Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Loạn Nha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 104 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 583 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Thiếu Niên Yêu Nghiệt (2)
ần Yến Quy đi rồi, Vô Tà vẫn đứng tại chỗ, thân thể nhỏ nhắn đơn bạc có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà ngước lên, nhìn ánh trăng đỏ như máu đang treo trên bầu trời, thân hình nhỏ bé đứng thẳng tấp một cơn gió lướt qua mang theo hơi lạnh thấu xương, đôi môi phấn nộn mím chặc, tròng mắt đen thâm thúy, không biết đang suy nghĩ việc gì.
”Tiểu Vô Tà, ngươi đừng lo lắng, Tam ca nhất định là có việc quan trọng phải làm. Nơi này không an toàn, đi chúng ta về nhà trước thôi.” Dừng một chút Tần Thượng chợt cau mày: “Bất quá.....chúng ta biết được ngươi xảy ra chuyện, còn biết được ngươi bị mang đến đây, những người khác tự nhiên cũng biết, khi trở lại chỉ sợ phụ hoàng sẽ tra hỏi chuyện này mà thôi...”
Tần Thương bất chợt im lặng, ý thức được mình nói sai, không khỏi len lén quan sát sắc mặt của Vô Tà, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không muốn nhất cử nhất động của mình bị người ta theo dõi, không một chút tự do nào. Trong Tĩnh Vương phủ, bên cạnh Vô Tà không chỉ có tai mắt của Tuyên vương, người của Kiến đế phái đến cũng không ít, Tần Yến Quy coi như có thể giúp Vô Tà dọn dẹp những tên nội gián trong Tĩnh Vương phủ, nhưng đây vốn dĩ là một nước cờ ngu xuẩn. Căn cứ vào tác phong làm việc của hắn, không những không làm như vậy, ngược lại sẽ thờ ơ với những người kia, làm như không thấy.
Coi như người của Tần Yến Quy không gây bất lợi đối với Tần Vô Tà, nhưng bên cạnh mình khắp nơi là tai mắt, cũng không phải chuyện làm cho người ta vui vẻ gì, Tần Thương có chút bận tâm khi Vô Tà biết được chuyện này sẽ bị mất hứng, làm cho quan hệ của nàng cùng Tần Yến Quy sinh ra khoảng cách, huống chi chuyện này còn từ trong miệng mình tiết lộ ra, cho dù chết vạn lần hắn cũng không thoát khỏi tội danh này, Tần Thương vội vàng nói tiếp: “Tiểu Vô Tà ngươi...ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, vô luận như thế nào, ta cùng tam ca cũng sẽ bảo vệ ngươi, thật ra Tam ca rất lo cho ngươi, ngươi xem, Tam ca ngay cả quần áo cũng không đổi liền vội vã chạy đến đây, vết thương trên tay còn chưa khỏi hắn đây. “
Vô Tà chợt cười một tiếng, ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng lấp lánh, có chút giảo hoạt của trẻ con: “ Ngươi đang nói cái gì, ta cái gì cũng không nhớ a, nãy giờ ngươi vẫn luôn nói chuyện ở đây...”
Tần Thương bị Vô Tà làm cho nghẹn họng, bị sặc tại chỗ, thấy khuôn mặt ngây thơ của Vô Tà, mơ hồ có bộ dáng giảo hoạt của tiểu hồ ly, mặc dù tóc tay, áo bào của nàng có chút chật vật không chịu nổi, không giống như ngày thường gọn gàng sạch đẹp, nhưng khi ngẩng đầu lên lộ ánh mắt cong cong biết cười, đã là phấn điêu ngọc mài, người ngọc như một.
Tần Thương sửng sốt, cũng lập tức cười ha ha: “Là ta, là ta đáng nói chuyện!”
Hắn thế nào lại quên, Tiểu Vô Tà mới bây lớn, sao có thể suy nghĩ nhiều đến như vậy. Thời điểm hắn lớn cỡ như Vô Tà, hằng ngày vẫn còn bộ dáng chọc người khác cười, cùng tên tiểu tử Tần Dung đánh nhau đến thiên hôn ám địa, chảy nước mũi đi tìm phụ hoàng tố cáo, ngay cả binh thư cũng xem không hiểu, cũng chưa biết cái gì là anh hùng thiếu niên ra trận giết địch, mình khi đó, ngu đến mức dù có bị bán đi cũng không biết gì.
Vô Tà khóe miệng khẽ nhếch lên, cười không đáp, đáy mắt lóe lên một tia thâm thúy, khó nắm bắt được.
Từ khi phụ thân mất, từ lúc nàng phụng chỉ vào kinh thành, bên người trừ Dung Hề ra, chỉ sợ không một ai nàng có thể dựa vào được, bên cạnh nàng hạng người gì cũng có, giống như Kiến đế khôn khéo đa nghi, coi như mình chỉ là người thất học lại ngu đần không nghe theo quản giáo, nhưng Kiến đế như cũ cũng sẽ không phớt lờ, chỉ cần ở trong Vương phủ, nhất cử nhất động của nàng, tự nhiên không thoát khỏi mắt của Kiến đế.
Về phần Tần Yến Quy......Nàng hôm nay dám đến đây, tuy có chút tâm tư riêng, cư nhiên dám cùng người nọ không chút kiệng kị liều mạng đánh cược một phen, chẳng qua là đánh cuộc địa vị của mình trong lòng Tần Yến Quy mà thôi, chỉ sợ rằng hắn nắm rõ Tĩnh Vương phủ trong lòng bàn tay, nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn làm sao không biết đây, nàng đánh cuộc nhất định hắn sẽ tới.
Nàng ngay cả hắn cũng dám tính kế, Tần Yến Quy là người bụng dạ thâm sâu, thủ đoạn nho nhỏ đó của nàng làm sao có thể qua được ánh mắt của hắn. Nếu không, lúc cứu nàng, ánh mắt hắn cũng sẽ không lộ ra ý vị thâm tường như vậy.
Thấy Vô Tà lộ ra khuôn mặt vô tội kia, Tần Thương cũng dẹp bỏ đi những nghi ngờ còn sót lại, một tay bế Vô Tà lên, cười nói: “Tiểu Vô Tà nói rất đúng, ta thật sự là dong dài. Tam ca để cho chúng ta về trước, chúng ta đúng là nên đi về trước, nếu ngày mai phụ hoàng hỏi tới chuyện này, ngươi liền nói ta mang ngươi tới, phụ hoàng nhiều lắm mắng ta mấy vì đã dẫn ngươi đi đến chỗ nguy hiểm như vầy, cùng lắm thì bị phạt mấy hèo, chút chuyện nhỏ này, tựa như gãy ngứa, lão tử cũng không chớp mắt một cái.”
Mắt thấy trời cũng sắp sáng, nơi đây không nên ở lâu, Tần Thương đá một cước lên thi thể trên mặt đất, ôm lấy Vô Tà thi triển khinh công bay lên, nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Đến kinh thành, cửa thành còn chưa mở, sắc trời còn chưa sáng lắm, cuối thu Biện Kinh vẫn như cũ ngủ say chìm vào trong ánh sáng mờ mịt của ánh trăng non, Tần Thương một tay ôm Vô Tà, một tay đêm trường thương để ở sau lưng, trực tiếp đạp lên trường thành lướt qua nhảy vào, vững vào rơi xuống đất, cơ hồ không phát ra một chút âm thanh nào.
Trải qua một đêm dài, Vô Tà thật sự mệt mỏi, nàng ôm cổ Tần Thương suốt cả đường đi, đầu nhỏ gác lên vai hắn ngủ thiếp đi, tiếng hít thở nho nhỏ đều đều vang ở bên tai, Vô Tà mặt dù cao hơn so vơi mấy tháng trước, nhưng ngư cũ vẫn nhẹ như một cây bông, Tần Thương vốn muốn gọi Vô Tà tỉnh dậy, nhưng khi nghe tiếng hít thở kéo dài cực kì an tĩnh, tựa hồ đã chìm sâu vào giấc ngủ, đấy lòng liền mềm nhũn, ngay lập tức không muốn đánh thức nàng nữa.
Vào đến kinh thành, cách Tĩnh Vương phủ không xa, Tần Thương ôm Vô Tà, dưới chân không hề thi triển kinh công nữa, ngược lại lặng lẽ từng bước từng bước vững vàng đi về phía trước, chỉ sợ đánh thức tiểu tử đang say giấc trên vai mình.
”Con mẹ nó, tiểu từ này chán sống rồi, lại còn dám cắn người. Giữ hắn lại cho lão tử, hôm nay lão tử phải lột sạch tên khốn này, đâm chết hắn!” Vào đúng lúc này, phía trước trong một góc cách đầu hẻm đó không xa, một tên đại hán với bộ dáng cao lớn vạm vỡ khuôn mặt dữ tợn dâm tà phun xuống đất một bãi nước bọt, hai tay đang gỡ lưng quần của mình.
Hắc, Tiểu cái khất kia, gia chúng ta đây coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi tự cho là mình thật quan trọng ư? Nếu không phải xem trọng bộ dáng nhỏ nhắn của ngươi, lão tử đã sớm đánh chết ngươi!”
”Ha ha ha, hắn còn dám trừng lão đại nữa kìa! Ai yêu, tránh cái gì a, đúng là một tiểu hạt tiêu, làm tên cái khất làm gì tốt bằng đi theo lão đại của chúng tôi.”
Tên đại hán kia cùng ba năm người nữa làm ồn thành một đoàn, không có ý tốt huýt gió trêu đùa.
Thân thể Vô Tà đang nằm trên vai Tần Thương giật giật, tay nhỏ nâng lên dụi dụi hai mắt mình, tựa hồ là bị đánh thức, Tần Thương cẩn thận suốt cả đường đi, không nghĩ tới gặp được bọn đần độn vô văn hóa này, vốn Vô Tà đang ngủ, sợ đánh thức nàng, Tần Thương đang muốn vận công rời đi khỏi chỗ này, ai ngờ những tên hỗn tướng này lại đánh thức Vô Tà, Tần Thương luôn luôn vui vẻ cũng tức giận rồi nha.
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Loạn Nha