"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 88 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 602 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Ngươi Có Thể Đừng Nhàm Chán Như Vậy, Được Không?
rong nháy mắt vẻ mặt của Thương Lung Tình đen hơn phân nửa, người này sao lại ngây thơ thế cơ chứ? Cư nhiên những lời như vậy cũng nói ra được sao? Nàng im lặng nhìn trời, rồi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lại phát hiện căn bản chẳng thể động đậy. Đành bất đắc dĩ nói: “ Buông ta ra, không phải ngươi muốn ta ra ngoài tiếp đãi tân khách sao?” Thật ra, trong lòng Thương Lung Tình rất mâu thuẫn, tự bản thân còn cảm thấy bất ngờ vì lời nói của hắn mà nàng thay đổi chủ ý, đi gặp mặt đám quan lại nhàm chán kia. Vậy mà, nàng cũng chẳng xem xét, lúc này bản thân chỉ không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng và mất hồn của hắn mà thôi. “ Ách, tiếp đãi tân khách?” Nhất thời Đông Phương Dịch Hàn không phản ứng kịp, vẻ mặt mờ mịt lập lại lời của nàng. “ Ừ, không cần sao? Vậy, ta đi nghỉ ngơi một lát.” Thương Lung Tình nhíu mày, đẩy hắn ra, nàng muốn đi vào trong phòng. “ Muốn, đương nhiên là muốn, chúng ta cùng đi.” Rốt cuộc Đông Phương Dịch Hàn cũng hiểu rõ lời nói của Thương Lung Tình, ánh mắt sáng lên, vội vàng đưa tay ôm ghì nàng một lần nữa, hơi thở nóng rực phả vào bên tai nàng, vô cùng mờ ám. “ Vương gia, vương phi đến.” Trong lúc đại sảnh một mảnh ồn ào thì bất ngờ vang lên một tiếng hô to, mọi người vốn rối rít liền yên tĩnh trở lại, ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hai người đang tiến về phía cửa. Chỉ thấy Thương Lung Tình trong một bộ y phục xanh dương nhạt, trên vai khoác một tấm lụa mỏng màu trắng, một đầu tóc đen được vấn gọn gàng ở phía sau, bên cổ rũ cuống hai sợi tóc, gió nhẹ lướt qua, bồng bềnh tựa như tiên tử giáng trần, dung nhan tinh xảo, khuôn mặt không trang điểm, da thịt trong suốt như ngọc, ăn mặc giản dị nhưng không đánh mất lễ tiết, từ trên xuống dưới tản ra một loại khí chất xuất trần. Mà Đông Phương Dịch Hàn bên cạnh mặc một bộ áo khoác màu tím nhạt, vẻ mặt lạnh lẽo hờ hững nhưng vẫn ẩn hiện độ cong của nụ cười, ánh mắt dịu dàng, thần thái chuyên chú cúi đầu nhìn Thương Lung Tình, tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng thật chặt, tựa như chỉ sợ đột nhiên nàng đổi ý rời đi. Die~n Đa`n Le^n Qui Đo^n “ Tham kiến vương gia, vương phi.” Mọi người chỉ biết ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn, lần này sự xuất hiện của Tiêu Dao vương gia thật không giống với trước đó, nhưng không rõ là khác ở chỗ nào? Sau khi ngơ ngẩn một lát, mọi người liền hoàn hồn, rối rít hành lễ. “ Miễn lễ, các vị tùy ý.” Đông Phương Dịch Hàn vẻ mặt lạnh lẽo, sống mũi cao, cái cằm lộ ra vẻ nghiêm túc, mơ hồ tản rả một loại khí thế áp bức người khác, đôi mắt phượng thâm thúy tóe ra ánh sáng bén nhọn, lạnh lùng quét mắt toàn trường, thản nhiên nói. Mọi người càng thêm sững sờ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, Tiêu Dao vương gia này trước kia đâu phải như thế chứ? Trước kia tuy có nghiêm túc, nhưng không hề khiến người khác có cảm giác bị uy hiếp. Hôm nay, người ở trước mắt có vẻ càng thêm tôn quý ngạo nghễ, cả người tản ra hơi thở tao nhã giống như cấm người lạ chớ đến gần, khiến cho người ta không dám coi thường. Đông Phương Dịch Hàn không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp ôm Thương Lung Tình đi về phía chủ vị nằm ở đại sảnh. Nào biết, Lý Mị Nhi xuất hiện với vẻ mặt quyến rũ, gợi tình cùng nũng nịu nói: “ Vương gia, thiếp thân chờ ngài đã lâu, mời ngài mau tới ngồi bên này đây?” Đông Phương Dịch Hàn híp mắt nhìn vị trí phía trước, không thèm để ý tới Lý Mị Nhi, trực tiếp mang theo Thương Lung Tình tiến về phía chủ vị, thậm chí còn săn sóc, quơ tay áo lau chỗ ngồi cho Thương Lung Tình, có ý lấy lòng nói: “ Lung nhi, sạch rồi, nàng ngồi đi.” Lý Mị Nhi “ xoạt” một tiếng, sắc mặt thay đổi, màu trắng xanh đen đan xen vào nhau, vẻ mặt oán độc, nhìn Thương Lung Tình ngồi ở vị trí phía trước, ghế đó là chỗ nàng vừa ngồi, vương gia làm vậy, chẳng lẽ chê nàng bẩn sao? “ Vương phi, mới vừa rồi không phải ngài đã nói tất cả mọi việc giao cho thiếp thân xử lý sao? Thiếp thân không có sắp xếp vị trí cho ngài, hôm nay ngài đi ra, vậy không đủ vị trí rồi.” Trong mắt Lý Mị Nhi thoáng qua tia không cam lòng cùng đố kỵ, thẹn quá hóa giận, ủy khuất nhẹ giọng nói. “ Không đủ thì lấy thêm, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không biết?” Đông Phương Dịch Hàn không chút suy nghĩ, lạnh lùng lên tiếng,tựa như chỉ trích nàng đã làm việc thất lễ vậy... Từ đầu tới cuối, vẻ mặt của Thương Lung Tình đều thờ ơ lạnh nhạt, không nói bất kỳ lời nào. Thản nhiên cầm ly trà lên, nhàn nhã uống một hớp trà, dáng vẻ xa cách cùng lạnh nhạt, trong mắt hiện rõ vẻ mỉa mai nồng đậm, không mang theo bất cứ cảm xúc tình cảm nào nói: “ Chẳng lẽ Lý trắc phi trách ta chiếm vị trí của ngươi? Vậy bản phi nhường cho ngươi ngồi, thế nào?” Vừa dứt lời, Thương Lung Tình cảm thấy bên hông nàng đau một chút, khẽ ngước mắt, liền nhìn thấy bộ mặt tối tăm như sắt, khuôn mặt tuấn tú đang híp mắt lại nhìn nàng, tựa hồ đang bảo: nàng dám nhường, thử xem xem? Lý Mị Nhi sững sờ, ả không ngờ Thương Lung Tình nói trực tiếp vậy, nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn nàng! Vừa hoàn hồn, tay đã dùng sức bấm đỏ cả lòng bàn tay, trong con ngươi thoáng qua một tia ác độc cùng nham hiểm, vẻ mặt lại trở về với vẻ tươi cười, điềm đạm đáng yêu nói: “ Mong vương phi đừng trách, thiếp thân không phải có ý này.” “ Người đâu, lấy thêm ghế.” Tiểu Triệu nhận được chỉ thị của Đông Phương Dịch Hàn, không để ý tới Lý Mị Nhi nữa, trực tiếp gọi hạ nhân lấy thêm một cái ghế đặt vào vị trí ở phía dưới bên phải. Cứ như vậy, chủ vị chỉ có Đông Phương Dịch Hàn và Thương Lung Tình ngồi... Lý Mị Nhi ngồi ở vị trí bên phải, có vẻ càng dễ bị người ta xem nhẹ hơn. Trong lòng đối với Thương Lung Tình oán hận càng thêm mãnh liệt, ả hận không thể rút được gân của nàng, lột da của nàng. Khuôn mặt dịu dàng xẹt qua tia ác độc cùng nham hiểm. Tay gắt gao siết chặt, hận không thể dùng ánh mắt đâm trên người nàng vài lỗ... Thương Lung Tình không để ý tới Lý Mị Nhi nữa, măc dù thấy rõ ánh mắt của ả ta, nhưng vẫn giả vờ không biết, vẻ mặt tự nhiên uống trà. Bên cạnh là nam nhân yêu nghiệt bày ra vẻ mặt tình thâm, ẩn tình đắm đuối nhìn chằm chằm nàng, giống như lúc này chỉ có hai người bọn họ mà thôi, dần dần, Thương Lung Tình thật sự không thể bỏ qua ánh mắt nóng rực của hắn, bất đắc dĩ nói: “ Ngươi không thể nhìn đi nơi khác sao? Vì sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy?” “ A, Lung nhi, rốt cuộc nàng cũng chú ý tới ta rồi à?” Đông Phương Dịch Hàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người ngồi dưới, vẻ mặt mừng rỡ nhìn Thương Lung Tình nói. Thương Lung Tình nghe vậy, trong nháy mắt khuôn mặt đen sì, người này thật nhàm chán, thì ra nhìn nàng chằm chằm, mục đích chỉ muốn nàng chú ý tới hắn thôi sao? Có người ngây thơ như vậy à? Mà còn đường đường là Tiêu Dao vương gia? Người này không sợ người phái dưới chê cười sao? Nàng quay đầu lại, xem như không nghe hắn nói gì, vẻ mặt vô cảm nói: “ Ngươi có thể đừng nhàm chán như vậy, được không? Nếu còn như vậy, ta đi trước.” “ A, được rồi, không đùa với nàng nữa, lễ vật của ta đâu?” Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe Thương Lung Tình muốn rời đi, vội vàng ôm sát nàng, kê vào lỗ tai nàng nói, vừa vô lại vừa làm nũng đòi lễ vật, nét mặt không cho phép người ta cự tuyệt. “ Nếu như ta nói không có thì sao?” Thương Lung Tình thản nhiên nhìn hắn, tựa như vô ý nói.
Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi - Mộng Lí Đào Túy