One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Ngũ Hành Bí Phổ
ai người đứng cách nhau trăm trượng, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng buồn vui đan xen, tưởng như đang ở trong một giấc mộng dài.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, bọn họ qua ranh giới sinh tử mấy lần, lúc này hồi tưởng lại, cũng thấy kinh tâm động phách.
Gió núi gào rú, từng trận từng trận phả lên gương mặt nóng bừng của họ, mát lạnh thấu tim, càng làm họ thêm sảng khoái.
Hai người không nhịn được, nhìn nhau cười, trong sự hoan hỉ, lại có cả chút ngượng ngùng, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói ra lời. Sau đó chỉ đứng yên lặng trên đất, không suy nghĩ gì.
Trăng sáng dần dần lặn xuống, cảnh đêm ôn nhu, xung quanh tất cả biến thành tĩnh lặng mà mỹ lệ, ngay đến tiếng hú của con lừa, lúc này đến tai, cũng trở thành như tiên nhạc êm tai mỹ diệu.
Sở Dịch giật mình, đột nhiên nhớ tới Yến Tiểu Tiên nhị nữ sống chết không biết thế nào, thất thanh nói:" Hỏng rồi"
Vừa mới nói, lập tức thấy trước ngực đau như bị xé, hắn nhíu mày kêu " a " lên một tiếng.
Khóe mắt liếc qua, hắn thấy đôi mắt đẹp của Đường Mông Yểu đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt chứa đầy khẩn trương và quan hoài, Sở Dịch thấy lòng ấm áp, cơn đau dường như tiêu biến phần lớn, mỉm cười nói:
- "Ta không sao, nàng cứ yên tâm"
Đường Mộng Yểu thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy ngượng nghịu, mặt đỏ bừng, quay đầu đi, giả vở đang ngắm dãy núi phía xa xa, không dám nhìn hắn.
Chính lúc này, chợt thấy từ phía sau núi truyền lại tiếng thì thào:
- "Đúng rồi, nhất định là chỗ này! Con bà nó, Lý Tư Tư con yêu nữ đó đúng là giảo hoạt, biết đạo Hoa Sơn diệt môn, không có người ở gần, nên lừa tiểu tử họ Sở đến đây. Nếu không phải lão lộc lưu lại ký tự, thì đúng là khó mà tìm đến đây được."
Hai người lạnh người, nhìn nhau một cái, thầm hô không hay. Con lừa cũng dường như biết có chuyện bất diệu, không phát ra âm thanh nào, con ngươi chuyển động liên láo, khẩn trương cảnh giới.
Lại nghe thấy tiếng một nữ tử cười lạnh nói:
- "Đúng là châu chấu bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Lý Tư Tư quá xem thường chúng ta. Sư tôn chết đi, ả tưởng bằng vào hợp hoan trùng còn có thể khống chế chúng ta nữa sao? Hứ, để chúng ta giải quyết tận gốc, kiếm được Hiên Viên lục bảo, coi ả còn làm gì được chúng ta nữa.
Sở Dịch lòng trầm xuống, hít một hơi lương khí, thanh âm đó nghe rất quen thuộc, chính là của Đinh lục nương.
Ngưng thần dỏng tai nghe ngóng, tức thời hắn đoán được đại khái. Thì ra những môn sinh của Tử Vi môn như Đinh lục nương, Lý Mộ Đường cùng Hà Khôi tuy bị hợp hoan trùng khống chế, đối với Lý Huyền trung tâm không đổi, nhưng không hề để Lý Tư Tư trong mắt.
Nay Lý Huyền đã chết, quần long vô chủ, lòng người đều được đưa lên bàn tính, ngoài mặt tuy đối với Lý Tư Tư hết mực cung kính, cùng đối phó Sở Dịch, nhưng lại ngầm câu kết lẫn nhau, sai Lộc Lực đại tiên lưu lại dấu vết, sau đó từ từ đi trộm Hiên Viên lục bảo, rồi sẽ đối phó với Lý Tư Tư.
Một cơn sóng chưa qua, cơn sóng khác đã ập đến.
Nếu đổi lại là bình thời, bọn người Đinh lục nương cùng Lý Mô Đường có hợp lực lại, cũng không địch được một đầu ngón tay của Sở Dịch, nhưng lúc này hắn kinh mạch chấn đoạn, chân khí không có, Đường Mộng Yểu bị phong trấn lục đạo, không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt đợi chết mà thôi.
Nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng càng lúc càng gần, hai người thúc thủ vô sách, sự hoảng loạn, kinh sợ nổi lên trong lòng.
Họ nhìn nhau một lúc, bỗng cảm thấy trời cao trêu người, hoạt kê khó đoán, nhịn không được cùng cất tiếng cười.
Đường Mộng Yểu đôi mắt ôn nhu, khóe miệng hàm tiếu, nhìn chăm chăm Sở Dịch, nhẹ nhàng lắc đầu, tựa như biểu thị nàng không hề sợ hãi.
Sở Dịch tinh thần phấn chấn, hào khí dâng lên, lòng nghĩ:
- "Không sai, ngay đến Thanh đế cũng bị ta ép phải ra khỏi Trung thổ, huống chi hai con tiểu yêu này, có kể là gì? Cùng lắm là giở "Không thành kế" ra lần nữa".
Liền đó, hắn cố nhịn cơn đau, lảo đảo đứng lên, tuốt Thiên Xu kiếm ra, ha ha cười to nói:
- "Cái gì châu chấu bắt ve, ta thấy bọn ngươi là con ngài lao vào lửa. Đinh lục nương, Lý Mộ Đường, Sở gia đợi ở đây lâu lắm rồi, còn không mau bò đến đây!"
Lời nói đó vừa xuất, bốn phía lập tức tĩnh mịch không tiếng động. Đường Mộng Yểu kinh sợ, tim đập thình thình, nín thở quan sát. Chỉ thấy tiếng lừa kêu lên a hu vang lên, dường như muốn thị uy.
Qua một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy Đinh lục nương run giọng nói:
- "Ngươi... Ngươi là người hay là quỷ?"
Ánh trăng nghiêng nghiêng, tây phong sáng ánh tuyết, ả đứng dưới gốc thanh tùng bên sườn núi, hồng y cổ vũ, da thịt như tuyết, mắt hạnh yêu mị đầy sắc kinh hãi hoảng sợ.
Đứng bên cạnh là một nam nhân dòng dõi Ba tư, tóc vàng hắc y, trợn mắt líu lưỡi, mặt xám như đất, chính là Thiên cương chân quân Lý Mộ Đường không sai.
Sở Dịch lòng ngược lại rất bình tĩnh, ngạo nghễ ngồi trên một hòn đá bên bờ nhai, cười nói:
"Là ngươi hay là quỷ, ngươi cứ đến trước mặt ta xem là biết thôi mà? Nếu còn dám lấp lấp ló ló, Sở gia cho bọn ngươi phân không được mình là người hay quỷ đó!."
Bọn người Đinh lục nương sau khi biết thân phận thật sự của Sở Dịch, đối với hắn cực kỳ sợ hãi, lúc này chỉ nghe thấy giọng nói của hắn, từ xa nhìn thấy hắn vẫn an nhiên không sao, thất hồn lục vía đã sớm bay quá nửa, đâu còn dám hoài nghi?
Trong lòng ai cũng hối hận không nguôi:" Phải sớm nghĩ đến rồi mới đúng, tiểu tử này là hợp thân chuyển thế của Sở Cuồng Ca cùng Lý Chí Nghi, đế tôn, Tiêu Thái Chân đều chết dưới tay hắn, chỉ bằng vào một ả yêu nữ Lý Tư Tư, làm sao là đối thủ của hắn chứ?"
Hai người nhìn nhau, đau đáu sợ hãi, không dám chạy chốn, chỉ có thể tự ép mình tiến lên đỉnh Lạc Nhạn phong.
Sở Dịch cơ thể đau đớn từng trận như bị ai xé, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái, cười nói:
- "Lý Mộ Đường, nghe nói tổ tiên ngươi là phú thương ở Ba Tư, quả nhiên giỏi tính toán, lúc nào cũng muốn không mất sức mà có được tiện nghi. Hắc hắc, đáng tiếc là khối cự linh thạch đó nhẹ quá, không đè chết được ta, ngược lại bị Sở gia ta mài thành một đậu... Đúng rồi, hai ngươi có khát không, có muốn uống một chén đậu tương không?"
Hắn càng ra vẻ hoà hoãn, Lý Mộ Đường trong lòng càng sợ hãi, sắc mặt xanh trắng hồng chàm, hoán chuyển không ngừng, nghe đến câu cuối cùng, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trên đất, răng gõ vào nhau lập cập, dập đầu nói:
- "Sở... Sở công tử tha mạng? Việc này không liên quan đến tiểu nhân. Đều là do Lý Tư Tư, ả tặc nhân đó ép chúng tôi làm thế? Thực ra bọn chúng tôi với ả hận thấu tận xương, chỉ là thân bất do kỷ, không có cách nào khác..."
Đinh lục nương run giọng nói:
- "Không sai! Chúng tôi bị huynh đệ Lý Huyền dùng cổ độc không chế, mấy năm nay mặt tuy tươi cười, nhưng sống không bằng chết. Sở công tử giết lão tặc Lý Huyền, là đại ân nhân của chúng tôi, bọn chúng tôi cảm kích còn không kịp, nào dám hại người? Giờ thấy Sở công tử cát nhân thiên tướng, bọn chúng tôi lòng rất cao hứng."
Sở Dịch ha ha cười nói:
- "Nói như thế, các ngươi không những không phải là địch nhân, ngược lại là bằng hữu sao? Không lẽ thật sự ta đã trách lầm các ngươi?"
Đinh lục nương hai người nghe khẩu khí của hắn có vẻ xuôi xuôi, trong lòng hoan hỉ, vội vã dập đầu binh binh, đồng thanh nói:
- "Sở công tử mắt sáng như đuốc, soi sáng từng chân tơ, bọn chúng tôi nào dám lừa ngài? Ơn cứu mạng, đức tái tạo, tiểu nhân khắc cốt ghi tâm, suốt đời không quên. Chỉ là hai chữ bằng hữu thật là coi trọng tiểu nhân quá, từ nay trở đi, chỉ cần Sở công tử hạ lệnh một lời, bọn tiểu nhân dù vào biển lửa cũng không dám chối từ!"
Sở Dịch nghe thấy buồn cười, lòng nghĩ:
- "Hai tên này điêu hoạt đa nghi, mình nếu như tỏ thái độ dễ dãi quá, ngược lại khiến bọn chúng nghi ngờ. Chỉ có đánh trúng tim đen, thao túng bọn chúng trong tầm tay, coi chúng như hay con cờ tốt."
Liền đó, sắc mặt hắn biến đổi, lạnh lùng nói:
- "Mấy lời giải thích nghe cũng thuận tai đấy, chỉ là không biết đã nói với lão tặc Lý Huyền bao nhiêu lần rồi, lại còn dám đến đây nói tiếp với ta? Ta nếu như tin được bọn người, đã không xứng với mấy chữ mắt sáng như đuốc, soi sáng từng chân tơ đó?"
Hai người Đinh lục nương hai người hoảng hốt đến xưng cũng không dám, chỉ trỏ trời trỏ đất là liên tiếp phát độc thệ.
Sở Dịch chỉ cười lạnh không nói, nhân lúc bọn chúng không để ý, moi ra hai con giun đất từ đất bùn dưới chân.
Sau đó, hắn giả vờ trầm ngâm một lúc, với xoè tay ra, lạnh nhạt nói:
- "Tốt, nếu bọn ngươi đã quyết ý cải tâm, theo ta đối phó với Lý Tư Tư, thì hãy nuốt hai con trùn "Cửu độc tam thi " này đi, từ nay về sau, nếu còn hai lòng, ta sẽ cho bọn ngươi sống không bằng chết, không ra người không ra quỷ!"
Ánh trăng sáng chiếu trên bàn tay hắn, hai con trùn lúc phình to lúc thu nhỏ xoay tròn quanh nhau. Con lừa thò đầu đến xem xét, lập tức thu đầu lại, kêu lên thất thanh, tựa hồ rất kinh hãi.
Đinh lục nương hai người vừa kinh nghi vừa sợ hãi, lòng nghĩ, chưa từng nghe thấy cái gọi là "Cửu độc tam thi "trùn, chắc là hung trùng thời thái cổ thất truyền đã lâu, lâu đến nỗi không phân biệt được với những loại trùn khác, nếu thật như thế, thật làm người hoảng sợ
Hai người trù trừ một lúc, cuối cùng cũng không hạ được quyết tâm, bị mục quang như cười mà không của Sở Dịch lướt qua, lông tóc dựng ngược, nghiến răng, bốc lấy con giun, nuốt thẳng vào bụng, rồi phủ phục dập đầu nói:
- "Công tử tại thượng, tiểu nhân từ nay gan óc lầy đất, cũng nghe lời sai khiến của công tử."
Đường Mộng Yểu từ xa nhìn thấy thế vừa kinh ngạc vừa vụi mừng, không kìm được, thở phào một hơi.
Sở Dịch ha ha cười nói:
- "Gan óc lầy đất thì không cần, "Cửu độc tam thi trùng" thích ăn nhất là óc với máu gan, bọn ngươi nếu dám chống lệnh chủ công, nó sẽ tự nhiên không tha món khoái khẩu đó.
Ngừng một lúc, hắn dương mày nói:
- "Trước mắt ta có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng muốn các ngươi hoàn thành. Hạn cho bọn ngươi trước khi mặt trời lên, cứu hai vị nương tử của ta ra từ tay Lý Tư Tư. Bọn nàng nếu thiếu một cọng tóc, hắc hắc, thì các cứ tự cầu may mắn đi."
Đinh Lục nương cùng Lý Mộ Đường sắc mặt đại biến, liên tục dập đầu nói:
- "Chúa công minh giám! Yến cô nương cùng Tiêu cô nương không ở trong tay Lý Tư Tư. Đêm qua sau khi người đi rồi, chúng tôi theo mệnh lệnh của Lý yêu nữ tới Tề vương phủ bắt giữ hai vị tiên tử, không ngờ bị tuệ nhãn hai nàng nhìn xuyên thấu, mở đường thoát khỏi trùng vây, không rõ tung tích. Bọn chúng tôi tìm kiếm cả đêm mà không thấy chút tin tức nào.
Sở Dịch rất mừng, hòn đá đè nặng trong tim kể như được dỡ bỏ, nhịn không được ha ha cười nói:
- "Hay thật. quả nhiên không hổ là nương tử của ta!"
Con lừa đứng ở một bên cũng hí lên hoan hỉ, ngẩng đầu khịt mũi, tựa hồ như nó cũng cảm thấy vui mừng.
Đinh lục nương hai người vội không bỏ lỡ thời cơ tán thưởng Tiêu, Yến hai nàng thông minh thế nào, trầm tĩnh lãnh đạm ra sao, nào là trí dũng song toàn, nào là trọng tình trọng nghĩa, nào là mạnh không có nhược điểm, làm bọn chúng tâm phục khẩu phục sát đất.
Sở Dịch lúc này tâm tình khoái trá, tuy biết chỉ là nịnh bợ, nhưng nghe cũng rất êm tai, cười nói:
- "Nếu hai nàng đã trốn thoát, các ngươi mau tiếp tục tìm ra họ đang ở đâu, thêm vào động hướng của Lý Tư Tư, báo cáo một lượt với ta khi ta quay lại Trường An. Giờ thì lăn đi cho ta."
Hai người như vừa được đại xá, đồng thanh dập đầu vâng dạ, đứng lên nhanh chóng rút khỏi bờ nhai, lại hành đại lễ, rồi mới chạy như bay xuống núi.
Sở Dịch trong lòng khoái trá, thở phào một hơi lớn.
Gió lạnh thổi đến, mồ hôi trên lưng dính vào y phục, khiến hắn mát lạnh.
Vừa mới đứng dậy, hắn đột nhiên cảm thấy đau thấu tim, lập tức trước mắt tối đen, kim tinh nhảy múa, lăn ra bất tỉnh.
Trong lúc hốt hoảng, hắn cảm thấy xung quanh nóng như lửa như, đau đớn đến tận xương, dường như bị tra tấn nơi núi đao biển dầu.
- "Sở công tử! Sở công tử!"
dường như có một âm thanh dịu dàng không ngừng hô hoán bên tai hắn, xa xăm tựa như truyền về từ thiên đường.
Âm thanh đó như rất quen thuộc, lại như xa lạ, giống như làn gió xuân thoảng qua tim, thổi từng trận gió mát dập dìu, làm hắn bỗng quên đi đau đớn, muốn trầm say vào âm thanh đó.
Trên mặt hắn thấy mát, một giọt, hai giọt... Như mưa liên tiếp rơi không ngừng rơi trên gò má hắn, mát lạnh đến tận tim.
Tiếp đó, u hương phả vào mũi, hai cánh hoa mềm mại ẩm ướt nhẹ áp lên đôi môi khô nẻ của hắn, một vật mềm mại thơm ngọt trơn tuột khẽ tách răng hắn ra, tống một vật tròn xoay mát lạnh vào trong cổ họng.
Vật đó ngọt ngào như mật, trong mát tựa như suối, dần tan trong bụng hắn, cảm giác nóng như thiêu đốt trong thể nội lập tức biến mất.
Trước mắt sáng lên, hắn đường như mình đang trổi nổi trong biển mây bồng bềnh không bến bờ, trước mắt có một người con gái, dịu dàng nhìn hắn, khuôn mặt cười mông mông lung lung như ảo ảnh nơi sóng nước, nhìn không rõ.
Hắn vươn hai tay, những muốn sờ vào khoé miệng đang cười của nàng, khuôn mặt đó đột nhiên như nhẹ làn khói, như hơi nước tan đi, trong tay chỉ nắm được vài giọt nước mắt phát sáng lấp lánh, rồi bốc hơi thành sương dưới ánh dương quang trong khoảnh khắc.
Có những lúc, hắn dường như nhớ ra người ấy là ai, nhưng lại lập tức quên mất.
Hắn những muốn gọi nàng, nhưng lại không phát ra tiếng, những muốn mở to mắt để nhìn cho rõ, nhưng da mắt lại dường như trĩu nặng, giống như tam sơn ngũ nhạc đang đè lên, mọi thứ hỗn hỗn độn độn, khiến cho hắn thấy như mình đang chìm dần từng chút một vào biển mây vô biên vô tận...
Dần dần, hắn giống như muốn ngủ thiếp đi, lại giống như là vừa mới tỉnh dậy
Mơ mơ hồ hồ không biết qua bao nhiêu thời gian, đột nhiên cảm thấy trong bụng đói cồn cào, rất khó chịu.
Sở Dịch " a " lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, thét lên:
- "Đói chết ta rồi"
- "Sở công tử! Người tỉnh lại rồi à!"
Bên tai hắn truyền lại thanh âm Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, rồi cả tiếng ô ô hoan hỉ cao vút của con lừa.
Quay đầu nhìn lại, bầu trời đầy ráng mây sặc sỡ, Đường Mộng Yểu trong y phục màu lục, đứng tại cửa động, tiếu dung thanh lệ động nhân, ánh tịch dương còn sót lại dát ánh vàng lấp lánh lên thân nàng, lung linh làm hắn hoa mắt.
Mao lư hí lên vui mừng chạy vào trong động, cúi thấp đầu, trái cọ phải dụi lên thân hắn, rất là thân mật.
Sở Dịch buồn quá, ha ha cười to, bụng liền theo đó kêu lên ục ục, giống như rất nhiều con ếch xanh cùng kêu lên trong bụng hắn.
Đường Mộng Yểu nhịn không được, mỉm cười nói:
- "Sở công tử đã mười một ngày không ăn uống gì rồi, đói như thế cũng phải..."
- "Mười một ngày?"
Sở Dịch kinh ngạc, nhớ đến sự việc trước đó, sợ hãi nghĩ
- "Không lẽ ta đã hôn mê đến mười một ngày sao?"
Đường Mộng yểu gật đầu, trong đôi mắt đẹp bi hỉ giao nhau, nhét một viên cao dược màu tím đen vào trong tay hắn, nói:
- "Sở công tử, đây là "ngũ chi bách hoa cao" của tệ phái, người dùng tạm cho đỡ đói.
Đạo môn tu chân vì trường sinh thành tiên. Tịch cốc phục thực (*), không ăn ngũ cốc tạp lương*, lấy hoa quả, cao dược để sống. Vách phái đều có tiên đan cao dược độc môn mật chế.
Ngũ chi bách hoa cao của Thượng Thanh môn tương truyền là thái cổ Cô xạ tiên tử chế ra, lấy linh chi, phục linh, địa hoàng, cẩu kỳ, cam thảo v... V... hơn một trăm loại tiên thảo kỳ hoa, nghiền nát mà chết, nổi danh thiên hạ.
Sở Dịch cảm ơn tiếp lấy, đột nhiên lạnh người, nhớ đến mình thi triển " Ngọc thạch câu phần đại pháp, rõ ràng đã từng chấn đoạn kinh mạch toàn thân, sao lúc này lại không hề đau đớn chút nào?
Ngưng thần xem xét, chỉ thấy kỳ kinh bát mạch của hắn đã hồi phục như cũ, khí huyết lưu thông tự do," a" lên một tiếng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kỳ quái nói:
- "Đường tiên tử, kinh mạch của ta... Sao lại hồi phục rồi? Là nàng đã cứu ta sao?"
Đường Mộng Yểu mỉm cười nói:
- "Sở công tử bị Lý chân nhân cùng Sở Cuồng Ca hợp lực đả thông thành thân tán tiên, lại dung hợp chân nguyên của hai vị tiền bối, thoát thai hoán cốt, kỳ kinh bát mạch vốn có một năng lực tự hồi phục rất mạnh."Thượng Thanh ngưng thần lộ" của bản phái bất quá chỉ có hiệu quả phụ liệu mà thôi.
"Thượng Thanh ngưng thần lộ" là tu chân đan lộ do Mao sơn Ngu phu nhân tự tay điều chế, Sở Dịch sớm đã nghe tiếng, không ngờ công hiệu thần diệu đến thế, chỉ trong mười một ngày ngắn ngủi, hồi phục lại toàn bộ kinh mạch đã bị chấn thương dứt vỡ của hắn.
Hắn vừa vui mừng vừa cảm kích, tung người nhảy xuống khỏi phiến đá, cung kính hành lễ nói:
- "Đa tạ Đường tiên tử ban dược cứu giúp!"
Đường Mộng Yểu mặt trở hồng, tránh người sang một bên, thấp giọng nói:
- "Sở công tử đã quá nặng lời. Nếu không phải được Sở công tử mấy lần ra tay tương cứu, Mộng Yểu khó sống được đến ngày hôm nay. Đồng tuyền chung nạn, uống nước nhớ nguồn, chỉ mấy viên đan lộ, có đáng là gì?
Sở Dịch thấy nàng ngượng ngùng, tim đập mạnh, ho khan một tiếng cười nói:
- "Nếu là như thế, ta không khách khí nữa"
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bên ngoài cửa động rừng thông dày đặc xanh ngát, xa xa rặng núi nhấp nhô, đỉnh núi phủ tuyết cao vút hiểm trở, dưới ráng chiều ánh bạc toả ra tứ phía, tráng lệ phi phàm.
- "Đúng rồi, chúng ta đang ở đâu đây?"
Đường Mộng Yểu trả lời:
- "Sở công tử yên tâm, đây là Thái Bạch sơn, cách xa Hoa sơn, Lý Tư Tư không thể tìm tới đây được. Đợi người an dưỡng khoẻ rồi, mới quay lại Trường An cũng không muộn..."
Sở Dịch trong lòng trầm xuống, thất thanh kêu lên:
- "Hỏng rồi, qua mười một ngày, không hiểu tình hình ở Trưởng An chao đảo, biến thành thế nào rồi! Đường tiên tử, chúng ta phải quay lại kinh thành."
Đúng lúc hắn xoay người định ra khỏi động, trọng thương mới khỏi, chân khí không thông, chân vấp một cái, chỉ thấy mùi hương phả vào mũi, tay chạm phải cái gì mềm mại, ngã đúng vào lòng Đường Mộng Yểu.
Đường Mộng Yểu a lên một tiếng, ngượng đến mặt đỏ hồng, nhắm mắt lại, thân hình mềm nhũn, không biết làm gì mới phải, lồng ngực phập phồng kịch liệt
Sở Dịch quẫn bách, mặt đỏ rần tê tê, muốn rút người ra, nhưng ngửi thấy mùi hương thanh u của cơ thể nàng, liền lấy vòng eo mềm mại... Hồn phách bay lên mây, cả người như bị pháp thuật đông cứng lại, không thể động đậy.
Con lừa nghiêng đầu, mở to hai mắt, dường như không hiểu họ làm gì, qua một lúc, dường như nhìn không được nữa, nó mới thất thanh kêu "a u a u" một tràng to, chân dậm dậm trên đất, đuôi lắc lư hoan hỉ.
Đường Mộng Yểu bờ mi khẽ run, mặt hồng mọng như quả cà chua chín, tránh nhẹ sang một bên, thấp giọng nói:
- "Sở công tử, người... Người tuy kỳ kinh bát mạch đã liền, nhưng chân khí chưa hồi phục hoàn toàn, dục tốc bất đạt, phải nghỉ ngơi vài ngày mới được..."
Âm thanh như tiếng muỗi kêu, vài từ nghe không rõ.
Sở Dịch đối với vị Thượng Thanh tiên tử đơn thuần lương thiện này vốn có thiện cảm, lại dung hợp nguyên thần của Sở Cuồng Ca, tính tình trở thành phong lưu không câu nệ, đêm đó dưới Trầm Ngư Uyên môi chạm môi, nếu không phải là trong giờ phút nguy hiểm, lại đang lo lắng cho Yến, Tiêu hai người, thì khó bảo đảm hắn không có lòng bậy bạ.
Lúc này thấy đôi môi anh đảo của nàng mềm mại tươi mát, tim đập thình thình, tình cảnh lúc đó như hiện lại, khí huyết xông lên, không thể không chế, ép người nàng vào tường đá, cúi người xuống hôn.
Đường Mộng Yểu run rẩy, mở to đôi mắt đẹp, kinh ngạc vừa mê loạn nhìn chằm chằm vào hắn, những muốn đẩy hắn ra, nhưng dường như mất hết khí lực, mềm nhũn như bông.
Mùi hương lan toả, Sở Dịch tham lam hút lấy đầu lưỡi ngọt ngào, dường như hận không thể hút luôn cả linh hồn của nàng qua nụ hôn ấy.
Khoảnh khắc đó, Đường Mộng Yểu ý loạn tình mê, chút chống chọi cuối cùng cũng phút chốc sụp đổ, nàng nhắm hai mắt lại, mặt hồng như say, như con dê chờ bị giết, mặc cho hắn cuồng bạo mà ôn nhu khinh bạc.
Nghe thấy nàng ư hư hổn hển, Sở Dịch tình dục thiêu đốt, nhịn không được thò tay vào trong y phục nàng, vuốt ve thân thể nóng như lửa. Mỗi lần vuốt ve, lại thấy nàng như bị điện kích, run rẩy không ngừng.
Nhưng khi tay hắn lướt xuống dưới, Đường Mộng Yểu đột nhiên giật mình, hoàn hồn lại, thất thanh kêu lên:"Không được!" rồi đẩy mạnh hắn ra.
Sở Dịch đứng lên, đầu đang nóng bừng như bị đổ nước lạnh, lập tức tỉnh lại. Sợ hãi nghĩ:"Sở Dịch ơi Sở Dịch, ngươi làm cái gì thế này! Nàng là chưởng môn Thượng Thanh môn, xuất gia tu chân, lại vừa mới cứu ngươi, thế mà ngươi dám khinh bạc, hành động như thế có khác gì với bọn người trong Ma môn nào?"
Hai người đứng sững nhìn nhau một lúc lâu, trên mặt đỏ hồng, đều thấy hổ thẹn, muốn nói điều gì, mà nói không nên lời.
"Bốp" Sở Dịch vừa ngượng vừa thẹn, tự mình tát mạnh một cái, cười khổ nói:
- "nhất thời trong lúc hồ đồ, mạo phạm Đường Tiên tử, tội đáng muôn chết! Nếu như còn dám đường đột, xin tiên tử cứ cho ta một kiếm là được, không cần khách khí!"
(biết người ta không dám đâm rồi mới dùng khổ nhục kế....ôi đàn ông!^^;
(Thì ai bảo mê hắn đến nỗi bị "cưỡng hôn" mà không dám đâm hở nương tử B-)
Đường Mộng Yểu lòng đau như bị vật nhọn đâm vào, nhất thời hơi thở cũng như nghẹn lại, mắt thoáng đỏ, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- "Người không phải là thần tiên, sao có thể không sai được? Sở công tử là đường đường quân tử, Mông Yểu tự mình cũng không thể trách người.
Chỉ là Mộng Yểu đã xuất gia tu chân, không dám có ý niệm tình dục, mong công tử lượng thứ."
Một lời vừa dứt, nàng không dám nhìn hắn, cúi đầu đi ra khỏi động.
Bên ngoài động huyễn quang chói mắt, chiếu lên mắt nàng cay cay, nước mắt sém trào ra mi mắt.
Con lừa thấy nàng chạy qua bên cạnh, thấp giọng kêu ô ô trong cổ họng, tiến lên trước vài bước, rồi lại dừng lại quay mình, cặp mắt đáng thương nhìn Sở Dịch, đuôi nhẹ ngoe nguẩy.
---o0o---
Đêm đó hai người không nói một lời, không dám nhìn nhau, chỉ ăn chút quả tươi hái về cùng với ngũ chi bách hoa cao, ai nấy tự mình ngồi vận khí trong động rồi ngủ.
Thái Bạch sơn rất cao so với mặt biển, hai người vì tránh cường địch, ẩn trong núi cao hiểm cốc, không dám đốt lửa sưởi ấm. Gió núi thổi mạnh, không khí lạnh lẽo, nhưng họ cũng chỉ có thể vận khí chống lạnh.
Trong đêm tối, Sở Dịch nghe tiếng cuồng phong gào rú, từng trận qua rừng tùng xào xạc, nhớ lại những sự việc đã phát sinh mấy ngay này, lòng như sóng triều nhấp nhô, không thể ngủ được.
Quay đầu lại lén nhìn, bên ngoài động ánh trăng sáng trắng, khúc xạ vào trong động qua làn sương tuyết như bạc, Đường Mộng Yểu dựa mình vào góc động, tóc xanh phất phờ, y phục phần phật, nhìn từ sau lưng trông thật mềm yếu mà cô độc.
Cổ họng hắn như bị vật gì chặn lại, không biết mình đang buồn hay vui, yêu nàng hay thương hại, chỉ muốn ôm nàng vào lòng, nhưng hắn không dám.
Khoảng cách chỉ có mấy trượng, nhưng tưởng như hai người bị chắn ngang bởi ngân hà rộng lớn với những chòm sao vời vợi.
Sau đó, hắn thu liễm tinh thần, nghĩ sang chuyện khác. Trước mắt đột nhiên thoảng qua khuôn mặt cười của Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình, trong lòng rung động, không biết hai nàng giờ đang ở đâu? Không biết có phải là đang lo lắng tìm kiếm hắn không.
Lại nghĩ, Tiên phật đại hội sắp đến, trước mắt trong thành Trường An nghĩ chắc đang có tam giáo cửu lưu cùng nhau hội tụ, các môn các phái ai cũng có mộng riêng, không hiểu sẽ phát sinh biến cố gì.
Lý Tư Tư là thân thuỷ hoả thần anh, giờ lại có được Ngọc Hành kiếm, thu được Chu tước thất túc, thực mạnh khó mà đoán được. Lại thêm những yêu ma chưa hiện thân trong Ma môn Ngũ đế tứ mẫu, có thể nói quần ma loạn vũ, yêu khí xung thiên.
Hắn đơn thương độc mã, thân hoài dị bảo, thân phận phức tạp, là cái đích cho mọi mũi tên nhắm tới. Sau khi quay lại Trường An, không biết phải xoay xở thế nào với đạo phật các môn, thuyết phục họ chung sức chống lại yêu ma, vãn lại cơn sóng lớn.
Sở Dịch càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên nhớ tới trong truyền thuyết, Hoàng đế có khắc một đoạn tu chân bí kíp lên mỗi Hiên Viên lục bảo, hợp nhất lại sẽ thành Hiên Viên tiên kinh mà ai ai cũng mơ ước.
Lúc ở trong Tần hoàng lăng cung, hắn đã xét ra trên lục bảo có nổi lên những văn tự thần bí bé như muỗi, rất khác so với thái cổ văn tự những mật phổ của ngũ tộc, nghĩ chắc đó là những đoạn bí quyết.
Từ đó tới nay, hoặc là bận đến xoay vòng vòng, hoặc là mệt suýt chết, không có thời gian tham cứu, không bằng cứ lấy thời gian tĩnh dưỡng này mà xem xét nghiên cứu kỹ xem sao.
Sau đó hắn lấy thiên địa hồng lô cùng những cái Hiên Viên lục bảo khác ra, đặt trước mặt. Các bảo vật phát ra hào quang lấp loé, chiếu sáng lẫn nhau.
Sở Dịch nhưng thần nhìn kỹ, những văn tự nổi ấy trông rất kỳ quái, giống như triện mà không phải triện, dường như cố ý sáng tao ra mật ngữ. Khổ công ngồi đoán một lúc, hắn cũng chẳng tham thấu được, không khỏi cảm thấy thất vọng, bàn tay kìm không được vỗ nhẹ lên mặt đất một cái.
"Phốc" một tiếng, bụi nhẹ bay lên, trên mặt đất hiện lên một dấu tay mờ mờ.
Sở Dịch giật mình, nảy ra một ý:
- "Đúng rồi, coi đất là sách, thì những văn tự nổi lên này cũng giống như bản khắc để in ấn. Trên bản khắc chữ nào cũng được khắc từ phải qua trái, tự nhiên khó hiểu rồi.
Trong lòng mừng muốn nổ tung, suýt nữa thì phát ra tiếng kêu, sau đó hắn đem thiên địa thần lô đặt ngang, cẩn thân lăn qua trên đất một lần. Trên mặt đất quả nhiên hiện lên một hàng ký tự, cùng những ký tự trong ngũ tộc bí quyết không khác chút nào.
Sở Dịch bình định lại hô hấp, ngưng thần xem kỹ một lúc, tâm tình cuồng khởi kích động lúc trước từng chút từng chút trầm tĩnh lại.
Nguyên là những văn tự khắc trong thiên địa thần lô, trừ những hoả tộc chân khí bí quyết hắn đã đọc trên hoả tộc mật phổ ra, chỉ là những phương pháp, tâm đắc làm thế nào để chế tạo thần binh, luyện hoàn dược, không hề có mật phổ chân kinh nào khác.
Sau đó, hắn theo phương pháp đó, khắc những chữ trên thái cổ hổ phù lên nền đất, xem xét kỹ lưỡng.
Trên đó ngoài những yếu quyết của kim tộc ra, lại có một thiên "Linh tê ngự thú đại pháp chi tâm, tâm tương ấn quyết " do hoả tộc Chúc Dung viết.
nếu không phải ngày đó đã từng học qua, nhìn thấy ngự thú kỳ thư, Sở Dịch chắc phải vui mừng lắm, nhưng giờ hắn đã đọc qua rồi, không khỏi có chút thất vọng.
Hắn không từ bỏ, tiếp tục đem Hà đồ long phù, Thái ất nguyên chân đỉnh, Càn khôn nguyên hồ lăn một lượt.
Không ngờ những bí quyết trên đó, trừ những yếu quyết tu hành chung chung của thuỷ tộc, mộc tộc, cùng thổ tộc ra chỉ có "Chiêu hồn phong thần quyết","Ký tề song tu tố nữ chân kinh","Khí binh lưỡng ngự pháp" đều là những thái cổ bí thuật hắn đã sớm biết.
Sở Dịch rất thất vọng, lòng nghĩ:
- "Xem ra phải đoạt đủ lục bảo, mới có thể xem được ảo bí "Hiên Viên tiên kinh" chân chính
Khoé mắt liếc qua, đột nhiên hắn thấy "Ngũ hành tương sinh, tuần hoàn hỗ kích, ngũ khí tương khắc, thứ đệ nhi tiêu. Ngũ hành sinh tiêu chuyển hoá, tuần hoàn không ngừng, vũ trụ vạn vật sinh tử đều quy về đạo lý này..."
Sở Dịch đột nhiên lạnh người, nhưng câu này rõ ràng chưa nghe thấy bao giờ, vi sao hắn chỉ liếc qua lại đọc kinh quyết rõ ràng trôi chảy đến như thế, tim đập thình thình, vội vã ngưng thần xem kỹ lại.
Nhưng xem lại vài ba lượt, những câu đó bỗng nhiên bay hơi như không khí, không thể tìm lại được,
Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa kỳ lạ, không lẽ đó chỉ là ảo giác, trong lòng bất cam, tiếp tục xem kỹ. Qua một lúc lâu, hắn mới giật mình, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Thì ra những kinh văn trong Hiên Viên lục bảo được hắn khắc đều đặn trên nền đá, có năm hàng kim mộc thuỷ hoả thổ tu chân tổng quyết từ trái qua phải, xếp thành một hàng, nếu như đọc theo hàng dọc, thì chính là những kinh văn đó không nghi ngờ gì.
Nhưng nếu xếp lại với nhau, đọc từ trái qua phải, năm thiên mật quyết nối đầu cuối với nhau, hợp lại thành một bản. Những câu kinh quyết hắn chưa từng thấy qua ấy từ đó mà ra.
Sở Dịch vui mừng, đọc theo hàng ngang, quả nhiên ngữ khí thông suốt, thành một đoạn văn.
Thiên này có tên là "Vũ trụ ngũ hành tương hoá đại pháp", pháp này xưng là do thái cổ thần đế Thần Nông sáng tạo, nói làm thế nào để lợi dụng đạo lý ngũ hành tương dung tương khắc, đem chân khí trong cơ thể tuỳ tâm sở dục biến hoá ngũ hành thuộc tính, từ đó đạt đến thiên nhân hợp nhất, tới cảnh giới không có gì không làm được.
Sở Dịch càng xem càng kinh tâm, mồ hôi chảy trong ròng, không ngờ thiên hạ lại có một kỳ công như vậy.
Hắn sau khi tu hành cả ngũ tộc pháp thuật, tuy đã thông ngộ đạo lý ngũ hành tương khắc, nhưng chưa từng nghĩ qua ngũ hành chân khí lại có thể hoá thành lẫn nhau, càng chưa từng nghĩ qua làm thế nào cảm ứng được biến hoá của vũ trụ ngũ hành, tự mình tu luyện, tiêu diêu tam giới.
Đột nhiên hắn nghĩ:
- "Đúng rồi, ngày đó ta lấy Ngọc thạch câu phần đại pháp cải biến kinh mạch đem chân khí thuộc mộc của Lăng Thanh Vân vào cơ thể, lập tức chân khí thuộc hoả của thể nội tăng lên mấy lần... Đó không phải chính là cùng "Ngũ hành tương hoá" dị khúc đồng công* hay sao? Chỉ là Ngọc thạch câu phần đại pháp đó thật quá bá đạo, hại người hại mình, mà phương pháp ngũ hành tương sinh tương hoá chép trên mật phổ này lại bách lợi vô hại.
Khoảnh khắc đó hắn như được khai hoá, dường như nhìn thấy ánh sáng hi vọng, đột nhiên thâm nhập vào một thiên địa mới mỹ diệu mà hắn chưa từng tưởng tượng qua. Chấn hãi, cuông hỉ, mê loạn, bội phục như nước triều xông lên trong lòng, hưng phấn kích động hận không thể đứng lên hú dài.
Chỉ là đạo lý của pháp quyết, tuy giảng giải những điều cao thâm ấy thật dễ hiểu, nhìn qua là nhớ, nhưng liên quan đến phương pháp tu hành cụ thể lại cao thâm huyền ảo.
Sở Dịch tuy thiên tư tuyệt cao, lại đã lĩnh ngộ được tinh yếu của pháp thuật ngũ tộc, nhưng nhất thời cũng khó tham ngộ hết, có quá nhiều chi tiết đặc biệt rất mâu thuẫn với nhau, không biết giải thích ra sao.
Nhưng hắn biết quyết này bác đại tinh thâm, mỗi câu mỗi chữ đều có đạo lý của nó, nhìn tựa như vô lý, chẳng qua là do tu vi của mình trước mắt chưa đủ mà thôi. Đợi đến ngày sau nước đổ đầy ngòi, tất cả mọi nghi hoặc đều có thể tự mình nghênh đao phá giải. Giờ nếu như miễn cương tu luyện chỉ sợ sẽ dẫn đến tẩu hoả nhập ma.
Vì thế hắn không gấp gáp, đem nhưng phần còn mờ miết lại một lần nữa trên đất, từ từ lĩnh hội.
Dù là như thế, cũng có lợi rất nhiều, những pháp thuật của ngũ tộc hắn học trước kia dần dần dung hợp quán thông.
Sau đó hắn theo như những lời chỉ dấn trên pháp quyết, theo tuần tự ngũ hành tương sinh vận chuyển chân khí, tuần hoàn lưu chuyển trong thể nội ngũ thuộc kinh mạch.
Một lúc sau, chân khí quả nhiên càng lúc càng cường mạnh đầy đủ, cuồn cuộn bất tuyệt, kinh mạch toàn thân thông suốt ấm áp, khó nói hết thư thái đến thế nào
--------------------------------
*tích cốc phục thực: Tránh ăn ngũ cốc mà ăn thuốc của đạo gia,
*tạp lương: Trong các giống thóc lúa trừ lúa tẻ lúa nếp ra, ngoài ra đều gọi là tạp lương
*dị khúc đồng công: Khác phương pháp nhưng cùng công hiệu
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ