Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 139
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 579 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
Chương 88: Bản Tính
☆, Chương 88: Bản tính
Chiêu vương điện hạ bưng lấy trưởng hoàng tử tìm một lúc lâu, rốt cuộc tại hồ nước ở Ngự Hoa viên tìm thấy chú mèo lớn có hoa văn hai màu đen vàng giao nhau kia. Ly vương điện hạ giờ phút này, đang ngồi ở giữa một đám mèo hoang, nghiêm trang nói chuyện phiếm.
"Từ sau khi đại tuyển, Hoàng thượng liền độc sủng một mình Hiền phi, trước kia buổi tối mỗi ngày đều đi Dạ Tiêu Cung, sau này đơn giản bảo Hiền phi đến ở Bắc Cực Cung, đỡ mất công tuyên triệu." Một con mèo hoang lớn màu vàng đất vừa ăn cá chép hoa do Ly vương mới vớt từ hồ nước ra vừa nói.
"Ngươi cũng biết rất nhiều đấy." Ly vương dùng chân sau đá đá lỗ tai, đám mèo hoang này nói năng mạch lạc, nghe giống như đọc qua không ít sách mèo.
"Đây đều là nghe Đức phi lải nhải nhắc mãi." Mèo cái có đốm hoa bên cạnh nhanh chóng nói, nó đã ăn no, nên không ăn con cá sống kia, mà là ánh mắt sáng quắc nhìn Ly vương, da lông sáng bóng, thân hình mạnh mẽ, hoa văn trên mặt đối xứng hoàn mỹ, quả nhiên là tuấn mỹ phi phàm.
"Bắc Cực Cung buổi tối hay có âm thanh kỳ quái, Hoàng thượng giống như là cắn Hiền phi vậy, Hiền phi liền sẽ ân ân a a kêu to." Con mèo thường xuyên ngủ ở đỉnh phòng Bắc Cực Cung nói, mấy con khác cũng cùng phụ họa theo.
"Hiền phi làm cơm đặc biệt thơm nha, chúng ta đều đã ngửi qua."
"Hai con mèo hoa lớn kia thường xuyên đi phòng bếp ăn vụng, bọn họ giống như ngươi vậy, chúng ta không dám tới gần."
Nhóm mèo hoang mồm năm miệng mười nói chuyện, đông một câu tây một câu.
Ly vương lắc lắc cái đuôi, minh bạch nhóm mèo hoang là đang nói tới Thập Thất thúc và Thập Tam thúc, không khỏi bĩu môi, "Sau đó đâu, bọn họ ăn vụng có bị Hoàng thượng đánh không?"
"Đương nhiên có nha," Mèo cái đốm hoa nói, "Bất quá bọn họ vậy mà cũng không sợ Hoàng thượng, còn có thể tiếp tục đi ăn vụng nữa."
Chiêu vương điện hạ nhìn trạng huống trước mắt, giật giật khóe miệng, do dự có nên tiến lên hay không.
"Meo --" Mèo con trong bàn tay nhìn thấy Ly vương, liền thò cổ tinh tế mềm mại kêu một tiếng.
Ly vương, tính cả mấy con mèo hoang cùng nhau quay đầu, vài con mèo hoang thấy người có chút khẩn trương, rụt cổ chuẩn bị chạy trốn.
"Không cần sợ, hắn là đệ đệ của ta," Ly vương hươ hươ móng vuốt, nói với Chiêu vương điện hạ, "Hoằng Ấp, ta đã nói như thế nào mà từ ngày hôm qua ngươi liền không theo ta nói chuyện qua, nguyên lai là thay răng, việc này có cái gì đâu mà thẹn thùng!"
"Nhị hoàng huynh......" Chiêu vương điện hạ hở khóe miệng chào hỏi, rồi ngậm miệng không nói gì thêm.
"Hắn chính là com mèo rụng răng kia?" Con mèo màu vàng đất ăn xong cá chép, ngẩng đầu nhìn Chiêu vương, đột nhiên nằm ngửa trên mặt đất, cười đến bốn chân giơ lên trời, "Lớn như vậy mới thay răng, ha ha ha ha......"
Đám mèo hoang khác cũng cười theo.
Chiêu vương điện hạ giao mèo con trong tay cho Ly vương, cân nhắc mình có phải hay không nên rời đi trước, dọa người trước mặt người trong nhà thì cũng thôi đi, còn muốn dọa người trước mặt mèo hoang nữa sao.
"Nghe nói ngươi mới được tặng một con chuột bông lớn phải không," Ly vương ngược lại là không có cười nhạo hắn, ngược lại hỏi cái khác, "Không bị Hoàng thượng cướp đi chứ? Lấy đến cho nhị ca xem xem nào!"
Chiêu vương giật giật khóe miệng, hắn tựa hồ minh bạch vì cái gì lúc trước không đem Ly vương lưu lại trong kinh.
Mèo hoa văn đối xứng vươn móng vuốt tiếp nhận nhi tử, liếm hai cái, cõng lên lưng, tiếp tục hưng trí bừng bừng theo mèo hoang hỏi thăm tin tức.
"Meo?" Trưởng hoàng tử điện hạ phát hiện mình xuất hiện ở trên lưng mèo cha, hiếu kì bò hai bước, hai móng vuốt đặt trên đầu Ly vương, dựng lỗ tai nhìn xuống phía dưới.
Ly vương ngồi lù lù bất động, tùy ý mèo con ở trên người bò đến bò đi, "Kể thêm cho ta một chút cái chuyện miêu cổ kia, là mèo đen vàng đốm lấm tấm bị bắt, hay là mèo đen trắng hả?"
--0--
Tô Dự không biết mình lại nói nhầm câu nói kia, miêu đại gia không rõ tại sao đột nhiên mất hứng, mà miêu đại gia mất hứng, hắn liền phải xui xẻo theo.
Buổi sáng nhắc nhở Tô Dự mang trưởng hoàng tử đi cho Thái Hậu nhìn xem, chính là lường trước Thái Hậu sẽ nhịn không được mà giữ nó lại, ai biết bị nô tài ngốc hề hề này chống đẩy đi chứ.
Hoàng đế bệ hạ bắt được Tô Dự còn đang trố mắt, hung hăng cắn một trận.
"Ân, đừng cắn chỗ đó, uy!" Tô Dự thấy Hoàng thượng lại đi cắn cổ hắn, cuống quít trốn tránh, lại không ngờ hành động trốn này, liền đem phần thịt mềm mịn dưới cổ cống hiến ra, Hoàng đế bệ hạ tự nhiên không chút khách khí cắn lên.
"Ào ào" Tấu chương trên bàn bị quét một phát rơi xuống đất, biến thành thớt gỗ bóng loáng. Hoàng đế bệ hạ đem cá đặt trên thớt gỗ, bóc xiêm y phiền phức, lộ ra thịt cá tươi mới, lấy mỡ ra, đều đều vẽ loạn bên trên thịt cá.
Tô Dự nằm ngửa trên mặt bàn cứng rắn, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy, phảng phất như cá trên thớt gỗ đợi làm thịt, chỉ có thể vô vị giãy dụa một lát, rồi bị mèo hung tàn ăn sạch vào bụng.
Hoàng đế bệ hạ nhìn cá dưới thân biến thành màu hồng nhạt, khẽ hừ một tiếng, nô tài ngốc này, còn chưa làm gì đã biến thành này cái bộ dáng thế kia, rõ ràng là đang câu dẫn trẫm, tối hôm qua bị nhi tử ngốc quấy rầy, giờ tất nhiên là muốn trẫm nhanh một chút, làm một chủ nhân biết săn sóc, y tự nhiên phải thỏa mãn nô tài ngốc của mình cho tốt. Vì thế, không chút khách khí vọt đi vào.
Tô Dự vốn chỉ là đảm đương làm đệm dựa, liền như vậy bị đặt tại Ngự Thư Phòng ép buộc một buổi sáng, dẫn đến việc Hoàng thượng tấu chương cũng không phê, cơm trưa cũng không có làm. Đợi đến lúc Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc yên tĩnh lại, thì đã đến thời gian dùng cơm luôn rồi.
Tô Dự xụi lơ ở trên bàn, ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có.
"Hoàng thượng, nên dùng bữa rồi." Uông công công ở ngoài cửa tận chức tận trách nhắc nhở, lại không có một tia ý tứ tiến vào.
Hoàng đế bệ hạ từ trên người Tô Dự đứng lên, thuận thế cũng đem hắn ôm lấy, lại ngồi trên long ỷ liếm trong chốc lát.
Tô Dự ngáp một cái, "Hoàng thượng đi dùng bữa đi, ta trở về ngủ một lát."
Hoàng đế bệ hạ nhếch nhếch khóe miệng, đây là đang làm nũng với trẫm đi? Thật là, nói thẳng không có khí lực muốn trẫm đút ngươi ăn cơm là được, quanh co lòng vòng như vậy thật sự là làm người ta đau đầu a. Nghĩ như vậy, An Hoằng Triệt ngẩng đầu nói với Uông công công ngoài cửa: "Đưa cơm tới Bắc Cực Cung đi."
Cơm trưa không phải Tô Dự làm, bất quá Hoàng thượng tâm tình tốt, cũng không có chê ba chọn bốn gì, ăn xong liền ôm Tô Dự lăn ra ngủ trưa trên đệm mềm ở Bắc Cực Cung, tỉnh ngủ đi phê tấu chương tiếp, mà Tô Dự thì vẫn ngủ đến tận lúc mặt trời lặn mới tỉnh.
Nguyên bản muốn đi An Quốc Tháp cùng Quốc sư thương lượng chuyện tế phẩm tế trời, nhưng lại bị chuyện này làm trì hoãn, Tô Dự bò lên xoa xoa cái eo đau mỏi, buổi tối nhóm hoàng thúc sẽ đến đây nhìn trưởng hoàng tử, hắn phải làm vài món ngon chiêu đãi trưởng bối a.
Tháng mười chính là thời điểm cua mập nhất, hôm nay trong nguyên liệu nấu ăn đưa tới, cua chiếm hơn phân nửa, Tô Dự đơn giản đều làm thành cua hương lạt. Thời tiết chuyển lạnh, người một nhà vây quanh cùng nhau ăn cua hương lạt nổi tiếng vô cùng náo nhiệt, ăn xong còn có thể dùng nước canh nấu lẩu luôn.
"Mùi gì mà thơm như vậy a?" Lăng vương bước vào Bắc Cực Cung, liền bị hương vị nồng đậm kia đóng đinh cước bộ.
"Không có tiền đồ," Túc vương nâng tay, vỗ cái ót đệ đệ một bàn tay, bước chân kiên định đi vào, ngồi xuống trước bàn, hít sâu một hơi, " Hình như là mùi cua."
Đang nói, Ly vương giữ trưởng hoàng tử, cùng Chiêu vương điện hạ cúi đầu thin thít theo sau, đi đến.
"Hoằng Ấp, đây là làm sao vậy? Có phải bị nhị ca ngươi khi dễ hay không?" Lăng vương xoa xoa đầu tiểu bàn tử.
Ly vương đối với việc hoàng thúc nói hắn khi dễ đệ đệ cũng không thèm để ý, thập phần ổn trọng ôm quyền hành lễ với hai vị hoàng thúc, "Chào Thập Tam thúc, Thập Thất thúc."
"Đây chính là trưởng hoàng tử đi?" Túc vương đầy mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cái đầu lông nho nhỏ ló ra từ trong tà áo của Ly vương một lúc lâu, chậm rãi thò tay, đem mèo con xách ra.
"Meo méo --" Mèo con đen vàng giao nhau đá đá bốn chân, hơi mang hoảng sợ nhìn bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc trước mắt này.
Túc vương đặtmèo con trong lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn thẳng nó một lát, mặt không chút thay đổi nói: "Gọi gia gia đi."
"Meo?" Mèo con rụt rụt cổ, không rõ ràng cho lắm.
"Ngươi đừng làm nó sợ!" Lăng vương vỗ huynh trưởng một bàn tay, cười hì hì lại gần, dùng chóp mũi chạm lỗ tai mèo con, "Đại Mao a, ta là Thập Thất gia gia, đừng để ý gia gia này a, hắn là người xấu, sẽ cướp súp cá sền sệt của ngươi ăn."
"Mẻo --" Mèo con bị biến thành ngứa ngáy, uốn éo thân mình nhỏ xíu, quay đầu liếm mũi Lăng vương một ngụm.
"Đại Mao cái gì? Đừng có gọi bậy!" Túc vương nâng tay trả cho đệ đệ một bàn tay, đem mèo con dời đi không cho hắn quậy phá.
Ly vương đối với việc hai hoàng thúc tranh chấp xem ở trong mắt, cũng không nhúng tay, ngồi trước bàn chậm rãi uống trà, đợi Lăng vương bị huynh trưởng giáo huấn xong, tức giận bất bình ngồi xuống, lúc này mới nghiêm trang mở miệng hàn huyên, "Thập Thất thúc, nghe nói ngài bị bắt biến thành miêu cổ, điệt nhi rất là lo lắng, ngài có bị thương hay không?"
Lăng vương vừa nghe, nhất thời xệ mặt xuống, "Nam Hải nay không yên ổn, không có việc gì đừng bày đặt chạy tới kinh thành, tế trời xong thì mau chóng về đi."
"Hải quái đều tại Đông Hải, Nam Hải nay không có đại sự gì," Ly vương mặt không đổi sắc nói, "Điệt nhi nghe nói ngài có một loại gọi là ớt gì đó."
"Thì sao?" Lăng vương cảnh giác nhìn hắn.
"Hương vị này nói vậy chính là đồ ăn làm từ ớt kia đi," Ly vương hít sâu một hơi, mùi cua hương lạt càng phát ra nồng đậm, "Thập Thất thúc có thứ tốt như thế mà không cho ta một chút, phụ vương trên trời có linh, thấy ngài bất công như vậy cũng sẽ khổ sở a."
Lăng vương nghe mà thái dương bạo gân xanh, "Việc này không quan hệ tới Ngũ ca."
"Vậy ngài nói với ta một chút, chuyện miêu cổ là sao thế này?" Ly vương đầy mặt thành khẩn hỏi.
Lăng vương lẳng lặng nhìn Ly vương, hơi hơi nheo mắt. Chiêu vương điện hạ đang vụng trộm cắn càng cua, không dấu vết xê dịch thân mình về phía sau.
Thời điểm Tô Dự bưng một bồn lớn cua hương lạt vào, toàn bộ Thiện Thực Điện đã loạn thành một đoàn.
Hoàng đế bệ hạ xử lý xong chính sự đi tới, chỉ thấy Tô Dự ngây ngốc bưng một chậu to, đứng ngoài Thiện Thực Điện, nâng nâng cằm, Uông công công nhanh chóng tiến lên tiếp lấy cái chậu nặng trịch đó.
"Đứng ở chỗ này làm chi?" An Hoằng Triệt đi đến bên cạnh Tô Dự, thấy hắn vẫn là bộ dáng ngốc ngốc, hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía trong điện, nhất thời đen mặt.
Hai con mèo lớn đen vàng giao nhau đang ở trên bàn đánh nhau đến hết sức vui vẻ, mèo hoa văn đối xứng cắn cái đuôi của mèo đốm lấm tấm, mèo đốm lấm tấm dùng chân sau dùng sức đạp cằm mèo hoa văn đối xứng; Mèo lớn đen trắng giao nhau thì mang theo mèo con ở trên thảm trải sàn chơi đùa, mèo con thực thích cái đuôi to trắng đen xoã tung kia, ôm gắt gao không chịu buông tay; Chỉ có Chiêu vương điện hạ coi như còn chút thể diện, bảo trì hình người ngồi ở góc hẻo lánh, lặng yên không một tiếng động cắn cua.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: rốt cuộc nhớ ra Nhị ca cũng không hữu hảo ]
Mới trước kia, mọi người đều còn ở trong cung
Ly vương: Nghe nói ngươi đái dầm [⊙ω⊙]
Đệ đệ: Mộc, không có!
Ly vương: Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác
Đệ đệ: Cám ơn nhị ca QAQ
Ly vương: Vậy ngươi theo ta nói nói, ngươi tiểu cái hình dạng gì?
Đệ đệ:......
Tiên Mãn Cung Đường Tiên Mãn Cung Đường - Lục Dã Thiên Hạc