Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 312-313: Nhân Vật Phong Vân
ô Triệt không tiếng động cười cười, tạm thời không nói tiếng nào.
Thiên Lô Phong Phó Văn Phi, Thiên Vật Phong Vũ Trạch, Thiên Hoa Phong Nam Hinh, Huyền Uyên Phong Linh Tuyết. Bốn vị Kim Đan chân truyền này, may mắn thế nào lại đụng vào cùng một chỗ, càng là ngăn Tô Triệt ở trong một cửa hàng trên Vật Hoa Phong, kế tiếp, bọn họ sẽ làm tính toán gì?
Tứ đại Kim Đan chân truyền nói chuyện, đồng thời chút ít đệ tử nội môn đi theo đằng sau kia đã theo khe khẽ nói nhỏ.
- Quả nhiên vẫn chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, sao có năng lực thiết lập Bách chiến lôi đài chứ?
- Ta phỏng chừng, thắng hơn mười trường sẽ bị thua.
- Hơn mười trường cũng là vận khí tốt, tùy tiện một vị sư huynh Kim Đan chân truyền lên lôi đài, trò khôi hài này sẽ xong.
- Chưởng Giáo Chí Tôn và Thái thượng trưởng lão đều là nghĩ như thế nào vậy, tu vi như vậy sao có thể thủ được Bách chiến lôi đài?
Những lời này, Tô Triệt thông qua thần thức bản thân, tất cả đều nghe được rất rỏ ràng, bất quá, nhưng trong nội tâm lại không chút tức giận nào, bọn họ cũng chỉ là nói ra ý nghĩ cùng nghi vấn trong lòng, cái này đều không coi vào đâu.
- Vài vị sư huynh sư tỷ, nếu như không có việc gì, ta liền cáo từ, còn phải đi cửa hàng khác mua một ít đồ.
Tô Triệt chắp tay nói ra.
- Đừng nóng vội a, Tô sư đệ.
Vũ Trạch chính là Thiên linh căn hỏa hệ, tính tình hơi tục tằng, nói chuyện cũng rất trực tiếp:
- Ngươi cả ngày tránh ở đỉnh Huyền Cơ Phong không ra, muốn gặp ngươi một lần, thật sự không dễ dàng, sư huynh ta tuyệt đối không bỏ được thả ngươi đi.
Nam Hinh bưng miệng cười nói:
- Võ sư huynh, hắn cũng không phải một nữ hài tử, ngươi có cái gì không bỏ được. Chớ không phải là, ngươi còn có nhã hứng nào đó ở phương diện khác?
- Ha ha...
Những lời này đưa tới mọi người cười vang.
Tô Triệt nhướng mày, cực kỳ phản cảm những lời vui đùa như vậy. Đương nhiên, trong nội tâm cũng tinh tường, mục đích bọn họ tới đây, cũng chính là vì chọc giận mình, tốt nhất có thể khiến cho tâm tình mình không khống chế được, sớm hướng bọn họ khiêu chiến.
Kể từ đó, bọn họ cũng có cơ hội, tiến hành hiểu rõ cùng phân tích đối với các phương diện năng lực của mình. Thừa dịp trong khoảng thời gian bách chiến chưa tới này, cũng có thể nghĩ ra được phương pháp khắc chế.
Tri kỷ tri bỉ, mới có thể bách chiến bách thắng. Đạo lý này, mỗi người đều tinh tường. Cùng nhân phẩm của bọn hắn ngược lại là không có quan hệ trực tiếp, chỉ là một loại sách lược mà thôi...
Tô Triệt chẳng muốn hao phí tâm cơ cùng bọn họ, dứt khoát đem lời làm rõ, cao giọng nói ra:
- Ý tứ của các sư huynh sư tỷ, trong nội tâm của ta rất rõ ràng. Vậy thì nói thẳng một câu, để sau này không có kẻ nào rãnh rổi tới làm phiền ta nữa. Trước bách chiến, ta sẽ không luận bàn cùng bất luận kẻ nào. Nếu ai có lá gan tư đấu trong sơn môn, hiện tại có thể động thủ đối với ta.
Lời vừa nói ra, trong tràng lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, tính cách của Tô Triệt dĩ nhiên là gọn gàng dứt khoát như thế, lời nói cũng không hề cố kỵ, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của vài vị Kim Đan chân truyền.
Kiêu ngạo? Hay là thẳng tính? Trong lúc nhất thời, thật đúng là phân không quá rõ ràng.
- Nếu như muốn động thủ, liền đi ra ngoài cửa hàng, chớ để ảnh hưởng tới việc buôn bán của người ta. Ta đi ra ngoài, chờ các ngươi một phút đồng hồ.
Dứt lời, Tô Triệt nhấc chân bước đi.
Một ít đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn ngăn cản ở phía trước, vô ý thức né tránh qua hai bên, lập tức nhượng ra một cái lối đi.
Lại không người nào dám ngăn trở Tô Triệt.
Tất cả mọi người không phải người ngu, ai cũng sẽ không chủ động vi phạm môn quy không cho phép tư đấu trong tông môn, nhất là thời kỳ cực kỳ mẫn cảm này.
Ra khỏi Trân Bảo Phường, Tô Triệt lẻ loi một mình đứng ở giữa đất trống, bên ngoài cửa hàng, đã vây tụ mấy trăm đệ tử, đều là nghe nói qua đại danh của Tô Triệt, lúc này mới nhìn thấy chân dung.
Năm ngày trước, chuyện Bách chiến lôi đài vừa ra, đã được môn phái phát ra thông cáo chính thức, làm như vậy là để nhắc nhở tất cả đệ tử chân truyền, trong vòng hai tháng, ai cũng không được phép rời khỏi sơn môn, mỗi người đều phải làm tốt chuẩn bị ứng chiến.
Chuyện này, ở trong Thiên Huyền Tông nhấc lên sóng to gió lớn, bởi vì, thân phận thủ tịch chân truyền, gần ngàn năm chưa từng xuất hiện qua một cái.
Bốn trăm năm trước, ngược lại có một đệ tử tuyệt thế thiên tài, được cho phép thiết lập Bách chiến lôi đài, chỉ là, đánh đến trận thứ chín mươi hai, lại bị thua ảm đạm, cũng không hái được vòng nguyệt quế thủ tịch.
Lúc ấy, người đánh bại đệ tử thiên tài này, lại chỉ là một đệ tử chân truyền bình thường, tu vi không xuất chúng, chỉ là bởi vì, thuộc tính công pháp cùng pháp bảo, vừa vặn khắc chế thiên tài đệ tử này, khiến cho một thân năng lực của hắn, ngay cả ba bốn thành cũng không phát huy được.
Đây cũng là nói, trên đời này, không có khả năng tồn tại thần thông vô địch tuyệt đối, không có khả năng tồn tại người tuyệt đối vô địch, ngươi có thể chiến thắng một Kim Đan sơ kỳ, lại có thể bị một Trúc Cơ hậu kỳ có thuộc tính tương khắc đả bại.
Trời sinh vạn vật, cuối cùng có tương sinh tương khắc, chính là đạo lý này.
Năm đó thiên tài tuyệt thế kia, mặc dù không có thể lấy được bách chiến bách thắng, nhưng mà kỳ thực lực, phong thái của hắn, đảm phách của hắn, vẫn là khuất phục vô số người, được xưng tụng tuy bại nhưng vinh.
Người này, chính là đương kim Chưởng Giáo Chí Tôn của Thiên Huyền Tông.
Giờ khắc này, Chưởng Giáo Chí Tôn lại chủ động làm ra chỉ thị, mệnh lệnh Tô Triệt thiết lập Bách chiến lôi đài, trong chuyện này, lại có dụng ý gì?
Giờ phút này, những người vây xem đều nghị luận lên.
Có người nói:
- Năm đó, lúc Chưởng Giáo Chí Tôn thiết lập Bách chiến lôi đài, tu vi cũng đã là Kim Đan sơ kỳ, Tô Triệt mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, không biết có thể chống được mấy trường?
- Mấy trường cũng không sao cả, có thể có được vinh hạnh đặc biệt này, vốn là một loại chứng minh trên thực lực.
- Đúng vậy, hắn chỉ là linh căn song thuộc tính, lại không đến hai mươi tuổi liền tấn cấp Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ bằng điểm này, cũng đã vượt qua Chưởng Giáo Chí Tôn năm đó...
- Há dừng lại ở Chưởng Giáo Chí Tôn, cả Tu Chân Giới, cũng chỉ có Vô Cực Môn Thiên Âm mới có thể đánh đồng a?
- Thiên Âm cũng kém một bậc a? Ta nhớ được, Thiên Âm hẳn là hai mươi mốt tuổi mới tới Trúc Cơ hậu kỳ, hai mươi sáu tuổi kết thành Kim Đan... Đúng vậy a?
- Đúng vậy.
Nói đến đây, đã có người la lớn:
- Tô sư huynh, đến ngày bách chiến, ta sẽ đi cổ vũ cho ngươi.
Một người mở miệng, lập tức dẫn phát vô số người đi theo:
- Tô sư huynh, bách chiến bách thắng, thay đệ tử nội môn chúng ta sáng tạo một cái kỳ tích.
- Tô sư huynh, chúng ta đều chờ đợi xưng ngươi là Thủ tịch chân truyền đại sư huynh.
- Bách chiến chân truyền, bách chiến bách thắng.
- Tô sư huynh...
Tô Triệt đứng ở giữa đất trống, chỉ có thể mỉm cười hướng mọi người liên tục đáp lễ.
Nói thật, nếu như là nghìn người chửi bới trào phúng, Tô Triệt ngược lại có thể nhìn như không thấy, tâm như chỉ thủy; nhưng giờ phút này bị mọi người thổi phồng ủng hộ như vậy, thật đúng là có chút không có ý tứ...
Bách chiến lôi đài, là khiêu chiến tất cả người có thân phận Đệ tử chân truyền, nếu như có thể chiến thắng, lợi ích không thể hạn lượng.
Nhưng mà, đối với mấy ngàn tên đệ tử nội môn của Thiên Huyền Tông, cùng với càng nhiều là ngoại môn đệ tử, lại không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì, ngược lại sẽ dẫn phát bọn họ truy phủng, thành nhân vật cấp thần tượng trong suy nghĩ của bọn họ.
Giờ khắc này, trong tiếng mọi người ủng hộ, Tô Triệt đột nhiên lĩnh ngộ đến: Bách chiến lôi đài này, hẳn là Chưởng Giáo Chí Tôn nghĩ đến, đối với mình mà nói, là biện pháp tốt nhất bảo vệ.
Mượn cơ hội này, trở thành nhân vật phong vân trong môn phái, được vạn chúng chú mục, những người khác còn muốn làm khó dễ hoặc mưu hại mình, xác thực cần hảo hảo nghĩ kỹ.
Có thể bách chiến bách thắng hay không, có thể hái được vòng nguyệt quế thủ tịch hay không, ngược lại cũng chẳng có sao cả.
Bốn trăm năm trước, Chưởng Giáo Chí Tôn cũng không thể thu hoạch đến địa vị thủ tịch, lại bởi vì một lần Bách chiến lôi đài này mà lấy được rất nhiều ích lợi, hôm nay, hắn liền đưa cơ hội khó được như thế cho mình...
- Sư tôn đối đãi ta như thế, Chưởng Giáo Chí Tôn đối đãi ta cũng là như thế, còn có Tử Tiêu sư tổ... Kể từ hôm nay, Thiên Huyền Tông, là nhà của ta.
Từ giờ khắc này bắt đầu, Tô Triệt mới tính là chân chân chính chính xem Thiên Huyền Tông thành nhà của mình, mà không chỉ là một môn phái có lợi cho bản thân phát triển.
Cùng thời khắc đó, trong Chưởng giáo đại điện, Chưởng Giáo Chí Tôn và tứ đại Thái thượng trưởng lão ngồi vây quanh cùng một chỗ, thông qua một mặt Thủy Kính, quan sát một màn phát sinh trên Vật Hoa Phong kia.
Mượn nhờ công năng của hộ sơn đại trận, bọn người Chưởng Giáo Chí Tôn có thể thời khắc quan sát được rất nhiều sự tình phát sinh trong sơn môn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà không ai dám can đảm làm xằng làm bậy ở trong sơn môn.
Đương nhiên, lại không thể rình coi đến tư ẩn cá nhân phát sinh trong phòng. Loại cách làm này, cũng là chỗ môn quy không cho phép.
- Đã không nhớ rõ, rốt cuộc đã bao nhiêu năm, cũng không có đệ tử chân truyền đến chỗ của ta đưa ra thỉnh cầu Bách chiến lôi đài...
Chưởng Giáo Chí Tôn nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đệ tử chân truyền của giới này, có chút làm cho người thất vọng a.
Đại trưởng lão Thanh Huyền, vuốt chòm râu tuyết trắng cười ha ha nói:
- Chưởng giáo sư đệ, ngươi cho rằng, tất cả mọi người đều điên cuồng như ngươi hay sao? Năm đó ta cũng không có đảm lượng thiết hạ Bách chiến lôi đài, sợ nhất đúng là, trận đầu đã bị một vị sư huynh hoặc sư tỷ đánh bại, thành trò cười ngàn năm.
Trong tay Tử Tiêu chơi đùa hai quả Lôi châu, hỏi:
- Chưởng giáo sư huynh cho Tô Triệt lập đài bách chiến, không phải là vì đền bù tiếc nuối của ngươi năm đó, kỳ vọng nhìn thấy tràng diện thắng một trăm trường kia chứ?
Chưởng Giáo Chí Tôn lại gật đầu thừa nhận nói:
- Thủ tịch chân truyền, ý nghĩa trọng đại, cơ hồ mỗi một lần đản sinh ra thủ tịch chân truyền, đều ý nghĩa, chỉnh thể thực lực phái ta sẽ nhảy ra một bước càng dài, bằng mấy trăm năm tích lũy. Ta đương nhiên kỳ vọng có thể ở sinh thời, tận mắt chứng Thiên Huyền Tông lại là một phen thịnh cảnh.
Nhị trưởng lão Đại Mậu lại ẩn ẩn lo lắng nói:
- Những tiểu tử kia làm loạn ồn ào, nói cũng có chút đạo lý, Tô Triệt chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, trình tự tu vi thật là hơi thấp một chút, sợ là chống đỡ không được bao lâu.
Tam trưởng lão Mộc Dạ thấp giọng nói:
- Nếu chín đệ tử chân truyền Kim Đan kỳ không sớm lên đài mà nói, hẳn là có thể quá sáu mươi trường. Dù sao, đứa bé kia độc lập đánh chết qua hai Kim Đan trưởng lão Thái Ất Môn.
Chưởng Giáo Chí Tôn mỉm cười không nói.
Nhưng Tử Tiêu lại lang lảnh đổi lôi châu đến tay trái:
- Ta cá là hắn bách chiến bách thắng, hái được thủ tịch, vài vị sư huynh, ai có hứng thú đánh cuộc cùng ta hay không?
- Không đánh cuộc.
Đại trưởng lão nói:
- Ngươi không phải người tốt, không hề có danh dự đáng nói.
- Đúng vậy.
Hai vị Thái thượng trưởng lão Đại Mậu và Mộc Dạ nhất trí tỏ vẻ đồng ý.
- Không phải chứ, danh dự của ta kém như vậy sao?
Tử Tiêu mặt mũi tràn đầy ai oán.
- Phải.
Ba vị trưởng lão đồng thời gật đầu.
- Ta và ngươi đánh cuộc.
Lại không nghĩ rằng, Chưởng Giáo Chí Tôn lại lên tiếng, hàm tiếu cười nói:
- Ta cá là hắn, bị thua ở trận thứ chín mươi hai.
Lời vừa nói ra, ngay cả Tử Tiêu cũng ngây ngẩn cả người.
Đây là ý gì?
Năm đó, Chưởng Giáo Chí Tôn chính là bị thua ở trận thứ chín mươi hai, chẳng lẽ, hắn đã xếp đặt tốt bố cục nào đó...
Tử Tiêu lập tức nói ra:
- Sư huynh, nếu chơi độc thủ sau lưng ta, ván bài này cũng tự động trở thành phế thải.
- Không biết.
Mục quang Chưởng Giáo Chí Tôn thâm thúy, tầm mắt phảng phất vượt qua cự ly không gian, trực tiếp rơi xuống trên mặt Tô Triệt bên Vật Hoa Phong kia, trầm giọng nói ra:
- Ta chỉ là hi vọng, lấy đặc điểm mình thường đánh cuộc thua, lúc này cũng có thể phát huy ra một chút tác dụng.
Lúc này Tứ đại Thái thượng trưởng lão mới chợt hiểu, Chưởng Giáo Chí Tôn đây là ngóng trông mình bị thua.
Làm cho nửa ngày, trong mọi người ở đây, người ngóng trông Tô Triệt hái được thủ tịch nhất, đúng là hắn.
Giờ khắc này, bên Vật Hoa Phong kia, Tô Triệt cảm thấy da mặt phát sốt, cảm giác tương đối quái dị.
- Có lẽ chủ nhân không quá quen bị người khác chú mục, còn có chút mặt mỏng a. Không quan hệ, loại sự tình này, chậm rãi cũng thành thói quen...
Lão Hắc cho rằng như thế.
Vật Hoa Phong một mảnh sôi trào, kế hoạch tri kỷ tri bỉ của tứ đại Kim Đan đệ tử chân truyền, từ đó thất bại.
Đối với cái này, Tô Triệt ngược lại là có thể lý trí đối đãi. Dù sao cũng là mình sắp sửa thiết lập Bách chiến lôi đài, khiêu chiến bọn họ trước; như vậy, bọn họ vì bảo trụ tôn nghiêm và lợi ích, phát động bất luận hình thức phản kích gì đối với mình, cũng đều là bình thường.
Chuyện này không có đúng sai, chỉ có hai chữ đơn giản nhất trên Cạnh Kỹ đài: thắng bại.
- Kế hoạch của bọn hắn thất bại, kế hoạch mua sắm của ta đồng dạng không cách nào tiến hành rồi.
Vì vậy, Tô Triệt hướng về phía tất cả mọi người liên tục thi lễ mấy lần, lúc này mới bay lên trời, ly khai Vật Hoa Phong.
Trên đường trở về, ngược lại là không có người nào một mực theo đuôi ở sau người, bất quá, thời điểm sắp đến Huyền Cơ Phong, một đạo kim quang bay tới trước mặt, cách xa nhau hơn mười trượng, đột nhiên dừng lại.
Một người tuổi trẻ thần sắc lãnh ngạo, tu vi đồng dạng là Kim Đan sơ kỳ, đồng dạng thân phận là đệ tử chân truyền.
- Thiên Kiếm Phong Kim Trùng, ngày bách chiến, ta sẽ gặp ngươi ở trận cuối cùng.
Người này vừa lên chính là tự báo thân phận, tiếng nói leng keng lộ ra tính chất đặc biệt của kim loại, không hổ là Thiên linh căn kim hệ, tròng mắt cũng luyện thành kim hoàng sắc.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê