Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 139
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 579 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104: Hôn Chiêu
☆, Chương 104: Hôn chiêu [ta chả hỉu từ này]
Thảm nhung đỏ trải dài từ trước cửa điện đến tận dưới thềm bậc ngọc, không trung tuyết hoa phiêu đãng như lông ngỗng, tịch dương cũng bởi vì vầng mây màu xám kia mà đánh mất quang hoa. Mành xe chậm rãi xốc lên, lộ ra một góc y bào trắng tuyết, giao tiêu màu trắng kia so với tuyết lại còn muốn tịnh bạch hơn.
Quốc sư khó gặp đạp lên liễn xe, phong tuyết xung quanh phảng phất như có mắt, tự giác né tránh con người tuấn mỹ như trích tiên kia, mọi người đi ra nghênh đón, chỉ cảm thấy quanh thân Quốc sư tựa hồ tản hào quang, trở thành điểm sáng duy nhất dưới khung trời màu xám này.
"Cung nghênh Quốc sư!" Nhóm dòng họ quỳ xuống hành lễ, không dám ngẩng đầu, lẳng lặng chờ Quốc sư đi qua trước mặt.
Uông công công thừa dịp thời điểm mọi người cúi đầu, nhanh chóng tiến lên phủ thêm áo khoác lông chồn màu trắng cho Quốc sư, giao tiêu mỏng mong có thể phòng nước phòng lửa nhưng không thể phòng hàn!
Hoàng đế bệ hạ tại trước cửa đại điện khoanh tay mà đứng, đứng trên bậc ngọc cao cao nhìn Quốc sư từng bước đi lên. Ban ngày vừa tế trời xong, nên y vẫn còn mặc lễ phục long trọng, cổ̀n phục màu vàng sáng thêu cửu trảo kim long, lưu miện gắn mười hai hạt đông châu khí thế phi phàm.
Số lần ra tháp một năm của Quốc sư dùng một bàn tay cũng đếm hết, cho nên mỗi lần xuất hiện, đế vương đều phải đón chào lấy lễ tôn kính.
Đợi Quốc sư lên đến đỉnh thềm, Hoàng đế tiến lên, "Hoàng thúc."
Quốc sư lấy áo khoác xuống, hơi hơi gật đầu với đế vương trẻ tuổi, ý bảo y đi trước.
Hai người một trước một sau tiến vào đại điện, đế vương chủ vị tại chỗ cao nhất, vị trí của Quốc sư liền ở bên cạnh, Thân vương còn lại thì ngồi hai bên, dòng họ thì ngồi ngang hàng phía dưới, theo thứ tự tước vị mà bày ra.
Tô Dự nguyên bản luận tước vị cũng không phải ở trước nhất, nhưng bởi vì nay cũng là người Hoàng gia, hơn nữa còn là sủng phi, chỗ ngồi liền an bài phía sau Chiêu vương, cũng ở hàng hai bên.
Nhóm dòng họ nhìn nhìn vị trí chỗ cao không thấy ai ngồi kia, khe khẽ nói nhỏ.
"Đó là vị trí của vị Thân vương nào vậy?" Nhìn quanh một vòng, Túc vương, Lăng vương, Cảnh vương, Chiêu vương đều có, ngay cả Nam Hải Ly vương cũng chạy trở về luôn, ngồi ngay ngắn ở phía trên, còn có thể thiếu ai a?
"Ngươi không biết hả? Đó là vị trí của Hiền phi." Người khác nói.
"Một phi tần như thế nào có thể ngồi ở hai bên." Có dòng họ không phục nói.
"Ngươi còn không minh bạch sao, đây là dấu hiệu Hoàng thượng cố ý muốn phong hắn làm hậu!"
Mọi người nghe vậy, lập tức ngậm miệng. Nếu thật sắp muốn phong nam phi làm hậu, ngồi ở hai bên mặc dù có chút đi quá giới hạn, nhưng theo cấp bậc lễ nghĩa mà nói lại không tính là sai, chung quy người ta là một phi tần, cũng không thể theo các ngươi đám họ hàng xa này ngồi cùng nhau được.
Trên thực tế, Hoàng đế bệ hạ chẳng qua là không muốn nô tài ngốc cách y quá xa mà thôi, sau khi trừng mắt nhìn Thập Tam thúc cách y gần nhất một lúc lâu, kết quả Túc vương điện hạ bộ dáng vẫn như trước bát phương bất động, chỉ có thể hừ một tiếng, cao giọng nói tiếp bài từ mở màn.
Nữ quyến bên kia so với bên này còn muốn náo nhiệt hơn một chút, các nữ nhân xáp vào cùng nhau tránh không được muốn trò chuyện gia thường, Thái Hậu hướng đến tính cách hiền hoà, cho các nàng tự do nói chuyện. Cung yến hàng năm không chỉ đơn giản là mời nhóm phụ nhân tông tộc này đến ăn cơm, mà chắp nối, se tơ hồng, so bì lẫn nhau, nhiều chuyện phải làm lắm.
"Nhỏ giọng chút, Thái Hậu tuy rằng nhìn hiền hoà, kỳ thật cũng không phải quá dễ dãi đâu," Phụ nhân dòng họ lớn tuổi nhắc nhở vài người vợ mới lần đầu tiên tham gia cung yến nên quá mức hưng phấn, "Muốn cùng người khác bắt chuyện phải đợi thời điểm cổ nhạc thổi, ca múa mở màn mới được."
Tô Dự nhìn menu, cảm giác không có để sót cái gì, mới nâng tay bảo cung nhân bắt đầu dọn món lên.
Làm một hồi quốc yến, tự nhiên không thể tùy ý sơ sài, vì không để Hoàng đế bệ hạ mất mặt, Tô Dự liền thành thành thật thật nghiên cứu thực đơn mấy ngày, cùng bếp trưởng Ngự Thiện Phòng qua lại thương lượng, mỗi một đĩa rau trộn đều đã được tỉ mỉ lựa chọn.
Nhóm dòng họ đều là người thường, thức ăn tự nhiên không thể lấy hải sản làm chủ, đại bộ phận đồ ăn liền giao cho Ngự Thiện Phòng phụ trách, Tô Dự chỉ để ý chủ đồ ăn, cá biệt thì món khai vị cũng sẽ qua tay.
Như món lưỡi vịt kho hiện tại bưng lên bàn này, nguyên bản không có ớt, Đại An nấu bằng nước tương, tiêu, thù du, vài loại gia vị và muối, Tô Dự đề nghị ngự trù đem thù du đổi thành ớt, hơn nữa thêm chút đường. Không có vị đắng của thù du, chỉ có vị cay thuần túy, thêm đường thơm ngon, làm người ta ăn một miếng lại muốn ăn một miếng nữa.
Hoàng đế bệ hạ ghét bỏ nhìn thoáng qua món lưỡi vịt bộ dáng không dễ nhìn chút nào kia, nhìn thấy mặt trên có ớt, biết là đồ ăn đã qua tay Tô Dự, lúc này mới gắp lên nếm một ngụm. Hương vị không ngờ lại mỹ vị ngoài ý muốn!
Do cung yến đồ ăn nhiều, nên loại rau trộn nho nhỏ này tự nhiên sẽ không lên nhiều, trong cái đĩa be bé tinh xảo trước mặt mỗi người thả tội nghiệp năm miếng lưỡi vịt, ăn xong thì hết luôn. Chiêu vương điện hạ nhìn quanh một vòng, thấy nhóm thúc thúc và huynh trưởng sớm đã ăn xong, trong cái đĩa của Quốc sư ngược lại là còn hai miếng, nhưng ai cũng không dám đi cướp, chỉ có thể ngóng trông nhìn Quốc sư đại nhân ưu nhã từng ngụm nhỏ ăn lưỡi vịt.
Thời tiết rét lạnh, Tô Dự liền nấu một nồi lớn canh xương chinh ngư, đun thành canh cá màu trắng nêm thêm ít muối và hành thái, cái gì cũng không bỏ nhiều cứ như vậy bưng lên bàn. Mùi thơm đến từ thượng cổ nguyên thủy khiến nhóm dòng họ chưa từng uống qua loại này canh thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, thật sự là rất ngon a!
Uống xong một chén nhỏ canh, hiện nay vẫn là một đạo rồi lại một đạo đồ nguội, Hoàng đế bệ hạ đứng dậy thay quần áo, đem lễ phục và lưu miện vướng bận thay ra, khoác lên một thân y phục thoải mái, tiện cho lát nữa xắn tay áo lên ăn.
Đồ ăn nóng Tô Dự chỉ làm cá chưng và tôm xào tương, suy xét đến trên cung yến nếu ăn cua thì không quá lịch sự, nhóm dòng họ chỉ sợ không muốn ăn, liền không nấu cua, mà vào đông thì sò hến vốn thưa thớt, luyến tiếc lấy ra làm yến hội, muốn lưu lại cho Hoàng đế bệ hạ ăn, cho nên cũng không có làm.
Cá chưng thơm lừng cay nồng vừa bưng vào trong điện, liền dẫn tới mọi người ghé mắt chú ý. Lăng vương điện hạ tinh thần chấn động, rướn cổ đợi phần của mình. Vừa đặt lên mặt bàn, liền nhanh chóng gắp một đũa ném vào miệng, nhất thời nóng đến hít khí liên tục.
Túc vương cảm giác dọa người, nâng tay vỗ hắn một bàn tay.
Đối với đồ ăn nóng, thức ăn của nhóm thân vương và nhóm dòng họ là khác nhau, chỉ là bọn hắn ngồi ở chỗ cao nên người khác nhìn không ra. Món ăn mặn của nhóm dòng họ ngoài hai món cá tôm, còn có thịt dê, thịt gà, thịt heo, nhóm thân vương thì tất cả đều là hải sản. Chân cua hấp muối, sò điệp chưng miến, sóc quế ngư, canh trong chung cũng không phải canh thịt heo như nhóm dòng họ, mà là súp vây cá Doanh Ngư.
Nữ quyến bên kia, Tô Dự cũng chuẩn bị thức ăn bất đồng.
Nữ tử trời sinh tựa hồ so nam tử càng thích ăn cay, trước kia không có ớt, người Đại An liền dùng thù du, Tô Dự cố ý tại bên phía nữ quyến cho nhiều hơn vài đạo món cay Tứ Xuyên. Một món ăn và lót dạ như lẩu cay loạn đôn, thế nhưng lại được hoan nghênh ngoài ý muốn, Tô Dự dùng ớt, cá viên, đậu hủ, rong biển nấu canh, nhóm nữ quyến ăn đến quên cả nói chuyện.
"Ngươi xem đi, ta nói cái gì tới sẽ tới, tiểu môn tiểu hộ làm việc tất nhiên không chu toàn, thế nhưng không có an bài ca múa, lát nữa hết đồ ăn sẽ xuất hiện khe hở, liền cócái để xem rồi." Đức Chiêu nghi cười lạnh nói, đợi một lúc lâu cũng không thấy Thục Chiêu nghi bên cạnh đáp lại, quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy phi tần và vài tông phụ khác cũng y như vậy, ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên.
Gần đây trời giá rét, củi lửa ờ các cung lại khó khăn, ăn chút đồ cay khu hàn, nhất thời cảm giác toàn thân thư sướng.
Hoàng đế bệ hạ vừa ngồi xuống, một con tôm hùm nướng to đùng liền bưng lên bàn, chủ trù Tô Dự cũng đến theo.
Vì tiện nấu ăn, Tô Dự hôm nay mặc một kiện áo tay ngắn, thoạt nhìn chính là đầu bếp, đi vào cũng không khiến nhiều người để ý, nhóm thân vương thì đều nhìn chằm chằm con tôm hùm lớn kia. Tôm hùm tính cả râu dài chừng ba thước, nhìn có chút đồ sộ, vẫn còn tỏa hơi nóng do vừa ra lò.
"Ngươi sao giờ mới lại đây?" Hoàng đế bệ hạ nhìn nhìn Tô Dự trán còn vương mồ hôi, lại nhìn nhìn mọi người phía dưới ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, nhất thời mất hứng, dựa vào cái gì để nô tài ngốc của trẫm nấu cơm cho những người này ăn chứ!
Biết miêu đại gia đang mất hứng cái gì, Tô Dự cười cười, khom mình hành lễ, "Thỉnh Hoàng thượng cho phép thần cắt món chủ vị ra."
Nhóm dòng họ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn trên đài.
"Ủa? Ngự Thiện phòng đổi bếp trưởng sao?"
"Mau ngậm miệng, đó là Hiền phi!" Dòng họ có tham gia tuyển phi nhanh chóng nói.
"A!" Mọi người sửng sốt không thôi, nghe nói cung yến lần này là do Hiền phi chủ trì, nhưng ai cũng không nghĩ tới hắn thế nhưng tự mình xuống bếp.
"Quân tử xa nhà bếp, thật sự là kỳ cục!" Có người bảo thủ nói.
"Cảm thấy kỳ cục, vậy ngài đừng ăn nha." Người bên cạnh nói, đem lưỡi vịt trước mặt người bảo thủ cướp đi.
Tô Dự không nghe thấy nghị luận dưới đài, vì tránh làm hư hao thịt tôm tươi mới, nên cầm thanh dao ngọc sắc bén đến, phá vỡ lớp vỏ cứng rắn, hai ba cái bóc ra, lộ ra phần thịt trắng nõn. Hương vị bị khóa bên trong vỏ nháy mắt nổ tung, Hoàng đế bệ hạ cũng có chút ngồi không yên rồi.
Cầm một chiếc nĩa ngọc, chĩa một khối lớn thịt tôm bày ra bàn, đầu tiên trình cho Hoàng thượng. Thịt tôm tươi mới giống như cánh hoa phù dung từng sợi rõ ràng, gắp lên một khối, chấm nước sốt Tô Dự điều chế, thịt tôm nóng cùng đầu lưỡi chạm nhau, hương vị thơm ngon không thể diễn tả bằng lời.
Quốc sư nhìn nhìn thịt tôm được Tô Dự trình tới, hơn nữa tri kỷ đưa lên một đĩa nước sốt tỏi, con ngươi thanh lãnh mang theo một chút tiếu ý, "Hiền phi hiền đức, có khả năng đảm nhận trọng trách quốc gia."
Thức ăn một món tiếp một món được bày lên, vô luận là đệ tử tôn thất hay là nhóm nữ quyến, đều không có thời gian rãnh rỗi mà trò chuyện, đợi đến khi rốt cuộc buông đũa, lại phát hiện chính mình no quá không nói nổi.
Một hồi cung yến chấm dứt, nhóm phi tần không thể xem Tô Dự bị chê cười, mà lại nhận được một quả bom như sét đánh ngang tai, lời khẳng định của Quốc sư rất nhanh liền truyền khắp hậu cung.
Phải biết, Đại An lập hậu, là do Quốc sư định đoạt, nói một phi tần có khả năng đảm nhiệm trọng trách, ý tứ đó không phải là nói hắn tài đức vẹn toàn đủ để làm Mẫu nghi thiên hạ hay sao?
Nay trong cung không có quý tử sinh ra, quý tử Thân vương duy nhất thì đang được nuôi dưỡng bên cạnh Tô Dự, điều này làm cho nhóm phi tần nhất thời phát hoảng.
"Không thể tiếp tục như vậy, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp!" Đức Chiêu nghi ở bên trong cung điện không đủ củi lửa đi tới đi lui.
Thục Chiêu nghi nghiêng người bỏ thêm chút than vào bên trong lò sưởi, dù sao trái phải gì thì chỗ này cũng là tẩm cung của Đức Chiêu nghi, đốt nhiều chút cũng không đau lòng, "Hoàng thượng đối với nữ tử không hứng thú, có biện pháp nào chứ?"
"Muốn chứng minh hắn không thể làm Hoàng hậu, thì phải khiến người khác biết một đại nam nhân như hắn không thích hợp dưỡng dục hoàng tử." Đức Chiêu nghi trong mắt lóe lãnh quang, chỉ cần khiến đại hoàng tử xảy ra việc ngoài ý muốn, cũng không tin Hoàng thượng sẽ không trách tội Hiền phi.
"Ngươi điên rồi!" Thục Chiêu nghi nhíu mày, "Quý tử Đại An có bao nhiêu quý giá, nếu để người biết được, sẽ bị tru di cửu tộc đó."
"Yên tâm, không có việc gì." Đức Chiêu nghi từ trong tay áo lấy ra một bao thuốc bột nhỏ, đây là vật Lộ Quý phi đã rời cung lưu lại cho nàng, trước kia dùng để sửa trị vài phi tần diện mạo yêu mị, nay nha, chỉ cần hạ vào trong cơm canh bà vú của trưởng hoàng tử......
Thục Chiêu nghi nhìn thấy mớ thuốc bột này, nhất thời sáng tỏ. Lạnh sẽ làm cho sữa bị đặc lại, mà dược này lại là một loại nhiệt độc, nhất thời nửa khắc sẽ không làm người ta nhận ra, nhưng tiểu anh nhi ăn loại sữa này, liền sẽ nổi lên các vết như bỏng rộp!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Thái Hậu: Đại Mao, đến ăn cơm
Trưởng hoàng tử: Mẻo?
Thái Hậu: Hôm nay ăn thịt cá sền sệt
Trưởng hoàng tử: Mieo!
Đức chiêu nghi: Đều kê đơn vài ngày rồi, như thế nào không thấy động tĩnh a?
Tiên Mãn Cung Đường Tiên Mãn Cung Đường - Lục Dã Thiên Hạc