Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: XI Vưu Môn Hạ
a người Sở Dịch vừa kinh hãi vừa hiếu kỳ, không ngờ trong động có động, nơi này còn có một thế giới khác.
Lý Tư Tư thẫn thờ nhìn chằm chằm vào động, nhất thời như quên mất Bắc đẩu thần bình, lẩm bẩm nói:
- "Xi Vưu môn hạ? Xi Vưu môn hạ"
Ả niệm đi niệm lại vài lần, thân ảnh chợt lóe lên, cắp theo Tô Mạn Như, bay thẳng vào trong động.
Sở Dịch giật mình, gọi với theo:
- "Chậm đã!"
Hắn tính vươn tay cản lại, nhưng không kịp, lòng nghĩ:
- "Không biết trong động có huyền cơ gì? Bỏ đi bỏ đi, dù là thiên la thập điện, hôm nay cũng phải vào một phen"
Nghĩ rồi hắn cũng tung mình nhảy vào trong động.
Trong động cao ráo thâm u, trống rỗng, ngoài một quả trứng đá xanh đen đường kính chín trượng thì chẳng có gì khác. Vạn đạo hòa quang chính là từ bên trong quả trứng đá nọ phát ra, ánh sáng rực rỡ, lung linh làm người chói mắt.
Ngưng thần xem xét, lờ mờ có thể thấy trong hòn đá dường như có một nhân hình, đang ngồi xếp bằng, chầm chậm xoay tròn, nhìn có chút quỷ dị.
Lý Tư Tư cắp lấy Tô Mạn Như, đi đi lại lại quanh quả trứng vài vòng ngắm nghía, huyền quang chiếu trên khuôn mặt ả, thần tình khó đoán, tựa như cuồng hỉ, mà cũng giống như đang hoảng sợ. Đột nhiên, ả khanh khách cười lớn:
- "Trên Bích lạc dưới Hoàng tuyền, thì ra ngươi trốn ở đây? Thất ca, muội tìm thấy rồi, muội tìm thấy rồi!"
Sở Dịch lòng chợt động, hàn ý nổi lên:
- "Không lẽ người trong trứng chính là Ma đế Xi Vưu? Truyền thuyết của Ma môn là thật? Một khí nhị thập bát túc được giải khai, Xi Vưu sẽ một lần nữa sống lại sao?
Mồ hôi lạnh toát đầm đìa trên lưng, toàn thân nhất thời như đông cứng lại.
- "Sở lang, không ngờ ta với ngươi hợp lực, sự tình lại lập tức biến thành thuận lợi thế này! Đây đúng thật là ý trời mà."
Lý Tư Tư chuyển người qua, mặt hồng như say, cười khúc khích nói tiếp:
- "Chắc là ngươi đã đoán ra rồi, cái bị phong trấn trong quả trứng đó, chính là nguyên thần của Xi Vưu! Chỉ cần người đem Thất ca và nguyên thần của Thiên đế dung hợp vào trong cơ thể, có thể lập tức trở thành Thần Môn thiên đế từ cổ chí kim không ai có thể địch lại. Cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy, ngươi còn đợi gì nữa?"
Sở Dịch chấn động, đột nhiên tỉnh lại:
- "Đúng rồi, ta còn đợi gì nữa? Nhân lúc Nguyên thần Xi Vưu còn chưa tỉnh lại, mau chóng hủy diệt tận gốc nó đi!"
Liền đó hắn ngưng thần tụ khí, mặc niệm pháp quyết, quát nói:
- "Di sơn tụ thạch, Thiêu trời xẻ đất, tật!"
Chân khí hùng dũng xuất khỏi tay, Thiên tuyền, Thiên quyền, Diêu quang, tam kiếm như phong lôi nộ hống, như điện bắn về phía quả trứng.
Cũng đồng thời, bốn vách tường ầm ầm nứt ra, đá lớn sụp xuống, như mưa sao băng cuồn cuộn tập trung lại, cuốn quanh tam kiếm, thế như lôi đình vạn quân đánh mạnh vào quả trứng.
- "Ầm Ầm!"
Mảnh đá bay loạn, huyền quang bạo phát, Sở Dịch thấy mắt hoa lên, ngã bay về phía sau, thối lui bay tám trượng mới miễn cưỡng đứng lại được. Định thần nhìn lại, hòn đá ấy vẫn không hề suy chuyển chút nào.
Lý Tư Tư vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát nói:
- "Xú tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì đấy! Với mới phát thề xong, giờ lại hối hận rồi sao?"
Tay phải rung lên, Ngọc Hành kiếm huyền quàn bạo xao " Ô... Nha", Chú tước phá kiếm xông ra, bay tròn trên đầu ả kêu lên sắc nhọn, thủ thế chỉ muốn xông lên.
Sở Dịch thu hồi tam kiếm, cười nói:
- "Ta chỉ đáp ứng cùng ngươi thu đủ lục bảo, thống nhất thần môn, không hề nói qua cùng nguyên thần Xi Vưu dung hợp cái gì. Nếu thả hắn ra, ta làm sao làm được Thần môn thiên đế?"
Lý Tư Tư giận dữ nhìn hắn một lúc, rồi đột nhiên khanh khách cười rộ lên:
- "Xú tiểu tử, vừa rồi ta cùng ngươi thề kết minh, chẳng qua là không muốn giết ngươi, để ngươi lại cho Thất ca ta ký thể. Giờ ngươi đã cố tình man trá như thế, ta đành phải nhẫn tâm chia cắt uyên ương thôi."
Thoại âm chưa dứt, Chu tức kêu lên sắc nhọn, như cuồng phong xông đến trước mặt Sở Dịch.
Gió nóng phả vào mặt, liệt hỏa bùng lên khắp nơi, y phục trên mình Sở Dịch lập tức bắt lửa, tai, mũi, họng như bỉ lửa thiêu đốt, bỏng rát đến tận phế phôi, lòng phát lạnh, niệm nhanh "Hồi phong phản hỏa quyết", chân khí toàn thân liên tục cổ vũ, đẩy lui những đợt hỏa lãng đang xô tới.
Tiếp đó, hắn thuận thế thối lui về phía sau, quát lớn một tiếng, ba thanh thần bình lăng lệ phi vũ, đánh thẳng đến ngực, cổ của Chu tước.
Con cự điểu này không thèm tránh, hú lên một tiếng quái dị, lưỡi dài thụt thè, phun ra hỏa cầu, lập tức đẩy ba thanh kiếm bay đi, đôi cánh quét ngang, lông cánh như những trường đao sắc nhọn, đâm về phía hông Sở Dịch.
Nó biến thế rất nhanh, khí lãng mạnh mẽ, hơn xa nhân vật cấp tản tiên của Đạo môn.
Sở Dịch nổi tính hiếu thắng, quát nói:
- "Nghiệt súc, xem cánh của ngươi cứng, hay "Thái Ất ly hỏa đao của ta lợi hại!"
Chân khí xông lên từ đan điền, chuyển sang tay phải, hóa thành một khí đao đỏ hồng dài bảy tám trường, xoay tròn chém đến.
"Bùng"
Khí lãng nổi lên, rồi nổ tung, phân tán ra tứ phía, Sở Dịch hổ khẩu rách ra, đầu ngón tay lẫn cánh tay phải tê rần, liên tục thối lui về phía sau, miệng không kìm được khen một tiếng:
- "Hảo cầm thú!"
Chu Tước không hề làm sao, cất tiếng kêu nhọn, bốn móng như bay, bước lớn về phía trước.
Con hung điểu này là Thái cổ tứ linh hung thú, ngày đó trên đỉnh hoa sơn thi triển uy lực một lần, đã thiêu Trầm Nguyên Ngư thành một cốc núi khô cạn, nếu không phải Lý Tư Tư cùng hắn đều ở trong động, không dám làm mạnh, sợ dẫn lửa vào người, thì chỉ sợ hắn đã thành một đám đất cháy đen rồi.
Dù là như thế, nhưng những nơi Chu tước đi qua, hỏa diễm phừng phừng như bài sơn đảo hải, bức Sở Dịch khó lòng chống cự, liên tục thoái lui, nếu không phải nhờ vào ba thanh thần kiếm mệnh thủy hộ thể, thì tình cảnh còn khó coi hơn nữa.
Tô Mạn Như đứng một bên tim đập mạnh, khẩn trương đến thở không ra hơi, muốn giúp hắn một tay, nhưng kinh mạch bị phong bế, không thể động đậy, ngay đến âm thanh cũng không thể thoát ra được.
Lý Tư Tư trừng mắt nhìn nàng một cái, khanh khách cười nói:
- "Tô tiên tử không cần vội, đợi tình lang của nàng cháy thành bộ xương đen, ta sẽ đốt nàng cùng với hắn một chỗ, từ nay trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, mãi mãi không phân ly nữa."
Tô Mạn Như mặt đỏ hồng tức giận.
Lý Tư Tư không lý tới nàng, từ trong ngực áo lấy ra Thiên địa hồng lô, phóng to lên một trượng, rồi lại lấy thái ất nguyên chân đỉnh đặt vào trong lò.
Sau đó ả lấy Tử Vi tinh bàn để vào trong đỉnh, bi hỉ giao thoa nhìn chằm chằm nó một lúc, thấp giọng nói:
- "Thất ca, huynh nhẫn nhịn một chút, rất mau thôi là có thể chuyển thế thành Thần đế rồi."
Ả xoay người, đôi môi anh đào mấp máy nhanh, quát nói:
- "Tiên san di thạch, tật!"
Quả trứng cách không bay lên, rơi thẳng vào trong Thái ất nguyên chân đỉnh.
Tiếp đó ngón tay khẽ búng ra, một đạo xích quang lóe lên, trung hồng lô lập tức bừng hỏa diễm bừng bừng.
Sở Dịch thầm kêu không hay, một khi để yêu nữ đó đem nguyên thần Lý Huyền dung hợp với nguyên anh của Xi Vưu, rồi giải phóng hắn ra, hậu quả thật khó lường! Nhưng lúc này hắn đang bị Chu tước áp chế, đến sức hoàn thủ cũng chẳng có, càng không nói đến chuyện thoát thân cản trở Lý Tư Tư.
Chính lúc lòng như lửa đốt, khóe mắt đột liên liếc thấy trên Diêu quang kiếm có khắc mấy triện văn thượng cổ, hắn liền nhớ ra, nhịn không được ha ha cười nói:
- "Đúng rồi, ta sao mà ngốc thế! Trong tay có sài đao, lại cứ dùng tay không đốn củi!"
Hắn ngưng thần tụ khí, niệm nhanh giải ấn pháp quyết trên kiếm, ba thanh kiếm "đinh đinh" không ngừng, lập tức hợp nhất lại thành một.
"Oang một tiếng vang động, hắc quang bạo vũ, một khối hắc ảnh nộ hống xông ra khỏi kiếm, cùng chu tước không ngừng va đập vào nhau.
Cả động quật dường như muốn nổ tung, Sở Dịch khí huyết nhộn nhạo, người không tự chủ được ngã ra sau, Lý Tư Tư, Tô Mạn Như cũng phiên thân thối lui vài trượng.
Khối hắc ảnh ấy nặng nề rơi xuống đất, cất tiếng quái hống, chấn cho đất đá rơi lả tả, khiến cả trời mù mịt.
Hỏa quang hồng chói trong Thiên địa hồng lô chiếu lên thân thể nó, hình dáng như một con rùa lớn dài ba trượng, trên có một cái đầu dài quái dị như mãng xà, lắc lư trên cao. Đỉnh đầu có mào bảy sắc, mắt hồng như máu, trong miệng răng nanh lởm chởm, lưỡi dài xì xì thè thụt, trong cực kỳ hung bạo.
- "Huyền vũ thần thú!"
Lý Tư Tư sắc diện thoáng biến đổi, khanh khách cười nói:
- "Sở lang, ngươi đã ăn phải tim sắt rồi sao, lại dám đối phó với ta.
Được, được, được, ta giết người trong mộng của ngươi trước, xem ngươi lòng dạ sắt đá thế nào!"
Tay ả khẽ dương lên, vỗ mạnh vào thiên linh cái của Tô Mạn Như.
Sở Dịch kinh hãi quát lớn:
- "Dừng tay!"
Hắn phi thân vọt lên, chân khí hùng dũng, âm thanh cuồn cuộn như sấm.
Lý Tư Tư khí huyết nhộn nhạo, đầu váng mắt hoa, bàn tay bị lệch đi vài thốn, quét sượt qua vai phải Tô Mạn Như.
Tô Mạn Như kêu lên một tiếng đau đớn, mặt trắng xám, muốn ngất đi.
Lý Tư Tư chính lúc muốn ra tay tiếp, thì trước mắt hắc quang nộ hống, thiên tuyền, Thiên quyền, Diêu quang tam kiếm ầm ầm vọt đến, ả không dám liều lĩnh, khua kiếm chống đỡ, rồi nhẹ nhàng thoái lui về phía sau, khanh khách cười nói:
- "Có niềm vui mới, liền quên mất tình cũ, chiêu nào chiêu đấy đều lấy tính mạng người ta, Sở lang chàng quả thật là lòng như sắt thép, làm người ta sợ đến răng va vào nhau lập cập."
Sở Dịch vội vã hạ thân, giải khai kinh mạch cho Tô Mạn Như, trầm giọng nói:
- "Tô tiên tử, cô không sao chứ?"
Tô Mạn Như nhịn đau lắc đầu, chính lúc định nói, đột nhiên thấy trong đầu ù lên, cổ họng nghẹn lại, chân tay lẩy bẩy, hôn trầm giống như trong mộng, mọi thứ xung quanh đều trở nên phiêu miểu mơ hồ, khuôn mặt lo lắng của Sở Dịch trước mắt dao động, cũng chẳng nghe thấy hắn nói gì, không nhớ ra hắn là ai.
Sở Dịch thấy hai má nàng đỏ hồng, sững người nhìn chằm chằm bản thân, mắt, mơ hồ trống rỗng, trông rất cổ quái, chỉ nghĩ nàng bị Lý Tư Tư làm tổn thương kinh mạch, lòng lạnh toát, vội vã đặt hai tay lên đầu vai nàng, liên miên truyền chân khí vào.
Trên mặt Lý Tư Tư lóe lên một tia âm lạnh, mặc niệm pháp quyết, rồi đột nhiên quát lên:
- "Giết hắn đi!"
Tô mạn Như thân thể khẽ run lên, như ma sai quỷ khiến một chưởng đánh mạnh vào ngực Sở Dịch, khoảng cách hai bên chỉ một xích, hắn đang tập trung toàn bô tinh thần truyền chân khí, làm sao có thể chống cự được? Lập tức máu tươi mun trào, ngã bay ra ngoài vài trượng.
Tô Mạn Như " A" lên một tiếng thất thanh, lập tức tỉnh lại, gọi thất thanh:
- "Sở vương gia!"
Chính lúc muốn tiến lên, lại thấy đầu óc ù đi, chỉ nghe một âm thanh sắc nhọn không ngừng vang vọng trong đầu:
- "Giết hắn đi, giết hắn đi, giết hắn đi!"
Thần trí nàng lập tức trở nên hỗn loạn, mê mê hồ hồ khua phất trần, đánh mạnh xuống nam tử trên đất.
Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhịn đau xoay mình né tránh, khóe mắt liếc sang, thấy Lý Tư Tư đang cười khúc khích đứng một bên, môi anh đào lẩm bẩm, như đang niệm gì đó, lòng lập tức hiểu ra, quát nói:
- "Yêu nữ, ngươi hạ cho nàng loại cổ trùng gì rồi?"
Lý Tư Tư thản nhiên cười, nhu thanh đáp:
- "Năm đó khi ta ở Nam Cương, vì đối phó Phục Hi lão tổ, bắt chín trăm chín mươi chín loại độc trùng, dưỡng thành "lục thần cổ!", bất đắc dĩ lắm mới sử dụng. Hôm nay vì bọn người, đành phải đem bảo bối ấy ra sử dụng. Sở lang, ngươi thấy ta đối đãi với ngươi có tốt không?"
Sở Dịch giận quá hóa cười:
- "Tốt lắm, tốt lắm, ơn một giọt nữa, ta nhất định sẽ đem cả dòng suối báo đáp!"
Nói rồi hắn cúi người xuống, luồn qua nách Tô Mạn Như, lật tay nắm lấy mạch môn nàng, định chế trụ kinh mạch nàng lần nữa.
Lý Tư Tư "a" lên một tiếng, cười nói:
- "Đúng rồi, sém chút nữa quên không cảnh cáo ngươi. Lục thần cổ trừ có khả khống chế thần thức ra, còn có thể nhanh chóng theo khí huyết toàn thân lưu chuyển. Nếu như phong trụ kinh mạch cô ta, chỉ một lúc thôi, người trong mộng của ngươi sẽ khí huyết bạo loạn, ngọc nát hương tan."
Sở Dịch lạnh người, bán tín bán nghi, Tô Man Như lại chuyển mình phản công, khiến hắn đành thả tay ra, phiên thân thoái lui.
Lý Tư Tư khanh khách cười lớn, nói không hết hoan hỉ khoái trá đến mức nào, vừa vũ động quạt ba tiêu, tăng thêm hỏa lực cho thiên địa hồng lô, vừa niệm ngự cổ pháp quyết.
Trong động ánh lửa lấp láp, bóng người xuyên qua lượn lại. Tô Mạn Như tấn công càng lúc càng nhanh, mỗi chiêu đều tập trung toàn lực, muốn đặt hắn vào chỗ chết nhanh chóng.
Sở Dịch không dám chế phục, cũng không thể làm tổn hại nàng, chỉ có thể né tránh, bị động cùng cực. Tâm mạch hắn lại đang bị thương, chân khí không thông, bị nàng công đến như cuồng phong bạo vũ, né tránh cật lực, một lúc sau đã thụ vài vết thương, máu tươi loang lổ.
Huyền Vũ thần thú ngửi thấy mùi máu, hung tính đại tác, tròng mắt huyết hồng lăm le nhìn trừng trừng Tô Mạn Như, thấp giọng hống lên, chỉ trực vồ đến.
Sở Dịch thầm hô không hay, nếu quái thú này quan tâm bảo vệ chủ, tự mình tấn công lén Tô Mạn Như, chỉ sợ đến cả hắn cũng khó mà cứu được. Lại nghĩ:
- "đêm họa dẫn đi nơi khác, cắt nguồn tiệt lưu. Chỉ cần mượn lực Huyền vũ, giết yêu nữ này, cổ trùng vô chủ, tự nhiên không thể làm loạn nữa!"
Nói rồi hắn hú dài một tiếng, chiếu theo ngư thú quyết khắc trên kiếm, quát:"Bắc cực tinh chuyển, Huyền vũ duy chiêm, Ngộ hải điền hải, ngộ san bình san!"(Sao bắc cực chuyển động, chỉ bằng một cái liếc mắt của Huyền vũ, gặp biển lấp biển, gặp núi san phẳng núi)
Tam kiếm rin rít phá không, xoay tròn nộ chuyển, bắn mạnh về phía Lý Tư Tư
Huyền Vũ thần thú quay đầu hống lên, theo kiếm chồm đến, bị Chu tước vươn cánh chặn lại, lập tức hai con loạn đấu, khó mà phân giải.
Hai đại hung thú này đều liệt trong Tứ linh, ngũ hành tương khắc, sức lực tương đương, nay gặp gỡ trong đường hẹp, lập tức như thiên lôi câu động địa hỏa, liên tiếp hống lên giận dữ, chấn tai muốn điếc. Mỗi làm chạm kích, khí lãng tỏa ra bốn phía không có cái nào không cuồn cuộn mãnh liệt, tường đá đổ sụp, cự thạnh như mưa rơi xuống.
Sở Dịch ba người như bị đặt trong mặt biển nổi sóng giận dữ, lảo đảo phiêu hốt, vừa xuyên qua lách lại tránh làn khí lãng cùng phi thạch, vừa đi vòng quanh thiên địa hồng lô đấu nhau không ngừng, kinh hiểm vô cùng.
Chu tước cuồng tính đại phát, hót lên một tiếng sắc nhọn, hỏa đạn phun ra, liên tiếp không ngừng bắn lên thân huyền vũ, hỏa quang xông lên, khiến tứ phía lập tức biến thành biển lửa đầy trời.
Lớp đất đá trong thạch động vị vỡ tan, để lộ thịt của cá côn, bị liệt hỏa thiêu cháy, tức thời bốc lên mùi khét.
Thân rùa của Huyền vũ bị nó oanh tạc như thế, cũng vị nứt ra vài đường nhỏ, đau đớn hống lên, từ trong miệng phun ra những cột nước lớn, chạm vào hỏa cầu, lập tức khiến nó đông kết thành băng, rơi xuống đất vỡ tan.
Sở Dịch nảy ra một ý, ha ha cười nói:
- "Đa tạ huyền vũ huynh chỉ điểm!"
Chân đạp vũ bộ, chuyển thân lướt quanh Tô Mạn Như, khẩn cấp niết quyết quát nói:
- "Thiên thủy địa khía, tụ kết thành băng!"
Băng hàn chân khí xông ra từ tay, rin rít kịch hưởng, lập tức biến nàng thành người băng.
Ngưng băng quyết này thượng cổ thủy tộc pháp thuật, có thể khiến nhiệt độ cơ thể nhanh chóng hạ xuống, đông kết thành băng, nhưng không làm tổn thương đến kịch mạch. Như thế có thể trấn trụ được Tô Mạn Như, lại có thể bảo vệ nàng chu toàn, có thể nói là một cách viên mãn.
Chính lúc này, hỏa lãng chu tước phun ra ngày càng kịch liệt hơn, hỏa diễm trong hồng lô càng lúc càng mạnh, lưỡi lửa xanh tím cuồng loạn quấn lấy thái ất nguyên chân đỉnh, khiến nó từ thanh đồng bị bung thành màu đỏ chói phát quang.
Quả trứng trong đỉnh vù vù loạn chuyển, hào quang rực rỡ, nhân ảnh trong đó theo đó chuyển động càng lúc càng mau, bốc lên từng tia khói xanh.
Lý Tư Tư vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không thèm để ý tới Sở Dịch nữa, toàn lực quạt lửa, vừa niệm tụng "tam muội dung kim quyết!". Tử Vi tinh bàn dán chặt lên quả trứng, kêu đinh đinh những tiếng giòn tan, từng chút từng chút một khảm lên trên đó.
Sở Dịch thấy thế lạnh người, quát nói:
- "Muốn chuyển thế sống lại, đợi một vạn năm nữa đi!"
Nói rồi hắn cố hết sức, đẩy ba thánh kiếm đập mạnh lên đáy thiên địa hồng lô.
"đang" một tiếng lớn, đồng lô đổ nghiêng, quả trứng cùng Tử Vi tinh bàn lăn ra ngoài, hỏa diễm phun trào lan tỏa.
Lý Tư Tư vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lăng người vọt đến.
Sở Dịch chính lúc định phi thân đến đoạt lại, thì liếc thấy xung quanh Tô Mạn Như hỏa diễm phừng phừng, băng quyết nhanh chóng bị tan ra, linh quang lóe lên, lấy cái thanh đồng đỉnh lấy được từ trong thân thể Hỗn độn thú ra, niệm:
- "lãng lãng kiền khôn, hạo hạo kỳ nhân, tứ thiên xuân thu, thập vạn anh hồn. Ngũ tộc thần thú, tam giới chi môn"
Hắn định đợi nó biến to, sẽ úp lên thân thể Tô Mạn Như, dùng nó bảo hộ nàng.
Không ngờ pháp quyết vừa mới niệm xong, đồng đỉnh nọ đột nhiên vù vù cuồng chấn, hổ khẩu tê tần, vuột khỏi tay hắn bay về phía quả
trứng.
"đang" một tiếng, nó áp lên trên quả trứng nọ, bích quang tỏa ra chói lòa, khiến hắn không mở mắt ra được.
"Lách cách cách"
Những tiếng giòn tan vang lên, quả trứng lập tức nứt ra vài trăm khe nứt nhỏ, bích quang khẽ cổ động, rồi oang một tiếng vỡ tan ra. Đồng đỉnh bay vọt lên trời, có tiếng một người cất tiếng hú lớn, như sấm động bên tai.
Hai người Sở Dịch hô hấp như nghẹn lại, khí huyết nhộn nhạo, như bị cuồng phong cuộn qua, sóng lớn bài kích, không tự chủ được cùng ngã bay ra phía sau, rơi mạnh xuống đất, toàn thân tê rần.
Trong bụi đất cuồn cuộn, hỏa quang phừng phừng, chung quanh một màu tím hồng rạng rỡ, cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không rõ. Lờ mờ có thể nghe thấy Chu Tước, Huyền Vũ hống lên kinh hô, giống như đang kinh hoàng sợ hãi khó tả xiết.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bụt đất dần lắng xuống, hỏa diễm cũng nhỏ hơn, bọn hắn thấy một người đàn ông hùng vĩ thân cao chín thước ngẩng đầu đứng ở chính giữa, cả người không mạnh vải, cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu cổ đồng dưới ánh lửa chiếu lấp loáng vầng sáng mờ mờ.
Chỉ là hắn đứng xoay lưng lại bọn họ, nhất thời không biết khuôn mặt thế nào.
Người nọ, không lẽ chính là Thái cổ ma đế trong truyền thuyết sao?
Trong động im phăng phắc, trừ tiếng lửa lách tách nổi lên, ba người Sở Dịch không tử chủ được đều nín thở, tim dường như cũng như ngừng đập, bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Ngay đến lưỡng đại thần thú Huyền Vũ, Chu tước mới vừa rồi hung bạo là thế, giờ cũng như mất đi thần khí.
Một con nằm phủ phục trên đất, lưỡi dài thè thụt, cổ họng phát ra những tiếng ô ô thấp trầm như bợ đỡ, con còn lại đến phát ra tiếng cũng không dám, thu đôi cánh lại, cụp đầu đứng đó, như con bồ câu lúc sợ hãi.
Người nọ đứng sừng sững như ngọn núi, không hề động đậy, mắt nhìn chằm chằm đồng đỉnh trong tay, dường như đang xuất thần nghĩ ngợi đều gì, qua một lúc, mới từ từ xoay người lại.
Ánh lửa sáng rực rỡ chiếu trên thân hình hắn, soi rõ từng chút một.
Ba người Sở Dịch hít một hơi lương khí, đó là hình dạng một khuôn mặt sao.
Khuôn mặt người này đâu đâu cũng lỗ chỗ, một vết sẹo dài méo mó kéo từ trán bên phải sang gò mà bên trái, chỗ vốn là sống mũi sụp xuống để lộ một lỗ trống,, tranh nanh đáng sợ khó tả xiết.
Trên lồng ngực hắn vừa dài vừa rộng có một vết sẹo cực sâu, kéo từ vai trái xiên chéo qua sườn phải, da thịt cuồn cuộn, dày đặc những vết nứt như sợi tơ màu vàng nhạt.
Nhìn kỹ thêm, hông phải, đùi trái, hai chân, cả người hắn cũng có mấy mươi vết sẹo, ngang dọc giao nhau, khiến người nhìn thấy giật mình, cả người giống như bị cắt thành mấy mươi đoạn, rồi lại được khâu lại.
Người đó nghểnh cổ đứng bễ nghễ, liếc nhìn thần tình kinh ngạc quái dị của ba người, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, cả khuôn mặt lập tức biến thành sinh động hẳn lên, kiêu ngạo, khinh bỉ, ngạo mạn mang theo vài phần thê lương.
Cho dù là mãnh thú tầm thường, lúc được thả từ trong lồng ra cũng hung cuồng khó địch, hà huống chi là đệ nhất ma thần bị cầm tù những bốn nghìn nắm.
Lý Tư Tư bị mục quang lăng lệ của hắn quét đến, lòng phát sợ, cả người nổi da gà, đầu gối mềm nhũn, lập cập quỳ xuống đất, miễn cưỡng cười nói:
- "Thần môn đệ tử Lý Tư Tư bái kiến Thiên đê! Thiên đế sống lại, thiên hạ đều vui, đệ tử cũng hân hạnh vô cùng!"
Trong lúc sợ hãi, âm thanh của ả lạc đi run rẩy.
Người đó như gỗ đá không chút biểu hiện nào nghiêng đầu nhìn ả, mày dương lên, thản nhiên nói:
- "Hân hạnh vô cùng? Thì ra ngươi đem Kiều mỗ thả vào trong đỉnh thiêu, cũng là vì dụng ý ấy đó hả?"
Thanh âm của hắn thấp trầm hồn hậu, nghe rất êm tai, chỉ là ngữ điệu cổ quái, cách phát âm cắn chữ rất đặc biệt, hoàn toàn không giống tiếng địa phương các nơi, chắc là ngôn ngữ thượng cổ.
Lý Tư Tư run giọng nói:
- "Thiên đế minh giám, đệ tử chỉ muốn mượn thần lực của Thiên địa hồng lô, trợ giúp Thiên đế sớm phục sinh, tuyệt không hai lòng."
- "Ngươi nói thế, thì hồn phách trong tinh bàn cùng ngươi không hề có quan hệ sao?"
Tay người nọ khoắng trong lô, nắm lấy Tử Vi tinh bàn, rồi xoay vòng vòng ở đầu ngón tay, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ả, khóe miệng như cũ đeo nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Lý Tư Tư sắc mặt trắng như tuyết, tâm loạn như ma, môi anh đào run run, mấy lần muốn nói lại ngừng, cuối cùng chỉ khe khẽ lắc đầu.
Người nọ thản nhiên nói:
- "Đã là như thế, lưu lại hắn để làm gì?"
Hai tay đặt lên Tử Vi tinh bàn khẽ xoay chuyển
"Phập" một đạo thanh quang thoát ra, tuôn vào liệt hỏa đang phừng phừng cháy trong thiên địa hồng lô, quang mang bạo vũ, tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.
- "Thất ca!"
Lý Tư Tư thét lớn, nước mắt long lanh trào ra, ả chồm người đứng dậy, không màng tất cả lao về phía thiên địa hồng lô.
Người nọ tay phải phách không phẩy một cái, Lý Tư Tư lập tức bị chặn lại, cảm thấy dường như một ngọn núi vô hình đang đè lên mình, mặc cho ả cố gắng vùng vẫy thế nào, hô hoán thế nào cũng không thể tiến thêm chút nào nữa, chỉ đành nhìn quầng thanh quang kia trong ngọn hỏa diễm càng lúc càng ảm đạm, nghe tiếng thét bi thương không ngừng vang lên.
Qua một lúc, thanh quang nọ cuối cùng cũng bị tiêu hủy hoàn toàn, tiếng thét nọ cũng vang vọng trong động rồi dần tan mất.
Khi tay người nọ thả lỏng ra, Lý Tư Tư ngồi phịch trên mặt đất, mục quang trống rỗng thẫn thờ, nước mắt lã chã rơi xuống, không ngừng lẩm bẩm gọi
- "Thất ca, thất ca"
Âm thanh thấp nghẹn, toàn thân run rẩy, như mất hết toàn bộ khí lực.
Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa hãi hùng, trăm cảm giác giao thoa, đối với huynh muội họ, hắn tuy hận thấu tận xương, nhưng tận mắt nhìn thấy Nguyên thần Lý Huyền bị diệt, Lý Tư Tư đau khổ không muốn sống, trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm giác đau lòng thương hại không tên.
Người đáng hận cũng có chỗ đáng thương. Thế gian ít nhiều có những nữ nhân si tình, xét cho cùng, họ cũng không qua được nỗi khổ uyên ương.
Người đó lạnh lùng nói:
- "Làm nhiều chuyện bất nghĩa tất gặp quả báo. Cái tên tà ma bé nhỏ như người, làm việc ác tạo nghiệt thì thôi đi, lại dám tự xưng là Thần môn đệ tử, lấy danh nghĩa là Xi Vưu đệ tử, không việc nào không làm bôi nhọ thanh danh ta, chết cũng không hết tội."
Sở Dịch lòng chấn động, người đó quả nhiên là Thượng cổ ma đế Xi Vưu!
Nhưng nghe lời hắn nói, dường như đối với việc của mà môn có điều không bằng lòng, khó tránh làm người cảm thấy bất ngờ.
- "Câm mồm!"
Lý Tư Tư đột nhiên tỉnh lại thần trí, ngẩng đầu lên, đôi mắt cuồng loạn phẫn nộ trừng lên nhìn hắn, nghiến răng nói:
- "Ngươi là Xi Vưu cũng mặc kệ, Bàn Cổ cũng mặc kệ, ngươi giết Thất Ca của ta, ta phải giết ngươi, vì huynh ấy báo thù!"
Liền đó ả bật dậy, trong tiếng hét chói tai, kiếm quang nộ vũ, hỏa lãng như sóng triều, hướng tới người nọ công kích cuồng loạn.
Xi Vưu mặt không chút tình cảm, không thèm tránh né, đột nhiên đưa tay vỗ một cái.
"Oanh"
Hồng quang đầy động đột nhiên tiêu biến, Ngọc Hành kiếm cắm trên tường đá.
Lý Tư Tư hét thảm một tiếng, ngã bay về phía sau, một đạo tử quang thoát khỏi thân ả, bồng bềnh trong không trung, rồi biến hóa thành hình dạng vốn có của ả.
Sở Dịch kinh hãi, yêu nữ này tu thành "Thủy hỏa thần anh", đã vượt qua cảnh giới tản tiên, tuy thụ thương làm thực lực hao tổn, nhưng cũng không dễ đối phó.
Không ai tưởng được, người nọ chỉ thuận tay ra một chưởng, cũng đánh ả nguyên thần xuất khiếu.
Nguyên thần Lý Tư Tư dao động như lửa, cất tiếng thét bi thảm, xông vào nhục thể bất động trên đất của Tô Anh Anh, muốn quay lại mượn thân tái chiến.
Xi Vưu búng đầu ngón tay, đem thanh đồng đỉnh nọ ném lên cao, thản nhiên nói:
- "Kiều mỗ đã ở trong đỉnh đó bốn ngàn năm. Ngươi đã tự xưng là thần môn đệ tử, thì cũng nên ở trong đó vài ngàn năm mới đúng."
Một tiếng "viu" khẽ vang lên, nguyên thần Lý Tư Tư như làn khói sương màu tím, thu vào trong đỉnh, tiếng thét chói tai cũng im bặt. Đồng đỉnh "coong" một tiếng rơi xuống đất, lăn đến dưới chân Sở Dịch.
Sở Dịch cúi người nhặt cái đỉnh đồng đó lên, đáy lòng ngũ vị giao tạp dâng lên, không ngờ Lý Tư Tư tính đi toán lại, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế! Nhất thời, hắn không biết là nên buồn hay vui, cay đắng hay ngọt ngào.
Bao nhiêu nghi hoặc trước đó, giờ phút này đều sáng tỏ, hắn lắc đầu cười khổ nói:
- "Thì ra nguyên thần của ngươi trước giờ bị phong ấn trong đồng đỉnh. Cái ở trong quả trứng kia, chăng qua là nhục thể của ngươi được khâu lai. Ta hao phí bao nhiêu tâm lực, muốn thu được lục bảo, bình định đại kiếp, cản trở ngươi sống lại, không ngờ lại nghìn dặm xa xôi, tự tay đưa ngươi đến trong bụng cá côn, lại tự tay giải khai phong ấn, hợp nhất linh hồn và thể xác của ngươi, giúp ngươi sống lại."
Càng nói, hắn càng thấy hoạt kê hoang đường, thế sự vô thường, bi khổ giao thoa, nhịn không được ha ha phá lên cười to.
Xi Vưu mục quang lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc cổ quái, ngạo nghễ cười nói:
- "Tiểu tử, việc ngươi sinh ra trên đời, lên kinh dự thi, giữa đường cứu được hồ nữ. Nàng lại vì người báo ân, giúp ngươi khi cử, cùng với ngươi bị cuốn vào đạo ma phân tranh, thoát thai hoán cốt, thành tán tiên, sau đó đến Tần Lăng, lấy được dị bảo, tu luyện ngũ thuật pháp thuật, quay lại Trường An, đấu với bọn yêu ma đó rồi cuối cùng đến đây, tất cả, ngươi nghĩ chỉ là cơ duyên xảo hợp sao?"
Sở Dịch lạnh người, trong đầu lóe lên một ý niệm hắn không dám tin, trầm giọng nói:
- "Ngươi nói cái gì? Không lẽ tất cả đều trong tính toán của ngươi? Không lẽ Tiểu Tiên thật sự là đời sau của ngươi cùng Ma môn Thánh nữ, nàng quen biết ta, yêu ta, đều chẳng qua là vì muốn lợi dụng ta sao?"
Nói đến câu cuối cùng, lòng hắn như vạn đao cắn xé, hơi thở nghẹn lại.
Xi Vưu ngớ người ra, rồi ha ha cuồng tiếu nói:
- "Tiểu tử, thì ra kiến thức của ngươi, chẳng qua chỉ đến như vậy thôi! Tiểu Tiên đích thực là cháu đời thứ sáu mươi chín của ta, nhưng ngươi nghĩ nó thật sự biết hết những chuyện này sao? Bằng vào sức một mình nó, có thể an bài mọi chuyện êm đẹp thế này sao? Đừng nói là nó, thế gian này không ai có khả năng bố trí đến kín như áo trời, giọt nước cũng không lọt thế này."
Sở Dịch bị hắn cười nhạo như thế, lòng trái lại lại thấy nhẹ nhõm, lòng xông lên cảm giác xấu hổ. Tiểu Tiên đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, đến tính mạng cũng chẳng màng, hắn lại sinh nghi ngờ nàng, thật là rất không phải.
Liền đó hắn định thần, cười lạnh nói:
- "Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Không lẽ Sở mỗ xuống đời này, cùng Tiểu Tiên gặp gỡ, cho đến tất cả những chuyện đã xảy ra, đều là thiên ý, để cứu ngươi sống lại một lần nữa sao?"
Xi Vưu cười đắc ý, thản nhiên nói:
- "Thiên thu chỉ là một giấc mộng, thế sự vốn chỉ là một bàn cờ, mọi sự đều tự có thiên ý, nào có riêng gì ngươi, ta? Nguyên thần của Kiều mỗ bị phong ấn trong cơ thể hỗn độn thú, nhục thân bị dấu trong bụng côn ngư, đều là có người đã tính toán chính xác, để bốn ngàn năm sau ta có thể sống lại. Nhưng người đó cho dù có bản lãnh thông thiên như thế, cũng làm sao có thể tính toán chuẩn xác mọi chuyện phát sinh bốn ngàn năm sau? Đó chỉ có thể là thiên ý mà thôi."
- "Ngươi nói người đó là ai?"
Sở Dịch kìm không được quay đầu lại nhìn bức tượng nữ nhân bên ngoài động nói:
- "Không lẽ là vị Ma môn thánh nữ đó?"
Xi Vưu quay đầu lại nhìn thạch nữ nọ, khuôn mặt như buồn như vui, khẽ mỉm cười, không đồng ý cũng không phủ nhận, xoay người bước từng bước lớn đến bên nàng.
Tình nhân thụ âm vang xào xạc, quả hồng đung đưa, từ xa nhìn lại, bức tượng nữ nhân ấy mỉm cười ngồi một bên, trong ánh sáng mờ ảo, thần tình vừa ôn nhu, vừa tĩnh mịch mỹ lệ, dường như nàng chưa từng ngủ, chỉ mãi ngồi đợi hắn đến đến tận bây giờ.
Bốn ngàn năm xuân thu thay đổi, vật chuyển sao dời, biển cạn đá mòn, tình nhân thụ khai hoa kết quả, nhưng nàng thủy chung vẫn đợi thời khắc này. Chỉ đáng tiếc nàng không nhìn thấy được.
Cảm giác lâng lâng khi về lại cố hương sau nhiều năm xa cách, mùi vị gần một bước chân mà xa thẳm chân trời, vượt qua khoảng cách hai mươi trượng này Xi Vưu tưởng như là một đời. Mà khoảng cách giữa họ, đâu chỉ dừng lại ở đời đời kiếp kiếp.
Đến lúc này, hắn cuối cùng cũng cúi người xuống, vuốt nhẹ lên khuôn mặt kiều diễu như ngày nào của nàng, khóe miệng muốn thầm gọi tên nàng mà cổ họng như bị cái gì chẹn lại.
Ngọt ngào, đau xót, thê lương, bi hỉ, hạnh phúc đan xen thành một khối nhu tình dâng lên trong lòng hắn, chẹn cổ họng hắn lại, thấu tim nhập cốt, khiến hắn không thể nào hít thở.
Bàn tay hắn xoa lên khối đá lạnh lẽo cứng rắn ấy, mà tưởng như vẫn là làn da ấm mềm trơn mịn ngày xưa, bờ mi nhắm chặt ấy, đôi tai bé nhỏ dễ thương ấy, cả bờ môi ngọt ngào ưu mỹ ấy đều sống động như thật, tưởng như mới chỉ ngày hôm qua.
Hắn rờ lên khuôn mặt ấy, những muốn nhìn kỹ hơn nữa, nhưng thị tuyến bỗng biến thành mơ hồ, từng giọt nước mắt lã chã lăn qua bờ má, giống như liệt hỏa thiêu đốt hắn.
Nam nhân Kiều gia có thể đổ máu không rơi lệ, nhưng bốn ngàn năm rồi, bao nhiêu nhớ nhung, bi thương tích tụ trong lòng hắn như dòng nước lũ mùa xuân cuồn cuộn tràn đê, dù là mình đồng da sắt, dù là tam sơn ngũ nhạc, dù là bản thân hắn, cũng không thể chống lại những đau đớn liên miên trào lên trong lòng như vậy.
"Thiếp ở Côn Lôn sơn,
chàng trú nơi đông hải.
Cách nhau xa ngàn dặm,
gặp nhau trong giấc mơ.
Cá bơi truyền tin tức,
xuân thủy gửi tương tư.
bao nhiêu lệ đã rơi,
hỏi chàng nào có biết?"
Trong lúc mơ hồ, dường như hắn nghe thấy lại mấy câu ca xưa cũ. Trong sóng biển lay động, ánh lửa chập chờn, dường như hắn lại được gối lên đùi nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng cười, nghe thấy tiếng nàng hát khe khẽ bên tai.
Hắn dường như nghe thấy gió biển, nghe thấy tiếng tim đập, nghe thấy tiếng càng cười nói:
- "Ngốc ạ, chàng có biết nước biển vì sao lại mặn không? Đó là vì mỗi giọt đều là nước mắt của thiếp nhớ chàng."
Đến thời khắc này hắn mới biết, không một giọt nước mắt nào chảy đến được đông hải, nó ngưng kết trên khuôn mặt nàng, lắng đọng qua bốn nghìn năm tuế nguyệt, hóa thành tinh thạch, cất dấu sâu nơi đáy lòng hắn, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không bao giờ tan đi.
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ