Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 139
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 579 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
Chương 89: Tiết Mãn Hưởng
☆, Chương 89: Tiết mãn hưởng
Uông công công nhìn không chớp mắt đi vào, đặt chậu cua hương lạt đầy vun xuống giữa bàn.
Hương vị thơm nồng nhất thời tràn ngập toàn bộ Thiện Thực Điện, hai vị miêu đại gia đang cắn nhau nhất tề ngẩng đầu, mèo lớn hoa văn đối xứng chưa từng thấy qua cua hương lạt, ngẩng đầu muốn nhìn rõ một chút, Lăng vương thấy thế, nhanh chóng duỗi chân, một cước đạp nó lọt xuống bàn.
Ly vương kinh ngạc một chút, tay mắt lanh lẹ cắn mạnh cái đuôi bên miệng.
"Méo!" Thập Thất thúc đang dương dương đắc ý thình lình bị kéo cái đuôi, vội vàng gấp gáp hươ móng vuốt hai phát, nhưng cái gì cũng không bắt được, liền cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống bàn.
Hai chú mèo lớn đen vàng giao nhau quấn thành một đoàn, bịch phịch phịch lăn đến bên cạnh Túc vương. Mèo lớn đen trắng nâng trảo ngăn trở cục lông to đùng đang cuồn cuộn mà đến kia, đem cục lông nhỏ còn đang chụp cái đuôi hộ ở sau người.
"Thập Thất thúc, đánh lén không phải là hành vi quân tử!" Ly vương điện hạ bò lên, phì phì phun mớ lông đầy trong miệng ra.
"Ngươi dám động thủ với thúc thúc, còn nói quân tử cái gì hả!" Lăng vương sờ sờ cái đuôi bị cắn đau, nhe răng lại chuẩn bị nhào lên.
"Đều ngậm miệng cho ta!" Túc vương chiếu cố cái đầu tròn vo của hai chú mèo lớn, lần lượt ột bàn tay, "Còn ngại chưa đủ dọa người sao!"
Hai chú mèo lớn lúc này mới quay đầu, liền thấy được Hoàng đế bệ hạ đầy mặt ghét bỏ và Tô nương nương đang trợn mắt há hốc mồm.
"Xem ra chư vị hoàng thúc, hoàng huynh là không muốn ăn cua hương lạt," Hoàng đế bệ hạ nâng tay ôm chặt eo Tô Dự, "Uông Phúc Hải, bưng chậu lên, hồi Bắc Cực Cung."
"Đợi đã," Chiêu vương điện hạ ngồi trong góc hẻo lánh nhanh chóng đứng lên, "Ta, ta muốn......"
Lăng vương nghe vậy, lập tức quay đầu lủi lên bàn, hướng về phía Uông công công ý đồ tới gần nhe răng.
Một mảnh bạch quang chợt lóe, Ly vương điện hạ biến thành hình người, mặc một thân trường bào màu đen vàng giao nhau, nhặt thường phục Thân vương phân tán trên mặt đất lên, nhanh chóng lủi vào phòng trong, không bao lâu sau thì y phục thường quan chỉnh tề đi ra, mặt không đổi sắc hành lễ, "Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tô Dự: "......"
Sau một phen ầm ĩ, mấy vị Thân vương điện hạ cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh tề, một lần nữa ngồi trước bàn cơm, Hoàng đế bệ hạ mặt đã đen như đáy nồi, thật sự không muốn thừa nhận mấy gia hỏa này chính là hoàng thúc, huynh trưởng của mình.
"Meo--" Trưởng hoàng tử điện hạ ngồi trên vai Túc vương, qua lại nhìn một vòng, hướng về phía Tô Dự nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Đại Mao, thấy Hiền phi liền không cần gia gia nữa a." Lăng vương lại gần cùng mèo con đối mũi, bị mèo con ghét bỏ giơ trảo đẩy ra.
"Thập Thất thúc mới gọi nó là cái gì vậy?" Tô Dự không nghe rõ, quay đầu hỏi Hoàng đế bệ hạ.
Hoàng thượng liếc mắt nhìn Lăng vương, "Đừng để ý đến hắn." Thò tay từ trong chậu gắp lên một cái càng cua rồi bắt đầu ăn. Tô Dự làm cua hương lạt chủ yếu là ngon miệng, không quá quan tâm tới hình thức, chân cua, càng cua tán loạn đầy bồn.
Tô Dự múc một thìa gạch cua cho Hoàng thượng, sau đó đón lấy mèo con đang không ngừng hướng bên này của hắn nhảy qua, đặt lên bàn, nhón một miếng thịt cua xé cho nó ăn.
Hoàng đế bệ hạ nhướng mày nhìn nhìn gạch cua màu sắc sáng rõ trong bát, lại nhìn nhìn hồng ngân trên cổ Tô Dự, ánh mắt không khỏi ám ám, nô tài ngốc này là đang ám chỉ với y cái gì sao? Chẳng lẽ hôm nay còn chưa có thỏa mãn hắn? Một ngụm đem gạch cua thơm ngon ngọt nị ăn luôn, An Hoằng Triệt liếm liếm môi, buổi tối phải nghĩ biện pháp đem nhi tử ngốc ném ra ngoài mới được.
Một bồn đầy cua hương lạt, đỏ tươi sáng bóng, dưới lớp nước canh đáy bồn phủ kín các loại thức ăn phụ liệu thật dày, mặt trên tùy ý rải một tầng ớt, thoạt nhìn quả là làm người ta ngón trỏ đại động.
Lăng vương thấy mèo con bị ôm đi, liền không nói hai lời bắt đầu chuyên tâm ăn cua, Túc vương điện hạ vốn không thích nói nhiều, từ lúc ngồi xuống liền không nói qua một câu, mặt không chút thay đổi lột vỏ xác.
"Đây chính là đồ ăn làm từ ớt?" Ly vương tò mò gắp một cái chân cua lên, ý đồ cùng mọi người tham thảo một chút chỗ đặc thù của ớt, nhưng nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện không một ai thèm tiếp lời hắn, ho nhẹ một tiếng, bỏ chân cua vào trong miệng. Nước canh thơm nồng nức mũi, thêm hương vị đặc hữu của ớt, tại đầu lưỡi nổ tung một cỗ mỹ vị khó có thể diễn tả bằng lời, Ly vương không khỏi mở to hai mắt.
Nhanh chóng đem nước sốt trên chân cua hút sạch sẽ, một ngụm cắn lên lớp vỏ cứng, thịt cua trắng nõn bên trong liền lộ ra, thịt cua không dính nước sốt, mùi vị thơm ngon của bản thân vẫn bảo tồn hoàn hảo như trước, chỉ là trong miệng còn lưu lại vị cay của vỏ ngoài, lại cắn lên thịt cua, liền sinh ra một loại ảo giác hình như thịt cua cũng mang theo vị cay nồng.
Một bồn đầy cua hương lạt rất nhanh liền bị quét sạch, Hoàng đế bệ hạ còn ăn chưa đã ghiền nhất thời mất hứng.
Dưới đáy bồn còn rất nhiều phụ liệu, là đồ ăn trước được xào qua cho dậy mùi, lại hầm chung với nước canh của cua hương lạt đến ngon miệng, ăn vào so với thịt cua một chút cũng không thua kém. Tô Dự lấy mấy muỗng nước canh phụ liệu này trộn đều với cơm trắng, đưa cho Hoàng đế bệ hạ.
An Hoằng Triệt hừ một tiếng, yên tâm thoải mái hưởng thụ nô tài ngốc phụng dưỡng, tiếp nhận bát ngọc, hai ba cái đem cơm ăn sạch sẽ, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên chút.
"Meo meo......" Trưởng hoàng tử điện hạ nhìn thấy, bám tay Tô Dự cũng muốn ăn, Tô Dự không dám cho trẻ con ăn cay, liền dụ nó ăn chút thịt cua trộn cơm trắng.
Mấy vị thân vương thấy thế, đồng loạt noi theo, liền trộn nước canh ăn thêm mấy bát cơm, lăng lăng đem một bồn đầy cua triệt để ăn hết sạch. Tô Dự nhìn nhìn Hoàng thượng tựa hồ đã ăn quá no, không nhắc tới chuyện lấy nước canh ăn lẩu nữa.
Ly vương ăn liền ba bát, mới ý chưa tận buông bát đũa, "Cẩn Đường a, cua hương lạt này là làm như thế nào vậy?"
"Tiên Mãn Đường có bán, muốn ăn tự mình đi mua." Còn chưa đợi Tô Dự mở miệng, Hoàng đế bệ hạ liền giành lên tiếng trước, không định để Tô Dự nhiều lời với Ly vương.
"Tiên Mãn Đường......" Ly vương nghĩ nghĩ, hôm qua hình như là từ trong miệng một con mèo hoa li có nghe nói qua Tiên Mãn Đường, nghe nói là do Chiêu vương mở, vì thế đem ánh mắt chuyển hướng sang Chiêu vương đang che miệng, "Hoằng Ấp nha, đến, nhị ca với ngươi thương lượng chuyện này chút nào." Nói xong, liền kéo Chiêu vương điện hạ không tình nguyện đi ra khỏi Thiện Thực Điện.
"Hai người các ngươi......" Hoàng đế bệ hạ ngược lại nhìn về phía hai hoàng thúc, chuẩn bị mở miệng đuổi mèo.
Từ lúc bị Tô Dự biết được chân thân, hai vị hoàng thúc liền không thèm quan tâm nữa, vừa cơm nước xong, lại biến thành mèo chơi đùa với trưởng hoàng tử.
Trưởng hoàng tử điện hạ thập phần yêu thích cái đuôi to đen trắng của Túc vương, ôm không chịu buông tay.
"Hoàng thượng, đêm nay có thể đem Đại Mao cho hai ta mượn chơi, a, không phải, cho hai ta chiếu cố một đêm hay không?" Lăng vương ngồi phía sau mèo con, thừa dịp nó chưa chuẩn bị, một phen nhào qua, ôm lấy lăn lăn trên thảm trải sàn.
Hoàng đế bệ hạ đang muốn phát giận sửng sốt, hừ lạnh một tiếng, "Hoàng tử tuổi nhỏ......"
"Nhất định sẽ không để nó chịu ủy khuất." Mèo lớn đen trắng nâng tay cho đệ đệ một móng vuốt, đoạt lấy mèo con, liếm liếm bộ lông bị xoa loạn.
"Mẻo --" Quả cầu lông nhỏ đối với trò chơi lăn lộn này ngược lại là thực thích, từ phía dưới cái bụng Túc vương chui ra, bổ nhào vào nằm ngửa trên người mèo lớn đen vàng, ý tứ thực rõ ràng, chính là muốn chơi thêm một lần.
Lăng vương nhân cơ hội ngậm sau gáy mèo con, đứng dậy chạy mất, Túc vương liếc mắt nhìn Hoàng thượng, cũng chạy theo.
"Ai......" Tô Dự còn chưa kịp phản ứng, nhi tử đã không thấy bóng dáng đâu, "Hoàng thượng, bọn họ đem hài tử đưa đến chỗ nào vậy?"
"Không cần xen vào bọn họ," Hoàng đế bệ hạ sắc mặt lạnh lùng, chỉ là đôi môi mỏng nhẹ nâng nhịn không được hơi hơi giương lên, một tay ôm lấy Tô Dự, "Chúng ta trước nói chuyện ngươi cho trẫm ăn muỗng gạch cua kia đã."
"A? Gạch cua?" Tô Dự nháy mắt mấy cái, không rõ ràng cho lắm bị Hoàng thượng khiêng trở về Bắc Cực Cung, ném lên long sàng.
--0--
Tới gần tiết mãn hưởng, nhóm thân vương đều ở lại trong cung, trong hoàng cung khó được náo nhiệt mấy ngày. Thái Hậu nhìn thấy Ly vương thật cao hứng, kéo hắn dong dài nửa ngày, Ly vương cũng thập phần nhẫn nại theo Thái Hậu nói chuyện phiếm.
"Vẫn là con hiếu thuận nhất, Hoàng thượng và Hoằng Ấp đều không bình tĩnh nghe Ai gia nói chuyện." Thái Hậu một bên may chuột bông, một bên nói.
"Nhi tử tại Nam Hải ngày ngày tưởng niệm mẫu hậu, cũng có một bụng lời nói muốn trò chuyện cùng mẫu hậu a," Ly vương ngồi bên cạnh Thái Hậu, ánh mắt khẩn thiết nhìn con chuột bông trong tay Thái Hậu, "Có thể may thêm nhiều lông chút không ạ?"
--0--
Đảo mắt đã đến ngày mười tháng mười, một ngày này, toàn quốc chúc mừng.
Đây là thời gian thu hoạch vụ mùa, năm nay Đại An như trước mưa thuận gió hoà, dân chúng bội thu lương thực, cả nhà vui sướng tụ cùng một chỗ, có một bữa cơm no đủ, cùng chúc mừng năm nay thu hoạch được mùa, đồng thời cầu nguyện ùa màng năm sau tốt đẹp.
Hoàng thất thì phải chuẩn bị công việc tế trời.
Ngày hôm nay không phải vào triều, Hoàng đế bệ hạ khó được bữa có thể ngủ nướng, Tô Dự lại phải thức dậy sớm, chuẩn bị tế phẩm cho buổi tối.
Hoàng đế bệ hạ nâng tay muốn kéo người bên cạnh vào lòng, lại mò vào khoảng không, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy Tô Dự đứng ở bên giường mặc quần áo, bất mãn nhíu nhíu mày, "Hôm nay không lên triều, ngươi dậy làm chi?" Không lên triều, tức là Hoàng thượng không cần ăn bữa sáng, Tô Dự không nhất thiết phải dậy sớm như vậy.
"Phải chuẩn bị tế phẩm," Tô Dự khom lưng, sờ sờ miêu đại gia ngủ đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nhịn không được xáp qua hôn một cái, "Ngươi ngủ đi."
Hoàng đế bệ hạ một phen chế trụ sau gáy hắn, đem người kéo lên giường đặt ở dưới thân, "Không cho đi, bồi trẫm ngủ."
"Ngô......" Tô Dự bị kéo một cái lảo đảo, ngã xuống giường, bất đắc dĩ đẩy đẩy ngực lão đại phía trên, "Đừng phá mà, Quốc sư còn đang ở An Quốc Tháp chờ ta đấy."
"Meo?" Mèo con kẹp tại kẽ hở giữa gối đầu mà ngủ bừng tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo bò ra.
Tô Dự dỗ miêu đại gia vài câu, giãy dụa đứng dậy, đem quả cầu lông nhỏ nhét vào trong lòng Hoàng thượng, "Giờ ngọ ta sẽ trở lại, hai ngươi đừng đánh nhau." Nói xong, liền vội vàng đi ra ngoài.
Hoàng đế bệ hạ có chút ngứa mũi niết nhi tử cọ cọ, rồi sau đó đem quả cầu lông nhỏ giơ lên trước mắt, mắt to trừng mắt nhỏ một lát, hừ một tiếng, nhét vào trong ổ chăn, ngủ tiếp.
Đông Hải mới đưa tới mấy con cá mới, cần nhanh chóng giết chết, cá nướng, cá viên trữ trong hầm chứa băng cần phải lấy ra rã đông, vây cá Doanh Ngư phơi khô phải muốn cho vào nước nấu trước, sau mới có thể làm súp vây cá. Một buổi sáng mà có rất nhiều chuyện phải làm, Tô Dự bận rộn đến mức chân không chạm đất, tự nhiên cũng không có thời gian chiếu cố nhi tử.
Hoàng đế bệ hạ tìm một vòng, cũng không tìm được thân ảnh nhóm huynh đệ và hoàng thúc đâu, đành phải một mình mang trưởng hoàng tử đi Ngự Thư Phòng phê tấu chương.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: trên đời chỉ có ma ma tốt ]
Mới trước đây, vì tranh được quyền lợi dưỡng dục quý tử
Phi tần giáp: Ta có y thuật vô song, bảo đảm ngươi ngon giấc vô ưu
Phi tần ất: Ta có trí tuệ tuyệt đỉnh, bảo đảm ngươi không cần thức khuya dậy sớm
Phi tần bính: Ta có nhà mẹ đẻ cường đại, bảo đảm ngươi đi lên ngôi vị Hoàng đế
Thái Hậu:...... Ta có chuột bông
Ly vương & Cảnh vương: Ma ma
[⊙ω⊙]
Tiên Mãn Cung Đường Tiên Mãn Cung Đường - Lục Dã Thiên Hạc