TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Thụy Khí Đồng Lô Kim Ngọc Lưu
ở cử nhân!.
- Điều gì đã xảy ra? Giác mãng lão quái đi đâu mất rồi?.
- Con bà nó, nhất định Giác mãng lão quái đã thôn phệ nguyên thần của Sở Dịch, biến thành hình dạng của hắn.
Nghe thấy tiếng hô ngạc nhiên của bọn đạo sĩ Long Hổ, Sở Dịch vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt, phát hiện mình đã phục hồi nguyên dạng, trên mình không một mảnh vải, vảy rắn đã biến mất hết, da dẻ trơn láng, ánh lên ánh sáng màu vàng đồng.
Chính lúc đang ngạc nhiên vui mừng không sao tả xiết, đột nhiên trước mắt nở hoa, ở đan điền phát ra một ánh sáng chói mắt, hào quang phát ra tứ phía làm thân thể trở nên trong suốt, có thể thấy rõ cả lục phủ ngũ tạng.
Nghi hoặc nhìn kĩ, ở trung tâm ánh sáng sặc sỡ ấy có một cái mã não hồ lô lung linh trong suốt, di chuyển kêu vo vo.
Trong hồ lô tự hồ còn có một cái đỉnh nhỏ ba chân bằng hồng ngọc.
Hồ lô, ngọc đỉnh bay một vòng tròn ngược chiều, đụng nhau làm phát ra những vòng sáng lưu ly sặc sỡ bảy sắc.
Sở Dịch giật mình, tưởng như không thể tin được vào mắt mình.
Trong khoảnh khắc, mọi người như bị sét đánh, nhìn trừng trừng như bị đông cứng, lặng yên như chết.
Thanh trường kiếm gỗ tùng trong tay một đạo sĩ rơi xuống dưới đất đến "cạch" một tiếng mà y không hề phát giác.
Đến người thâm trầm bình tĩnh như Trương Tư Đạo cũng phải đứng ngây ngốc, kinh ngạc, cuồng hỉ, tham lam... Bao biểu tình hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
"Kiền khôn nguyên cương hồ! Là Kiền khôn nguyên cương hồ!"
"Còn có Thái ất... thát ất nguyên chân đỉnh!"
Một lúc sau, không biết ai là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, thét to lên. Quần hùng như mộng vừa mới tỉnh, kinh hô oanh thiên chấn nhĩ, khiến cả động quật lập tức trở nên sôi động.
Sở Dịch vẫn miệng lưỡi vẫn líu lại không thể nói, ngây ngốc không hiểu hai đại bảo vật đạo ma đều muốn đoạt này, sao lại có thể ở trong người mình được.
Hắn vẫn còn nhớ rõ sáng hôm ấy tỉnh dậy, hai bảo vật bỗng đi đâu mất không thấy, không lẽ trong lúc mình đang ngủ say, thần xui quỷ khiến thế nào mà ngọc đỉnh, hồ lô chui vào trong người, không lẽ... lại có chuyên ly kỳ xảo hợp đến như vậy?
Bên ngoài lò, Đường Mộng Yểu tà áo tung bay, nhẹ nhàng đứng đó, nhíu mày thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đan điền của Sở Dịch, đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc, không thể tưởng tượng được ba thần khí trong "Hiên Viên lục bảo" lại xuất hiện chỉ cách một xích, vươn tay có thể với tới.
Trong một đêm phát sinh ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, kỷ hồ nàng biết phải xử lý thế nào.
Tình cờ, sóng mắt nàng chuyển sang, phát hiện ai đó đang nhìn mình chằm chằm, ngượng đến hai má lúm đỏ như ráng chiều, vội vàng cúi đầu quay lại.
"Oang"
Đúng lúc này, trong động bạch quang bùng sáng, như thiểm điện nộ vũ, ngân xà loạn thoán, chín tia kiếm mang chiếu ánh sáng như tuyết toả sáng quay tròn dẫn theo cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, từ bốn phương bát hướng bay tới hướng nàng như điện kích.
Sau một thời gian mắt hoa liễu loạn, phóng mắt nhìn lại phía sau, xung quanh bao phủ bởi kiếm quang chói mắt, phàng phất như cả bầu trời đầy sao rơi xuống, lại tưởng như một con ngân giáp cự long gâm gào giận dữ, bay vòng xung quanh.
"Phục ma long cốt kiếm!" Đường Mộng Yểu cả người lanh toát, Trương Tư Đạo cuối cùng cũng ra tay rồi.
Nàng ngưng thần tụ khí, tay phải bắt quyết, Thái bằng phục ma kính toả ánh sáng xanh. Cũng cùng lúc đó, "Xuân thuỷ lưu" chuyển động vòng quanh, kiếm mang tà tà hướng về mặt kính đồng, quát to nói:
- "Hoa khai khoảnh khắc, túng địa kim quang. Thiên lôi địa hỏa, thần quỷ mạc đương. Kính hoa thủy nguyệt, bay! "(hoa nở trong khoảnh khắc, bốn bề toả kim quang, thiên lôi địa hoả, thần quỷ không đương nổi)
Trên mặt kính bích quang nhảy múa, mặt đất xuất hiện vô số đạo kiếm mang như lưu ly chói mắt, nộ xạ bạo tán, làm nổi lên từng từng bạch quang.
"oang"
Thuý lục kiếm mang bắn ra rực rỡ, sóng khí bùng phát, tựa như từng đoá cúc ngũ sắc toả ra trên trời, lập tức tứ phía ánh bạch quang mạnh mẽ cấp tốc bốc lên cao.
Hang động chấn động mạnh, đất đá bay rào rào như mưa, không khí như rung chuyển, thuỷ quang huyền ảo đu đưa dâng trào. Chỉ thấy Trương Tư Đạo cười nói:
-"Kính hoa thuỷ nguyệt, huyễn ảnh thành không,. Mao sơn kiếm pháp, khán lai bất quá nhĩ nhĩ"(Kính hoa thuỷ nguyệt, ảo ảnh thành không, Mao sơn kiếm pháp, xem qua chỉ đến thế thôi)
Bốn bề sóng khí tầng tầng cuộn nổi, như kim vân càng tích càng dầy, đắp càng lúc càng cao, đến lúc đạt mức cao nhất, như cuồng triều tràn đê, ào ào đổ xuống phía dưới
Đường Mộng Yểu hô hấp khó khăn, như bốn phía như bị Nhạc sơn bao vây truy kích, không thể kháng cự, toàn thân bích quang đột nhiên tiêu liễm, Thái âm phục ma kính, Xuân thuỷ lưu quay tròn, suýt nữa thì rời khỏi tay.
Nàng trầm giọng hét một tiếng, y phục phấp phới, mái tóc dài bay lên, loạng choạng ngồi xuống tại chỗ, đôi môi hồng khẽ run lên, phun ra hai ngụm tiên huyết, làm trên thủy lục đạo bào điểm mấy điểm yên hồng.
Cuồng phong như phả vào mặt, ngân quang xoáy vòng. Cửu tiết bạch thiết kiếm như long xà gầm rú, bay lượn vòng quanh thân nàng, sau đó bay về tay Trương Tư Đạo.
Đường Mộng Yểu chán nản, nhẹ nhàng ngã nằm xuống, kinh mạch toàn thân tất cả bị phong bế, không thể động đậy được chút nào.
Long Hổ đạo sĩ hoan hô như sấm, cười nói:" Hổ thiên sư, thiên hạ vô dịch", quây lại trước mặt Đường Mộng Yểu, kiếm quang lấp loáng, không ngừng phô trương thanh thế trước nàng.
Trương Tư Đạo khoanh tay bước tới, phong độ phiên nhiên xuất trần, thở dài nói:
- Đường tiên tử quả nhiên thiên tư thông tuệ, chưa đến hai mươi năm đã luyện được đến thế, nếu có thời gian, tuyệt đối có thể vượt qua Ngu phu nhân, đúng là trời đố kị anh tài, tạo hoá trêu ngươi, làm cho con người bóp tay thở dài.
Đường Mộng Yểu khuôn mặt thông minh trắng như tuyết, lồng ngực phập phồng gấp gáp, nghiến răng đáp:
- Ngươi giết được ta?
"Xuy! " Trương Ngũ Chân đứng một bên khua kiếm, cắt dải áo của nàng đứt đoạn, cười dâm tà nói:
- Ngàn năm gian khó nhất vẫn là cái chết, nếu như chết dễ dàng như vậy, còn tu đạo làm gì, cầu tiên làm gì? Hay là Trương Ngũ Chân hôm nay để tiên tử muốn làm tiên hay muốn chết đều được, cùng tham cứu môn âm dương lưỡng nghi, thế nào?
Đường Mộng Yểu mặt đỏ hồng, run giọng quát:" Đê tiện!" trong lòng bi nộ hối hận, hận không thể lập tức chết ngay, mắt nhắm lại, lệ châu tuôn lã chã. Sớm biết như vậy, thà rằng nhảy vào hồng lò, hoá thành tro, còn hơn bị bọn cầm thú này làm nhục.
Trương Tư Đạo đi đến bên lò, cười nhẹ nói:
- Thái Ất sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh vạn vật, Đạo gia tu chân, nguyên là phải tham ngộ đạo lý âm dương hoà hợp. Ngũ Chân nói như vậy có gì sai. Đường tiên tử tu đạo đã mười chín năm, tất biết rằng nội đan luyện không dễ. Đã quyết ý muốn chết, sao không đem trinh nữ đạo đan cho Trương mỗ, có phải là không uổng bao nhiêu năm tu hành.
Những lời vô sỉ thay phiên nhau từ trong mồm bọn chúng thốt ra, không ngờ lại nói như bao gồm đạo lý, quang phong tễ nguyệt, dường như như đang nghiêm chỉnh truyền đạo, nói về một học thuyết chí lý bình thường.
Chúng đạo sĩ đồng thanh cười to, cực kỳ hưng phấn. Kiếm quang phi vũ, trong một lúc y phục Đường Mộng Yểu bị cắt thành bảy tám mảnh, lộ xuất lung linh ngọc thể, da thịt như tuyết.
Không thể tưởng tượng được một chính phái tu chân bình thường đạo mạo chừng ấy, sau lưng lại có thể biểu lộ những cử chỉ không bằng cầm thú như vậy.
Sở Dịch trong lò tận mắt chứng kiến những điều đó, lửa giận đùng đùng, nghĩ phải lên tiếng ngăn trở, nhưng lưỡi như đông cứng lại, không thể nói một lời nào.
Đột nhiên, đầu lưỡi nảy lên, từ cổ họng hắn phát ra một giọng nói lạ lùng, ha ha cuồng tiếu:
- Giỏi cho câu một đạo gia tu chân nguyên bản phải tham ngộ lý thuyết âm dương hiệp hòa. Trương thiên sư đã có giác ngộ như vậy, sao không gia nhập thần môn tiên thiên tông của ta? Hắc hắc, một đêm sát hại mười mấy người, vì bảo vật hại người, phi tang giá họa, thủ đoạn như thế thì đến Thiên Tiên tông không thể bì được.
Chúng nhân nghe thấy giật mình, từng người từng người ngạc nhiên nhìn sang.
Một lời vừa nói, Sở Dịch tự mình cũng phải ngạc nhiên, tiếng đó không phải là của hắn, lại bỗng nhiên từ cổ họng hắn phát ra, nghe ngữ khí cũng đủ biết là nhân vật Ma môn, không lẽ là ma thức của Giác mãng lão quái đã nhập vào nguyên thần hắn, khống chế nhục thể của hắn? Nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời phát lạnh, quanh thân mồ hôi lạnh từ từ đổ ra, thấy vừa khủng khiếp vừa bi thương.
Trương Tư Đạo không hề giận dữ, cười nhạt nói:
- Giác mãng lão quái, lão không cần lo lắng, đợi ta lấy xong nguyên đan của Đường tiên tử, rồi sẽ hỏi đến lão.
Âm thanh này cười nói:
- Giác mãng lão quái là cái gì, có khả năng cùng quả nhân nói chuyện? Trương thiên sư ngươi xưng là "Phục ma thiên sư" mà nhãn quang chỉ có thế làm quả nhân thất vọng.
Sở Dịch lạnh người, vừa kinh ngạc vừa kỳ quái, âm thanh nọ tựa như từ đan điền truyền ra, ngôn từ hồn hậu ngoạn thế bất cung, quả nhiên cùng âm thanh của Giác mãng quái có bất đồng ít nhiều.
Nếu tên đó không phải là Giác mãng ma tổ thì là ai? Trong thân thể hắn từ bao giờ có quá nhiều yêu ma quỷ quái khác nhau như vậy.
Trương Tư Đạo đôi mắt nheo mắt mình chằm chằm vào hắn, mỉm cười trầm ngâm không nói, trong lòng lờ mờ đoán đến một người, lập tức cảm thấy có chút hoang đường.
Sự chú ý của chúng Long hổ đạo sĩ đã từ Đường Mộng Yểu chuyển đến trên người Sở Dịch.
Trương Ngũ Chân trên khuôn mặt đen loé lên sát khí, khàn giọng nói:
- Dù ngươi là yêu ma phương nào, dám trước mặt thiên sư cổ lộng huyền hư, xưng cô đạo quả, thật là quá lắm lời! Đạo gia tiên tổ sao có thể để ngươi nói thêm!
Nói rồi hắn niệm một câu pháp thuyết, trường kiếm đâm nhanh, lăng không vẽ phù, một đạo thanh tử sắc hoả diễm theo kiếm phún ra, sầm sập hướng tới phía lò đan.
Âm thanh nọ qua miệng Sở Dịch ha ha cuồng tiếu nói:
- Si mị chi hoả, dám cùng Diêm vương tranh quang, nhớ năm đó khi quả nhân hoả thiêu bồng lai, nấu sôi đông hải, bọn mũi trâu các người còn là mấy con nòng nọc."
Trong tiếng cuồng tiếu. Sở Dịch đột nhiên cảm thấy một luồng chân khí mãnh liệt từ đan điền cuộn tròn xung khởi, đổ vào cánh tay phải, khiến hắn thân bất do kỷ xuất hữu thủ, lăng không nhất trảo, một đạo lục quang hoả diễm đột nhiên theo bàn tay bộc phát tuôn ra, phát cuồng phong cuộn tròn như vỏ ốc, khoảnh khắc đánh tới trường kiếm của Trương ngũ chân, ngón tay kẹp chặt.
- Ngũ Chân cẩn thận!
Tiếng nói của Trương Tư Đạo vừa vang lên, Trương Ngũ Chân đã phát giác nhiệt khí phả vào mặt, hô hấp nghẹn lại khó khăn, một cỗ cường đại hấp lực khó tả xiết mạnh mẽ xoắn vòng hướng tới, cả thân như bị thiêu cháy, thần thức mơ hồ, chân khí thao thao bất tuyệt tuôn ra.
- Hấp chân đỉnh lô đại pháp!
Trương ngũ chân la to thảm khốc, bay vắt ngang trời, thân hình loạn chuyển theo hình xoắn ốc.
"oa loa loa!" một loạt âm thanh giòn tan liên tục vang ra, cánh tay hắn và trường kiếm lúc này như ma hoa* kết thành một khối. Xương gãy trắng như tuyết liên tiếp không ngừng đâm ra khỏi cơ nhục, da thị nhanh chóng cháy vàng.
"Choang"Tay phải xoắn lấy kiếm, vai cùng cánh tay bị lôi vào trong miệng tròn của lò đồng, đầu bị gõ mạnh vào tường lò đang sôi sùng sục, khói trắng xông lên, mùi thối khó nghe, phát xuất một loạt tiếng gào thét như tiếng quỷ lệ khóc than.
Trong tiếng kinh hô, Trương Tư Đạo nhảy nhanh đến phía trước, kim quang nhất thiểm, một kiếm chém đứt cánh tay phải của Trương Ngũ Chân, lập tức quắp lấy mắt cá chân, theo hướng ngược lại kéo mạnh, miễn cưỡng kéo hắn về nhanh như điện quang thạch hoả.
Sở Dịch chỉ cảm thấy mắt hoa liễu loạn, bàn tay kịch chấn, một cỗ ôn nhiệt chân khí thao thao bất tuyệt theo chưởng tâm đi vào đan điền của mình. Lúc hắn định thần, Trương Ngũ Chân đã nằm trên đất, toàn thân cháy đen, co quắp run rẩy, nửa bên mặt đã bị thiêu đến da cháy xương chín, không ra hình người.
Sở Dịch đối với hành động ti tiện của hắn căm ghét đến tận xương tuỷ, nhìn thấy hắn thành như thêm trong lòng rất khoái, nhưng cũng cảm thấy có chút thương hại.
Chúng nhân không ai không kinh sợ, tịch nhiên vô thanh.
Thiên Sư đạo cao thủ như mây, Long hổ tứ tiên bát chân thập lục linh trong Đạo môn cũng hữu danh. Trương Ngũ chân có thể ở trong hổ bát chân được danh đệ ngũ, tuyệt không phải là chỉ có hư danh, thế mà hôm nay bị Sở Dịch một chiêu làm cho người không ra người, quỷ không ra quỷ, sinh tử khó biết.
- Hay cho... một Thái ất ly hoả đao thôn thần hấp chân đại pháp!
Trương Tư Đạo kinh nghi hãi hùng nhìn chằm chằm vào Sở Dịch, đồng tử thu nhỏ, từ từ hỏi:
- Ngươi quả thật là Thái Ất môn Sở Cuồng Ca?
Âm thanh ha ha cuồng tiếu làm đan lò hồng quang thiểm loạn:
- Không nhầm, mũi trâu ngươi cũng còn kể là có một chút nhãn quang, qủa nhân là Thái Ất thiên đế Sở Cuồng Ca!
- Thái Ất thiên đế!
Sở Dịch tâm trung kịch chấn, kỷ hồ không thể tin vào tai mình, Thái Ất thiên đế Sở Cuồng Ca không phải là cùng Lý Chí Nghi tại hoang sơn quỷ miếu cùng chết rồi hay sao?
Đêm đó chính mình đã chứng kiến thi hài của hai người họ bị con lừa đen của mình đá bay trên đất, rải bay khắp nơi rồi sao, sao lại... phải chăng Ma môn yêu tà này có thể cải tử hoàn sinh? Nếu như đây là nguyên thần thì từ lúc nào thần không hay quỷ không biết bay vào trong cơ thể của mình.
Một thời gian hắn như đi trong mây mù.
Bọn Long Hổ đạo sĩ hung hăng huyên náo, một đạo sĩ béo hét lên:
- Không thể thế được, Thiên sư, Thái Ất Sở yêu ngày trước đã sớm cùng Lý lão đạo đánh đến cùng chết rồi, người này chắc chắn là giả!
Sở Dịch lạnh người, lập tức nghĩ:" Thiên Sư đã sớm biết Lý chân nhân đã chết, tại vương phủ sao cố ý không chỉ điểm ngăn chặn Giác mãng lão quái, chỉ thuận nước đẩy thuyền, cố ý gieo hoạ cho Linh Bảo phái, dụng tâm hiểm ác!"
Âm thanh nọ trong đan điền Sở Dịch ha ha cười nói:
- Lão mũi trâu họ Lý đó làm gì có bản sự như vậy, có thể giết được quả nhân, hắn đã bị quả nhân đánh đến thây vỡ thành vạn đoạn, hình thần huỷ diệt!
- Nói dối! Lão yêu quái, mi nói như là con bò cái cưỡi gió, bò mà cũng biết bay!
Từ đan điền của Sở Dịch đột nhiên vang lên một thanh âm cao, nghèn nghẹn tức giận cười nói:
- Đạo gia ta thọ như trời, ngươi khơi khơi một lão yêu quái sao có khả năng hạ gục ta. Đánh nhục thân ta tan thành trăm đoạn là con lừa lông đen của tiểu tử đó, chẳng lẽ người tự nhiên nhận mình chỉ là con lừa đen ư! Buồn cười, quá buồn cười!
Giọng nói như hồng lôi, trong động oang oang vang vọng.
Mọi người đều biến sắc, lần lượt thất thanh kêu lên:" Thái Ất chân nhân!" một thứ chấn kinh càng lớn hơn so với trước đó.
Sở Dịch há mồm cứng lưỡi. Lý Chí Nghi cũng không chết, lại đang ở trong đan điền của mình, không thể ngờ trong cơ thể lại đồng thời có nguyên thần của một đạo một ma lưỡng đại tán tiên, thế mà mình có thể hồn nhiên không biết
Chỉ nghe thấy Sở Cuồng Ca cười ha ha, chế nhạo trả lời:
- Thối lắm thối lắm, thọ ngang trời? Ngươi tưởng ngươi là Tôn Ngộ Không chắc, mà có là Tôn Ngộ Không đi chăng nữa cũng đã bị quả nhân đánh cho nguyên thần xuất khiếu, không còn cách nào khác buộc phải bay vào Thái ất nguyên chân đỉnh? Còn nhục thân tôn quý của ngươi thì bị một con lừa tầm thường đánh cho đến tro bay phách tán. Đáng cười đáng cười!
Lý Chí Nghi phì một tiếng, cười lạnh nói:
- Trư Bát Giới cười Ngưu ma Vương, không biết mình hình dạng như thế nào! Bị con lừa đá cho tan xương tán cốt như thế chẳng phải mình ta, kha kha, lão yêu người dọn sạch cái đầu đá của ngươi mà nhìn xuống chân xem, kết quả cũng là cùng đạo gia bay vào trong Thái ất nguyên chân đỉnh, quả thật là cao minh, cao minh!
Hai người trong thân Sở Dịch đấu võ miệng, nghe mà thấy nhức tai, khí huyết dâng trào, cuối cùng hắn cũng lờ mờ hiểu ra đã xảy ra chuyện gì
Đêm đó trong quỷ tự, hai người này chắc kịch đấu đến lưỡng bại câu thương, nguyên thần song song ly khiếu, bị giam trong thái ất nguyên chân đỉnh, chính lúc đó hắn cưỡi mao lư đi đến tự miếu, khéo làm ra hỗn cục này. Mao lư sung sướng chạy loạn, lúc vô ý đá vào nhục thân của hai người cùng thái ất nguyên chân đỉnh, làm cho hai người khoảnh khắc hình tiêu cốt diệt chỉ còn lại nguyên thần bị khốn trong thần khí.
Nhưng hắn hoàn toàn không hiểu, hai cái thần khí tại sao lại chui vào trong bụng mình, cũng như nguyên thần hai người tại sao lại hiện thân vào thời khắc này?
Giọng nói Lý chí Nghĩa, Trương Tư Đạo không biết đã nghe không biết bao nhiêu lần, chỉ nghe một lần đã vô hoài nghi, trong lòng vừa kinh vừa nộ.
Thái Ất chân nhân kí thân trong thân thể Sở cử tử, chuyện mình đã dám bức tử Lăng Ba tiên tử, giá hoạ Linh Bảo phái, tàn sát Mao sơn tu chân, nhất định đã rơi vào trong mắt hắn. Sự thể đến mức này, chỉ còn cách đâm lao phải theo lao, diệt cỏ tân gốc, tiện thể chiếm hữu "Hiên Viên tam bảo"
Hắn sát tâm đại khởi nhưng trên mặt không lộ thanh sắc, thở dài nói:
- Thì ra là Lý đạo huynh, mọi người nói Hoa sơn Linh Bảo phái cùng yêu ma cấu kết, mưu nghịch phản loạn, Tư Đạo nguyên bản không hề tin. Hiện tại chính mắt nhìn thấy Lý đạo huynh cùng Sở yêu nhân thông đồng với nhau, cộng tồn một thể, cuối cùng, cuối cùng... ai... nỗi hoài nghi cũng biến mất.
Lý Chí Nghi tức giận cùng cực cười nói:
- Con bà nó, Trương Tư Đạo, đừng giả vờ làm người tốt, ngươi thật là xú hảo nhân, nếu không phải đạo sĩ ta đã tận mắt chứng kiến thì cũng không thể tin được ngươi lại táng tâm bệnh hoạn đến như vậy, cha người còn dám cho ngươi cái tên "Tư Đạo", ha, ta thấy ngươi nên đổi tên là "Trướng Tử "(chết trương) đi cho rồi.
Sở Dịch nghe hắn nói thô tục vô bỉ, cùng dung mạo thanh kỳ tuấn dật hắn thấy đêm nọ có chút không xứng, khóc cười đều không dư, thống khoái lâm ly, cảm thấy thân thiết, không nhịn được phát ra tiếng cười.
Chúng Long Hổ đạo sĩ đại nộ, tề thanh quát nạt:
- Nghịch tặc chết đến nơi rồi, còn dám nói những lời vô lễ như thế ư! Thiên Sư chỉ cần động một ngón tay, cũng có thể biến ngươi thành cục than đen rồi!
- Linh Bảo phái đại nghịch bất đạo, sớm đã bị toàn môn xử trảm. Thương lão kiền bà đã tự tử, lão đầu tử, biết điều thì khẩn trương đập đầu vào lò lửa chết đi, đỡ phải chịu nỗi khổ lăng trì!
Lý Chí Nghi cười ha ha nói:
- Một lũ ngu ngốc có mắt không tròng, ngươi tưởng Lăng Ba tiên tử nông nổi đến như thế, nếu như đúng là nàng, có thể tự mình tự tử sao? Hô hô, một lũ thấy đầu hói ghẻ chốc lại thắp hương gọi phật đà. Bị tà ma yêu nữ Thiên Tiên phái dắt đi vòng vòng, lại nghĩ kế của mình đã thành, buồn cười buồn cười!
Chúng đạo sĩ lạnh người, đại cảm bất diệu, lần lượt chuyển đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một đạo cô Linh Bảo nằm trong vũng máu, Lăng Ba tiên tử tất nhiên không thấy tung ảnh.
Vào lúc này, bên ngoài động bỗng nhiên truyền lại một hồi tiếng cười khúc khích yêu kiều:
- Được Thái ẤT chân nhân nghĩ đến, Phiên Phiên quả không dám nhận, hi hi, Trương Thiên Sư thấy bảo bối, mắt liền nhìn trừng trừng, làm sao còn phân biệt Lăng Ba tiên tử là thật hay giả, là sống hay chết?
Âm thanh đó ngọt ngào yêu mị, hiển nhiên là âm thanh của Tiêu Phiên Phiên.
Sở Dịch tâm thần đại chấn:
- Thì ra Lăng Ba tiên tử lại là do yêu nữ này giả hoá thành! Không lạ sao trong động lại vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều đạo cô là cùng một người đến vậy."
Trương Tư Đạo không tự chủ vừa kinh vừa nộ, trong thời gian ngắn đã hiểu hết toàn bộ sự việc. Hắn bình sinh đã thấy qua Thương Ca vài lần, mỗi lần đều khác nhau rất nhiều, vì thế dung mạo nàng chỉ loáng thoáng nhớ đường nét. Đầu tiên thấy Linh bảo đạo cô xưng trung niên đạo cô đó là sư tôn, Đường Mổng Yểu lại xưng ra danh hiệu của nàng, tự nhiên không hề hoài nghi. Tuy sau đó quan sát nhận ra Thương Ca kinh mạch tắc nghẽn, chân khí so với đẳng cấp một" tản tiên" còn xa, lại cho rằng vì cô ta đã bị thương, đáy lòng đã thầm vui mừng vì họ không may mắn.
Sau khi phát hiện thiên địa hồng lô, hắn cùng bọn người Thiên Sư đạo nhanh chóng sát tử những kẻ cản trở, để sở hữu đệ nhất chí bảo, tham dục mờ tâm, thậm chí che mờ nhãn tình. Lúc Phiên Phiên sử dụng Ma môn "Sanh tử đại pháp" trá tử, hắn theo lý đã sớm tin tưởng Thương Ca tính tình cương liệt, bất kham thụ nhục mà tự tận nên không xem xét kỹ càng. Mặc dù với nhãn lực, định lực của hắn, nếu Phiên Phiên còn làm thế một lần nữa, chắc chắn bị nhìn ra trong vòng nửa phút.
Phiên Phiên phát hiện Lý Chí Nghi, Sở Cuồng Ca hai người chưa chết lập tức không do dự, thừa loạn bỏ chạy.
Trương Tư Đạo đứng trước Thái Ất nguyên chân đỉnh, Kiền khôn nguyên cương hai đại thần khí như cuồng hỉ không kiềm chế được, nên nàng mới may mắn không hề bị phát giác.
Trương Tư Đạo sắc mặt trắng xanh bất định, càng nghĩ càng tức, Đường Mộng Yểu kiến thức còn nông, nếu không thì đã tốt hơn. Hắn đường đường là Long hổ thiên sư, là Đạo môn tản tiên, bị một yêu nữ cấp chân tiên vũ lộng dễ dàng đến như vậy, nhất thế thanh danh, đã bị huỷ từ hôm nay.
May mắn là khi hắn tiến vào trong động đã sớm phòng bị, để Kỷ Vân, Trương Thái Viễn trong hổ bát chân lưu lại ở một nơi bí ẩn bên ngoài động. Liền hướng tới bên ngoài động hét to:
- Tứ chân, thất chân, mau bắt yêu nữ đó lại.
Nói hai lần nhưng bên ngoài động không có tiếng trả lời
Chỉ nghe thấy tiếng cười ha ha của Phiên Phiên:
- Ồ, Trương Thiên Sư gọi hai vị đạo sĩ béo này à? Bọn chúng não bị vỡ rồi, chỉ sợ nghe không thấy nữa, nếu người cần, ta có thể đem đến cho ngươi.
"hô" Hai người nhuốm đầy máu bay theo thông đạo lăng không phi tới, xương cốt lả tả rơi xuống bên chân Trương Tư Đạo, chính là Kỷ Vân, Trương Thái Viễn hai người
Chúng Long Hổ đạo sĩ vô cùng kinh hãi, đồng thanh hô như sấm nổ, tức giận chửi rủa, bọn chúng cá tính đều là thanh niên đạo sĩ nông nổi, nay bị kích động khó ức chế, rút kiếm như muốn chạy ra.
- Đứng lại!
Trương Tư Đạo to giọng ta lệnh cho bọn chúng, lạnh lùng đáp:
- Yêu nữ đó sao có khả năng vô thanh vô tức sát hại tứ chân, thất chân, bên ngoài nhất định có yêu ma phục binh. Các ngươi mà đi ra ngoài, tất sẽ bị giết.
Phiên Phiên điềm thanh cười nói:
- Lá gan của Trương Thiên Sư từ bao giờ hoá thành nhỏ như thế? Chúng ta là những tiểu yêu tiểu quái, các người để trong mắt làm gì?"
Thoại âm vừa rơi xuống, bên ngoài động vang lên tiếng hô hào vang động núi rừng, âm thảm thê lệ, phiêu hốt du đãng, phảng phất như vạn quỷ khóc, thần ma than. Ngưng thần nghe kỹ, vang lên tứ phương bát hướng, không biết có bao nhiêu yêu ma lớn nhỏ.
Chúng nhân trong lòng lạnh ngắt, cùng nhìn nhau, da gà thi nhau nổi lên.
Sở Dịch giật nảy mình thầm nghĩ:" Thì ra là những yêu ma này đã có sẵn kế hoạch, cố ý để cho Giác mãng lão quái dụ Đạo môn chúng nhân vào trong động, dụ cho bon họ tàn sát lẫn nhau, sau đó quay lại ngư ông đắc lợi, khôn khéo chiếm tiện nghi.
Chỉ là lờ mờ, Sở Dịch phát giác sự việc không chỉ giản đơn như vậy. Nếu như yêu ma chỉ là muốn dụ họ vào trong động, sao lại chi trì không dụ họ từ đầu? Phiên Phiên vì cớ gì phải cần mạo hiểm lớn như vậy, lưu lại trong động giả mạo Lăng Ba Tiên tử? Không lẽ sau khi giả chết, định thừa cơ không phòng bị lén ra tay ám toán sao.
Lúc đang tự mình suy đoán, chỉ nghe Trương Tư Đạo cao giọng nói:
- Cửu thần tiên tử, nghe nói Thái Ất thiên đế cùng lệnh sư giao tình rất tốt, ngươi không sợ bản thiên sư đánh hắn hồn phi phách tán, khó giao phó lại với lệnh sư hay sao.
Phiên Phiên còn chưa kịp trả lời, Sở Cuồng Ca không nhịn được, ha ha cuồng tiếu đáp:
- Mũi trâu ơi là mũi trâu, người tâm tiểu nhân như ngươi, cớ sao lại còn không hiểu giấu rắn trong bụng, chỉ để có được Hiên Viên tam bảo Tiêu Thái Chân con gái còn có thể giết, nói gì đến quả nhân?
Quả nhiên nghe thấy Phiên Phiên yêu kiều khanh khách cười đáp:
- Thái Ất đế tôn bạc tình bạc nghĩa, sư tôn ta hận không thể ăn thịt, lột da hắn, Trương tôn sư mà giết hắn, sư tôn cao hứng còn không kịp nữa! Ta thay thế sư tôn tạ ơn thiên sư.
Trương Tư Đạo nhất thời tắc lời, Sở Cuồng Ca thì hả hê trước tai hoạ của hắn, to giọng cười vang, nói:
- Khéo thay, khéo thay, trong một đêm, Đạo môn đệ nhất sơn biến thành Đạo môn đệ nhất nghĩa trang. Ta là một yêu ma, lại có thể cùng Đạo môn tam phái đoàn viên tại âm gian, tính ra cũng không uổng sống...
- Đoàn viên mẹ ngươi đó!
Lý Chí Nghi ngắt lời chửi một câu, chuyển sang Trương Tư đạo nói:
- Trương Tư Đạo, trước mắt tình thế không tầm thường, chúng ta trước tiên đối phó giặc ngoài trước rồi nội loạn sau, có cừu oán gì, qua đêm nay rồi nói tiếp. Ngươi mau giải khai kinh mạch của Đường nha đầu, đưa tên tú tài nghèo này ra khỏi đan lò, chúng ta hợp sức diệt Sở lão quái rồi liên thủ trừ yêu ma!
Bọn Long Hổ đạo sĩ lạnh người, đều thấy có chút đạo lý.
Lý Chí Nghi, Đường Mộng Yểu mỗi người đều là Đạo môn tán tiên, Đạo môn chân tiên, yêu ma bên ngoài động tuy đông, chỉ cần có hai người này liên thủ tương trợ, bên mình không có cơ hội thắng đi chăng nữa cơ hội đào sanh cũng tăng lên nhiều.
Chúng nhân nhìn về phía Trương Tư Đạo, trong lòng đều kỳ vọng.
Trương Tư Đạo mục quang lấp loáng bất định, trầm tư không nói, lòng nghĩ:" Ta trước mặt bọn hắn đã làm những chuyện đó, lão mũi trâu này có khả năng đối đãi tử tế, cam lòng ngừng chiến chăng, hà huống chi với tính cách tham lam gian lận của hắn, chắc chắn sẽ không cho ngoại nhân biết thiên địa hồng lò đang toạ lạc ở đâu. Bỏ qua cơ hội ngày hôm này, có thể biết vị trí của Hiên Viên tam bảo sẽ khó như lên trời. Yêu ma dù có nhiều hơn nữa ta cũng có khả năng an nhiên thoát thân. Thả lão mũi trâu này ra, sau này hậu hoạn vô cùng.
Trong sát na, trong đầu hắn xoay chuyển không biết bao nhiêu ý nghĩ, cuối cùng quyết định đánh, thâm trầm nói:
- Nghịch tặc Lý Chí Nghi, ngươi cùng yêu quái cấu kết, mưu sát bệ hạ, sau đó lại còn gian ác đặt cạm bẫy, mưu hại đồng đạo. Nếu ta giải phóng cho ngươi ra, chẳng phải giống như thả hổ về rừng, tự mình vào con đường chết hay sao?
Hắn làm mặt nghiêm túc nói to:
- Long Hổ đệ tử nghe lệnh! Thà tử chiến Hoa Sơn chứ không cùng thoả hiệp với yêu ma nghịch tặc! Trước tiên giết Đạo môn bại hoại, sau đó hợp lực xông ra khỏi động, trảm yêu trừ ma!
Chính nghĩa lẫm thiên, khí xung vân thiên.
Chúng Long Hổ đạo sĩ tuy trong lòng bất an, nhưng cũng oanh nhiên đồng thanh, theo nhau hô to:
- Tru diệt bại loại, trảm yêu trừ ma!
Sở Dịch trố mắt ngẩn người, không thể nghĩ vào lúc sinh tử quan đầu, hắn còn có thể nói ra được những lời điên đảo hắc bạch, không biết liêm sỉ như vậy.
Chỉ có Sở Cuồng Ca là ha ha cuồng tiếu, luôn mồm nói khoái.
Lý Chí Nghi nộ khí càng tăng, oa oa thét to, sau một thời gian cũng bình tĩnh lại chửi:
- Ta?"Trướng tử", ngươi đúng là lão thái bà dựa tường húp cháo nghe trống canh. Bi tỉ( dựa tường) vô sỉ( không răng) hạ lưu không có cực điểm(cái ghế)! Tốt tốt, ta xem ngươi trốn thoát như thế nào.**
(Câu này sử dụng đồng âm khác nghĩa, còn có thể dịch là
ngươi đúng là lão thái bà dựa tường húp cháo nghe trống canh. Dựa tường, không răng, bên dưới không có cái ghế)
- Cái đó không dám nhờ Lý đạo huynh lo lắng!
Trương Tư Đạo nhíu mày, giận dữ đáp:
- Để ta đem nguyên đan thần anh của Lý đạo huynh cùng Sở yêu nhân thiêu luyện cho xuất ra ngoài, lại chiếm lấy nữ trinh nguyên đan, có thêm Hiên Viên tam bảo hộ thể, cho dù bên ngoài có thập vạn ma binh đi chăng nữa, đã chắc gì làm gì được ta?
Sở Dịch nghe xong rất kinh hãi. Bây giờ nguyên anh của Lý, Sở hai người bị khốn tại Thái Ất nguyên chân đỉnh, Thái Ất nguyên chân đỉnh lại ở trong càn khôn nguyên cương hồ, Càn khôn nguyên cương hồ ở trong đan điền của hắn, cũng như hắn lại ngồi trong Thiên địa hồng lô. Cứ theo cách nghĩ kiểu đó, hắn và lưỡng đại thần khí như là những dược đỉnh treo trong đan lò, bị bao bọc trùng trùng, nguyên anh của Sở, Lý hai người như kim đan tiên hoàn, sẽ có lúc cửu chuyển công thành. Chỉ khác một điều, hắn có phải dược đỉnh bằng thanh đồng đâu mà chịu được lửa luyện.
Lý Chí Nghi giận dữ cười mắng:
- Đó là giấc mộng của con mẹ ngươi đó! Thằng học trò này trong cơ thể có hai đại pháp bảo bảo hộ, ngươi có khả năng thiêu được một cọng lông chân của hắn hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.
Trương Tư Đạo mỉm cười nói:
- Thế sao? Nếu là như thế, Thiên địa hồng lô ta cũng không cần nữa. Nói nhiều vô ích, các người cứ cưỡi lừa nhìn đạo kinh, vừa chạy vừa nhìn trộm."**
Nói đến đây hắn từ trong tay áo rút ra một cái quạt ba tiêu bằng đồng dài khoảng ba thốn, mặc niệm pháp quyết, " hô" lên một tiếng, đồng phiến bích quang loé sáng, càng biến càng to.
Lý Chí Nghi í lên một tiếng, vừa kinh vừa nộ nói:
- Đó không phải là Tốn phong chấn lôi phiến của Nam hải Mộc đạo nhân hay sao? Làm thế nào mà ngươi có được? Con mẹ nó, chắc Mộc đạo nhân không phải chết bởi Ma môn yêu đạo mà là chết dưới kiếm của con rùa ngươi.
- Lý Đạo huynh nói vậy sai rồi, tu đạo chủ nhân, chết hay không chết bất quá đều là lời đồn, ta giúp hắn đắc đạo thành tiên, độ quá đại kiếp, hắn không biết tạ ơn ta thế nào, dùng cái quạt này để tạ lễ.
Trương Tư Đạo cười hê hê, thần sắc tự mãn, tay phải phẩy một cái, lòng bàn tay hiện ra thêm sáu hạt châu xích hồng, phát ra ánh sáng đỏ như lưu ly, rực rỡ chói mắt, khi sờ vào hoả tinh bay ra, ẩn ẩn một âm thanh hao hao tiếng sấm chớp.
Lý Chí Nghi hống to:
- Lục nhất ly hoả châu! Thì ra Côn Lôn song chân chết về tay ngươi, Đích! Con bà ngươi, ngươi...
trong cơn cuồng nộ, thình lình không thốt ra lời.
Sở Cuồng Ca cười to nói:
- Lão ngưu tử, mưu bảo hại mệnh, vu oan giá hoạ, không phải là thủ đoạn thường thấy của Đạo môn chính phái các ngươi hay sao? Hạc cùng một bầy, tám lạng nửa cân, ngươi còn nói chúng ta làm quá.
Trương Tư đạo mỉm cười nói:
- Sở thiên đế cứ nói quá. Lý đạo huynh, huynh dùng cờ hiệu hàng yêu trừ ma, những bảo bối bị huynh cướp đi không ít hơn ta? Bất quá huynh cứ yên tâm, hạ gục huynh rồi, những bảo bối của huynh ta sẽ giữ đường hoàng.
Tiếng nói vừa dứt, ngón tay bắn ra, lục nhất ly hoả châu theo nhau bắn vào trong miệng của lò đồng, hoả diễm lập tức biến thành một màu xanh tím chói mắt.
Trong tiếng reo hò của bọn long hổ đạo sĩ, Trương Tư Đạo hai tay nắm chặt Tốn phong chấn lôi phiến, quạt mạnh một cái.
"Hô" một sóng khí màu trắng bạch như gió dữ thổi ra, lập tức cuốn lò lửa bay lên cao, hướng tới đỉnh động.
Sở Dịch trước mắt nhuộm hồng, sí nhiệt công tâm, mũi lập tức có thể ngửi thấy mùi da thịt mình cháy, trong lòng vô cùng sợ:" Không lẽ ta hôm nay phải chết trong cái lò đan này sao?"
Trong một sát na, má lúm thanh lệ của Yến Tiểu Tiên như lướt qua trước mắt. Nghĩ đến lời thề đồng sanh đồng tử của nàng, trong lòng hắn lập tức vô cùng đau đớn:" Không biết giờ phút này nàng đang ở nơi đâu?"
Trong đan điền, tiếng Sở Cuồng Ca hả hê, hô hô cười:
- Hay thật, hay thật, đường đường là một Thái Ất chân nhân, Linh Bảo tán tiên, không thể tưởng tượng được lại phải chết ở trong tay đồng đạo của mình. Cái này không biết có thể gọi là chó cắn chó hay không?
Lý Chí Nghi giận đến cùng cực, nghiêm giọng quát to:
- Câm mồm! Lão yêu quái, hiện tại hai chúng ta cùng ở trên một con thuyền, ta chết ngươi không chết chắc! Con bà nó, nếu không muốn cùng ta chết tại nơi này, chúng ta mau cùng hợp tác, đả thông kinh mạch của tên tú tài nghèo này, linh thần hợp nhất, cùng thoát ra khỏi đan lò!
Sở Cuồng Ca cuồng tiếu nói:
- Được, hôm nay quả nhân phá lệ cùng lão mũi trâu ngươi hợp tác một lần. Khi nào ra khỏi được cái lò này, chúng ta đánh lại ba trăm hiệp, xem xem ai là người thi vỡ thành vạn đoạn, hình thần câu diệt!"
Lý Chí Nghi hoan hỉ, quát to:
- Một lời đã định! Lúc đó tiện xem kết quả ai sống ai chết!
Sở Cuồng Ca hắc hắc cười, thét to:
- Lão mũi trâu, ta đả thông nhiệm mạch của hắn, ngươi đả thông đốc mạch, sau đó cùng lúc đả thông kỳ kinh bát mạch, mười hai kinh lạc, rồi mới xung khai nê hoàn cung của hắn, biến hắn thành một tản tiên kim thân!
Tiếng nói vừa dứt, Sở Dịch chỉ cảm thấy khí hải cấp tốc toàn chuyển, liền phún trào lưỡng đạo chân khí bàng bạc, như nộ triều ào ào cuồn cuộn, phân biệt đi vào hội âm, trường cường nhị huyệt, lại dọc theo bụng ngực, xương sống mạnh mẽ xông lên.
Sở, Lý hai người trường tiếu bất tuyệt, hai cỗ chân khí cuồng mãnh lúc phân lúc hợp, túng hoành giao thác, trong người Sở Dịch như kinh đào hãi lãng, cuộn chuyển đến toàn thân
--------------------------------
*Xưng cô đạo quả: Các vị vua ngay xưa thường hạ mình tự xưng là quả nhân, có nghĩ là người đức độ còn kém. Ý câu này là nói Sở Cuồng Ca ăn nói lớn lối, tự coi mình lên trên kẻ khác.
* Ma hoa: Thứ kẹo hai khúc bột quấn xoắn lại với nhau như bện dây thừng rồi rán lên, ngọt, giòn.
*cưỡi lừa đọc đạo kinh, vừa chạy vừa nhìn trộm: Ý nôm na là "cứ đợi đấy mà xem".
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ