Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Nguyên Tiêu Đăng Hội
ở Dịch vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, như si như say, trong lúc bất tri bất giác, trăng sáng từ từ lặn về phía tây, phía đông mặt trời ló dạng, thế là đã qua một đêm.
Một đêm này, Đường Mộng Yểu tâm sự trùng trùng, suy nghĩ muôn vàn chuyện, đến quá canh ba mới mê mê hồ hồ đi vào giấc ngủ.
Trước bình minh, nàng nghe tiếng lừa hí tỉnh lại, quay đầu nhìn lại phía sau, vẫn thấy Sở Dịch vẫn ngồi xếp bằng y như cũ, lông mày lúc nhíu lúc giãn, dường như đang suy nghĩ gì đó, mới biết là cả đêm hắn không hề ngủ.
Thấy hắn thân phủ hồng quang, tinh thần phấn chấn, những đường đỏ ẩn hiện lấp lánh nơi kinh lạc, dường như qua một đêm vết thương đã hoàn toàn bình phục, Đường Mộng Yểu không khỏi thầm thấy kỳ quái.
Không đợi nàng hỏi, Sở Dịch đã tự mình đứng lên, quay đầu cười nói:
- "Tiên tử, ta đã khỏi hoàn toàn rồi, ngày mai là mười sáu, chính là ngày tiên phật đại hội khai mạc, không thể chần chờ được nữa, chúng ta lập tức phải khởi hành quay lại Trường An thôi!"
Trường An ở phía đông bắc của Thái Bạch sơn, cách nhau ba trăm dặm, với cước bộ của hai người, chỉ hơn một thời thần là đến nơi.
Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, tai mắt rất nhiều, hai người không muốn đả thảo kinh xà, chỉ đành hóa trang thành tiều phu, mua một cỗ xe ngựa ở làng dưới chân núi, giả làm xe chở than, dùng lừa kéo, không nhanh không chậm phi về hướng Trường An.
Trên đường đi, trời quang nắng trong, núi sông tráng lệ, gió sớm từ từ thổi tới, làm người như trút bỏ mọi lòng trần. Đường Mộng Yểu tuy áo vải trâm gỗ, nhưng khó dấu được vẻ mỹ lệ, hòa quyện vào mỹ cảnh xung quanh.
Sở Dịch trong lòng khoan khoái, cười nói thoải mái, chuyện hôm trước đã quên lên chín tầng mây.
Dần dần, tâm tình khẩn trương của Đường Mộng Yểu cũng lắng xuống, mỉm cười nói chuyện, khôi phục vẻ tự nhiên. Nhưng mỗi khi quay đầu lại nhìn đỉnh núi Thái Bạch phủ tuyết đang dần xa, bỗng nhiên nàng cảm thấy như mộng, từ nơi sâu thẳm trong lòng dâng lên chút mất mát buồn bã khó nói nên lời.
Ra đến quan đạo, ngựa xe đi lại càng lúc càng nhiều, tam giáo cửu lưu, trang phục khác nhau, rất đông đạo sĩ, hòa thượng, hầu hết đều đi đến Trường An tham gia Tiên phật đại hội.
Hai người ngưng thần nghe ngóng, mới biết thì ra đêm nay chính là tiết nguyên tiêu, hoàng đế theo như kiến nghị của Tề vương, tại Trường An mở yến mời tất cả tiết sứ của các phiên bang, ban cho khánh chúc, quân dân hoan hỉ, cũng tính là sự kiện mở màn cho thịnh hội sẽ được khai mạc ngày hôm sau.
Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu nhìn nhau, trong lòng phát lạnh.
Vô luận là Lý Huyền hay chính bản bản thân hắn cũng chưa từng tấu thỉnh cái gọi là:" nguyên tiêu bách quốc khánh yến" này. Không cần nói cũng biết, Tề vương này nhất định là do Lộc Lực đại tiên giả mạo chứ chẳng sai.
Trong số sứ tiết các nước có không biết bao nhiêu Ma môn yêu nhân, Lý Tư Tư có ý chiêu mời "Bách quốc khánh yến", cứ theo tâm địa ả mà phán đoán, chắc là muốn kích động đạo, phật, ma các phái. Đợi bọn chúng đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, nàng ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, sau đó mới chuyên tâm đối phó với hắn.
Sở Dịch nhíu mày nghĩ:
- "Thời gian khẩn bách, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ta phải làm cho đạo phật các phái tin vào lời nói của ta, hợp lực đối phó Ma môn? Cho dù bọn họ toàn bộ tin ta, cũng khó bảo đảm Tề Vũ Tiêu, Ngọc Hư Tử bọn giải dối tham lam đó không thấy bảo vật mà đổi ý, không chẳng những hàng yêu phục ma, mà ngược lại quay lại đối phó với bản thân ta..."
Suy nghi một lúc, nhớ tới Đinh lục nương cùng Lý Mộ Đường, nảy ra một ý:
- "Đúng rồi, ta hà tất phải đem thân phận thật sự của mình ra, chỉ cần đêm nay trước mặt người trong thiên hạ, mượn miệng hai tên đó vạch mặt Lộc Lực đại tiên, tiện thể bức Lý Tư Tư cùng bọn yêu ma hiện nguyên hình. Lúc đó không cần ta ra tay, đạo phật các phái tự nhiên phải kiếm công trước mặt hoàng thượng, hợp tác chống địch.
Trong khoảnh khắc đó, hắn đã định sẵn một kế hoạch chi tiết, nét ưu tư hiện giữa đôi mày bị quét sạch, trên mặt lộ xuất một tia cười, thúc giày quát lớn:
- "Kỳ lân nhi, chạy mau lên! Đến kinh thành ngắm hoa đăng, xem kịch hay!"
Lừa hí lên một tiếng, tung nhanh bốn vó, kéo theo chiếc xe lắc lư chạy nhanh như bay về phía trước.
Đường Mộng Yểu cười yêu kiều, thấy hắn nghĩ ra được kế hoạch, nỗi bất an trong lòng cũng tan đi như mây khói.
... O0o...
Vào lúc hoàng hôn, xe lừa của họ cuối cùng cũng tiến vào thành Trường An.
Trường An thời Tây Đường có Tiêu cấm, mỗi ngày vào buổi tối, khắp thành nổi lên trống hiệu, đại môn của tất cả các phố phường đều bị đóng chặt, trừ kim ngô vệ đi tuần tra ra, không cho bất cứ ai đi lại trên phố. Người dám phạm vào dạ cấm, lập tức bị bắt giữ, bị trừng phạt nghiêm minh.
Nhưng mỗi năm chỉ có mỗi tiết nguyên tiêu là ngoại lệ.
Mỗi năm vào mười bốn, mười lăm, mười sáu tháng một, ba ngày nguyên tiêu, bách tính có thể vui chơi cả đêm, thưởng đèn chơi tết, vì thế, không khí vui vẻ của ba ngày này còn vượt xa đêm trừ tịch.
Trong thành ngựa xe như nước, người như sóng triều, bốn phía huyên náo tiếng cười nói, vô cùng náo nhiệt.
Sở Dịch cưỡi trên xe lừa, thuận theo dòng người từ từ tiến lên phía trước. Hai người từ đỉnh núi phủ tuyết hiểm trở một lần nữa trở lại kinh thành lần này, đều có cảm giác như đã cách xa nó một kiếp.
Lừa dường như cảm thấy rất hưng phấn, nhìn đông ngó tây, hí lên ô ô không ngừng, làm cho người đi trên đường theo nhau nhìn nó.
Hai người đến Tây thành, bán đi xe than, lại mua y phục mới, cưỡi lừa đi tìm khách sạn trú chân.
Không ngờ hôm qua là ngày thứ nhất của tiết nguyên tiêu, trong kinh thành đã sớm đầy du khách đến thưởng đèn, khách sạn đâu đâu cũng đầy chật, họ không dễ dàng gì tìm được một lữ quán nhỏ ở Diên Khang phường để trú.
Ăn xong cơm chiều, Sở Dịch hai người giả làm hai thiếu niên thư sinh từ nơi khác đến kinh thành, tìm hỏa kế nghe ngóng tin tức, hỏi về đăng hội đêm nay.
Hỏa kế nọ sắc mặt tươi tỉnh, cười nói:
- "Nhị vị khách quan có nhãn phúc đấy. Đêm nay hoàng thượng ở đại nhai bên ngoài An Phúc phường cử đăng hoa đại hội, cùng văn võ bá quan, phiên sứ các nước thưởng đăng. Chỉ là những tửu lâu, trà quán ở gần đó đã sớm bị bao hết, trên phố giờ chắc đâu đâu cũng đứng đầy người rồi, hai vị nếu còn chậm trễ nữa, e rằng chẳng chen vào đám đông được đâu."
Sở Dịch nhớ tới việc Sở Cuồng Ca trước lúc chết ủy thác lại cho hắn, lại hỏi tiếp:
- "Ở bên ngoài An Phúc môn có gốc thiên niên ngân hạnh nào không?"
Hỏa kế cười đáp:
- "Đương nhiên là có rồi! Nhánh cây đó gọi là "Hứa nguyện thụ". Mỗi năm đăng hội đều có rất nhiều người viết nguyện vọng của mình trên đèn lồng, treo lên cành cây, nghe nói chỉ cần đèn lồng sáng đến ngày hôm sau, nguyện vọng nhất định thành hiện thực. Công tử muốn cầu sĩ đồ, hay cầu nhân duyên?"
Sở Dịch mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một hòn bạc, đặt vào tay hỏa kế nói:
- "Ngươi đến Bắc Khúc phường Nghi Xuân viện tìm nữ nhân được gọi là Đinh lục nương, nói với cô ta đêm nay giờ dậu, Sở công tử đợi cô ta ở dưới gốc hứa nguyện thụ, không gặp không về.
Hỏa kế cầm lấy hòn bạc, mặt mày rạng rỡ vâng lời dời đi, trong lòng thầm nghĩ:
- "Con bà nó, tên tú tài nghèo đó hủ lậu quá, muốn tìm loại nữ tử chốn hoan trường đó, việc quái gì phải treo đèn hứa nguyện? Chỉ cần có bạc trắng giơ ra, là cô nàng thắp lồng đèn, tự mình lao đến rồi!"
Đường Mộng Yểu tim đập thình thình, cảm thấy có chút khẩn trương nói:
- "Sở công tử, người muốn để Đinh lục nương giúp người đối phó Lý Tư Tư sao? Nhưng giờ đã qua mười hai ngày, nói không chừng ả ta đã sớm phát hiện "Cửu độc tam thi" trùng đó là giả rồi. Vạn nhất ả lại quay đầu giúp Lý Tư Tư hại người, há không phải là muốn phòng cũng không phòng được hay sao?"
Sở Dịch điềm nhiên nói:
- "Tiên tử cứ yên tâm, Đinh lục nương bản tính đa nghi sợ chết, qua mười hai ngày thái bình không sao, ả ta lại càng thấy bất an, chắc chắn không dám hoài nghi chuyện thật giả của cổ trùng. Mà cho dù có hoài nghi, ả quyết cũng không dám đem tính mạng của mình ra mạo hiểm đâu."
Ngừng lại một lúc, hắn đứng lên cười nói:
- "Tiên tử, nàng nghĩ xem ta phải hứa cái gì nguyện cái gì bây giờ? Nếu còn không đi, sẽ chẳng còn cành nào trống cho chúng ta treo đèn lồng nữa đâu."
Hai người để lừa lại nhà ngựa của khách điểm, cùng nhau ra khỏi cửa, đi bộ về hướng đại nhai bên ngoài An Phúc phường.
Pháo nổ đì đùng, trống kèn huyên náo. Phóng mắt nhìn ra xa, thấy đâu đâu cũng treo đèn lồng ngũ sắc, mỹ lệ chói mắt, chiếu bầu trời đêm nhuộm màu tím hồng rực rỡ.
Trên đại nhai là cả một biển người, chen chen đẩy đẩy, so với ban ngày còn đông vui náo nhiệt hơn nhiều.
Nam nữ lẫn lộn, không phân già trẻ giàu nghèo, đều đổ ra phố. Có nhiều người mặc y phục kỳ quái, mang mặt nạ đầu thú, tay cầm đuốc, cười nói đi về phía trước.
Lại có những nam nhân mặt trát phấn, mặc y phục nữ nhân, người đeo ngọc bội, cổ mang châu ngọc ẻo lả đi trên phố, mị nhãn hoành phi, làm dội trên từng tràng huýt sáo châm chọc.
Sở Dịch hai người đều lần đầu được thấy tiết nguyên tiêu ở kinh thành, cũng chưa từng thấy qua cảnh nhộn nhịp thế này, cảm thấy rất mới mẻ, sánh vai cười cười nói nói, vừa đi vừa nhìn.
Càng tiến về phía bắc, người càng đông, tiếng tơ trúc cổ nhạc càng lúc càng thêm huyên náo.
"Đùng đùng" liên thanh, pháo hoa bắn lên trời, nở tung giữa không trung, hóa thành những hình thù sặc sỡ khác nhau, kéo mọi người ngẩng cổ lên ngắm nhìn, trầm trồ không dứt.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hoan hô, hò hét, hai người nhìn về hướng ấy, chỉ thấy các đó không xa có một tòa lầu cao trăm trượng mắc đầy đèn lồng sắc sỡ đung đưa, treo đầy châu ngọc kim ngân, phát ra những tiếng đinh đang trong gió. Đèn lửa khéo thay xếp thành long, phụng, hổ, báo, rất nhiều hình thái. Gió đêm thổi tới, những con mãnh thú ấy dường như theo gió mà nhảy múa.
Không đợi hai người xem kỹ, từ phía bên phải lại truyền về một tràng hoan hô rầm rĩ. Chỉ thấy trước cửa ngõ có một tòa đài cao, vũ nhạc Quy Tư nổi lên êm tai, mấy mỹ nữ mặc Hồ phục tay cầm đèn lồng, xoay tròn rất nhanh, biểu diễn khúc hồ toàn vũ lưu hành đương thời.
- "Thải xa của Phiên sứ đến rồi!"
Lại nghe thấy tiếng vài hài tử hét lanh lảnh, dòng người phía trước như sóng rẽ sang hai bên, hai người không phòng bị, sém chút nữa thì bị đám đông tách lạc.
Sở Dịch lạnh người, cố ý vươn tay nắm chặt bàn tay Đường Mộng Yểu, nói:"Cẩn thận!" rồi kéo nàng lại bên người hắn.
Đường Mộng Yểu nét mặt thoảng đỏ, thấy hắn hồn nhiên không phát giác. Nàng vẫn nắm chặt lấy tay mình không bỏ, cảm thấy bối rối, muốn rút tay ra, nhưng thân lại như trúng bùa không động đậy được.
Nàng thầm nhủ:
- "Bỏ đi, hắn chắc gì đã có lòng. Nếu giờ ta rút tay ra, lại chứng tỏ ta nghĩ linh tinh, khiến hắn cười ta mất."
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, sau đó nàng không để ý nữa, tiếp tục nắm tay hắn đi về phía trước.
Dòng người rẽ ra như sóng, sáu con bạch tượng đeo dây ngũ sắc, treo đèn lồng, không chậm không nhanh mở đường tiến về phía trước.
Trên lưng mỗi con voi có ngồi bốn thiếu nữ Nam man, mang vàng đeo ngọc, cười khanh khách tung về phía dòng người hai những đóa hoa ngũ sắc, kéo theo từng trang hoan hô xáo động.
Đi sau đội voi là mấy mươi cỗ thải xa, có cái trang trí thành thuyền, có cái thành Hoa quả sơn... Do Tây thành tuấn mã kéo, từ từ tuần hành, cực kỳ mỹ lệ tráng quan.
Trên mỗi cỗ thải xa có ngồi sứ đoàn của một phiên bang, có mỹ nữ đi kèm, đèn lồng ngũ sắc đung đưa, lúc hướng về biển người mỉm cười hành lễ, lúc dùng thứ Hán ngữ lơ lớ hướng tới quần chúng xung quanh vẫy gọi, làm họ cười phá lên cười không dứt, theo nhau hành lễ trả lại.
Hai người nhịn không được, nhìn nhau mỉm cười, nhất thời như quên mất nhiệm vu hung hiểm đang làm, chìm say trong đại điển hoan lạc ngày lễ.
Đến đại nhai ngoài An phúc môn, trước mặt bừng sáng, hỏa đăng như tinh hà lung linh, cùng với pháo hoa đầy trời chiếu sàn lẫn nhau, cảnh vật so với trước tráng lệ hơn trăm lần.
Cả một con phố chen đầy bách tính, vai kề vai, chỉ có thể đẩy lẫn nhau mà nhích từng bước một lên phía trước, tiếng hoan hô làm tai muốn lủng.
Đường Mông Yểu " A " lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
- "Sở công tử, cái cây đó chắc là hứa nguyện thụ!"
Sở Dịch quay đầu nhìn xa, chỉ thấy xa xa một cây ngân hạnh đứng chọc trời, quanh thân có một đăng luân khổng lồ cao hai mươi trượng. Hai bên quấn những giải lụa ngũ sắc trang trí, kim ngân châu ngọc treo ở giữa, tinh xảo tuyệt luân, xảo đoạt thiên công.
Trên đăng luân có treo mấy vạn lồng hoa đăng, rực rỡ sáng ngời, phản chiếu lẫn nhau, làm khởi lên vạn đạo hào quang xông lên trời, tưởng như là kim ngân hoa thụ nơi thiên giới, chiếu đến người mắt chói thần mê, không thể nhìn gần.
Đường Mộng Yểu sóng mắt lấp lánh, mỉm cười nhìn chằm chằm Ngân hạnh thụ, ánh trăng, ánh đèn, pháo hoa... Theo nhau chiếu sáng lên khoe miệng tươi cười của nàng, sao mà thanh lệ, sao mà động nhân.
"Hỏa thụ ngân hoa hợp, tinh kiều thiết tỏa khai, ám trần tùy mã khứ, minh nguyệt trục nhân lai..."*
Sở Dịch hô hấp như ngừng lại, bỗng nhiên nhớ lại những câu thơ mà Sở Cuồng Ca đọc trước lúc lâm tử, trong dòng cảm dâng lên một nỗi buồn bã không tên.
Năm đó đêm đó, dưới ánh hoa đăng lung linh của cây ngân hạnh này, có phải Sở Cuồng Ca cùng Niêm Hoa đã gặp nhau lần đầu không?
Một nụ cười của Niêm Hoa, nghiêng nước nghiêng thành, tỏa sáng thế nào, mà khiến Sở Cuồng ca, một kỳ nhân của Ma môn, cuồng phóng không chịu câu thúc là thế, phong lưu lãng tử là thế, phải đến chết cũng không quên?
Chỉ tiếc người xưa giờ đâu mất, chỉ còn đào hoa cười đón gió xuân. Giờ này đêm nay, nào còn có ai nhớ đến những chuyện xảy ra tại nơi này năm xưa ấy.
Còn hắn thì tiền đồ mênh mênh, hung cát khó lường, năm sau không biết có còn có thể ngắm cảnh này được nữa không.
Cho dù hắn có thể thoát được đại kiếp, an nhiên không sao đi chăng nữa, một trăm năm sau, ngân hạnh còn đó, hỏa đăng vẫn như xưa, liệu có ai còn nhớ tới hắn chăng?
Trong khoảnh khắc, giữa biển người náo nhiệt huyên náo, Sở Dịch sóng lòng dâng cao, một nỗi buồn không tên trào lên trong lòng hắn.
Hắn bỗng nhiên hiểu vì sao có quá nhiều người muốn có "Hiên Viên tiên kinh" như vậy. Nếu như có thể cùng người mình yêu trường sinh bất lão, vĩnh viễn cùng nắm tay thưởng lãm mỹ cảnh thiên hạ, thì còn có gì hạnh phúc bằng...
- "Sở công tử, người đang nghĩ cái gì vậy?"
Đường Mộng Yểu quay đầu lại, thấy hắn ngẩn ngơ xuất thần, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Sở Dịch hồi thần lại, mỉm cười, lắc đầu nói;
- "Ta đang nghĩ hẹn ước cùng Đinh lục nương gặp ở dưới Hứa nguyện thụ này, quả là một sai lầm. Nơi đây người đông thế này, muốn tìm một người, cũng không biết tìm đến lúc nào..."
Lời nói vừa dứt chỉ nghe thấy vang lên một tiêng " đông", từ thành lâu của hoàng thành phía xa xa truyền lại tiếng trống như sấm, tiếp theo đó là tiếng tù hiệu thổi dài, tiếng kim la chói tai, mọi người đều hướng về nơi ấy hoan hô.
Trên hoa đăng cao đài bên ngoài An Phúc phường, pháo hoa bắn ra tứ phía, cùng nhau xòe nở, vài trăm mỹ nữ kim khôi ngân giáp, tay cầm ngọc qua ngư đi ra, liệt trận biến hóa, theo tiết tấu của cổ nhạc mà lúc hát lúc múa, làm dân chúng khen hay không ngừng.
Nhạc vũ bách hí của Hoa Đăng đại hội chính thức khai mạc.
Sở Dịch ngưng thần nhìn từ xa, chỉ thấy trên thành lâu đại điện đèn đước rực rỡ, bá quan phân hàng, vũ cơ phiên phiên, cử hành nguyên tiêu thịnh hội, trong đó cũng có không ít đạo phật tông sư.
Đường Nguyên Tông ngồi trên long ỷ, mặt mang theo nụ cười mỉm, ngón tay theo tiết tấu nhạc mà gõ lên bàn, lúc thì cùng văn võ quan viên chỉ điểm thi họa, lúc bình phẩm mỹ cảnh hoa đăng hội bên dưới thành lâu. Nhìn ông bình thản nhẹ nhõm, giống như đã thoát khỏi sự giận dữ bi thương mất đi Ngũ phi mười mấy ngày trước.
Bên trái bên phải ông có ngồi một nam một nữ, nói cười thoái mái, chính là "Lý Huyền" cùng Lý Tư Tư! Khoảng cách rất xa, Sở Dịch tuy có hỏa nhãn kim tinh, nhưng cũng không nhìn ra điểm sơ hở nào của Lý Huyền giả mạo.
Sở Dịch cơn tức xông lên, cười lạnh một tiếng, thầm tự phát thệ:
"Yêu nữ, đêm nay không bẻ vỡ cái mặt nạ của ngươi ra, Sở mỗ thề không làm người".
Sau đó, hắn không vội vàng, vẫn nắm tay Đường Mộng Yểu, di chuyển về hướng thiên niên ngân hạnh thụ.
Hắn ngầm thi pháp thuật, chân khí cổ vũ, thân mình trơn như lươn, xuyên qua đám đông tiến nhanh về phía trước, trong chớp mắt đã đi đến bên dưới cây ngân hạnh.
Ngân hạnh thụ đứng tựa vào tường của Phụ Hưng phường, dưới chân cây có một cái đài để dẫm lên, bên trên treo đầy đèn lồng các màu các loại, dưới đài có rất nhiều người vây quanh, huyên náo thương thảo mặc cả với chủ đài.
Sở Dịch ngưng thần, nhịn không được cười nói:
- "Một cái đèn lồng năm lượng bạc! Bọn gian thương đúng là lợi dụng thời cơ. Xem ra người nghèo khó có thể nguyện được rồi.
Bên cạnh có một người nghe thấy, phẫn nộ nói:
- "Đúng rồi, bọn gian thương cùng kim ngô vệ câu kết với nhau, một đêm kiếm được mấy vạn lượng bạc... Ôi giời... Phía sau, đừng có đẩy tôi..."
Mắng thì mắng thế, chứ người mua cũng không ít. Sở Dịch bỏ ra một trăm lượng bạc, mua cái bình đế liên hoa đăng to nhất, lại mua một ngọn song ngư đăng cho Đường Mộng Yểu.
Đường Mộng yểu đỏ mặt, thầm nghĩ:
"Sao hắn lại đưa cho mình song ngư đăng? Không lẽ hắn muốn ám chỉ tới điển cố "Tương nhu dĩ mạt"* sao. Tim đập thình thình, hồ loạn viết lên mấy chữ Thiên hạ thái bình, rồi để thương nhân giúp nàng treo lên.
Sở Dịch suy nghĩ một lúc, khua bút viết nhanh, "Hỏi gió xuân, tương tư là gì" trên liên hoa đăng, trong lòng thầm cầu nguyện:
- "Nguyện cho người có tình được trường trường cửu cửu, Sở Thiên Đế kiếp sau không phải chịu khổ tương tư."
Bình đế liên hoa đăng từ từ được treo lên cao, đèn lồng tỏa sáng, như hai đóa liên hoa hồng phấn trôi nổi giữa từng không, lập tức thu hút nhiều người nghểnh đầu lên ngắm, trầm trồ không ngớt.
- "Sở Cuồng Ca, ngươi quả nhiên đã đến"
Từ trong đám đông bỗng truyền lại một tiếng hét lanh lảnh, âm thanh thanh thoát, như sơn tuyền róc rách.
Sở Dịch giật mình, hô hấp ngừng lại, suýt nữa thì phát ra tiếng kêu.
Cách đó vài trượng, một bạch y nữ tử vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn hắn chằm chằm, chính là Tô tiên tử mà hắn tình cờ gặp ở Từ Ân tự.
Từ đêm đó gặp mặt lần đầu, Sở Dịch đối với nàng kính như tiên nhân, khuynh đảo lòng hắn, từ ngày đó mỗi lần nhớ tới, hắn đều thấy bâng khuâng, khó lòng quên được.
Lúc này gặp lại, trong lòng vui mừng muốn nổ tung, nhất thời quên hết mọi thứ, buột miệng cười nói:
- "Tiên tử, thì ra là nàng! Không ngờ chúng ta lại được gặp lại dưới hứa nguyện thụ."
Trên mặt bạch y nữ tử nọ xuất hiện một vầng hồng kỳ dị, đầu mày nhíu lai. ngắt lời quát to:
- "Dâm tặc vô sỉ, mau nạp mạng!"
Ngân quang bạo vũ, bất nhiễm phất như thiểm điện đánh tới Sở Dịch.
Đường Mộng Yểu thất thanh gọi:
- "Sở công tử cẩn thận!"
Mọi người kinh hô rầm rĩ, không hiểu chuyện gì phát sinh, theo nhau tản ra.
Sở Dịch lạnh người, giờ nơi đây quần hùng tu tập, tai mắt rất nhiều, nếu như bị người phát giác thân phận của hắn, thì thật rất phiền! Cho dù hắn có thể chạy thoát, thì cũng tạo thành một trường hỗn loạn, thương thế vô số.
Giờ chỉ có một kế là khoái đao loạn trảm, bình định vụ náo động này trước khi nó lan rộng ra.
Lập tức, hắn nắm lấy tay Đường Mộng Yểu, như điện chớp ôm vào lòng, đồng thời ngậm "hỗn độn vô hình châu" vào miệng, một vầng ánh sáng nhạt lóe lên, lóe mắt hắn đã ẩn đi thân hình, biến mất không thấy đâu nữa.
Kỳ biến phát sinh, mọi người không ai không trừng mắt há mồm.
Bạch y nữ tử vừa kinh ngạc vừa giận dữ, quay trái quay phải, chỉ thấy tiếng Sở Dịch từ phía sau lưng nàng cười nói:
- "Đánh là thân, mắng là yêu, Tiên tử chỉ gặp ta một lần, mà đã muốn giết ra... Ai, thật là ơn của mỹ nhân là khó nhận nhất."
Nàng giật mình, muốn quay người lại phòng bị thì cảm thấy một luồng chân khí mạnh mẽ, như lũ đổ xuống núi ầm ầm cuộn đến. Nàng chưa kịp phòng bị, cảm thấy bối tâm tê tê, hai tay, hai chân như bị điện kích, trong chớp mắt đã bị hắn phong bế kỳ kinh bát mạch.
Bên tai nghe hơi ấm phả tới, lại nghe Sở Dịch cười hi hi truyền âm nói:
- "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành thân. Tiên tử, nơi đây phong cảnh đẹp thế này, hay là chúng ta cùng bái đường dưới hứa nguyện thụ đi."
Thoại âm chưa dứt, phía trước lóe qua một vầng ánh sáng, thân hình của chính nàng cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Thấy chỉ trong chớp mắt, ba người sống sờ sờ đó bỗng nhiên biết mất không thấy đâu, dân chúng huyên náo, nhìn bốn phía, có người thét rằng:
- "Đúng rồi, là thần linh của hứa nguyện thụ. Chắc bọn họ đều là thần tiên từ trên trời xuống!"
Mọi người nhao nhao phụ hoa, kinh ngạc mừng rỡ như điên, hướng tới gốc ngân hạnh thụ quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu nguyện.
Rất nhiều bá tính lúc trước tiếc tiền không mua đèn, giờ cũng nhao nhao lên tranh dành lấy cho được một cái đèn lồng, làm cho đám thương nhân mặt mày tươi rói, cười không đóng miệng lại được.
- "Con bà nói, tự nhiên lại thành có lợi cho bọn gian thương"
Trên nhánh cây trên đỉnh cây ngân hạnh đung đưa, Sở Dịch ngồi trong Thuận Thiên chung, thấy tình hình bên dưới, vừa tức vừa buồn cười.
Có Thuận Thiên chung cùng Tử Quan thần kính tương hỗ che chắn, đừng nói đến bách tính bên dưới, cho dù là đạo phật cao thủ cũng nhìn không ra thân ảnh của hắn, nghe không được âm thanh của hắn.
Cúi đầu nhìn xuống lòng, chỉ thấy một bạch y nữ tử mặt đỏ hồng, hận thù trừng mắt nhìn hắn, mi mắt có mấy giọt nước mắt rơm rớm, càng nhìn càng rung động lòng người.
Sở Dịch mềm lòng, từ trong ngực lôi ra một quả bạch đồng hộ hoa linh than rằng:
- "Tô tiên tử, ta chẳng qua chỉ muốn lấy cái đinh đang của nàng làm kỷ niệm thôi, nàng làm gì phải hận ta như thế? Bỏ đi, trả lại nàng đấy..."
Đường Mộng Yểu ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì, liếc thấy cái hộ hoa linh, mặt mày biến sắc, lại nhìn cây phất trần một lúc, thất thanh nói:
- "Í, đây không phải là Hộ hoa linh cùng Bất nhiễm phất của Nam Hải Từ Hàng Tịnh Trai sao?"
- "Từ hàng tịnh trai?"
Sở Dịch giật mình, không lẽ nữ tử này là Niêm Hoa đại sư có tình duyên thâm sâu với Sở Cuồng Ca sao?
Nghĩ đến đó, trong đầu đột nhiên lóe lên một dung mạo nữ nhi thanh lệ như hoa, có chút không giống nàng, liền lắc đầu:
- "Không, nàng không phải là Nam hải thần ni. Vậy nàng là ai? Hay là đệ tử của bà?"
Nghe thấy bốn chữ Nam hải thần ni, thân hình yêu kiều của Bạch y nữ tử khẽ rung lên, trong mắt chứa đầy thần sắc đau thương đến tuyệt vọng.
Đường Mộng Yểu bỗng nhiên nhớ tới một người:
- "Đúng rồi, cô họ Tô, lại không phải nữ ni, nhất định là Thanh liên hoa Tô Mạn Như trong Tứ vong hoa rồi".
Dưới trướng Niêm Hoa đại sư có bốn đệ tử, được mọi người xưng là "Nam Hải tứ vong hoa", trừ niên kỷ nhỏ nhất là Tô Mạn Như ra, ba người còn lại đều là nữ ni.
Tô Mạn Như niên kỷ chỉ độ hai mươi, nhưng băng tuyết thông minh, tu vi rất mạnh, trong sư môn chỉ kém "Hồng Liên hoa" Niệm Như, được xem là chưởng môn tương lai của Từ Hàng Tịnh trai, được Niêm Hoa đại sư cực kỳ quý mến. Cũng vì nàng có vẻ đẹp lạnh lùng nên được thiên hạ xưng là "Đạo phật song xu" cùng với Đường Mộng Yểu. Chỉ là nàng rất ít khi xuất hiện ở trung thổ, nên có cảm giác thần bí.
Sở Dịch tim đập thình thình, không còn hoài nghi nữa, nghĩ đến mình không ngờ mình được cùng "tuyệt sắc song xu" mà mọi người đều ngưỡng mộ cùng ngồi trên một cành cây, nhịn không được có phần đắc ý.
Liền đó hắn ôm nàng thật chặt một cái, thấp giọng mỉm cười nói:
- "Ngã phật từ bi, Tô tiên tử, ta giúp nàng giải khai huyệt đạo, nhưng nàng không được dùng Sư tử hống của phật gia, làm kinh động những người xung quanh. Nếu không xảy ra cuồng loạn, nghìn vạn người dẫm đạp lên nhau, nơi vui vẻ này biến thành trường tu la mất.
Hắn búng tay một cái, Bạch y nữ tử Tô Mạn như " A" lên một tiếng, thở ra một hơi, run giọng hận thù nói:
- "Dâm tặc vô sỉ, muốn giết cứ giết, cần gì phải giả vở? Sư tôn ta đối với ngươi... đối với ngươi... ngươi sao lại đối đãi như thế với bà ta? Ngươi... Ngươi... đúng là vô sỉ tuyệt tình.
Trong lúc kích động, ngôn từ không có thứ tự, ngực phập phồng, những giọt nước mắt như trân châu lã chã rơi xuống.
Lòng Sở Dịch trầm xuống, cảm thấy không hay, nói:
- "Ta đối với sư tôn của nàng ra sao? Cái gì mà vô sỉ tuyệt tình?"
Tô Mạn Như hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp:
- "Khen cho người còn dám tự phụ là thiên hạ đệ nhất cuồng nhân! Hôm đó dám dùng trò vô sỉ thấp hèn đó ám sát sư tôn ta, giờ lại không dám làm không dám nhận sao?
Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu thất thanh nói:
- "Cái gì? Niêm hoa đại sư đã viên tịch rồi sao? Đó là chuyện lúc nào?
Nam Hải thần ni võ công cao tuyệt, lại rất có uy vọng, hắn vốn còn hi vọng dành được sự ủng hộ của bà, đối phó với Ma môn, giờ đây lại mất đi một cường viện nữa rồi!"
Tô Mạn Như thấy bọn họ vừa kinh ngạc vừa thất vọng, thần tình không giống như đang giả dối, nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Sở Dịch một lúc, vầng đỏ hồng trên mặt từ từ giảm đi, lạnh lùng nói:
- "Tốt thôi, ngươi đã không chịu thừa nhận, ta cùng ngươi đối chất!"
Ngừng một lúc, nói:
- "Mười chín ngày trước, có một nam tử đến Từ Hàng Tịnh trai, đem một xâu niệm châu mầu đỏ hồng giao cho Niệm Như sư tỷ, thỉnh tỷ ấy chuyển lại cho sư tôn. Sư tôn của ta bế quan tu hành trong Bồ Đề tháp đã sáu năm, không hề tiếp khách, không biết vì sao, vừa thấy qua xâu niêm châu đó đã đổi ý, mời hắn gặp riêng.
Qua một ngày một đêm, không thấy sư tôn truyền gọi, cũng chẳng thấy nam tử đó đi ra, bọn ta sinh nghi, hợp lực mở cửa tháp, mới phát hiện sư tôn đã viên tịch, nam nhân đó thì tông ảnh không thấy đâu, ngay đến Thiên cơ kiếm phong tàng trong tháp cũng không cánh mà bay..."
- "Thiên cơ kiếm..."
Sở Dịch hai người thất thanh kinh hô, vạn lần không ngờ một trong bắc đẩu thần binh mà người trong Đạo môn truy tìm khắp nơi lại dấu trong Phật môn thánh địa Từ Hàng Tịnh Trai. Giờ hắn mới biết hung thủ vì cái gì mà đến.
Tô Mạn Như cười lạnh nói:
- "Thiên cơ kiếm năm đó sư tôn tìm thấy trên đỉnh Thiên Đô của Hoàng Sơn, trừ đệ tử bản môn, chỉ có Sở Cuồng Ca ngươi là biết, không phải giả vờ?"
Nói đến đó, thanh âm dường như nghẹn đi.
Nàng thù hận trương mắt nhìn Sở Dịch, bặm môi nói:
- "Phía sau lưng sư tôn có in một dấu chưởng, da thịt cháy xém, kỳ kinh bát mạch đều bị chấn đoạn... Thử hỏi trong thiên hạ này ngoại trừ ngươi ra, còn ai có "Thái Ất Ly Hỏa đao?"Không ngờ ngươi vì Hiên Viên lục bảo, mà nhẫn tâm hạ độc thủ với sư tôn!"
Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa giận dữ, miệng đắng chát. Nàng nói không sai, trong thiên hạ hiện nay, còn ai có thể tìm đến Từ Hàng tịnh trai thần bí là thế, làm Niệm như tâm lặng như nước, lại đang bế quan phá lệ gặp mặt? Còn ai có thể sử dụng hỏa khí đao có uy lực kinh người như thế, chỉ một chưởng đã giết được Nam Hai thần ni, một trong Phật môn cửu đại bồ tát?
Nếu không phải hắn thời gian đó cùng Sở Cuồng Ca như hình với bóng, nghe những lời này, chắc cũng không tránh khỏi nghi ngờ ông.
Nhưng ai lại biết rõ chuyện của Niêm Hoa cùng Sở Cuồng Ca như lòng bàn tay như vậy? Vì sao Niêm Hoa trước nay rất trí tuệ mà không nhìn ra chân giả?
Sở Dịch chợt nhớ ra, lấy xâu niệm châu đỏ hồng của Sở Cuồng Ca từ trong túi Càn khôn nhất khí ra, nói:
- "Tiên tử, xâu niệm châu người đó mang theo có phải giống xâu này không?"
Ánh trăng sáng tỏ, những chiếc đèn lồng treo trên cây tỏa ánh lung linh, xâu niệm châu nọ do ba mươi sáu hột không cùng chất liệu xâu thành, tử trân châu, mã não châu, san hô châu, cốt châu... Dưới ánh hào quàng ngũ sắc, phát tán một vầng hồng đỏ như mộng ảo, chiếu mặt hai cô gái càng thêm phần kiều diễm.
Tô Mạn Như vừa kinh ngạc vừa giận dữ, run giọng nói:
- "Không sai, chính là xâu niệm châu này! Giờ ngươi còn dám không thừa nhận nữa không?"
Sở Dịch nghiêm chỉnh nói:
- "Tiên tử, nàng đến Trường An mười mấy ngày, chắc cũng đã nghe qua những việc phát sinh ở đây? Tại hạ họ Sở tên Dịch, vốn là thư sinh từ Mân Đông lên kinh dự thi, do cơ duyên xảo hợp, khiến cho nguyên thần của Sở Cuồng Ca cùng Lý chân nhân rơi vào trong mình tại hạ, từ đó bị đạo phật ma các phái bao vây truy đuổi khắp nơi, không có lúc nào rảnh rỗi, làm sao mà đến Nam hải Từ Hàng Tinh Trai mưu hại lệnh sư được chứ?"
Tô Mạn Như không vì thế mà động tâm, nhíu mày lạnh giọng nói:
- "Các ngươi đại chiến đạo phật các phái ở Chu tước môn là việc xảy ra hai mươi mốt ngày trước, với tu vi của lưỡng đại tán tiên, trong hai ngày, sao lại không thể từ Trường An đi tới nam hải được?"
Sở Dịch thấy nàng từ đầu tới cuối không tin, chỉ thầm thở dài, đánh bài ngửa:
- "Tô tiên tử, mười chín ngày trước, vì cứu ta thoát ly khỏi hiểm cảnh, bình định đại kiếp, Sở thiên đế cùng Lý chân nhân đã tự hi sinh thân mình, thai hóa dịch hình, đến hồn phách cũng chẳng còn, dám hỏi làm sao đến Nam hải đây?"
Tô Mạn Như giật mình, thất thanh nói:
- "Ngươi nói gì... Sở Cuồng Ca chết rồi sao?"
Sở Dịch cười khổ đáp:
- "Không sai. Bấm ngón tay tính lại, hình như chết cùng ngày sư thái viên tịch."
Sự tình đến đây, hắn cũng không còn ý che dấu, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất, đem mọi việc phát sinh một tháng nay rành rọt cứng cỏi kể lại một lượt.
Tài nói chuyện của Sở Dịch vốn rất giỏi, khi hắn nói, những sự tình phức tạp nhiều biến hóa đã diễn ra bỗng trở nên đơn giản rõ ràng, mà kinh tâm động phách.
Đường Mộng Yểu chăm chú lắng nghe, đến những đoạn khẩn trương thì nín thở, tim đập thình thình. Tuy đã biết kết quả, nhưng cũng không kìm được lo lắng, chỉ khi nghe đến đoạn hắn đuổi theo thanh phù trùng đến Hoa Sơn, gặp được mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Dịch ngừng một chút, mới ảm đạm nói:
- "Tô tiên tử, nguyện vọng cuối cùng của Sở thiên đế trước lúc chết, là muốn ta giúp ông ở cây Ngân hạnh này treo một lồng bình đế liên hoa đăng. Ông đối với lệnh sư tình thâm như biển, đến chết không quên, làm sao nhẫn tâm hại lệnh sư được?"
Tô Như Hoa bần thần không nói, quầng mắt đỏ hồng, một lúc sau mới thấp giọng nói:
- "Ma môn yêu nhân hà tiện gian giảo, nghĩ một đằng nói một nẻo, lời nói của các người ai biết đâu là thật đâu là giả. Huống chi, Sở Cuồng Ca tính tình hẹp hòi khích động, yêu quá hóa hận, có chuyện gì mà không làm cho được?
Tuy nói như thế, như khẩu phong cũng đã có phần chuyển biến.
Mày nàng nhíu lại, than rằng:
- "Nếu như quả đúng như ngươi nói, xâu niệm châu này là sao? Không lẽ thiên hạ còn một xâu niệm châu khác giống hệt như nó sao?"
- "Đúng thế!"
Sở Dịch trầm giọng nói
"Năm đó lúc Sở thiên đế cùng Niêm hoa đại sư tình còn nồng, phí hết tâm sức tìm cho ra ba mươi sáu cặp tình nhân châu, xâu thành hai xâu niệm châu, mỗi người giữ một cái, ngụ ý hai người vĩnh viễn không quên nhau. Những hạt châu này tuy chất liệu không tương đồng, nhưng cứ hai cái một kết thành đôi, là vật vô cùng quý hiếm khó gặp trong thiên hạ, dù là đôi nào cũng không thể tìm được hạt thứ ba."
Đường Mộng Yểu lòng nghĩ:
- "Đúng thế, phụ thân của Sở thiên đế Sở Triều Vũ là thiên đế của Ma môn, lại là thừa tướng đương triều, thế lực thông thiên nên mới làm được. Chứ đổi là người khác, làm sao tìm được kỳ châu như thế?"
Sở Dịch nói:
- "Nhưng lệnh sư cuối cùng vẫn là đệ tử Phật môn, làm sao có tư tình nam nữ được? Sư tổ nàng biết chuyện này, rất tức giận, chia rẽ đôi uyên ương. Sau đó, thân phận Ma môn của Sở Triều Vũ bị bại lộ, đạo phật các phái đều đến phủ vây bắt. Lệnh sư trước mặt mọi người, đem xâu niệm châu này trả lại cho Sở thiên đế, biểu thị ân đoạn nghĩa tuyệt..."
Tô Mạn Như chưa từng nghe qua việc của Sư tôn, nhưng chuyện tình yêu của Niêm Hoa cùng Sở Thiên đế ngày đó chấn động thiên hạ, oanh oanh liệt liệt, nàng cũng biết được ít nhiều, liền hứ một tiếng nói:
- "Nói như vậy, hai xâu niệm châu đó đều trở về tay Sở Cuồng Ca hay sao?"
Sở Dịch lắc đầu nói:
- "Nguyên thần của Sở thiên đế tuy đã hòa nhập vào ta, nhưng ta cũng chỉ biết được một đoạn hồi ức chắp nối của ông thôi. Nếu như ta nhớ không sai, xâu chuỗi đó đã sớm bị Tiêu Thái Chân cướp lấy, vốn không ở trong tay ông."
- "Tiêu Thái Chân?"
Đường Mộng Yểu giật mình, thất thanh nói:
- "Tiêu Thái Chân đối với Niêm Hoa từ trước tới nay hận đến thấu xương, không lẽ là bà ta làm?"
Nhưng nàng lập tức lắc đầu nói:
- "Nhưng theo như Sở công tử nói, Tiêu Thái Chân thật không có thời gian đi tới tận Nam Hải. Hơn nữa Niêm Hoa đại sư nếu quả do bà giết, thì trước khi chết đã nói với Sở công tử rồi."
Sở Dịch mỉm cười nói:
- "Người sắp chết nói lời thật. Tiêu thiên tiên có di ngôn lại, bảo ta đi tìm Niêm Hoa đại sư, hợp lực phá tan âm mưu của Ma môn, ta nghĩ tuyệt không phải là bà. Đợi ta tìm được Vãn Tình, hỏi xem Tiêu thiên tiên đã đưa xâu niệm châu ấy cho ai, chúng ta mới có manh mối mà tìm ra hung thủ thực sự."
Tô Mãn Như nghe thế nửa tin nửa ngờ, trong lòng rất phiền, lại nhướng mày nói:
- "Đều là lời nói một phía của ngươi, ta không thấy tận mắt, tin thế nào được?"
Sở Dịch điềm nhiên nói:
- "Tiên tử yên tâm, đêm nay ta nhất định cho ngươi chính mắt xem được kịch hay, trừ đi mọi nghi ngờ."
Hắn ngưng thần nhìn tứ phía, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp, thầm nói:
- "Không lẽ Lý tư Tư đã biết sự việc đêm nay?"
Đúng vào lúc này, nghe thấy có tiếng tiếng huyên náo, hoan hô như sấm nổ, có người thổi tù hiệu ô ô, cao thanh hét lớn:
- "Tứ hải nhất thống, bách di hàm phục, Một trăm linh tám vị quốc sứ hiến cống lễ lên hoàng thượng."
Sở Dịch nảy ra một ý, dương mày cười nói:
- "Bỏ đi, diễn viên không tới, ta đành đi tìm vậy. Đường Tiên tử, nàng bồi tiếp Tô tiên tử, ở đây mở to mắt đợi, ta đi."
--------------------------------
Xuất xứ: Trang tử. Đại tông sĩ.
Nguyên văn; ở con suối, cá gặp nước cạn, hà hơi ẩm cho nhau, giúp nhau lúc khó khăn, không băng quên đi nước hồ. Cũng giống như đạo Khen Nghiêu chê kiệt, không bằng quên đi cả hai:
ï¼£ï½ƃº
Điển cố;Có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động, Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, tình huống lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có thiên địa thuộc về bản thân chúng, cuối cùng, bọn chúng quên mất dòng sông. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình
Con cá quên được, có khi có thể sống hạnh phúc, còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao. Con người đối với tình cảm cũng như thê, tương nhu dĩ mạt, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác,"tương nhu dĩ mạt làm người cảm động, nhưng "tương vong giang hồ" quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua, cũng là một hạnh phúc.
Ở đây Đường Mộng Yểu tưởng Sở Dịch ngầm biểu ý, bảo nàng và hắn như hai con cá kia, quên đi thì tốt hơn, nên mới đau lòng như thế
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ