Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Loạn Nha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 104 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 583 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Thiếu Niên Lạnh Lùng Trong Trẻo Như Tuyết
au khi đâm xong chiếc trâm nhỏ vào người Tần Vô Tà, ánh mắt Hoàng hậu lóe lên một chút. Nhìn bộ dạng đứa trẻ hồn nhiên của Vô Tà, không khỏi có chút áy náy, hai tay ôm Vô Tà của bà cũng có chút run rẩy. Nhưng vì Phượng bào rộng rãi hoa lệ, trừ Vô Tà là người trong cuộc biết được, người khác đều không nhìn ra.
Nếu tay của Hoàng hậu không run, Tần Vô Tà còn có thể tin tưởng rằng có lẽ là người cha không đáng tin của mình đã vô ý đắc tội người ta cho nên người phụ nữ này mới xuống tay với đứa con duy nhất của hắn để xả giận. Nhưng tay của Hoàng hậu lại run dữ dội, thủ thuật lại cao minh như vậy, Tần Vô Tà lập tức liền hiểu rõ sự việc. A, sợ rằng người đặt mưu thật sự là Kiến đế, còn hoàng hậu nhiều lắm chỉ có thể tính là tòng phạm.
Trong lòng Vô Tà thầm than thở. Tĩnh Vương là người có thủ đoạn mạnh mẽ, độc ác, đối với nàng lại yêu thương hết mực. Đáng tiếc là người cha không đáng tin này của nàng nói là độc ác thì đúng là vô cùng ác, nhưng bàn về tâm cơ, sao có thể là đối thủ của Kiến đế? Phụ thân chỉ sợ người khác làm hại tới tánh mạng của nàng cho nên bảo vệ nàng vô cùng cẩn thận, có thể nói là giọt nước cũng không lọt, lần này đoán chừng cũng vì cho rằng Kiến đế trước mắt bao người sẽ không dám hại tới tính mạng con nối dõi duy nhất của Tĩnh vương phủ. Nhưng phụ thân không ngờ chính là, người ta quả thật không hại tới tính mạng nàng nhưng lại không thể đảm bảo là không dùng ám chiêu nha.
Sau khi bị chiếc trâm nhỏ đâm vào, Tần Vô Tà liền cảm thấy người mình trở nên vô lực, không tài nào nhúc nhích được. Sắc mặt nàng vẫn mềm mại khỏe mạnh như cũ, dù có người cảm nhận được sự khác thường của nàng, cũng không thể nhìn ra được manh mối gì. Đây là triệu chứng tê dại thần kinh, lượng thuốc được sử dụng khá lớn, bọn họ ngược lại không hề kiêng kị chút nào mà dùng ở trên người một đứa con nít tay trói gà không chặt, nghĩ đến quả thật là cực kỳ chu toàn. Có lẽ là bọn họ lo tới việc khi đã đâm xuống một châm, coi như có bắt mạch cẩn thận đến đâu cũng không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào, nhưng nếu đứa bé lại khóc không ngừng, cũng sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
Cuộc sống của Tần Vô Tà ở kiếp trước chính là sống chung với thuốc, mặc dù cả đời vẫn chưa từng rời khỏi ám thất kia nhưng ba chữ “Tần tiên sinh” cũng không phải là hư danh. Mặc dù giờ phút này nàng không nhúc nhích được, nhưng lại có thể bình tĩnh, cẩn thận phân tích tình hình. Chỉ cần vừa nghĩ nàng liền biết rõ, chất độc bọn họ dùng với nàng không gây nguy hiểm tới tính mạng của nàng, có lẽ họ cũng không nghĩ sẽ xuống tay độc ác với đứa nhỏ là nàng. Tuy vậy, nếu chất độc còn tồn tại trong cơ thể càng lâu, người trúng độc sẽ trở nên đần độn. Đợi đến mười năm tám năm sau, coi như Tĩnh vương thế tử biến thành một kẻ ngu, ai có thể nghĩ tới đầu sỏ gây nên là bọn hắn chứ?
Khóe miệng Tần Vô Tà mơ hồ nâng lên một đường cong lạnh lùng. Tốt lắm! Câu nói kia của nàng hôm nay có lẽ đã ứng nghiệm rồi. Bàn về tâm kế, phụ thân không đấu lại những người quen dùng mưu kế trong thâm cung này, nhưng Tần Vô Tà nàng lại không phải đứa ngốc.
Nếu có người đối với nàng nảy sinh một phân ác ý, ngày sau, chỉ cần không chết, nàng sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần!
Việc hôm nay bị người ta hạ độc, nàng không có cách tránh đi nên đành phải nhận tội, cũng may là độc này không trí mạng. Không thể phủ nhận rằng mặc dù có chút khó giải quyết vì nàng hoàn toàn không biết được biện pháp giải được loại độc này, nhưng nếu nàng có tâm, chắc chắn sẽ có thể nghĩ ra được phương pháp giải quyết.
Việc quan trọng nhất cũng đã nhanh chóng thực hiện xong, Kiến đế liền giao Vô Tà đang lặng yên không nhúc nhích cho cung nhân: “ Trận tuyết này rơi đúng lúc, có thể báo hiệu được mùa, việc này là điềm lành. Hoàng đệ này của trẫm quả thật là tinh quân hạ phàm. Thế tử đã ngủ thiếp đi, Dưỡng Tâm điện của trẫm rất ấm áp, các người liền mang Thế tử đi nghỉ ngơi trước. Nhớ là phải chăm sóc hắn thật cẩn thận. Hôm nay trẫm còn muốn cùng hoàng thúc sảng khoái uống ba trăm chén.”
Tần Tĩnh nghĩ rằng hắn cũng không dám lộ liễu làm hại “ Nhi tử” của mình nên chỉ ra hiệu cho Dung Hề một tấc cũng không rời khỏi nàng chứ không hề ngăn cản. Hắn là xót cho bé yêu đó. Trời đột nhiên có tuyết rơi, hắn sợ thời tiết lạnh như vậy sẽ làm Vô Tà bị bệnh, cho nên càng không ngăn cản ý kiến của Kiến đế.
Cung nhân liền ôm Tần Vô Tà rời đi. Trên Kim điện ca múa không ngừng nghỉ, Hoàng đế cùng bách quan chuyện trò vui vẻ. Cung nhân ôm tiểu thế tử lui ra ngoài, Dung Hề gắt gao đi theo sau, hai bên trái phải là hai cung nữ xinh đẹp cầm ô che cho Vô Tà, chính giữa là vị cung nhân đang dùng áo choàng che kín Vô Tà, cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng gió tuyết sẽ khiến nàng nhiễm lạnh.
Rời khỏi Kim Điện, đi qua Ngự Hoa Viên, tuyết rơi xuống núi giả tạo nên một tầng tuyết trắng mỏng. Gió đêm xào xạc, tuyết trắng nhẹ rơi làm cả khu vườn giống như một biển tuyết, hương mai từ xa cũng bay tới nơi này.
Tác dụng tê dại thần kinh của thuốc trên người rốt cuộc giảm xuống. Khi đã khôi phục được tri giác, Tần Vô Tà bỗng nhiên mở mắt ra, vị cung nữ xinh đẹp lại cúi đầu vào đúng lúc này, trong lúc lơ đãng liền nhìn thấy đứa bé xinh đẹp nằm bên trong tã lót lười biếng mở mắt ra, con ngươi sáng trong như ngọc, ánh lạnh giảo hoạt lóe ra. Cung nữ run lên, không biết tại sao lại bị kinh sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lại vì kinh sợ quá lớn mà theo bản năng liền muốn buông tay, khiến Tần Vô Tà bị ném ra ngoài…
Nhưng vào lúc này, áo bào trắng như tuyết vung trong không trung, kịp thời tiếp nhận Tần Vô Tà đã sắp rơi xuống đất, một giây kế tiếp, Tần Vô Tà liền rơi vào một lồng ngực mang chút lạnh lẽo. Một trận hoa mai bay tới, nghĩ một chút liền biết người này là mới đi ra từ rừng mai.
Chỉ thấy người tiếp nhận nàng là một thiếu niên. Hắn mặt mũi rõ ràng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chỉ kín đáo nhìn một cái, lại hời hợt như gió, giống như cái bóng trong làn nước chảy dưới ánh trăng thanh tịnh đẹp đẽ, lại giống như đỉnh núi chỉ toàn băng tuyết, vừa tựa như gió rét se lạnh nhẹ nhàng thổi tới…
Hắn cúi đầu xuống nhìn về phía người bị cung nữ dọa sợ, đột nhiên cười một tiếng, kèm theo vẻ mặt tao nhã không thể với tới, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại vô cùng tĩnh mịch khó lường, không chút để ý phun ra ba chữ: “ Tiểu Hoàng thúc…”
Giọng nói trầm thấp nho nhỏ, bạc môi bỗng nhấc lên một tia cười nhạo nhàn nhạt giống như hành động này chính là thói quen của hắn. Nụ cười vô cùng ưu nhã, nhưng lại xen lẫn hơi thở nguy hiểm tựa sư tử…
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Loạn Nha