Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Đại Nhạn Chi Minh
uồng phong lồng lộng, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào trong tháp.
Bóng người nhấp nhô, hào quang của thần binh pháp bảo lấp lánh, ngang dọc bắn về phía lồng chân khí hộ thể của Sở Dịch, "đinh" một tiếng giòn tan, cọ xát với nhau làm bắn ra muôn ngàn tia sáng huyễn lệ.
Đường Mộng Yểu nóng nảy, đứng lên chắn trước mặt Sở Dịch thét lên:
- "Sư tôn, Sở công tử không phải người xấu, người đừng bắt huynh ấy... Cố sư thúc, Đại bi phương trượng, các người bắt lầm người rồi, Lý Huyền, Lý Tư Tư mới là Ma môn yêu loại..."
Nàng ôn nhu đạm nhã, vốn không giỏi dùng từ, trong lúc khẩn cấp, hoảng hốt cầu tứ phía, không biết phải khuyên giải thế nào.
Sở Dịch ha ha cười nói:
- "Đường Tiên tử, đa tạ nàng khuyên giải giùm ta. Đáng tiếc, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, nàng nghĩ bọn họ quả thật là vì công lý chính nghĩ mới bắt ta sao? Cẩn thận nói nữa, nàng lại biến thành đồng đảng của Sở mỗ đấy!"
Ngu phu nhân nhíu mày nói:
- "Mộng Yểu, con mau lui ra. Người này tuy từng cứu tính mệnh con, nhưng người trong Ma môn gian ngoan nhiều mưu mẹo, không chừng hắn cứu con có ý đồ khác? Huống chi đạo ma bất lưỡng lập, chúng ta sao có thể vì chuyện riêng mà làm hỏng chuyện công.
Tề Vũ Tiêu mỉm cười nói:
- "Đường chường môn, lệnh sư nói đúng đấy. Ngày đó, thiên hạ đều đồn đại cô và Sở Cuồng Ca câu kết làm loạn, nhờ mọi người hợp lực biện bạch mới thoát khỏi tội danh. Không lẽ giờ cô lại muốn tự mình nhảy vào biển lửa nữa sao?"
Đường Mộng Yểu nghe mà như không nghe, run giọng nói:
- "Sư tôn, Sở công tử tuyệt không phải hạng người đó! Hắn... Hắn... Vì cứu Mộng Yểu năm lần bảy lượt không màng đến tính mạng, con sao có thể vì danh tiết của mình, bỏ mặc hắn được?"
Sở Dịch trong lòng ấm áp, to giọng nói:
- "Đường tiên tử, nàng có tâm ý như thế là đủ rồi. Sở Mỗ quen được người như cô, thật là tam sinh vạn hạnh!"
Trong đám động một một giọng cười quái lạ vang lên:
- "Thì ra không những là đồng mệnh uyên ương, mà còn có duyên tam sinh nữa! Không lạ lại không màng tính mạng, danh tiết chẳng cần, bảo hộ tình lang như thế."
Đường Mộng Yểu vừa ngượng vừa nóng nảy, má hồng như lửa, nước mắt không kìm được rớm khỏi bờ mi.
Nàng đối với sư tôn trước nay rất nghe lời, cực kỳ cung kính, bị bà trách móc như thế, trong lòng vừa thất vọng vừa ủy khuất, chỉ muốn tránh đi, nhưng mắt thấy Sở Dịch chỉ có một mình, tim như bị ai cắn xe, không thể cất chân đi được.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng tù hiệu ô ô, kim la leng keng, dưới tháp có tiếng người hô lớn:
- "Hoàng thượng ngự giá!"
Qua một lúc sau, quả nhiên thấy Đường Nguyên Tông, Lý Tư Tư cùng tùy tùng hộ giá, men theo cầu thang xoắn ốc từ từ đi lên đỉnh tháp.
Mọi người cùng hô vạn tuế, nhưng lại sợ Sở Dịch thừa cơ chạy mất, tư thế không đổi, ngay đến thị tuyến cũng không dám dời đi nơi khác.
Nhìn thấy Sở Dịch hãm thân trong trùng vây, Lý Tư Tư mắt sáng lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui mừng đắc y, yêu kiều nói:
- "Thất ca, huynh xem kỹ rồi chứ, ngày đó người bắt giữ huynh và Ngũ nương nương, có phải tên yêu tặc này không, đừng để oan uổng cho người tốt."
Tên "Lý Huyền" nọ vỗ tay cười nói:
- "Đúng là hắn! Điện hạ, tên yêu tặc này hóa thành tro, thần đệ cũng nhận ra!"
Sở Dịch lửa giận xông lên đầu, hóa thành hào khí cuồng dã, ha ha cười nói:
- "Hay cho tên ngậm máu phun người, vừa ăn cướp vừa la làng! Lý Tư Tư, người đặt ra cái bẫy này, không phân trắng đen, dụ chúng ta tàn sát lẫn nhau ư? Hắc hắc, bọn họ đều là do ta bắt, người trong thiên hạ đều là kẻ địch của ta đấy, không lẽ các ngươi bắt được ta sao?"
Lý Tư Tư "í" lên một tiếng, cười khanh khách nói:
- "Điện hạ, cô gia ở thâm cung, một bước không ra khỏi cửa, không ngờ cái chức yêu ma lại đến phần muội, mà lại còn được phong bầu nữa chứ. Ai, nếu muội lắm mưu lược kế sách như thế, điện hạ sao không phong muội làm đại tướng quân đi."
Mọi người cùng ha ha cười lớn.
"Lý Huyền" đắc ý vỗ tay nói:
- "Thua đến nơi rồi còn ngoan cố, thú cùng đường còn dám hống to. Đại Bi phương trượng, lôi đầu con hồ ly tinh đó ra đây, nếu hắn còn dám không đầu hàng, lập tức cho nó hồn phi phách tán!"
Đại Bi phương trượng chắp tay nói:"A di đà phật!", ống tay áo phất lên một cái, bạch quang lóe lên, Yến Tiểu Tiên mềm như bún ngã lăn trên đất.
Mặt nàng trắng như tuyết, tóc mây rối bù, đôi mắt đẹp bi thương nhìn Sở Dịch, nước mắt long lanh, muốn nói điều gì, mà nói không ra tiếng.
"Tiên muội!"
Sở Dịch như bị đánh mạnh vào đầu, không thể hô hấp.
Sau khi thu liễm tinh thần, hắn nổi giận phừng phừng, trong lòng thầm tự thề:
"Vô luận thế nào, ta cũng phải cứu được Tiên muội!"
Tâm tư xoay chuyển, khổ sở tìm cách đối phó.
Đường thái tông từ từ đi lên phía trước, lạnh lùng nói:
- "Yêu nghiệt, làm nhiều điều bất nghĩa ắt chịu quả báo. Ngươi có ngày hôm nay, cũng đều là do tự làm tự chịu. Các vị thần tiên bồ tát, còn không động thủ?"
Lời nói chưa dứt, trong tháp bóng người nhấp nhoáng, thần binh loạn vũ, sát khí lăng lệ tung hoành.
Sở Dịch lạnh toát người, cất tiếng hú to, nhanh như thiểm điện cúi người xông lên, nắm lấy Yến Tiểu Tiên ôm vào lòng, tay phải đã sớm thuận thế rút ra Thiên Xu kiếm, bích quang nộ vũ thành một cái lồng như quang cầu, xông ra ngoài cửa sổ bay đi.
Đảo mắt liếc qua, cảm thấy ngạc nhiên, Đại bi phương trượng, Ngu phu nhân, Cổ Kình Tiên mười mấy người không ai đuổi theo, ngược lại đứng tụ tập tại một góc khác, vây đến một giọt nước cũng không lọt.
Nhìn kỹ lại, hắn thấy Lý Tư Tư, Lý Huyền nằm mềm nhũn dưới chân quần hùng, trên thân đầy các loại binh khí, không thể động đậy, chớp mắt đã bị khóa hết kinh mạch.
Kỳ biến phát sinh, Sở Dịch tròn mắt líu lưỡi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một lúc lâu không hề có phản ứng.
Đường Mộng Yểu, Tô Mạn Như hai người trợn tròn hai mắt, vừa kinh ngạc, vừa hồ loạn.
Lý Tư Tư vừa kinh ngạc vừa giận dữ trừng mắt nhìn mọi người, quát hỏi:
- "Các ngươi bị điên à, sao không mau thả chúng ta ra, bắt yêu ma đó đi!"
Chỉ nghe thấy Đường Thái Tông lãnh đạm nói:
- "Ai là yêu ma, thập cửu muội trong lòng hiểu rõ nhất. Trẫm đã nói rồi, làm nhiều điều bất nghĩa tất có quả báo. Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, ngươi có thể trốn được một lúc, sao có thể trốn được suốt đời?"
Khuôn mặt thanh tú của Lý Tư Tư biến sắc, Lý Huyền nọ sắc mặt lại càng trắng bệch, răng ra vào nhau lách cách, uy phong vừa rồi biến đi đâu mất.
Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vỗ tay cười nói:
- "Hay thật hay thật, thì ra là điện hạ thánh minh, đã sớm biến rõ mọi chuyện, làm lần này ta phí công lo lắng.!
Lý Tư Tư trừng mắt, lắc đầu run giọng nói:
- "Điện hạ, người đừng nghe lời yêu nhân hãm hại, trúng kế ly gián! Muội ở thâm cung, một lòng hướng đạo, làm sao là yêu ma gì đó được? Điện hạ, oan uổng quá!"
Mặt tỏ ra vẻ khổ sở đáng thương, nước mắt lã chả, khóc không thành tiếng.
Đường Nguyên Tông trầm giọng nói:
"Được rồi, ngươi đã tự nhận mình oan uổng, để ta gọi nhân chứng ra, cùng ngươi giáp mặt đối chứng, tránh để ngày sau có người nói trẫm nghe lời nói nhảm, huynh đệ tương tàn."
Đại Bi phương trượng nói:
- "A di đà phật, mời hai vị thí chủ ra đây, hiện tại cuối cùng đã có thể ra được rồi.
Ông từ trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc tĩnh trắng sáng trơn tru, lắc nhẹ một cái, hào quang lóe lên, hai người từ đó tuôn ra.
- "Tiên muội! Tình nhi!"
Sở Dịch giật mình, kinh ngạc vui mừng muốn phát điên.
Hai người thanh lệ tuyệt luân, thuần chân mà yêu mị, nụ cười như hoa, đang hoan hỉ nhìn hắn, chính là Yến Tiểu Tiên cùng Tiêu Vãn Tình.
Sở Dịch lạnh người, vậy Yến Tiểu Tiên mà hắn đang ôm trong lòng là ai?
Suy nghĩ chưa dứt, bỗng thấy Yến Tiểu Tiên cười khanh khách nói:
- "Đại ca, huynh ôm cô cô muội làm gì thế?"
- "Cô cô?"
Sở Dịch kỳ quái, cúi đầu nhìn xuống, Yến Tiểu Tiên trong lòng sóng sáng lay động, dần dần biến thành một khuôn mặt xinh đẹp yêu mị khác, hắn kinh ngạc, vội thả nàng lại xuống đất.
- "Đại ca!""Sở lang!"
Chưa kịp đứng lên, nhị nữ đã vui mừng đổ nhào vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt.
Mùi hương mềm mai, búi tóc chạm vào cổ buồn buồn, cảm giác lúc đó thật quen thuộc mà ngọt ngào. Cách xa một thời gian, mà hắt tưởng như đời đời kiếp kiếp.
Sở Dịch buồn vui lẫn lộn, chỉ muốn cười thật to, nhưng nước mắt lại ấm áp trào trên gò má. Hắn nói không ra lời, chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực của mình, ôm thật chặt hai người vào lòng, vĩnh viễn không rời xa.
Mọi người đứng một bên, kẻ mỉm cười, người kinh bỉ, ghen tị thần tình muôn vẻ.
Đường Mộng Yểu sững người nhìn họ, miệng mỉm cười, vừa hoan hỉ, lại vừa khổ sở.
Cách nàng gần một trượng là Tô Mạn Như kinh mạch vẫn chưa được giải, mềm nhũn ngồi dựa vào tường, lông mày nhíu lại, khuôn mặt đỏ hồng, nhắm mi mắt lại.
Lý Tư Tư kinh hãi giận dữ đan xen, tuyệt vọng, hận thù đều dâng lên trong lòng, đột nhiên cười khanh khách nói:
- "Thì ra hai con yêu nữ các ngươi không chết, lại được dấu trong miếu hòa thượng? Chẳng trách ta lật tung cả thành Trường An lên cũng không tìm được các ngươi!"
Yến Tiểu Tiên tâm tình vui vẻ, thè lưỡi, cười khanh khách nói:
- "Giờ mới biết, có phải muộn quá không? Đúng là tam sự hậu gia cát lượng*, đấu không lại một gã thợ giày?"
Nắm lấy cánh tay Sở Dịch, nàng cười hi hi nhìn hắn nói:
- "Đại ca, đêm đó sau khi huynh đi rồi, yêu nữ phái Đinh lục nương dẫn theo mấy tên binh tôm tướng cua* đến bắt bọn muội. May mà Tiêu tỷ tỷ tinh ý, nhìn ra chân nướng của bọn chúng, cả đêm đào thoát khỏi Tề vương phủ..."
Tiêu Vãn Tình nắm lên cánh tay còn lại của Sở Dịch, mỉm cười nói:
- "Bọn thiếp trốn đông trốn tây ở Trường An vài ngày, dò thám tin tức chàng. Sau đó mới phát giác Lý Huyền trở về không phải là chàng, đoán chàng đã trúng kế của con yêu nữ nó, Yến muội muội lo lắng như lửa đốt, không biết khóc bao nhiêu..."
Yến Tiểu Tiên "phì" một tiếng cười nói:
- "Tỷ khóc ít hơn muội sao? Nhân lúc người ta không chú ý lén lau nước mắt bao nhiêu lần rồi?
Thấy bọn nàng không hề để ý đến mọi người xung quanh, biểu lộ chân tình, Sở Dịch càng cảm thấy ngọt ngào cảm động, sau đó hắn không ngại ngùng nữa, ôm hai nàng vào lòng, dịu dàng hôn lên khóe mắt.
Nhị nữ mặt đỏ hồng, cười yêu kiều, trong lòng vui sướng ngọt ngào không tả xiết.
Tiêu Vãn Tình tiếp tục nói:
- "Nhìn thấy Tiên Phật đai hội càng lúc càng đến gần, mà chàng không có tin tức, chúng thiếp nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng quyết định, so với khổ sở chờ đợi, phản khách thành chủ, phản công một kích có phải tốt hơn không. Ngay đêm đó bọn thiếp thâm nhập vào Từ Ân tự, kể tất cả với Đại Bi phương trượng.
Yến Tiểu Tiên nói:
"Lúc đó bọn muội vốn có ý quyết tử, lòng chỉ nghĩ, không thành công, cũng thành nhân, chỉ muốn cùng bồi táng với đại ca. Cũng may là Đại Bi phương trượng công minh đại nghĩa, cảm thấy sự thể trọng đại, dẫn theo bọn muội đêm đó nhập hoàng cung, khởi tâu cùng Hoàng thượng..."
Lý Tư Tư khanh khách cười lớn nói:
- "Thì ra là như thế! Điện hạ, ngài luôn miệng nói cốt nhục thân tình quan trong hơn tất thảy mọi thứ trên thế gian, không ngờ lại tin lời nói nhảm của hai con yêu nữ đó, mà không tin vào muội tử thân sinh của mình!"
Đường Nguyên Tông lắc đầu, trầm giọng nói:
- "Trong những huynh đệ tỷ muội trẫm có, trẫm thương yêu tín nhiệm nhất là ngươi cùng thất đệ. Không ngờ... Không ngờ bọn ngươi lại lừa trẫm thâm nhất! Nếu không phải chính mắt trẫm nhìn thấy, chính tai trẫm nghe thấy, thực không dám tin tất cả mọi chuyện phát sinh!"
Ngừng một lúc, ngài dõng dạc nói tiếp;
- "Hôm đó trẫm nghe hai vị cô nương nói xong, vốn không muốn tin. Vì thế mới thỉnh Đại Bi phương trượng cùng Cố đạo trưởng bắt Đinh lục nương cùng Lý Mộ Đường đối chất. Không ngờ những gì bọn chúng cung khai, so với hai vị cô nương còn nhiều hơn...!"
Sở Dịch "a" lên một tiếng thầm nghĩ:
- "Không lạ Đinh lục nương không đến phó ước, thì ra đã sớm bị giam trong ngục thất từ lâu rồi."
Đường Nguyên Tông lại nói tiếp:
- "Tuy là như thế, nhưng trẫm vẫn không muốn tin, nghe nói Sở công tử cùng Đường tiên tử bị ngươi hại, trốn trên Hoa sơn, trẫm lại thỉnh bọn người Cổ đạo trưởng lên Hoa sơn tìm kiếm, đáng tiếc là không tìm được gì."
"Những ngày đó, trẫm đêm không thể ngủ, lúc nào cũng nghĩ đến việc của ngươi, rất hi vọng những điều bọn hó nói đều là giả, rất hi vọng nhươi vẫn là muội tử đơn thuần hoạt bát của trẫm trước kia... Đáng tiếc, việc không như nguyện ý, ngươi đã không còn là thập cửu muội mà trẫm từng biết nữa rồi!"
Giọng ông càng lúc càng càng thấp xuống thê lương, nói đến đó, nghẹn ngào không thể nói thêm được nữa.
Lý Tư Tư chỉ cười không nói, đôi mắt chứa bao thần sắc phẫn hận, bi thương, thê lương, đau khổ... Đan xen, không biết là đang nghĩ gì.
Đại Bi phương trượng than:
- "A di đà phật, Tiên Nghi công chúa, hoàng thượng đối với người đã rất nhân đức, tuy chứng cớ xác thực, nhưng ngài cũng không nhẫn tâm động thủ. Nếu không phải đêm này người tự lộ thân phận, bức "Cửu hồ yêu" hóa thành Yến cô nương, dụ Sở công tử ra, hoàng thượng chỉ sợ đã không hạ nổi quyết tâm."
Tiêu Vãn Tình yêu kiều nói:
- "Đúng thế, ngươi biết trong đám phiên bang sứ giả đó, không thiếu tai mắt của Ma môn, vì thế mới cố ý ép cửu vĩ hồ trước mặt bọn chúng diễn màn hí kịch, đem Yến muội muội giả mạo đó giam tại Từ Ân tự, muốn dụ Sở lang tới, rồi lại lấy Sở lang làm mồi, dụ cho đạo phật các phái tàn sát lẫn nhau..."
Yến Tiểu Tiên cười nói:
- "Nếu như ta đoán không sai, giờ đây xung quanh Từ Ân tự, chắc đã bố trí đầy yêu nghiệt của Ma môn các phái, muốn nhân lúc đạo phật các phái lưỡng bại câu thương, thu dọn tàn cuộc, cướp đoạt "Hiên Viên lục bảo, nhưng bọn chúng không ngờ răng, đằng sau còn có ngư ông chưa lộ diện là ngươi nữa!"
Tiêu Vãn Tình mỉm cười nói:
- "Đáng tiếc ngươi quên mất, hoàng thượng anh minh thần võ, làm sao dung túng cho ngươi làm loạn, vì thế mới tương kế tựu kế, lừa tai mắt Ma môn, ngầm bố trí cạm bẫy, đợi ngươi tự mình chui vào lưới..."
- "Ai, không ngờ ngươi không những là thủy hỏa chi thân, có Ngọc Hành thần kiếm, mà còn có những người hầu trung thành nữa..."
Yến Tiểu Tiên thở dài một hơi, cùng Tiêu Vãn Tình giống như người song ca, tiếp tục nói:
- "Nếu không phải vì muốn bắt được ngươi mà không làm kinh động đến phục binh Ma môn ở bên ngoài, thì đấu có ủy khuất đại ca bị kinh động như vậy... Í, đúng rồi, ngươi đã tận tâm tận sức tìm ra được Ngọc Hành kiếm, sao không lấy ra đây cho chúng ta đại khai nhãn giới?"
Lý Tư Tư dường như lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, yêu kiều cười, bình thản nói;
- "Nếu như thủy hỏa thần kiếm thật sự ở trên mình ta, bọn ngươi làm sao bắt được ta?"
Sở Dịch nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Trong lòng hắn rất khoái, nhịn không được ha ha cười nói:
- "Lý Tư Tư ơi là Lý Tư Tư, ngươi đúng là tự cho mình thông minh, không ngờ mua dây trói mình. Đấy chính là "Trời tác nghiệt, chỉ có thể hận, tự tác nghiệt, không thể sống"!"
Lý Tư Tư hi hi cười nhìn chằm chằm Sở Dịch, dịu dàng nói:
- "Ngốc ạ, ngươi tưởng thế này đã là toàn thắng sao? Cuộc chiến giờ mới chỉ bắt đầu thôi."
Sóng mắt lưu chuyển, nàng liếc nhìn ra bầu trời đêm đen ngòm bên ngoài, từ từ nói:
- "Tiểu hồ ly đoán không sai, hiện giờ Ma môn các tông các phái đều tiềm phục xung quanh Từ Ân tự, chỉ đợi tín hiệu của ta, lập tức sẽ nhào lên giành phần. Còn nếu như không nhìn thấy tín hiệu của ta, ngươi đoán xem bọn họ sẽ làm gì nào?"
Yến Tiểu Tiên nhếch miệng cười nói:
- "Ngươi cứ yên tâm, ngươi có thể bắt cô cô ta biến hỏa thành hình dạng của ta, không lẽ ta không thể nhờ bà biến thành ngươi sao? Cửu vĩ hồ thiên biến vạn hóa, ngươi đoán xem bọn yêu ma bên ngoài có nhận ra không?
Rồi nàng cố ý hạ thấp giọng, ra vẻ thần mật nói:
- "Còn ngươi á, thôi đành ủy khuất tạm thời giả làm cô cô ta, đợi trong cửu trọng địa lao một đêm, Đến sáng mai có bị thành vật tế lễ hay không, còn phải xem hoàng thượng có niệm tình thủ túc hay không đã!"
Lý Tư Tư thần sắc thoáng biến đổi, kìm không được đưa mắt liếc nhìn Đường Nguyên Tông.
Đường Nguyên Tông xem như không nhìn thấy, dõng dạc nói:
- "Các vị thần tiên bồ tát, trẫm mở "Tiên phật đại hội", vốn là có ý phát dương chính nghĩ, tru diệt tà ma. Bọn yêu ma đó đã dám tới, các vị không cần khách khí với bọn chúng. Vô luận đêm nay cũng được, ngày mai cũng được, đến một giết một, đến hai giết hai, cho đến khi Đại đường khôi phục lại thành một thế giới thanh bình! Công đức của chư vị, trẫm ghi khắc trong tâm, thiên hạ bách tính tất cũng nhớ mãi không quên!"
Quần hùng đồng thanh đáp:
- "Điện hạ khách khí rồi, hàng yêu phục ma vốn là bản phận của bọn thần, nguyện làm như thế.
Đường Nguyên Tông xoay người lại, mục quang lấp lánh nhìn thẳng vào Sở Dịch, mỉm cười nói:
- "Sở công tử, đại kiếp lần này, cũng nhờ ngươi phát hiện ra toàn lực vãn hồi, không những giúp trẫm chỉnh chu triều cương, trừ đi bao nhiêu gian ta yêu ninh, còn giúp trẫm hợp lực Đạo môn các phải, đoàn kết chống giặc. Tề vương ngươi làm rất tốt, đúng là cánh tay phải của trẫm, công lao rất lớn. Theo trẫm thấy, ngôi vị vương gia, nên để cho ngươi tiếp tục làm."
Yến Tiểu Tiên a lên một tiếng, cùng Tiêu Vãn Tình nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Tuy hai nàng không màng vinh hoa phú quý, nhưng ngôi vị vương gia do hoàng đế thân chinh ban cho, thật là khen thưởng chí cao, làm hai người rất cảm động.
Sở Dịch thấy quá đường đột, ngạc nhiên nói:
- "Điện hạ... Tôi... Tôi"
Đường Nguyên Tông cười nói:
- "Ý trẫm đã quyết, ngươi không nên chối từ. Ngày đó trời xanh phái ngươi tham gia yến hội ở Tề vương phủ, cứu trẫm một mạng, sau đó ngươi lại hóa thành Tề vương, tru diệt phản đảng, đảm đương quốc sự... Có thể cho thấy ngươi là quý nhân phúc tướng của Đại Đường, cùng Tề vương có duyên phận khó giải. Đó chính là cái gọi là thiên ý bất khả phạm. Trẫm là thiên tử, tự nhiên phải thuận thiên hành sự. Hi vọng ngươi có thể tiếp tục giúp đỡ trẫm, đồng lòng hiệp lực, cho thiên hạ thái bình, bách tính an khang."
Sở Dịch lòng như sóng triều, không ngờ lại lộng giả thành chân, một lúc lâu, hắn không biết là nên thụ nhận hay là nên cự tuyệt.
Đại bi phương trượng mỉm cười nói:
- "A di đà phật, hoàng thượng nói không sai. Trời xanh đã tuyển người nhận trách nhiệm, quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn. Sở công tử, tâm địa người thiện lương, mưu kế bách xuất, có tài trị quốc an bang, lại có năng lực hàng ma phục yêu, nếu có thể làm phúc cho thiên hạ, thì đúng là may mắn của chúng sinh."
Nghe đến mấy câu "Trời xanh đã tuyển người nhận trách nhiệm, quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn", Sở Dịch thoáng giật mình, lòng lay động thầm nghĩ:
- "Ngày đó ta lên kinh dự thi, không phải là vì thực hiện hoài bão trị quốc an bang sao. Trước mắt quần ma nhăm nhe, nguy cơ tứ bề, trách nhiệm này ta phải gánh. Đợi sau khi bình định được đại kiếp rồi, thoái chức trong thành công cũng được..."
Liền đó, hắn dương mày cười nói:
- "Điện hạ đã ban thưởng như thế, Sở mỗ từ chối không bằng nghe lệnh. Từ nay về sau thề dốc cạn sức mình, không phục kỳ vọng của hoàng thượng!"
Đường Nguyên Tông ha ha cười nói:
- "Hay quá, trẫm mất đi một Tề vương, hôm nay lại có được một Tề vương. Từ nay trở đi, ngươi chính là ngự đệ của trẫm.
Bọn thái giám vội vã kỳ xuống cao giọng hô vạn tuế, cung chúc Tề vương thiên tuế.
Yến Tiểu Tiên hai người vui mừng, miệng cười như hoa, Cổ kình tiên, Ngu phu nhân, Đường Mộng Yểu thì giật đầu mỉm cười.
Tề Vũ Tiêu, Ngọc Hư Tử trái lại nhìn nhau, dấu không được vẻ uất hận thất vọng. Sở Dịch một khi là vương gia, bọn chúng nếu không công nhiên tạo phản khó ép hắn giao ra Hiên Viên lục bảo được.
Sở Dịch nhìn mặt bọn chúng, thấy buồn cười lắm, nhưng lại nghĩ:
- "Bọn chúng hôm nay không bức ta giao ra Hiên Viên lục bảo, tàn sát lẫn nhau, chẳng qua là vì Ma môn yêu nhân đang vây bên ngoài, bị tình thế ép buộc. Nhưng nếu cứ để bọn chúng ai cũng có lòng riêng, khó đồng tâm đánh bại Ma môn được? Nhiệm vụ cấp bách giờ là, sử dụng tất cả những phương pháp có thể, để cho trên dưới một lòng quyết chí..."
Liền đó, hắn ho khan một tiếng nói:
- "Liên quan đến Tiên phật đại hội ngày mai, thần để đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch, không biết có thể thực hiện không?"
Đường Nguyên Tông cười nói:
- "Ngự đệ cơ biến bách xuất, nhất định là hảo kế, mau nói đi."
Sở Dịch nói:
- "Ma môn quần ma bao vây kinh thành, chắc là đang đợi chúng ta vì Hiên Viên lục bảo mà tàn sát lẫn nhau, ngồi hưởng cái lợi ngư ông. Chỉ cần thần đệ không hiện thân, đạo phật các phái không có nội gian, bọn chúng chắc không khinh cử vọng động. Vì thế thần đệ kiến nghị dùng cách của chúng đối phó với chúng, dùng Hiên Viên lục bảo dụ bọn chúng hiện thân, đến lúc bọn chúng cá chết lưới tan, chúng ta mới tung thiên la địa võng, một lần gom trọn bọn chúng."
Đường Nguyên Tông rất hưng phấn nói;
- "Dám hỏi làm sao dùng Hiên Viên lục bảo dụ bọn chúng hiện thân.
Quần hùng đạo phật nghe thấy bốn chứ Hiên Viên lục bảo, lập tức giương mắt giỏng tai lên nghe ngóng.
Sở Dịch nói:
- "Trước tiên xin bệ hạ hãy thả tin đồn, nói thần đệ tiềm nhập Từ Ân tự giải cứu Yến Tiểu Tiên, đã bị đạo phật các phái hợp lực khống chế. Điện hạ muốn đem Hiên Viên lục bảo thưởng cho quần hùng, nhưng người thì đông mà phần thưởng thì ít, vì thế mới lấy Hiên Viên lục bảo làm phần thưởng cho quốc sư, ai làm bá chủ của Tiên phật đại hội sáng mai, người ấy sẽ thành Quốc sư đại đường, thu được cả lục bảo..."
Đường Nguyên Tông rất vui, cười nói:
- "Diệu kế! Như thế, không sợ yêu ma quỷ quái không đưa chân vào tròng, xuất đầu lộ diện cho đánh nhau ta sống ngươi chết!"
Lý Tư Tư khanh khách cười lớn nói:
- "Hay cho một kế nhìn tranh vẽ bánh cho đỡ đói, ngắm mai cho đỡ khát! Điện ha, người thân là quân chủ có biết cái hại của thất tín với dân lớn thế nào sao? Nếu như hắn tắm máu chiến đấu, cuối cùng diệt được yêu ma, trở thành quốc sư, lại nắm được Hiên Viên lục bảo... Lúc đó ta thật có hứng thú coi tình huống khẩn trương đến mức nào..!
Sắc mặt bọn Tề Vũ Tiêu lập tức có chút biến đổi.
Sở Dịch cười nói:
- "Lý Tư Tư, ngươi không phải hao phí tâm cơ, ly gián bọn ta. Đạo cầm quân phải có mưu mô, đối với địch nhân tất nhiên phải có tình báo giả..."
Mục quang chuyển đi, từ từ quét sang đạo phật quần hùng, nói từng chữ một:
- "Sở mỗ có thể đứng trên Đại Nhạn tháp này, lập trọng thệ với các vị, ai có thể giúp ta tru diệt yêu ma, bình đinh đại kiếp, phong trấn tứ linh nhị thập bát túc, đợi đến ngày ta thu được lục bảo, nhất định đem Hiên Viên tiên kinh chia sẻ cùng người đó, nếu trái lời thề, sẽ bị trời phạt ngũ lôi đánh xuống, vạn kiếp không được siêu thoát!"
Mọi người giật mình, không một tiếng động,
Qua một lúc, Cổ Kình Tiên mới ho nhẹ một tiếng, ha ha cười nói:
- "Hay quá! Người nhanh nhẹn, nói chuyện cũng mau! Không quản ngươi là Sở Cuồng Ca hay là Lý Chí Nghi, đều là người lời hứa giá nghìn vàng, Cổ Kình Tiên này tin ngươi!"
Nói rồi ông tiến lên phía trước vỗ mạnh tay vào tay hắn nói to
- "Từ nay về sau, chỉ cần là chuyện hàng yêu phục ma, Cổ mỗ nghe lời ngươi sai khiến!"
Quần hùng xôn xao, sau đó Đỗ Thải Thạch, Ngu phu nhân, Tề Vũ Tiêu theo nhau cùng hắn vỗ tay kết minh, ai đấy tinh thần lên cao, mặt cười vui vẻ, không còn sự nghi hoặc trùng trùng trước đây, so với cảnh tượng ai nấy ngầm cảnh giác lúc trước, thật là khác nhau một trời một vực.
Yến Tiểu Tiên hai người đứng bên cạnh Sở Dịch, nhìn nhau cười, trong lòng hoan hỉ mà kiêu hãnh
Đường Nguyên Tông cũng tiến lên vỗ tay với hắn, cười nói:
- "Trẫm quả nhiên không nhìn nhầm người. Có được hiền đệ thế này, trẫm có thể kê cao gối mà ngủ rồi! Chuyện ở đây ủy thác cho khanh, trẫm còn nhiều việc, phải về cung nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần, xem ngày mai các ngươi đồng tâm hiệp lực, tru diệt yêu ma.
Đường Nguyên Tông dưới sự hộ vệ của bọn người Đỗ Thải Thạch, ngạo nghễ quay lại Hưng khánh cung.
Lý Tư Tư bị đẩy xuống Cửu trọng địa lao, do cao đồ của Đại Bi phương trượng Tuệ Năng cùng Tuệ Ngộ canh phòng nghiêm mật, đợi sau Tiên Phật đại hội sẽ truy hỏi nơi giấu Ngọc Hành kiếm cùng Tử Vi tinh bàn.
Sở Dịch phái người đi khắp nơi phao tin mình bị bắt, cùng đạo ma quần hùng thương nghị chi tiết các kế hoạch cho ngày mai, sao cho tổn thương ít nhất, mà một lưới bắt trọn Ma môn yêu loại.
Đến khi mọi thứ được an bài thỏa đáng thì đã là canh ba. Mọi người ai nấy đều đi nghỉ ngơi, hoắc nhắm mắt dưỡng thần, hoặc xếp bằng điều khí, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
Sở Dịch vươn vai, tâm tình nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn lại, hắn liếc thấy Tô Mạn Như một mình đứng dựa vào cửa sổ, bạch y bay phần phật, mắt huyền thoáng chốc chằm chú nhìn hắn, tim đập thình thịch, liền đứng lên, đi đến chỗ nàng.
Tô Mạn Như mặt thoáng ửng hồng, quay đầu lại, giả vờ không nhìn thấy hắn.
Sở Dịch cười hi hi nói:
- "Tô tiên tử, giờ cô tin ta chưa?"
Tô Mạn Như khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
- "Sư tôn tuy không phải là do Sở Cuồng Ca hại, nhưng hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Nếu không phải sư tôn đối với hắn thủy chung khó quên tình, thì đâu bị một xâu chuỗi đánh lừa chứ?"
mắt nàng đỏ lên, lệ châu muốn trào ra.
Sở Dịch lòng rung động, hận không thể ôm nàng vào lòng, lấy tay gạt nước mắt cho nàng, vỗ yên nỗi bi thương trong tim nàng,
Mắt liếc qua, thấy Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình đang sánh vai nhau ngồi dựa vào tường, như cười như không nhìn hắn, lương tâm trỗi dậy, vội vã lùi lại một bước, ho khan một tiếng nói:
- "Tô tiên tử cô yên tâm, lệnh sư là người Sở thiên đế yêu nhất, cho dù vì ông hay là vì cô, ta cũng dốc hết toàn lực, điều tra cho rõ chuyện này."
Hắn quay người vẫy tay, gọi Tiêu Vãn Tình hai người đến, nghiêm mặt nói:
- "Tình nhi, nàng có nhớ Sư tôn nàng từng từ tay Sở thiên đế đoạt được một xâu niệm châu không?"
Tiêu Vãn Tình liếc nhìn Tô Mạn Như một cái, khóe miệng mỉm cười nói;
- "Làm sao không nhớ được? Mỗi lúc sư tôn nhớ đến Sở thiên đế, thường lấy ra, vừa nhìn, vừa bần thần rơi lệ..."
Sở Dịch nói:
- ""Thế nàng có nhớ bà ta đã đưa xâu niệm châu đó cho ai không?"
Thoại âm chưa dứt, từ phía sau bỗng truyền lại tiếng Đại Bi phương trượng thở dài nói:
- "A di đà phật, Tiêu cô nương đừng có trêu Sở vương gia nữa. Xâu niệm châu đó từ lâu lắm rồi đã rơi vào tay lão nạp, lúc đó gia gia của Tiêu cô nương chắc còn chưa ra đời, làm sao mà cô thấy qua được?"
- "Ở trong tay phương trượng?"
Mấy người Sở Dịch nhìn nhau, lòng rất ngạc nhiên, không lẽ hòa thượng diện mạo từ bi này lại có liên quan đến cái chết của Niêm Hoa đại sư sao?
Đại Bi phương trượng than:
- "Tô cô nương, cô có biết vì sao trước khi lệnh sư viên tịch, vẫn dùng ngón tay viết lên nền đất ba chữ:"Đại Nhạn tháp" không? Không phải vì hung thủ cùng Đại nhạn tháp có liên quan gì, mà là vì những gì đã xảy ta trong tòa tháp này, bà đến chết cũng không thể quên được."
Tô Mạn Như vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, nhíu mày nói:
- "Thỉnh phương trượng nói rõ ra?"
Đại bi phương trượng từ từ nói:
- "Đó là chuyện xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Năm đó trong lúc Niêm hoa đại sư cùng sư tỷ người vân du trung thổ, từng trú trong tệ tự. Ngày mười lăm tiết nguyên tiêu, Niêm Hoa đại sư dưới gốc hứa nguyện thụ lần đầu gặp Sở Thiên đế, từ đó rễ tình bén sâu, chém cũng không đứt. Lúc bọn họ còn nồng thắm, thường bí mật gặp mặt trên Đại Nhạn tháp. Vì đó đối với bà mà nói, Đại Nhạn tháp này, là mảnh đất kiếp này vĩnh viễn khó quên..."
Tô Mạn Như thu ba lưu chuyển, nhìn chăm chú hàng thơ viết trên tường, thấp giọng ngâm:
- "vấn xuân phong, tương tư thị hà vật? Hải giác thiên nhai, thiên ti vạn lũ, toàn thị điên cuồng liễu nhứ... Bài thơ này, là do bọn họ lúc đang yêu nhau lưu lại sao?"
Đại Bi phương trượng lắc đầu, trong mắt lóe lên thần sắc bi thương chán nản, thấp giọng nói:
- "Bài thơ này thật ra là do lệnh sư khắc lên đêm đó... Đêm đó cùng đêm nay có chút giống nhau, cũng là một đêm trăng tròn, trên Đại nhạn tháp này tập trung mấy mươi cao thủ tuyệt đỉnh của đạo phật các phái, tất cả cả đêm đợi một người. Nhưng người đó không phải là Sở vương gia, mà chính là Sở Thiên đế lúc còn thanh niên..."
Sở Dịch ngạc nhiên, trong đầu đột nhiên lóe lên một bức tranh mơ hồ, trăng tròn, tòa tháp cao, tiếng ca, huyết chiến... Dường như hắn còn nhớ rất rõ, lại dường như đã quên mất từ lâu.
Đại Bi phương trượng nói:
- "Lúc đó Sở thiên đế đã luyện thành "Thái Ất ly hỏa đao!, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã chiết chết mười mấy cao thủ cấp tản tiên của các phái Thanh Thành, Long Hổ, Nga Mi, uy chấn thiên hạ, thành người trong Ma môn mà sau này ai ai cũng muốn trừ:" Thái Ất thiên đế". Hắn đến Đại Nhạn tháp này, là để gặp một người. Tuy hắn biết đạo phật các phái tập trung ở đây đều là cừu gia, tuy hắn biết chuyến đi này hung đa cát thiểu, nhưng hắn cuối cùng vẫn đến..."
Tô Mạn Như run lên, thấp giọng nói:
- "Người đó là sư tôn của tôi?"
Đại Bi phương trượng gật đầu nói:
- "Không sai. Mọi người trong thiên ha đều nói Sở Thiên đế đi vào ma đạo... đều là do lệnh sư mà ra. Năm đó phụ thân của Sở Thiên đế bại lộ thân phận Ma môn, bị đạo phật các phái vây công, lênh sư theo mệnh lệnh của sư tỷ, trước mặt quần chúng cắt đứt với Sở Thiên đế, làm hắn bị đả kích lớn. Về sau, hắn năm lần bảy lượt xin lệnh sư cho được nói chuyện một lần nữa, nhưng đều bị sư tỷ bà ngăn cản. Sở Thiên đế vốn là người chí tình, dễ đi đến cực đoan, thấy lệnh sư tuyệt tình như thế, tự mình phát cuồng, rơi vào ma đạo càng lúc càng sâu..."
Thấy Tô Mạn như thần tình ảm đạm, muốn nói lại dừng, Sở Dịch vội nói:
- "Đại sư nói thế sai rồi. Niêm Hoa đại sưu nếu thật sự tuyệt tình như thế, đã không bị trên trộm đó sát hại..."
Thoại âm chưa dứt, bị Yến Tiểu Tiên véo cho một cái, đau đến thấu tim rách phổi, vội vã ngậm miệng lại (sợ vợ thế à @.@) ( không phải sợ vợ mà là nể vợ >"< )
Đại Bi phương trượng tiếp tục:
- "Cho đến lúc Sở thiên đế lấy được "Thái Ất nguyên chân đỉnh" thiên hạ đều mong mỏi, đạo phật các phái ép Từ Hàng Tịnh trai, lấy Niêm Hoa đại sư làm mồi, trong Đại Nhạn tháp thiết lập trùng vây. Đêm ấy, Ta trùng hợp cùng với lệnh sự, ngồi trong phòng nơi đỉnh tháp. Nàng sắc mặt trăng bệch, đi tới đi lui, mỗi lần bên ngoài có chút động tĩnh gì, là lại tâm phiền ý loạn, nhè nhẹ run rẩy.
Đến canh hai, Sở thiên đế tới. Hắn đứng trên góc máy của Đại hùng bảo điện, lớn giọng nói:
- "Tuyết Liên Hoa, nàng có nhớ năm đó tiết trung thu, cũng trên Đại Nhạn tháp này, ta vì nàng làm một bài ca không? Đến giờ ta vẫn còn nhớ từng chữ lời bài hát ấy."
Nói đến đó, hắn lớn tiếng bắt đầu hát..."
Đại Bi thiền sư ngẩng đầu lên, bần thần nhìn chăm chú lời thơ nọ, thấp giọng đọc:
Hỏi gió xuân tương tư là sao hỡi
Chân trời góc bế, vạn mối ngàn tơ
Ai ai sao cũng rối bời đảo điên
Nghìn núi vạn sông lại một năm
Én về lại mái hiên, người xưa nơi đâu hỡi
Đời người ly hận như cây cỏ
Càng đi xa, lại càng nhớ nhung thêm
Tình cờ gặp, lúc mai vàng mưa đổ
có làm được gì đâu chỉ một lần.
Chỉ hận thân này không phải cá lội
Một dòng sông nước xuân
Miên miên theo hướng biển đông."
(" vấn xuân phong, tương tư thị hà vật?
Hải giác thiên nhai, thiên ti vạn lũ, toàn thị điên cuồng liễu nhứ.
Vạn thủy thiên sơn hựu nhất niên, diêm tiền quy yến, tri phủ, y nhân tiêu tức?
Nhân đạo ly hận như xuân thảo, canh hành canh viễn hoàn sanh,
thiên hựu phùng, mai tử hoàng thời vũ,
chẩm nại đắc, giá thứ đệ!
Chỉ hận thử thân phi du ngư,
nhất giang xuân thủy,
miên miên lưu hướng đông hải khứ?? ")
Giọng ông đàm ấm thấp trầm, giống như giọng người chưa từng đọc qua thơ tình nam nữ, nghe không hỏi có chút miễn cưỡng, nhưng người nghe đều cảm thấy sóng lòng cuộn khởi, dâng lên từng trận bi khổ không tên.
Đại Bi phương trượng kể tiếp:
- "Lúc này quần hùng mai phục xung quanh nhao nhao xông ra, như cuồng phong mưa vũ tới tấp đánh vào hắn. Chớp mắt, Sở Thiên đế đã bị thương mấy chỗ, những hắn không hề để ý, vừa xoay người chống đỡ, vừa hát to..."
"Niêm Hoa đại sư đứng bên cửa sổ, cả người run rẩy, ánh trắng chiếu lên khuôn mặt bà, nước mắt lã chả, khóe miệng mấp máy, dường như muốn hô hoán điều gì, nhưng lại không hề phát ra chút âm thanh nào. Ta lúc đó lòng sinh lo lắng, chỉ sợ bà đột nhiên xông ra khỏi Đại Nhạn tháp, cùng Sở Thiên đế trốn chạy, vì thế giám sát bà chặt chẽ, không dám lơi lỏng lúc nào..."
Sở Thiên đế lúc hát lúc gián đoạn hát lên bài ca đó, những vết thương trên thân ngày một nhiều, nhưng hắn vẫn thủy chung không hề có ý chạy trốn. Niêm Hoa đại sư vừa nghe, vừa khóc không ra tiếng, vươn tay dùng đầu ngón tay khắc bài thơ này lên vách đá. Mỗi nét bút đều họa rất sâu, ngón tay bị rách, máu tươi từng dòng nhỏ rơi xuống đất, nhưng bà không hề phát giác..."
Sở Dịch chăm chú nhìn, quả nhiên thấy trên vách đá còn lưu lại dấu vết lờ mờ, trong lòng u ám.
Yến Tiểu Tiên hứ lên một tiếng, cau mày nói:
- "Bà ta đã yêu Sở Cuồng Ca như thế, sao không xông ra ngoài chạy trốn theo ông? Khắc chữ lên trên đá này thì có ích gì? Để hậu nhân nhìn thấy thương cảm sao?"
Đại Bi phương trượng mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần khổ sở, đáp:
- "Niêm hoa đại sư viết xong mấy câu này, sững người nhìn một lúc lâu, tựa hồ không hề nghe thấy những âm thanh bên ngoài. Đột nhiên, bà thấp giọng nói:
- "Sở lang, sở lang, vì sao chàng không hiểu cho lòng ta chứ?"
Sau đó xoay người lao mình nhảy ra ngoài cửa sổ. Ta cứ tưởng bà muốn bỏ trốn, định ngăn lại, nhưng lại phát giác bà đâm đầu xuống, rơi thẳng xuống đất..."
Mọi người thất thanh kêu lên.
Tiêu Vãn Tình than:
- "Bà ta không dám cãi mệnh thầy, nhưng lại không chịu được khi thấy tình lang bị thảm sát ngay trước mắt, vì thế mới tự sát để biểu lộ tâm ý."
Sở Dịch hơi run lên, nhớ đến tình cảnh trong vòng vây của đạo phật quần hùng, Đường Mộng Yểu che trước mặt hắn, khổ sở cầu xin, nhìn quay đầu nhìn về phía nàng.
Trong đêm tối, đôi mắt dịu dàng cũng nàng cũng đang nhìn về phía hắn, giống như hai hòn xuân thủy, lấp lánh rung động lòng người.
Lòng hắn chấn động, như bị cái gì đong đầy tâm phế, ngọt ngào, chua xót, đau thương, không thể hít thở.
--------------------------------
Chú thích
*ba việc về Gia cát Lượng ở đây là:
1-Sự tích kết nghĩa lều tranh.
2-Sự tích Ngũ trượng Nguyên
Ngũ trượng nguyên là một mảnh đất địa thế hiểm trở trong phạm vi thi trấn Bảo Kê núi Kỳ Sơn. Thời tam quốc, Gia Cát Lượng cùng Tư mã Ý đối trận tại đây, sau đó khổ lao thành bệnh, chết tại Ngũ trượng Nguyên. Người đời coi đây là trân chiến cuối cùng của ông.
3- Qua lưu tử( để hột lại)
Gia Cát Lượng không những là một trang giả, còn là một người trồng dưa hấu rất có tài. Tương Dương có một quy củ:"Đi vào vườn dưa hấu, có thể ăn quả, nhưng không được mang hạt về, tương truyền quy củ đó là do Gia cát lượng năm đó lưu lại.
Chủng dưa hấu của Gia cát Lượng vừa to, vừa ngọt, không chua. Phàm là khách đến đây hay người qua đường đều đến đây thưởng thức. Nông dân quanh vùng thường đến chỗ ông học hỏi kinh nghiệm trồng dưa, ông không hề giữ lại mà nói với bọn họ giống dưa hấu này cần trồng tại vùng đất cát, hạt có thể dùng làm bánh hoặc ép dầu. Rất nhiều người đến hỏi ông về giống dưa này, nhưng không hề chú ý đến hạt dưa, thất vọng quay về. Hai năm sau, vườn dưa lại mở, nhưng trên đó có ghi một cái bảng:"Cứ ăn dưa, nhưng phải lưu lại hạt."
Gia cát Lượng lấy hạt rửa sạch, đem cho nông dân quanh vùng. Giờ đây giống dưa to, vỏ mỏng, vị ngọt rất nổi danh ở Cổ Gia hồ, trường phong châu, Tiểu Phiên châu ở lưỡng ngạn sông Hán Thủy. Một vài địa phương vẫn còn giữ lại quy củ (Ăn dưa giữ hạt" này.
cả ba sự tích đều nói về công cán, tài năng của Gia cát lương.
tam sự hậu Gia cát lượng chỉ những Gia cát Lượng "dỏm" "tiên tri" khi việc đã rồi, đấu không lại một tên thợ làm giày.
**binh tôm tướng cua: Chỉ những binh lính yếu ớt, chẳng làm được việc gì
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ