Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 505-506: Ưu Thế
ổ Khâu lão quái tức giận râu tóc dựng ngược, chỉ vào Vô Cực chưởng môn rống lớn:
- Nếu có dự định như vậy sao không nói sớm, cần gì phải trêu đùa ta như vậy.
- Hổ Khâu đạo hữu, trong chuyện này còn có chút chuyện khó nói, thỉnh đạo hữu tha thứ.
Vô Cực chưởng môn thi lễ lần nữa.
Vô Cực Môn và Man Ly bộ lạc chính là hàng xóm, thường ngày giao tình Vô Cực chưởng môn và Hổ Khâu lão quái cũng không tồi. Phải nói, ở trận đoạt bảo này, bất luận kết quả như thế nào, sau này như thế nào cũng không có ảnh hưởng tới quan hệ giữa đôi bên.
- Ngươi...
Hổ Khâu lão quái trừng mắt, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể hô to với thủ hạ một tiếng:
- Đuổi theo.
Vô Cực chưởng môn cũng ra lệnh một tiếng, đồng thời, trước đó, hắn đã bí mật truyền âm an bài mọi chuyện.
Vù.
Mấy trăm tu sĩ Vô Cực Môn bay ra, nhất thời ngăn cản đám Yêu Tu của Man Ly bộ lạc.
Vù.
Ngăn được Kim Đan kỳ tu sĩ, thế nhưng lại không ngăn được những lão quái, bốn vị Nguyên Anh kỳ của Man Ly bộ lạc đã sớm phi hành vọt qua cự ly nghìn trượng.
Ba vị Nguyên Anh lão tổ của Vô Cực Môn cũng đuổi theo.
Cách đó mười dặm, Thái Hư chưởng môn thấp giọng nói:
- Mặc kệ Vô Cực Môn muốn làm gì, cơ hội của chúng ta lại tới nữa rồi, đuổi theo.
Vù...
Tám vị Nguyên Anh lão tổ trận doanh bên này cũng tức tốc đuổi theo.
Tốc độ phi hành của Nguyên Anh lão tổ so với Cự Phú nhanh hơn rất nhiều, mắt thấy đối phương càng ngày càng gần. Tô Triệt nhìn thấy, ba vị lão tổ của Vô Cực Môn không ngờ lại quấy nhiễu bốn vị Đại Yêu của Man ly bộ lạc, hắn biết, đây là do Thiên Âm cho nên Vô Cực chưởng môn mới bang trợ hắn.
Tuy rằng sợ hãi thân quyền lực khoa trương của Thiên Âm tại Vô Cực Môn, thế nhưng Tô Triệt vẫn nói:
- Sư tỷ, thực sự phải cảm ơn ngươi.
Thiên Âm nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Tình thế không lạc quan cho lắm, ngươi xem, ba vị sư huynh của ta chỉ có thể kiềm chế mấy vị Yêu Tu của Man Ly bộ lạc mà thôi. Tám người Thái Hư chưởng môn kia, chỉ có thể do chúng ta tự mình ứng phó.
Trong khi nói chuyện, đám người Thái Hư, Huyễn Ma, Thánh giáo chủ đã đuổi tới.
- Ta thực sự không có biện pháp gì.
Tô Triệt nhún vai nói:
- Lúc trước bị tám người bọn họ vây lại không thoát thân được, rơi vào đường cùng mới kéo Vô Cực Môn và Man Ly bộ lạc tới đây.
- Đuổi hổ nuốt sói.
Thiên Âm gật đầu nói:
- Phương thức của ngươi quả thực là cao minh a.
- Đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, thực là xấu hổ!
Tô Triệt ngồi xuống ghế, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn hoàn toàn là khoanh tay đứng nhìn, ngoài miệng còn đang giả tạo khách sáo một phen:
- Sư tổ, thực là làm phiền ngươi rồi.
Đám người Thái Hư đã đuổi tới cự ly cách đó mấy trăm trượng, nếu như tới gần thêm chút nữa thì có thể phát động một ít thần thông có tác dụng ràng buộc. Ví dụ như Huyễn Ma Thiên La Tán, bóng của nó rộng đến năm trăm trượng, mới có thể sản sinh ra lực đủ để kéo Cự phú lại.
Thiên Âm chậm rãi nâng bàn tay lên, trên bàn tay nàng tức thì xuất hiện một kiện thượng phẩm đạo khí, một chiếc chuông vô cùng xinh xắn.
Toàn bộ Tu Chân Giới đều biết nàng có một kiện đạo khí, thế nhưng không ai biết tên gọi của chiếc chuông này. Tô Triệt trong lòng cũng hiếu kỳ, chỉ bất quá, trong lúc nguy cấp này không thích hợp để hỏi.
Thiên Âm quay đầu lại, nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ cố hết sức, nhưng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, Cự Phú có thể phi hành nhanh hơn một chút không?
Tô Triệt nghiêm túc trả lời:
- Dựa vào trạng thái hiện nay mà nói, đây chính là tốc độ nhanh nhất của nó. Dù sao, nó là một kiện pháp bảo phòng ngự, bản thân vô cùng nặng nề, không có khả năng phi hành như pháp bảo phi hành.
Thiên Âm nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay ngọc rung chiếc chuông, hướng về phía sau phát động công kích.
Khi!
Cái chuông tinh xảo phát ra âm hưởng vô cùng trầm thấp, trong lòng Tô Triệt chấn động, mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, kỳ thực, ở sâu trong nội tâm hắn vô cùng khẩn trương.
Tám vị Nguyên Anh lão tổ đuổi theo phía sau, trong đó có ba vị là chưởng môn, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, mỗi người đều có đạo khí hộ thân: Thiên Âm chỉ là Kim Đan trung kỳ, mặc dù cầm thượng phẩm đạo khí công kích, thế nhưng có thể tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng cho đám người Thái Hư?
Trong lúc chuông rung tạo ra âm hưởng, vừa vặn, Huyễn Ma giáo chủ xuất ra Thiên La Tán, dường như muốn dùng âm ảnh thần thông kéo Cự Phú lại.
Một tiếng gầm vô hình trong nháy mắt truyền tới, thân hình mấy người Thái Hư nhoáng lên, ngay cả Huyễn Ma Thiên La tán cũng run lên, lắc lư, tán của nó vừa mới mở ra phân nửa, giống như đã bị một kích trầm trọng, xoát một cái không ngờ lại khép kín lại.
Đám người Thái Hư mặc dù không có thụ thương, trạng thái phi hành đều dừng lại, dường như đã đụng vào một bức tường vô hình, trong đầu nổ vang một tiếng, tư vị quả thực không dễ chịu.
Oanh!
Bọn họ dừng lại một chút, Cự Phú lại bị một cỗ lực đạo từ phía sau chặn lại, tốc độ nó chợt đề thăng, trong nháy mắt phi ra ngoài mấy nghìn trượng, lúc này mới khôi phục trạng thái bình thường.
Chỉ là lần này, song phương lại giằng co, lần thứ hai bị kéo lại.
- Thật là lợi hại.
Tô Triệt, lão Hắc, Hoa Quang chân nhân sợ hãi than.
Chỉ bằng một tiếng chuông cũng khiến cho tám vị Nguyên Anh lão tổ cùng với một kiện hạ phẩm đạo khí bị ảnh hưởng, đây là loại năng lực gì a?
Thiên Âm, cùng với chiếc chuông của nàng, so với suy nghĩ ban đầu của Tô Triệt còn lợi hại hơn rất nhiều...
Đông...
Giờ phút này, Cự Phú và chiếc chuông không ngờ đồng thời phát sinh cộng hưởng, hai kiện thượng phẩm đạo khí giống như là đang chào hỏi nhau vậy.
Một chí bảo chủ công, một chí bảo chủ phòng, hai người không ai nhường ai, hay là hỗ trợ lẫn nhau?
Lão Hắc cũng cực lực không phục, lầu bầu nói:
- Tiên Ngục bảo tháp nếu như đi ra ngoài, những thứ này thì tính là gì?
Bá bá...
Cự Phú lúc này còn đang phi hành như bay, cự ly cách Hoang Thần Cốc còn một vạn hai nghìn dặm, phải nói, chỉ cần hai khắc có thể bay tới. Chỉ là bọn hắn không biết, Thiên Âm có thể chống đỡ được hai khắc hay không?
- Kiện đạo khí kia rất lợi hại, chư vị cẩn thận một chút.
Thái Hư chưởng môn truyền âm cho những người còn lại, sau đó, tám người liền gia tốc đuổi theo.
Không đợi cho bọn họ tiếng gần. Đông! Lại một tiếng chuông vang lên.
Lúc này, đám người Thái Hư tuy rằng có phòng bị, thế nhưng, những thủ đoạn phòng ngự của bọn hắn lại không có tác dụng, Nguyên Thần và Nguyên Anh của bọn họ đều bị chấn động. Giống như, tiếng chuông này không phải đến từ bên ngoài mà là từ sâu trong nội tâm phát ra, từ trong hướng ra phía ngoài, bạo phát.
Đông!
Chỉ trong chốc lát, một tiếng chuông lại phát ra.
Liên tục ba lần, khiến cho đám người Thái Hư phải dừng lại một chút, cũng đủ khiến cho bọn họ không đuổi kịp Cự Phú, đồng thời không đạt được mục đích chặn Cự Phú lại.
Tình cảnh này, Tô Triệt đương nhiên vui mừng không thôi, đồng thời cũng âm thầm cảnh tỉnh chính mình:
- Hai năm sau có thể nàng càng mạnh hơn nữa, loại công kích này nếu như tác động lâu dài đến người, vậy thì sẽ làm sao?
Đông! Đông! Đông!
Chín tiếng chuông liên tục, Cự Phú ước chừng bay được bốn nghìn dặm, nếu như có thể bảo trì được trạng thái hiện tại, tám nghìn dặm còn lại, cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, Thiên Âm lại quay đầu cười khổ:
- Chín lần đã là cực hạn của ta, ta không chống đỡ được nữa rồi.
- Chống đỡ không được cũng phải chống đỡ, toàn bộ trông cậy vào ngươi.
Những lời này nghe thì có chút không hợp tình hợp lý, chỉ là hành động phía sau lại dường như lý giải cho câu nói đó.
Tô Triệt đứng dậy, đỡ lấy cánh tay Thiên Âm, sinh mệnh lực thuần hậu lập tức được chuyển qua người nàng.
Bị Tô Triệt ôm lấy cánh tay mình, Thiên Âm có chút ngượng ngùng, thế nhưng, sau khi cảm giác được sinh mệnh lực hùng hậu tiến vào trong cơ thể mình, nàng lập tức kinh ngạc:
- Sinh mệnh lực?
Tô Triệt gật đầu, ôn nhu hỏi:
- Cái này có hữu dụng với nàng hay không?
- Hữu dụng!
Thiên Âm nhìn hắn một lúc, sau đó lại lấy ra một viên linh đan nuốt vào.
Đối với chỗ thần kỳ của sinh mệnh lực, Tô Triệt đối với nó có sự hiểu biết sâu sắc hơn so với bất kỳ một người nào. Trong nháy mắt đánh ra hơn mười Phá Diệt quyền, nếu như không có loại sinh mệnh lực này, không cần người khác động thủ, bản thân mình chỉ giống như một cái túi da mà thôi, giống như một cái khăn lau nát vụn.
Vì thế, Tô Triệt cho rằng, sinh mệnh lực cũng có thể phát huy tối đa năng lực chiến đấu của nàng.
Đông!
Lại một tiếng chuông bộc phát ra, uy lực so với chín tiếng khi trước càng thêm mạnh mẽ.
Xoát!
Tám người Thái Hư chưởng môn đều dừng lại, nửa thân trên ngả về phía sau, giống như là tránh một đao của địch nhân. Lúc này đã dừng lại hoàn toàn.
- Ha ha, tốt! Đã nghiền!
Tô Triệt cất tiếng cười to.
Đông!
Hầu như không có ngừng nghỉ, một tiếng chuông lại vang lên, Thiên Âm cũng che miệng cười, quả thực là quá lãng phí rồi, thôi thì làm cho đám người Thái Hư khốn đốn một phen vậy.
- Thế nào?
Tô Triệt cười hỏi.
Thiên Âm biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhẹ giọng đáp:
- Mấy trăm lần nữa cũng không thành vấn đề, thế nhưng trước tiên là sinh mệnh lực của ngươi phải đủ.
- Hẳn là đủ đi a?
Tô Triệt trả lời, kẻ này cực kỳ dối trá, kỳ thực sinh mệnh lực chính là một loại năng lượng bên trong Tiên Ngục vô tận. Cho dù không có thôn phệ ngoại vực thiên ma, thế nhưng nếu như tìm kiếm một nhóm lớn phạm nhân tử hình ở trong thế tục cũng có thể dùng được.
- Càng lúc ta càng thấy, ngươi thực sự rất không tầm thường.
Thiên Âm nhẹ giọng than thở.
- Sư tỷ lại càng hơn thế.
Câu trả lời của Tô Triệt cũng có hàm ý:
- Tối thiểu, hiện tại ta khẳng định không đánh lại ngươi.
- Vì sao luôn luôn để ta trở thành quân tốt?
Thiên Âm bĩu môi nói:
- Rõ ràng là có tật giật mình!
Tô Triệt xấu hổ cười cười, vội vàng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói:
- Sư tỷ, như vậy xem ra, nếu như ta và ngươi liên thủ, chỉ cần đều là Kim Đan hậu kỳ, có thể tung hoành thiên hạ, không có đối thủ. Ngươi cho rằng, liệu có khả năng này hay không?
- Không biết.
Thiên Âm nhẹ giọng trả lời:
- Ta cũng không có tốt như trong tưởng tượng của ngươi, cũng không có bản lĩnh gây rắc rối lớn như ngươi.
- Chính là bởi vì luôn luôn gặp rắc rối, mới cần bằng hữu như tỷ kề vai chiến đấu cùng ta a.
Tô Triệt chỉ và đám người Thái Hư đang đuổi theo phía sau:
- Ngươi xem, bọn họ lại đuổi theo nữa rồi.
Đông!
Thiên Âm lại rung chuông, chiếc chuông nho nhỏ lại hiển lộ uy năng của nó.
- Chiếc chuông này tên là gì?
Tâm tình được thả lỏng, lúc này Tô Tiệt mới nhớ tới vấn đề này.
- Thiên Âm.
Thiên Âm trả lời:
- Nó cũng kêu là Thiên Âm.
- Ngươi và nó đều là Thiên Âm?
Tô Triệt nghĩ ngợi một lát, hỏi:
- Có quá nhiều cái để hoài nghi, ngươi chính là khí linh của nó chuyển thế, đúng hay không?
Thiên Âm không có phủ định, cũng không có xác định, chỉ nhẹ giọng nói:
- Ta cùng với nó đi tới nơi này, không thể phân cách, chỉ cần một cái tên là đủ...
Đối mặt với cường địch, hai người ngươi hỏi ta trả lời, chuyện trò vui vẻ, trạng thái thoải mái, khiến cho đám người Thái Hư phía sau tức giận không ít.
Vẫn là Thái Hư chưởng môn có công phu hàm dưỡng thâm hậu, sắc mặt vẫn như thường: Huyễn Ma giáo chủ ít nói, mặt lại ngăn cách bởi tấm mạng, hai người này cho dù có tức giận cũng chỉ để ở trong lòng.
Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo lại không có công phu hàm dưỡng cao như vậy, không ngừng chửi bới. Hôm nay, bị hai tên tiểu bối lăn qua lăn lại tới bực này, coi như là bị một nỗi nhục lớn.
Chỉ là, để đạt được Cự Phú, cho dù có bị đánh rớt hàm răng cũng phải nuốt xuống bụng. Không đến thời khắc cuối cùng, quyết không buông tha.
Đông!
Lại một tiếng chuông nữa vang lên, loại thần thông âm điệu này không thể phòng ngự được, lại có khiến cho thân hình quyến rũ của Thánh Giáo chủ ngửa ra, giống như đánh lên một bức tường vô hình, đau đớn không phải là da thịt, mà là Nguyên Anh, Nguyên Thần và nội tâm.
- Ghê tởm, một đôi cẩu nam nữ, tức chết ta rồi!
Thánh Giáo chủ chửi ầm lên.
Thái Hư chưởng môn trong lòng âm trầm:
- Hai tên tiểu bối này thật là đáng sợ, nếu như để bọn hắn trưởng thành, những khuất nhục tương lai, chỉ sợ sẽ lớn hơn gấp bội ngày hôm nay.
Điều làm cho bọn hắn nghẹn khuất chính là, chỉ có thể chịu đòn, không có thể đánh trả. Đây chính là một thần thông công kích cự ly siêu xa, căn bản không phá được lớp phòng ngự của Cự Phú, chỉ trừng mắt để cho nó ngày càng đi xa hơn mà thôi.
Mà những thần thông có thể trói buộc Cự Phú, chỉ có thể tiếp cận tới gần nó khoảng năm trăm trượng mới có thể thi triển.
Đạo lý này, dùng một số ví dụ thông thường giải thích chính là, sử dụng tử nỗ có thể công kích địch nhân phía xa, thế nhưng, muốn bắt sống địch nhân thì cần phải tiếp cận đến một cự ly nhất định.
Bên này nghẹn khuất tới cực điểm, bên kia Tô Triệt cũng sảng khoái vô cùng.
- Thoải mái a!
Tô Triệt nói xong lại nắm lấy tay Thiên Âm, liên tục vận chuyển sinh mệnh lực vào trong người nàng, sau đó rút tay lại, khoanh tay trước ngực nói:
- Nghẹn khuất trong lòng ta đã bị chiếc chuông nho nhỏ của tỷ đuổi hết đi rồi. Ân tình này, Tô Triệt ghi nhớ trong lòng, hai năm sau nhất định sẽ không làm trái lời thề. Sư tỷ nếu như có chuyện gì sai phái, ta sẽ toàn lực giúp đỡ!
Chịu ân như một nước trả lại một con suối. Trong lòng Tô Triệt luôn luôn quan niệm như vậy.
Thiên Âm liếc mắt nhìn lại, lặng lẽ gật đầu. Đối với câu nói này của hắn, nàng có thể thấy được vài phần chân thành.
Đông! Đông! Đông!
Tiếng chuông ngân vang, vang vọng vạn dặm.
Tô Triệt và Thiên Âm hỗ trợ lẫn nhau, ven đường vẫn áp chế tám vị Nguyên Anh lão tổ ở cách đó nghìn trượng, khiến cho bọn họ không thể nào thi triển được năng lực của bản thân, mà căn bản là không có cơ hội thi triển a.
Có thể thực sự đúng như Tô Triệt nói, hai người bọn họ chỉ cần đạt đến trình độ Kim Đan hậu kỳ, thiên hạ to lớn này bọn họ có thể tiếu ngạo. Nguyện vọng đó cũng không phải là nói suông.
Dọc đường tiếng chuông vang vọng, hai khắc sau, Hoang Thần Cốc đã xuất hiện trước mặt.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê