An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Đạo Cao Nhất Xích
èn lửa bập bùng, lúc sáng lúc tối, tiếng bước chân vang vọng không ngừng.
Địa đạo âm u tối đen, những vẫn giữ được không khí sạch sẽ, không có mùi lạ.
Bọn họ đi thẳng một đường, tăng chúng hộ vệ dọc đường nhìn thấy Đại Bi thiền sư, đều cúi đầu chắp tay, tránh đường cho họ.
Địa lao của Từ Ân tự sâu chín tầng, ngã rẽ ngang dọc thông nhau như mê cung, nhưng chỉ có một cửa ra, vốn dùng để giam cầm những yêu ma tà sĩ hung cùng cực ác, vì thế còn được gọi là "Tu la địa ngục".
Tường trong địa lao được huyền băng hỗn kim hiếm có của Bắc Cương chế thành, dày đến bốn xích, cứng rắn không gì bằng, lại có quần tăng tầng tầng lớp lớp hộ vệ, có thể nói rắn chắc như kim thang*.
Sở Dịch vừa đi, vừa ngầm so sánh với Tần lăng địa cung dưới chân Chung Nam sơn. Nơi đây, xét về hình dáng thì không hùng vĩ tráng lệ bằng, nhưng nói về kiên cố xảo diệu thì không kém mấy.
Mọi người rẽ đông quẹo tây, xuyên qua vài cái cửa ngầm cực kỳ ẩn mật, mới đến tiền trạm trước cửa mật lao. Huệ Năng, Huệ Ngộ thủ ở bên ngoài cửa cẩn thận lấy ra mấy cái chìa khoá đồng, mở bốn cái khoá hợp kim không lồ ra.
Tiếng "kèn kẹt" vang lên, cánh cửa lao nặng nề dần dần được mở ra.
Chỉ thấy Lý Tư Tư toàn thân bị trói bằng xích hợp kim, không động đậy ngồi tựa trên nệm cỏ, cười hi hi nhìn mọi người, thần sắc tự do ưu nhã, dường như đã đoán được bọn họ tất sẽ đến.
Tô Anh Anh mắt đỏ lên, giận dữ nói:
- "Yêu nữ! Mau đem giải dược giao ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Nàng muốn dùng lực giằng khỏi tay Cố Kình Tiên, muốn xông lên trên, nhưng lại bị tay ông nắm chặt.
Lý Tư Tư cười nói:
- "Tiểu a đầu, cổ độc không có độc, thì làm gì có thuốc giải. Trương chân nhân sống hay chết, hoàn toàn phụ thuộc vào một ý nghĩ của ta. Ngươi nếu muốn hắn bình an vô sự, thì nên đối với ta khách khí một chút."
Tô Bạch Thạch thần sắc vi biến, đang định nói thì Tô Mạn Như đã lấy ra xâu niệm châu, lạnh lùng nói:
- "Yêu nữ, hung thủ trộm xâu niệm châu này, sát hại sư tôn ta, có phải là ngươi không?"
Lý Tư Tư yêu kiều cười, không khẩn trương, cũng không quá chậm nói:
- "Đúng thì sao, mà sai thì sao? Niêm Hoa lão ni xuất gia đã mấy mươi năm, vẫn không quên được tình nam nữ, có thể nói chết cũng đáng, trách ai đây?"
- "Câm mồm"
Tô Mạn Như giận đến cùng cực, mắt liếc qua, thấy bọn người Tề Vũ Tiêu như cười như không, thần sắc cổ quái, giống như ở một bên xem náo nhiệt, trong lòng vừa bi thương vừa phẫn hận, tay phải nắm chặt phất trần, phát run nhè nhẹ, suýt chút nữa muốn khua tay đánh ra.
Sở Dịch tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt nàng, dương mày nói:
- "Lý Tư Tư, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Ngươi đã mất đi đại thế, giờ chỉ là một tù nhân, hà tất còn ngoan cố không linh động như thế, không bằng kết thúc chuyện này, giải cứu Trương chân nhận, lấy công chuộc tội, có khi chúng ta có thể cầu xin hoàng thượng, tha cho ngươi một mạng..."
- "Tha cho ta một mạng?"
Lý Tư Tư mày liễu nhướng cao, đột nhiên khanh khách bật cười.
- "Sở công tử, đa tạ ngươi khoan dung đại lượng như thế. Chỉ tiếc là từ lúc ngươi giết đi thất ca của ta, Lý Tư Tư này đã thành cái thi thể biết đi, sống không bằng chết rồi!"
Dưới ánh nến, nàng cười như cành hoa rung động, trong đôi mắt đẹp ánh lên đôi giọt nước mắt, vừa bi phẫn, vừa hận nộ, lại có vẻ thương tâm sầu khổ. Dứt cơn cười, nàng mới nói tiếp:
- "Thường nói thiên cổ gian nan nhất là chết, đó chỉ là vi ngươi chưa gặp phải lúc thương tâm. Như giờ đây, thế gian còn có gì làm ta lưu luyến? Nếu đã không luyến tiếc cuộc sống, vật vờ như một cô hồn dã quỷ, không bằng đem thế gian này biến tu la địa ngục!"
"oang"
Lời nói vừa mới dứt, trong địa đạo đột nhiên vang lên một tiếng kinh lôi điếc tai, mấy hoà thượng đứng ở bên ngoài bỗng thấy trước mắt tối đen, ngã lăn ra đất.
Tiếng gầm cuồn cuộn, chấn động thiên địa. Ngay đến Sở Dịch cùng vài người khác chân khí dồi dào, cũng bị rung đến khí huyết xông lên, hô hấp khó khăn, trong lòng đều thầm kinh hãi không hiểu:
- "Đêm trăng sáng như thế này, sao lại đột nhiên có sấm?"
Chính lúc mọi người đang cảm thấy không xong, thì nghe thấy âm thanh một nam tử ha ha cuồng tiếu vọng đến vành tai:
- "Đại Bi lão ngốc lư, lâu nay thế nào?"Ngũ lôi thiên hoả" của bản vương so với Phật môn Sư tử hống của ngươi thế nào?"
- "Lôi Khuyết!"
Sở Dịch giật mình, mắt nhìn thấy Lý Tư Tư cười khanh khách vừa vui mừng vừa đắc ý, chợt hiểu ra, bao nhiêu nghi hoặc trước đây đều có lời giải, thất thanh nói:
- "Đúng rồi, hung thủ giết Niêm Hoa đại sư là Lôi Khuyết!"
Một lời vừa nói ra, mọi người lập tức ngẩn người, hiểu ra tất cả.
Tiêu Vãn Tình biến sắc nói:
- "Không sai! Trong thiên hạ, chỉ có Ngũ lôi thiên hoả của Lôi Khuyết mới có thể sánh ngang với Thái Ất ly hoả đao. Niêm Hoa đại sư da thịt cháy xém, kinh mạch đứt đoạn, chắc là được hắn ban cho!"
Lôi Khuyết đối với Tiêu Thái Chân si mê như cuồng, tuy mấy mươi năm bám đuôi bà, đều bị cự tuyệt nhưng từ đầu tới cuối si tâm không đổi.
Lý Tư Tư biết được tâm tư Lôi Khuyết, trộm đi xâu niệm châu, giao cho hắn, xúi dục hắn lấy nó làm mồi, giết đi Niêm Hoa, trộm Thiên Xu kiếm, làm Tiêu Thái Chân vui lòng.
Với tính tình hung bạo trước nay của Lôi Khuyết, tuy không cam tâm đánh lén người khác, nhưng chỉ cần có thể dỗ ngọt được Tiêu Thái Chân, cho dù có phải đi vào biển lửa, hắn cũng không có nửa phần do dự
Lý Tư Tư khanh khách cười to nói:
- "Sở lang quả nhiên thông minh lanh lợi, không lạ có thể một lần lại một lần hoá hiểm thành an. Chỉ tiếc tiếc trăm sự hậu Gia cát lượng, đấu không lại nửa gã thợ giày, huống chi là muôn vạn anh hào của Thần môn? Lần này dù ngươi có ba đầu sáu tay, cũng bị chặt hết thôi!"
Thoại âm chưa dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng tù hiệu vang lên, tiếng trống ầm ầm, tiếp theo đó là tiếng thú hống chim kêu vang trời, hợp cùng với vô số tiếng hò hét, lẫn trong đó dường như có tiếng kêu thảm thiết của quần tăng, nối tiếp nhau không dứt.
Lúc này, phía trên có tiếng hô rung trời, bụi đất rơi lả tả, cả đia lao bắt đầu rung lên nhè nhè, dường như thiên quân vạn mã đang xông tới.
Mọi người không ai không biến sắc, không lẽ Ma môn quân yêu quả thật đã nhịn không được, liên thủ tấn công?
Lôi Khuyết lớn tiếng cười nói:
- "Lão lừa trọc, mũi trâu đã nghe cả rồi chứ, mau giao ra Tiên Nghi công chúa cùng với tên tiểu tử họ Sở, nếu không bản vương thiêu cả nơi này thành than."
Tô Mạn Như mặt trắng bệch như giấy, tức giận bi phẫn, thân hình yêu kiều nhịn không được phát run, đột nhiên thét lớn:
- "Yêu ma, trả lại tính mệnh cho sư tôn ta"
Bạch ảnh loé lên, nắm lấy Lý Tư Tư xông ra ngoài.
Sở Dịch thất thanh nói:
- "Tô tiên tử cẩn thận!"
Hắn sợ nàng bị làm sao, lập tức nhanh chân đuổi theo sau.
Quần hùng hoặc lo cho an nguy của hai người, hoặc lo Hiên Viên lục bảo bị người khác đoạt mất, cũng không nghĩ được nhiều, nhao nhao hô hoán đuổi theo ra.
Thông đạo bên ngoài cửa địa lao quanh co nhiều lối rẽ, cuối cùng thông tới một khoảng đất trống bên cạnh Già Lam điện, quần hùng nối tiếp nhau tung mình không xông ra, hạ xuống nóc đại điện.
Chưa kịp đững vững, đã thấy cuồng phong phả vào mặt, một mùi xú khí nồng liệt xông mà vào mũi, làm ngươi ta muốn ói.
Yên Tiêu Tiên thất thanh nói:
- "Thế này là sao?"
Sở Dịch phóng nhãn nhìn, chỉ thấy yêu khí đầy trời, tứ phương bát phương đều là mây đen đè nặng xuống, cuồn cuồn thổi, như cuồng triều bức xuống, kèm theo đó là từng tràng tiếng hú sắc nhọn chói tai.
Mọi người ngưng thần nhìn kỹ, lạnh người kinh hãi, nhất thời không nói ra lời. Đám mây đen đó không ngờ chính là ngàn vạn hung cầm yêu điểu kết tụ lại mà thành.
Tiếng tù hiệu thổi càng mạnh, tiếng trống càng dồn dập, trộn lẫn với nhau thành một tiết tấu vừa yêu tà vừa cấp bách, làm màng nhĩ của mọi người đau muốn thủng, không nghe rõ được những âm thanh náo loạn khác.
Ngàn vạn con yêu điểu như đã được huấn luyện kỹ, thuận theo tiết tấu tiếng trống hiệu đang càng lúc càng nhanh, lúc xoay tròn tụ lại, lúc sà xuống phi nhanh, biến hoá vô cùng.
Tiếng tù hiệu biến đổi, cùng tiếng trống ầm ầm đổ xuống, bầy chim kêu lên những tiếng sắc nhọn quái dị, kết thành từng đội nhanh như chớp sa xuống, phun ra vô sô hoả diễm.
"Viu viu viu"
Những đạo hồng quang như mưa phá không gào rú, bay ngang dọc, khi rơi xuống biến thành liệt hoả phun trào, khói đen cuồn cuộn bay lên.
Lúc này vốn là Tiết nguyên tiêu, nhà nhà đều treo đèn, lại thêm cuồng phong cuộn thổi, thể lửa càng lúc càng mau, như củi khô bắt lửa, phòng ốc theo nhau đổ sụp xuống.
Nhìn ra tứ phía, chỉ thấy đầy thành ánh lửa xông lên trời, ầm ầm từng trận.
Dân chúng hoảng loạn bỏ chạy, hoặc là tự dẫm đạp lên nhau, hoặc là bị nuốt trọn trong biển lửa, không ít người bị bầy chim sa xuống, cắp lên không rồi thả rơi xuống, tiếng hô thảm không ngừng vang lên, thương tâm vô cùng.
Kinh thành vốn phồn hoa tráng lệ, trong chớp mắt biến thành tu la quỷ thành.
Sở Dịch vừa kinh hãi vừa tức giận. Cảnh tượng lửa cháy kinh thành mười mấy ngày trước hắn đã từng tận mắt chứng kiến, nhưng đó chẳng qua chỉ là tác hại của một con Dực hoả xà làm loạn, so với cảnh tượng hỗn loạn do hàng vạn con hung cầm tàn sát như trước mắt, quả mà một trời một vực.
Ánh lửa bừng bừng, nhuộm đỏ mặt quần hùng. Việc xảy ra quá đột nhiên, ai ai cũng chỉ biết trợn mắt há hốc nhìn, không biết làm gì cho phải.
Lúc này, ngay đến Tô Mạn Như cũng quên mất mối thù của sư tôn, sững người nắm lấy Lý Tư Tư, hãi hùng nhìn xung quanh.
Chính lúc này, chợt nghe thấy một giọng cười ngọt ngào yêu mị cười nói:
- "Thường nói có bạn từ phương xa đến, sao có thể không vui. Hôm nay có bao nhiêu hảo bằng hữu từ tứ hải bát hoang đến đây chúc mừng Tiên Phật đại hội, các vị đều là chủ nhà, ngược lại âu sầu nhíu mày không tiếp thế sao?"
Mọi người như tỉnh cơn mộng, theo nhau nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một lục y thiếu nữ đứng sờ sờ trên đỉnh tháp, y phục phất phơ, đôi mắt xanh trong như nước, thân hình yêu kiều, đẹp không tả xiết, làm người ta nhìn đến mất hồn.
Tiêu Vãn Tình thất thanh kêu lên:
- "Phiên Phiên!"
Lục y thiếu nữ dáng vẻ vừa ngây thơ vừa phong tình này chính là người đứng cùng nàng trong "thiên sơn tam nữ" Tiêu Phiên Phiên.
Phiên Phiên sóng mắt đung đưa, liếc qua Tiêu Vãn Tình một cái, rồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Sở Dịch, trong mắt ánh lên ngọn lửa thù hận bi nộ, khanh khách cười giòn nói:
- "Sư tỷ, tỷ đại thù không báo, hại chết sư tôn, lại thành vợ của tình lang cũ của sư phụ, trong lòng còn có vẻ khoái hoạt nhỉ?"
Tiêu Vãn Tình thoáng biến sắc mặt, thoảng qua thần sắc bi thương, muốn nói điều gì nhưng nói không nên lời.
Sở Dịch biết đáy lòng nàng thuỷ chung vẫn cảm thấy áy náy với Tiêu Thái Chân, liền tiến lên nắm chặt tay nàng, cao giọng nói:
- "Phiên Phiên cô nương, tại hạ không phải Sở thiên đế, sư tôn cũng không vì tôi mà chết, bà trước lúc lâm tử, đã xoá sạch mọi ân oán với Sở thiên đế, không còn vướng bận gì nữa, còn có di nguyện, bỏ tối về sáng, cải tà quy chính.
Âm thanh chưa dứt, phía trước hướng bên phải vang lên hai tiếng cười như chuông bạc:
- "Không ngờ Sở thiên đế sau khi chuyển thế, phong lưu không giảm, giờ lại nhảy ra làm hộ hoa sứ giả. Thương hương tiếc ngọc như thế, thảm nào già trẻ đều ăn, thu cả sư lẫn đồ... Ai... Không biết có còn nhớ tỷ muội Liên Hương Tích Ngọc chúng ta không?
Theo tiếng nói nhìn lại, trên mái thiên vương điện có đứng hai tỷ muội song sinh thanh điềm kiều mị, đầu quấn khăn ngũ sắc, miệng cười như hoa, trên người đeo đầy vật trang trí bằng kim ngân ngọc thạch, kêu lên những tiếng đinh đang.
Hai thiếu nữ Nam Man này một người ngẩng đầu thổi một cái tù hình nguyệt nha trắng nhạt, một người cười khanh khách hông đeo một cái trống da, tiếng trống hiệu quỷ dị cấp xúc đó là do nàng phát ra.
Chắc là bọn họ là người tự xưng "cổ nhạc mâu điền, phù thú song toàn" tỷ muội Lãng Khung công chúa.
Tiếng cười của hai nàng chưa dứt, xung quanh vang lên những tiếng hống như dời non lấp bể, rung trời phá mây.
Mọi người quét mắt nhìn tứ phía, giật mình kinh hãi. Giờ họ mới phát hiện trên mái những lầu các xa gần trong Từ Ân tự từ bao giờ đã xuất hiện vô số nhân ảnh, tụ tập dày đặc, ít ra cũng phải mấy ngàn người.
Sở Dịch ngưng thần tra xét, Nam Cực Tiêu Diêu đại đế, Đông Hải Cứu khổ thiên tôn, Bắc Cực lão tổ... Đều đứng trong bọn đó, mỗi người ở một phương, nhăm nhe nhìn, vây chặt bọn họ.
Trừ Kim Mẫu đang bế quan tu luyện, Bích Hà nguyên quân và những người hành tung bất định như Thanh Đế, Điện Mẫu, quần ma hung thú đều tụ tập ở đây cả.
Còn về phía họ, mấy ngày nay, quần hùng đạo phật các môn đến kinh thành tham gia tiên phật đại hội tuy cũng có vài nghìn, nhưng lại phân tán trong thành Trường An
Giờ tập trung trong Từ Ân tự tuy đều là nhất lưu tu chân, nhưng một người địch thế nào được năm sáu trăm người, thanh thế không thể nào bằng Ma môn quần yêu. Nếu như xảy ra ác chiến, phần thắng cực thấp.
Lý Tư Tư sóng mắt long lanh, khanh khách cười nói:
- "Đáng tiếc đáng tiếc, tính toán của Sở vương gia thành công cốc rồi, không những chả hại được ai, ngược lại tự chùi đầu vào răng hổ miệng sói. Giờ mọi người đều đã đến đây, theo ta thấy, Tiên Phật đại hội hay là cử hành đêm nay đi".
- "A di đà phật"
Đại Bi phương trượng nhíu đôi mày trắng, trầm giọng nói:
- "Công chúa là vương thất đại đường, trăm họ đều là con dân của ngươi, công chúa sao nhẫn tâm dẫn sói vào nhà, đồ thán sinh linh."
Lý Tư Tư còn còn chưa kịp trả lời, phía tây đột nhiên vang lên một tiếng cười ha ha như sấm:
- "Lão trọc, Phật tổ không phải nói đời là biển khổ vô biên, tứ đại giai không sao? Nếu đã là như thế, bọn ta giúp những con người tội nghiệp ấy không phải chịu khổ chịu nạn, há không phải là công đức vô lượng sao? Ngươi còn phàn nàn gì nữa?"
Người vừa nói thân cao chín thước, tóc vàng mắt xanh, râu vàng mọc tua tủa lộn xộn, trên mặt có một vết sẹo đao màu đỏ xuyên từ mày đến khoé môi, nhăn nhúm rung động theo tiếng cười của hắn, thần sắc hung ác khó tả xiết.
Hắn ngẩng đầu ngạo nghễ đứng trên lầu chuông, oai phong như thiên thần, mỗi khi nói một câu, quả chuông bên cạnh lại viu viu cuồng chấn, như oanh lôi cuồn cuộn, nhìn dung mạo đó, không nghi ngờ gì chính là Lôi Khuyết.
Cừu nhân nhìn nhau, ai đấy mắt đỏ lên.
Tô Mạn Như bi hận xông lên, ngực phập phồng kịch liệt, ném Lý Tư Tư trên đất định xông lên, cùng hắn quyết một trận tử chiến, thì bị Sở Dịch nắm chặt tay, khiến nàng không thể động đậy.
Nàng vừa tức giận vừa vừa nóng lòng, nhăn đôi mày lại quát:
- "Buông tay ra!"
Bàn tay Sở Dịch như khoá sắt nắm chặt tay nàng không buông, hắn thấp giọng nói:
- "Tiên tử, địch nhân có chuẩn bị mà tới, người đông thế mạnh, không khinh thủ vọng động được. Đợi những tu chân khác trong thành tới, toàn lực phản công cũng không muộn".
Hắn lòng sáng suốt, biết Ma môn lần này toàn lực tới tấn công, mục tiêu không phải là hoàng đế, cũng không phải dân chúng trong thành, càng không phải là để giải cứu Lý Tư Tư mà là nhăm nhe Hiên Viên lục bảo trên người hắn.
Liền đó, hắn ha ha cười to nói;
- "Lôi Khuyết, uổng cho ngươi tự nhân là vô địch thiên hạ, chỉ dám bắt nạt những cụ già em nhỏ tay không tấc sắt, không sợ thiên hạ cười chê sao! Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi không phải là muốn lấy được Hiên Viên lục bảo sao? Ngươi không phải là muốn giết Sở thiên đế tiết hận sao? Thế thì cứ xông tới đây là được, việc gì phải làm khổ bách tính!"
Lý Tư Tư dương mày khanh khách cười to nói:
- "Không ngờ nguyên thần của Sở Cuồng Ca lại chuyển thế trên thân bồ tát, chỉ tiếc là trên thân bồ tát bùn qua sông*. Sở tiểu tử, ngươi hại chết thất ca ta, tội đáng muốn chết, ngày đó ta để ngươi trốn thoát trên Hoa sơn, đúng là lão tặc thiên không có mắt, đêm nay ngươi không còn may mắn thế nữa đâu, đừng nói là cứu ai, cho dù được như lão mũi trâu Trương Túc, kéo dài được hơi thở thoi thóp, cũng là có phước tám đời rồi..."
- "Yêu nữ câm miệng!"
Tô Anh Anh quát lớn, không nhẫn nại được được nữa, thanh quang loé lên, không màng mọi sự bạt kiếm đâm vào tim nàng lút cán.
Mọi người thất kinh, không kịp ngăn cản.
Lý Tư Tư run nhè nhẹ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Anh Anh kinh ngạc, mắt loé lên thần sắc cổ quái phức tạp, môi anh đào hé mở run run, hổn hển muốn nói gì, nhưng chỉ có thể thổ ra một ngụm máu đỏ hồng, phun loang lổ lên khắp y phục của nàng.
Tô Anh Anh toàn thân run rẩy, nghiến răng nói:
- "Yêu nữ độc ác tàn nhẫn như ngươi chết không hết tội! Chỉ cần ngươi chết đi, cổ trùng trong cơ thể cữu cữu ta sẽ không phát tác nữa, có làm oan hồn chết uổng cũng yên bình"
Nàng rút mạnh thanh kiếm ra, máu tươi theo đó phun trào.
Mày Lý Tư Tư nhíu lại, rồi dần đần giãn ra, run rẩy mềm nhũn ngã lăn ra đất, không còn động đậy nữa. Hai má nàng vẫn ửng hồng, mắt mờ dần, sững người nhìn bầy chim đang bay trên trời cao, khoé miệng ngưng lại dáng vẻ như cười như không, như hoan hỉ, mà cũng giống như đang đau khổ.
Đạo ma quần hùng nhìn nhau, tất cả đều ngớ người ra, không ngờ yêu nữ một thời lại chết không minh bạch dưới kiếm một tiểu nha đầu như thế.
Bọn người Tề Vũ Tiêu đều không cam lòng, theo nhau tra xét thân thể nàng, nhưng nàng không còn chân khí, hồn phi phách tán, cho dù Biển Thước tái thế cũng không thể cứu được.
Nghĩ đến người giờ đã chết, không thể truy ra Ngọc Hành kiếm giờ ở đâu, bọn Ngọc Hư tử đều rất tức giận, không ai không đanh mặt nhìn Tô Anh Anh, nếu như không tự trọng thân phận mình, thì đã sớm mở miệng mắng to rồi.
Sở Dịch tuy rất hận Lý Tư Tư, nhưng tận mắt thấy nàng ngọc nát hương tan, lòng không khỏi dâng lên nỗi đau lòng khổ sở không tên.
Nhưng lúc này tình thế nguy cấp, không có thời gian nghĩ nhiều, hắn liền thu liễm tinh thần nói:
- "Bọn yêu ma các ngươi nghe rõ đây, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, Nếu còn chấp mê bất ngộ, thì yêu nữ này là tấm gương cho các ngươi!".
Lôi Khuyết mắt loé tinh quang, ha ha cười nói:
- "Chết đến nơi rồi, còn dám khoác lác! Tiểu tử, lòng nhẫn nại của bản vương có hạn, nếu còn không giao ra Hiên Viên lục bảo, ta cho ngươi bồi táng cùng bọn thảo dân đó!"
Sở Dịch quát:
- "Họ Lôi kia, nếu có gan thì cùng ta đánh một trận phân cao thấp, nếu ngươi thắng ta, ta lấy hai tay dâng Hiên Viên lục bảo cho ngươi, còn nếu không đấu lại ta, thì mau cút về Ba Tư đi!"
Hắn ngầm có chủ ý, chỉ cần Lôi Khuyết động thủ, sẽ cưỡi phong hoả luân xong khỏi trùng vây, dẫn dụ yêu ma đến chỗ đất trống, tránh làm liên luỵ mọi người.
Người em Tích Ngọc trong Lãng Khung tỷ muội vừa gõ trống, vừa khằng khặc cười nói:
- "Sở vương gia, người đừng phí tâm tư khích tướng nữa, muốn cứu bách tính trong thành không khó, chỉ cần ngươi giao ra Hiên Viên lục bảo thôi. Bằng không đợi Lôi đế tức lên, thì đám dân như con kiến cọng cỏ đó cả xương cũng chẳng còn đấy..."
Thoại âm chưa dứt, Đạo môn quần hùng đều phẫn nộ, hung hăng mắng:
- "Con bà nó, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Hiên Viên lục bảo là bảo vật chúng ta dễ dàng đem cho bọn yêu ma các ngươi sao?"
Phiên Phiên trừng đôi mắt xanh, nhìn chằm chằm Sở Dịch cười hi hi nói:
- "Sở vương gia, ta biết người đọc nhiều kinh sách, tâm địa thuần lương, không giống như mấy lão mũi trâu giả vờ trong sạch kia. Huống chi, cho dù ngươi không nghĩ cho người trong thiên hạ, cũng không thể không nghĩ cho một người? Bà sống hay là chết, Trường An còn hay diệt đều dựa vào một ý nghĩ của ngươi thôi."
Nói rồi, tay ả vỗ nhẹ một cái, tránh người sang một bên, vài yêu nữ Tiên Thiên môn mang một thôn phụ trung niên lên lầu trống, đẩy mạnh bà xuống sàn.
Ánh lửa hồng rọi chiếu trên khuôn mặt bà, hai mắt trong veo kinh sợ nhìn mọi người xung quanh, ngấn nước chưa khô, những sợi tóc bạc bay loạn theo làn gió, bờ môi run run, không nói ra được lời nào.
Đầu Sở Dịch kêu ông một tiếng, thân hình chao đảo, ngực như bị vật nặng đánh trúng, nhất thời không thể hô hấp. Qua một lúc hắn mới thấy nghe thấy tiếng mình khàn đi, run rẩy gọi:
- "Mẹ! Mẹ!"
Thôn phụ nọ giật mình, thất thanh kêu lên:
- "Dịch nhi, Dịch nhi, là con đó à?"
Mọi người lạnh người, giờ mới biết thôn phụ đó là mẫu thân của hắn.
Tiêu Vãn Tình, Yến Tiểu Tiên mặt hoa thất sắc, lòng trầm xuống, nắm chặt lấy tay Sở Dịch, chỉ sợ hắn sợ quá hóa loạn, nóng lòng mất khống chế.
Sở thị nhìn xung quanh một lượt, rồi mới thuận theo âm thanh nhìn về khuôn mặt lạ lùng của hắn, thấp giọng "a" lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa mơ hồ, nhíu mày run giọng nói;
- "Ngươi... Ngươi có thật là Dịch nhi không? Đã xảy ra chuyện gì? Sao... Sao con biến thành hình dạng đó.
Sở Dịch xa nhà đã mấy tháng, lúc nào cũng muốn gặp lại mẫu thân, nhưng không ngờ lại gặp trong lúc này, trong hoàn cảnh này! Hắn cố nhịn bi thương phẫn nộ, run giọng nói:
- "Mẹ, là con! Là con... Dịch nhi bất hiếu, không đến đón mẹ sớm, hại mẹ... hại mẹ rơi vào tay bọn yêu nữ đó!"
Phiên Phiên yêu kiều cười, phẩy tay lấy ra một cái lục phách địch, quay tròn trên bàn tay búp măng, dịu dàng nói:
- "Sở vương gia, bách thiện hiếu đứng thứ nhất. Ta biết ngươi trước nay rất có hiếu, vì thế mới giúp ngươi đem mẹ ngươi đến kinh thành. Ai, ngươi giết chết sư tôn ta, ta lại lấy đức báo oán như thế, ngươi không cảm ơn ta sao?"
Ngọc địch phi chuyển, bích quang chói mắt, khẽ đặt lên cổ của Sở thị, chỉ cần dùng lực một chút, hậu quả khó mà lường được.
Sở Dịch kinh hãi phẫn hận, lưng đầy mồ hôi, lạnh đến tận xượng, chỉ tay quát:
- "Tiêu Phiên Phiên! Ngươi dám đụng đến một cọng lông của mẹ ta, Sở mỗ thề sẽ băm ngươi ra thành vạn mảnh!"
Phiên Phiên sóng mắt đung đưa, khanh khách cười nói:
- "Tính mệnh lệnh đường nằm trong tay ngươi, liên quan gì đến ta? Chỉ cần ngươi giao Hiên Viên lục bảo ra, sau đó tự đoạn kỳ kinh bát mạch của mình, ta đảm bảo lệnh đường sống lâu trăm tuổi, thọ tỷ nam sơn."
Tề Vũ Tiêu thần sắc thoáng biến đổi, cất cao giọng nói:
- "Vương gia vạn lần không nên nghe theo yêu cầu của yêu nữ này! Hiên Viên lục bảo một khi lọt vào trong tay Ma môn, chúng sinh thiên hạ tất sẽ gặp hạo kiếp! Chim vỡ tổ, sao còn trứng, nước mất rồi, nói gì đến nhà.
Bọn Ngọc Hư tử cũng nhao nhao lên can ngăn:
- "Không sai! Tự cổ chính tà bất lưỡng lập, trời không thể chung với đất, vương gia không nên vì chuyện tư làm hỏng chuyện công, vì cái nhỏ để mất cái lớn!"
Những đạo lý đó làm sao Sở Dịch không hiểu, nhưng mắt nhìn mẹ trong cảnh nguy hiểm, trong lòng sớm đại loạn, không biết làm thế nào cho phải.
Lôi Khuyết cất giọng cười lớn nói:
- "Bọn ngươi ai cũng cho mình là quân tử đạo mạo, vì bản thân phi tiên đắc đạo, không màng đến sống chết của người khác, miệng thì nói toàn những lời đường hoàng sáng sủa, mà thực ra chỉ nhăm nhe Hiên Viên lục bảo. Đúng thật là ác tâm con bà nó!"
Ma môn quân yêu nhao nhao theo đó phản biện chế nhạo, thế như nồi nước sôi, lập tức âm thanh của quần hùng bị át đi.
Lãng Khung Tích Ngọc cười nói:
- "Sở vương gia, nói thật với ngươi, đêm nay đến đây trừ hơn một vạn tinh anh của Thần môn các tông ra, ngưu quỷ xà thần, hung cầm thần thú đều đến đủ, đám chim ngươi thấy ở đây, bất quá chỉ một, hai phần mười mà thôi.
Lãng Khung Tích Hương hạ tù xuống, cười nói tiếp:
- "Ngoài ra, Thổ phồn, Đại Thực, Nam Chiếu... Liên quân bẩy nước đã đồng loạt triển khai, công thành chiếm đất, nếu như không có điều gì bất ngờ, không ngoài bảy ngày sẽ cho quân đến dưới thành. Kẻ thức thời là tuấn kiệt, huống chi ngươi vốn là Sở thiên đế chuyển thế, hà tất phải hợp chung với đám người tiểu nhân dối trá này, tự nhận lấy diệt vong?"
Trong lúc nói, tiếng trống, tù hiệu của hai người càng lúc càng dồn dập, quả nhiên quá điểu yêu cầm càng lúc càng đông từ xa bay đến, che kín bầu trời, tiếng quang quác vang lên không ngừng bên tai.
Trong tiếng ầm ầm, còn có thể nghe thấy tiếng như tiếng của sư tử cầm cọp hú nối tiếp nhau, không biết là chính xác tiếng kêu của loài thú nào, như từ bốn phía vọng lại, khí thế dời núi lấp biển, càng lúc càng gần.
Quần hùng lạnh người, đến lúc này, đáy lòng ai cũng không khỏi dâng lên chút sợ hãi.
Cổ Kình Tiên bước lớn lên trước, vận đủ chân khí, cao giọng hét lớn;
- "Các vị đạo hữu cao tăng trong thành Trường An, đại địch trước mắt, cùng chung kẻ thù, chúng ta hãy xóa bỏ thành kiến môn phái, tề tâm hiệp lực, trảm yêu trừ ma, cùng qua trường đại kiếp này!"
Âm thanh của ông cao vút hùng hồn, xuyên qua tiếng ồn ào, truyền đi thật xa, từng chữ rõ ràng, âm vang trong kinh thành.
Không lâu sau, khắp nơi trong thành vang lên vài âm thanh trả lời:
- "Đồng tâm hiệp lực, trảm yêu trừ ma! Đồng tâm hiệp lực, trảm yêu trừ ma!"
Lúc đầu chỉ là vài tiếng đơn lẻ, nhưng sau đó càng lúc càng nhiều, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, âm vang khắp trời mây.
"Đinh" một tiếng, Ngọc Hư tử rút ra "Thiên hình" kiếm, che trước người Sở Dịch dương mi quát:
- "Mọi người kết thành kiếm trận bảo vệ Sở vương gia, nhất thiết không thể để cho Hiên Viên lục bảo rơi vào tay yêu nhân!"
Quần hùng tinh thần phấn chấn, theo nhau hú dài, rút thần binh pháp bảo ra. Quang mang lấp lánh, kiếm khí xung thiên, khoảnh khắc đã kết thành lưỡng nghi kiếm trần, hộ vệ Sở Dịch ở trung ương.
Tiếng ầm ầm vang lên từng trận, hỏa quang loạn vũ, hai bên đều tuốt gươm gườm gườm, chỉ chực xông vào nhau.
Phóng mắt nhìn ra xa, trong ánh lửa khắp thành lấp lóe hiện ra vô số đạo kiếm quang nông sâu khác nhau, như bầu trời đầy sao, vô cùng tráng lệ.
Sở Dịch không hề phát giác, trong đầu mê loạn.
Khuôn mặt kinh hoàng, hoang mang chẳng biết làm sao của mẫu thân cách đó mười trượng như dần dần loang ra, hóa thành bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa đung đưa trước mắt hắn, quay cuồng hòa lẫn với nhau cùng hiện lên trong đầu óc hắn.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới đôi mắt như cười của mẹ khi bà ngồi dưới ánh nến, vừa may áo vừa dịu dàng nhìn hắn;hắn nhớ tới bóng lưng vừa cô đơn mà lại vừa gầy yếu trải dài trên đất khi bà mang theo gánh củi trên sơn đạo lúc chiều tà.
Hắn nhớ tới dáng lưng cong như cây cung khi bà cúi người đứng trên ruộng những ngày nắng chói chang, hắn nhớ đôi bàn tay bà ngồi bên sông giặt áo dưới ánh trăng vằng vặc...
Hắn nhớ những giọt nước mắt thấm ướt gối khi bà quay lưng thầm khóc, để rồi trước mắt hắn, bà vĩnh viễn mang nụ cười như vầng thái dương ấp áp.
Hắn nhớ bà tuy nghe không hiểu những kinh thư hắn đọc, nhưng lại kiêu ngạo vì hắn;nhớ ngày hắn đỗ cuộc thi thứ nhất, bà đã khóc, nhớ đến đến những lời bà nói:"hài từ, có một ngày con quang tông diệu tổ, an bang trị quốc..."
Trong một lúc đó, hắn bỗng nhiên nhớ lại bao nhiêu chuyện cũ đã lâu không nhớ lại. Trong cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên hắn giật mình phát giác những vết nhăn trên khoé mắt vầng tráng mẹ, bàn tay mềm mại mịn màng trong ký ức giờ đã nhăn nheo, ngay cả búi tóc từng đen nhánh giờ đã lấm tấm mấy sợi bạc...
Khoảnh khắc ấy, cảm kích, đau khổ, yêu thương, phẫn nộ, sợ hãi, bao cảm giác trộn lẫn với nhau xông lên trong hắn, giống như cuồng phong ép xuống từ mọi phía, làm cho hắn càng lúc càng nghẹn ngào, khiến hắn càng lúc càng mê loạn, đau đớn mà ngột ngạt.
Đôi mắt xanh của Phiên Phiên nhìn hắn không chớp, cười hi hi nói:
- "Sở vương gia, ta không dễ dàng gì thuyết phục thần môn các phái có ngươi một cơ hội hiển thị lòng hiếu thảo của mình, ngươi đừng có để mất, lệnh đường sống hay chết, ngươi định đoạt mau lên, lòng nhẫn nại của mọi người không tốt lắm đâu.
Tay nàng ấn nhẹ, thúy quang của lục phách địch lóe lên, rạch một đường máu hồng trên cổ Sở thị, nếu còn ấn thêm chút nữa, lập tức hồn phi phách tán.
Sở Dịch tim phổi tức giận đến muốn nổ tung, cả người run rẩy, không lẽ hắn trợn mắt nhìn người hắn yêu thương nhất, lo lắng nhất của mình chết trước mắt hắn sao?
So với bà mà nói, Hiên Viên lục bảo có là cái gì? Trường sinh bất lão có kể là gì? Cho dù thêm thiên hạ chúng sinh nữa, cũng có kể là gì?
Nhất thời trong lòng rối loạn, tưởng chừng muốn sụp đổ, cuối cùng, hắn không kiềm chế được nữa, hét lên:
- "Ngừng tay! Chỉ cần ngươi thả mẹ ta! Ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!"
Bốn phía lập tức trở nên yên lặng không tiếng động.
Mọi người tưởng như bị phép trói thân, không thể động đậy, trên mặt người kinh ngạc vui mừng, kẻ kinh hãi tức giận. Ngàn vạn ánh mắt đều tụ lại trên thân Sở Dịch, chỉ đợi hắn nói một câu nữa.
Sở thị sững người chăm chăm nhìn Sở Dịch, qua một lúc, thần sắc kinh sợ hoang mang lúc trước dần tan đi, trên mặt bà dần hiện lại nụ cười ấm áp thân thuộc, nhẹ giọng nói:
- "Hài tử ngốc, năm ngươi tám tuổi, mẹ lên núi đốn củi ngã bị thương, con khóc nói sau khi lớn lên sẽ báo hiếu cho mẹ thật tốt, không để mẹ phải chịu khổ sở gì... Con còn nhớ mẹ đã nói gì không?"
- "Hài nhi nhớ."
Sở Dịch gật đầu, nước mắt hoen mờ mi, thị tuyến hắn trở nên mơ hồ:
- "Mẹ nói chỉ cần lớn lên con giống như cha con, làm một người tốt, làm một nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập đia, vì bách tính tạo phúc, điều đó đối với mẹ... Đối với mẹ là báo hiếu tốt nhất."
Tim hắn đau xót như vỡ ra, cổ họng vật gì chẹn lại, nói đến đây nghẹn ngào không nói thêm được nữa.
Sở thị mỉm cười, dịu dàng nói:
- "Con ngoan, me biết con tuyệt không làm mẹ thất vọng. Con biến thành người khác cũng được, không làm quan cũng được, chỉ cần con lúc nào cũng ghi nhớ, chỉ cần con làm đúng với lương tâm mình, mẹ cũng vui lắm rồi!"
Bà mỉm cười nhìn thẳng vào hắn, nước mắt trượt rơi trên gò má, ánh mắt vừa hoan hỉ, vừa kiêu ngạo, thấp giọng nói:
- "Mẹ thường nghĩ, không biết mẹ tu bao nhiêu kiếp, bồ tát mới cho mẹ một người con ngoan như con. Chỉ tiếc ông trời đã định, từ nay mẹ không thể chăm sóc con. Hi vọng kiếp sau, chúng ta vẫn là mẹ con."
Nói đến câu cuối cùng, bà cười tươi, đột nhiên lao mình về phía trước.
"Phập"
Lục hồn địch theo âm thanh đâm vào cổ họng bà, máu tươi phun trào.
"Mẹ..."
Sở Dịch trong đầu như có tiếng sấm, dường như có nghìn vạn thiên lôi cùng đánh trúng hắn, thiên địa quay cuồng, hắn những muốn xông lên phía trước, nhưng hai chân như bị đổ chì không thể xê dịch chút nào;những muốn há mồm gào thét, nhưng giống như bị câm không phát ra được âm thanh nào, nước mắt như nước vỡ bờ, chớp mắt tất cả đều trở nên mơ hồ.
Cuồng phong gào rú, trên bầu trời xám đen nặng nề, bầy chim quang quác bay lượn, dường như hoan hô, dường như gào khóc.
Mọi người ngạc nhiên bất ngờ, nhất thờ đều đứng ngây người, không biết làm thế nào cho phải.
Phiên Phiên sững người nắm lấy cây Lục Hồn phách, mặt ửng hồng, thần sắc cổ quái, đột nhiên khanh khách cười to, nước mắt thi nhau tuôn trào:
- "Ngươi hại chết sư tôn ta, giờ thì ta tự tay giết chết mẹ ngươi, kể như hòa!"
Nàng vung chân đá thi thể Sở thị không sai không lệch về phía trước mặt Sở Dịch, khanh khách cười nói:
- "Trả cho ngươi! Giờ ngươi cuối cùng đã biết mất đi người kính yêu nhất, tư vị thế nào rồi."
Sở Dịch từ từ quỵ xuống bên thi thể mẫu thân, toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng, không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết, cũng không suy nghĩ được nhiều. Hắn muốn vươn tay vuốt lên thân thể đầy máu của bà, nhưng tay run lẩy bẩy, không có một chút khí lực nào.
Ngay đến nhị nữ bình thường giỏi giao thiệp nói năng lanh lẹ, đến lúc này, cũng không biết làm thế nào để an ủi ái lang.
Lôi Khuyết ở một bên thấy thế đã sớm không nhẫn nại được, mày rậm dương lên, quát lên như sấm:
- "Mọi người nghe đây; thần môn thiên thu đại nghiệp, đều trông vào đêm nay. Ai có thể giết được tên tiểu tử họ Sở này, đoạt về Hiên Viên lục bảo, thần môn các tông sẽ tôn người đó lên làm thần đế, nếu trái lời thề, thiên lôi đánh xuống, giống như cái cây này!"
Tay phải chỉ ra," oang" một tiếng rung chấn, một đạo điện quang từ không trung rơi xuống, lập tức cây cổ thụ không lồ ngàn năm trong sân chùa bị chẻ làm hai, lửa cháy phừng phừng.
Nam Cực Tiêu Diêu đại đế " bốp" một tiếng, thu lại cây chiết phiến, cười dài nói:
- "Vì trùng hưng thần môn, ta không thể nhân nhượng. Sở tiểu tử, nạp mệnh đi!"
Lần đầu tiên hắn phi thân lên, xông về hướng Sở Dịch.
Quần yêu thấy Sở Dịch thất hồn lạc phách, lòng nghĩ lúc này không động thủ, còn đợi đến lúc nào? Liền đó nộ hống ầm ầm như bạo phá, tranh nhau sợ mất phần xông lên phía trước.
Cổ Kình Tiên quát:
"Bày trận! Âm dương lưỡng nghi, càn khôn vô cực!"
"Viu viu viu viu"
thời khắc này kiếm khí tung hoành, vang lên những âm thanh xé gió. Thanh Thành, Ngao sơn đạo sĩ phân biệt kết thành âm dương kiếm trận, di chuyển như con thoi, phối hợp chỉnh tề, dần hình thành một thái cực đồ án.
Phật môn quần tăng cùng tu chân các môn phái khác thủ bên trong, phân biệt từng nhóm kết thành "Phật môn tứ không trận" cùng" Đạo môn lục hợp trận" thường thấy, bảo vệ Sở Dịch tầng tâng lớp lớp, nước cũng không lọt.
Ba đại trận pháp này là thông dụng nhất, có thế nói là nguồn gốc cùa các loại trận pháp, độc môn trận pháp của đạo phật các phái không cái nào không sinh ra từ nó, xem thì đơn giản, thực ra thì biến hóa vô cùng, uy lực càng kinh người.
Nói thì chậm, diễn biến thì rất nhanh, Tiêu Diêu đại đế dẫn đầu xông đến, Nam đẩu lục kiếm nhấp nhô loạn vũ, như ngân hà đổ xuống, khí thế vạn quân đổ vào vòng sáng của kiếm trận.
"Bùng bùng!"
những âm thanh chói tai vang lên, sóng khí nổ tung, vài đạo sĩ kêu lên đau đớn, trường kiếm bị chấn vỡ, miệng phún máu tươi, bắn người rơi trên mái nhà, chắc là không sống nổi.
Ngọc Hư tử quát lên một tiếng, lập tức dẫn theo vài đạo sĩ bổ sung vào chỗ trống, kiếm trận quang mang đại thịnh, chấn Tiêu Diệu đại đế văng ngược lên không, kéo theo những tia máu nhàn nhạt.
Dường như cùng một lúc, vô số nhân ảnh phân loạn nhấp nhô, hướng vê phía thượng không của kiếm trận xông đến.
Máu thịt tung tóe, tiếng hô thảm không nguôi, trong chớp mắt, Ma môn có mấy mươi người bị kiếm trận giết, như mưa rơi lả tả xuống đất, bị kiếm trận cắt thành bùn thịt.
Nhưng có trọng thưởng, tất có người liều mạng. Quần yêu sĩ khí như cầu vồng, trước ngã sau lên, dưới sự xuất lĩnh của bọn Tiêu Diêu đại đế, Hỏa diệu thiên tôn... đầu lĩnh các môn, phát động từng vòng từng vòng như nước mãnh công.
Tiếng tù thổi dài, tiếng trống dồn dập, xung quanh Từ Ân tự, đầy trời hung cầm quái điểu như phát điên lượn vòng vòng, lúc lên lúc xuống, tàn bạo cuốn đi mọi thứ như cuồng phong bạo vũ.
Đâu đâu cũng vậy, hỏa phong gào rú, ngọn lửa trùm trời, không biết bao nhiêu bá tính chôn thân trong biển lửa, không khí đầy mùi huyết tinh nồng nặc, mùi hôi cùa xương thịt bị cháy xém, làm người không thở nổi.
--------------------------------
Chú thích: Nê bồ tát qua giang: Chỉ thân người thân mình cũng lo không xong, còn muốn cứu người khác
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ