The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 512-513: Thẩm Vấn Thái Võ
ước thứ hai, Tô Triệt còn muốn quán thâu đại lượng chân nguyên trong Cự Phú, triệt để tiêu trừ chân nguyên đặc thù của chủ nhân cũ. Bước thứ ba, hắn còn phải đưa vào đó một lượng lớn tinh thần lực, triệt để tiêu trừ tinh thần đặc thù của chủ nhân cũ.
Chân nguyên và tinh thần lực, tại Tu Di Thần Ấn của Tô Triệt chứa rất nhiều, chỉ cần một lát cũng có thể thỏa mãn được yêu cầu của Cự Phú.
Ba bước hoàn thành, ngay lập tức, Tô Triệt liền cảm giác được, bản thân hắn và Cự Phú trong lúc đó xuất hiện một loại cảm giác tâm linh tương thông.
Ông...
Cự Phú phát ra tiếng cộng hưởng, sau đó, tâm niệm Tô Triệt khẽ động, sưu một chút, Cự Phú vốn nằm trong bàn tay hắn biến mất không thấy.
Thông qua sự giám sát của tinh thần, ở đan điền, có hạt cát nhỏ, chính là Cự Phú, bám vào trên Kim Đan, tùy thời đều có thể triệu hoán ra, đây chính là kết quả của việc nhận chủ thành công, Cự Phú đã thuộc về Tô Triệt.
Kết quả là, ngoại trừ không gian Tiên Ngục, Tô Triệt lại có một pháp bảo tùy thân hoàn toàn thuộc về mình.
Không gian bên trong Cự Phú là một khối không gian hình vuông, trái phải đều khoảng một trăm dặm.
Đối với một kiện thượng phẩm đạo khí mà nói, quy mô không gian này cũng không phải là lớn, nếu như chỉ dùng làm sơn môn một tông phái, dùng để chứa mười vạn môn đồ, tuyệt đối đủ dùng.
Tô Triệt từng chứng kiến qua tốc độ hấp thu linh khí thiên địa vô cùng kinh khủng, hơn mười vạn môn đồ ở trong đó tu luyện, cũng đủ để chống đỡ.
Có một không gian tùy thân như vậy, từ nay về sau, cũng có thể che giấu sự tồn tại của Tiên Ngục bảo tháp, bản thân hắn mặc dù chỉ làm trò trước mặt những người khác, thoáng cái thu mấy nghìn, mấy vạn sinh linh, cũng không cần cố kỵ gì nữa.
Không gian bên trong Cự Phú còn có một chỗ tốt, đó chính là bản thân hắn cũng có thể đi vào, về điểm này, thật ra so với trạng thái hiện tại của Tiên Ngục bảo tháp thì tiện hơn một ít.
Lúc nhận chủ, Tô Triệt đùa giỡn một chút, bên trong Cự Phú không biết còn dấu tài phú cùng với những bảo vật khác không. Nhưng thực sự đáp án cũng đã có: năm đó siêu cấp môn phái Cự Phú cung này sắp đổ nát, Cự Phú cung chủ gần như tuyệt vọng liền đem những bảo vật trong tông môn đều phân cho đám trưởng lão cùng môn đồ, để cho bọn họ đến lúc chạy đi cũng không đến mức hai tay trống trơn, tình cảnh thê thảm.
Quan trọng hơn nữa là, Cự Phú cung chủ cũng không xác định mình có thể thoát khỏi sự liên hợp vây bắt của hơn một trăm Nguyên Anh lão tổ hay không, nếu như không thể chạy trốn, những bảo vật bên trong Cự Phú cung đều tiện nghi cho địch nhân, còn không bằng tặng cho người bản phái.
Huống chi Cự Phú cung chủ năm đó tâm đã chết, ngay cả Cự Phú cũng có thể bỏ qua, những bảo vật khác lại không thèm để ý tới, đối với hắn những thứ đó đều là cặn bã.
Bởi vậy, bên trong Cự Phú cùng chỉ còn một lượng lớn linh thạch để duy trì kết giới phòng ngự, những vật phẩm khác đều không có, có thể dùng từ trống rỗng để hình dung.
Đối với đáp án này, Tô Triệt thật ra không hề thất vọng, có thể thu được một kiện chí bảo phòng ngự như Cự Phú, hắn hẳn phải thấy đủ. Không nên tham lam quá nhiều, sẽ gây nên sự chán ghét của Cự Phú, chuyện tình kế tiếp chính là vấn đề của Hoa Quang chân nhân.
Tô Triệt thông qua phương thứ giao lưu tâm linh, nói với Cự Phú chi linh và Hoa Quang chân nhân:
- Hoa Quang tiền bối, khi trước ta từng nói với người một câu, có thể, ngươi không coi đó là thật, cũng không để ý. Thế nhưng ta từng nói qua, có một chỗ, có thể thông qua một loại phương thức khác, kéo dài thọ mệnh của ngươi, sống thêm mấy trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.
- Thật vậy chăng?
Cự Phú chi linh kinh hỷ, vội vàng hỏi:
- Chủ nhân, nếu thực sự có thể như vậy thì tốt quá.
Hoa Quang chân nhân từ lâu đa xem thường sinh tử lại có vẻ tương đối bình tĩnh, thấp giọng trả lời:
- Tâm nguyện đã xong, cho dù chết cũng không hối tiếc. Những chuyện tình còn lại, ngươi cứ chỉ điểm.
Tô Triệt lại nói:
- Thế nhưng cái địa phương kia phải đi mất một đoạn thời gian, có thể vài thập niên cũng không thể trở lại Tu Chân Giới, điểm này ta nghĩ phải sớm nói rõ với ngươi.
- Vì sao?
Cự Phú chi linh lại hỏi:
- Cái địa phương kia rất xa sao?
- Không xa, thế nhưng tương đối đặc thù, một ngày tiến vào, muốn ra sẽ rất khó.
Tô Triệt hàm hồ nói.
Bí mật về Tiên Ngục, Tô Triệt không muốn để Cự Phú biết được nhiều, không phải là hắn không tin nó, mà là xuất phát từ sự cẩn thận, hiện tại cũng phải làm như vậy.
Ví dụ tình huống bi quan nhất, hiện tại nếu như biết bí mật của Tiên ngục, vạn nhất ngày hôm sau, Cự Phú lại bị người nào đó đoạt đi, sau đó lại lấy phương thức nào đó ép buộc Cự Phú một lần nữa nhận chủ, như vậy chủ nhân lúc đó của nó rất có thể sẽ biết bí mật của mình.
Thân là khí linh, phương thức thần phục của nó tương đối đặc thù, độ trung thành đối với tân chủ nhân cực kỳ cao. Đây chính là quy luật tồn tại khách quan, không thể sai lệch.
Cho nên, đợi lúc nào đó Tô Triệt đối với thực lực của mình hoàn toàn tự tin, có thể hoàn toàn nắm giữ được Cự phú, không hề có sai sót thì lúc đó mới cho nó biết được bí mật của Tiên Ngục bảo tháp cũng không muộn.
Nghe Tô Triệt nói vậy, Cự Phú chi linh hồi phục tinh thần:
- Vài thập niên cũng không sao, chỉ cần có thể sống là tốt rồi.
Hoa Quang chân nhân chính là hậu đại duy nhất của Cự Phú cung chủ, cho nên Cự Phú chi linh đối với sự tồn vong, sinh tử của hắn tương đối quan tâm.
- Thế nào?
Hoa Quang chân nhân nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, chết ta còn không sợ, lại càng không sợ hãi tiếp tục sống.
Chuyện này đã định như vậy rồi, chỉ bất quá, Tô Triệt tạm thời không vội vã mà đưa Hoa Quang chân nhân vào tiên ngục, dù sao hắn còn mấy năm dương thọ a.
Cùng lúc đó, bên trong Tiên Ngục, lão Hắc đã khống chế được thương thế của Thái Võ, đồng thời, Nguyên Anh và lực lượng Nguyên thần của hắn cũng đã được phong ấn, miễn cho hắn vừa mới tiến vào Tiên Ngục, tâm tình của hắn kích động, làm ra cử chỉ điên cuồng.
Thái Võ đã tỉnh táo lại, lại được lão Hắc dùng đan dược chữa thương, lúc này hắn giống như là một cái thây khô nằm dưới mặt đất.
Lão hắc từ trên tay hắn rút ra nhẫn trữ vật, sau đó liền đem hết những tài phú tùy thân của hắn ra.
Tài phú cá nhân của một Nguyên Anh lão tổ tất nhiên là cực kỳ phong phú, chỉ nguyên linh thạch thượng phẩm cũng có hơn một nghìn ba trăm mai, lại một lần nữa mở rộng túi tiền của Tô Triệt. Đan dược ngoài cửu phẩm cũng có mấy trăm mai, linh thạch hạ phẩm lại càng nhiều, đạt tới mấy nghìn vạn, trực tiếp xếp thành tòa núi nhỏ.
Khoa trương nhất chính là, trong tay hắn còn có một lượng lớn pháp bảo, bảo khí một trăm kiện, linh khí hai nghìn kiện, giống như là một tòa thương khố pháp bảo.
Nguyên nhân rất đơn giản, vị Nguyên Anh sơ kỳ Thái Võ này chính là luyện khí đại sư. Những pháp bảo dưới linh bảo, đều có thể dễ dàng luyện chế.
Lại nói, tại Tu Chân Giới Khải Nguyên Tinh này, Thái Võ coi như là luyện khí đại sư có cấp bậc cao nhất. Bởi vì chỉ có Hóa Thần kỳ tu sĩ có thể luyện chế linh bảo mới có tư cách được xưng là Luyện Khí tông sư, chỉ tính hiện nay Tu Chân Giới căn bản không thể nào thu thập được những nguyên liệu quý hiếm để luyện chế linh bảo.
Vì vậy, những người sử dụng Linh Bảo hiện tại, đều là cổ bảo truyền thừa từ thời thượng cổ xuống, đạo khí cũng như vậy.
Thái Võ vốn ban đầu sở hữu hai kiện linh bảo, một là Trung phẩm linh bảo Thiên Tinh Pháp Thuẫn, nhưng ở trong Phong Lôi tuyệt địa đã bị Tô Triệt mượn Thiên Uy lực triệt để đánh nát.
Hai là vũ khí chủ lực của hắn, Thái Võ Thần Nhận, cực phẩm linh bảo này hoàn toàn không tổn hao gì, Tô Triệt khẳng định phải tịch thu.
Thái Võ Thần Nhận vẫn như cũ ẩn dấu bên trong thân thể Thái võ, lão Hắc nếu không muốn giết chết Thái Võ thì cần phải bắt hắn chủ động giao ra mới có thể thu được kiện cực phẩm linh bảo này.
- Một khi đã tới đây ngươi vĩnh viễn đều không ra được...
Lão Hắc dẫm lên đôi chân đen cháy của Thái Võ, uy hiếp nói:
- Tốt nhất nên thành thành thật thật cho ta, đem Thái Võ Thần Nhận giao ra đây, ngươi còn có thể thoải mái một ít.
- Tưởng ta sợ sao?
Thương thế của Thái Võ quá nặng, miễn cưỡng có thể há mồm nói:
- Thiên Vũ hắn không dám giết ta, sớm muộn gì cũng phải đem phóng thích ta rời khỏi đây. Bằng không sẽ đem đến đại họa ngập trời cho Thiên Huyền Tông.
- Đại họa gì?
Lão Hắc khinh thường nói:
- Thiên Huyền Tông và Thái Ất Môn từ lâu đã là thế như nước với lửa, sớm muộn gì cũng có một ngày tranh đấu, không khiến ngươi phải uy hiếp.
- Thứ ta nói không phải là cái này.
Thái Võ dù sao cũng là Nguyên Anh tu sĩ kiến thức rộng rãi, căn bản không thèm để ý tới hình tượng đáng sợ của lão Hắc, âm trầm trả lời:
- Tất cả hành động của Thái Ất Môn đều y theo mệnh lệnh và chỉ thị của sứ giả thượng giới. Thiên Huyền Tông có thể cùng chúng ta đối địch, nhưng không thể giết những Nguyên Anh tu sĩ của chúng ta, bằng không, đó chính là không để ý tới mặt mũi của sứ giả, quan hệ lợi hại trong đó, đám tiểu bối các ngươi căn bản không nhìn ra được.
- Tốt lắm, ta hỏi ngươi.
Theo lời hắn nói, lão Hắc hỏi:
- Vị sứ giả thượng giới kia, lệnh các ngươi làm náo loạn Tu Chân Giới là có mục đích gì? Vì cái gì?
- Chuyện này không phải là thứ ngươi nên biết.
Thái Võ trả lời vô cùng cứng đầu, chỉ là lão Hắc thông qua độc tâm thuật, cho nên đã biết được những suy nghĩ trong lòng của hắn.
- Để tìm kiếm một kiện pháp bảo, một tòa bảo tháp hắc sắc sao? Vì thế mà khiến cho Tu Chân Giới Khải Nguyên Tinh hỗn loạn tới mức không thể vãn hồi. Chỉ có sứ giả Linh Giới mới có quyền lực và lý do mở ra thông đạo hạ giới, xuống tới Tu Chân Giới tìm kiếm tòa bảo tháp kia..
Quả nhiên là như thế này!
Đến tận lúc này, Tô Triệt và lão Hắc coi như là chính thức xác nhận, mục đích khiến cho Tu Chân Giới đại loạn, chính là muốn cho những kẻ ở Linh Giới kia có lý do thuận lợi xuống Tu Chân Giới, tìm kiếm Tiên Ngục bảo tháp.
Lúc này, lão Hắc lại hỏi một chút chuyện liên quan:
- Hắc tháp! Chuyện này Thái Võ chỉ biết đại khái như vậy, ngoài chuyện đó ra sứ giả Linh Giới kia cũng không có nói tỉ mỉ.
Đại nhân vật ở Linh Giới này đem ra hứa hẹn thật lớn với Thái Ất Môn: Lúc bọn họ hạ giới, sẽ ban tặng cho Thái Ất Môn một lượng lớn tài nguyên tu luyện, thậm chí còn bảo đảm có thể giúp cho Nguyên Anh kỳ tấn chức lên Hóa Thần Kỳ, Kim Đan kỳ tấn chức lên đến Nguyên Anh kỳ.
Đồng thời, tương lai, đám người Thái Võ phi thăng Linh Giới cũng sẽ an bài cho bọn họ một tương lai rộng mở...
Đối mặt với sự mê hoặc lớn như vậy, đám Nguyên Anh lão tổ của Thái Ất Môn căn bản không có khả năng cự tuyệt, nhất là "Nguyên Anh tấn chức lên Hóa Thần, đồng thời phi thăng Linh Giới", đây quả thực là ban ân cực lớn, một phần thù lao khó có thể tưởng tượng.
Phải biết rằng, trong một trăm Nguyên Anh kỳ, đều không nhất định có một người tấn chức thành Hóa Thần kỳ.
Hiện tại Tu Chân Giới thiếu thốn thiên tài địa bảo có thể giúp Nguyên Anh hậu kỳ tấn chức lên Hóa Thần kỳ, từ lâu đã tuyệt tích. Xác suất thành công trùng kích Hóa Thần kỳ có thể đạt được ba thành đã là phi thường không tồi rồi.
Đồng thời, đáng sợ nhất chính là, mỗi một người trùng kích Hóa Thần chỉ có một cơ hội, không thể thành công, cảnh tượng chính là thân chết đạo tiêu, tuyệt không ngoại lệ.
Bởi vậy, đại đa số đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đều đợi tới lúc sắp hết thọ dương mới có dũng khí trùng kích Hóa Thần kỳ. Thành thì thôi, không được thì cũng chỉ có kết cục chết, không có tổn thất quá lớn.
Nếu như muốn âm thầm làm chuyện này, Tô Triệt ngược lại lại vô cùng bình tĩnh, không cần lung tung suy đoán. Nếu đã như thế, vậy thì binh đến tướng ngăn, thủy đến thổ chặn, tất cả đều tới đi a.
Cảm thụ được tâm ý của chủ nhân, lão Hắc lộ ra sự sắc bén, nhẹ nhàng đâm vào cái bụng Thái Võ, lên tiếng nói:
- Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là đem Thái Võ Thần nhận chủ động giao ra đây, hai là ta sẽ đem ngươi tế luyện, kể cả Nguyên Thần và Nguyên Anh của ngươi ta sẽ cùng móc ra.
- Ngươi dám giết ta sao?
Thái Võ còn có chút không tin.
- Ta cũng không phải là người của Thiên Huyền Tông, có gì mà không dám cơ chứ?
Lão Hắc cười âm hiểm, ngón tay sắc bén đâm vào vị trí hai tấc dưới bụng.
A!
Thái Võ tức thì hét thảm một tiếng. Bên trong Tiên Ngục, cảm giác đau đớn bị phóng đại gấp trăm lần, cho dù là Nguyên Anh lão tổ cũng khó có thể thừa nhận tư vị này.
- Chậm đã! Chờ ta, chờ ta...
Thái Võ vội vàng xin khoan dung, bởi vì hắn có thể cảm giác được, tên quái vật hung hãn giống như ngưu ma vương trước mặt này không giống như là đang hù dọa hắn, nó nói được thì làm được, thật có thể móc Nguyên Anh của hắn ra.
Đến bây giờ, Thái Võ vẫn không rõ ràng tình cảnh của mình cho lắm, hắn cũng không biết, bản thân mình bị rơi vào bên trong không gian đặc thù của Thiên Vũ.
A....
Một tiếng hét thảm vang lên, bởi vì lão hắc dùng móng vuốt đâm vào bụng Thái Võ.
Nếu như thân ở bên ngoài, Nguyên Anh lão tổ có biện pháp cắt đứt cảm giác đau đớn của mình, không phải chịu loại pháp hình dằn vặt như thế này, thế nhưng thân ở trong Tiên Ngục, hắn không có loại năng lực này.
Kế tiếp, sau vài lần kêu lên thảm thiết, mãi đến khi Thái Võ cảm giác được, móng vuốt của lão Hắc đã chạm vào Nguyên Anh của chính mình, lúc này hắn mới chân chính xin khoan dung:
- Được, được, ta cho ngươi.
Thái Võ Thần Nhận từ cơ thể xuất ra, giống như là tú hoa châm, trong nháy mắt biến thành một thanh cự đao thật lớn, sưu một chút, phóng về phía lão Hắc.
Thái Võ Thần Nhận cũng có khí linh, chỉ cần Thái Võ có một chút ý niệm, nó cũng có thể tự tiến hành công kích.
Ông...
Lão Hắc cũng không có bất luận một động tác gì, Thái Võ Thần Nhận đã bị lực lượng nào đó bên trong Tiên Ngục bó buộc lại giữa không trung, không thể nhúc nhích.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê