If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Khuynh Quốc Khuynh Thành
nh sáng trong cỗ xe ngựa mờ ảo nhưng Sở Dịch có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Mái tóc nữ tử này đen nhánh óng ánh như mực, suôn dài như dòng thác chảy trên một thân thể kiều mỹ mê động lòng người. Những đường cong uốn lượn trên cơ thể nữ tử ẩn hiện sau lớp quần áo thật khiến người ta kinh tâm động phách, chính vì thế Sở Dịch quên mất cái đau buốt ở bả vai.
- Thất ca! Cắn lên người huynh, cũng làm tim muội đau đớn. Huynh làm tim muội đau đớn như vậy, phải để cho muội cắn một cái nữa, được không?
Nàng ta quay đầu lại, dùng những ngón tay thon thả xoa nhẹ trên vết cắn còn đượm máu trên bả vai Sở Dịch, hành động đó cứ như dùng những lời lẽ tốt đẹp nhất để cầu xin Sở Dịch đồng ý.
Trong đêm đen, đội mắt đẹp như làn khói mông lung, khóe miệng nở một nụ cười như hoa nở bừng sáng cả màn đêm.
Hô hấp Sở Dịch trở nên khó khăn, tim đập liên hồi như muốn nhảy theo ánh mắt lung linh nọ.
Qua nhiều năm, hắn đã nhìn biết bao nhiêu mỹ nữ, không 100 thì cũng 80, nào là Tiêu Thái Chân, Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tĩnh, Phiên Phiên... không ai không đẹp tựa thiên tiên, yêu kiều như đào lý, nhưng chỉ có nữ tử này có thể chân chính xưng bốn chữ " khuynh quốc khuynh thành"
Nhìn kỹ, nàng ta không như Tiêu Thái Chân có một vẻ đẹp yêu mị, cũng không giống Tiểu Tiên thanh lệ thoát tục, lại càng không giống Tiêu Vãn Tình với vẻ đẹp thuần chất làm say mê lòng người, nữ tử này dung mạo ôn nhu, ưu nhã, cử chỉ dịu dàng mê hoặc, đặc biệt ánh mắt ai oán ưu sầu vốn dĩ khiến phàm nhân khó có thể kháng cự đến khi nàng nhìn đến.
Sở Dịch ngây ngốc nhìn nàng ta đang tự thoại, miệng mỉm cười, dùng tay vuốt nhẹ vết cắn trên tay trái của Sở Dịch.
Bởi vậy dù vết đau này nặng thêm gấp mười lần, Sở Dịch cũng không thể cất tiếng kêu la.
Mà cho dù muốn kêu la thì nữ tử này cũng đã nhảy vào lòng Sở Dịch, dùng bàn tay như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, áp sát cơ thể nóng bỏng vào hắn và khóa chặt đôi môi bằng những nụ hôn cuồng dã.
Hơi thở nhẹ nhàng áp bên mình, mùi hương làm tối tăm mặt mũi. Giữa bờ môi và hàm răng trắng muốt là sự ngọt ngào mê người, lại còn mang thêm mùi máu dịu nhẹ, điều này càng tăng thêm tính kiều mị dụ hoặc của nàng ta.
Não bộ Sở Dịch như muốn nổ tung, dục hỏa bừng bừng không thể chống đỡ trước sự dụ hoặc của nàng ta liền nhiệt liệt đáp ứng.
Khẽ kêu một tiếng, toàn thân như tan ra, hai bàn tay mềm mại tháo trườn vào trong y phục hắn từng tấc tháo bỏ, chỉ trong khoảnh khắc cả hai người không mảnh vải, quấn lấy nhau.
A, Thất ca, thất ca... Khi Sở Dịch đưa phần cơ thể ấm nóng của mình vào trong ngọc hồ ngọt ngào ẩm ướt, nàng uốn cong thân mình, cất lên những tiếng rên rỉ hoan lạc.
Sở Dịch giống như nghe tiếng sấm ở thinh không, đột nhiên tỉnh lại
Thất ca? Đúng rồi, nữ tử này cũng như Lý Tư Tư, là em gái cùng cha cùng mẹ với Lý Huyền. Lý Huyền là dạng cầm thú sao, loạn luân với muội tử của mình e rằng trời đất khó dung?
Thất ca, hãy ôm muội đi, ôm muội đi... Hai tay Lý Tư Tư vẫn quấn chặt lấy cổ Sở Dịch, hơi thở thơm tho như lan thổi vào dái tai của hắn.
Nhưng Sở Dịch lúc này kinh hãi, thật khó mà đáp ứng đối phương, ngọn lửa dục tình trước đó tự nhiên biến mất không còn tăm tích.
Lý Tư Tư không còn ý thức được mình, hai lúm đồng tiền trên má ửng hồng, thần tình như người say rượu, cuồng loạn lắc lư, khởi phục trên thân thể hắn, mỗi lần run rẩy, lại đem đến cho hắn những khoái cảm mạnh mẽ.
Nét đoan trang thục đức biến thành nóng bỏng dâm mị là thế, nhưng cho dù là trong cơn điên cuồng mê loạn nàng ta vẫn không mất đi vẻ ai oán u sầu, tựa như cánh mẫu đơn lay động trước gió xuân, không cam chịu trước bầy ong bướm ve vãn kế bên.
- Thất ca! Huynh sao vậy? Sao hôm nay huynh lạ thế! Muội không xứng đáng sao?
Thân thể nàng ta đang nóng bừng bừng như lửa đột nhiên lạnh hẳn đi, rồi nằm hẳn xuống thân thể của Sở Dịch, nhẹ nhàng ôm chặt lấy hắn, nói đến câu cuối cùng bàn tay lại nắm chặt lấy hắn.
Phân thân của Sở Dịch bị bàn tay mềm mại của nàng ta vuốt ve quyết liệt, dù không muốn nhưng lửa dục lập tức được cổ vũ bùng phát trở lại.
Trong tâm Sở Dịch hốt hoảng không kềm được buột miệng nói:
- Thiên hạ thái bình rồi, đâu cần phải động đao binh? Xà mâu cả thời gian dài không đi chinh chiến hóa ra là một điều tốt, không lẽ muội tử lại muốn mài nó lại hay sao?
Lý Tư Tư hứ lên một tiếng, khuôn mặt như bao phủ một màn sương, lạnh lẽo nói:
- Tất cả chỉ là giảo biện! Hai ngày nay ít nhất nó đã dính máu hai xử nữ, ngươi tưởng ta không biết à? Hùm! Cách đây vài ngày ta bận bế quan không thể đi được, ngươi không nhịn được rồi thì thôi, bây giờ còn dám nữa, ta đem nó một đao cắt sạch.
Nữ tử này không nói không rằng nổi cơn ghen đột ngột, dù vậy lại càng tăng thêm nét kiều diễm dụ hoặc lòng người. Sở Dịch trong lòng dao động, cười mếu nói:
- Nó giống như thần binh lợi khí, được tạo ra từ tinh hoa của trời đất? Cắt đi không phải là phí sao? Chi bằng giữ lại nó công kích hoan long, cười nhạo Hung nô, uống máu hổ lỗ.
Lý Tư Tư bật cười một tiếng như tuyết tan mây tạnh, than thở:
- Thất ca, chàng lẻo mép quá, ta thật chẳng còn cách nào với chàng.
Nói rồi, đột nhiên cúi đầu, hôn lên nó một cái.
Sở Dịch chưa từng thưởng thức qua hương vị này? Hắn a lên một tiếng không, suýt chút nữa thì phun trào ra ngoài.
Lý Tư Tư như đinh hương cuốn chặt, ôn nhu mút chặt một phiến khắc, từng giọt nước mắt xuất hiện trên gương mặt đẹp tuyệt trần rồi bắt đầu rơi xuống thân thể Sở Dịch, lạnh lẽo không sao tả xiết.
- Muội, muội... sao vậy?
Sở Dịch hấp tấp hỏi, dục niệm qua đó cũng tiêu tan.
Lý Tư Tư mắt nhòe lệ ngước lên nhìn Sở Dịch nở một nụ cười, thần tình vô cùng cổ quái, nửa buồn bã mà nửa cũng rất hoan hỉ.
Lắc đầu Lý Tư Tư khẽ nói:
- Không có gì! Thất ca, đại yến chắc đã khai tiệc, chúng ta mau về kẻo hoàng huynh trách mắng. Chúng ta đi.
Xa mã dần dần lăn bánh về phía khuôn viên của Khang vương phủ.
Trên đường, Sở Dịch vội vã đem truyện Tuyên vương, Khang vương tranh đoạt ngôi vị thái tử, kể lại cho Lý Tư Tư một lượt.
Kết quả là, còn chưa biết lập trường của hắn thế nào, Lý Tư Tư đã mỉm cười, nói dứt khoát nói:
- Thất ca yên tâm, không kể huynh ủng hộ hoàng tử nào, muội cũng toàn lực tương trợ.
Hương xa của Lý Tư Tư nghĩ chắc là do một chất liệu đặc thù chế thành, nội ngoại âm thanh toàn toàn cách biệt, vì thế vô luận Sở Dịch cùng nàng trong xe điên loan đảo thượng hay mật nghị thương trù gì, người ngoài cũng không nghe được chút gì.
Tiếng pháo trúc vang rền, tiếng nhạc huyên náo, Sở Dịch đỡ Lý Tư Tư xuống xe, sớm đã có vệ binh, gia đinh xếp hàng nghênh đón, dẫn họ vào trong hoa viên ở phủ nội.
Nghe nói có Tề vương, Tiên Nghi công chúa giá đáo, Khang vương tự thân dẫn người đến trước nghênh tiếp, cực kỳ cung kính nhiệt tình.
Sở Dịch ngày đó ở Tề vương phủ đã từng thấy qua hắn một lần, nhưng khoảng cách quá xa, nhìn không được rõ lắm.
Nhưng lúc này chỉ đối diện cách vài xích, mới có thể phát giác hắn béo phị tầm thường, tinh thần hư nhược, chỉ đi bộ trên đường, cũng đã thở phì phò, hiển nhiên là do thân thể tửu sắc quá độ.
Hắn đối với Lý Huyền như là cực kỳ uý kị, lúc nói chuyện đều không dám nhìn thẳng vào mặt, nhưng đối với vị cô cô Lý Tư Tư thì dường như là lòng có tà nhiệm. Dư quang nơi cặp mắt híp cứ không ngừng quét trên thân thể nàng.
Sở Dịch thấy thế, trong lòng càng thêm chán ghét.
Trước mặt mọi người, Lý Tư Tư lập tức khôi phục lại hình tượng nết na trang nhã, đoan trang thùy mị, mắt không nhìn ngang ngửa, gót sen nhẹ chuyển, đến với Sở Dịch cũng duy trì cự ly vài trượng, so với dâm nữ cuồng dã phóng đãng trong bóng tối lúc trước như là hai người khác nhau.
Sở Dịch trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt, thậm chí chút hoài nghi những chuyện vừa xong chỉ là một giấc xuân mộng. Nhưng vết cắn ở vai vẫn còn âm ỉ đau, đầu lương mùi hương còn dư lại, đó lại có thể là giả sao.
Sau đó, hắn truyền âm đem mọi chuyển tường thuật lại cho Tiêu, Yến hai người, đương nhiên chuyện khẩn yếu thì lược đi không nói tới.
Hai người nghe xong vừa ngượng vừa kinh hãi, không ngờ Lý Huyền vô sỉ đến cảnh giới như thế.
Tiêu Vãn Tình cau mày nói:
- Việc này ngay đến sư tôn của thiếp cũng không hề biết, có thể thấy Lý Huyền lão tặc có tâm kế thật sâu và man trá. Sở lang ngàn lần phải cẩn thận hạn chế cùng Lý Tư Tư tiếp xúc, nếu như bị nàng ta nhìn ra sơ hở, mọi sự cố gắng đều sẽ trở thành trò cười.
Sở Dịch lạnh người, nhịn không được nhìn sang Lý Tư Tư.
Dưới ánh trăng, dung nhan nàng như bức tượng điêu khắc trên băng tuyết, đoan trang thục nhã, lại phảng phất mang theo vẻ u sầu ai oán, đẹp đến mức làm người khó thở.
Không biết vì sao, tim Sở Dịch giống như bị cái gì bóp lại, đau đớn khổ sở, không biết nên gọi là gì.
Đến cửa vào nội viên, vì lý do an toàn, toàn bộ tùy tòng đều không được vào trong, chỉ có thể ở lầu các bên cạnh mà nghỉ ngơi dùng bữa.
Tiêu Vãn Tình, Yến Tiểu Tiên hai người cũng không còn cách nào, chỉ có thể một lần nữa đem những điều cần chú ý, tỷ mỷ thuật lại cho Sở Dịch vài lần, xác định là hắn đã nhớ kỹ rồi, mới có thể thấp thỏm không yên nhìn theo hắn xuyên qua chiếc cổng Bạch Ngọc, khuất dần trong màn đêm.
---o0o---
Khang vương phủ tuy không tráng lệ hơn so với Tề vương phủ, nhưng tinh công hoa lệ thì có phần hơn.
Sở Dịch đi trên đường, hai bên kỳ hoa dị thảo, giả sơn liên miên, tranh vẽ chạm khắc nhấp nhô, cực kỳ xa hoa phú lệ. Lồng đèn các màu treo trên ngọn cây góc mái, ngũ quang thập sắc, như mộng như ảo
Rẽ qua con đường quanh co khúc triết, là có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cảnh hồ dưới ánh trăng, làm người cảm thấy giống như lạc vào tiên cảnh.
Điều thiếu sót của mỹ cảnh này cứ năm bước có đội đứng gác, mười bước lại thấy một đội binh tuần phòng, toàn bộ là vệ sĩ có vũ trang, người người mặc thiết giáp đen, không tránh khỏi làm hỏng đi phong cảnh.
Qua rừng tùng, trước mắt sáng lên, ngàn vạn ánh đèn chiếu bóng xuống hồ nước, làn sóng nhẹ nhấp nhô, như nghê hồng loạn vũ, ánh ngũ sắc lung linh, làm người hoa mắt ngẩn ngơ.
Yến đêm nay được đặt tại "nghê hồ thập bát điện" bên cạnh hồ.
Điện vũ có Thập bát tọa lầu, lầu đỏ tường xanh, ôm lấy hồ mà đứng, khí thế nguy nga, giống như thập bát hoàng tử đồng tâm liên chi. Lúc này trong điện đèn hoa lấp lánh, tiếng đàn du dương, tiếng cười nói huyên náo vọng lên bất tuyệt bên tai, thật là nhiệt náo.
- "Tề vương điện hạ, Tuyên Nghi công chúa giá đáo!"
Nghe thấy hai hàng vệ binh đồng thanh hô to, Sở Dịch lạnh người, đột nhiên cảm thấy khẩn trương, Trong khoảnh khắc đó, hắn mới có thể ý thức được rõ ràng, chỉ có dựa vào sức của chính bản thân mình, mới có thể vãn lại cơn sóng lớn.
Sau đó liền ngưng thần tụ ý, loại trừ loại tạp niệm nhiễu loạn tinh thần, trong tiếng đàn tấu du dương, cùng Lý Tư Tư sánh vai bước lên trên, khoan dung bước vào đại điện phú lệ đường hoàng.
Đăng hỏa huy hoàng, rèm châu cuộn bay, hai hàng ngọc án bày la liệt, mỹ tửu, những món ăn trân quý bày đầy bàn. Mọi người nhao nhao đứng lên, hô mời không dứt.
Trong đám người này, quá nửa Sở Dịch hôm nay đều đã thấy qua, lúc này gặp lại, họ vẫn hỏi thăm ấm lạnh*(1), cười tươi rói, giống như là lâu lắm không có gặp.
Tâm trạng khẩn trương của Sở Dịch cũng dần dần dịu lại, lúc này hắn vừa thấy kỳ dị buồn cười, vừa thấy khổ sở buồn bã.
Hắn từ nhỏ đã khổ sở đọc sách thánh hiền, vì được kim bảng đề danh, có một ngày có thể cùng những đạt quan hiển quý này đứng trên triều đình, vì quốc gia xuất lực, vì dân giải ưu phiền.
Nhưng hôm nay trải qua sự việc này, nhìn thấy thái độ "hai mặt ba lòng"*(2) của những chính khách này, cảm thấy quan trường chỉ là chôn hư ngụy quỷ trá,, lòng nhiệt thành lúc lúc trước đã sớm lạnh đi quá nửa, trong tâm thậm chí còn lướt qua một ý niệm chưa bao giờ có trong đầu, cùng với những kẻ tiếu lý tàng đao này sống giả dối*(3), sao bằng ẩn thân chốn sơn lâm, tu tiện luyện pháp, sống tiêu diêu tự tại.
Thập bát điện mỹ lệ liên miên, khí thế hùng vĩ, thủ tọa đặt tại hướng chính bắc, hiển nhiên là vì thập bát vị hoàng tử mà chuẩn bị. Lúc này chỉ có chỗ của Thái tử là trống rỗng, mười bảy vị hoàng tử còn lại đã vào chỗ ngồi.
Sở Dịch ngồi ở thứ tịch phía đông, cùng Lý Tư Tư mỗi người một bàn, ngồi đối diện bọn công khanh hiển quý Bùi Vĩnh Khánh, Lý Mộc Phủ.
Bùi Vĩnh Khánh mãn diện xuân phong, cùng Sở Dịch từ xa nâng chén tương kính.
Bên Lý Mộc chỉ "da cười thịt không cười" hướng về phía hắn mà gật đầu, cùng quan lại bên cạnh thấp giọng đàm thoại.
Sở Dịch mỉm cười, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái:" con bà nó, lão tặc nay hôm nay lại kiềm chế tính khí, từ đầu tới cuối không hề đến nói chuyện với ta, không lẽ hắn lại nắm mười phần chắc chắn?" lờ mờ trong đó dâng lên một tia cảm giác bất tường.
Hắn đảo mắt quét sang tứ phía, phát giác từ văn võ bá quan, còn có không ít đạo phật cao thủ.
Trương Phi Vũ của Thiên Sư đạo, Ngọc Hư tử của Ngọc hư quan, Tề Vũ Tiêu của Vũ Tiêu Am, Lý Ngưng Phiến của Thượng Thanh Mao sơn, Vô Niệm của Pháp Nghiêm Tự, Vô sân... mọi người đều có mặt tại trường.
Sở Dịch lạnh người, tập trung niệm lực, trừ đi vài người, cao thủ cấp chân tiên trở lên có hơn sáu bảy mươi người.
Trong đó có ba người chưa biết mặt, nhưng chân khí hùng hồn, thâm hậu khó đo lường, cùng bọn người Ngọc Hư Tử không hơn kém mấy, đương nhiên là ở cấp tản tiên.
Người thứ nhất là một lạt ma cao gầy như que củi, hai mắt nhắm chặt, khí tức hoàn toàn không có, nhưng ở cách xa đến vậy, vẫn có thể cảm giác được niệm lực lăng lệ lạnh lẽo của hắn.
Người thứ hai là một thanh bào đạo nhân nhỏ bé gầy mòn, dưới cằm là một chùm râu dê, hai mắt di chuyển liên tục, mặt mày tươi cười, tình tình pha chút hoạt kê kỳ thú.
Người thứ ba là một hòa thượng mập đen, mặc một cái tử kim cà sa, tọa tại vô dục, như gỗ không có biểu tình, giống như đang ngồi suy tư.
Sở Dịch thi triển Thuận phong nhĩ, ngưng thần nghe ngóng, cuối cũng cũng từ tiếng ồn ào nói chuyện của mọi người xung quanh, biết được ba người phân biệt là trụ trì Hưng Thiện tự Pháp Không pháp sư, Thanh thành huyền chân đạo viện Đỗ Thải Thạch chân nhân, cùng Pháp tương trưởng lão của Cửu Hoa sơn pháp Nghiêm tự.
Trong lòng Sở Dịch hàn ý dần cao, thầm nghĩ:" Đêm nay là vãn yến để Khang vương vì Ngũ Phi chúc thọ, sao lại có nhiều tu chân đến đây đến vậy, xem ra hai bên đều đã lật ngửa quân bài, khoa trương sức mạnh rồi!"
Lúc này, chỉ nghe thấy từ ngoài điện vệ sĩ cao giọng hô dài:
- Hoàng thượng giá đáo! Ngũ nương nương giá đáo!
Trống hiệu vang lên, tiếng đàn cùng tiếng huyên náo lập tức dừng hằn, hàng trăm cặp mắt đổ đều đổ về phía hành lang dài.
Rèm châu vén lên, mười tám cung trang mỹ tì thành hàng đi trước, sau đó chỉ nghe thấy một âm thành hồn hậu nói to:
- Các ái khanh, trẫm tới trễ rồi.
Một vị hoàng bào lão nhân dẫn theo mười tám tên thái giám đi hầu, khí vũ hiên ngang từng bước lớn đi tới, bên cạnh còn có một mỹ lệ phi tần ung dung điển nhã, chính là Đường Nguyên Tông cùng Ngũ Tuệ Phi.
Mọi người đều bái phục trên đất, đồng thanh hô vạn tuế ba lần.
Sở Dịch thấy mọi người cùng quỳ xuống, cũng theo đó cất tiếng hô.
Nếu đổi như là trước kia, mấy tiếng "vạn tuế" của hắn tất nhiên là cam tâm tình nguyện, nhưng sau khi thai hóa dịch hình, tính cách Sở Dịch biến đổi, không muốn bị quản thúc, đối với đương kim hoàng đế đã không còn lòng kính trọng trước kia, chỉ theo kịch bản, phô diễn cho qua chuyện.
Sau khi Đường Nguyên Tông định tọa, mục quang từ từ quét qua văn võ bá quan một lượt, cuối cùng dừng lại nơi chiếc ghế trống của thái tử, trong mắt thoáng qua thần sắc đau đớn, ngạo nghễ nói:
- Các vị ái khách, trẫm tới trễ, là vì đêm nay là đêm trừ tịch, là đêm đoàn viên, trẫm trước tiên muốn đến thăm một người.
Mọi người nhìn nhau, đều biết người hoàng thượng nói chính là Thái tử Lý Triệu Trọng, nhưng không ai dám tiếp lời thoại ấy.
Quả nhiên, Đường Nguyên Tông gật đầu, than rằng:
- Trẫm tới thăm một người, đêm nay đáng lẽ cũng giống như các vị, ngồi trong đại điện này, cùng vì Ngũ Phi chúc thọ. Nhưng vì...
Ông vỗ nhẹ lên góc bàn, quầng mắt thoáng đỏ hồng, một lúc lâu mới trầm giọng nói:
- Nhưng hôm nay hắn không tới được, từ này về sau mỗi năm, chỉ sợ hắn cũng đều không tới được. Trẫm nhìn thấy chiếc ghế trông, nghĩ đến cái tên:"Nghê hồ thập bát điện, thật cảm thấy đau lòng.
Mọi người khuôn mặt nghiêm trọng, không hề cất tiếng, không khí vui vẻ của buổi tiệc đã không còn.
Sở Dịch lén nhìn về phía Đường Nguyên Tông, thấy ông hai bên mai tóc đã bạc, trên trán đầy những bết nhăn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mà giống như đã già đi mười tuổi, không khỏi có chút đồng tình. Một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn, giờ thì hắn đã hiểu thái độ bất thường của Bùi Vĩnh Khánh, vì sao hắn lại gấp rút như vậy.
Lý Triệu Trọng là do hoàng hậu sinh ra, thông minh lanh lợi, lại tri thư đạt lễ, Đường Nguyên Tông đối vắn hắn vốn rất sủng ái coi trọng. Vì thế, lần này thái tử bị cuốn vào việc thích khách phản loạn này, đối với ông là một đả kích rất lớn.
Một mặt, Đường Nguyên Tông giận đến phát cuồng, hận không thể đem Lý Triệu Trọng chém thành vạn mảnh, nhưng mặt khác, trong đáy lòng ông vẫn còn không tin tất cả điều này là sự thật, vẫn hy vọng tìm ra một lý do tự thuyết phục mình, giúp Lý Trọng Triệu tránh tội.
Chính vì như thế, vô luận là phe cánh của Khang Vương, hay là của Tuyên Vương đều sợ đêm dài lắm mộng, muốn nghĩ cách bức hoàng đế quyết định chủ ý, mau chóng phế đi Lý Triệu Trọng, lập lại thái tử.
Nói một cách khác, vì hoàng đế với thái từ còn chưa dứt ý niệm, cơ hội thắng của hắn còn rất lớn, có thể thuyết phục hoàng đế, điều tra lại chân tướng vụ án của thái tử.
Nghĩ đến chi tiết này, Sở Dịch lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Hắn suy nghĩ nhanh, chính lúc đang nghĩ làm thế nào để mở miệng, thì nghe thấy một thanh âm điềm đạm dễ nghe than nói:
- Bệ hạ nhân từ khoan dung, đối với thái tử ân sủng như thế, thật làm lão thần cảm động vô cùng. Ai, thái tử nếu còn một chút lương tri, nghe những câu nói này, chỉ sợ lập tức ngượng quá mà chết đi thôi.
Người nói này áo tím đai vàng, râu đen phất phơ, chính là tả phó xạ Lý Mộc Phủ.
Tân khách trong thập bát điện, phần đông đều là bè đảng của Khang vương, Tuyên vương, nghe thấy những lời nói vừa rồi của Đường Nguyên Tông, cảm thấy vô cùng bất an, chỉ sợ ông đổi ý, nhưng không dám chọc giận long nhan, vì thế không dám lên tiếng.
Thời khắc này được Lý Mộc Phủ khơi mào, mọi người lập tức nhao nhao phụ họa, mồm năm miệng mười mà nói:
- Điện hạ đối với thái tử tình sâu như biển, ân trọng như núi, hắn lại dám thông đồng với Linh bảo yêu nhân, câu kết nịnh thần gian đảng, làm ra những những chuyện giết vua soán ngôi tàn ác nghịch với luân thường, thực là táng tận thiên lương, tội không thể xá!
- Không sai! Loạn thần tặc tử, người người đều phải trừng trị! Điện hạ vạn lần không nên từ tâm nhẹ tay với bọn gian nịnh này, thế há không phải là trợ giúp cổ võ cho bọn gian tặc mà làm trung thần chùn lòng hay sao?
Một lúc lâu cả đại điện đều là những lời nghĩa phẫn ( phẫn nộ vì nghĩa), tiếng
ồn ào vang khắp nơi, nhưng không có một ai vì thái tử mà biện hộ.
Đường Nguyên Tông trong lòng rất thất vọng, gõ án trầm ngâm, mắt nhìn Bùi Vĩnh Khánh từ đầu đến cuối đều mỉm cười không nói, biết hắn trước nay đều rất cẩn trọng, liền quay sang hỏi:
- Bùi trung thư, ngươi có ý kiến gì?
Bùi Vĩnh Khánh đứng lên hành lễ đáp:
- Bệ hạ, cốt nhục liên tâm, cho dù cắt một ngón tay cũng đau đớn, nữa là hài tử của mình? Nhưng thường nói:" độc xà cắn tay, tráng sĩ đành phải chặt đi", đôi lúc phải vì đại cuộc mà nghĩ, làm việc tất phải có hi sinh, đó là những việc không thể làm sao hơn.
Đường Nguyên Tông gật đầu, lại nhìn về phía một tử y quan lại thanh tuấn đĩnh bạt, nói:
- Vi thừa tướng, ngươi nói đi?
Người nọ trầm ngâm nói:
- Điện hạ, cổ nhân có nói:'vương tử phạm pháp, cũng đồng tội với thường dân?', hà huống chi lần này là đại tội như giết vua đoạt ngôi? Nếu như thái tử đã phạm phải đại tội trời đất khó dung này, tuyệt không thể nhẹ tay khoan dung được...
Ngữ phong của người này liền chuyển đổi:
- Nhưng nhân mệnh quan trọng, thái tử lại là thiên tử tương lai. Sự việc này không chỉ có quan hệ của thanh danh, tính mệnh của thái tử, Dương thị lang, Ti mã thi lang mọi người mà còn quan hệ đến sự ổn định của giang sơn xã tắc, há có thể nhận định khinh xuất? Theo thần, không nên vội vàng phế lập thái tử, phải điều tra kỹ càng, mới có thể châm chước.
Sở Dịch lòng nghĩ:
- Thì ra người này là phó xạ Vi Đình Tùng. Sớm nghe ông văn chương tuyệt hảo, cực kỳ có phong độ một trưởng giả, giờ nhìn thấy, quả nhiên so với lão hồ ly cùng tiếu diện hổ tốt hơn rất nhiều.
Lý Mộc Phủ mỉm cười, nói:
- Vi thừa tướng dụng tâm đích xác rất tốt, nhưng nước không thể một ngày không vua, cũng không thể một ngày không có thái tử. Từ ngày hôm ấy, người trong thiên hạ đều lan truyên tin thái tử mưu phản bị tù, lòng dân hoảng loạn, đồn đại phỉ báng. Để thêm một ngày, càng thêm một phần hung hiểm...
Hắn dừng một chút, đều đều nói tiếp:
- Hà huống, qua một tháng nữa là tiết trung hòa, lúc đó các đại phiên bang đều phái sứ giả đến Trường An triều bái tiến cống. Nếu như đến lúc đó vẫn chưa lập thái tử, không biết bọn man di đó còn nghĩ những gì?
Nghe đến câu cuối cùng, mọi người không ai không động dung, sắc mặt Đường Nguyên Tông cũng có biến đổi nhỏ.
Tây Đường hàng năm công tác tiếp đãi các phiên sứ đều do thái từ cùng cách quan viên trong lễ bộ cùng Hồng Lư tự phụ trách, một khi phiên sứ không thấy thái tử, tự nhiên sẽ đoán được trong Tây Đường phát sinh nội loạn.
Những năm gần đây, Thổ Phiên, Nam Chiếu, Phù Tang các phiên quốc càng ngày càng ngông cuồng khó trị, thường cố ý đem quân đóng ở nơi biên cảnh, hải cương, dò thám phản ứng của quân Đường, dụng tâm hiểm ác không nói cũng biết.
Nếu để bọn phiên quốc đó biết việc phản loạn của thái tử, khó giữ được không vụ lợi*(1)Đến lúc đó nội ưu ngoại loạn thật khó chống trả.
(*1 nguyên văn là sấn hỏa đả kiếp. Ý là mượn thời, nhân lúc hỏa hạn mà làm khó, lợi dụng nguy hiểm của người khác là mưu lấy tư lợi.)
Ngũ Tuệ phi thu ba lưu chuyển, nhìn đến Sở Dịch mà nhu mì nói:
- Bệ hạ, Tề vương năm đó chinh thảo phiên di, đánh đâu thắng đó, đối bọn chúng hiểu rõ nhất, chi bằng nghe cao kiến của ông ấy.
Mục quang của mọi người lập tức toàn bộ tập trung trên thân Sở Dịch.
Sở Dịch mỉm cười, đem mỹ tửu trong chén uống cạn một hơi, mới chống bàn đứng lên, tươi tỉnh nói:
- Điện hạ, thần đệ thấy Lý thừa tướng nói đúng thật có đạo lý.
Chúng nhân rộ lên, Đường Nguyên Tông a lên một tiếng, nỗi thất vọng trên khuôn mặt khó có thể nói hết.
Lý Mộc Phủ, Bùi Vĩnh Khánh cực kỳ hoan hỉ, thầm tự thở phào một hơi dài.
Điều bọn họ lo lắng nhất, chính là Tề vương, giờ đây thấy đến ông cũng tỏ thái độ phản đối thái tử Lý Triệu Trọng, thì cho dù Đường Nguyên Tông có lòng bảo hộ, cũng không tìm được cớ nào mở miệng.
Sở Dịch nói:
- Thái tử là thiên tử tương lai, là một trụ của cơ nghiệp đế quốc. Một ngày không có thái tử, tất thiên hạ sẽ lung lay muốn đổ. Đó chính là cái gọi là:" ruồi xanh không bâu quả trứng không vỡ", giờ đây phiên bang tịnh khởi, hổ thị đam đam*(rình mò đợi thời cơ), chỉ đợi đến lúc chúng ta có nội loạn, lập tức đứng lên xâm nhập...
Thoại âm chưa dứt, một người đó uất ức nói:
- Tề vương nói như thế không khỏi có chủ quan ức đoán, Thái tử phản loạn đã phải đến sáu, bảy ngày, lời dồn vươn xa, các nước thổ phiên quá nửa đã sớm biết. Nhưng giờ đây thổ phiên các nước còn phái sứ giả xác định việc triều cống, lễ nghi cung nghiêm chu toàn, mọi sự đều giống trước kia, há có dị tâm. Nếu có dị tâm, thì hà tất phải làm như thế?
Người nói trông khuôn mặt ngay thẳng, chính là lễ bộ thượng thư Đoạn Binh Côn.
Người này tuy ít nói trầm tĩnh, nhưng lại rất cương trực uy nghiêm. Dám trước mặt mọi người bác bỏ ý kiến của quyền thần, chỉ có hắn cùng Vi Đình Tùng một vài người.
Sở Dịch cười nói:
- Đoạn thượng thư thật là quân tử tri thư đạt lý, tự nhiên lấy lòng quân tử đo dạ tiểu nhân. Nhưng binh đạo quỷ trá, các phiên quốc trước mặt phái sứ giả, ngọt ngào thuyết minh nhưng lòng có mưu đồ, không phải là đó là an bài gián điệp, nghe ngóng tin tức thì cũng là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*(dùng một chuyện giả cố làm mê hoặc đối phương thực ra là có tính toán khác), cố ý quấy rối bọn ta.
Mọi người theo nhau gật đầu phụ họa.
Sở Dịch mỉm cười, lòng nghĩ:"Một không làm, hai không nghỉ, đợi bản vương nói hết lời rồi, các ngươi mới biết thế nào là:" người ông thật đúng"!
Mục quang hắn quét một lượt, nhìn chằm chằm binh bộ thượng thư Tề Viễn Đồ, nói:
- Tề thượng thư, cô gia vừa rồi ở bên ngoài vương phủ, cùng ông nói chuyện, từng nghe ông nói rằng Côn Khư châu, Khang Cư châu, Minh Thi, Vu Điền, thủ quân các nơi từng có vài ngày truyền đến ưng tín. chỉ sợ đa hung cát thiểu, có việc đó không?
Tề Viễn Đồ giật mình, nhìn hắn một lúc, lập tức liền lĩnh hội, to giọng nói:
- Không sai! Gần đây biên cảnh phiên quân theo nhau có những động hướng dị thường, vi thần chỉ sợ có biến, nên hai ngày nay đã tăng cường liên hệ với thủ quân các nơi, nhưng đến nay chưa có hồi ứng. Vi thần tính ngày mai lúc tảo triều tâu thỉnh bệ hạ, điều thêm quân đến phiên trấn, đề phòng bất trắc.
Điện nội lập tức huyên náo.
Đường Nguyên Tông sắc mặt đã biến đổi.
Sở Dịch lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, theo kinh nghiệm chiến trường của thần đệ mười mấy năm, thần đệ dám khẳng định, các phiên quốc hiện tại đang chiêu binh mãi mã, chuẩn bị muốn động, thậm chí Côn khư châu, Khang cư châu, Nguyệt thị, Vu Điền đã bị bọn chúng công hãm rồi cũng nên. Hiện tại nếu như còn không nhân thời cơ quyết định, xác lập thái tử, đoàn kết một lòng, tất thiên hạ nguy mất!
Mọi người theo nhau xôn xao phụ họa.
Đường Nguyên Tông cười thảm một tiếng, gật đầu nói:
- Thì ra là như thế. Tình thế đã khẩn cấp như thất đệ đã nói. đành phải phế lập thái tử, trẫm xem ra phải suy nghĩ lại...
Sở Dịch lắc đầu, từng chữ một nói:
- Bệ hạ, thần đệ tuyệt không có ý này. Trước mắt thái tử tuyệt không thể phế!
Mọi người ngạc nhiên, tức thì lại trở nên huyên náo.
Một thâm thanh cao trong giống như liên châu tiễn hét lên:
- Thái tử âm mưu giết cha soán vị, người và thần đều căm phẫn, thiên lý bất dung! Tề vương đã biết thái tử là cột trụ của cơ nghiệp đế quốc, sao còn có thể dung thứ cho loài tặc tử làm loạn như thế tiệp tục ở trên ngôi cao? Thánh nhân có nói " nội thánh ngoại vương", không phế thái tử, sao có thể phục chúng? Nếu như đến dân chúng trong nước cũng không phục, sao có thể làm cho ngoại di thần phục?
Khang vương, Tuyên vương theo nhau hưởng ứng, lại bắt đầu khua môi múa lưới, muốn thảo phạt loạn đảng của thái tử.
Sở Dịch thấy người nói cao to trắng trẻo, râu lơ thơ, chính là trung thư Đỗ Như Tấn, nảy ra một ý, nhớ đến thông tin mà đêm đó xem qua ở tài liệu yêu nữ Tử Vi môn sưu thập.
Liền đó, hắn ha ha cười to nói:
- Đỗ trung thư, thánh nhân có nói:" nội thánh ngoại vương", cũng nói " tu thân tề gia trị thiên hạ."Ngài thân là lương đống của quốc gia, nghĩ chắc công phu "tu thân tề gia" cũng phải mười phần! Nhưng cô gia lại nghe nói rằng, các hạ khi nhậm chức thái thú Thanh câu, quý công tử từng giữa ban ngày ban mặt cưỡng gian dân nữ, suýt nữa thì dẫn đến dân loạn?
Đỗ Như Tấn sắc mặt đại biến, đó là chuyện của mười năm về trước, hắn vốn nghĩ đã xử lý kín như bưng, không ngờ còn bị Tề vương biết được.
Mắt nhìn Đường Nguyên Tông lạnh lùng nhìn mình, hắn vừa kinh hãi, vừa hoảng sợ, vội vã dập đầu kêu rằng:
- Bệ hạ thánh minh, vạn lần không thể tin lời đồn đại! Nữ tử đó là tiểu thư của Thanh châu Hứa gia. Lúc đó đã hứa hôn cùng với khuyển tử của vi thần. Vì đã định hôn ước, khuyển tứ sao lại có thể ham hố vội vàng, tự hủy tương lai, làm ra những chuyện cầm thú như thế.
Sở Dịch theo đó cười lớn:
- Không sai! Ngươi đã biết đạo lý ấy, vì sao lại không thể lấy bụng ta suy bụng người. Lý tam lang sớm đã là thái tử bản triều, anh võ hiền minh, được bá tính thiên hạ quý mến, điện hạ lại không có ý phế bỏ lập lại... dám nói, hắn cũng hà tất phải " tham lam vội vàng nhất thời, mà hủy đi tương lai, làm ra những chuyện cầm thú như thế? Không lẽ đường đường là thái tử điện hạ, so với khuyển tử nghịch ngợm chơi bời của ngươi lại không bằng sao?
Lời đó vừa nói ta, lập tức như sấm giữa trời xuân, làm chúng nhân đều chấn động.
Đỗ Như Tấn mồ hôi đầm đìa, mặt xám như đất, không thể nói lời nào nữa, chỉ đành không ngừng dập đầu.
Sở Dịch không lý đến hắn, quay người qua nói với hoàng thượng:
- Bệ hạ, theo thần, hiện nay nhận định thái tử phản loạn, quả thật không thông tình lý, khó mà phục chúng. Nếu như vì thế mà phế thái tử, e rằng hơi vội vã, có khi lại mắc vào kế ly gián của địch nhân
Trước mắt ngoại di lăm le, là thời kỳ phi thường, nhất động không bằng nhất tĩnh, so với lập tân thái tử, tăng thêm nhân tố sóng gió, chi băng thả thái tử ra khỏi ngục, ổn định nhân tâm.
Trong điện yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng rèm phần phật tung bay trong gió đêm, ngay đến tiết tấu gõ lên án của Đường Nguyên Tông cũng dừng lại.
Chúng nhân ai cũng thất vọng, chỉ thấy Lý Tư Tư mỉm cười, nhu thanh nói:
- Bệ hạ, thần nhớ lúc trước có người vu hãm thất ca, nói huynh ấy thủ ở Tây Vực đó không ngừng tự lập quân binh, muốn làm phản. Nhưng bệ hạ bác bỏ lời nói của mọi người, không những không triệu hồi huynh ấy về trị tội, còn ngược lại còn điều thêm quân đến cho cho huynh ấy điều khiển. Kết quả là thất ca không phụ kỳ vọng của người, trong hai mươi ngày đã đánh bại Thổ Phiên, liên tiếp đoạt lại mười sáu thành, thắng lợi hồi triều.
Nàng dừng một lúc, thu ba lưu chuyển, nhìn qua Sở Dịch rồi yêu kiều nói:
- Bệ hạ đối với thất ca đã có thể tín nhiệm như thế, lẽ nào đối với thái tử lại không thể? Máu đậm hơn nước lã, cốt nhục tương liên. Thái tử từ bé cực kỳ hiểu thuận hữu ái, bệ hạ có lần bị cảm phong hàn, hắn đã không ngủ không ăn hầu phục bên người, đứa trẻ ngoan như thế, sao có thể làm ra những việc giết vua đoạt ngôi được đây?
Đường Nguyên Tông trong mắt thoảng qua thần sắc hoan hỉ, vỗ mạnh lên án một cái, ha ha cười nói:
- Thất đệ, thập cửu muội, cảm tạ những lời từ phế phủ của hai người. Tốt! Trẫm nghe những lời của hai người, tạm tin tam lang một lần!
Cả điện òa lên, Bùi Vĩnh Khánh, Lý Mộc Phủ mọi người vừa kinh hãi vừa tức giận, dường như không dám tin vào lỗ tai mình.
Bọn họ tính toán rất nhiều, thậm chí mỗi bên đã tự an bài tinh binh dũng tướng, để chuẩn bị toàn vẹn cho đêm nay, vạn lần không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình đằng sau, Tề vương đột nhiên biến đổi thái độ, dơ chân ra ngáng, cố sức làm cho Đường Nguyên Tông thay đổi chủ ý.
Nhưng hoàng đế đã quyết định rồi, bọn họ thân là cận thần, cho dù hận đến răng nghiến kèn kẹt, cũng chỉ có thể miệng ngậm hoàng liên, có đắng cũng không nói gì được.
Đường Nguyên Tông đều đều nói:
- Nếu như các vị ái khanh nếu như còn không yên tâm, trẫm sẽ để ngự sử, hình bộ, đại lý tự ba nơi hợp tác, đồng bộ tìm chứng cứ thẩm tra. Nếu như điều tra ra sự việc thái tử phản loạn là chứng cứ xác thật, trẫm tuyệt không không bênh vực!
Cát Lãnh vội cung kính cúi người xưng tên, nói:
- Bệ hạ yên tâm, vi thần đã phát giác án này điểm nghi vấn rất nhiều, nhất định dốc toàn lực thụ lý, không để trung thần chịu tội, không để kẻ tốt bị bắt.
Sở Dịch lòng rất khoái trá, những phiền phức của hôm nay đều được giải quyết sạch sẽ, mở miệng cười hô to:
- Bệ hạ anh minh!
Hắn cố ý liếc qua Tuyên vương, Khang vương một cái, mỉm cười nói:
- Các vị hoảng tử đối với nhau thật hữu ái, hiện tại biết hoàng thái tử không sao, nhất định mọi người phải vui mừng lắm.
Nào! Các vị hoàng tử cùng nâng ly, vì sự khoan dung nhân từ của bệ hạ mà kính một ly!
Tuyên Vương, Khang Vương sắc mặt đại biến, nộ hỏa muốn phun ra, trừng mắt nhìn Sở Dịch, trong lòng giận dữ đến muốn nổ tung, nhưng không còn cách nào khác, đành có rặn ra bộ mặt cười vui, nâng ly chúc mừng.
Khang vương sắc mặt xám xanh, nặn ra một nụ cười mỉm nói:
- Phụ hoàng, đêm nay là lễ trừ tịch, cũng là ngày sinh của Ngũ nương nương, nay lại thành ngày thái tử được sinh ra một lần nữa, quả là tam hỉ lâm môn. Nội phi Bùi Ngọc Hoàn của nhi thần, muốn vì phụ hoàng cùng Ngũ nương nương tự mình ca múa một khúc, gọi là chúc phúc.
Đường Nguyên Tông lúc này tâm tình thoải mái, cười to nói:
- Bùi Ngọc Hoàn? Có phải thiên kim tiểu thư của Bùi Trung thư! Ta đã nghe nàng tài mạo song toàn, tinh thông âm luật, mang nhiều tài năng của cha, trẫm cũng muốn gặp một lần.
Bùi Vĩnh Khánh khẽ nở một nụ cười nói:
- Bệ hạ quá khen! Trách sao lão thần không khỏi lo sợ! Hi vọng bệ hạ khi nhìn thấy sẽ không quá thất vọng.
Thoại âm vừa dứt, tiếng đàn vang lên, vũ nhạc du dương, một hàng mỹ nhân quần áo sặc sỡ uyển chuyển xuất hiện.
Chúng nhân mắt sáng lên, hô hấp bị đình lại, tất cả đều hướng ánh mắt về nữ tử đứng đầu, đầu như bị sét đánh, không hẹn mà trong đầu đều thoáng qua một ý nghĩ:
- Thiên hạ còn có nữ tử mỹ lệ thế này sao!
--------------------------------
*1: Nguyên văn là hư hàn vẫn noãn, Hỏi thăm cuộc sống lâu nay thế nào, nóng lạnh ra sao, như lâu lắm rồi mới gặp mặt.
*2: Nguyên văn là hai mặt ba đao, tâm địa bất lương, trước mặt một đường, sau lưng một nẻo.
*3: Nguyên văn hư dữ ủy xà* (tùy tiện ưng thuận, đối với người hư tình giả nghĩa, làm theo lễ nghĩa, theo lợi hại mà ứng xử),
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ