Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Loạn Nha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 104 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 583 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Vô Tà Nổi Giận
ối với phản ứng lần này của Vô Tà, Hiên Viên Nam Lăng đều đã suy nghĩ và dự đoán được. Hắn cũng không gấp, người mà cả việc nhiệt tình bám lấy người không thèm để ý tới mình cũng đã làm thì chuyện bị người ta hiểu lầm lòng tốt thành lòng lang dạ thú cũng không không phải là chuyện gì quá to tát cả.
Quả nhiên, sau tất cả phản ứng của Vô Tà theo như dự liệu của Hiên Viên Nam Lăng, nàng cầm lá thư trong tay vỗ bộp một tiếng lên mặt bàn bên tay phải, ly trà trên bàn cũng chao đảo qua lại, trà nóng thiếu chút nữa đã bị đổ ra ngoài.
Hiên Viên Nam Lăng không nói chuyện, giống như không có nhìn thấy động tác kia của Vô Tà, cười híp mắt nhìn nàng.
Phải biết là đồ vật hắn cho nàng chính là thứ mà hoàng đế Biện quốc cầu cũng không được, cho dù ai thấy sẽ xem nó thành vật vô cùng quý giá, mà Tần Vô Tà nàng lại coi bức mật hàm thành một đống giấy vụn.
Vô Tà ngước mắt, ánh mắt có chút sắc bén, dường như muốn nhìn thấu nam nhân đang cười híp mắt ở phía đối diện này.
Phong mật hàm Hiên Viên Nam Lăng cho nàng kia... Là địa đồ của lăng mộ cổ. Đây là lăng mộ của hoàng đế khai quốc của Biện quốc, vô luận là tiên đế cũng tốt, hoặc là Kiến đế hôm nay cũng được, từ xưa tới nay chưa từng có ai buông tha việc tìm kiếm lăng mộ thái tổ, nhưng rốt cuộc là thái tổ chôn ở nơi nào vẫn luôn là một điều bí ẩn. Các triều đại đổi thay, không thiếu kẻ đào trộm mộ cũng muốn tham gia tìm kiếm bát cơm này, người tìm lăng mộ nhiều đếm không xuể, đừng nói là Kiến đế, chính là con cháu đời đời của thái tổ cũng không hề biết gì về việc này. Vậy thì tấm bản đồ lăng mộ này tại sao lại ở trong tay Hiên Viên Nam Lăng?
Ánh mắt Vô Tà nhìn Hiên Viên Nam Lăng rất là hoài nghi, hiển nhiên là không tin đồ vật trong tay của hắn là thật, càng không tin thứ Hiên Viên Nam Lăng hắn đem cho nàng nhìn sẽ mang theo bất cứ một ý đồ tốt đẹp nào.
Hiên Viên Nam Lăng đối với ánh mắt không tin tưởng này của Vô Tà cũng không có phản ứng quá lớn, không thể làm gì khác hơn là nén giận mà cười nói: “Ngươi hoài nghi ta cũng là bình thường. Thứ nhất, ngươi là người của hoàng thất Biện quốc, ta là Sở vương của Bắc Tề, thoạt nhìn giữa ngươi và ta hình như không có chung lập trường. Thứ hai, vị trí lăng mộ thái tổ Biện quốc cùng bản đồ bí mật về cấu tạo lăng mộ đã sớm mất được mấy trăm năm rồi, chính là trong tay hoàng đế Biện quốc của các ngươi cũng không có vật này, ta đây lấy ra nhất định ngươi sẽ không tin. Thứ ba, thứ ta cho ngươi hoàn toàn không phải là thứ mà tên Đinh Dương giả thần giả quỷ năm đó lưu lại, đi ra khỏi nhà còn là mang một thứ đồ đề phòng tương đối làm cho người ta yên tâm.”
Mặc dù Hiên Viên Nam Lăng đã nói đạo lý rõ ràng nhưng Vô Tà tự nhận là giao tình của hắn với nàng còn chưa sâu đến mức có thể mang vật này cho nàng. Dừng một chút, bờ môi của nàng chợt hiện lên một nụ cười lạnh, đáy mắt vẫn là một mảnh sắc bén lành lạnh: “Coi như nó là bản đồ thật, ngươi cho ta làm cái gì? Ta lại không có hứng thú. Nói thế nào hắn cũng là tổ tông của ta, chẳng lẽ ta còn đi đào mộ phần của tổ tong mình hay sao? Ta còn chưa chán sống, vẫn là không muốn nghiệp chướng nặng nề, đời sau làm quỷ hồn lang thang. Không bằng ta trình nó lên cho hoàng huynh của ta? Nếu vật này của ngươi là thật, có lẽ ta hoàng huynh sẽ thật vui mừng mà thưởng cho ngươi nhiều thứ.”
Lần này, Hiên Viên Nam Lăng đối với phản ứng của Vô Tà liền có vẻ rất khinh thường, cũng không biết tiểu tử oan gia này là ngu thật hay là giả ngu: “Tần Vô Tà, ngươi không phải là muốn trêu chọc ta chứ?”
Vô Tà đương nhiên biết Hiên Viên Nam Lăng sâu không lường được, đừng nói là Kiến đế, có lẽ cả Biện quốc này cũng chưa từng được hắn để ở trong mắt. Những thứ đồ mà ngay cả hoàng gia Biện quốc cũng không có được này hắn lại có thể lấy được dễ dàng thì đừng nói là nàng, chính là kẻ ngu cũng sẽ không tin tưởng người đàn ông trước mắt này thật sự là Sở vương cà lơ phất phơ không chịu làm việc đàng hoàng của Bắc Tề!
Cũng là do nàng vẫn đánh giá hắn quá thấp. Thủ đoạn của người đàn ông này rất cao thâm, có lẽ với người Bắc Tề mà nói, hắn chính là một quả bom hẹn giờ.
Chỉ là Vô Tà không hiểu, hắn đưa vật này cho nàng là muốn tính toán chuyện gì? Nàng suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra, coi như nàng biết bí mật của thái tổ, vậy hắn sẽ có được lợi ích gì?
Hiên Viên Nam Lăng giỏi nhịn đến đâu thì ở trước mặt Vô Tà cũng có chút không nhịn được, tức giận nói: “Ngươi thật không biết hoàng đế này, cũng có được quyền lực của Đế Vương rồi, vì sao còn phải ở với những tên trộm mộ ngu ngốc kia như nhớ thương một người chết? Cũng chỉ có ngươi sẽ xem lòng tốt của ta thành lòng lang dạ thú, ngươi có tin hay không, hiện tại ngươi ném vật này ra ngoài có thể khiến cho Biện quốc của ngươi rối như canh hẹ?”
Vô Tà phản ứng vẫn là như vậy chẳng hề để ý, thậm chí ngay cả này phong bị nàng ném ở một bên mật hàm cũng không nhìn nhiều: “Ta là cái gì phải biết?”
Hiên Viên Nam Lăng vịn trán của mình, có lẽ là chưa từng có gặp qua tình huống như thế, hắn Hà Tăng mắt ba này đem dạng quan trọng đồ vật đưa đến người khác trong phủ rồi, đổi lấy hay là người khác ái lý bất lý bộ dáng?
”Các ngươi biện nước vị kia hoàng đế chết toi, thời điểm chết dẫn theo một thanh Đế Vương Kiếm vào trong quan tài, người khác không biết, các ngươi biện nước mỗi một vị Hoàng đế cũng đều là biết, phải Đế Vương Kiếm, nhưng bức vua thoái vị, cầm Tân Đế. Nghĩ đến, xây đế lão hồ ly kia phải là biết, nếu không nhiều năm như vậy, hắn cũng sẽ không chưa bao giờ tử tâm tìm kiếm Thái Tổ Hoàng Lăng, cả ngày lo lắng có người sẽ cầm này Đế Vương Kiếm bức vua thoái vị tự lập, ngay cả ngồi này long y cũng ngồi không yên, ai ngươi nói, thứ người như thế mỗi ngày buồn này buồn kia đích, không phải nên anh niên tảo thệ sao? Hắn trả như nào đây có thể sống đến hiện tại......”
Vô Tà vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười quét Hiên Viên Nam Lăng một cái, Hiên Viên Nam Lăng tự biết là lại kéo xa, không khỏi ho nhẹ hai tiếng, lần nữa nói: “Ta đoán, phụ vương của ngươi khi còn sống, các ngươi biện nước tiên đế vậy cũng từng từng lưu lại cái gì mật chiếu cho hắn, nếu Hoàng thất chánh thống có con cháu, nhưng bức vua thoái vị?”
Câu hỏi này của Hiên Viên Nam Lăng là hỏi Vô Tà. Sau khi nghe xong, Vô Tà dần dần nhíu lông mày, không có nói ra bất kỳ câu nào.
Trên thực tế, phụ vương chưa bao giờ nói với nàng chuyện có liên qua đến Đế Vương Kiếm, nhưng theo lời Hiên Viên Nam Lăng theo lời thì chắc là sự thật, dù sao... Từ xưa không có hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ chuyện hoàng quyền bị người khác nắm giữ.
Hiên Viên Nam Lăng không biết trong lòng Vô Tà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có rất nhiều suy nghĩ, chỉ nghĩ là nàng phòng bị hắn khắp nơi, không chịu nói chuyện cùng hắn. Vốn dĩ Hiên Viên Nam Lăng cũng không có hứng thú quá lớn đối với vấn đề này, tự nhiên là dù Vô Tà có trả lời hay không cũng không phải là chuyện hắn quá quan tâm.
Rốt cuộc, Vô Tà đứng lên, lại như cũ không nhìn mật hàm một cái: “Chuyện này ngược lại không có gì cả, chẳng qua ta vẫn nói câu nói kia, ta không có ý định đi đào mộ phần của tổ tiên, đối với Đế Vương Kiếm kia... không có nhiều hứng thú cho lắm.”
Dáng vẻ Hiên Viên Nam Lăng làm như nhức đầu, mắt thấy tay Vô Tà lại muốn vỗ lên bàn, phá hủy bức mật hàm này, Hiên Viên Nam Lăng dở khóc dở cười, dù là đánh nát cũng không khiến nàng bận tâm chút nào. Thừa dịp Vô Tà trước khi động thủ, Hiên Viên Nam Lăng vội đoạt lại, cẩn thận dửa lại từng li từng tí, sau đó lại cất phong thư mật vào trong người: “Cái tên này...”
Hắn đều giận đến nói không ra lời.
Vô Tà cười như không cười nhìn hắn một cái, Hiên Viên Nam Lăng than thở, lại từ từ nói: “Ý của lá thư này, nếu rơi vào tay vị hoàng đế kia của các ngươi, hoặc là vào tay người khác, đối với ngươi có thể có chỗ tốt nào? Đế Vương Kiếm này chỉ có ở trong tay ngươi, mới là vũ khí sắc bén nhất của ngươi. Coi như ngươi không muốn lấy nó giết người, vậy cũng không thể bảo đảm người khác không nghĩ muốn mạng nhỏ của ngươi, có nó, ít nhất có thể bảo đảm, chỉ có ngươi có thể động tới người khác, người khác không thể trêu chọc tới ngươi.”
Tiểu tử oan gia này thật là khiến hắn tức chết mới thôi. Dù sao thì nàng ngược lại cũng cầu mong gì khác ngoài việc đòi lại vật
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Loạn Nha