Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Loạn Nha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 104 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 583 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Hoàng Thúc Quá Xấu
ột nhiên bị người ném ra ngoài, Tần Vô tà buồn bực không thôi, chuyến đi này thật đúng là toàn gặp phải tai họa. Tuy vậy, nàng cũng không khóc, không làm ầm ĩ, mọi người cũng không nhìn thấy được vẻ mặt đầy vạch đen của nàng, chỉ cho là do tiểu thế tử đã bị dọa ngất…
Thấy Thế tử nhà mình thiếu chút nữa đã bị người ta ném ra ngoài, chân Dung Hề khẽ trầm xuống, lập tức muốn đề khí bay tới phía trước cứu nàng, lại không ngờ đã có người khác tới trước. Liếc nhìn người tới, Dung Hề bỗng bất động, trong mắt có vẻ kinh ngạc nhanh chóng thoáng qua, ngay sau đó rũ rèm mắt xuống, khép tay áo lại sau đó đứng ngay ngắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, vẻ mặt không thay đổi chút nào. Khí độ trầm tĩnh lạnh lùng như vậy, người này tuyệt đối không phải là một thị nữ tầm thường.
Ngược lại, những cung nữ kia thấy người tới liền biến sắc, rối rít muốn quỳ xuống hành lễ, lại thấy thiếu niên phất tay áo, dùng một ánh mắt lạnh nhạt ngăn lại. Không phải là vì hắn dịu dàng săn sóc, không đành lòng nhìn cung nữ quỳ xuống trước mặt chính mình mà ngược lại, càng giống như là cao ngạo tuyệt thế, không muốn tục nhân làm hư thứ khiến bản thân thấy hứng thú. Tuy vậy, hắn vẫn có phần không vui mà quở trách một câu: “ Lui về phía sau, cẩn thận chút.”
”Vâng…” Những cung nữ kia, nhất là người bị Tần Vô Tà dọa sợ đến tuột tay, mặc dù giọng điệu khiển trách của thiếu niên giống như thăm hỏi bình thường, ôn hòa bình tĩnh, nhưng nàng dù sao cũng là người nối dõi duy nhất của phủ Tĩnh vương, không cần thiếu niên khiển trách, từ lâu sợ đến nỗi mặt cũng trắng bệch.
Tần Vô Tà trợn tròn mắt. Đôi mắt trầm tĩnh sắc bén cực kì không phù hợp với độ tuổi này khiến tia sáng rực rỡ trong hai tròng mắt đen láy của nàng ngày càng sâu, linh động không kém. Nàng tỉ mỉ quan sát bộ dáng của thiếu niên, giống như muốn tìm tòi nghiên cứu ra một chút thông tin từ khóe miệng hắn trong lúc vui vẻ.
Trong lòng than nhẹ một tiếng, dung mạo bậc này… Chỉ cần hắn dịu dàng nở một nụ cười yếu ớt, sợ là ít người có thể không đắm chìm vào trong đó, không thể kiềm chế được…
Chỉ là, hắn gọi nàng là “Tiểu Hoàng thúc”? Xem ra hắn chính là con trai của Kiến đế. Kiến đế có bảy đứa con, không biết hắn là con thứ mấy.
Nhận thấy được ánh mắt dò xét của nàng, con mắt thiếu niên rũ xuống, tựa như nhìn ra được chút gì. Tròng mắt đen nhánh dịu dàng giống như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm. Suy nghĩ một chút, hắn giơ tay lên, tay áo bào to lớn nhẹ nhàng phất qua mặt D$ĐL!Q&ĐVô Tà, trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nhét đồ vật nào đó vào miệng nàng. Thứ đó vừa vào trong miệng liền tan đi, Vô Tà cũng không kịp phản ứng, chỉ đành phải cau mày nhìn hắn chằm chằm.
Sao người nào cũng đều muốn đến ức hiếp nàng? Còn thực sự cho rằng nàng là người dễ bị bắt nạt sao?
Một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành đã nhíu mày bất mãn cũng là một vẻ mặt hết sức thú vị, thiếu niên không để ý đến Vô Tà đang bất mãn. Ngay sau đó, Vô Tà kinh ngạc nhận ra bản thân đã có thể động, liền kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thiếu niên. Đồ vật hắn cho vào miệng nàng hình như có tác dụng, cũng không phải là đồ độc hại gì mà ngược lại còn giống như là thuốc giải.
Chẳng lẽ hắn không tới bữa tiệc cũng có thể biết đám người Kiến đế và hoàng hậu sẽ làm gì với nàng sao? Nhưng Kiến đế hạ độc nàng, người này là con trai của Kiến đế, thế nào lại làm trái lại ý muốn của phụ hoàng hắn, mang thuốc giải ra cứu nàng?
”Bị người khác tùy thời lấy mạng, ngươi thật là đáng thương.” Hắn đột nhiên lẩm bẩm nói nhỏ, cũng không biết có phải là bởi vì nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Vô Tà hay là có lòng thương hại mà cảm thán một câu. Tuy vậy, dù miệng hắn nói là đáng thương, nhưng ý tứ thương tiếc trên mặt hắn lại như có như không, hư vô mờ mịt, căn bản không đạt đến đáy mắt.
Vẻ mặt thiếu niên vẫn thong dong tự tại như cũ, thật giống như tất cả mọi thứ ở xung quanh đều không liên quan tới hắn. Ngược lại, Vô Tà thấy rõ khóe miệng hắn khẽ động, mang theo tia cười nhạo nhàn nhạt, giống như người lớn thấy đứa trẻ dùng thủ đoạn thấp kém lại vụng về đùa bỡn trước mặt hắn vậy. Kế hoạch của Kiến đế cùng hoàng hậu ở trong mắt hắn căn bản chỉ là trò đùa.
Lông mày Vô Tà cau lại, nàng thật là có chút khổ não. Mới gặp một lần, nàng đã cảm thấy rõ ràng thiếu niên thần bí này là một người cực kỳ nguy hiểm. Hắn cho một loại cảm giác nguy hiểm quá mức mạnh mẽ, cường đại đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Không phải tác phong tàn khốc hoặc là bề ngoài lạnh lùng tạo ra cảm giác sợ hãi, mà là, dù hắn chỉ là một thiếu niên gầy gò mỏng manh, mặc dù hắn đối đãi ngươi cực kỳ ôn hòa, còn khiêm nhường cung kính, thậm chí không làm gì, cũng có thể làm cho người tự nhiên cảm thấy kiêng kỵ.
Vô Tà mới thoáng tỉnh táo lại, Dung Hề đã ôm nàng trở lại. Đoàn người hành lễ với thiếu niên rồi rời đi, thiếu niên cũng không ngăn trở.
”Tam ca, tam ca! Sao ngươi còn ở lại chỗ này? Không dừng lại đợi ta một chút.” Người nói chuyện vội vàng nói, hơi thở vẫn chưa kịp bình ổn, xem ra là vội vàng chạy tới. Sau khi D#2DDL7*QĐtranh thủ hít thở không khí xong, liền hưng phấn cùng tò mò hỏi: “Tam ca, huynh nhìn thấy tiểu tử kia không?”
Tiểu tử kia? Vô Tà khều môi, đây là đang nói nàng?
Các nàng vẫn chưa đi xa, một lúc lâu sau, Vô Tà chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh, chính là giọng nói của thiếu niên. Trầm mặc chốc lát, thiếu niên mới không nhanh không chậm hỏi lại: “Ngươi nói Tiểu Hoàng thúc?”
Không có nửa phần ngạo mạn cùng khinh thường, nhưng truyền vào tai người khác luôn có mấy phần ý tứ khinh thường làm cho người ta khó chịu.
”Chỉ là một đứa con nít, tiểu gia ta dùng một ngón tay là có thể xốc ‘hắn’ lên, còn muốn ta gọi ‘hắn’ là hoàng thúc, nằm mơ! Đúng rồi, Tam ca, ngươi không phải là muốn tham d5đl#1q8đgia bữa tiệc ư, thế nào lại trở về?” Thấy thiếu niên nhàn nhã tự nhiên tản bộ trở về, vị thiếu niên khoác áo bào lộng lẫy kia vội vàng đi theo sau, vô cùng khó hiểu mà đặt câu hỏi.
”Đột nhiên mất hứng thú.” Đáp lại vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm như vậy.
”Tam ca, ngươi không phải đi xem dáng dấp của tiểu tử kia như thế nào sao? Người khác không phải luôn nói lúc Tĩnh Vương còn trẻ tuổi đã phong lưu phóng khoáng như thế nào, cũng không biết là do người khác phóng đại lên hay không, nhìn tiểu tử kia là có thể biết biết.”
”Không phải. Ngươi cũng không cần đi xem, đỡ phải thất vọng.”
”Tam ca đã thấy rồi sao?”
Thiếu niên cất bước rời đi, khoảng cách đã xa một chút, vẫn cười không đáp.
Thiếu niên quần áo hoa lệ kia lại tiếp tục hỏi, hắn mới nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ: “Quá xấu…”
Quá xấu…
Quá xấu…
Quá xấu…
Một mạch máu chảy ngược lên, mặt Vô Tà tối sầm lại, trên trán mơ hồ có gân mạch đang nhảy lên. Dung Hề tràn đầy kinh ngạc, vội vàng lấy tay bắt mạch trên cánh tay nhỏ nhắn của Tần Vô Tà, trong lòng nghi ngờ. Thế tử bỗng nhiên bị gì, vì sao sắc mặt lại trở nên không tốt...
”Oa oa…” Tần Vô Tà gào khóc, tỏ vẻ bất mãn.
Trong đêm tuyết tại hoàng cung, tiếng khóc to rõ của con nít vô cùng mạnh mẽ, vang dội cả hoàng cung. Tĩnh Vương đang tham gia bữa tiệc nghe thấy liền lảo đảo một hồi, suýt nữa không đứng vững mà ngã ra. Đây chính là lần đầu tiên Tần Vô Tà khóc giống như một đứa trẻ bình thường từ khi ra đời tới nay nha. Thời khắc quý giá như vậy mà người phụ thân này là hắn lại có thể bỏ lỡ!
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Loạn Nha