Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Khôi Khiếu Mai
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1036 / 5
Cập nhật: 2015-07-15 04:08:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ạnh Trang im lặng bên giường bệnh của mẹ. Mẹ Trang vừa đặt Trang trước một tình cảnh khó xử. Bà thật vô tư.
- Mẹ nghe nói trường con có tổ chức thi hát gì đó phải khôngTrang?
- Dạ, mỗi dịp cuối năm, nhà trường đều mở cuộc thi “Tiếng Hát Vành Khuyên”…
- Con đủ điều kiện để thi không?
- Con… con hả mẹ?
- Thì mẹ hỏi con chớ còn ai vô đây nữa?
- Dạ… đủ!
Giọng mẹ Trang mơ màng:
- Nhắc tới chuyện ca hát, tự dưng mẹ nhớ tới chị con. Mới đây mà đã năm, sáu năm qua đi…
- Con còn nhớ không Trang? Hồi đó, chị Quỳnh của con lúc nào cũng ao ước trở thành một ca sỹ để đi hát kiếm tiền về nuôi gia đình. Nó đâu có biết rằng ngày nay ba nó đã mất, còn mẹ…
Mẹ Trang khóc. Trang khóc theo mẹ.
- Mẹ làm con nhớ ba, nhớ chị Quỳnh quá…
- Tội nghiệp chị Quỳnh con. Hồi đó, nó ưa nói con là “ca như ểnh ương kêu”. Nó đâu có ngờ ngày nay, con hát cũng chẳng thua gì nó… Giọng mẹ Trang ao ước – Trang à.. tự dưng mẹ nghĩ nếu con là ca sỹ…
Trang đọc được ý nghĩ của mẹ dù bà không nói ra lời. Những năm tháng dãi dầu mưa nắng đã làm tiêu hao bao sức khỏe của bà. Những cơn ho kéo dài là dấu hiệu ban đầu. Rồi đến những lần mẹ Trang phải nằm liệt giường liệt chiếu. Như lần này. Có lúc mẹ Trang chán nản nói: “Mẹ chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng nghĩ tới lúc phải bỏ con bơ vơ một mình…”, Trang đã ôm lấy mẹ mà khóc: “Không! Mẹ phải sống với con hoài, mẹ ơi!”.
- Mẹ nói vậy thôi… Chớ trở thành một ca sỹ đâu phải dễ. Con lại còn nhỏ, còn phải học hà. Bây giờ, Trang nè, mẹ ao ước điều này, con tính coi có được không? Con dự thi hát ở trường đi, mẹ tin thế nào con cũng được giải… Mẹ vui, biết đâu chừng cơn bệnh sẽ giảm được đôi phần….
° ° °
Em bồi hồi khi hiểu rõ nguyên do đã khiến Hạnh Trang làm trái lời hứa với mình. Tất cả chỉ để đánh đổi lấy niềm vui cho mẹ.
Thúy Hiền kể tiếp:
- Mày không tới chỗ hẹn, Trang nó buồn lắm. Giờ về học sáng nay, tao thấy nó đứng bên đường nhìn theo mày rồi nó ôm mặt khóc. Tao đến an ủi nó. Nó đã kể cho tao nghe chuyện nhà nó. Vành Khuyên à, mày phải nghĩ lại mới được.
Em lúng túng:
- Nhưng…
- Tao muốn giúp hai đứa mày thân thiện lại. Tao đề nghị…
- Không được đâu. Vành Khuyên không thể gặp Hạnh Trang…
Em phân vân không biết có nên nói cho Thúy Hiền biết dự tính của mình hay không. Chẳng ngờ Thúy Hiền lại hiểu lầm. Nhỏ ấy bất ngờ trách:
- Sao… sao mày ác vậy, Vành Khuyên?
Em hoảng hốt đính chính:
- Không phải đâu… Thúy Hiền à… Thật ra là…
Em ấp úng mãi. Có lần cho Thúy Hiền biết ngay bây giờ hay cứ để đến ngày thi chung kết nhỏ ấy tự hiểu lấy? Hạnh Trang sẽ bất ngờ. Phải rồi, cả Thúy Hiền nữa… Em quyết định giấu kín toan tính của mình. Em đổi giọng thản nhiên:
- Tao không đổi ý, tao không gặp Hạnh Trang, Thúy Hiền à.
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa? Tao không muốn đánh mất danh hiệu Vành Khuyên…
Lần thứ nhì, Thúy Hiền trách em:
- Mày.. Tao không ngờ…
Nhỏ bỏ đi giận dỗi.
° ° °
Không chỉ nhỏ Thúy Hiền, cả chị Hương Trinh và anh Trung cũng trách em khi biết em không đến nơi hẹn với Hạnh Trang. Chị Hương Trinh khẽ lắc đầu:
- Chị Quỳnh là bạn chị Mộng Vi thì cũng như là bạn của chị vậy. Em đối xử với Hạnh Trang như thế, chị buồn lắm…
Anh Trung hay đùa cũng phải nói nghiêm chỉnh:
- Vành Khuyên tự ái quá, không nên chút nào đâu. Sao em không nghĩ rằng khi tình bạn đã nối lại được, thì chuyện gì khó đến đâu, cũng có cách giải quyết tốt đẹp…
Em không giải thích mà chỉ im lặng. Im lặng chịu đựng để thông cảm hơn với Hạnh Trang khi nghĩ đến nhỏ ấy những ngày bị em ngờ oan. Chị Hương Trinh, anh Trung ơi! Nếu chị và anh hiểu được vì sao mấy lần tập gần đây, em chỉ chú ý tập hát sai đoạn cuối bài “Màu Xanh Học Trò”.
Tiếng Hát Vành Khuyên Tiếng Hát Vành Khuyên - Nguyễn Thái Hải Tiếng Hát Vành Khuyên