Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1055 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1290 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6-7: Đưa Than Sưởi Ấm Trong Ngày Tuyết Rơi
hương 6-7: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi
Oanh!
Nó đụng nát một tảng đá lớn ở gần đó, chạy thục mạng vào chỗ sâu trong sơn cốc, đi ngang qua chỗ ẩn thân của Tô Triệt nó cũng phát hiện ra nhân loại nhược tiểu đáng thương này, chỉ có điều nó ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể nào chạy đến an ủi Tô Triệt được.
Tô Triệt hai tay ôm đầu, đá vụn văng tung tóe đánh vào người đau đến thấu xương, miệng vết thương vừa mới khép lại giờ lại nứt ra.
- Con mẹ nó!
Tô Triệt cắn chặt răng, trong đôi môi khô khốc cố phun ra một tiếng chửi mắng khàn khàn.
- Súc sinh!
Chỉ nghe thấy có người hô lớn:
- Nơi này chỉ còn đường chết, xem ngươi có thể trốn đi đâu được nữa!
Thanh âm như đến từ bầu trời, Tô Triệt trốn ở đằng sau cự thạch cần thận nhìn trộm liền nhìn thấy một đạo nhân tuổi còn trẻ lại rất tuấn lãng, khí độ bất phàm đang ngự kiếm, tư thái tiêu sái bay vào sơn cốc.
Tiên sư!
Đây mới thực sự là Tu tiên giả, có thể ngự kiếm mà bay, ít nhất cũng phải là Luyện Khí hậu kỳ, chính là ngoài Luyện Khí tầng bảy mới có thể làm được.
Luyện Khí tầng bảy ah, bóp chết một võ giả như ta cũng nhẹ nhõm như bóp chết một con kiến vậy.
Theo như lời đạo nhân trẻ tuổi này, nơi này quả thật là một sơn cốc bốn phía đều là núi đá, con Cự Hùng kia hoảng hốt chạy bừa, chạy thục mạng đến tận đây, quả thật đã xông vào ngõ cụt rồi.
Tật!
Đạo nhân trẻ tuổi đưa tay phóng ra một đạo kim quang, mục tiêu đương nhiên là con Cự Hùng ở sâu trong sơn cốc, hắn cũng phát hiện ra sự tồn tại của Tô Triệt, chỉ có điều hắn cũng như đầu Cự Hùng kia, cơ hồ không thèm nhìn lấy Tô Triệt một cái.
Vì tránh tai bay vạ gió nên Tô Triệt đã sớm cuộn thân thể lại, trốn trong một khe hở của cự thạch. Thân thể này giờ quá mức yếu ớt, không thể chịu nổi giày vò, thà rằng không đi thưởng thức tràng diện chiến đấu cũng không thể bởi vì chút hiếu kỳ mà mất đi mạng nhỏ được.
Oanh ầm ầm, thú rống liên tục, ở sâu trong sơn cốc đang đánh nhau rất náo nhiệt.
Sau thời gian uống cạn một tuần trà, chỉ nghe cuối cùng vang lên một tiếng gào rú thê lương, tất cả đều kết thúc, trong sơn cốc lập tức yên tĩnh lại.
Lại một lát sau, Tô Triệt đoán đạo nhân trẻ tuổi kia đang lột da lóc xương mà thu thập chiến lợi phẩm. Vào lúc này, mình không thể nào lén lút chạy đi như một tên trộm được. Kỳ thật lấy tốc độ của mình cũng không chạy được bao xa, ngược lại sẽ khiến người khác chán ghét hơn thôi. Thành thành thật thật chờ ở chỗ này mới là lựa chọn thông minh nhất.
- Xuất hiện đi, không có việc gì rồi.
Rất nhanh, đạo nhân trẻ tuổi đi ra từ sâu trong sơn cốc, hô một tiếng về phía bên này, giọng không lớn, ngữ khí cũng tương đối ôn hòa.
Tô Triệt chui ra từ đáy cự thạch, thoáng sửa sang lại áo bào rách nát một chút, cung kính hành lễ nói:
- Đệ tử Tô Triệt, bái kiến sư thúc.
Vì sao lại gọi hắn là sư thúc.
Đây là vì thông qua trí nhớ, Tô Triệt đã nhận ra đạo phục trên người hắn chính là trang phục Thiên Huyền Tông, theo hai đạo tiêu chí ngân tuyến trên cổ áo và ống tay áo thì hẳn là nội môn đệ tử của Thiên Huyền Tông, theo như quy củ thì ký danh đệ tử như mình quả thật phải gọi hắn là sư thúc.
Sau này nếu may mắn trở thành ngoại môn đệ tử, mới đủ tư cách hô người ta một tiếng sư huynh.
- Ngươi là đệ tử tự tu của phái ta?
Ánh mắt đạo nhân trẻ tuổi lóe sáng, hắn hỏi:
- Thoạt nhìn ngươi bị thương không nhẹ, sao lại một mình chạy vào Huyết Mạc sơn mạch này thế, không biết nơi này có yêu thú cực kỳ lợi hại sao?
- Đệ tử là vì hoàn thành nhiệm vụ sư môn, muốn tích lũy điểm cống hiến, vậy nên mới mạo hiểm đi vào nơi này. Chỉ cầu... Chỉ cầu được đánh cược một lần cuối cùng, phải hoàn thành hai loại điều kiện để chính thức nhập môn trước mười lăm tuổi, mới có hi vọng, mới có hi vọng...
Tô Triệt khàn giọng, mở miệng nói chuyện phi thường khó khăn. Vốn đã mất máu quá nhiều, sau khi trọng thương lại liên tục vài ngày không được uống giọt nước nào, lúc nói chuyện, cuống họng đau như bị dao cắt vậy.
- Ta biết rồi, ngươi không cần nói nữa.
Đạo nhân trẻ tuổi khoát tay áo, trong mắt hiện lên một tia đồng tình. Tương đối mà nói, mình cũng coi như may mắn, tu luyện đến nay cũng không gặp phải quá nhiêu khốn khổ, trắc trở, đã sớm nghe nói, tình cảnh của những đệ tử tự tu thường thường đều phi thường thê lương...
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cách nói thôi, hắn là một người có lòng nhân ái, nhưng con đường tu tiên, không cần đồng tình hoặc là bị đồng tình.
Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, thoáng suy tư rồi nói:
- Cũng thế, mặc dù là đệ tử tự tu, nhưng cũng coi như đồng môn đồng tông, gặp nhau ở sơn dã tức là hữu duyên, ngươi đã gọi ta một tiếng sư thúc, ta liền giúp ngươi một phen vậy.
Dứt lời, run tay vung ra ba loại vật phẩm, treo trên bầu trời sau đó bày lên một tảng đá trước mặt Tô Triệt.
- Bằng vào lực lượng của mình đi ra khỏi Huyết Mạc sơn mạch thì ngươi sẽ thông qua khảo hạch của ta, cầm tín vật ta đưa cho ngươi, trở về sơn môn, ta sẽ đề cử ngươi tiến vào ngoại môn, trở thành đệ tử chính thức của phái ta.
Đạo nhân trẻ tuổi, thân là nội môn đệ tử trong môn phái, quả thật có quyền đề cử đệ tử ngoại môn.
- Đa tạ sư thúc...
Tô Triệt thi lễ thật sau, cố nén đau xót, cố sức cúi đầu. Không kịp nghe hắn nói lời cảm tạ, đạo nhân trẻ tuổi đã bay lên trời, ngự kiếm mà đi.
Đến như điện, đi như cầu vồng, nhân vật bực này, phong thái bực này, Tô Triệt nhìn thấy không khỏi có chút ngây người.
Đây chính là một Tu tiên giả chính thức...
- Coi như là một người tốt của Tu Tiên giới.
Hít một hơi thật sâu, Tô Triệt cúi đầu xuống nhìn ba vật phẩm trên tảng đá, theo thứ tự là một thanh đoản kiếm, một bình sứ nhỏ, một khối ngọc bài.
Đoản kiếm dài hơn một thước, vừa hay giải mối nguy của Tô Triệt, hoang sơn dã lĩnh, hắn vốn đang lo lắng không có vũ khí nào để phòng thân. Đoản kiếm này thoạt nhìn phẩm chất không kém, khí cụ do Tu tiên giả lấy ra dù không phải là pháp khí uy lực cường hãn thì cũng là thần binh thế tục chém sắt như chém bùn.
Tô Triệt cầm lấy đoản kiếm thử vài cái, quả nhiên tương đối sắc bén, chém đá thành từng khối cũng không tốn sức chút nào, dùng để đối phó với dã thú bình thường tuyệt đối đủ rồi.
Lại nói với chút thực lực đó của mình, coi như có pháp khí đến tay, một khi gặp phải yêu thú chính thức thì cũng chỉ là đồ ăn thôi, không có gì khác nhau cả.
Lại cầm lấy bình sứ nhỏ kia, mở ra nắp bình đã ngửi ngửi, mùi thuốc nhàn nhạt khiến người chấn động tinh thần, hẳn là đan dược chữa thương, phẩm chất không thấp. Đan dược của Tu tiên giả dùng để trị liệu tổn thương thân thể, tất nhiên có hiệu quả rất tốt.
- Đều là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi...
Tô Triệt lại cầm khối ngọc bài cuối cùng kia lên.
Ngọc bài óng ánh nhuận bạch, chính diện có khắc hai chữ "Huyền Cơ", mặt sau có khắc hai chữ "Ngọc Thanh".
Tô Triệt rõ, khối ngọc này bài này chính là tín vật mà vị Ngọc Thanh sư thúc vừa rồi lưu cho mình, hắn là nội môn đệ tử tương ứng của Huyền Cơ Phong Thiên Huyền Tông, cầm này ngọc bài, có thể tiến nhập sơn môn trọng địa tìm được hắn.
Ngày thường nếu không có nguyên nhân đặc thù, ký danh đệ tử như mình, căn bản không có tư cách tiến nhập vào sơn môn trọng địa, chỉ có thể ở dưới núi.
Tô Triệt hơi chút cân nhắc, cầm chai thuốc và ngọc bài cho vào trong ngực, nắm dao găm, chống gậy đi vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Cũng không biết trong sơn cốc có lưu lại chút gì không, tình trạng thân thể của mình, chỉ dựa vào dược vật vẫn không được, mình xa xa vẫn chưa đến cảnh giới Tích Cốc, vẫn cần ăn uống bổ dưỡng a.
Trong sơn cốc một mảnh bừa bộn, đá vụn khắp nơi trên đất, hố sâu rậm rạp, bụi cỏ dại kia đã sớm biến mất, về cơ bản đã bị san bằng mất rồi. Bởi vậy có thể thấy được, tràng diện chiến đấu ban nãy mãnh liệt đến thế nào...
Đoán không sai!
Ngọc Thanh Đạo Nhân chỉ là thu lấy những tài liệu trọng yếu nhất trên người Cự Hùng, ví dụ như phần da lông ở vị trí lực phòng ngự mạnh nhất trên lưng gấu, yêu thú nội đan, chân gấu, răng gấu, mắt gấu, mật gấu v... v...
Ngoại trừ những thứ đó, thi thể máu chảy đầm đìa nằm đó như một hòn núi nhỏ, đối với Tô Triệt mà nói, nó chẳng khác gì một tòa bảo sơn đang bày trước mắt cả.
Thứ khác không nói tới, chỉ nói riêng mấy ngàn cân thịt gấu này thôi, đối với tu sĩ chưa Tích Cốc tu sĩ, nó chính là vật đại bộ ngàn kim khó cầu, vượng khí huyết, cường tráng gân cốt, lợi cho tu luyện... Phải biết rằng, đây chính huyết nhục của yêu thú chân chính, dưới tình huống bình thường, có nhiều võ giả Luyện Thể kỳ hơn nữa cũng đừng mơ tới giết chết yêu thú thực lực bực này.
Nhanh ăn thôi, Tô Triệt cũng không vội rời khỏi chỗ này. Nắm chặt thời gian, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, để lâu thì dù là thịt của yêu thú cũng sẽ bị hư thối.
Đoản kiếm sắc bén vừa vặn dùng để cắt thịt, Tô Triệt cũng không còn thừa khí lực để đốt lửa nữa, nắm lấy một khối thịt gấu lớn, cứ thế mà nhai qua một chút rồi nuốt ực một cái.
Không sao cả, yêu thú cũng là tu luyện nhất tộc cao tầng, cơ thể cường kiện, tạng phủ vô bệnh, yêu lực thời khắc vận chuyển, trong cơ thể không hề có ký sinh trùng sinh tồn, cho nên, ăn thịt sống cũng chỉ là mùi vị không ngon, khó coi mà thôi, không cần lo ăn vào sẽ đau bụng.
Chỉ tiếc, Tô Triệt vẫn đang ở trạng thái tổn thương chưa lành, lại vài ngày chưa được ăn uống gì, hệ tiêu hóa đang ở trạng thái bãi công, đột nhiên ăn uống quá độ, hoàn toàn là hành vi tự sát. Bởi vậy, chỉ nuốt một khối thịt gấu lớn bằng bàn tay Tô Triệt đã lau miệng, không ăn nữa.
- Không thể nóng vội, hai canh giờ sau lại ăn một khối, ngày mai đúng vào lúc này là đã có thể ăn no bụng rồi...
Nghĩ tới đây, Tô Triệt nhíu mày, lại có chủ ý.
Huy động đoản kiếm, Tô Triệt tỉ mỉ cắt xuống một ít bộ vị có giá trị còn lại trên thi thể Cự Hùng, đương nhiên còn có cả một khối thịt gấu lớn, đủ để mình ăn năm ngày.
Cuối cùng, dùng da gấu còn lại bọc lấy những tài liệu yêu thú này, tìm một vị trí khô ráo râm mát trong sơn cốc dấu đi.
Những tài liệu này, đều là những bộ vị mà Ngọc Thanh Đạo Nhân không để vào mắt, bất quá cầm đến phường thị tu chân cũng có thể bán được một cái giá không tệ, ít nhất cũng được hơn mười khối linh thạch.
Sở dĩ sớm dấu những tài liệu này đi, đó là vì lúc còn nhỏ Tô Triệt đã hiểu được, không thể đặt tất cả trứng gà vào trong cùng một giỏ được, chuẩn bị nhiều một chút cũng không có gì sai cả.
Sau đó, Tô Triệt trông coi đống thịt gấu kia, xếp bằng bắt đầu tu luyện, nội lực vận chuyển, hấp thu năng lượng cự đại và dinh dưỡng trong thịt gấu một cách rất nhanh chóng.
Đương nhiên, hắn cũng không quên phục dụng đan dược chữa thương mà Ngọc Thanh Đạo Nhân cho, trạng thái lúc này, xem như là chữa thương và luyện công đồng thời tiến hành.
Dòng nước ấm của tiểu tháp, đan dược và thịt gấu, ba thứ cùng nhau phát ra hiệu quả rất khiến người kinh hỷ.
Chỉ dùng một ngày, Tô Triệt liền xác định, thương thế đã khỏi hẳn, năng lực chiến đấu đã hoàn toàn khôi phục, cái này còn chưa tính, tu vi thực lực rõ ràng đã được đề cao, nếu tiếp tục thêm vài ngày nữa, thậm chí còn có khả năng đột phá, có thể tạo ra chân khí cũng không chừng ấy chứ.
May mắn là đã bắt đầu vào mùa đông, ban ngày nhiệt độ cũng không cao, trong vòng ba đến năm ngày thịt gấu còn không đến mức bị hư thối.
Cơ hội khó được, phải nắm lấy thời gian.
Tô Triệt tâm niệm chuyên chú, ý định nhất cổ tác khí, đạt đến cảnh giới viên mãn nhất của Luyện Thể kỳ, sau đó liền thử ngưng kết chân khí...
Pháp môn Luyện Khí ở trong đầu hắn còn có một quyển công pháp của gia tộc, Tô gia vốn là gia tộc tu chân, chỉ có điều đã xuống dốc gần trăm năm rồi, nhưng Luyện Khí công pháp cơ bản nhất vẫn phải có.
Tô Triệt trước kia đã từng thử qua rất nhiều lần tu luyện Luyện Khí công pháp của gia tộc, nhưng cứ lần lượt thất bại, không lần nào cô đọng ra được một tia chân khí cả.
Đạo tu luyện chính là như thế, tư chất, chăm chỉ, cơ duyên, mỗi một nhân tố đều rất trọng yếu, thiếu một thứ cũng không được ah!
Lúc này Tô Triệt có một loại cảm giác, cơ duyên chân khí thành công đã đến.
Tiên Ngục Tiên Ngục - Chử Tửu Luận Già Phê