Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Khôi Khiếu Mai
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1036 / 5
Cập nhật: 2015-07-15 04:08:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
iữa bầu không khí nhộn nhịp của những ngày gần Tết, trong lúc bạn bè vui vẻ, hồn nhiên với những dự tính vui xuân thì em phải bận rộn với mấy bản nhạc dự thi ngoài thời gian đến trường. Thúy Hiền thật tốt. Biết em buồn chuyện Hạnh Trang, nhỏ hay trò chuyện với em để an ủi. Nhỏ còn đến nhà em chơi, nghe em tập hát và lần nào cũng tấm tắc khen, cả quyết là em sẽ đoạt giải. Đôi lúc, em nghĩ rằng chính Thúy Hiền mới là người bạn thân nhất của mình…
Từ sau ngày gửi cho em lá thư báo tin mình đã ghi tên dự thi, Hạnh Trang và em không còn trò chuyện với nhau nũa. Đi học, lỡ có chạm mặt nhau, cả hai cùng ngại ngùng nhìn tránh đi nơi khác. Trong những lúc chuyện vãn với bạn bè, em cũng luôn tránh nhắc đến Hạnh Trang. Chúng em đã xa nhau hẳn rồi.
Còn một ngày nữa bắt đầu thi vòng loại thứ nhất, Thúy Hiền trao cho em một lá thư. Nhỏ nhất định không chịu trả lời em là thư của ai. Nó bắt em mở thư ra đọc tại chỗ, trước mặt nhỏ. Em bóc phong bì, mở lá thư. Tay em run lên khi nhận ra nét chữ của Hạnh Trang, phải cố gắng bình tĩnh lắm, em mới đọc hết lá thư:
Vành Khuyên thương,
Hạnh Trang biết Vành Khuyên giận Trang lắm. Rất nhiều lần, Trang muốn đến bên Vành Khuyên để nói với Vành Khuyên rằng, nếu muốn Vành Khuyên cứ nói thẳng mặt Trang là một đứa bạn xấu. Vành Khuyên ơi! Thà được nghe những lời trách giận của Vành Khuyên, Trang còn đỡ buồn hơn phải thấy mỗi lần gặp mặt nhau, Vành Khuyên xem Trang như người lạ. Trong thư trước, Trang có nói với Vành Khuyên rằng một lúc nào thuận tiện, Trang sẽ nói cho Vành Khuyên hiểu vì sao Trang phải ghi tên dự thi, làm trái với lời hứa với bạn mình. Bây giờ chỉ còn một ngày nữa đã thi vòng loại mà Trang chẳng còn lòng dạ nào tập dượt. Trang nghĩ kỹ rồi, Trang thấy cần phải nói cho Vành Khuyên hiểu hết. Trang xin Vành Khuyên một cái hẹn vào chiều mai tại cổng trường. Sự có mặt của Vành Khuyên hay sự vắng mặt, Trang xem như câu trả lời dứt khoát rằng Vành Khuyên còn xem Trang như một người bạn thân xưa hay không? Dù sao, Trang vẫn nuôi hy vọng là Vành Khuyên sẽ đến.
Hạnh Trang
Em ngồi thừ người ra, chẳng biết phải tính sao. Chẳng lẽ Hạnh Trang có lý do chính đáng, buộc phải ghi tên dự thi. Như vậy, thì ra em đã giận oan nhỏ ấy, thì ra chính em mới là người cắt đứt sợi dân thân ái giữa hai đứa?
Cái hẹn chiều mai như một câu trả lời… Em sẽ đến hay không? Nếu em không đến thì chắc chắn hai đứa sẽ xa nhau mãi mãi, điều mà em không muốn xảy ra. Nhưng nếu đến, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?
Đúng là ngày nhận thư! Chị Hương Trinh khoe em:
Chị Mộng Vi gởi thư về cho chị. Có cả thư gởi Vành Khuyên nữa đây.
Em nhận lá thư từ nước ngoài của chị Mộng Vi và đọc:
Ngày … tháng… năm…
Vành Khuyên yêu của chị
Đến nơi cả tháng rồi mà nay chị mới có thư về, thế là chậm phải không em? Cho chị xin lỗi nhé. Phần vì mới đến còn lạ nơi, lạ chỗ, bỡ ngỡ đủ điều. Phần nữa vì chị cứ đắn đo mãi về một chuyện. Đến nay mới dứt khoát được.
Chuyện Hạnh Trang ấy mà. Chắc Vành Khuyên còn nhớ bữa tiệc hôm Tết Dương lịch chứ? Chị đã ngỡ ngàng khi thấy Hạnh Trang. Chị không lầm đâu. Hạnh Trang đúng là em gái của chị Quỳnh. Dạo ấy, chơi với chị mà chị Quỳnh cứ giấu mãi về gia đình. Chị ấy mặc cảm nhà mình nghèo, lúc nào cũng sợ cái nghèo sẽ làm mất đi tình bạn với bạn bè chung quanh. Bây giờ, Hạnh Trang giấu em cũng vì lý do đó. Nhà chị Quỳnh ngày đó nghèo lắm, chắc bây giờ cũng chẳng khá hơn. Ba chị ấy là một công nhân bốc vác, má chị ấy đi bán hàng rong. Chị Quỳnh có giọng hát rất hay, lúc nào nói với nhau về những điều mơ ước, chị ấy cũng thổ lộ với chị ao ước sẽ trở thành ca sỹ chuyên nghiệp, có điều kiện tài chính để giúp đỡ cha mẹ… Thật đáng buồn, một tai nạn đã xảy ra, cướp đi của chị một người bạn. Chị Quỳnh mất vì ngã xe trước một chiếc xe tải đang chạy nhanh…
Em muốn khóc khi nói với chị Hương Trinh:
- Tội nghiệp chị Quỳnh…
Chị Hương Trinh nói:
- Cả Hạnh Trang nữa, em à.
- Nhỏ ấy vừa gửi cho em lá thư đó chị. Chị xem đi…
Đọc xong thư của Hạnh Trang, chị Hương Trinh bảo em:
- Như thế này thì chị khuyên em chiều mai nên đến gặp Hạnh Trang. Nếu cần, chị sẽ cùng có mặt…
Em chưa đáp lời chị Hương Trinh. Vì vào lúc này, khi em đã lờ mờ đoán hiểu được nguyên do khiến Hạnh Trang ghi tên dự tranh giải “Tiếng Hát Vành Khuyên”, thì sự xác nhận về cái hẹn với Hạnh Trang không cần thiết nữa. Em nảy ra một ý…
- Chị Hương Trinh ơi, em nhờ chị chuyện này nhé.
- Em nói đi nào.
- Chị chở em đến nhà Hạnh Trang một chút.
Ngay bây giờ.
- Ngay bây giờ?
- Vâng.
- Hay lắm. Nhưng… nhưng mà em biết nhà Hạnh Trang chứ?
- Có hồi Tết dương lịch, anh Trung đưa Hạnh Trang về, anh ấy cho em biết địa chỉ. Một ngôi biệt thự xây kiểu Pháp ở đường X.
Một lát sau, chị Hương Trinh đưa em đến địa chỉ nhà Hạnh Trang, chị bấm chuông. Một chút xíu, cùng với con bẹc-giê xồ ra sủa là một người đàn ông bước tới cổng. Ông ta hỏi, giọng kênh kiệu, không một chút lịch sự:
- Hỏi ai?
Chị Hương Trinh tái mặt vì giận. Nhưng có lẽ chị nén giận để lo được việc của em nhờ. Chị đáp:
- Thưa ông, tôi muốn gặp em Hạnh Trang.
Người kia trố mắt nhìn chị em em. Rồi ông ta trả lời vẫn cái giọng đáng ghét:
- Hạnh Trang nào?
- Em ấy 14 tuổi là con gái chủ nhà này…
Người đàn ông cười ha hả:
- Vậy là cô lầm rồi! Đây là tư gia của ông giám đốc sở Y. Ông có một thằng con trai phá làng, phá xóm, đi tù rồi. Hạnh Trang, Hạnh Kiểm nào ở đây…
Ông ta bỏ vào nhà, chẳng thèm nghe lời xin lỗi bối rối của chị Hương Trinh.
Em nhìn chị, nói:
- Vậy là đúng rồi phải không chị? Hạnh Trang giấu nhà thật, chắc chắn gia đình nhỏ rất nghèo…
- Chiều mai em đến trường gặp Hạnh Trang, em cứ kể chuyện đi tìm nhà nhỏ hôm nay. Chị tin thế nào rồi hai đứa em cũng sẽ hiều nhau và nối lại tình bạn…
° ° °
Dù đã nghĩ, đã chuẩn bị kỹ, nhưng khi đến gần cổng trường – nơi hẹn của Hạnh Trang – em lại nảy ra một ý. Em nghĩ đến món quà tình bạn Hạnh Trang đã dành cho em - giải “Học sinh xuất sắc trong tháng” - thật bất ngờ. Em cũng muốn dành cho nhỏ ấy một bất ngờ tương tự.
Hạnh Trang đứng dưới gốc cây trứng cá, có lẽ đã lâu. Thỉnh thoảng, nhỏ lại nhìn về phía cuối đường trông ngóng. Chiếc xe nào dừng lại bên lề, nhỏ cũng giật mình nhìn chăm chăm, rồi vẻ thất vọng hiện rõ trên nét mặt khi người xuống xe không phải là em. Nhìn nhỏ bồn chồn thật tội. Nhưng… Em cần phải thực hiện cho được ý định vừa chớm hiện…
Em đứng dưới một góc cây lớn bên trường, không xa chỗ Hạnh Trang bao nhiêu, có thể thấy rõ nhỏ mà không sợ bị lộ. Trang đứng đợi đến trời gần sập tối, đành phải ra về. Trong suy nghĩ của nhỏ, nhỏ đã xác định được câu trả lời của em. Chắc nhỏ đang trách em. Nhỏ đi ngang chỗ em đứng khuất, mắt đỏ au, mặt thật buồn. Hạnh Trang ơi! Đừng trách giận Vành Khuyên. Ít hôm nữa rồi Hạnh Trang sẽ hiểu.
Hạnh Trang vẫn bước những bước chân buồn bã, vô tình không hai biết có em theo sau, kín đáo. Nhỏ không ngờ đã dẫn em về đến tận nhà nhỏ, một căn nhà vách ván, mái lá trong con hẻm đối diện với ngôi biệt thự, nhà giả của nhỏ. Thấy rõ Hạnh Trang bước vào nhà, em đã nghĩ đến một cách xữ sự. Nếu em cứ bước tới căn nhà đó, Hạnh Trang sẽ ngạc nhiên biết bao. Em sẽ nói gì với bạn bè. Sẽ nói:
“Dù gia đình Trang có nghèo túng đến đâu, Vành Khuyên vẫn xem Trang là người bạn thân nhất. Sao Trang lại mặc cảm như thế?”. Hay là em sẽ im lặng. Nước mắt sẽ đoanh tròng cả hai đứa em?
Đó chỉ là ý nghĩ. Em không bước tới. Món quà tình bạn em sẽ dành cho Hạnh Trang chỉ có ý nghĩa nếu em giữ kín đến giờ chót. Trang ơi!
Chiều nay không gặp Vành Khuyên, chắc Trang buồn lắm. Nhưng, sau này, với món quà tình bạn của Vành Khuyên, Trang sẽ lại vui, rất vui. Đợi nhé, Hạnh Trang của Vành Khuyên!
Tiếng Hát Vành Khuyên Tiếng Hát Vành Khuyên - Nguyễn Thái Hải Tiếng Hát Vành Khuyên