In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 757-758: Nghênh Thần Khánh Điển
ô Triệt ôn tồn nói rằng:
- Ảnh Thần đại nhân đối với bất cử kẻ nào cũng không có biểu thị gì, ta chỉ biết là trừ phi có người biểu lộ ra địch ý rõ ràng với nó, nó mới có thể lấy thủ đoạn nghiêm phạt.
- Đa tạ Thiên Vũ đạo hữu!
Ảnh Thừa Tông lúc này mới đứng dậy.
Nghe một phen giải thích này của Tô Triệt, trong lòng Ảnh Thừa Tông đối với Ảnh Tử hoài nghi ngược lại giảm thiểu đi rất nhiều. Bởi vì trong gia phả có ghi chép Ảnh Thần đại nhân xác thực cực kỳ tính cách đặc thù, như một công cụ chiến đấu Khôi Lỗi không có tư tưởng. Trừ chiến đấu và nghiêm phạt ra, bất cứ sự tình nào cũng không quan hệ tới nó.
Kế tiếp, Tô Triệt để Thánh Ảnh Giáo chủ thỉnh đến trước bàn ngồi xuống, không không muốn làm bộ châm trà kính rượu, mà trực tiếp truyền âm nói:
- Còn xin hỏi Thánh Ảnh Giáo chủ, ngươi cho rằng, nó thực chính là Ảnh Thần đại nhân sai?
Thánh Ảnh Giáo chủ mơ hồ sửng sốt, theo đó hỏi lại:
- Thiên Vũ đạo hữu đây là ý gì?
- Không có gì.
Tô Triệt khoát khoát tay thần thái ngữ khí cực kỳ tự nhiên:
- Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nó nếu là Ảnh Thần đại nhân thật, chẳng phải là Tiên Giới Chân Tiên sống trên triệu năm rồi sao? Cái này thực khiến ta vô cùng kinh ngạc.
Thánh Ảnh Giáo chủ chậm rãi trả lời:
- Nói như vậy đối với lai lịch của Ảnh Thần đại nhân tới, Thiên Vũ đạo hữu cũng không hề biết đúng không?
- Đúng!
Tô Triệt gật đầu mà nói:
- Trước khi đi tới Mị Ảnh Tinh ta căn bản là không hiểu được Ảnh Tộc tồn tại, càng không biết trong Tu Chân Giới còn có Thánh Ảnh Giáo chủ tiền bối Luyện Hư kỳ đại năng như vậy.
Ngũ quan khuôn mặt giấu dưới mặt nạ bảo hộ màu đen, Thánh Ảnh Giáo chủ như là cười cười truyền âm trả lời:
- Mặc kệ thế nào, Thiên Vũ đạo hữu hiệp trợ Ảnh Thần đại nhân trở về Mị Ảnh Tinh, đó đều là đại ân nhân của Ảnh Tộc hơn mười triệu con dân chúng ta. Sau Nghênh Thần Khánh Điển Thiên Vũ đạo hữu nếu có bất cứ nhu cầu nào, đều có thể nói thẳng đối với ta, Thánh Ảnh Giáo từ trên xuống dưới sẽ tận hết lực lượng thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
- Được được...
Tô Triệt khống chế không được đầy mặt mừng rỡ, liên tục gật đầu. Đương nhiên đây chỉ là giả bộ làm ra.
Một Nguyên Anh tu sĩ khi đối mặt với tình hình này, tiếp thu một Luyện Hư hậu kỳ đại tu sĩ làm ra hứa hẹn các loại, nếu không thể toát ra một chút kinh hỉ, vậy thì có chút không đúng.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc không dám ở trước mặt quấy rối Tô Triệt, nhưng cũng là thầm nghĩ trong lòng:
- Thánh Ảnh Giáo chủ này tâm cơ thâm trầm, tu vi cường hãn, xác thực là một nhân vật cực kỳ đáng sợ. Nếu bị hắn nhìn thấu Ảnh Tử của chủ nhân cũng không phải mang đến gì đó. Như vậy, người này chắc chắn mang đến cho chủ nhân phiền phức khó có thể đánh giá được.
Lúc này, suy nghĩ của Tô Triệt cùng lão Hắc hoàn toàn tương đồng. Vị Ảnh Thừa Tông trước mắt này không chỉ là tu vi cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ tương đối kinh khủng, đồng thời hắn thân là nhất giáo chi chủ, nắm trong tay sinh tử và số phận của Mị Ảnh Tinh vài chục triệu Ảnh đạo Tu Luyện Giả. Nhân vật như vậy sao có thể được phép khinh thường. Phải đối với hắn cảnh giác cao độ, đề phòng cao độ; Nếu là không nghĩ qua là, bị hắn nhìn ra kẽ hở gì đó, khả năng may mắn trốn thoát được cũng rất nhỏ.
Trên Mị Ảnh Tinh người có thể khiến Ảnh Tử cảm thấy khẩn trương lẽ nào chính là hắn sao?
Kế tiếp, hai người lại tùy tiện trò chuyện vài câu, Thánh Ảnh Giáo chủ cũng cáo từ rời khỏi, trước khi đi, khẳng định còn muốn đối với Ảnh Tử hành đại lễ tham bái một phen.
Tô Triệt mặt ngoài thong dong, kỳ thực ước gì hắn sớm đi rời khỏi, bởi vì cùng nhân vật như vậy gần gũi ở chung, áp lực thực sự quá lớn, đồng thời lại ở thế địch ta không rõ.
Từ nay về sau ba ngày, thật ra có chút bình thường, lại không có ai đến quấy rầy Tô Triệt và Ảnh Tử. Phỏng chừng là Thánh Ảnh Giáo chủ đã căn dặn qua những người khác, Ảnh Thần thích thanh tĩnh, không thích bị người quấy rối.
Ba ngày sau, Nghênh Thần Khánh Điển long trọng tổ chức, Tô Triệt và Ảnh Tử được mời đến trong Thánh Tổ tiên điện chuẩn bị tiếp thu hàng ngàn hàng vạn Ảnh Tộc tham bái.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Triệt nhìn thấy pho tượng vị Thánh Tổ đại tiên sáng tạo Ảnh Tộc, cùng với Mị Ảnh Tinh kia.
Thế nhưng khi Tô Triệt lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy pho tượng Thánh Tổ, cả người nhất thời sửng sốt!
Không chỉ là sửng sốt, thậm chí có thể nói là hoàn toàn ngây ngốc đi...
Thánh Ảnh Thiên Cung là một quần thể kiến trúc quy mô thật lớn, Thánh Tổ Tiên Điện bị vây ở vị trí trung tâm của Thiên Cung, trước Tiên Điện đồng dạng thấy có một quảng trường tương đối trống trải có thể dung nạp hơn mười vạn người.
Nghênh Thần Khánh Điển chính là được tổ chức ở trên quảng trường này. Nếu vô ý mà nói, cả tràng khánh điển sẽ duy trì liên tục một tháng. Trong thời gian này, dự tính sẽ có mấy nghìn vạn Ảnh Tộc trước sau tới đây cúng bái Ảnh Thần.
Tô Triệt và Ảnh Tử đương nhiên không có khả năng đứng ngây ngốc trên quảng trường, mà là được mời đến Thánh Tổ Tiên Điện, trong điện có đặt pho tượng của Thánh Tổ và Ảnh Thần.
Cả tòa Tiên Điện bị ba tầng kết giới đỉnh cấp nhất ngăn cách bao phủ ở bên trong. Cho dù năng lực dò xét của lão Hắc cũng là không thể thấm thấu. Thần thức của Tô Triệt càng không được. Bởi vậy, phải tự mình tiến vào trong Tiên Điện, Tô Triệt mới có thể chiêm ngưỡng được pho tượng vĩ đại của vị Thánh Tổ đại nhân kia.
Thế nhưng, khi Tô Triệt lần đầu tiên nhìn thấy pho tượng của Thánh Tổ, liền cả người nhất thời ngây ngốc!
Không chỉ là Tô Triệt, ngay cả lão Hắc đã ở trong Tiên Ngục thần tình cũng sững sờ, thất thần nhỏ giọng nói thầm:
- Sao lại cùng Ngọc Thanh lớn lên giống nhau như đúc?
Không sai, pho tượng trước mắt cao tới mấy trượng, trông rất sống động trông rất sống động đứng sừng sững trên tế đàn này, không ngờ chính là hình dạng của Ngọc Thanh. Ngũ quan khuôn mặt, tỉ lệ vóc người, hầu như có thể nói là hoàn toàn giống nhau, tìm không ra được một tia khác biệt. Ngay cả cái loại khí chất đặc biệt trong bình tĩnh tỏa ra thanh cao, ẩn thấu lãnh ngạo cũng được thuyết minh cực kỳ rõ ràng.
- Ngọc Thanh?
- Sao lại là Ngọc Thanh?
Giờ khắc này, Tô Triệt cũng có chút không quá tin tưởng con mắt của mình. E sợ cho là trong Tiên Điện có thiết đặt ảo trận nào đó, có thể ảnh hưởng đến thần trí của mình, đó là trong lòng hỏi:
- Lão Hắc, ngươi cảm giác hắn rất giống Ngọc Thanh phải không?
- Không phải như là, mà là giống nhau như đúc, căn bản là Ngọc Thanh a!
Lão Hắc lập tức trả lời:
- Chủ nhân, chúng ta sớm biết rằng Ngọc Thanh chính là một đại nhân vật nào đó của Tiên Giới chuyển thế sống lại, mà Ảnh Tộc Thánh Tổ này, vừa mới rồi cũng chính là đến từ Tiên Giới, chớ không phải là nói...
- Rất có thể...
Tô Triệt minh bạch ý tứ của lão Hắc, trong lòng thì thào nói rằng:
- Có thể, chúng ta chúng ta suy nghĩ còn muốn phức tạp hơn, không chỉ là chuyển thế sống lại đơn giản như vậy.
- Nhưng...
Lão Hắc theo đó sản sinh nghi vấn:
- Nếu như nói Ngọc Thanh chính là Ảnh Tộc Thánh Tổ chuyển thế chi thân, như vậy, hắn hẳn là cực kỳ tinh thông Đại Mị Ảnh Thuật và Ảnh Chi Đạo mới đúng, vì sao tại Khải Nguyên Tinh trong đoạn thời gian kia, đối với Ảnh Tử của ngươi không hề có cảm giác đây?
- Cái này cũng chưa biết được.
Tô Triệt trong lòng lắc đầu:
- Có thể là bởi vì Ngọc Thanh chỉ là một chút nguyên thần chuyển thế chi thân, còn chưa có thức tỉnh ký ức cùng Đại Mị Ảnh Thuật có liên quan. Hoặc là Ảnh Tử của ta khi tại Khải Nguyên Tinh còn chưa có xuất hiện dị biến, mà là sau này mới...
Nói đến đây, Tô Triệt cũng dừng lại, bởi vì cũng không xác định được Ảnh Tử của mình xuất hiện dị biến sớm nhất vào lúc nào, chỉ có thể xác định là khi cưỡi truyền tống trận rời khỏi Khải Nguyên Tinh, đến khỏa tinh cầu hoang vắng kia, lại tiến Nhân Di Tiên Cảnh bắt bớ Cảnh Lam Sơn, Hằng Dịch, Miêu Lực ba người lần đầu tiên phát hiện Ảnh Tử của mình tồn tại cổ quái.
- Nói chung, chuyện này càng lúc càng phức tạp, Ngọc Thanh rốt cuộc là nhân vật nào, có thể, cũng chỉ có chính hắn mới rõ ràng.
Nghĩ tới đây, Tô Triệt theo đó sản sinh một loại lo lắng, thân phận lai lịch của Ngọc Thanh phức tạp như vậy, nói không chừng một ngày kia thực không thể tránh khỏi muốn cùng hắn đứng ở mặt đối lập. Mặc dù chính mình và hắn cũng không nguyện thấy loại tình huống này phát sinh, nhưng người sống tại thế gian, rất nhiều chuyện đều làn thân bất do kỷ.
Tựa như Thanh Huyền đại trưởng lão nói qua: số phận an bài, ai cũng đều không thể chống cự!
Xa xôi trước không nói, chỉ nói ngay trước mắt pho tượng Thánh Tổ này, nếu thực sự cùng Ngọc Thanh có liên quan, Tô Triệt đó là trong lòng cảm thấy khó khăn, không biết nên xử lý ra sao xử lý ra sao mới tốt.
- Ảnh Tử của mình chạy tới Mị Ảnh Tinh, rõ ràng là có mưu đồ, lẽ nào nói, muốn từ trong tay Ngọc Thanh lấy được lợi ích gì sao?
Tô Triệt cho rằng, Mị Ảnh Tinh muốn làm không tốt, chính là Ngọc Thanh trước khi chuyển thế bố trí sẵn một nước cờ tốt, với hắn mà nói hẳn là cực kỳ trọng yếu, chính mình và Ảnh Tử nếu là vì một chút tư lợi, phá hư chỉnh thể kế hoạch của hắn, ngày sau nên như thế nào hướng hắn giao phó đây?
Một phen tâm lý hoạt động này, tuy rằng chỉ phát sinh trong vòng mấy phút ngắn ngủi, lại vẫn bị mấy Luyện Hư kỳ Ảnh Tộc Thánh Sử ở một bên phát hiện được Tô Triệt thần tình khác thường, ở trong này đương nhiên cũng bao gồm Thánh Ảnh giáo chủ.
Bất quá, bọn họ cũng không có mở miệng hỏi, mà là yên lặng lưu ý thần tình biến hóa của Tô Triệt, những đại năng tu sĩ sống mấy nghìn tuổi này, trong lòng có thể nghĩ đến cùng suy đoán được sự tình, tất nhiên muốn so với thế tục những vị trí giả kia còn muốn nhiều hơn nhiều.
Dưới lão Hắc nhắc nhở, Tô Triệt lập tức điều chỉnh tâm tư, thần thái biểu tình khôi phục bình thường, ánh mắt lại rơi xuống trên pho tượng Ảnh Thần.
Pho tượng kia, chính là một nhân ảnh màu đen, còn đừng nói, cùng Ảnh Tử của chính mình quả thật là giống nhau như đúc, khó trách những Ảnh Tộc Thánh Sử kia lần đầu tiên nhìn thấy Ảnh Tử của mình đều là ngạc nhiên như vậy.
Đối với pho tượng Thánh Tổ và Ảnh Thần trên tế đàn, Ảnh Tử lại vẫn thờ ơ, như trước cùng với ở bên cạnh Tô Triệt, vô thanh vô tức, không hề ba động.
- Thiên Vũ đạo hữu, mời đi bên này.
Một trong Phó giáo chủ Ảnh Tam Thiên dẫn theo Tô Triệt đi tới chỗ ngồi bên trái dưới tế đàn, an bài hắn tại vị trí quý khách thủ tịch.
Thế nhưng, Ảnh Tử cũng cùng đi qua, vẫn là nhắm mắt theo sát bên cạnh Tô Triệt.
Loại cảm giác này giống như quan hệ giữa Thánh Tổ và Ảnh Thần trên tế đàn.
- Ảnh Thần đại nhân, người ngồi vào ở đó đi.
Ảnh Tam Thiên chỉ vào tế đàn cao cao tại thượng, cẩn trọng nhắc nhở nói.
Nhưng Ảnh Tử không hề phản ứng, vẫn là triệt để không nhìn bộ dáng kia của hắn, phảng phất như biểu đạt im lặng: ta đường đường Ảnh Thần, dựa vào cái gì phải phục tùng các ngươi, những con kiến hôi nho nhỏ này an bài? Ta đứng ở chỗ nào, hoặc là ngồi ở đâu, các ngươi có tư cách gì thay ta làm chủ chứ?
- Thiên Vũ đạo hữu, ngươi xem việc này...
Ảnh Tam Thiên vẻ mặt hơi bối rối, chỉ có thể hướng Tô Triệt xin giúp đỡ.
- Ta cũng không có biện pháp.
Tô Triệt than thở buông tay, đồng dạng bất đắc dĩ nói rằng:
- Phỏng chừng, trừ Thánh Tổ đại tiên ra, thế gian này không có ai còn có thể chỉ huy Ảnh Thần đại nhân.
Ảnh Tam Thiên hơi bị nghẹn lời. Kỳ thực, trong lòng hắn cũng rõ ràng, chính mình những người này muốn làm cái gọi là Nghênh Thần Khánh Điển, Ảnh Thần đại nhân căn bản là không thèm để ý chút nào. Nói hơi khó nghe một chút, con người suy nghĩ bất quá là một bên tình nguyện mà thôi, ai có thể biết được, Ảnh Thần đại nhân trở về rốt cuộc là có mục đích gì...
- Ảnh Tam Thiên!
Thánh Ảnh Giáo chủ trầm thấp hô hoán một tiếng, hướng về phía Ảnh Tam Thiên khẽ lắc đầu.
Ảnh Tam Thiên bất đắc dĩ gật đầu, không dám cưỡng cầu cái gì nữa.
Vì vậy, Nghênh Thần Khánh Điển liền ở trong tràng cảnh xấu hổ như vậy long trọng khai mạc. Thánh Ảnh Giáo đồ bình thường không biết quá nhiều tin tức, chỉ là bởi vì Ảnh Thần trở về mà mừng rỡ vạn phần, theo một vị Phó giáo chủ nào đó đối với Ảnh Thần đại nhân ca công tụng đức, cả quảng tràng nhất thời nhấc lên từng đợt cao trào.
Đây là tiểu nhân vật giai tầng cấp thấp sùng bái mù quáng, mù quáng quy thuận, trực tiếp thể hiện hạch tâm cơ mật chân chính, bọn họ vĩnh viễn cũng không có tư cách biết được.
Trong Tiên Điện, cũng tuyệt nhiên khác nhau một tình huống khác nhau.
Ảnh Thần đại nhân biểu hiện ra ngoài hờ hững và khinh thường, có thể khiến Thánh Ảnh Giáo những cao tầng nhân sĩ này từ rất nhiều trong huyễn tưởng và mừng rỡ rất nhanh nguội lạnh xuống, càng ngày càng nhiều người rơi vào trong trầm mặc. Chỉ có Ảnh Tam Thiên mấy người bị chủ trì chức trách Phó giáo chủ, còn đang kiên trì, kiệt lực không chế tràng diện, đã sớm an bài tốt những nghi thức và tiết mục kia, từng hạng mục chấp hành xuống.
Kỳ thực, Tô Triệt cũng không nguyện thấy cục diện rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nhưng xác thực Ảnh Tử của chính mình chính là bất cận nhân tình như vậy, không ai có thể đủ sai khiến nó, càng không ai có thể khống chế nó, phỏng chừng, cho dù là Thánh Tổ có đến đi nữa cũng chưa chắc đã làm được.
Trong lúc này, Tô Triệt thường thường đều sẽ liếc mắt nhìn tòa pho tượng Thánh Tổ cao cao tại thượng kia, trong lòng cảm giác dị dạng càng ngày càng đậm:
- Hắn sao lại là Ngọc Thanh nhỉ?
- Chuyện này tiếp tục phát triển xuống phía dưới rốt cuộc muốn làm ra loại cục diện nào?
Y theo đám người Ảnh Tam Thiên thiết kế, Nghênh Thần Khánh Điển sẽ duy trì liên tục duy trì liên tục một tháng, mặc dù ở trong lúc này Ảnh Thần đại nhân mất đi kiên trì, sớm rời khỏi Tiên Điện ở ngoài vạn dân cuồng hoan vẫn sẽ tiếp tục duy trì. Thế nhưng, ai cũng thật không ngờ, sau gần ba canh giờ, một hồi dị biến đột phát theo đó phủ xuống.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê