God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 632-633: Khống Chế Thái Ất Môn
ỗ lực lượng giam cầm này, cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng, căn bản không giống như là lực lượng tu chân giới nên có, hoàn toàn không thể nào chống lại.
- Chuyện gì xảy ra?
Thái Hư vô cùng kinh hãi, trong sát na tưởng lầm đây là trời cao giáng xuống trừng phạt mới có thể có được uy năng như vậy.
Ba mươi ba tu sĩ Nguyên Anh hợp sức, lực lượng đáng sợ ra sao, trong đó còn có hai Nguyên Anh hậu kỳ, theo thứ tự là Viêm Cốt cùng với người vừa chuyển thế sống lại.
Thái Hư cho dù có được mấy trăm năm lịch duyệt, cũng chưa bao giờ từng bị hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh vây công, không có kinh nghiệm trên phương diện này, cho nên mới tưởng lầm là uy năng của trừng phạt trời cao giáng xuống.
Thế nhưng đối với Tô Triệt mà nói, chỉ vây khốn Thái Hư thì chưa được, phải khiến cho hắn hoàn toàn không còn lực chống đỡ, mới có thể bắt vào trong Tiên Ngục.
- Thái Ất Môn ta tuân theo pháp chỉ của linh giới mà hành sự, vì sao trời cao lại đối đãi với ta như thế?
Thái Hư trong lúc bất chợt gầm lên một tiếng, bộc phát ra sự không cam lòng cường liệt, bắt đầu toàn lực chống đỡ.
Chẳng qua sức một mình dù sao cũng có hạn, dưới sự liên thủ vây khốn của hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh, hắn vẫn không thể nào động đậy được.
Nhưng vấn đề là trạng thái bây giờ Tô Triệt cũng không có cách nào công kích được hắn, bởi vì chút lực công kích này của mình cũng không thể nào xuyên thấu qua được lao tù kình khí do hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh liên thủ chế tạo ra.
- Trước tiên cứ vậy đã, hao phí đi một chút khí lực chân nguyên của hắn cũng tốt.
Tô Triệt thông qua tâm niệm, chỉ huy toàn bộ đám nô bộc Nguyên Anh lần lượt điều chỉnh lực đạo kình khí, không nên dốc toàn lực, mang tới cho Thái Hư một chút cảm giác buông lỏng, dụ dỗ hắn toàn lực giãy dụa, tiêu hao năng lượng trong cơ thể.
Cũng may, nơi này chính là nội điện mà chưởng môn nhân làm việc, không phải bên ngoài đại điện, không có Thái Hư triệu hồi, người khác không dám đến đây quấy rối, các loại cơ quan cùng với cấm chế trong điện cũng có thể hoàn toàn cắt đứt thần thức tra xét của những người khác. Cho nên hắn cũng có được một chút thời gian.
Bên trong lao tù kình khí, Thái Hư dốc sức giãy dụa, cũng điên cuồng kêu loạn, chìm sâu vào trong hắc ám vô biên, trong đầu có loại cảm giác sợ hãi khi bị một lực lượng khó hiểu trói buộc, không phải người nào cũng có thể bình tĩnh ứng phó được.
Bất quá dù sao hắn cũng là một đời chưởng môn đạo hạnh thâm hậu, rất nhanh liền ngừng hò hét điên cuồng, bởi vì hắn biết mình cùng các loại bố trí bên trong nội điện, tiếng quát tháo căn bản không truyền ra ngoài được.
Cứ như vậy, một khắc đồng hồ sau, trạng thái Trí Manh của Thái Hư cuối cùng cũng qua đi.
Nhưng sinh mệnh lực của Tô Triệt thì vẫn chưa được bổ sung lại, cho nên không dám phát động thần thông Trí Manh một lần nữa.
Vì vậy Thái Hư đồng thời khôi phục thị giác cùng với thần thức, liền nhìn thấy rõ, đâu phải uy năng trời cao gì, dĩ nhiên lại là một phòng đứng đầy tu sĩ Nguyên Anh đang liên thủ trấn áp mình.
Trong đó, ngoại trừ Linh Dược Sơn Thần Húc, ba mươi hai tu sĩ Nguyên Anh còn lại, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, cũng không biết từ đâu nhảy ra. Thái Hư hiểu rất rõ, tu chân giới Khải Nguyên Tinh tuyệt đối không tồn tại những người này.
- Nguyên Anh đến từ tu chân giới tinh vực khác? Chẳng lẽ là...
Thái Hư trong nháy mắt tỉnh ngộ, lại nghĩ tới thời gian trước, Thiên Huyền tông tuyên bố với bên ngoài, vừa gia nhập thêm một trưởng lão Nguyên Anh, cũng là một người đến từ tu chân giới tinh vực khác. Hơn nữa, Linh Dược Sơn Thần Húc thất tung, cũng có quan hệ cùng với người nọ.
- Thiên Vũ!
Thái Hư mặc dù không thể động, ánh mắt vẫn có thể nhìn lên người Tô Triệt, lớn tiếng nói:
- Ngươi không phải Hạo Nguyên, ngươi là Thiên Vũ!
- Ngươi quả là đầu óc chậm chạp, hiện giờ mới phát hiện ra sao?
Tô Triệt mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp, Thái Hư chưởng môn già đi không ít.
Thái Hư thần tình ngưng trệ, trong lòng thầm mắng, đều là do ngươi tặng cả đấy!
Tô Triệt ra hiệu về phía hơn ba mười nô bộc Nguyên Anh của mình, trầm giọng nói:
- Thức thời mới là tuấn kiệt, hiện tại, hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh liên thủ trấn áp ngươi. Giết hay không giết ngươi, chỉ nằm trong một ý niệm của ta. Nhưng vẫn cần phải hỏi một tiếng, Thái Hư chưởng môn là muốn lựa chọn đường sống, hay là đường chết?
Bây giờ loại trạng thái này, bắt sống hắn quả thật có chút khó khăn, nhưng muốn giết chết hắn, chỉ cần Viêm Cốt cùng mười một nô bộc Nguyên Anh trạng thái bình thường trong lúc trấn áp bạo phát ra sát chiêu, nhất định có thể đánh hắn thành cặn bã.
Nhưng vấn đề là, diệt sát một Nguyên Anh hậu kỳ, khó tránh khỏi sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, vì đại cục, Tô Triệt vẫn hi vọng hắn có thể buông tha phản kháng, chủ động đầu hàng.
- Đường sống, đường chết, có gì khác nhau?
Thái Hư mặc dù không thể quay đầu, nhưng ánh mắt vẫn chuyển được lên mặt Thần Húc:
- Ngươi nói đường sống chính là như hắn, biến thành một khôi lỗi, chỉ biết nghe theo ngươi chỉ huy, vậy thì chết còn hơn.
Không đợi Tô Triệt đáp lại, Thần Húc chủ động trả lời:
- Thái Hư đạo hữu lời ấy sai rồi, ta cũng không phải là một khôi lỗi, vẫn có được tư tưởng cùng với ký ức vốn có, chưa từng quên mất, còn có thể tiếp tục con đường tiên đạo của ta. Mà bây giờ, ta cảm giác trạng thái tu luyện hiện nay hơn xa ngày trước, tâm vô tạp niệm, tâm tư thông suốt, không lo ma chướng trong lòng.
- Đáng sợ như thế!
Nghe hắn vừa nói vậy, Thái Hư ngược lại càng thêm giật mình:
- Vậy mà ngươi lại bị hắn mê hoặc đến trình độ này, quá khứ đều rõ ràng ở trong lòng, ngươi cũng đồng ý khuất phục hắn, thật sự là thật đáng sợ.
Tô Triệt cười lớn:
- Nếu như ngươi cảm thấy đáng sợ, ta có thể xóa đi hết thảy ký ức của ngươi, đem ngươi cải tạo thành một khôi lỗi ngu ngốc. Chẳng qua không biết ngươi có đồng ý biến thành như vậy hay không?
Thái Hư không hé răng, trong lòng còn đang khiếp sợ thủ đoạn đáng sợ của Tô Triệt, Thần Húc rõ ràng còn giữ được tư tưởng cùng ký ức vốn có, vậy mà bộ dáng lại trung thành không gì sánh được, phục tùng thành kính không gì sánh được.
Sự tình loại này, trên tu chân giới chưa từng được nghe qua.
Vừa nghĩ tới bản thân sẽ bị cải tạo thành như vậy, trong lòng Thái Hư tràn ngập sợ hãi: sau này, ta còn là ta sao?
- Thái Hư chưởng môn, ngươi cũng biết, dưới tình cảnh hiện tại, giết ngươi rất dễ!
Tô Triệt trầm giọng nói:
- Đồng thời sau khi giết ngươi, bằng vào hơn ba mươi thuộc hạ tu vi Nguyên Anh của ta, giết cho Thái Ất Môn của ngươi chó gà không tha cũng rất dễ dàng. Ta cho ngươi mười phút để suy nghĩ cân nhắc, nếu như ngươi không đồng ý khuất phục, ta liền giết ngươi, sau đó lại diệt đi đạo thống Thái Ất Môn của ngươi, để ngươi làm một đại tội nhân trong lịch sử tu chân của Khải Nguyên Tinh, vĩnh viễn không rửa sạch được tội danh diệt phái này.
- A?
Thái Hư chưởng môn nhất thời ngây ra, lúc này mới ý thức được sự tình so với suy nghĩ của mình còn nghiêm trọng hơn ngàn vạn lần.
- Đúng vậy, nếu như ta chết, chỉ bằng vào một mình Thái Hoa, sao có thể ngăn chặn được sự tàn sát trắng trợn của hơn ba mươi tu sĩ Nguyên Anh trước mắt này...
Ngữ khí của Tô Triệt càng nặng thêm:
- Thái Ất Môn là tồn hay là vong, đều nằm trong một ý niệm của ta, mà giờ khắc này lựa chọn của ngươi, có thể quyết định được ý niệm đó của ta. Nói đến cùng, vẫn là do ngươi mà thôi.
- Ngươi...
Thái Hư chưởng môn nhất thời không nói gì, chỉ có thể lớn tiếng bi thương trong lòng:
- Thiên Vũ này, chính là khắc tinh trời sinh của Thái Ất Môn, trời cao tạo ra một kẻ như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Đến bây giờ hắn vẫn còn cho rằng bản thân làm việc tuân theo pháp chỉ của linh giới, chính là hành sự thuận theo trời, hẳn là phải được trời cao che chở mới đúng. Nhưng vì sao lại khiến cho Thái Ất Môn rơi xuống vực sâu như ngày hôm nay?
Siêu cấp môn phái truyền thừa hơn ba vạn năm, sắp bị mất đi ở trong tay mình sao?
Tô Triệt ngồi vào một cái ghế cách đó không xa, nói là cho hắn mười phút thời gian để cân nhắc, kỳ thực vẻn vẹn chỉ cần mười hơi thở là có thể đưa ra quyết định.
Nhưng lão gia hỏa này thủy chung không mở miệng, vì vậy trong mắt Tô Triệt chợt lóe phong mang, hung hăng phun ra một chữ:
- Giết!
Từ giết này, không chỉ đại biểu cho một cái mạng già của Thái Hư, mà còn có cả mấy chục vạn môn đồ Thái Ất Môn từ trên xuống dưới.
Đương nhiên Tô Triệt không có khả năng thực sự tạo ra sát nghiệp lớn như vậy, chỉ có thể bắt toàn bộ người ném vào trong Tiên Ngục, coi như là cho bọn họ di dân, đi vào trong thế giới Tiên Ngục phát triển một lần nữa cũng không tệ.
Vừa vặn, không gian tầng một của Tiên Ngục đã tương đương cùng với Khải Nguyên Tinh, nhưng vẫn là một mảnh hoang vắng, khuyết thiếu sinh cơ, bước tiếp theo quả thực cần bổ sung thêm vào một lượng lớn sinh linh.
Tuy rằng Thái Hư ở bên trong lao tù kình khí, nhưng vẫn rõ ràng cảm giác được sát khí ngưng tụ trên người Tô Triệt trở nên nồng nặc, hắn thực sự cho rằng tên ma quỷ trước mắt này, sẽ hoàn toàn diệt phái Thái Ất Môn, từ nay về sau triệt để xóa tên khỏi tu chân giới.
- Khoan đã!
Thái Hư chưởng môn hô to một tiếng, đồng thời mấy giọt nước mắt cũng chảy ra, vì giữ gìn đạo thống của Thái Ất Môn, rốt cục hắn cũng đưa ra lựa chọn: Hi sinh bản thân, bảo toàn tông môn, thà rằng bị Tô Triệt cải tạo thành nô lệ trung thành như Thần Húc.
- Thiên Vũ, ta có thể khuất phục, nhưng ngươi cần cam đoan sẽ không lạm sát kẻ vô tội, không nên hủy diệt đi đạo thống của phái ta.
Hai mắt Thái Hư đỏ quạch, khàn giọng rống to.
- Điểm này ta có thể cam đoan.
Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta vốn không phải kẻ lạm sát, nếu không phải các ngươi chủ động chạy tới trêu chọc ta, đã từng nghe nói qua ta giết nhầm một người vô tội nào chưa?
Thần tình Thái Hư sửng sốt, khẽ nghĩ lại, chỉ có thể yên lặng thừa nhận ở trong lòng: Thiên Vũ mặc dù thanh danh hiển hách, nhưng quả thực chưa từng nghe nói hắn giết qua mấy người. Thậm chí có thể nói, hắn có thể được coi là loại người trên tay dính ít máu tươi nhất trong tu chân giới.
Tô Triệt lại nói:
- Trong vòng ba năm, Thái Ất Môn sẽ bị hạ xuống thành môn phái cỡ lớn, chẳng qua dù sao cũng là một tông môn truyền thừa mấy vạn năm, tích góp phong phú như vậy, hẳn là không mất mấy năm sau, liền có thể sản sinh ra hai ba vị Nguyên Anh, một lần nữa khôi phục lại phong thái của siêu cấp môn phái. Chẳng qua, chỉ mong đám hậu bối này sẽ không phạm phải sai lầm của tiền bối, không có việc gì lại chạy tới trêu chọc ta.
- Được rồi, ta tin ngươi!
Thái Hư nặng nề thở dài, tự mình phong ấn tu vi toàn thân, hoàn toàn buông tha chống cự.
Một khi hắn buông tha chống cự, Tô Triệt liền có thể thu hắn vào Tiên Ngục.
- Vèo!
Toàn bộ người trong phòng đều biến mất, chỉ còn có một mình Tô Triệt, Thái Hư cùng hơn ba mươi nô bộc Nguyên Anh đều đã bị đưa vào trong Tiên Ngục.
Thái Hư bị bắt vào trong Tiên Ngục, lập tức bị đưa đến không gian tầng bốn, vẻn vẹn một khắc đồng hồ sau, khi hắn một lần nữa xuất hiện trước mặt Tô Triệt, ngay lập tức quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói:
- Lão nô Thái Hư bái kiến chủ nhân.
- Đứng lên đi!
Ngữ khí Tô Triệt tuy rằng bình thản, nhưng ở sâu trong nội tâm, cũng bị sự tương phản quá lớn này khiến cho có chút không thích ứng.
Khoảnh khắc trước, vẫn là cừu địch đánh sống đánh chết, không đội trời chung, giờ khắc này, đường đường chưởng môn nhân Thái Ất Môn, nhân vật cấp đại lão của tu chân giới Khải Nguyên Tinh, vậy mà lại luôn mình xưng hô mình là chủ nhân, đồng thời trình độ trung thành hoàn toàn không cần nghi ngờ.
Quả thực giống như nằm mơ, bản thân Tô Triệt cũng có chút hốt hoảng.
- Bảo tháp Tiên Ngục, quả nhiên là thần kỳ không gì sánh được... Giờ khắc này, Tô Triệt lại một lần nữa cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân có thể thu được kiện kỳ bảo có một không hai như Tiên Ngục.
Việc tiếp theo liền dễ nói, Thái Hư chưởng môn đã trở thành người hầu trung thành không gì sánh được với Tô Triệt, lợi dụng thân phận của hắn, trước tiên triệu hồi Thái thượng trưởng lão Thái Hoa đến bên trong chưởng môn nội điện.
Tô Triệt thì lại trốn vào bên trong một gian mật thất, sự tình thu thập Thái Hoa giao cho một mình Thái Hư cũng đủ rồi.
Đối mặt với chưởng môn sư huynh thân cận nhất của mình, căn bản là Thái Hoa không hề đề phòng, không hề cảnh giác.
Thái Hư chậm rãi xử lý một ít sự vụ trong tông môn, sau đó dần dần đi tới phía sau lưng Thái Hoa...
- Vâng, đúng là như thế, chưởng môn sư huynh nói đúng.
Thái Hoa vẫn còn khiêm tốn gật đầu, nhưng bất chợt trước mắt thấy tối sầm, ngất đi ngã xuống đất,
Hắn chẳng qua chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, dưới tình huống hoàn toàn không có phòng bị, bị Thái Hư từ phía sau tung một chưởng đánh trúng gáy, trực tiếp ngất đi, vô cùng sạch sẽ.
Trong Tiên Ngục lại nhiều thêm một nô bộc Nguyên Anh kỳ!
- Cho nên nói, địch nhân đã biết không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người ẩn núp ở bên cạnh ngươi, làm cho ngươi yên tâm nhất, không ngờ lại dự tính mưu hại ngươi, quả thực không thể đề phòng.
Chứng kiến sự tình trước mắt, cũng khiến cho Tô Triệt tỉnh táo lại rất nhiều, thế gian này, ngoại trừ lão Hắc, tuyệt đối sẽ không hoàn toàn tín nhiệm vào bất kỳ kẻ nào khác.
Bởi vì có đôi khi, người thân cận nhất bên người lại muốn mưu hại ngươi, cũng giống như Thái Hư lúc này, hoàn toàn không phải do chính bản thân hắn, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của Tô Triệt vô điều kiện.
Từ giờ trở đi, toàn bộ Thái Ất Môn đều đã nằm trong sự khống chế của Tô Triệt, thậm chí trình độ khống chế so với Thiên Huyền tông còn triệt để hơn. Muốn nó sinh thì sinh, muốn nó vong thì vong.
Bước tiếp theo của kế hoạch... trước tiên không nói vội, Tô Triệt đang nóng lòng muốn hiểu rõ sự tình liên quan tới sứ giả linh giới.
- Thái Hư, sứ giả linh giới quả thực có thể đơn độc một mình hạ giới sao?
Trong nội điện, Tô Triệt ngồi ở trên bảo tọa vốn thuộc về Thái Hư chưởng môn, mà Thái Hư thì lại ngồi ở phía bên dưới.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê