Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 495-496: Ta Sao Có Thể Sợ Hãi
hái Hư trầm giọng hỏi.
- Cho tới bây giờ ta cũng không có thói quen chào hỏi.
Tô Triệt nhàn nhạt trả lời.
- Chỉ là sau này, vào lúc ta mang đi linh mạch của quý phái nhất định sẽ chào hỏi.
Lần sau bái phỏng Thái Ất Môn chính là lúc, Tô Triệt không dự định ăn cắp linh mạch, mà đường đường chính chính tới đoạt.
- Như vậy là hay nhất.
Thái Hư chưởng môn gật đầu, nét mặt ý vị, trong mắt lại ẩn chứa sát khí:
- Ta cũng không có thói quen nói chuyện khi phi hành. Vì vậy, ngươi nên dừng lại một chút, được không?
Ngoài miệng hỏi có vẻ rất khách khí, thế nhưng lại hành động, không chờ Tô Triệt đồng ý hay không.
Hô!
Một con ngân sắc cự long từ bên trong Thái Ất Du Long kiếm thoát ra, miệng phun long khí, phun về phía Cự Phú.
- Thực Long Hồn.
Tô Triệt âm thầm kinh hô.
Tô Triệt có thể nhận ra, ngân long này không phải là do pháp thuật biến ảo thành, mà chính là thực long chi hồn hàng thật giá thật. Trong lòng hắn không khỏi sợ hãi than:
- Khí linh của Thái Ất Du Long Kiếm không ngờ lại là một long hồn, khó trách có thể trở thành Trung phẩm đạo khí.
Một tiếng rồng ngâm cao vút chợt vang, sương mù từ long khí tạo ra tức thì bao phủ Cự Phú ở bên trong.
Xích.. Xích.. Xích...
Giống như là một con thuyền thật lớn xông lên bãi cát, phát ra tiếng ma sát vô cùng chói tai.
Hai vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ điều khiển hai kiện đạo khí, rốt cuộc có thể khiến cho Cự Phú dừng lại.
Cự Phú ngừng lại!
Bị Thái Ất Du Long Kiếm và Huyễn Ma Thiên La Ô, hai kiện bảo khí đồng thời trói buộc, rốt cuộc đã không thể không dừng lại, nửa bước cũng không tiến được.
Tô Triệt ở vị trí trên cao, vẻ mặt tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cũng lo lắng không ngớt: nếu như mất đi Cự Phú, tính mệnh bản thân hắn khó mà bảo toàn, Thái Ất Môn và Huyễn Ma Giáo đều không có khả năng buông tha hắn.
- Huyễn Ma đạo hữu, chúng ta liên thủ, trước tiên triệt để trấn áp Cự Phú, sau đó mới quyết định quyền sở hữu nó, được không?
Thái Hư chưởng môn nói:
- Ý tứ của ta chính là, mặc kệ là như thế nào, không nên làm tổn thương tới hòa khí của hai nhà, dù sao, chúng ta đều có trọng trách trên người.
- Tốt.
Huyễn Ma giáo chủ gật đầu đáp ứng.
Liên hợp trấn áp Cự Phú?
Trong lòng Tô Triệt nhảy dựng lên, cục diện mà hắn không muốn thấy nhất rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Bọn họ không những không nội chiến, mà ngược lại còn hợp tác với nhau, bản thân mình đâu còn cơ hội để tìm một lỗ thủng mà thoát thân đây?
Tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm, rốt cuộc nên hóa giải như thế nào? Niềm hi vọng đặt ở nơi nào?
Ánh mắt Thái Hư chưởng môn như xuyên qua quang tráo màu vàng của Cự Phú, rơi vào trên người Tô Triệt nói:
- Hiện tại các hạ có dự định gì không? Muốn ngoan cố chống lại, hay là chủ động giao ra Cự Phú.
- Ngươi muốn nói, chủ động giao ra Cự Phú, có thể bỏ qua cho chúng ta một mạng?
Vẻ mặt Tô Triệt châm biếm, thản nhiên nói:
- Không có ý tứ, ta sẽ không tin tưởng bất cứ một sự hứa hẹn nào của các ngươi, vì vậy, ta chỉ có thể ngoan cố chống lại cho tới chết mà thôi.
- Chuyện này ta có thể hiểu được.
Thái Hư gật đầu cười nói:
- Đổi lại là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Trong lúc hai người đối thoại, ngân sắc cự long kia bay chung quanh cự phú, dường như tùy thời có thể thôn phệ, muốn đem kiện thượng phẩm đạo khí này nuốt vào. Thực long chi hồn, uy áp tự nhiên không ngừng phát ra.
Thái Hư chưởng môn và Huyễn Ma giáo chủ cũng biết, muốn thu phục được một kiện thượng phẩm đạo khí, hiện tại lại ở trong trạng thái phòng ngự thì vô cùng khó khăn. Nhất là kiện đạo khí này đã nhận chủ, nếu mạnh mẽ dùng vũ lực chinh phục nó rất có khả năng sẽ ngọc đá cùng tan, kết quả là, không những không đoạt được mà còn mất hứng.
Vì vậy chỉ có thể đem nó trấn áp, mang về tông môn, lấy ngữ khí ôn hòa chậm rãi đem nó thu phục.
Thái Hư chưởng môn và Huyễn Ma giáo chủ yên lặng nhìn nhau, giống như đều đồng ý ngầm phải đem kiện đạo khí này triệt để trấn áp, sau đó mới thương thảo tới vấn đề sở hữu nó. Thế nhưng, vừa mới động thủ, hai người bọn hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía xa xa...
- Nàng vì sao cũng tới đây?
Thái Hư chưởng môn nhíu mày.
Bầu trời phía xa giống như bị nhiễm hồng một mảnh, giống như một biển máu vô biên đang kéo đến, đó chính là Huyết Thần Giáo - thánh giáo chủ cùng với kiện trung phẩm bảo khí Huyết Hải hồng liên, đang tiến đến.
Ngoại trừ Huyễn Ma giáo chủ đang đeo tấm mạng che mặt nên không nhìn thấy biểu tình của nàng ra, năm vị Nguyên Anh lão tổ còn lại sắc mặt đều khó coi.
Bởi vì vị thánh giáo chủ kia trong Tu Chân Giới có tiếng kiêu căng ương ngạnh, khó có thể thuyết phục, thường thường muốn cùng nàng thương lượng một chuyện gì đó không hề dễ dàng. Nhất là hôm nay lại tranh kiện thượng phẩm bảo khí Cự Phú, nếu muốn hảo hảo nói chuyện với nàng một hồi, vậy khẳng định là không thể rồi.
Nhìn thấy đoàn huyết quang kia, trong lòng Tô Triệt vui mừng, càng hài lòng với tác phong hành sự của Thánh giáo chủ Huyết Thần giáo, trong lòng hắn không ngừng nói:
- Mọi việc có suôn sẻ hay không, có tìm được một đường sinh cơ hay không, chỉ có thể thông qua nàng mà thôi...
- Đúng là Cự Phú!
Tiếng cười hoang dã của Thánh giáo chủ truyền tới:
- Tới sớm không bằng tới đúng lúc, xem ra, ta tới đúng lúc a.
- Thánh giáo chủ luôn luôn đều có vận khí tốt như vậy.
Thái Hư chưởng môn bất đắc dĩ cười cười.
Huyễn Ma giáo chủ ngược lại không có lên tiếng, vụ khí che mặt chậm rãi lưu chuyển, ngay cả ánh mắt của nàng dường như cũng như ẩn như hiện, khó có thể phán đoán.
Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo chân trần đứng trên Huyết Hải hồng liên, thân là một kiện trung phẩm đạo khí, chỗ đài sen này cũng có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, có người nói, không gian bên ngoài thực sự có thể chứa được một biển máu, cho dù địch nhân có tu vi Nguyên Anh kỳ, nếu như một lúc nào đó bị bắt vào thế giới Huyết Hải, trong khoảnh khắc cũng bị hóa thành một bãi máu loãng, dung nhậm vào trong biển máu. Thế nhưng thật ra, huyết hải này lại càng làm tôn lên vẻ tà mị, xinh đẹp của Thánh giáo chủ kia.
- Cự Phú đã bị các ngươi chặn lại trước, vậy các ngươi chắc hẳn cũng đã từng thương lượng vấn đề sở hữu nó chứ?
Thánh giáo chủ khuôn mặt tươi cười, ôn nhu hỏi.
- Tạm thời không có.
Thái Hư chưởng môn nói thực:
- Ta cùng với Huyễn Ma đạo hữu đang thương nghị, trước tiên liên thủ trấn áp Cự Phú, miễn cho nó còn chạy trốn, sau đó, chúng ta mới thương lượng vấn đề sở hữu nó.
Nói tới đây, Thái Hư chỉ một ngón tay lên trời, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Vừa rồi chúng ta đã nói qua, chúng ta đều là những người thân mang trọng trách, không thể vì một kiện thượng phẩm bảo khí mà tổn thương hòa khí.
- Đúng vậy!
Thánh giáo chủ gật đầu đáp:
- Mặc kệ như thế nào, cũng không thể tổn thương hòa khí a? Vậy thì ta an tâm rồi.
Khóe mắt Thái Hư giật giật, sao lại không nghe ra ẩn ý trong lời nói này của nàng.
Đối với nhân phẩm cùng tính cách của vị Thánh giáo chủ này, Thái Hư đều có sự lý giải rõ ràng, tuyệt đối thuộc về hạng người "Nếu như ta không chiếm được, ai cũng đừng mong có được".
Đây chính là một nữ nhân siêu cấp khó chơi!
Lúc này Thánh giáo chủ chủ động nói:
- Việc trấn áp nó giao cho ta đi a. Huyết Hải hồng liên của ta thích hợp nhất với việc trấn áp pháp bảo.
Đối với việc nàng xung phong nhận việc, Thái Hư chưởng môn và Huyễn ma giáo chủ kỳ thực không có đồng ý, nhưng cũng không có phản đối, tạm thời bảo trì trầm mặc.
Huyết Hải hồng liên có thể lấy lực huyết hải trấn áp pháp bảo người khác, điểm này thật không sai: Chỉ là THái Hư và Huyễn Ma lúc này đều đang nghĩ tới khả năng, vào lúc Huyết Thần Thánh giáo chủ này trấn áp Cự Phú, khẳng định sẽ làm một chút chuyện mờ ám, tay chân khẳng định sẽ không thành thật.
Nhìn thấy Thái Hư và Huyễn Ma đều không lên tiếng, Thánh giáo chủ cười khanh khách, lần thứ hai thi triển ra thần thông cực mạnh của nàng là "Không thèm nói lý", không chút che dấu ý đồ, nói:
- Nếu các ngươi đã không cho ta phần mặt mũi này, vậy ta cũng sẽ không cho người khác mặt mũi. Vào lúc nhị vị trấn áp Cự Phú ta liền ra tay tranh đoạt, tuyệt đối không khách khí. Ha ha, ta nói được thì làm được.
Thánh giáo chủ sở dĩ có can đảm điên cuồng như vậy, không giảng đạo lý, đó là bởi vì đối với sáu đại môn phái khác, đối với Huyết Thần Giáo đều mắc nợ. Trong một lần hành động, trên cơ sở phối hợp giữa các đại môn phái, dẫn đến một vị Nguyên Anh trưởng lão của Huyết Thần giáo chết trên tay Tử Tiêu Thiên Huyền Tông.
Tổn hại một vị Nguyên Anh lão tổ, đối với bất luận một tông phái nào mà nói, đều là tổn thất cực kỳ lớn khó có thể tiếp nhận.
Trước khi hành động, thất đại môn phái từng có ước định:
- Nếu trong lúc hành động một môn phái nào đó bất hạnh mất đi một Nguyên Anh kỳ, lục phái còn lại đều phải biểu thị thái độ, tận lực bù đắp tổn thất của đối phương.
Chỉ có như vậy, thất đại môn phái mới có thể đồng lòng hợp lực, phối hợp khăng khít.
Ngày hôm nay, Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo liền cho rằng: Cơ hội các người biểu thị thái độ đã tới, kiện thượng phẩm đạo khí này vừa vặn có thể bù đắp tổn thất của môn phái chúng ta.
Thế nhưng, đối với Thái Ất Môn và Huyễn Ma Giáo mà nói, dùng một kiện thượng phẩm đạo khí biểu thị thái độ, cái giá quả thực quá lớn, căn bản không thể nào nói chuyện tình cảm lúc này.
Một hòa thượng nấu ăn, hai hòa thượng đoạt thức ăn, ba hòa thượng thì càng loạn hơn, từ xưa đến nay đạo lý luôn là như vậy.
Ba vị chưởng môn nhân tuy rằng còn chưa có chính thức giở mặt. Bên ngoài giằng co, cục diện tạm thời chưa phát sinh xung đột.
Bên trên Cự Phú, Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân đang ước gì bọn họ nhanh chóng xung đột, tốt nhất là lâu lâu một ít, hai người bọn họ mới tìm được thời gian chuyển mình.
Thế nhưng, nguyện vọng này vừa mới bắt đầu sinh ra cũng lập tức tan biến theo câu nói của Thái Hư:
- Thánh giáo chủ, Huyễn Ma đạo hữu, nơi này đã tiến vào địa bàn của Vô Cực Môn, ba người chúng ta nếu như cứ tiếp tục giằng co, không bao lâu nữa sẽ dẫn tới mấy lão bằng hữu tới đây. Nơi này chính là địa bàn của họ, đối với chúng ta có nhiều bất lợi, đúng không?
Câu này, Thánh giáo chủ không có phản bác, thái độ vô cùng hiếm thấy, nàng gật đầu, biểu thị tán thành.
Thái Hư tiếp tục nói:
- Không bằng như vậy đi, ba người chúng ta liên thủ trấn áp Cự Phú xuống, sau đó, đem tới phạm vi quản hạt của Huyết Thần giáo để thương lượng quyền sở hữu của nó. Ta xử lý như vậy, hai vị thấy có thỏa đáng hay không?
Để Cự Phú đi tới địa bàn của Huyết Thần Giáo, tình thế tự nhiên đối với Thánh giáo chủ có lợi nhất: chỉ là, Thái Hư chưởng môn đã nghĩ tới hai phương diện: một là, Huyết Thần giáo chỉ có hai vị Nguyên Anh lão tổ, Thái Ất Môn và Huyễn Ma giáo đều có ba người, nếu như gặp phải hoàn cảnh xấu nhất cũng chỉ có thể hòa nhau: hai là, chủ ý của Thái Hư là muốn tạo thiện cảm trong mắt Thánh giáo chủ, lấy đại cục làm trọng, thà rằng để Cự Phú rơi vào tay đồng minh cũng không thể để rơi vào tay trận doanh đối địch.
Tổng hợp lại hai suy nghĩ này, Thái Hư mới có thể đưa ra kiến nghị như thế.
- Được, ta đồng ý.
Thánh giáo chủ vui vẻ gật đầu. Đồng thời, đối với Thái Hư chưởng môn cũng âm thầm kính nể, bất quá, nàng không nói ra ngoài miệng mà thôi.
Huyễn Ma giáo chủ cũng chậm rãi gật đầu, biểu thị mình đồng ý.
Thái Hư chưởng môn cười ha hả:
- Chúng ta là đồng minh, mọi việc hẳn đều có thể hảo hảo thương lượng, vạn bất đắc dĩ không thể động võ. Kỳ thực, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ngày sau, sứ giả thượng giới tất sẽ ban thưởng vật không kém Cự Phú là bao. Nói cho cùng, trăm triệu lần không thể vì nó mà làm mất hứng sứ giả.
Nhắc đến sứ giả thượng giới này, Huyễn Ma giáo chủ và Thánh giáo chủ lại càng không có dị nghị gì, lần thứ hai gật đầu, cũng không ai nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Triệt than thở:
- Không sợ địch nhân cường hãn, chỉ sợ địch nhân lý trí. Trách không được chưởng giáo sư tổ từng nói qua, trong bảy vị chưởng môn của thất đại môn phái, người khó đối phó nhất chính là Thái Hư kia.
Thái Hư chưởng môn chỉ bằng lời nói ba xạo liền khiến nhân tố bất ổn như Thánh giáo chủ này trấn an, sau đó, tổng cộng tám vị Nguyên Anh lão tổ phân tán ra, vây Cự Phú vào giữa.
Tám tu sĩ Nguyên Anh, bốn kiện đạo khí, liên hợp trấn áp Cự Phú.
Ông...
Cự Phú kim quang lóng lánh, mặc dù bị nhốt ở một chỗ, nhưng lực phòng ngự của nó vô cùng cường hãn, cũng không vì bị nhốt mà lực phòng ngự yếu đi.
Đông! Đông!
Trống trận vang lên, bên trong Cự Phú cung lần thứ hai truyền ra tiếng xướng mờ ảo:
- Cự Phú có chủ, dù chết không hàng. Cư Phú có chủ, dù chết không hàng!
- Tốt!
Tô Triệt ngửa mặt lên trời cười nói:
- Một kiện bảo bối cũng có khí tiết như vậy, ta sao có thể thua kém cơ chứ?
Oanh!
Nói xong, hắn đánh một quyền rồi thoát ra ngoài.
Phía trước, một con ngân sắc cự long bay tới, miệng rồng mở rộng, đang muốn phụt Long khí lên Cự Phú, bịch một tiếng, bị Phá Diệt Quyền Kình đánh vào cằm.
Một tiếng long ngân, vang vọng thiên địa.
Một quyền này tuy rằng không có thương tổn tới nó, thế nhưng lại khiến cho nó gián đoạn, thành công cắt đứt pháp thuật phong ấn của nó đối với Cự Phú.
Tô Triệt biết, sau khi Phá Diệt nhất xuất, bọn hắn sẽ biết thân phận của mình. Thế nhưng, tình hình trước mắt như vậy, tới bước đường cùng, có bại lộ thân phận hay không thì có gì khác nhau?
Phản kháng cũng chết, không phản kháng cũng chết. Như vậy, sao lại không thể phản kháng đây.
Oanh Oanh Oanh Oanh...
Hiện tại Phá Diệt chi lực có thể làm cho Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn bị thương nặng, thế nhưng không có khả năng tạo thành thương tổn đối với Nguyên Anh tu sĩ, ngay cả quang tráo phòng ngự của người ta còn không phá được nữa là nói tới chuyện đả thương.
Nhưng Tô Triệt cũng không hi vọng xa vời có thể đả thương tới bọn họ, chỉ cầu làm gián đoạn pháp thuật của bọn họ cũng không tồi rồi.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê