Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 541-542: Dọa Ngươi Thì Làm Sao?
ô Triệt, tại sao ngươi lại làm như vậy?
Tô Triệt đắc ý cười cười, đồng thời trong mắt lộ ra hung quang, uy hiếp:
- Thiên Âm cô nương, từ nay về sau, khi nói chuyện với ta nên ôn nhu một chút, bằng không, ta cũng sẽ biến ngươi thành như vậy.
Dưới sự vui mừng, Tô Triệt quả thực có chút lơ đãng, không tự chủ mà vui đùa một chút.
Hai hàng lông mày Thiên Âm nhăn lại, cổ tay vừa động xuất ra chiếc chuông, lạnh giọng nói:
- Có cần ta giúp ngươi tỉnh lại hay không?
Vốn là một Thiên Âm ôn nhu như nước, lúc này lại vô cùng lạnh lùng, không hề có một chút ôn nhu nào.
Thái Võ ở bên cạnh cũng âm thầm đề phòng, chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng, hắn sẽ chủ động công kích Thiên Âm trong gang tấc.
Lại thấy, đôi nam nữ kia trừng mắt nhìn nhau, không ngờ đồng thời lại nở nụ cười.
Thái Võ dù sao cũng trải qua hơn trăm tuổi, sức phán đoán vô cùng tốt, sao hắn lại không nhìn ra, chủ nhân và Thiên Âm Vô Cực Môn này có quan hệ vô cùng thân mật.
Kế tiếp, Thái Võ điều khiển một thanh phi kiếm bảo khí, phi hành rất nhanh trong tinh không, tốc độ so với Tô Triệt khống chế Tinh Đế la bàn còn nhanh hơn một ít.
Cự Phú biến thành trạng thái nhỏ như hạt cát, bám vào đầu vai Thái Võ. Từ đó, Tô Triệt và Thiên Âm biến mất, cố gắng thoát khỏi đám sự truy kích của đám người Viêm Cốt sau này.
Trong cung điện của Cự Phú, Tô Triệt và Thiên Âm đều lựa chọn căn phòng mình thích, nghỉ ngơi vài ngày. Trong tinh không mênh mông bay một tháng, trên phương diện tinh thần cũng tương đối uể oải.
Trong căn phòng, Tô Triệt từ Tiên Ngục lấy ra chăn đệm bằng tơ lụa, sắp xếp giường chiếu, hiện tại hắn còn đang mơ mộng đến lúc Tiên Ngục có công năng nô dịch linh hồn, có thể chỉ huy ngàn Nguyên Anh tu sĩ, thậm chí Hóa Thần Kỳ, đại năng Luyện Hư kỳ, thay mình chiến đấu anh dũng, dẹp yên địch...
Thế nhưng, chưa ngủ tới bốn canh giờ đã bị Cự Phú chi linh gọi tỉnh lại:
- Chủ nhân, có người cản Thái Võ lại...
A?
Tô Triệt vội vàng rời giường, dùng công năng thấu thị của Cự Phú, trực tiếp nhìn thấy tất cả sự việc phát sinh bên ngoài.
Lúc này, Thái Võ đã đình chỉ phi hành, phía trước mấy trăm trượng, có năm đạo thân ảnh đang huyền phù trên không trung, đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ba người là Nguyên Anh trung kỳ, hai kẻ còn lại là Nguyên Anh hậu kỳ. Viêm Cốt vài ngày trước nếm mùi đau khổ cũng ở trong số đó.
Hiển nhiên, Viêm Cốt tụ tập bốn vị cường giả, đang không ngừng truy tìm tung tích của Tô Triệt và Thiên Âm, lúc này lại gặp phải Thái Võ, chức trách của bọn họ tất nhiên không thể nào bỏ qua, khẳng định phải ngăn cản Thái Võ lại rồi tra khảo một phen.
- Mấy vị đạo hữu, sao lại ngăn cản lão phu?
Thái Võ mở miệng nói chuyện.
- Xin hỏi đạo hữu không biết xưng hô ra sao, đến từ phương nào?
Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cười hỏi.
Thái Võ dù sao cũng có tu vi Nguyên Anh, bởi vậy thái độ của đối phương tự nhiên cũng khách khí rất nhiều. Nếu đối lại là tu vi Kim Đan, khẳng định sẽ dùng phương thức như Viêm Cốt: “Người tới là người phương nào, mau xưng tên!”
- Lão phu là Thái Võ, đến từ Gia La Tinh xa xôi, muốn đi Sâm Dụ Tinh...
Thái Võ đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác, hỏi ngược lại:
- Xin hỏi mấy vị đạo hữu, mấy vị đạo hữu là người đến từ Tu Chân Giới của mấy tinh vực phụ cận sao?
Gia La Tinh và Sâm Dụ Tinh đều là hai khỏa tinh cầu trên tinh đồ đã lựa chọn trước, lộ tuyến vừa vặn đi qua Vu Hoàng Tinh, giải thích như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Thông qua thẩm vấn Viêm Lâm, Tô Triệt và Thái Võ đều biết được, phụ cận phiến tinh vực này có mấy Tu Chân tinh, khoảng cách đều tương đối gần, vì vậy những tu sĩ Nguyên Anh của các đại tinh cầu cũng sẽ thường xuyên xuất môn, hỗ trợ giao lưu, bù đắp khiếm khuyết.
Ngược lại, Khải Nguyên Tinh dường như có vẻ cực kỳ cô đơn, trong vòng phạm vi mấy nghìn ức dặm chỉ có một tu chân tinh đó là Khải Nguyên Tinh.
- Gia La Tinh...
Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vừa mới hỏi kia, thoạt nhìn tuổi còn trẻ, có một đôi mắt xếch, khí chất nho nhã lại toát lên cảm giác uy vũ. Hắn tinh tế quan sát Thái Võ, dường như đang suy nghĩ cái gì..
Tô Triệt đem hình dạng mấy người ghi lại rồi đem vào Tiên Ngục để Viêm Lâm nhận rõ, sau đó liền biết được, người này chính là chưởng môn nhân của U Minh Tông, Nguyên Anh hậu kỳ còn lại chính là đại giáo chủ của siêu cấp môn phái ma đạo của Mạc Lam Tinh "Bất Diệt Thánh Ngôn Giáo".
Chưởng môn U Minh Tông và Bất Diệt giáo chủ truyền âm thương lượng vài câu, không cảm giác được Thái Võ có gì khả nghi, hẳn là một người bình thường qua đường mà thôi.
Vì vậy U Minh chưởng môn trầm giọng nói rằng:
- Thái Võ đạo hữu, sắp tới bên trong Vu Hoàng Tinh kia xảy ra chút chuyện, phụng lệnh tổ sư Linh Giới, đang phải canh giữ phiến tinh vực này. Chuyện bất đắc dĩ, thỉnh đạo hữu rời xa Vu Hoàng Tinh, đi đường vòng dùm ta.
- Đi đường vòng?
Thái Võ cố ý nhíu mày, thoáng suy nghĩ chốc lát, lúc này mới gật đầu đáp ứng:
- Được rồi, chỉ tiêu tốn thêm chút thời gian, cũng không đáng lo ngại.
Lẽ ra, Thái Võ đã đáp ứng đi đường vòng, song phương phải hữu hảo nói lời từ biệt, mỗi người đi một ngả mới đúng. Không nghĩ tới Viêm Cốt kia lại bắt đầu muốn tra hỏi.
- Thái Võ đạo hữu, vì sao lại phải lấy kình khí bao phủ toàn thân?
Viêm Cốt tính tình táo bạo, tâm tình khó chịu cho nên mở miệng ra ngữ khí không hề dễ chịu chút nào:
- Chứ không phải là trên người ngươi dấu bảo vật gì đó chứ?
Hóa ra, Thái Võ vì không muốn bọn họ nhận thấy Cự Phú giấu ở trên vai đã lợi dụng chân nguyên tạo thành một tầng kết giới bao phủ toàn thân, có thể ngăn chặn thần thức Viêm Cốt không thể tiến đến, chỉ bằng mắt thường khẳng định không thể nhìn thấy Cự Phú bằng hạt cát đang ở trên vai hắn.
Phải biết rằng, Cự Phú trở nên nhỏ hơn nữa, thân là thượng phẩm đạo khí, linh lực đặc thù của nó cũng không gạt được thần thức cường đại của Nguyên Anh tu sĩ. Hơn nữa, không gian bên trong Cự Phú quá lớn, thế gian không có một kiện giới chỉ nào có thể chịu được thể tích của nó, vì vậy chỉ có thể lấy phương thức này bám vào trên người Thái Võ.
Đối mặt với nghi vấn của Viêm Cốt, Thái Võ bình tĩnh nói:
- Đạo hữu, thuyết phải của ngươi quả thực có chút quá phận, chỉ là, ta tất nhiên là có bí mật của riêng mình, cho nên mới lấy kình khí bao phủ quanh thân. Người trên thế gian, ai mà không có bí mật đây?
Viêm Cốt hừ lạnh một tiếng, xoay người nói với U Minh chưởng môn:
- Chưởng môn sư huynh, ta vâng mệnh giám sát phiến tinh vực này, gặp phải người khả nghi hẳn nên đưa ra nghi vấn. Huống chi, Viêm Lâm sư đệ thân lâm vào hiểm cảnh, phải nghĩ biện pháp cứu hắn ra, không thể có bất luận một sơ hở nào a!
U Minh chưởng môn nhẹ nhàng gật đầu, quay về phía Thái Võ nói:
- Thái Võ đạo hữu, ta đối với bí mật của cá nhân ngươi không hề có hứng thú, thế nhưng tình huống hôm nay có chút đặc thù, mời đạo hữu cắt đứt kình khí, cho chúng ta kiểm tra một chút, yêu cầu này cũng không quá phận đó chứ?
Thái Võ cau mày, tạm thời không nói gì. Nói thật, yêu cầu của đối phương quả thực không quá phận. Thế nhưng, nếu như cắt đứt kình khí, sự tồn tại của Cự Phú không thoát khỏi sự tra xét thần thức của bọn họ. Linh lực cường đại của một kiện thượng phẩm đạo khí, không giống như một cây trâm, có thể tùy tiện che giấu một chút là được.
- Thái Võ đạo hữu, nếu ngươi không chịu phối hợp, rất xin lỗi, chớ trách chúng ta cố ý gây khó dễ, quả thực là trọng trách trong người, không thể không quản.
U Minh chưởng môn tiếp tục giục.
Tô Triệt lập tức truyền âm cho Thái Võ:
- Cố gắng kéo dài thời gian hơn mười tức, sau đó mở kình khí ra.
Sau đó, Tô Triệt lập tức chạy tới gian phòng của Thiên Âm kêu nàng dậy.
Tất cả đã sắp xếp xong, Thái Võ nói với U Minh chưởng môn:
- Nếu đã như thế, ta liền triệt tiêu kình khí, xin mời chư vị làm chức trách của mình.
- Đa tạ.
U Minh chưởng môn gật đầu.
Kết giới bằng kình khí lập tức bị cắt đứt, thần thức của Viêm Cốt tức thì kéo tới, vừa mới rơi xuống người Thái Võ, sắc mặt của hắn liền đại biến, hắn chỉ vào vai trái của Thái Võ la lớn:
- Cung điện kia chính là đạo khí, ngay trên vai hắn.
Quả nhiên là trong nháy mắt đã bị xuyên qua, không hề có chuyện may mắn ở đây.
Bá!
Thiên Âm và Tô Triệt từ bên trong Cự Phú hiện ra đứng song song cùng Thái Võ, ba người đồng thời đứng trên Tinh Đế la bàn, đồng thời, Cự Phú biến lớn lên một chút, huyền phù trên đỉnh đầu, phóng ra kết giới kim quang, bao phủ ba người Tô Triệt ở bên trong.
- Là bọn hắn, chính là bọn họ!
Viêm Cốt chỉ vào Tô Triệt, vẻ mặt vô cùng kích động:
- Chính là hai tên tiểu bối này, đều có một kiện thượng phẩm đạo khí, thủ đoạn siêu cấp quỷ dị, cũng chính là bọn chúng ám toán Viêm Lâm sư đệ.
- Vì sao ngươi lại không nói, chính ngươi cong đuôi chạy trốn, hoàn toàn không để ý tới tình đồng môn, đem sư đệ ngươi làm tấm chắn đây a?
Tô Triệt vừa mới lộ diện, lập tức âm hiểm vu hãm Viêm Cốt, chụp lên đầu hắn một chậu phân thật lớn.
Đương nhiên, vị U Minh chưởng môn kia tin tưởng hay không cũng không cần quan tâm.
- Thối lắm!
Viêm Cốt đột nhiên biến sắc, chỉ về phía Tô Triệt nổi giận hô lên:
- Tên tiểu bối nhà ngươi, chết đến nơi rồi mà còn dám vu hãm cho ta?
- Viêm Cốt sư đệ, không nên kích động.
U Minh chưởng môn là hạng người ra sao, sao lại tin lời từ một phía cơ chứ, huống hồ nếu như Viêm Cốt thực sự là hạng người tiểu nhân đê tiện này, cũng không nóng lòng tìm cứu binh, cứu lấy Viêm Lâm.
Tô Triệt thản nhiên cười, rõ ràng biểu thị là: vu hãm ngươi đó thì làm sao? Ngươi có thể làm gì được ta?
- Thái Võ đạo hữu, chuyện này giải thích như thế nào?
U Minh chưởng môn nhìn về phía Thái Võ hỏi. Điều này đã nói rõ, hắn cho rằng Thái Võ có tu vi Nguyên Anh, hẳn là trưởng bối hoặc là sư tôn của hai người Tô Triệt, thế nhưng hắn không nghĩ tới...
Thái Võ đầu tiên là hướng về phía Tô Triệt cung kính thi lễ, lại nói với U Minh chưởng môn:
- Không cần giải thích gì cả, ta chỉ có thể nhắc nhở các ngươi, nếu như trêu chọc phải chủ nhân nhà ta, các ngươi sẽ gặp phải kết cục vô cùng thê thảm, mặc dù có người Linh Giới làm chỗ dựa cho các ngươi, vậy cũng không giữ được tính mệnh các ngươi.
- Cái gì?
Năm người đối diện đều vô cùng sửng sốt, thật không ngờ, Thái Võ có tu vi Nguyên Anh kỳ không ngờ lại gọi Tô Triệt là chủ nhân!
Tu vi Nguyên Anh kỳ là chuyện đáng kiêu ngạo ra sao, sao có thể quỳ gối xưng người khác là chủ nhân? Loại tình huống này ở Mạc Lam Tinh tuyệt đối không tồn tại.
Sau đó bọn họ lại nghĩ tới, hai người trẻ tuổi kia đều có một kiện thượng phẩm đạo khí.
Vì vậy, U Minh chưởng môn cũng triệt để lầm tưởng hai người Tô Triệt thuộc về một gia tộc tu chân cường hãn không gì sánh được, cho nên tu sĩ Nguyên Anh mới cam chịu làm người hầu, lại thưởng hai kiện thượng phẩm đạo khí cho vãn bối.
Thực sự nếu như tồn tại một thế lực to lớn như vậy, nếu như đắc tội với bọn họ, mặc dù có Linh Giới làm hậu trường quả thực cũng vô pháp bảo đảm an toàn tuyệt đối. Dù sao, tổ sư Linh Giới cũng chỉ qua một chút thủ đoạn đặc thù mà ra mệnh lệnh, nhưng không có cách nào trực tiếp hạ giới giao chiến cùng với đối phương...
Vẻ mặt Thái Võ khinh thường, tiếp tục nói:
- Chủ nhân nhà ta đi du lịch tới đây, gặp phải hai tên không có mắt của U Minh Tông, nhìn thấy bảo vật tâm sinh dục niệm, muốn giết người đoạt bảo. Chủ nhân nhà ta phản kích, chỉ là bắt sống một người trong đó nghiêm phạt đã là nhân từ. Ngươi lại không biết hối cải, còn muốn tiếp tục dây dưa, ngươi cứ chờ tới ngày môn phái bị diệt vong đi.
Khẩu khí vô cùng lớn lối, nhưng cũng chính là hù người.
Thiên hạ to lớn, không có gì là không thể. U Minh chưởng môn cũng không dám phủ nhận, trong tinh không rộng lớn này thực sự không có môn phái hoặc gia tộc nào không có thực lực như vậy.
Ví dụ như, trên một Tu Chân Tinh đã sớm bị một gia tộc nào đó thống nhất triệt để, mấy trăm gã tu sĩ Nguyên Anh tập trung lại, cùng cống hiến cho một gia tộc...
Tình huống như vậy, ai dám nói không tồn tại?
Nếu như trêu chọc phải một thế lực như vậy, đối phương đem đại quân giết tới, cho dù là lão tổ tông Linh Giới cũng chỉ có thể ngượng mặt mà làm ngơ...
Liên tưởng tới tình huống này, đừng nói tới U Minh chưởng môn, cho dù là Bất Diệt giáo chủ chỉ mang tâm lý xem náo nhiệt cũng âm thầm cố kỵ, không dám hành sự qua loa...
Nhìn thấy chưởng môn sư huynh trầm mặc không nói, dường như là có chút cố kỵ, Viêm Cốt không khỏi lo lắng, vội vàng nhắc nhở nói:
- Chưởng môn sư huynh, Viêm Lâm sư đệ còn đang ở trên tay bọn họ, việc này không thể không truy cứu, dù sao cũng phải cứu sư đệ về a!
U Minh chưởng môn mơ hồ gật đầu, nói với Thái Võ:
- Thái Võ đạo hữu, oan gia nên giải không nên kết, thỉnh xin ba vị thả Viêm Lâm sư đệ của ta ra. Từ nay về sau, U Minh Tông của chúng ta chân thành mời ba vị tới Mạc Lam Tinh làm khách.
Mặc dù biết Tô Triệt mới là người đứng đầu của đối phương, thế nhưng, nếu như để cho U Minh chưởng môn ăn nói hòa nhã như vậy với một tiểu bối Kim Đan kỳ, quả thực là mất mặt.
Thái Võ không có lên tiếng, mà là đang chờ Tô Triệt truyền âm trả lời:
- Thả Viêm Lâm ra cũng được, nhưng phải chờ chúng ta rời khỏi phiến tinh vực này, cảm giác không có nguy hiểm nữa mới có thể phóng thích hắn. Trước tiên, Viêm Lâm phải là con tin của chúng ta.
Tất nhiên, đây chỉ là những lời nói dối mà thôi, người nào đã bị bắt vào Tiên Ngục, sao có thể thả hắn ra nữa.
- Ngươi nói láo.
Viêm cốt gần như là rít gào, rống lớn lên nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai mà có thể bắt một tu sĩ Nguyên Anh kỳ làm con tin?
- Ta có bổn sự này, đồng thời, đã tự tay bắt được hắn.
Tô Triệt lạnh lùng nói, ánh mắt khinh thường nhìn hắn:
- Ngươi chỉ là một bại tướng cong đuôi bỏ chạy nào có mặt mũi nào ở đây hô to gọi nhỏ? Tặng cho ngươi bốn chữ, lập tức cút đi!
- Ngươi...
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê