâu xuất sắc như vậy, bị hắn xem thấu, cũng không oan. Nhịn không được cười rộ lên: "Tào chưởng quỹ quá khen, chẳng qua là ta nghĩ muốn có một chỗ ngồi trên trấn mà thôi."
Tào chưởng quỹ cười cười, nếu như không phải chủ tử phái người mang đến tin tức, làm sao hắn có thể nghĩ đến một tiểu cô nương tuổi còn trẻ như vậy lại có quyết đoán lớn như thế, nghĩ đến phân phó của chủ tử, thần sắc nghiêm chỉnh hơn: "Hôm nay ta mời cô nương qua đây, chính là muốn nói một chút về chuyện của tương lai."
Thấy Tào chưởng quỹ nói nghiêm túc, Hàn Hàn cũng thu lại vui cười trên mặt: "Tào chưởng quỹ mời nói."
"Cô nương có lẽ không biết, tửu lâu Như Ý này của ta cũng không phải là một tửu lâu riêng biệt, mà chỉ là một nhánh trong rất nhiều tửu lâu khác, người sau lưng những tửu lâu này, mới là lão bản chân chính của tửu lâu."
Đối với điểm này, trái lại Hàn Hàn đã nghĩ đến, mặc dù cổ đại không có hệ thống dây chuyền, thế nhưng mở ra mấy cửa hàng chi nhánh cũng không hiếm lạ, chỉ là bởi vì truyền tin và giao thông bất tiện, nên chi nhánh đó có khu vực hạn chế, cũng không thể giống như đại lí ở hiện đại mở ra khắp cả nước thậm chí là cả thế giới.
Tửu lâu Như Ý ở trấn Trăm Thước làm ăn hưng thịnh như vậy, có một hai chi nhánh cũng không có gì mà kỳ quái.
Chính là suy nghĩ đến chỗ này, nên lúc trước thời điểm lập khế ước, nàng mới yêu cầu Tào chưởng quỹ dùng tới ấn tín của chưởng quầy.
Thấy trên mặt Hàn Hàn một mảnh trầm tĩnh, cũng không vì lời nói của mình mà lộ ra chút kinh ngạc gì, trong lòng Tào chưởng quỹ âm thầm gật đầu, phần trầm ổn này không thể khinh thường. Tiếp tục nói: "Lão bản nhà ta sau khi dùng qua món ăn Mạc cô nương làm, cho rằng những thức ăn này có thể cùng nhau mở rộng ở các tửu lâu khác, bởi vậy phân phó lão hủ qua đây thương lượng cùng cô nương, nếu như cô nương đồng ý mở rộng những món ăn này ở các tửu lâu khác, như vậy những tửu lâu chỗ đó sẽ giống như bản điếm, mỗi tháng trích ra một phần lợi nhuận tính cho cô nương."
"Như vậy, chẳng phải là tửu lâu thua thiệt sao?" Hàn Hàn chớp mắt một cái rồi không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Tào chưởng quỹ, mặc dù điều kiện rất mê người, thế nhưng, nàng không tin có chuyện tốt cái bánh nướng từ trên trời rớt xuống như vậy.
Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Văn Phong