If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Đông Biên Nhật Xuất Tây Biên Vũ
hiên Phiên một lời không nói đôi mắt màu xanh trong suốt lạnh lùng nhìn Sở Dịch, sát khí đại thịnh, ngực phập phồng gấp gáp, qua một lúc mới có thể bình tĩnh lại được, cười nhạt nói:
- Họ Sở à, ngươi tin thì sao, không tin thì sao, thích cũng được, không thích cũng được, hiện tại điều đó không quan trọng nữa. Khi ta xuất thần kiếm, dùng ngươi luyện thành kim đan, hiến cho sư tôn phục hạ, ngươi tự nhiên có thể biết được tâm tư của người?
Sở Cuồng Ca cười lạnh, dường như không còn hứng thú nói chuyện, ẩn ẩn trong đó, Sở Dịch phát giác ra một cỗ sát khí lẫm liệt theo đan điền của hắn khuếch tán, làm hắn vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Lý Chí Nghi quát to:
- Hãy khoan, tiểu yêu nữ, dù sao chúng ta cũng đã bước nửa chân vào Diêm Môn điện, sao lại không cho chúng ta chết cho minh bạch? Tiêu Thái Chân mụ lão yêu bà này ngày đó cùng ta ấn định...
Phiên Phiên nhíu mày một cái, lạnh như băng cắt lời nói:
- Lão ngưu tử, ta biết ngươi định hỏi ta cái gì. Được rồi, ta giải thích rõ luôn cho ngươi hay, tránh ngươi lúc đến Diêm Vương điện báo cáo không trọn vẹn.
Nàng quay đầu nhìn chằm chằm Sở Dịch, yêu kiều cười một tiếng, dung nhan đột nhiên trở lại điềm mỹ tiếu mị như lúc trước, nhu thanh nói:
- Không hề sai, ngày đó sư tôn của ta đã dùng kế điệu hổ ly sơn, tá đao sát nhân. Để ngươi và Sở thiên đế đánh đến ngươi sống ta chết, dùng tiếp điệu hổ ly sơn kế phân biệt truyền tin cho Tử Vi chân nhân và Lăng Ba tiên tử nói ngươi đã chết, có người mạo danh người hành thích hoàng đến, khiến bọn người ấy trong đêm đuổi tới Trường An, nơi đây biến thành một trường thảm sát. Hoa Sơn tam quan hơn một trăm Linh Bảo đạo sĩ đều chết sạch, nguyên thần đan khí đều bị hút khô cạn, thật là đáng thương. Sau đó đến Tử Vi chân nhân cùng Lăng Ba tiên tử, tính toán thời gian sao cho bọn chúng quá nửa đi vào vòng mai phục của chúng ta, hồn lìa khỏi xác đăng tiên.
- Ngươi nói cái gì?
Lý Chí Nghi càng nghe càng bi phẫn, đến câu cuối cùng, càng kinh hãi hơn.
Sở Dịch "A" lên một tiếng, đột nhiên nhớ tới ngày đó ở ngoài thành Trường An, may mắn được Tử Vi chân nhân sư đồ giải vây cho mình, cản lại khổng tước lão tổ, cứ như thế mà tính, cùng thời gian yêu nữ nói quả nhiên không hề sai lệch, trong lòng lập tức cảm thấy rất bất an.
Lý Chí Nghi trố mắt ngơ ngẩn một lúc, đột nhiên ha ha cười to nói:
- Tiểu yêu nữ, suýt nữa ta bị ngươi lừa rồi! Đạo gia ta cả đời không phục ai, chỉ phục sư huynh của ta. Chỉ bằng Ma môn yêu quái nhỏ như bọn ngươi, làm sao làm gì được huynh ấy!"
Phiên Phiên cười nói:
- Thật sao, ngươi đã phải tự an ủi như thế, ta không biết làm sao. Bất quá có nghe qua sư tôn ta nói, trừ lão nhân gia là người muốn tự mình bái phỏng Tử Vi chân nhân ra, còn có Đông Hải Cứu Khổ thiên tôn này, Nam Cực Tiêu Diêu đại đế này, còn có Bắc Thần Tử Vi đại đế này, đều với nguyên anh kim đan của Tử Vi chân nhân cảm thấy rất hứng thú.
Sở Dịch nghe xong tâm thần chấn động. Hắn nhớ người rất lâu, đêm đó sau khi nghe Yến Tiểu Tiên giới thiệu qua đạo ma lưỡng môn, đối với những nhân vật của các môn phái trong giới tu chân đều nhớ nằm lòng. Những cái tên yêu nữ vừa nói ra như không có chuyện gì đó, không tên nào không là hung danh nổi tiếng của Ma môn cự yêu.
Trong Ma môn có " Ngũ đế tứ mẫu". Chín người này tuy là người trong Ma môn, nhưng đều tu luyện đã đạt đến cấp Đạo môn tản tiên, hung dữ vô cùng, có thể nói Đạo môn nhất lưu cao thủ cũng không dám trực tiếp gây chuyện.
Trong đó trừ Thái Ất thiên đế Sở Cuồng Ca, Bắc thần Tử Vi đại đế, Nam cực Tiêu Diêu đại đế đều được liệt trong ngũ đế, yêu pháp vô biên. Thái âm nguyên quân Tiêu Thái Chân được liệt đứng đầu tứ mẫu, bị gọi là " thiên hạ đệ nhất yêu nữ".
Còn Đông Hải Cứu Khổ thiên tôn tuy là chưa đạt đến cấp tản tiên, nhưng cũng đứng đầu Ma môn lục đại thiên tôn, cực kỳ hung cuồng. Chỉ bằng sức một mình, xông pha vòng vây Thượng Thanh phái cùng Thanh Thành tông hợp công, sát tử hơn mười hai người, rồi bỏ đi khỏi đương trường.
Nếu đúng bị hãm trong vòng bao vây của bốn người này, Tử Vi chân nhân dù có tài năng thông thiên đi chăng nữa cũng khó mà trốn thoát.
Lý Chí Nghi kinh nghi bất định, lòng nghĩ lúc này mình đang bị hãm trong thiên địa hồng lô, yêu nữ thật không việc gì phải lừa dối mình. Lại nghĩ:"Ma môn chưa bao giờ đoàn kết, sửa tâm tính tạo nên biến có Hoa Sơn đêm nay, có lẽ là vì mục đích tiêu diệt Đạo môn giải khai tứ phong linh ấn. Nhưng sự tình trọng đại như vậy, tại sao Ma môn ngũ đế tứ mẫu không ai xuất hiện? Lại an tâm cho một tiểu yêu như thế này đến chỉ huy."
Chỉ có một giải thích hợp lý là: Ma môn đã sớm sắp xếp một loạt kế hoạch kỹ lưỡng, có thể đoán sự kiện trên núi Hoa sơn chỉ là một sự kiện trong đó, vì thế những cự yêu hung ma như ngũ đế tứ mẫu chưa cần ra mặt ở bước này, có thể trực tiếp đến những điểm như Trường An, tiến hành âm mưu khác, như phục kích Tử Vi chân nhân, Lăng Ba tiên tử hay những Đạo môn chân nhân khác.
Đương nhiên, bọn chúng chỉ không liệu đến Lý chí Nghi hắn cùng Sở Cuồng Ca vốn đều đã chết, tự nhiên thần xui quỷ khiến ký thể trong cơ thể của một cử nhân, quay về Hoa Sơn.
Nghĩ đến đây, Lý Chí Nghi thấy vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ, như bị nhốt trong một vực băng vạn trượng.
Phiên Phiên thấy Lý Chí Nghi nửa ngày chẳng nói một câu, trong lòng rất khoái trá, khúc khích cười nói:
- Lý chân nhân, ngươi đừng khó chịu như vậy, tai ương lần này, không phải chỉ một mình Hoa Sơn Linh bảo của ngươi. Trên đường đến hoàng tuyền, chỉ cần ngươi quay đầu, sẽ còn nhìn thấy những Thượng Thanh thần tông này, Thanh thành Thượng Thanh khí tông này, Long hổ thiên sư đạo này, toàn cố hữu cựu giao nói nói cười cười, có gì không tốt?"
Đột nhiên khoé mắt buồn rầu, thất thanh thở dài nói:
- Ai gia, suýt nữa ta quên mất, ngươi với Sở Thiến Đế bị luyện thành nguyên anh kim đan, đều phải hồn phi phách diệt, thoát ly khỏi luân hồi, sao còn có thể tới địa phủ thăm bằng hữu đây?
Nàng cười một tiếng yêu kiều, không nhìn Sở Dịch một lần nào nữa, toàn tâm chú ý để niệm chú niết quyết, giải ấn Thiên Xu kiếm.
Thần kiếm từng thốn một được kéo ra, hồng lô lạch cạch rung mạnh, bích quang khí lãng phi vũ tứ phía, đem dung mạo điềm mỹ kiều mị của nàng phản chiếu thành vừa xinh đẹp vừa quỷ dị.
Qua một nửa khắc chỉ nghe "đinh" một tiếng to, đá vỡ bắn ra khắp nơi, một đạo bích quang điện phi vũ phóng lên, chiếu mọi người đều không thể mở mắt.
"đang"
Chúng nhân lạnh người, thần kiếm đã bị phong ấn vài nghìn năm cuối cùng đã xuất hiện tại nhân gian.
Phiên Phiên vừa kinh vừa hỷ, ngưng thần nhìn Thiên Xu kiếm, cúi người xuống, ngón tay như búp hành run rẩy nhẹ vuốt thân kiếm, tay nắm lấy chuôi kiếm ngọc thạch:" boong" một âm thanh nổi lên, khanh khách cười to nói:" Xu Thiên kiếm! Ta đã rút được Thiên Xu kiếm"
Bên cạnh, hai người thiên tiên yêu nữ mặt hiện sắc vui mừng, cùng quỳ xuống, kiều thanh nói:
- Cung hỷ chưởng môn nối tiếp có được thiên hạ đệ nhất thần binh!
Phiên Phiên mặt cười như hoa, ngón tay bắn ra, thần kiêm long ngâm chói tai, gỉ đồng lả tả rơi xuống, thân kiếm bích quang lấp lánh, lưu lệ chói mắt, cùng đôi mắt xanh trong suốt của nàng phản chiếu lẫn nhau.
Nàng thu ba lưu chuyển, trầm ngâm cười ngưng thị nhìn Đường Mộng Yểu bên cạnh hồng lô, nhu thanh nói:
- Đường tiên tử, cung hỷ ngươi, ngươi là người đầu tiên Thiên Xu kiếm giết trong vòng một nghìn năm nay."
Nàng mặc niệm kiếm chú, tay không xoay chuyển múa quyết.
Sở Dịch vừa kinh vừa sợ, quát to:
- Yêu nữ, dừng tay...
"hiu"
Thần kiếm nhanh như thiểm điện bay ra, bao quanh Đường Mộng Yểu khua lên một đạo bích quang hình vòng cung, sau đó lại rung lên một tiếng "đang", dừng lại trên không trung, kiếm mang biến mất.
Đường Mộng Yểu run nhè nhẹ vừa ngượng vừa giận, gương mặt đột trở nên hồng như ráng chiều, run giọng nói:
- Yêu nữ, ngươi muốn giết cứ giết, sao phải làm nhục ta làm gì...
Tiếng nói vừa dứt, âm thanh " Rin rít" vang lên không ngừng, đạo bào màu thuý lục của nàng đột nhiên bị rách thành vô số đường.
Trong lúc này, tơ vải bay tung tứ tán, ngọc thể như linh lung phù đột khoả thân ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong sáng hơn tuyết làm Sở Dịch cặp mắt như hoa lên.
Sở Dịch như có sét đánh bên tai, "Á" lên một tiếng mặt hồng tai đỏ, muốn lập tức nhắm mắt lại, Nghe Sở Cuồng Ca ha ha cười nói:
- Tiểu tử có sắc tâm không có sắc đảm, không có phong mang của quả nhân. Hắc hắc, có tiện nghi không chiếm là thằng ngu, hình ảnh loã thể của đương kim đệ nhất ngọc nữ chưởng môn sao có thể không nhìn?
Một thời gian, Sở Dịch không thể tự chủ, ánh mắt dường như đã bị đông kết lại, muốn nháy cũng không được. Khoảng cách rất gần, đôi tuyết nhũ đầy đặn vun cao rung động, tự như đu qua đu lại không ngừng trước mắt hắn.
Sở Dịch chính trong tuổi khí huyết phương cương, chưa bao giờ được thấy thiếu nữ loã thể, hà huống chi là một thiếu nữ đạo cô xinh đẹp như hoa. Lập tức huyết mạch bí trương, miệng nẻ lưỡi khô, run giọng nói:
- Đường tiên tử, ta... không thể dừng được... ta không phải cố ý nhìn nàng thật ra... thật ra là không thể tự chủ...
Đường Mộng Yểu nghe nói dường như ngượng đến nỗi không thể chịu đựng, đỏ hồng đến tận mang tai, nhắm hai mắt lại, nước mắt lã chã chảy xuống, trong lòng bi khổ ngượng tức, hối hận không thể lập tức chết đi.
Phiên Phiên cười khanh khách nói:
- Sở công tử, nàng ta cũng đã thấy ngươi loã thể, không phải là hoà hay sao, khẩn trương cái gì? Nhìn thấy lễ hiến tế thần kiếm, tự nhiên cần can can tịnh tịnh, không mặc một sợi vải.
"ô ôô"
Chính lúc này, ngoài động đột nhiên xa xa truyền lại hai tiếng tù giác thê lệ cao vút, chính là "thương huỷ song long giác" của Lãng Khung công chúa tỷ muội.
Tiếng tù nổi lên vang vọng như một tràng hung thú nộ hống kinh thiên động địa, làm màng nhĩ Sở Dịch đau đớn, tâm trung đại hàn. Quay đầu nhìn lại phía sau, xuyên qua động khẩu, dường như có thể nhìn thấy ngọn Liên Hoa phong xa xa.
Bầu trời sao xanh thẫm mênh mông thăm thẳm, đỉnh núi huyền quang xung thiên thôn thổ, hoa lệ rực rỡ, tuyệt đẹp vô cùng. Trên không trung, thiên vạn hung cầm bay lượn vòng tròn, hắc sắc như trùng trùng mây đen, cuồn cuộn bay lên, phát ra tiếng hống chấn nhĩ.
"oanh long long"
Liên hoa phong chấn động mãnh liệt, tưởng như cùng ngọc nữ phong ở xa xa rung chuyển, đất đá rơi lả tả xuống đất.
Đột nhiên, một đạo kim quang rực rỡ theo đỉnh núi phun mờ lên phía trời cao, hóa thành một con cự long giương móng bay vút lên trời cao xé mây bay mất.
Tiếp đó, từng đạo ánh sáng sặc sỡ bùng nổ phi vũ, theo nhau biến thành hình dạng của thập nhị bát hung thú, từ bốn phương tám hướng bay lên rồi biến mất. Vài vạn phi cầm hùng hăng hống lên, theo tứ phía bay đi.
Hai tiên thiên tiên yêu nữ đại hỉ, cười nói:
-" Chưởng môn, đại công cáo thành, tứ linh trai tế kết thúc rồi.
Phiên Phiên khuôn mặt sáng lên, khanh khách cười nói:
- Từ đêm nay bắt đầu, nhị thập bát túc tẩu thiên hạ, tứ hải vĩnh viễn không còn ngày yên ổn...
Tiếng nói vừa dứt, Đường Mộng Yểu đột nhiên " oa" một tiếng phun ra một hơi tiên huyết, co chân nhỏm dậy, trên tay nắm Thiên Xu kiếm, nhắm về phía đồng lô chạy tới.
Lục quang điện thiểm, hàn khí sâm nhiên phả vào mặt.
Sở Dịch vô cùng kinh hãi, chỉ sợ nàng trong lúc quá ngượng, tự sát tiết hận.
Từ trong đan điền vọng ra tiếng Lý Chí Nghi kinh hỉ kích động hét lên:
- Hảo nha đầu! Nha đầu thông minh! Ngu lão thái bà dạy được một con nha đầu thông minh đấy!
Sở Dịch "a" lên một tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ; Nàng định đả khai thiên địa hồng lô, phóng thích mình ra."
Phiên Phiên vừa kinh vừa nộ, quát nói:" Tìm chết!"tay áo xanh xoay phất, lục quang nộ phóng, thanh đồng nguyệt nha sản liền hoá thành Thanh giáp li long, quái điểu phi vũ, trực tiếp phả tới.
Đường Mộng Yểu ngón tay búng ra, Thiên Xu kiếm rời khỏi tay phi xuất, tiếp tục hướng về phía đồng lô, còn mình thì xoay mình quay lại, song thủ phi vũ, tạo ra một khối lục quang cầu mầu xanh nhạt, hướng tới Thanh giáp ly long phi quyển bay tới.
"đang"
Khí quang bộc phát, Ly long bay lượn trên không, Đường Mộng Yểu lại phun ra một ngụm tiên huyết, rơi xuống bên ngoài vài trượng, mặt trắng như giấy, chỉ muốn ngất đi.
Nàng thừa lúc Phiên Phiên không phòng bị dùng lưỡng thương pháp thuật miễn cưỡng khai thông kinh mạch, kỳ kinh bát mạch dĩ nhiên trọng thương, lại còn dám tay không ngạnh tiếp, sao có thể trụ vững được.
Khi Phiên Phiên liếc mắt nhìn sang, kiếm quang đã như hồi toàn điện vũ, trong khoảnh khắc, thần kiếm tự mình bay vòng quanh hồng lô.
"Rít, rít" liên thanh, long hổ đệ nhất thần nê bị kiếm khí sở kích, chớp nhoáng rung nứt.
Nàng tim trầm xuống, thầm hô không hay, lập tức phiên thân xoay mình, cấp tốc như điện chạy ra ngoài động, cánh tay trần trắng như tuyết thổi ngọc địch.
Chịu lục phách địch thanh tấn công, Thanh li cự long cuồng tính đại tác, lắc đầu gầm thét, cuộn dẫn từng đợt sóng khí, hướng đến trước thiên địa hông lô gầm gào.
"Đinh" một tiếng, Thanh đồng lô rung chuyển loé sang, đột nhiên quay tròn trên không trung.
Trong tiếng hò hét đồng thanh của hai người Sở, Lý, Sở Dịch bàn chân như có gió, chân khí bốc cao, thân bất do kỷ quay vòng trôn ốc thoát ra khỏi hồ lô, tả thủ nắm lây chuôi kiếm của Thiên Xu kiếm vù vù múa loạn, xoay vòng đá thêm một cước.
"Đinh"
Tử quang bích quang từng đợt dâng lên, chính diện đánh vào sừng nhọn của thanh ly cự long
Trong tiếng oanh long chấn động không trung, thanh quang khúc xạ đi khắp nơi, Ly long bi hống, phản xạ lên trời, khoảnh khắc làm đỉnh tường nứt ra một đại động, phá thẳng lên trời sao, trong ánh trăng nhàn nhạt trở lại thành cái xẻng đồng, du du phiêu chuyển,
Trong động sóng khí bạo vũ, đánh vỡ đá bay ra tứ phía, hai tiên thiên yêu nữ mắt hoa lên, còn đang không biết có chuyện gì xảy ra, đã bị chấn đụng vào tường đá, ngọc nát hương tiêu.
Phiên Phiên lồng ngực tắc nghẹn, lục phách địch đồng thời lạc điệu, hướng lên trời phun ra một đạo huyết tiến, bay người ngã ra sau, tà áo xanh như chiếc lá sen phấp phới, cấp tốc rơi xuống phía dưới huyền nhai.
Sở Cuồng Ca ha ha cười to:
- Tiêu nha đầu, ngươi không phải muốn biến ta thành nguyên anh kim đan ư? Kim đan chưa thành, ngươi định đi đâu chứ?
Trong tiếng cười, Sở Dịch không do tự chủ bay đến động khẩu động khẩu, theo phía dưới huyền thò tay tìm kiếm rồi chộp một cái, chưởng tâm lập tức xuất hiện một vòng quang y khí toàn màu bích lục, xoay chuyển theo hình xoắn ốc, như thiểm điện chiếu sáng nơi hốc núi đen tối.
"Hô"
Phiên Phiên bị lục quang cuốn bay lên, không một chút sai lệch rơi vào hữu chưởng của Sở Dịch, bị hắn chộp trúng cổ giơ lên cao, toàn mềm nhũn, không thể động đậy.
Tất cả như điện quang thạch hoả, trong thời gian một hơi thở đã thành công.
Khi Sở Dịch định thần lại, chỉ thấy mình tay trái nắm thần kiếm, tay phải cầm Phiên Phiên yêu nữ, ngang nhiên đứng tại động khẩu.
Đường Mộng Yểu yếu đuối mềm nhũn nằm co trên mặt đất, trong lòng vừa kinh hãi vừa hoan hỉ, thở phào một hơi, nhưng ẩn ẩn lại cảm giác một chút bất an. Nhìn bóng Sở Dịch khoả thân ngạo nhiên đĩnh bạt, mặt như bốc cháy, quay đầu không dám nhìn tiếp.
Lúc này gần sáng, chính là lúc tối tăm lạnh lẽo nhất trong đêm, đứng tại động khẩu, thiên địa mênh mông, sương mỏng giăng đầy, hàn phong gào thét khiến thân cây rung động. cành tùng xào xạc, mạt tuyết bay khắp nơi.
Tiếng lục phách địch thê lệ vẫn còn vang vang trong khu núi, các đỉnh của Hoa sơn trở lại yên tĩnh, qua một nửa khắc sau, Trên Liên hoa phong tiếng tù hiệu thổi dài, tiếng trống vang to, tiếng reo hò như sóng biển cuộn lên. Hoả quang lấp lánh di động, vài nhân ảnh bay ngang trời, hướng về phía Ngọc nữ phong đi tới.
Sở Dịch kinh sợ, thầm hô không xong, tiếng địch của Tiêu yêu nữ nhất định là tín hiệu cầu viện. Vừa thoát hổ huyệt, lại thấy sắp chui vào hang sói.
Tuy nhiên, đạo ma nhị tiên trong đan điền dường như không nghe thấy gì, Chí Chí Nghi cực kỳ kích động, ha ha cười nói:
- Thiên Xu kiếm. Đây là phong ấn thanh linh của Thiên Xu kiếm! Hiên Viên lục bảo ta đã có quá nửa rồi!"
Sở Dịch tay trái bị hắn khống chế, nắm chặt thần kiếm, cứ múa xoay tròn trước mắt, thanh quang như thiểm điện chói mắt, dần dần trên lưng kiếm hiện ra những thượng cổ triện văn nhỏ như con ruồi.
Sở Cuồng Ca dường như đối với thần kiếm không có hứng thú lắm, thao túng tay phải của Sở Dịch, cứ bóp cổ Phiên Phiên từng thốn từng thốn một, cười mỉm nói:
- Quả nhân vô tật, quả nhân háo sắc. Tiêu nha đầu, vưu vật như ngươi, quả nhân nguyên lẽ nào lạt thủ tồi hoa (tàn nhẫn bẻ hoa), chỉ là hôm nay không giết đi ngươi, khó có khả năng bình ổn nỗi hận của quả nhân.
Tiếng cười ghê rợn có thể so sánh như có cơn gió lạnh trước bình minh xuyên thấu xương, nghe thấy Sở Dịch da gà liên tiếp nổi lên.
Phiên Phiên thở không được hoa dung tím tái, đầu lưỡi hơi hơi thè ra.
Sở Dịch tâm địa thiện lương, thích trừ cường phù nhược( tiêu diệt kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu), đối với yêu nữ này tuy là trong đầu có hận, nhưng giờ đây thấy nàng trước mặt chỉ một xích tình trạng thống khổ không giúp được, mọi hận ý lập tức tiêu tán thành mây khói. Nhất thời ý tội nghiệp dâng lên, không chịu được nói:
- Tiền bối, yêu nữ này tuy đáng hận, nhưng chỉ là một cô nương, lại là vãn bối, cần gì phải làm tổn thương tính mệnh nàng. Lập tức giết nàng là thắng cũng không vinh dự, để anh hùng trong thiên hạ cười nhạo.
Sở Cuồng Ca "Í" một tiếng, ha ha cười to:
- Tiểu tử, ngươi còn bảo quả nhân phải thương hương tiếc ngọc. hắc hắc, nàng ta trước tiên muốn dùng ngươi tế kiếm, lại còn đem ngươi thiêu thành thiết bản xà nhục (thân xà rắn như tấm thép), ngươi còn từ tâm nương tay?
Lý Chí Nghi mắng:
- Thư ngốc tử, yêu ma quỷ quái người người đều phải diệt, đối với yêu quái nhân từ là hại người hại mình. Con bà nó, con tiểu yêu nữ này không biết đã hại chết bao nhiêu Đạo môn tu chân, chết đi trăm lần không hết tội. Nào nào nào!. Lão yêu quái, bóp cổ cho nó chết đi, bóp luôn cả phần ta nữa.
Sở Dịch nhìn thấy tay mình không nghe lời, bóp cổ nàng càng lúc càng chặt, vừa kinh hãi vừa giận dữ, to giọng nói:
- Lý chân nhân, trời cao có đức hiếu sinh, cho dù có là yêu ma, cũng có cơ hội hối cải sửa mình. Con đường tu chân đều quy về một lối, chỉ cần không phạm vào thiên lý thì đó là chính đạo. Đạo không phân ở sự khác nhau giữa nhân thú, không phải ở phương pháp luyện công là ở trong lòng. Tưởng ngài đã ham tàn sát như thế, là dùng cờ thế thiên hành đạo mà làm việc nghịch thiên, với yêu ma này có phân biệt ở chỗ nào? Cùng học thuyết của đạo gia thiên nhân hợp nhất, vô vi tự nhiên có giống chỗ nào?
Đường Mộng Yểu ở trong động nghe thấy lời này, trong lòng chấn động nhẹ, đôi mắt đẹp ánh lên thần sắc ngạc nhiên. Đạo lý này này nàng đã từng nghĩ qua, chỉ là cùng quan điểm hàng ngày sư phụ dạy bảo 'đạo ma lưỡng cực, không đen tức là trắng' có không hợp, nên không dám nghiên cứu sâu. Bây giờ nghe thấy, lập tức cảm thấy lòng có chút xót xa, đối với thiếu niên thư sinh này phát sinh kính trọng.
Sở Cuồng Ca nghe thấy trong lòng đại khoái, to giọng cuồng tiếu:
- Nói rất hay, nói rất đúng! Hay cho một câu sự khác nhau của đạo ma không phải ở sự khác biệt của nhân thú, không phải ở phương pháp tu luyện mà ở trong tim!
Lý Chí Nghi cứng miệng, nhất thời không biết nói lời nào phản bác, chửi rằng:
- Tên tú tài nghèo này cưỡng từ đoạt lý, biết cái gì. Con bà nó, thiên hạ này vì những vu hủ thư sinh như bọn ngươi nhiều quá nên mới hỗn loạn thế này, chuyện vô lý như...
Sở Cuồng Ca ha ha cuồng tiếu:
- Thông đúng không đúng! Nguyên là vì những người như lão mũi trâu ngươi, tự cho mình là chính thống quân tử đấng cứu thế, lão đem tiêu chuẩn chó của ngươi để nói người khác hỗn đản quá nhiều, làm cho ô yên chướng khí, tử khí trầm trầm. Hắc hắc, tiểu tử, ngươi đã nói vậy quả nhân nể ngươi một lần giữ lại một mạng cho con nha đầu này!
Nói đến câu cuối cùng, tay phải Sở Dịch liền thả lỏng ra.
Phiên Phiên a lên một tiếng, khuôn mặt tím tái lập tức chuyển trắng, ho liên hồi
Sở Dịch đại hỉ, vừa định nói, Sở Cuồng Ca đã lại hắc hắc cười:
- Quả nhân tung hoành thiên hạ hơn một trăm năm, đến như thượng hoàng đại đế cũng không làm gì được ta, lần này bị bọn ngươi hại đến nhục thân hoá thành mây khói, suýt nữa thì cô hồn dã quỷ cũng không thành. Hắc hắc. Sỉ nhục lớn như thế không báo, ta sau này làm sao đứng trong tam giới. Nha đầu, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Thoại âm vừa dứt, phốc một tiếng, Sở Dịch hữu thủ như thiểm điện áp vào bụng dưới của Phiên Phiên, hút nàng lên không trung.
Phiên Phiên cả người run nhẹ, trong đôi mắt đẹp hiện lên thần sắc kinh nộ sợ hãi, môi anh đào run run, muốn nói nhưng không phát ra được tiếng, trên mặt huyết sắc đột nhiên biến mất, vùng bụng mềm mại đột nhiên rung động mạnh. Ngăn bởi y phục, nhưng hắn ẩn ẩn có thể nhìn thấy từng vòng hồng quang tử tuyến cấp tốc xoay vòng tụ tập.
Sở Dịch chính lúc đang ngạc nhiên, nghe thấy Sở Cuồng Ca ha ha cười nói:
- Tiểu tử, quả nhân giúp ngươi thải dược luyện đan, tu bổ nguyên khí!
Lời nói vừa dứt, Sở Dịch ban tay đột nhiên trương lên đau đớn, một cỗ chân khí yêu di cường phái từ bụng yêu nữ nhập vào lòng bàn tay hắn, dọc theo thủ dương đại tràng kinh rẽ chuyển nhiều lần, liên miên bất tuyệt trực tiếp xung đến đan điền, đồng thời đan điền trương lên mãnh liệt, đan đỉnh bắt đầu cấp tốc chuyển động xoay tròn.
Lý Chí Nghi kinh ngạc hét to:
- Lão yêu quái, ngươi làm cái gì đấy, cần giết thì cứ giết, cần gì phải lấy nguyên thần của nó!
Sở Dịch giật mình, mình đầu tiên đã nuốt nhầm một xà đan của giác mãng ma tổ đã biến thành phi ma phi yêu, lại thêm lần này, nếu như còn hấp nhập xong nguyên thần của yêu nữ này nữ, không hiểu sẽ thành như thế nào? Hắn vừa kinh vừa nộ, hét lên nói:" Tiền bối người..." hô hấp nghẹn lại, nửa câu chưa kip nói lập tức đã bị chân khí đang mạnh mẽ xông vào áp chế. Trong hoảng loạn cố gắng tập trung lực tranh động hữu thủ, chỉ muốn động đậy một ngón tay, mà không hiểu có được không.
Sở Cuồng Ca cười nói:
- Lão ngưu tử, nguyên anh của ta với ngươi còn bị khốn trong đỉnh, trong hồ lô, bảy bảy bốn mươi chín ngày nếu như không thể ra, tự nhiên sẽ hoá thành âm dương lưỡng khí. Ngươi muốn cùng quả nhân ta ở trong ngươi, ngươi ở trong ta, nhất định muốn hồn phi phách tán sao? Nếu như không muốn, sao không mau cùng quả nhân hấp thật nhiều nguyên đan, hợp lực ra ngoài.
Lý Chí Nghi đại nộ, thét lên:
- Nhảm nhí! Nếu như đạo gia ta nếu như dựa nào hấp thụ nguyên đan của yêu nhân ma nữ mới có thể trốn ra khỏi đỉnh, hồ thì ta thà cùng lão yêu quái ngươi đồng quy vu tận. Nếu không ngừng tay, ta lập tức lấy con yêu nữ này ra thử kiếm.
Thanh quang loé sáng, tay trái Sở Dịch nắm Thiên Xu kiếm, nhắm cổ Phiên phiên đâm tới.
Sở Dịch vô cùng sợ hãi, trong khoảnh khắc như điện quang thạch hoả nghĩ trong đầu:" Yêu nữ này nếu như chết, ta hỏi ai để tìm tiên muội ở đâu?" linh cơ nhất động to giọng hét to:
- Dừng tay, giết chết ả rồi, người không thể biết Tử Vi chân nhân cùng Lăng ba tiên tử đang ở đâu nữa!
Câu này còn hữu dụng hơn một trăm câu thuyết giáo.
Tay trái của hắn lập tức ngừng lại, chỗ kiếm mang chỉ vào trên cổ trắng như tuyết mượt mà của Phiên Phiên thấm ra một giọt huyết châu, tiên diễm chói mắt.
Sở Dịch thở phào một cái, biết đã nắm đúng chỗ, tiếp tục nói:
- Lý chân nhân, trước mắt Ma môn chính là đang tiến phạm Đạo môn các phái, người giết yêu nữ này, không còn có thể tra hỏi âm mưu bên trong được nữa! Thế không phải là tự mình bịt mắt mũi lại sao?
Lý Chí Nghi giật mình, khô khan nói:
- Con bà nó, Xú tiểu tử, kể như ngươi nói có lý! Uy, lão yêu ma, còn không mau thả yêu nữ đó ra, nếu còn không nghe, ta không khách khí nữa đâu.!"
Sở Cuồng Ca không để ý tới, tiếp tục dùng tay phải Sở Dịch hấp thụ chân nguyên của Phiên Phiên, ha ha cười nói:
- Thế à! Ngươi có thể làm gì được ta như nào! Hiện tại ta với ngươi ở trong một cơ thể, không lẽ ngươi có thể giết mình sao?
Thôn thần hấp chân đại pháp của hắn vốn đã độc bá Ma môn, bây giờ lại có Thái Ất nguyên chân đỉnh, Càn khôn nguyên cương hồ tương trợ, uy lực đúng là kinh nhân. Trong thời gian nháy mắt, chân khí Tiêu Phiên Phiên đã bị hấp thụ đến ba thành.
Phiên Phiên khuôn mặt thông minh càng lúc càng trắng, hơi thở mỏng nhẹ như tơ, đôi mắt đẹp trong sáng đầy bi nộ sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy xuống mặt đất.
Đối với người tu chân mà nói, cùng với tử vong, nguyên thần đan khí bị mất cũng đáng sợ không kém.
Nếu như lúc gần chết, có khả năng thông qua phương pháp bỏ đi nhục thể, chuyển thế đầu thái, tiếp tục tu luyện. Vô luận thế nào, chân khí được tích tụ ở kiếp trước cũng có khả năng bảo tồn được quá nửa.
Nhưng nếu nguyên thần khí đan bị hút sạch, không chỉ gần với ý nghĩa cả đời tu luyện tan hành bọt nước, thậm chí hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục.
Lý Chí Nghi thấy hắn ngang ngược như thế, đại nộ quát to:
- Con bà nó, lão đạo ta khổ công đả thông nê cung huyền khiếu của tên tiểu tử này, không thể để cho lão yêu quái ngươi đảo hành nghịch thi (làm ngược lại), biến hắn thành yêu ma được. Nếu còn không ngừng lại, ta giết tên tiểu tử này thật đấy!
Âm thanh vừa dứt, tả thủ Sở Dịch thần kiếm cắm lên mặt đất, lập tức đưa tay lên phía trên, chẹn vào yết hầu của mình, bóp hắn mặt hồng tai đỏ, hô hấp không được.
Đường Mộng Yểu a lên kinh hô một tiếng thất thanh, không ngờ sự tình đột nhiên lại diễn biến thành như thế. Liêu xiêu đứng lên, nói:
- Lý chân nhân, người... người...!
Sở Cuồng Ca sợ run, không tin được hắn lại có thể thật sự ngoan cường như thế, cười to nói:
- Hay thật, hay thật! Không tưởng được một Linh Bảo tán tiên tự xung hành hiệp trượng nghĩa lại lạm sát vô cớ! Giết đi, cứ giết đi! Cũng tốt để quả nhân được khai nhãn.
Lý Chí Nghi giận quá hóa cười:
- Con bà nó, ngươi tưởng đạo gia không dám sao? Tên tiểu tử nay là thân tản tiên, trong óc lại đầy những ý niệm hồ đồ. Nếu như để ngươi biến hắn thành yêu ma, hoạ hại nhân gian, không bằng nhanh chóng kết thúc tính mệnh của hắn, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Giết một người để cứu thiên hạ, sao lại phải tính toán nhiều.
Sở Dịch trợn mắt nhìn tay trái của hắn làm hắn tắc thở muốn chết, tay phải của hắn lại liên miên không ngừng hấp thu chân khí của yêu nữ vào đan điền, tự hắn đối với những chuyện này lại không thể làm được gì. Trong một lúc lòng chua xót khổ sở, chỉ cảm thấy thiên hạ không còn chuyện hoang đường hơn thế này.
Đường Mộng Yểu mắt thấy Sở Dịch lưỡi thè càng lúc càng dài, vừa sợ hãi vừa nôn nóng, nghĩ đến hắn lúc trước vì mình biện giải, dùng lời nói bảo hộ, trong lòng trăm cảm giác lẫn lộn, vô cùng hoảng loạn.
Trong lúc cấp bách, nàng loạn vơ lấy quần áo nát bươm trên đất mặc vào, lẩy bẩy lập cập đi đến phía trước, cố gắng nắm lấy tay trái Sở Dịch. Thét lên:
- Lý chân nhân, Sở công tử tâm địa thiện lương, đối với chuyện này không có quan hệ, người mau thả tay ra...
Sở Dịch trước mắt nổ sao, thị tuyến càng lúc càng mơ hồ, cảm thấy tâm phế trương lên khó chịu, chỉ muốn bộc phát ra ngoài, hoảng hốt sợ hãi nghĩ:"Thiên hạ cách chết thiên kỳ vạn quái, nhưng bị chính mình bóp cổ chết chỉ sợ chỉ có mình ta, không có ai có người thứ hai."
Đúng lúc này, tiếng hô khướu vang lên tứ phía, ven núi trước mặt nhân ảnh thấp thoáng, đoàn Ma môn truy binh thú nhất đã như đàn ong truy tới.
Chỉ nghe thấy một âm thanh sắc nhọn âm tà cười nói:
- Í, đây không phải là Mao sơn chưởng môn Đường tiên tử hay sao? Đường đường Thượng Thanh tiên tử, sao lại có thể thâm canh bán dạ cùng một nam nhân, trốn tại nơi Ngọc nữ động lý tối đen thế này, không phải là đang học ngắm sao ngọc thổi tiêu đó chứ?
Ma môn quần yêu lập tức ồ lên phát xuất tiếng cuồng hô quái tiếu dâm ô,
Lại có người nói rằng:
- Không đúng, không đúng! Ta nhìn nàng y phục không chỉnh tề, lại nắm lấy tay tên tiểu dâm tặc đó khổ sở cầu xin, nhất định hắn sau khi vui sướng, một cước đá nàng đang ngơ ngác ra, chuyển hoài bão sang cửu thần tiên tử của chúng ta.
Đường Mộng Yểu khuôn mặt yêu kiều đỏ hồng, vừa ngượng vừa phẫn nộ, run lên vì giận dữ.
"Rít" Xuân thuỷ kiếm xuất ra khỏi vỏ. nhưng nàng kinh mạch bị thương, kiếm khí quang mang còn xa mới cường thịnh như lúc bình thường.
Sở Dịch giật mình, giờ mới nhớ ra mình y phục một sợi cũng không có, trong hoảng hoảng hốt hốt tự trách:" Đường tiên tử một lòng cứu tính mệnh ta, lại bị ta liên luỵ, thanh danh bị huỷ, còn phải vô lý chịu bọn yêu ma sỉ nhục...?" vừa ngượng ngùng khẩn trương, lại vừa phẫn nộ đau khổ.
Trong lúc mơ hồ, chỉ nghe thấy Sở Cuồng Ca hô hô cười một tiếng:
- Lão mũi trâu, mấy con ruồi vo ve này đúng thật là khó chịu quá, chúng ta giết bọn chúng trước rồi nói tiếp.
Tay phải lập tức vung lên.
Phiên Phiên kêu lên một tiếng thất thanh, lập tức bị ném bay ra ngoài vài trượng, rơi xuống ngồi ở góc động, vẫn còn kinh hồn chưa dứt, toàn thân mềm nhũn vô lực, run nhè nhẹ, không biết là vì giận dữ hận thù, hay là vì còn sợ hãi khủng khiếp.
Lý Chí Nghi lạnh lùng cười:
- Tốt, Đạo gia ta đã nhịn nhục mấy ngày, giờ đang ngứa tay con bà nó đây!
Tay trái Sở Dịch lại lập tức thả ra, hắn "a " lên một tiếng, lùi ra sau vài bước, mũi họng lập tức thông suốt, không khí ào ào di chuyển vào như là được giải thoát. Hắn lặng lẽ mở mắt, từng hớp từng hớp to ngáp ngáp hít thở, trong đời lần đầu tiên phát giác không khí xung quanh lại ngọt ngào trong sạch đến như vậy.
Đường Mộng Yểu vui mừng, run giọng nói:" Sở công tử, người..." không hiểu nghĩ đến cái gì, khuôn mặt đột nhiên chuyển hồng, muốn nói lại dừng.
Bên ngoài động, một tên yêu nhân vẫn còn phừng phừng hét lên:
- Con bà nó, theo ta xem tên tên đáng hận nhất là tên tiểu dâm tặc này đã chiếm được tiện nghi lại còn lắm lời. Hưởng tận phúc của con người xong rồi, lại cứ đứng khoả thân ở tại động khẩu, bóp cổ mình như là đau đớn vô bì, đó không phải thành ra khinh chúng ta là chưa vợ hay sao? Thật là muốn nhịn cũng không thể nhịn được!
Quần ma cuồng tiếu, theo nhau hét lên:
- Không sai! Không bằng chúng ta bắt lấy tên tiểu dâm tặc trần truồng này, sau đó lại hảo hảo an ủi Đường tiên tử, làm tươi mát tâm hồn khô cạn đang thụ thương của nàng?
Sở Cuồng Ca to giọng cuồng tiếu cười nói:
- Con người đến trần gian, vốn đã là trần truồng đi đến không mảnh vải, bọn ngươi "tiểu vương bá cao tử" (câu nói xấu) ầm ầm ĩ ĩ nói cái gì? Để quả nhân cởi hết con bà bọn ngươi ra!"
lời nói chưa dứt, một cỗ chân khí hùng hồn xông lên tay phải của Sở Dịch.
Sở Dịch không tự chủ được quát to một tiếng, bay ra khỏi động, từ lòng bàn tay thanh quang phóng ra, phách không quét ngang, một đạo hoả diễm quang đao xoắn tròn bạo vũ.
"oanh" trước vách núi như bị thiểm điện chiếu qua, đột nhiên biến thành màu xanh tím.
"Bùng bùng bùng!"
Trong phương viên mười hai trượng bùng phát sóng thanh quang xanh đậm thoáng ngả sang màu lục hùng dũng, mấy mươi Ma môn yêu quái gào thét thảm thiết, theo nhau phiên thân rơi xuống, trên người hoả diễm phừng phừng, y phục thoáng chốc bị đốt cháy sạch sẽ. Mười mấy người quả nhiên biến thành trần truồng không một mảnh vải, bị thiêu thành phồng da cháy xương.
- Thái ất ly hoả đao!
- Con bà nó, Thái Ất thiên đế... hắn... hắn không chết!
Bọn người Ma môn vô cùng kinh hãi, vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, vội vàng vỗ không ngừng để dập hoả diễm trên thân, thay nhau bay lùi ra ngoài mười trượng, kêu gào loạn như nổ xoong (?).
- Quả nhân mà chết, Diêm La vương không phải là phải thoái vị nhượng hiền sao? Hắn có dám thu nhận quả nhân không?
Sở Cuồng Ca ha ha cuồng tiếu, thủ chưởng của Sở Dịch phiên phi quét ngang, lại liên tiếp thi triển Thái Ất ly hoả đao.
Bích lục quang đao khí thế cuồng mãnh như lôi đình điện tảo, đi đến đâu, sơn thạch nứt ra đến đó, hoả diễm bay loạn trong không trung, yêu nhân theo nhau hoảng loạn thối lui.
Trong tiếng hô khiếu, trên không lại có bóng người bay đến, đội Ma môn truy binh tiếp theo đã đến nơi, ít nhất có tám chín mươi người.
Lý chí Nghi tay phải ngứa ngáy khó chịu, lại sợ bị Sở Cuồng Ca tranh trước, nói:"Sở yêu quái, tên tiểu yêu này giao cho đạo gia ta! Để ta lấy tế thiên hạ đệ nhất thần kiếm!"
Tay trái Sở Dịch đột nhiên trương lên, chân khí thao thao bất tuyệt xông lên, ngón tay biến hoá múa tròn, trong miệng cấp tốc niệm đến những chú ngữ tự mình nghe cũng không hiểu.
"Đinh"
Thiên Xu kiếm cắm đang nghiêng trên mặt đất thanh quang đại thịnh, đột nhiên rút khỏi mặt đất bắn mạnh ra ngoài, quang mang liễm diễm, phong lôi gầm rú, như sấm sét hoành không phi vũ, trời đất lập tức trở thành màu xanh nhạt sáng chói.
Ma môn quần yêu vô cùng sợ hãi, thất thanh hét to:
- Thiên Xu kiếm!
Tiếng thét kinh ngạc nhanh chóng biến thành tiếng hét thảm. Thanh quang tung hoành lấp loáng, trong khoảnh khắc đã có mấy mươi đầu lâu đầy máu bay lên không trung, rơi ra tứ phía.
Lý Chí Nghi ha ha cười to nói:
- Bắc đẩu lan can nam đẩu tà, yêu ma quỷ quái hồi lão gia!
(sao bắc đẩu lên thì nam đẩu phải lặn, yêu ma quỷ quái mau về nhà???)
Ma môn chúng nhân nghe thấy thanh âm của hắn, lập tức kinh hô xao động một trận:
- Là Thái Ất lão đạo!
- Lão... lão ngưu tử ấy sao lại ở đây! Hắn không bị hồng lô thiêu chết rồi sao!
- Con bà nó. Người tốt không sống lâu, hoạ hại sống ngàn năm... ha...!
Trong những vị tiên của Đạo môn, Tử Vi chân nhân Trương Túc, Thái Ất chân nhân Lý Chí Nghi, Huyền chân tán tiên Đỗ Thải Thạch, Ngọc hư chân nhân Hư Tử Sở giết Đạo môn yêu tà nhiều nhất, vì thế bốn người này trong Ma môn thanh danh hiển hách nhất, hiệu xưng là Ma môn tứ sát.
Có nhiều yêu ma chỉ nghe thấy danh tự của bốn người lập tức "văn phong táng đảm, lạc hoang nhi đào" ( nghe tiếng gió cũng thấy sợ, lập tức chạy trốn")
Lúc này nghe thấy Lý Chí Nghi không cùng Thái Ất thiên đế đồng quy vu tận, đã không chết ở trong nhị thập bát túc động, lại cùng tử địch Sở Cuồng Ca cùng ở một thân thể, liên thủ chiến đấu... nỗi kinh hãi chấn khiếp của bọn người Ma môn là có thể tưởng tượng ra được.
Trong tiếng Lý Chí Nghi, Sở Cuồng Ca cuồng tiếu, Sở Dịch tay trái bắt quyết biến chuyển, Thiên Xu kiếm quang phi vũ, như phi long cất cánh, khí thế không thể đương, tay phải thái ất ly hoả đao mạnh mẽ, phong lôi trùng trùng gào rú, cuốn theo mọi thứ phía sau.
Một thời gian, đầy núi là tinh phong huyết vũ ( gió thịt mưa máu), xương thịt bay toán loạn, ngọc nữ phong biến thành một trường đồ tể khủng khiếp.
Hai người này tuy nhất đạo nhất ma, tính tình khác biệt, nhưng đều tâm tính ngạo ngạo, là những tản tiên sát tâm cực nặng.
Hơn một trăm năm tung hoành thiên hạ, hiếm khi gặp địch thủ, có bao giờ xin ai cái gì, thiếu ai cái gì.
Không ngờ lại đắm thuyền trong cống rãnh, bị Ma môn ám hại nguy hiểm sém chết. Môn đồ tử thương gần hết không nói, chính nhục thân của mình cũng hoá thành tro khói, biến thành cô hồn dã quỷ, nhiều ngày bị khốn trong đỉnh, hồ, bị chịu nhục khắp nơi, liên tục gặp quẫn, không biết đã khổ sở bao nhiêu.
Đến lúc này, những oán cừu hận chất chứa trong lòng như dung nham núi lửa, bùng nổ mạnh mẽ, yêu ma ngoài động tuy người đông thế mạnh, trong đó không thiếu những đệ nhất tuyệt đỉnh cao thủ tu chân, nhưng đương lại thế nào với đạo ma hai vị tán tiên thế như cuồng phong hợp lực chém giết.
kiếm quang khí lãng đến bất cứ nơi đâu thế như chẻ tre, huỷ hoại tất cả, đã không biết giết đi bao nhiêu người. Quần yêu bị thua như núi đổ, thối lui ra xa, không dám tiến lên phía trước.
Sở Dịch chỉ là một thư sinh, chưa bao giờ nhìn thấy một trường huyết tinh như vậy. Mắt nhìn chân tay mình không nghe điều khiển, giết người vô số, trong lòng vừa kinh hãi lại không biết làm sao, chỉ hét to nói Lý, Sở hai người dừng tay, nhưng bọn họ đang chém giết đến lúc hứng khởi, lẽ nào lại nghe lời một gã thư sinh.
Lý Chí Nghi trong lòng vô cùng sướng, nộ khí đã giảm nhiều, ha ha cười nói:
- Thống khoái, thống khoái! Thống khoái con bà nó! Đạo gia ta muốn giết bọn ngươi sạch sẽ để tế vong linh của Hoa sơn ta.
Sở Cuồng Ca ha ha cười dài:
- Thần môn của các người chỉ là cái mụn cóc, không lạ mũi trâu này coi khinh! Hắc hắc, ta Sở Cuồng Ca là nhân vật nào, những phế vật như bọn ngươi sao có thể cùng quả nhân đồng môn tịnh tu, đúng là làm nhục mặt thần môn thái tổ Xi Vưu đại đế!
Hai người đồng thanh cuồng tiếu, đều cảm thấy khoái chí.
Một đạo một ma tản tiên này có hơn một trăm năm sinh tử đối đầu, ác đấu không dưới năm mươi lần, họ giờ biết rõ đầu đuôi, trong đời lần đầu tiên hợp tác, không hẹn cùng giống nhau, không thể nói hết hàm sướng thống khoái như thế nào.
Bỗng nhiên, trong đáy tim hai người đều khởi lên một tia ý nghĩ tỉnh ngộ, một thời tuy bọn họ nghiến răng nghiến lợi đối đầu, nhưng dường như không có một chút thù hận nào.
Phiên Phiên yếu đuối ngồi ở góc động, đột nhiên phá lên cười khanh khách giòn tan:
- Đáng cười đáng cười, là Thái ất thiên đế cùng Thái ất chân nhân anh hùng vô địch, không ngờ chỉ đi bắt nạt bọn yếu đuối với mấy tên tiểu quỷ dốt nát.
Lý Chí Nghi run người, mắng rằng:
- Con bà nó, tiểu yêu nữ ngươi nói linh tinh gì đấy?
Phiên Phiên nghe thấy, khanh khách cười to, tự nói với mình:
- Giết rất tốt, giết rất hay! Trời sắp sáng rồi, lúc đó Trường An thành sẽ long trời lở đất. Nào là Thiên Thanh phái này, Thiên Sư phái này, Linh Bảo phái này, một nghìn lão mũi trâu lão đạo cô không biết có còn sống không?
Câu nói này làm chúng nhân lập tức giật mình tỉnh ngộ.
Đường Mộng Yểu sắc mặt trắng như tuyết, nhíu mày thấp giọng nói:
- Nàng ta nói không sai! Nhị thập bát túc ấn đã bị giải khai rồi, mục đích Ma môn tiến công Hoa sơn đã đạt được. Trước mắt khẩn yếu nhất không phải là cùng yêu nhân ngoài động chiến đấu mà là quay lại Trường An nhanh nhất, cứu bọn người Tử Vi chân nhân, liên hiệp Đạo môn các phái, cùng tính đại kế.
Lý Chí Nghi giật mình, lập tức thu hồi Thiên Xu kiếm, quát to:
- Yêu nữ, sư huynh ta hiện đang ở nơi đâu? Nếu không chỉ rõ địa điểm cho ta, đạo gia sẽ cho ngươi hồn phi phách tán.
Phiên Phiên yên nhiên cười mỉm, đôi mắt xanh trong lạnh như băng, nhu thanh nói:
- Tốt lắm, nơi đó hang rồng hổ huyệt, ngươi nguyện ý đi chết thì tốt quá, chỉ sợ ngươi không có gan đó.
Lý Chí Nghi ha ha cười to:
- Tiểu yêu nữ, ngươi đúng là con trâu cái sinh ra tám con trâu con, nói khoác hay lắm! Tam châu thập đảo, Bích lạc hoàn tuyền, có địa phương nào đạo gia không dám đến.
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy Sở Cuồng Ca ha ha cười nói:
- Tiếc thật, có gan thôi còn chưa đủ, còn phải có chân để đi nữa.
Lý Chí Nghi run người, tức giận nói:
- Lão yêu quái, ngươi nói cái gì?
Sở Cuồng Ca vô tư nói:
- Hiện tại hai chân của Sở tiểu tử rõ ràng không nằm trên thân của ngươi. Quả nhân không dễ dàng gì từ thiên địa hồng lô ra được, vì cái gì lại cùng ngươi lên đường đi tìm chết? Có tìm chết đi chăng nữa, vì cái gì phải phí tâm phí lực cứu Đạo môn cừu địch? Để bọn chúng đánh quả nhân hồn phi phách diệt?
"Ngươi..." Lý Chí Nghi bị hắn nói cho vừa nóng nảy vừa giận dữ, nghẹn họng không nói, tuy hận không thể đem Sở Cuồng Ca chặt thây thành vạn đoạn, nhưng không thể làm gì được.
Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu nhìn nhau cùng cười khổ. Lòng nghĩ hiện tại một cơ thể có ba chủ, tự mình có thể so với quái thú hai não của thái cổ đại hoàng, như là lão yêu quái già không động đậy được, đáy trời này không còn có ai có khả năng động đậy mình? Nhưng đặt vào tâm trạng Sở Cuồng Ca, về lý về tình, lão yêu quái đó xác thực không có lý do cùng Lý Chí Nghi đi cứu Đạo môn chư tiên. Trừ phi..."
Sở Dịch trong đầu nảy ra một ý, đột nhiên to giọng nói:
- Đúng rồi, hai vị tiền bối, ta có một kiến nghị lưỡng toàn kỳ mỹ, có thể làm lại tứ linh phong ấn, bình định thiên hạ, lại khả dĩ để cho hai vị đến được nơi muốn đến, thậm chí bạch nhật phi thăng.
Lý Chí Nghi "Phi" một tiếng, cười lạnh nói:
- Con bà nó, thứ tiểu ngốc tử, không lẽ từ túi não củ tỏi của ngươi lại nở ra hoa thuỷ tiên? Không nghe cũng được.
Sở Dịch mỉm cười nói:
- Hai vị tiền bối, nhục thân của các người đã bị con lừa đen của ta phá huỷ, hiện tại ẩn thân ở trên thân ta, có thể tính là tuần hoàn báo ứng. Nhưng đây cuối cùng không không phải chỗ hai người ở lâu, quá bảy bảy bốn mươi chín ngày, thái ất nguyên chân đỉnh không phải đem hai người hoá thành âm dương lưỡng khí sao.? Sở dĩ..."
Sở Cuồng Ca ha ha cười nói:
- Tiểu tử, ngươi không cần lo lắng. Giờ quả nhân đã đả thông ngươi thành thân tản tiên, nếu như trong bốn mươi chín ngày quả nhân không ra khỏi được đỉnh hồ, không có cách đầu thai chuyển thế. Thì chỉ còn cách không công bằng với ngươi, biến người thành cơ thể ký sinh trên thân thể quả nhân.
- Đó là đại mộng xuân thu của con bà ngươi à!
Lý Chí Nghi tức giận nói:
- Chỉ cần có đạo gia tại đây, lão yêu quái ngươi thôi mơ đi được cho sướng. Trường hợp xấu nhất ta đem tên tiểu tử này làm thịt, xem người lấy rắm chó nào để ký thể.
- Hai vị tiền bối hãy nghe ta nói tiếp.
Sở Dịch cổ còn cháy bỏng phừng phừng đau đớn, chỉ nghe hai người nói "xem đây xem đây", tay lại quấn vòng quanh cổ, vội vàng ngắt lời nói:
- Chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực, trong bốn mươi chín ngày tìm ra Hiên Viên lục bảo, hai người không phải không những có thể lần nữa phong ấn tứ linh, bình định đại kiếp, còn có thể bằng vào Hiên Viên tiên kinh mà bạch nhật phi thăng sao?
Chúng nhân giật mình, trong động đột nhiên trở lại yên tĩnh.
Phiên Phiên đôi mắt xanh trong suốt nháy mà không nháy, cười khanh khách nhìn chằm chằm Sở Dịch, không biết là đang nghĩ cái gì.
Một lúc sau, Sở Cuồng Ca mới ha ha cười to nói:
- Tiểu tử, có chút ý tứ, Lão mũi trâu, hiện tại Hiên Viên lục bảo đã tìm thấy tam bảo nhất kiếm, lại còn từ tiêu nha đầu biết rõ ràng, một nửa còn lại không quá khó tìm. Chỉ cần chúng ta hai người hợp tác, đích xác có thể mỗi người đều làm được chuyện của mình.
Lý Chí Nghi tuy nhiên không nói, trầm ngâm một lúc mới lạnh lùng:
- Lão yêu quái, đừng trách ta không nói những câu chướng tai gai mắt từ đầu. Từ giờ trở đi, ngươi nếu người còn làm một chuyện gì thiên địa đạo nghĩa bất dung, ta Lý Chí Nghi thà không có được Hiên Viên lục bảo, cứu không được thiên hạ chúng sinh, thì cũng để ngươi thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục.
Sở Dịch giật mình, chỉ nghe thấy Sở Cuồng Ca cuồng tiếu nói:
- Một lời đã định.
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, hai tay trái phải đã giơ cao, tự động đánh vào nhau ba cái, đánh đến sóng khí bùng nổ, đau đến thấu xương nhập tuỷ.
Lúc này, từ bên ngoài động, trong dãy núi mênh mang truyền lại một tiếng gà gáy sáng văng vẳng như có như không.
Đông phương sáng màu mỡ gà, ráng bình minh chuyển màu sặc sỡ, một vòng mặt trời đỏ từ phía sau rặng núi xanh thẫm từ từ bay lên.
Một đêm dài cuối cùng đã hết.
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ