A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Nhân Sanh Nhược Chích Như Sơ Kiến
ở Dịch bất giác tỉnh lại, đã vào sáng sớm ngày hôm sau, bên tai chim hót ríu rít, gió lạnh đang thổi to, bên trong cơ thể dường như có một luồng khí ấm đang di chuyển không ngừng, tinh thần sáng láng.
Mở mắt ra, hắn thấy trời xanh trong vắt, mây trắng dằng dặc, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Con lừa cúi đầu, mắt nhìn chăm chú, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong miệng "ba ba"đang nhai cỏ.
Hắn bỗng nhớ lại chuyện tối qua, ngồi phắt dậy. Vừa mới nhìn xung quanh, Sở Dịch lòng thấy lạnh toát, "a" lên một tiếng lớn. Tự nhiên hắn thấy mình đang ở trên sườn núi, bốn bề rừng tùng như biển, hoang mộ khắp nơi, cỏ khô theo nhau lay động, bản thân hắn đang nằm trên một đống lá, ngôi miếu đâu rồi? Nhà sư đâu rồi?
Sở Dịch trí não mê loạn, lẽ nào chuyện xảy ra tối qua chỉ là giấc mơ?
Hắn xốc mạnh đám lá lên, con bạch hồ ấy không có bóng tích gì, nhưng trên người hắn, rõ ràng chiếc túi bạc trắng đêm qua đang vắt ngang!
Lòng hắn chấn động, nắm lấy chiếc túi giơ lên, khẽ nghiêng sang, hào quang chói mắt, ngọc lấp lánh rơi đầy trên đất, những trân bảo đêm qua lại xuất hiện trước mắt.
Đầu óc Sở Dịch càng thêm mê loạn ngạc nhiên, lúc thật lúc ảo. Nhất thời hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn bốn bề mộ địa hoang vắng, hàn khí lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ: "Lẽ nào... lẽ nào tối qua thật sự gặp quỉ ư?"
Hắn bình tĩnh lại, cẩn trọng thu thập lại trân bảo vào trong túi, lúc ấy mới phát hiện ra hồng ngọc tiểu đĩnh, mã não hồ lô, nhưng thạch hạp cùng xích hồng niệm châu lại không thấy! Hắn nhớ kĩ lại, rõ ràng đã bỏ hết cả bốn thứ vào trong túi, sao giờ lại biến mất? Trong lòng bởi thế tự nhiên phát lãnh.
"A hu!" con lừa không nhịn được kêu lên, ngậm vạt áo trước của hắn, giống như hối thúc hắn đi.
Sở Dịch ngơ ngẩn đứng lên, thu lại từng quyển sách trên đất, bỏ vào hành lý, dắt con lừa hạ sơn, đi được vài bước, đột nhiên phát hiện trong lá khô phủ đầy núi có thi thể dã thú nằm dài trên đất đông vô kể, hổ sói hươu dê, bày cạnh nhau trùng điệp, tất cả đều bị mổ bụng, máu tươi thấm khắp.
"Lẽ nào những thi thể của các hoà thượng tối qua là do những súc sinh này hóa thành?" Hắn đột nhiên thấy kinh sợ, mồ hôi lạnh đầy lưng, như thể rơi xuống vực băng sâu không thấy đáy.
Bất chợt, trong khu sơn lâm không xa đột nhiên vang lên giọng hát đầy khí thế, lá cây xào xạc, bầy chim hoảng sợ bay lên, vài thợ săn lưng mang cung tên, cầm chéo mâu đi đến.
Các thợ săn thấy xác thú khắp đất, cực kì kinh ngạc, rối rít kêu lên:
- Uy, tên nhóc thư sinh kia, tất cả những dã thú này là đều do ngươi giết ư?
Sở Dịch suy nghĩ bấn loạn, không trả lời, cao giọng hỏi:
- Các vị đại ca, xin cho hỏi gần đây có tự miếu nào không vậy?
Các thợ săn ngạc nhiên đáp:
- Hoang sơn mộ địa, thì lấy đâu ra tự miếu chứ?
Một thợ săn cười khanh khách:
- Nhóc con, có lẽ nào vì ngươi đã giết hết các dã thú này, cảm thấy hối hận, giờ muốn xuất gia thành hòa thượng?
Các thợ săn cảm thấy thú vị, nhất thời cùng cười lớn.
Sở Dịch trong lòng càng buốt lạnh, tự biết đêm qua đã gặp quỉ thấy yêu, nhất thời vô cùng hoảng sợ, không có lòng dạ nào đáp trả, hỏi tiếp:
- Chư vị đại ca, xin hỏi quan phủ gần đây nhất là ở đâu vậy?
Các thợ săn chỉ về phía bắc của dãy núi trùng điệp như bình phong, cười nói:
- Đi qua Phi Vân hạp, Tiên Nhân lĩnh, là thấy huyện Vạn Thọ, tiểu huynh đệ đã sát hại các súc sinh này, nếu muốn quy án đầu thú, thì đi tới đấy, những thi thể này thì đưa cho chúng ta xử trí được rồi."
Vừa nói bọn họ vừa cười lớn.
Sở Dịch hận lúc này không có đôi cánh để rời khỏi đây, ráng cười, chắp tay từ biệt, dắt lừa đi thẳng xuống núi.
Đường núi quanh co, hai bên tùng xanh vẹo ngang, quái thạch chập trùng, chia trời làm hai. Xa xa mấy đỉnh núi mờ sương, mây mủ khắp nơi, đẹp như tranh sơn thủy.
Nếu như ngày hôm qua, Sở Dịch sẽ thưởng ngoạn dọc theo đường đi, ngâm thơ theo cảnh, nhưng hiện giờ thì không có tâm trạng, suy nghĩ dâng lên ầm ầm, không ngừng nhớ lại quái sự đêm qua. Nhưng con lừa thì "a hu" không ngừng, bước đi như bay, đích thực vui sướng.
Đang tháng mười hai, gió lạnh như cắt, chân núi tuy còn chưa bị bao phủ, nhưng trời vẫn lạnh giá, nhờ luồng khí nóng cuồn cuộn trong người, hắn không thấy lạnh chút nào, toàn thân như thể tràn đầy khí lực.
Sở Dịch nhận ra điều đó, lòng không khỏi lo lắng. Hắn đoán có lẽ là nhờ công hiệu của hai viên đan dược tối qua, nhưng đan dược đó là vật của ma quỉ, tự ý sử dụng, không biết có gặp phải kết quả đáng sợ gì không? Lòng hắn càng thấy không yên, đắn đo bất an.
Nhưng hắn vốn đơn thuần, khoáng đạt, u sầu oán giận đều không lâu, thay đổi suy nghĩ: "Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi. Mọi chuyện trên đời, trời cao đã có xếp đặt. Ta hà tất phải buồn rầu, tự mình tìm lấy phiền não làm gì? Cứ nghe theo mệnh trời." Nghĩ được như thế, cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Sở Dịch kể từ lúc đó, ngắm trời cao đất rộng, vạn thủy thiên sơn, dòng nước xanh phía xa xa, tâm tình dần dần thư sướng sáng lạng hẳn lên, ngâm thơ đọc văn, xua đi tịch mịch.
Xuống núi, xuyên qua sơn cốc, là quay về quan đạo. Tây Đường quan đạo khá tề chỉnh, cứ mỗi ba mươi dặm là có một dịch trạm.
Ngày hôm qua Sở Dịch vì tìm đường tắt, xuyên qua dãy núi, nên mới khốn trong Tử Vụ hạp, trải qua việc ấy, hắn thấy sợ hãi, không dám đi loạn nữa, xoay người cưỡi lên lưng lừa, dọc theo quan đạo, hướng tới huyện Vạn Thọ mà đi.
Giữa trưa hôm sau, người trên quan đạo ngày càng nhiều, năm ba người thành một nhóm, dường như đều là cử nhân đến Trường An khảo thí. Trong đó hầu hết đều là phú gia tử đệ, không cưỡi ngựa béo mặc áo lông cừu, thì cũng đi kim luân thải xa, không ít thư đồng bộc nhân theo chân.
Tiếng xe lăn ầm ầm, tiếng vó vang vang, mọi người cười nói vượt qua bên mình Sở Dịch, thấy hắn áo xanh giày vải, vá đắp khắp nơi, cô đơn một mình cưỡi con lừa đen gầy, ngâm đọc thi thơ như không có ai bên cạnh, không ai không chỉ trỏ cười lớn, cực kì khinh thường.
Sở Dịch cười nhạt, không lấy làm để tâm, gia cảnh hắn bần hàn, do quả mẫu, người thân trong họ nuôi dưỡng, bản tính đơn thuần lỗi lạc, an bần nhạc đạo, đối với những sự nhạo báng không chút quan tâm, lần này lên kinh dự thí, không phải bởi vì tham vinh hoa phú quý, chỉ muốn vì quốc gia góp sức, quang diệu tông môn, không phụ công mẫu thân tài bồi dưỡng dục.
Giữa trưa, Sở Dịch tới được Tiên Nhân lĩnh dịch trạm.
Nơi đây còn cách huyện Vạn Thọ hơn ba mươi dặm nữa, cũng là nơi hai luồng quan đạo giao nhau, ngựa hí người nói, cực kì náo nhiệt.
Xa nhà đã nửa tháng, bánh hấp mang theo làm lương thực hôm qua ăn cũng đã gần hết, hiện giờ bụng kêu lên vì đói, ngửi thấy mùi thơm của rượu và thức ăn, khó mà chịu được, đang lúc kéo lừa đi tới dịch trạm.
Dịch trạm được dựng bên bờ sông, tòa nhà chính có ba tầng, mái cong góc cao, tường đỏ ngói xanh, quả rất tráng lệ, là nơi quan lại nghỉ ngơi ăn uống giữa đường đi, truyền công văn xuống cho vùng này.
Phía sau tòa nhà chính là mấy mươi phòng ốc nối tiếp nhau, phần lớn là tửu điếm lữ xá, ở giữa ngăn cách bằng một con đường lớn lát đá xanh.
Lúc này hai bên con đường lát đá xanh đều đã đậu đầy ngựa xe, tuấn mã, trong các dãy phòng của cả hai phía đầu người lố nhố, tiếng nói chuyện rầm rĩ.
Sở Dịch kéo theo con lừa, dừng trước phía trước phòng, chính lúc định cột ngựa vào cây cột trụ ngoài hành lang, bất chợt nghe thấy một tiếng la ngạo mạn từ phía trước mặt:
- Tiểu khiếu hóa tử, sao ngươi dám để con lừa gầy nhỏ của ngươi cùng chỗ với xích thố Mã Xuyên của bản công tử? Đừng trách bản công tử không nói với ngươi, con lừa gầy nhỏ của ngươi mà bị bảo mã của đá một phát chết, ngươi có lẽ phải đi bộ tới kinh thành đấy!
Lời nói vừa hết, bên trong vang lên một tràng cười lớn.
Con lừa như thể hiểu được tiếng người, giương cổ "a hu a hu" kêu thật to, chân sau đạp xuống đất, cực kì phẫn nộ. Con ngựa to lớn đỏ hồng như lửa kế bên quay đầu sang nhìn, không thèm để ý đến nó, lại cúi đầu ăn cỏ.
Người trong phòng thấy vậy càng cười to.
Sở Dịch trong lòng đã có chút nóng giận, vuốt ve cổ con lừa, không nói lời nào, buộc nó lại đi vào trong phòng. Nhìn thấy bàn bên trái còn chỗ trống, hắn liền bước tới.
Vừa tới bên bàn, một công tử còn trẻ mặc cẩm y đứng dậy cười hi hi bước tới, dương tay ra cản, nhướng mày nói:
- Tiểu khiếu hóa tử, vật họp theo bầy, người phân theo nhóm. Lừa là loài súc sinh, không thể biết phân biệt địa phương thì thôi đi. Ngươi tốt xấu gì cũng là con người, lẽ nào không thấy chỗ này không phải là chỗ cho ngươi ngồi?
Giọng nói khinh cuồng phô trương, người nói đích thị là một quý tộc công tử.
Mọi người vừa nghe liền nổi lên một trận cười ầm.
Sở Dịch không muốn tranh chấp cùng hắn, chỉ lộ ra một nụ cười nhạt, quay người hướng tới các chỗ khác.
Vừa mới ngồi xuống, liền có người giương tay ra ngăn cản, cười nói:
- Vị nhân huynh này, tại hạ không phải là không nhường cho huynh ngồi, chỉ là nếu nhường cho huynh ngồi, cả bàn không phải sẽ bị vị nhân huynh kia xem thường sao
Mọi người ồ lên kêu đúng.
Sở Dịch nhịn cơn giận, quay người tìm chỗ ngồi khác. Ai lại ngờ được tất cả người trong phòng giống như móc ngoặt với nhau, đều muốn dùng hắn giải sầu, đợi hắn đi tới gần, lập tức nhao nhao đứng lên, cười hi hi chắp tay hành lễ cản lại. Tiếng cười rộn vang lên liên tục.
Tên công tử kia thấy mọi người ủng hộ mình, cùng nhau trêu ghẹo thư sinh nghèo, lấy làm đắc ý, cười nói:
- Tiểu khiếu hóa tử, ngươi bị điếc hay bị si khờ vậy? Hay ngươi là do một con lừa ngốc thành tinh biến thành, vì thế không hiểu được tiếng người? Tiểu nhị, mau mau dắt cổ hắn ra ngoài thạch trụ phía ngoài, đưa cho hắn 1 đống cỏ khô, ghi vào sổ cho bản công tử.
Mọi người nghe thế cười to khanh khách, gõ bàn rối rít không thôi.
Sở Dịch đơn thuần bộc trực, đối với người luôn tốt, trong đời chưa bao giờ nếm phải sự vũ nhục như thế này. Nghe khắp phòng tràn đầy tiếng cười chế giễu ác ý sắc nhọn, trong lòng hắn vừa phẫn nộ kinh khủng, vừa tủi thân đau khổ, không ngờ bọn họ đối xử với hắn như thế. Liền đó, hắn không nói một lời, quay người hướng về cửa đi ra.
Lý công tử chế nhạo cười nói:
- Ồ, ngươi toàn thân thấm đầy nhân khí quay về, không biết rằng lừa huynh đệ của ngươi có nhận ra ngươi hay không? Coi chừng nó đá một cái bị thương đấy.
Mọi người vừa nghe, càng cười bạo thêm.
Đột nhiên một thanh âm trong trẻo nhẹ vang lên:
- Trừ cá ra, ai biết được hạnh phúc của cá không? Lí công tử hiểu được lừa suy nghĩ thế nào, chắc rằng cùng một loài với nó?
Sở Dịch sững người, không kiềm được bật ra một nụ cười.
Mọi người ồ lên, Lý công tử rất giận, quay người muốn phát tác, đột nhiên mắt trợn trừng miệng ngây dại, không phát ra tiếng nào.
Nghe thấy một thanh âm mềm mại vang lên:
- Vị công tử này, tại hạ và ngài là cùng một dạng, chắc là cái gọi là lừa và ngựa cũng cùng một loài, cầm thú chung một loại, không biết ngài có nguyện ý ngồi cùng với tại hạ không?
Sở Dịch trong lòng vừa cảm thấy kì lạ vừa thấy cảm kích, quay người lại nhìn, thấy một bạch y công tử một mình một bàn, ngồi cạnh cửa sổ, đang cười với mình.
Mũ bịt đầu của chàng ta làm từ tơ, nhẹ nhàng như tiên, châu trâm ngọc đái, chiếu sáng rực rỡ, đích thị là một vương tôn quý hầu; mắt sáng răng trắng, da trắng môi đỏ, gương mặt xinh đẹp tuyệt vời, một nụ cười nở ra như mây tan tuyết chảy, tươi đẹp sánh chiếu như ánh mặt trời.
Mọi người tưởng như thấy được thần linh, tự thẹn không bằng, cùng nghĩ: "Dù là Tống Ngọc, Phan An, nếu so với người này thì còn thua xa."
Sở Dịch ngớ người, trái tim bỗng nhảy điên cuồng không giải thích được, mười bảy năm nay, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình ô trọc như vậy, tự nhiên nghĩ rằng nếu mình ngồi cùng với người ấy, thì quả thật là vô cùng đường đột, mạo phạm tới chàng ta.
Lúc ấy chàng vô cùng cảm kích nở một nụ cười, chắp tay nói:
- Đa tạ ý tốt của công tử, tại hạ... tại hạ cần phải đi ra ngoài."
Nói xong liền quay người.
- Chậm đã!
Bạch y công tử nhanh chóng, nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng đi tới bên người chàng, nắm lấy cổ tay chàng, giận dữ nói:
- Công tử, người không muốn ngồi cùng tại hạ, vì không xem tại hạ ra gì phải không, có đúng không?
Thanh âm trong trẻo dịu dàng, như giận như vui, như oán như thương, nghe rất vui tai.
Toàn bộ người trong phòng căng tai lắng nghe, bất ngờ nhiệt huyết dâng lên, thần hồn điên đảo, bất giác muốn thay Sở Dịch hồi đáp.
Sở Dịch kinh ngạc, cúi đầu xuống nhìn, bàn tay như xuân thông bạch ngọc, linh lung nhỏ xinh, đang nắm lấy cổ tay mình, trơn nhẵn mát lạnh, vô cùng thư sướng.
Hắn tự nhiên không biết trả lời sao, không dám đẩy ra, gương mặt đỏ hồng, ấp úng nói:
- Tại hạ... sao có thể xem thường công tử chứ?
Bạch y công tử cười nụ, vô cùng hoan hỉ, buông lỏng tay ra, giọng nói nhu hòa:
- Tốt rồi, huynh lại kia ngồi đi.
Sở Dịch nhìn thấy đôi mắt hắc bạch phân minh, sáng ngời như nước thu, cười mà như không cười của chàng ta đang nhìn mình chăm chú, trái tim bất ngờ nhảy điên cuồng không giải thích được.
không dám nhìn lại, chỉ gật đầu, mỉm cười nói:
- Cung kính bất như tòng mệnh, đa tạ công tử có lòng yêu mến." Theo chàng ta tới trước bàn ngồi.
Trong một lúc, cả gian phòng không một tiếng động, tất cả cặp mắt đều chú mục nhìn hai người, trong miệng rượu ngon như hóa thành nước chua, cùng nghĩ: "Con bà nhà hắn, miếng thịt thiên nga từ trên trời, không ngờ lại để con cóc này hưởng thụ."
Lúc ấy Tây Đường quốc thế đang thịnh, dâm nhạc xa xỉ lưu hành vô cùng phổ biến, quan lại phú thương không chỉ thu nạp mị thiếp, việc tập trung nuôi dưỡng trai đẹp, cũng rất thỉnh.
Phú gia công tử phần lớn đều có thú đồng tính, thích việc bôi phấn trát son, kết giao với mĩ mạo thiếu niên, quang minh chính đại cùng trêu gió chọc trăng. Người đời không nghĩ đấy việc đáng thẹn, mà lại coi đó là việc phong lưu, thích nói về điều đó.
Vì thế chúng nhân khi thấy một vị công tử tuấn mĩ tuyệt tục cùng thư sinh nghèo y phục cũ nát một mình đối tửu truyện trò, bất giác sinh lòng oán hận, kín đáo tự mình nghiến răng.
Bạch y công tử với chúng nhân không lấy để ý, kéo vạt áo Sở Dịch ngồi xuống, cười nụ nói:
- Công tử, tại hạ Dương Châu Yến Tiểu Tiên, nhưng chẳng hay có thể thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đài được không?
Sở Dịch ngồi gần chàng ta, chỉ cảm thấy một luồng u hương mát lạnh đập vào mũi, hương vị vô cùng kì lạ, như thể nguyệt quang với lưu thủy cùng múa, hàn mai với tuyết hoa cùng nở.
Hắn hô hấp trở nên không thông, như thể rượu xông lên đầu, thần hổn đều say, ngây ngây dại dại, hoảng hốt đáp:
- Ta... tại hạ tên là Sở Dịch, lần này lên kinh là để dự thí.
Yến Tiểu Tiên vui mừng, kéo tay hắn cười trong trẻo nói:
- Thật là trùng hợp! Tiểu đệ cũng đến Trường An để dự thí, nếu Sở huynh không ngại, chúng ta có thể kết thành bạn đồng hành.
Chúng nhân dỏng tai lắng nghe, vừa nghe đến đấy tức nổ mắt, hận không thể cướp lấy cơ hội này, lớn tiếng tuyên bố mình cũng lên kinh dự thí.
Yến công tử cười nói tự nhiên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng, không hề để ý đến mọi người xung quanh.
Sở Dịch tuy chỉ là một gã thư sinh, nhưng trời sinh tính vốn khẳng khái nghĩa hiệp, thích kết giao bằng hữu, đổi lại nếu là người khác đề nghị, nhấn định hân hoan đồng ý. Nhưng không biết vì sao, đối với vị vương tôn công tử mặt đẹp như nữ nhi này, hắn tuy rất có hảo cảm, muốn được thân cận, nhưng lại cảm thấy chân tay bối rối, chỉ ngồi cạnh chàng ta mà trong lòng nhảy loạn cả lên, như ngồi trên bàn chông; nếu như cùng nhau đồng hành, sẽ còn thế nào?
Sở Dịch thấy mọi người trong phòng đều mắt sáng rực trừng lên nhìn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, trông vừa buồn cười vừa hẹp hòi, liền rút tay ra, trầm ngâm nói:
- Thịnh tình thương yêu của Yến công tử, tại hạ sao dám không nghe, chỉ là... tại hạ thân chỉ có một con lừa, chỉ e rằng có điều bất tiện.
Lời nói vừa xong, liền chợt thấy mình quả ngu xuẩn, cảm thấy bối rối, dái tai nóng bừng.
"A hu! A hu! A hu!" Không biết có phải vì nghe lời hắn nói, con lừa bên ngoài đột nhiên đứng cao lên, nghểnh đầu giơ chân đá, không ngừng kêu to, như thể phản đối.
Chúng nhân nhất thời kinh ngạc, cười ầm cả lên.
Yến Tiểu Tiên phì một tiếng, mỉm cười nói:
- Huynh thấy đó, nó không đồng ý đấy.
Nụ cười lúm đồng tiền như hoa, xinh đẹp tuyệt vời.
Lý công tử bên cạnh thần hồn điên đảo, không chịu đựng được, bước tới, cầm một chén rượu, cười hi hi bước tới, cúi mình thi lễ với Yến Tiểu Tiên, uyển chuyển nói:
- Tại hạ Lạc Dương Lý Đông Hầu, lần này lên kinh dự thí, không có con lừa nào, chỉ có một con xích thố thần câu, 1 cỗ xe tứ mã, nếu Yến công tử không chê, có thể cùng tại hạ làm bạn đồng hành. Trên đường cùng xe chung ngựa, thân mật chuyện trò, há không phong nhã khoái hoạt ư?"
Mọi người vừa nghe "Lí Đông Hầu" ba chữ tức thì bàn tán, kẻ này không ngờ là cháu của đương triều kim tử quang lộc đại phu, tả phó xạ Lý Mộc Phủ!
Lý Mộc Phủ thụ hưởng nhiều ân sủng của hoàng đế, hiện giờ quyền thế sâu dày, thống lãnh lại, hộ, lễ tam bộ, bè đảng rất nhiều, môn sinh khắp nơi, đáng gọi đương triều đệ nhất hồng nhân, ông không có con, vì thế cực kì yêu mến người cháu, nếu có thể đi cùng người này, khảo trung tiến sĩ quyết không khỏi tay.
Nhất thời trong phòng nhốn nháo, trong mười người thì hết chín người chuyển sự chú ý từ Yến công tử xinh đẹp lên trên người tên Lí Đông Hầu kiêu ngạo, ai nấy đều suy nghĩ, xem làm thế nào kết giao được với hắn, tôn sùng hết mức.
Duy mình Yến Tiểu Tiên tai như không nghe, khóe mắt nhìn mà như không nhìn hắn, chỉ cười hi hi chăm chú nhìn Sở Dịch, kéo lấy tay hắn, mềm mại cầu cạnh:
- Sở huynh, con lừa của huynh quả thật thú vị, chúng ta kết làm bạn đồng hành nhé, huynh phải cho đệ cưỡi con lừa của huynh nha, có được không vậy?"
Sở Dịch còn chưa đáp, bên ngoài con lừa đã bất ngờ vui sướng kêu lên một tiếng dài, bễ nghễ ngẩng đầu, trông cực kì đắc ý vui vẻ.
Sở Dịch không nhịn được cười, gật đầu:
- Được cùng Yến công tử đồng hành, là may mắn của tai hạ."
Dừng lại một chút, hắn mỉm cười:
- Nếu tại hạ mà không đồng ý, e rằng Lư nhi sẽ không thèm đoái hoài tới tại hạ, mà sẽ theo chân Yến công tử.
Yến Tiểu Tiên cực kì vui mừng, tức thời nở nụ cười, mắt như thu thủy hoành ba, mày như xuân liễu thư đại, cả gian phòng như sáng rực lên.
Sở Dịch trong lòng rung động dữ dội, hô hấp khó khăn, thầm nghĩ:
- Giả như Yến công tử này mà là nữ nhân, e rằng Tây Thi Điêu Thuyền cũng phải dưới nàng ta."
Lý Đông Hầu cầm li rượu đứng cứng ra ở đó, ngượng nghịu cực kì. Hắn từ nhỏ xa hoa quyền quí, vạn người nghe theo, có trước mặt mọi người chịu như thế này bao giờ?
Trước bị Yến Tiểu Tiên trào phúng, thấy chàng ta tuyệt sắc vô song, nộ hỏa tức thời chuyển hóa thành dục hỏa, nhưng lại bị từ chối, dục hỏa không thể phát tiết, theo đó mà biến lại thành nộ hỏa. Đột nhiên biến sắc tức thì, chờ đợi phát tác.
Sở Dịch thấy sắc mặt hắn trắng xanh đỏ vàng thay đổi liên tục, trong lòng cũng thấy bất nhẫn, khẽ kéo tay áo Yến Tiểu Tiên, cúi đầu nói:
- Yến công tử, Lí công tử đang đợi huynh trả lời.
Yến Tiểu Tiên nhướng đôi mày liễu, cố ý ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Thật ư? Sao đệ chỉ nghe thấy tiếng lừa kêu bên tai thôi thế?
Lý Đông Hầu thẹn quá hóa giận, không thể kìm chế được nữa, hừ mạnh một tiếng, nâng tay ném chén rượu, phủi tay áo quay về chỗ ngồi.
Chúng nhân biến sắc, im bặt hẳn đi, rối rít uống rượu, giả như không thấy. Người hầu của Lí Đông Hầu kêu to, kéo áo tưởng chừng muốn xông lên, liền bị hắn quát kêu lại.
Lí Đông Hầu tuy ương bướng khoa trương, nhưng hắn cũng là cháu của thừa tướng, lần này lên kinh cũng là để dự thí, cũng biết trước mặt bàng dân thiên hạ, không thể ỷ thế khinh người thái quá, để tránh miệng đời dị nghị, tránh cừu đảng của thúc phụ thừa cơ, vì thế lúc này ráng kìm nén nộ ý, quay về chỗ buồn bực rót rượu, âm thầm nghiến răng, suy nghĩ lúc không có người bên cạnh báo thù thế nào.
Sở Dịch tuy đối với quyền quý hào phú thì không chút sợ hãi, nhưng không muốn vị mỹ tiểu thiếu niên này vì mình mà kết oán với đương triều tả phó xạ, hạ giọng nói: --Yến công tử, Lí công tử gia ấy thế hiển hách, các hạ hà tất phải vì tại hạ, sao lại xúc phạm tới hắn ta? Ta sẽ thay các hạ tới xin lỗi hắn ta."
Vừa muốn đi, liền bị Yến Tiểu Tiên nắm lấy vạt áo mà kéo. Yến Tiểu Tiên thấy hắn quan tâm tới mình, thì cực kì vui sướng, hai lúm đồng tiền ửng hồng, đôi mắt trong suốt sáng ngời lên, cười nói:
- Hắn ta rất đáng ghét, công tử hà tất để ý tới hắn. Hư, chúng ta đang lúc chuyện trò cao hứng, hắn sao lại tới phá đám chứ? Nói nọ nói kia, không biết hồ ngôn loạn ngữ gì nữa, cũng không bằng con lừa của huynh kêu thật dễ nghe.
Sở Dịch vừa muốn nói, đột nhiên vang lên tiếng "rột rột", tiếng dạ dày như tiếng ếch kêu, cực kì vang to.
Yến Tiểu Tiên phì cười:
- Sở huynh mau ngồi xuống ăn đi, thức ăn nguội rồi không ngon đâu.
Sở Dịch khuôn mặt đỏ hồng, cực kì xấu hổ, mỉm cười nói:
- Vậy tại hạ không khách khí.
Mắt thấy trên bàn để đầy sơn trân dã vị chưa hề thấy qua, Sở Dịch nhất thời không biết hạ đũa thế nào. Ăn được vài miếng, thịt cừu tươi ngon mềm mại, mộc nhĩ ngọt trong giòn xốp, khẩu vị đại khai, hắn mới không còn cẩn trọng, ăn như thể sói nuốt hổ nhai.
Yến Tiểu Tiên thấy hắn ăn say mê, bèn lấy chén rượu che miệng mà cười, nâng giọng kêu hỏa kế, gọi thêm mười mấy món điểm tâm nhắm rượu, cười nói:
- Sở huynh, dịch trạm hoang dã, thịt thô rau đồng so sánh với thức ăn Hoài Dương kém hơn không biết bao nhiêu lần, huynh ráng ăn đỡ, nếu như huynh có ghé qua Dương Châu, đệ sẽ mời huynh tới Thu Nguyệt lâu ăn một bữa cho thật đã.
Sở Dịch lắc đầu đáp:
- Yến công tử, bữa ăn này không biết đã tốn biết bao nhiêu, Sở mỗ thật vô cớ thụ dụng, đã thấy bất an trong lòng, sao dám để huynh tiêu phí thêm nữa.
Yến Tiểu Tiên vừa nghe, mày liễu nhíu lại, nụ cười lúm đồng tiền như hoa tắt đi tức thì, giận dữ nói:
- Quân tử tri giao, quý trọng tình nghĩa, đệ với Sở huynh mới gặp như đã lâu, thành tâm giao tiếp, Sở huynh lại như đối với người ngoài, thường xuyên lẫn tránh ngăn cách, Sở huynh khinh thường, không lẽ huynh không muốn kết giao với tiểu đệ sao?
Sở Dịch mặt hồng tai đỏ, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhất thời không biện bạch được lời nào, ấp úng nói:
- Yến công tử, ta... ta tuyệt đối là không phải có ý này.
Hắn bình thường tâm trí mẫn tiệp, tuyệt không phải là loại thư sinh nghèo không thông đạt, nhưng trước mặt mĩ mạo thiếu niên này, không ngờ lại miệng lưỡi ấp úng, bó chân bó tay.
Yến Tiểu Tiên sắc mặt có chút sáng lên, "hứ" một tiếng, nhạt nhẽo nói:
- Bỏ đi, công tử đã không muốn kết giao, hà tất miễn cưỡng, ăn xong bữa cơm này, chúng ta đường ai nấy đi.
Con mắt đỏ lên đôi chút, quay đầu đi.
Sở Dịch thấy nét giận hờn đáng yêu khiến người phải động lòng của chàng ta, trong lòng bực dọc hối hận không yên, nghĩ thầm: "Sở Dịch à Sở Dịch, ngươi biến thành đàn bà như thế khi nào vậy, làm người ta lạnh lòng? Có thể quen được bằng hữu tốt như thế này, không biết là phúc phần ngươi tu mấy kiếp mới được nữa."
Hắn nghĩ tới đây, liền cảm thấy rúng động, lòng khẳng khái dâng trào, nắm lấy tay Yến Tiểu Tiên, thành khẩn nói:
- Yến công tử, người giáo huấn phải lắm, quân tử tương giao là ở chữ thành. Tại hạ đã nói những điều quả thật không phải, nếu như công tử không tỵ hiềm tại hạ là người thôn dã áo vải, chịu hạ mình kết giao, Sỡ mỗ sẽ nhớ mãi suốt đời!"
Yến Tiểu Tiên khẽ run, từ giận chuyển sang vui, khuôn mặt vui cười như hoa xuân tung nở, chú mắt nhìn chàng, nhẹ nói:
- Đại trượng phu nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy, huynh không được trái lời.
Sở Dịch cười:
- Kiếp này có được bằng hữu như thế này, Sở Dịch vui mừng còn không hết, sao lại hối hận chứ?
Yến Tiểu Tiên cực kì vui mừng, khóe miệng hé một nụ cười, đôi đồng tiền đỏ hồng, càng thêm kiều diễm.
Sở Dịch khóe mắt liếc qua, hốt nhiên nhận thấy nhãn quang oán hận từ chúng nhân về mình, đột nhiên phát giác mình vẫn đang cầm tay của Yến Tiểu Tiên, "a" lên một tiếng, vội bỏ ra.
Khuôn mặt Yến Tiểu Tiên liền ửng hồng, lóe lên cảm giác xấu hổ, cười khúc khích rnâng chén rượu lên, nhấp một chút rượu.
Sở Dịch thấy đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, nghĩ đến sự thơm ngát mịn màng mềm mại, mềm như không xương vừa rồi, trong lòng liền có một cảm giác kỳ lạ, thầm nghĩ:
- Vương tôn tử đệ quả không giống người thường, đôi tay mềm mại mịn màng còn hơn thiếu nữ.
Mọi người trong phòng nhìn hai người bọn họ coi xung quanh như không có ai thân mật cười nói, trong mắt liền phát lửa, nhưng biết mĩ mạo thiếu niên là thịt cấm của Lí Đông Hầu, vì thế không ai dám bước lên rước lấy phiền phức, chỉ có thể nhìn trộm, cùng lúc len lén oán hận thở dài tiếc cho 1 đóa hoa lài cắm trên bãi c*t trâu.
Lí Đông Hầu từ xa thấy mĩ mạo thiếu niên cùng tên tiểu tử nhà quê thấp hèn nhởn nhơ nói cười, lời mềm tiếng ngọt, thì gần như bị nổ tung vì uất khí đầy phổi, cùng lúc đó, trong lòng nghĩ ra hàng trăm ngàn độc kế, thực muốn ngàn đao chém hai người đó thành mảnh vụn, nhưng nhìn thấy Yến Tiểu Tiên dung mạo thanh lệ tuyệt tục, trong lòng lại vừa hận lại vừa yêu, lúc giận lúc cuồng.
Sở Dịch bị mọi người nhìn thì cảm thấy không được thoải mái, như có gai nhọn trên lưng, vội vội vàng vàng ăn xong bữa cơm, thở một hơi khuây khỏa, nói:
- Yến công tử, chúng ta đi thôi.
Yến Tiểu Tiên mỉm cười:
- Tốt, ở đây không khí ô trọc không chịu được, chúng ta ra ngoài cho thoáng.
Chàng ta quăng lên trên bàn một đĩnh hoàng kim, hớn hở kéo tay Sở Dịch ra ngoài.
Sở Dịch trong lòng rúng động, muốn rút tay ra, nhưng thấy chàng ta má lúm xinh đẹp như hoa, sợ không muốn mạo phạm, rước lấy sự bất bình của chàng ta, vì thế đành để chàng ta dắt tay đi.
Mọi người chú mắt nhìn theo, trong lòng không có cảm giác gì.
Khi hai người đi qua bàn của Lí Đông Hầu, tùy tùng của Lí Đông Hầu nộ khí lên đầu, sinh lòng ác ý, ghé tai Lí Đông Hầu nói nhỏ không thôi, sau đó quay người huýt sáo dữ dội.
Bên ngoài ở cạnh cây cột, con Xích Thố dáng nhanh nhẹn, béo tốt, khỏe mạnh vừa nghe được thanh âm, bất ngờ ngẩng cao đầu hí vang, chân trước sau khi chạm đất, chân sau đá như sét đánh mưa bay, hướng người về bên sườn con lừa gầy nhom bên cạnh đá mạnh!
Mọi người la lên, Sở Dịch thì vô cùng kinh hãi, thất thanh la:
- Lư nhi, cẩn thận!
Nói thì chậm sự việc thì nhanh, chỉ thấy con lừa kêu lên "a hu" một tiếng, chạy về phía trước, né người thoát đi.
Mọi người bấy giờ kinh ngạc la lên, nó đột nhiên nhảy ngược về sau, nâng đùi, chân sau đá cao lên, tựa như thiểm điện giậm vào bụng con Xích Thố!
Bình một tiếng con ngựa Xích Thố đau đớn kêu lên, ngã ầm xuống đất, bốn chân co giật, cái bụng nâng lên hạ xuống, không thể đứng lên được nữa.
Chỉ trong tích tắc, tình thế đã thay đổi. Mọi người hoàn toàn không ngờ được, miệng mở rộng ra, không đóng lại được.
Sở Dịch lặng người nhìn, như không thể tin vào mắt mình. Cái này... Đây có phải là con lừa trụi lông mà mẫu thân hắn bỏ ra ba lạng bạc trắng mua ở trong làng đấy ư?
Yến Tiểu Tiên là người đầu tiên khôi phục lại thần trí, cười khách khác giòn tan, vỗ tay cỗ vũ:
- Hay một chiêu Thần long bái vỹ.
Con lừa nghe thấy lời khen của chàng ta, lúc lắc đầu, "a hu a hu" hí to lên mấy tiếng, đắc ý vô cùng.
Phía trong quán, mặt Lí Đông Hầu chuyển thành màu gan lợn vì kinh biến, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, toàn thân rung rẩy, hận không thể mang Sở Dịch cùng con lừa đem nghiền thành bột, nhưng vì thân phận, quả thật không làm được gì. Tên tùy tùng sợ cơn lôi đình, đã nép mình sang một bên, im lặng không nói.
Các lữ khách trong các phòng xá của dịch trạm nghe thấy thanh âm, rối rít chạy ra để xem nhiệt náo, chia ra hỏi thăm, cãi nhau kêu kì. Trong khung cảnh đó vài tài tử sôi nổi chạy tới, thi hứng nổi lên, viết lên tường "Mao lư phú", "Xích thố vi hắc lư sở ca" vân vân
Tuy Sở Dịch trong lòng cảm thấy sung sướng, nhưng không muốn chuốc lấy phiền phức, nở ra nụ cười mỉm, cởi bỏ dây buộc con lừa, kéo tay Yến Tiểu Tiên ra ngoài, cùng nhau bỏ đi.
Con lừa nâng đầu nhìn ngang ngửa, trông rất thỏa mãn, dưới ánh mắt mọi người chạy bon bon, thỉnh thoảng nó lại đắc chí hí to một tiếng rõ ràng, phát tiết hết những bất bình uất ức.
Trong đời nó, có thể chưa bao giờ có được khoảnh khắc uy phong khoái hoạt như ngày hôm nay.
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ