Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 275-276: Tử Tiêu Thần Lôi
ất quá, Tô Triệt cho rằng, mình chỉ là Trúc Cơ kỳ, cái gì Linh giới hay không Linh giới, cách mình quá mức xa xôi, nói cách khác mà nói, nghe một chút thì được; Coi như là Tu Chân Giới đại loạn, hình như đối với mình cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Tóm lại, nó chẳng qua là làm mình tu hành chậm lại một chút mà thôi.
Lúc này, Tử Tiêu đã từ trong khiếp sợ vừa rồi bình tĩnh lại, thì thào nói nhỏ nói:
- Mới vừa nghe cảm thấy không thể tưởng tượng, bất quá cẩn thận nghĩ lại, lại là có chút đạo lý. Lúc này đây, động tĩnh lớn như vậy, muốn nói là một môn phái hoặc là một thế lực nào đó của Tu Chân Giới thao túng sau lưng, ta thật đúng là không tin...
Tô Triệt thử thăm dò nhắc nhở:
- Sư tổ, lúc này đây bắt đầu hỗn loạn, xem ra giống như là Thái Ất Môn làm ra trước nhất, có phải là nói, Thái Ất Môn đã bị một đại nhân vật nào đó của Linh giới âm thầm điều khiển rồi hay không?
- Rất có thể.
Tử Tiêu gật đầu nói:
- Ta rất khó hiểu, hai lão quỷ Thái Vũ và Thái Hoa này, sao lại giống như nổi điên chế tạo huyết án khắp nơi, nguyên lai là...
Nói đến đây, thần sắc Tử Tiêu nghiêm túc dặn dò:
- Tô Triệt, chuyện này trừ ta ra, ngàn vạn không thể đề cập đối với những người khác. Hết thảy sự tình, đều phải chờ tới lúc phản hồi tông môn, do Chưởng Giáo Chí Tôn định đoạt.
- Vâng, sư tổ, ta minh bạch lợi hại trong chuyện này.
Tô Triệt gật đầu đáp ứng, cũng đã xác định, những sự tình vừa mới nói kia, không có khả năng Tử Tiêu sư tổ sẽ đề cập với Nguyên Anh Lão tổ của Thái Ất Môn hoặc là môn phái khác. Từ giờ khắc này bắt đầu, biết cũng phải làm bộ như không biết.
Tử Tiêu liếc nhìn Ngọc Thanh trong hôn mê, lại dặn dò lần nữa:
- Chỗ của Ngọc Thanh, cũng không nên nói.
Tô Triệt gật gật đầu, cố ý giả bộ như cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm:
- Sư tổ, ngươi sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?
Tử Tiêu vỗ trán một cái, chợt nói:
- Biện pháp này không sai, ngươi không nói, ta cũng không nghĩ tới.
Tô Triệt ha ha mà cười, đương nhiên biết rõ, sư tổ cũng là đang nói đùa mà thôi.
Có lẽ là bởi vì tính cách của Tử Tiêu sư tổ rất hiền hòa, làm cho Tô Triệt cảm thấy hắn giống như là một bằng hữu cùng lứa tuổi, mới có lá gan nói đùa cùng hắn như vậy.
Sau khi vui đùa, Tô Triệt lại hỏi:
- Sư tổ, một hồi âm mưu như vậy đều bị ta bóc trần, có tính là lập công hay không?
- Tính.
Tử Tiêu lé mắt nhìn hắn:
- Có ý tứ gì, nói thẳng đi.
- Đã là lập công, vậy thì ta và Ngọc Thanh sư huynh, trực tiếp định làm đệ tử chân truyền a.
Tô Triệt cả gan nói ra:
- Dù sao lần khảo hạch này, đều là ngài định đoạt. Hơn nữa năng lực của ta và Ngọc Thanh sư huynh, nếu so với đại đa số đệ tử chân truyền cũng cao hơn nhiều lắm.
- Ngươi thật đúng là không e lệ a.
Tử Tiêu bĩu môi giễu cợt một câu, rồi lại là ngữ khí xoay chuyển:
- Bất quá, so với ta năm đó, còn kém chút ít, da mặt còn chưa đủ dày, kỳ thật thỉnh cầu như vậy, từ thời điểm ngươi cống hiến ra một tấm thượng cổ Trấn Sơn Phù, nên nói ra mới đúng.
- Ngày ấy ở trên Chưởng giáo đại điện, chỉ cần ngươi chủ động đưa ra loại thỉnh cầu này, ta và Huyền Cơ sẽ giúp ngươi nói vài câu, tám chín phần mười là tại chỗ định xuống...
Nói đến đây, lại gõ trên ót của Tô Triệt một cái:
- Ta hai lần ám hiệu qua ngươi, ngươi cứ sửng sốt thờ ơ, đến cuối cùng, lại yêu cầu một đám đan dược hoàn toàn giống như cứt chó.
Lần gõ này so với lần trước thì hung ác ơn, Tô Triệt cũng cảm thấy đau nhức, bất quá, trong nội tâm lại không có chút hối hận. Tương đối mà nói, hơn ba nghìn viên đan dược lục phẩm trở lên, đối với mình có thể tạo được tác dụng rất lớn, khẳng định còn lớn hơn cả thân phận Đệ tử chân truyền.
Chỉ có điều, Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão cũng không hiểu hết, mình có thể không hạn chế dùng đan dược để phụ trợ tu luyện, mới có thể hình dung những đan dược kia thành cứt chó.
Dùng hơn ba nghìn viên Linh Đan lục phẩm trở lên đổi lấy thân phận Đệ tử chân truyền, Tô Triệt tuyệt đối không bỏ được. Vô luận là khi nào ở nơi nào, tu vi tăng lên mới là đệ nhất.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, lại không thể cãi cọ cùng Tử Tiêu, càng không thể không đếm xỉa đến hảo ý của hắn, vì vậy, sau khi Tô Triệt cung kính hành lễ cảm tạ, lại nói:
- Sư tổ, ta và Ngọc Thanh sư huynh thật là đánh đến sơn cùng thủy tận, mới thành công đánh chết tên Kim Đan tu sĩ này, quá trình của nó quả thực là cửu tử nhất sinh...
- Đừng nói nữa.
Tử Tiêu khoát tay chặn lại, mặt treo nụ cười tà nói:
- Coi như ngươi không may, phần công lao này chỉ có thể âm thầm ban thưởng, không thể công khai, không thể mang lên mặt bàn, nếu không kẻ dưới khó phục tùng. Cho nên, muốn lập công, còn phải đi hoàn thành những nhiệm vụ khác.
- Aii.
Tô Triệt thở dài một tiếng, nhưng cũng biết, Tử Tiêu sư tổ nói đều là lời nói thật, lời vừa mới nói có quan hệ đến chuyện tình Linh giới, phân lượng quá nặng, một khi công khai ra, tất sẽ làm cho lòng người bàng hoàng, người người cảm thấy bất an.
- Đối với cá nhân ta mà nói, ngược lại có thể cho các ngươi một phần ban thưởng.
Tử Tiêu khẽ đảo tay, lấy ra hai quả Lôi châu màu tím sậm.
Tô Triệt đương nhiên nhận ra, đây là Tử Tiêu thần lôi mà hắn tự tay luyện chế, ban đầu ở Tiểu Di Tiên Cảnh, chính mình còn dùng qua một quả, đánh Tu La kia xuyên bụng nát thân. Chỉ là uy lực đồ chơi này, hình như là không được tốt lắm...
- Sư tổ, thứ này đánh không chết Kim Đan kỳ a.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên hành động, Tô Triệt vẫn là nhận lấy hai quả lôi châu.
Dùng lão Hắc lời mà nói, không cần biết nó có tác dụng hay không, trước nắm bắt tới tay nói sau.
- Trước kia đã dùng qua?
Tử Tiêu thần sắc cổ quái mà hỏi thăm.
Tô Triệt gật đầu.
- Có mấy đạo thiên lôi?
- Mười đạo.
- Mười đạo không giết được tu sĩ Kim Đan kỳ là đúng!
Tử Tiêu cười nói:
- Những cái kia, đều là tàn phẩm ta luyện chế thất bại, tiện tay tống cho tiểu hài tử mà thôi.
- A?
Tinh thần Tô Triệt chấn động, hỏi:
- Như vậy, hai quả này có bao nhiêu đạo?
- Một trăm đạo tử lôi.
Tử Tiêu vươn một ngón tay, khoa tay múa chân nói:
- Đánh chết một hai cái Kim Đan sơ kỳ, không có vấn đề gì cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, đối phương không có pháp bảo phòng ngự đẳng cấp cao.
Nhân tố Pháp bảo khó có thể đánh giá, ai cũng không dám khoe khoang khoác lác ở loại sự tình này.
- Một trăm đạo Tử Tiêu thần lôi.
Tinh quang trong mắt Tô Triệt chớp động, lúc này mới ngoan độc nghĩ, nếu như có nó nơi tay, hôm nay cuộc chiến đấu này, đã sớm là thoải mái thu phục.
Bất quá, vật này là dùng để cứu mạng, đương nhiên không thể tùy tiện phóng ra.
- Sư tổ, còn gì nữa không?
Tô Triệt nổi lên lòng tham, mày dạn mặt dày hỏi:
- Ta còn muốn mua vài cái.
- Mua?
Tử Tiêu trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi biết đồ chơi này luyện chế một quả khó khăn như thế nào không, xác xuất thành công không đến một phần trăm, cho nên những hài tử trong tông môn kia, mới có nhiều tàn phẩm để chơi như vậy.
- Sư tổ, chớ xem thường ta.
Thần sắc Tô Triệt chân thành nói:
- Ta có tiền, mười khỏa tám khỏa thượng phẩm linh thạch cũng có thể cầm đi ra được.
- Ngươi có thượng phẩm linh thạch?
Tử Tiêu lập tức nổi lên hứng thú:
- Lấy ra ta nhìn coi.
Hạ phẩm linh thạch là chủ lưu của Tu Chân Giới, trung phẩm thì rất hiếm thấy, còn thượng phẩm linh thạch đã sớm biến thành đồ vật trân quý. Nói như vậy, cũng chỉ có Nguyên Anh Lão tổ ở giữa giao dịch, mới có thể dùng thượng phẩm linh thạch làm tiền lưu thông.
Nếu Tô Triệt lấy được ra thượng phẩm linh thạch, xác thực có tư cách làm giao dịch với Tử Tiêu.
Rầm…
Vì hợp ý, thượng phẩm linh thạch mà Tô Triệt lấy ra, đều là linh thạch cao cấp có lôi thuộc tính. Đương nhiên, cũng chính là số linh thạch mà ngày đó gỡ xuống ở trong thần điện dưới mặt đất của Tiểu Di Tiên Cảnh.
Tổng cộng mười khỏa theo thứ tự là màu xanh đậm, màu tím sậm, màu vàng kim sáng chói, cách mặt đất ba thước, trôi nổi ở giữa hư không, khiến cho Tử Tiêu hơi bị sững sờ: không nghĩ tới, tiểu tử này thật là có tiền a.
- Ta dám khẳng định, tuy tiểu tử ngươi chỉ lấy ra chừng này. Nhưng trong người vẫn còn rất nhiều linh thạch thượng phẩm.
Tử Tiêu hí mắt nói ra.
- Quá khen, quá khen.
Tô Triệt cười hắc hắc, trong nội tâm không sợ hãi chút nào. Đôi khi chỉ bằng vào một chút cảm giác ta cũng có thể hiểu rõ được đối phương nông sâu như thế nào. Tô Triệt nhận định, Tử Tiêu sư tổ biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn là loại tính cách đàm tiếu vô kỵ, nhưng trong lòng lại là một loại tâm cao khí ngạo.
Sự tình giết người cướp bóc này, hắn cũng sẽ làm, nhưng chỉ làm trên người những đối thủ đồng cấp hoặc là người của môn phái đối nghịch, tuyệt đối sẽ không ra tay với hậu bối đồng môn.
Trong bổn môn, nếu như nói người Tô Triệt tôn kính nhất là Huyền Cơ Tôn Giả, như vậy, người mà hắn thưởng thức nhất, đó chính là Tử Tiêu.
Tin đồn có quan hệ với Tử Tiêu sư tổ, Tô Triệt nghe cũng không ít, vẫn cho rằng, hắn chính là loại người luôn vui vẻ, không lo lắng, vinh nhục không sợ hãi, chân anh hùng...
Pằng, pằng, pằng.
Tử Tiêu lấy đi ba khối linh thạch màu tím sậm, lại lấy ra ba khỏa Tử Tiêu thần lôi:
- Chỉ còn ba cái này, thu ngươi ba khối linh thạch, lần mua bán này, ngươi không thiệt thòi.
- Vâng.
Tô Triệt cười gật đầu, bất quá, cũng không có thu lại bảy khỏa linh thạch còn lại.
Cơ hội khó được, Tô Triệt còn muốn mua nhiều thêm vài quả lôi châu, chẳng khác gì là nhiều thêm vài phần thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, nhân tiện nói:
- Sư tổ, vài khỏa linh thạch này, xem như ta đưa tiền đặt cọc, sau khi phản hồi sư môn, ngươi lại bán cho ta vài quả lôi châu a.
- Nghĩ hay quá nhỉ.
Nhưng Tử Tiêu lại khoát tay áo, thở dài:
- Tu Chân Giới đã xảy ra chuyện lớn như vậy, từ nay về sau, những lão gia hỏa chúng ta phải ra sức chiếu cố, còn có thời gian nào đi luyện chế những vật này nữa chứ.
- Được rồi.
Tô Triệt chỉ có thể thu những linh thạch kia vào.
Giao dịch hoàn tất, Tử Tiêu phiêu nhiên rời đi, cũng không biết đi phương nào. Trong điện phủ, chỉ còn Tô Triệt cùng Ngọc Thanh trong hôn mê.
Lại qua ba canh giờ, Ngọc Thanh mới từ từ tỉnh lại, Tô Triệt nói xong nội dung nên nói, cũng không có đề cập chút ít bí ẩn có quan hệ tới Linh giới kia.
- Đây là lôi châu mà Tử Tiêu trưởng lão ban thưởng cho chúng ta, bên trong có một trăm đạo Tử Tiêu thần lôi, đủ để trọng thương tu sĩ Kim Đan.
Tô Triệt đưa tới cho một quả lôi châu mà Ngọc Thanh nên được.
Ngọc Thanh bình tĩnh gật đầu, sảng khoái thu vào.
- Còn có những vật của Diệt Lô kia...
Tô Triệt rầm a nghiêng đổ ra một đống vật phẩm, tất cả đều là di vật của Kim Đan tu sĩ Diệt Lô.
Ngọc Thanh không cần nghĩ ngợi cầm chuôi chiến chùy kia lên, nói ra:
- Cái khác ta không cần, cho ta cái này là được, thiếu chút nữa bị nó đập chết, giữ lại làm kỷ niệm.
Mặc dù chiến chùy Tử Kim là một kiện Bảo khí, nhưng Tô Triệt cũng không để trong lòng, huống chi nếu tính toán chi ly thì mình thu hoạch lớn hơn rất nhiều.
Nhất là đạo phục kia của Diệt Lô chính là là một kiện Linh khí cực phẩm, hiện tại có thể sử dụng. Hơn nữa, Diệt Lô thân là một Kim Đan tu sĩ, trong túi càn khôn còn có không ít thứ tốt, chỉ là linh thạch cũng có hơn mười vạn.
Tô Triệt cũng không có khách sáo, vung tay lên, thu hết tất cả những vật còn lại vào.
Mặc dù Ngọc Thanh đã tỉnh lại, nhưng mà các phương diện tiêu hao rất lớn, còn cần tĩnh dưỡng hai ba ngày.
Tình huống của Tô Triệt cũng không sai biệt lắm, so với Ngọc Thanh chỉ tốt hơn chút xíu mà thôi.
Hai người ở trong điện đường này ngồi xuống nghỉ ngơi và hồi phục, hai ngày sau, Tô Triệt mới cảm thấy tất cả tinh khí thần đều khôi phục trạng thái bình thường, có thể tiếp tục hoàn thành những nhiệm vụ khác nữa.
Chứng kiến Ngọc Thanh còn đang ngồi, Tô Triệt liền một mình đi ra ngoài đại điện, đi tới vách núi trên đỉnh núi, nhìn xuống Linh Vụ Hồ được năm ngọn núi bao quanh kia.
Trên mặt hồ, xác thực bao phủ vụ khí nồng đậm, bất quá, những vụ khí này rõ ràng bất đồng, ở thời điểm mặt trời mọc ở Đông Phương, dưới vạn đạo kim quang, bày biện ra một cảm giác thanh linh ngọc nhuận, giống như là vô số hạt trân châu thật nhỏ huyền phù ở giữa không trung, hợp thành một phiến sương mù như ảo như mộng.
Ngồi xuống tu dưỡng hai ngày, Tô Triệt cũng cảm thấy, thiên địa linh khí trong Thái Ất sơn môn cực kỳ nồng đậm, tuy có hơn mười vạn người đồng thời hấp thu Linh khí, cũng không xuất hiện tình huống thiếu thốn linh khí.
Có được một linh mạch hoàn chỉnh duy trì, quả nhiên là một Thánh Địa tu luyện.
Đang cảm khái đầy bụng, lại phát hiện, nguyên bản vẫn là một mảnh thiên không sáng sủa, đột nhiên ảm đạm xuống. Nguyên nhân không rõ, lộ ra một cổ tử khí quỷ dị.
Chuyện gì xảy ra?
Tô Triệt dõi mắt nhìn ra xa, trong lúc nhất thời, cũng không có dò xét ra chỗ kỳ hoặc ở phương nào.
Sưu…
Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão không biết từ nơi nào bay tới, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tô Triệt, sắc mặt ngưng trọng truyền âm nói ra:
- Nguyên bản còn tính bảo thủ bí mật, hết thảy chờ đến sau khi phản hồi tông môn mới nói, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy, bọn họ liền định vạch trần câu đố... Một lát nữa, chính mình cơ linh chút ít, có thể bảo trụ mạng nhỏ, như vậy ngươi đã lập nên một đại công.
- A?
Mặt mũi Tô Triệt tràn đầy kinh ngạc, thình lình, căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
Sưu…
Tử Tiêu trong nháy mắt biến mất, lại không biết đi nơi nào.
Tô Triệt vội vàng chạy về trong điện phủ, lay tỉnh Ngọc Thanh lại:
- Sư huynh, vừa mới nhận được nhiệm vụ mới.
- Chuyện gì?
Ngọc Thanh đứng lên, chậm rì rì phủi áo bào.
- Nhiệm vụ lần này rất đặc thù, chính là muốn hai ta bảo trụ mạng nhỏ.
Tô Triệt nửa chăm chú nửa vui đùa nói:
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê