Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Càn Khôn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phúc Nguyễn
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1352 / 10
Cập nhật: 2015-11-11 00:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
rời đất nam Cương như đảo lộn, trên cao vô số đám mây đen khổng lồ xoay chuyển, rồi những ma nhân kỳ dị xuất hiện, đông vô số!
Ma Hoàng cùng Tứ Đại Thần Ma dẫn chúng Ma Nhân tiếp nhập Quan Nội, chẳng mấy chốc đã đến Đồng Tước sơn, trời đất nổi lên sấm chớp ì ầm, chiếu rọi xuống nhân gian những tia sáng ma quái!
Lúc này phía Đồng Tước Sơn, chúng tiên cùng nhân sỹ chính đạo cũng tập trung thành hàng phía sau Tiên Hoàng, Thu Nhược Tuyền cùng Bát Đại Thần Tướng, chân diện ai nấy tột cùng căng thẳng! Ma Hoàng cất tiếng cười hoang dại:
-Không ngờ Tiên Hoàng ngươi cũng xuống nhân gian, đã vậy thì ta sẽ một công đôi việc vậy! Ha ha!
Cười xong liền phất tay, bầu trời ngập tràn bóng Ma Nhân dạt xuống, hắn cũng bay mình đến Tiên Hoàng xuất thủ điên cuồng. Thu Nhược Tuyền chân tu so với chúng nhân của Tiên Ma Nhị giới hãy còn cách biệt, do vậy hợp công cùng các vị chưởng môn khác giao thủ cầm cự!
Bát Đại Thần Tướng chia nhau vây bọc Tứ Đại Thần Ma, không gian như chao đảo với tiếng thét gào, tiếng chưởng phong chạm nhau. Trời đất mờ nhạt sắc quang!
Ma Hoàng từ khi hấp thụ tinh nguyên của Điệp Vũ Hồng cùng Yêu Vương thì công phu đại tiến, Tiên Hoàng sau một hồi giao thủ thì mồ hôi rịn xuống trán.
Tâm tình bắt đầu dao động, nhất là những nhân sỹ chính đạo đang kêu gào thảm thiết, họ tuy lòng can đảm có thừa, nhưng sức lực thì có hạn. Tu chân hãy còn kém xa Tiên Ma Nhị Giới, cho nên thảm tử vô số!
Thu Nhược Tuyền lòng đau như cắt, nhưng chính lão cũng đang rơi vào tử địa, còn nói gì đến chuyện tương cứu người ta?
Chợt thấy bầu trời cháy ngời sắc quang, tiếp đấy Điệp Vũ Xương cùng Nam Cung Phi Vân xuất hiện. Hắn trông thấy máu chảy, đầu rơi thì tâm tình cơ hồ bấn loạn dữ dội, đôi mắt lòng trắng bao trùm, liền xuất thủ thẳng đến Ma Hoàng hét:
-Khốn kiếp! Ngươi đã đem Yến muội đi đâu?
Ma Hoàng xuất thủ cản lại nói:
-Hãy còn chưa đến lúc dùng đến cô ta!
Tiên Hoàng thấy có người trợ giúp thì tinh thần cũng phấn chấn, ông vận chân nguyên băng lên tiếp trợ. Không gian rung chuyển dữ dội trước sự đối chưởng của ba đại cao thủ, khí trời lu mờ...
Chợt bên phía chính đạo có tiếng hét quen thuộc vang lên khiến Vũ Xương tay chân rụng rời. Hắn quét song mục qua, thấy Hồ Hán Thương đang bay dạt trong không trung, ngực áo thấm đỏ máu tươi!
Bích Phù Dung băng theo lôi ông ta lại khóc:
-Sư huynh! Sao lại phải như thế?
Thì ra Bích Phù Dung trúng tập kích của Ma Nhân, Hồ Hán Thương cũng vì không quản mạng muốn cứu sư muội nên bị chưởng pháp của ma nhân đả thương, chân diện ông tái nhợt như chưa bao giờ có huyết sắc, còn miệng thì không ngừng thổ huyết.
Điệp Vũ Xương trông thấy tình cảnh ấy thì tim nhói lên, hắn liệng mình lao đến:
-Sư Phụ!
Nhưng Ma Hoàng dạt mình xuất thủ cản lại, hắn đành xuất thủ nghênh tiếp. Lại nghe tiếng Bích Phù Dung hét lên đau đớn, dường như cũng trúng chưởng của Ma Nhân. Đây đó, những tiếng la hét ngày càng nhiều...
Vũ Xương tâm tình chấn động dữ dội, ánh mắt hắn ngập tràn huyết quang, chân nguyên bạo phát dữ dội, những luồng bạch khí vần vũ đẩy xuống ma nhân một cách điên cuồng. Trông hắn thật chẳng khác gì thú hoang thời thượng cổ hồi sinh!
Ma Hoàng kinh hãi, hắn định lao đến nhưng bị bạch quang như thủy triều cản lại. Hắn ngước trông lên, toàn bộ thân hình Điệp Vũ Xương cháy sáng như ngọn đuốc, mà lấp lánh hào quang tựa một thiên thần. hắn hoảng hồn, vội lăng mình về phía Nam Cương hét:
-Rút lui!
Tứ Đại Thần Ma cùng bọn Ma Nhân vội dạt mình lên bầu trời bay đi!
Điệp Vũ Xương cười cuồng dại, tiếng cười u uất, tang thương vô bờ. Hắn đáp xuống chỗ Hồ Hán Thương cùng Bích Phù Dung. Phía ấy có Đồng Đại Thiên và chúng đệ tử đang vây bọc lấy họ. Các môn phái còn lại đều thảm tử vô số, chưa thấy cuộc chiến nào bi thảm đến như vậy!
Hắn vận chân nguyên trút vào người Hồ Hán Thương cùng Bích Phù Dung, nhưng chỉ là vô ích, nước mắt hắn tuôn xuống như mưa, nhưng không bật thành tiếng khóc.
Khi hắn rơi vào tuyệt lộ, có ba người đã cưu mang hắn, đùm bọc hắn, bây giờ hai trong số họ sắp ra đi, đối với hắn, thế gian này như chết đi một nửa! Hồ Hán Thương đôi môi nhợt nhạt. Ông nhìn Bích Phù Dung run run nói:
-Bích muội... có một điều... ta muốn nói... đấy là ta... rất yêu muội!...
Nói xong thì cũng trút hơi thở cuối cùng, tâm trạng có vẻ thanh thản hơn rất nhiều, dường như mấy lời đó ông ta chôn chặt cả mấy trăm năm!
Bích Phù Dung ánh mắt dại đi tám phần, nhưng vẫn mỉm cười nhợt nhạt:
-Muội cũng vậy... chỉ có điều... chúng ta là cung... chủ... cung chủ!
Điệp Vũ Xương quỳ gục xuống, bờ vai hắn run run từng hồi. Trời đất quang đãng đi rất nhiều, nhưng với hắn lại trống trải vô bờ!
Đêm trăng lành lạnh, ánh sáng mờ nhạt thê thiết, Đồng Tước Sơn một màu u uất não nùng. Mọi người đã an táng cho những người thảm tử, gần một ngàn người cả thảy, hầu hết đều là nhân sỹ chính đạo Nhân Giới, Tiên Giới chỉ mấy chục người!
Vũ Xương ngồi trầm mặc bên phiến đá cheo leo ở Đồng Tước sơn. Đằng sau hắn, Nam Cung Phi Vân đứng lặng lẽ, không hề cử động, chỉ có tà áo trắng thì thoảng phiêu phất theo làn gió nhẹ thổi qua.
Bên trong, trời đã gần sáng nhưng chưa có ai ngủ, họ còn ngồi bên hương án của những đệ tử cũng như đồng môn không may tử thương. Quang cảnh nhuốm màu tang thương. Phía lều trại bên Yên Hoa Môn, một bóng trắng quỷ dị dạt đến, đáp nhẹ xuống căn lều nơi Tống Tiểu Lan cùng Vạn Xuân Đường trú ngụ!
Cả hai đang ngồi trầm tư, nét mắt u ám thì phát hiện có sự lạ, bèn ngó mắt ra. Tống Tiểu Lan có nét vui trên mặt nói:
-Băng Tâm! Là con đấy ư?
Vạn Xuân Đường lạnh nhạt quan sát, đôi mắt nàng có phần khác lạ khi thấy Ngọc Băng Tâm thần sắc thay đổi đột biến.
Ngọc Băng Tâm không quan tâm tới thái độ của Tống Tiểu Lan, nàng bước đến Vạn Xuân Đường, đôi mắt lộ sát quang nói:
-Là ngươi! Chính vì ngươi cho nên mới khiến ta như vậy!
Bách Hoa Đình Chủ nổi giận xung thiên khi thấy đứa học trò dám hỗn láo với mình, tuy nhiên chưa kịp phát tác thì đã trúng một đạo hàn phong giá lạnh vô bì. Nàng chết mà nét mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên, y như Huyền Tuyết Sương!
Tống Tiểu Lan hét lên một tiếng, nhưng tiếng hét ấy bay đi cũng kéo luôn theo linh hồn của bà!
Chúng nhân chưa ai ngủ, nghe tiếng hét kinh tâm ấy liền vây lấy túp lều. Tiên Hoàng đẩy tấm bạt che cửa bước vào, nhưng liền đấy bị một đạo hàn quang bức lùi. Ông ta định thân, chân diện nhợt nhạt nói:
-Ngọc Băng Tâm cô nương đã làm gì Tống môn chủ?
Ngọc Băng Tâm bước ra, dáng hình phiêu dật dưới sương mai, trời đã bắt đầu chuyển mình về sáng, chỉ là ánh trăng muộn hãy còn len lỏi phát quang cùng mặt trời nên không khí có bề quỷ dị.
-Ta giết họ rồi!
Nàng nói câu đó, thái độ không chút cảm xúc, còn chúng nhân thì giật mình lui gót. Đồng Đại Thiên cùng chúng đệ tử còn lại của Thiên Vũ Môn hãy còn chưa quên nợ cũ với Tuyết Sương, họ định xuất thủ liều mạng thì thấy bóng dáng Vũ Xương chập chờn xuất hiện.
Ánh mắt hắn u uất nhìn Ngọc Băng Tâm, nàng bước lên run giọng gọi:
-Vũ Xương!...
-Cô nương và ta ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây, bây giờ ta đến chỉ để đòi món nợ với Tuyết Sương sư tỷ!
Nói đoạn vận lực thủ thế. Mọi người nín thở quan sát. Chỉ thấy Ngọc Băng Tâm ánh mắt ai oán nói:
-Vũ Xương muốn xuống tay với ta sao?
Hắn gật đầu:
-Đúng vậy!
Ngọc Băng Tâm run run bờ vai, nàng trấn định tâm tình nói:
-Vậy Vũ Xương hãy ra tay thôi!
Điệp vũ Xương vận chân nguyên chói lòa, hắn băng mình đến Ngọc Băng Tâm hét:
-Ngọc Cô nương hãy cẩn thận!
Nhưng Ngọc Băng Tâm chỉ cười thảm, không có vẻ gì muốn chống đỡ, ai nấy ngạc nhiên, Điệp vũ Xương cũng ngạc nhiên, chỉ là chiêu thức xuất ra rồi không thu về được. Tựa như người ta gây ra tội lỗi rồi, có nói lời xin lỗi cũng chỉ là thừa!
Ngọc Băng Tâm băng đến, nhưng là băng đến để nhận chưởng chứ không phải đối chưởng, đôi mắt không hề rời khỏi thân hình Vũ Xương, tựa hồ như phút cuối cuộc đời, nàng muốn ôm theo bóng hình hắn
Vĩnh viễn!
Thoáng giây ấy, Vũ Xương thấy nàng đích thị là cô gái nhu mị năm nào, đêm hôm giá lạnh... đứng nơi Tuyết Liên Cốc!
Nàng chẳng kêu tiếng nào, nét mặt không hề đau đớn, chỉ có thân hình phiêu phất cùng gió lạnh. Vũ Xương băng đến, hắn ôm lấy Ngọc Băng Tâm, mấp máy môi hỏi:
-Cô nương có khả năng xuất thủ đón đỡ cơ mà! Tại sao...
Ngọc Băng Tâm mỉm cười, nét cười ấy cơ hồ là của chính nàng, không vương vất chút u khí!
-Băng Tâm cả đời côi cút, từ khi trái tim khắc vào hình ảnh Vũ Xương thì cũng tự xem mình là người của Vũ Xương! Vũ Xương có giết Băng Tâm... Băng Tâm... cũng không kháng cự... Băng Tâm sẽ là nữ nhân tuyệt đối phục tùng... ý trung nhân... của mình... không chút oán hận!...
Nàng nói xong thì máu đỏ tươi rỉ khỏi khóe miệng, nàng ra đi thanh thản, nét mặt tươi cười, như năm nào dưới đêm bạc, đầy tuyết rơi...
Đồng Tước Sơn không một hơi thở mạnh, không gian như đọng lại trên thân hình người thiếu nữ ấy, nàng là tinh hoa của trời đất Quan Ngoại thì phải trở về với nơi đó, nơi trời đất mênh mông một màu trắng trong...
Vũ Xương bế nàng lên, hắn trao cho Nam Cung Phi Vân nói:
-Cô nương hãy giúp ta việc cuối cùng!
Đoạn bước đi về phía Nam Cương, thân hình run run từng hồi, chúng nhân có cảm tưởng bầu trời bao la đang đè xuống bờ vai hắn!
Trời đất Nam Cương lại luân chuyển, Vũ Xương ngước mắt lại. Ma Hoàng cùng quân đoàn của hắn xuất hiện, chỉ là lần này đem theo... Yến Phi Phi!
Hắn khựng người bước đến, run giọng gọi:
-Yến muội!
Thu Nhược Tuyền cùng Tào Mạnh Cường cũng bước lên:
-Phi Nhi!
-Biểu muội!
Yến Phi Phi muốn đáp lại, nhưng cổ nàng đang bị Ma Hoàng tóm lấy, hắn cười cuồng dại, ra hiệu cho chúng ma nhân đáp xuống đất, nói với Vũ Xương:
-Ngươi là tinh hoa của Nhị Giới, nhưng lại chỉ phục vụ cho Tiên Giới cùng Nhân Giới! Như vậy liệu có được hay không? Nếu biết điều thì quay về đây, ta sẽ buông tha cho cô ta, và cả đứa con trong bụng cô ta nữa!
Mọi người rúng động nhìn Vũ Xương, thần sắc hắn cũng biến đổi kỳ dị.
Hắn run run người, rồi cất một tràng cười cuồng ngạo, hắn hỏi Yến Phi Phi:
-Nếu hắn giết nàng, nàng có ân hận hay không?
Yến Phi Phi buông ánh mắt nhu hòa nhìn hắn, hắn thấy lòng mình se lại. Liền nói:
-Nếu ngươi là một hảo hán thì hãy thả nàng ra, chúng ta quyết đấu một trận, nếu như ngươi thắng thì ta cả đời này sẽ phục tùng, nghe ngươi sai bảo!
Đông Ma hoảng sợ nói:
-Ngài đừng nghe hắn nói hồ đồ!
Ma Hoàng cười nhạt:
-Ngươi tưởng ta là trẻ nít sao?
Phía bên kia, Tiên Hoàng cùng chúng nhân cũng thất kinh, chỉ là họ không biết nên làm gì cho phải mà thôi!
-Ngươi dùng nàng để ép ta thì trước sau ta cũng sẽ phản bội ngươi, ngươi không nghĩ đến hậu quả sao?
Ma Hoàng đăm chiêu, hắn đẩy Yến Phi Phi về phía Điệp Vũ Xương nói:
-Ta là Bất Tử Chi Hồn, ngươi thắng được thì coi như Ma Giới cũng vào ngày tận số vậy!
Yến Phi Phi đáp xuống đất liền băng mình đến ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào chẳng nói được câu nào, chỉ có nước mắt chảy dài, thấm vào áo hắn, âm ấm!
Hắn xoa vai nàng nói:
-Yên tâm!
Nói xong cũng gỡ Yến Phi Phi ra rồi băng mình lên mõm đá khác, đoạn xuất Ngục Hỏa Phong Sơn khí thế bức nhân đến Ma Hoàng. Lưu tinh, lạc thạch vần vũ, trời đất như lệch đi bởi thứ chưởng phong bá đạo.
Ma Hoàng cười nhạt, hắn bọc kín thân mình trong thanh quang, đón chưởng. Chúng nhân bị dư chấn làm cho điên đảo, ai nấy thất thần định thân ngước lên, chỉ thấy trên đó khí quyển vần vũ liên hồi, chưởng phong không ngừng xoay chuyển, như bão tố phong ba!
Điệp Vũ Xương chấn động, hắn lùi về sau mấy bộ, ngưng thần quan sát. Lịch sử vẫn lặp lại, Ma Hoàng an nhàn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Yến Phi Phi cùng chúng nhân bên dưới nhìn nhau lo lắng. Ma Hoàng cười vang:
-Một chưởng cũng đủ thấy rõ ai hơn ai kém, ngươi còn cố để làm gì?
Nhưng Điệp Vũ Xương đã vận hàn khí, không gian hàn quang bao phủ, cái lạnh chụp xuống chúng nhân, họ run người.
Ma Hoàng hét:
-Hắc Ám Chi Hồn Tử Thần!
Thân hình nhàn nhạt của hắn vần vũ khí đen, bầu trời như u tối lại trước thứ chưởng phong kỳ dị ấy. Rồi không gian xoay chuyển, trời đất nghiêng ngửa, run lên bần bật. Phía dưới những kẻ tu hành non kém bị đẩy lùi về sau cả trượng!
Nhân gian như rơi vào ngày tận thế, ánh nhật nguyệt như lu mờ đi chín phần!
Chỉ nghe sau chấn động dữ dội ấy thì một tiếng nổ nhỏ hơn phát ra, Tiên Hòang ngước lên, thấy Vũ Xương như chiếc lá bị đánh bay xuống vách núi, vách núi đó liền sập xuống. Ông định băng mình lên tương cứu thì thấy hắn đội đất đá mà bước ra, quần áo tơi tả, máu rỉ khỏi miệng, chỉ có đôi mắt là lấp lánh huyết quang!
Hắn dạt người lên cao, thở dốc từng hồi, gió lạnh miên man thổi đến, thân hình hắn lơ lửng giữa tầng không, hắn thấy đầu óc mình tỉnh táo lạ thường, liền đưa mắt quan sát chúng nhân. Họ cũng nhìn hắn, bằng lòng quan hòai nơi khóe mắt!
Hắn cất tiếng cười hoang dại nói:
-Ta vốn được sinh ra từ trời đất bao la... bây giờ cũng nên trở về bao la trời đất! Giấc mơ ấy là thật! Là thật!
Chúng nhân còn chưa hết kinh tâm thì thấy thân hình hắn phiêu phất như làn khói nhạt, tiếp đấy chân nguyên bạo phát dữ dội, mạnh mẽ hơn bao giờ hết!
Nhân gian tưởng chừng như chìm đắm trong vùng không gian cô đọng màu sáng trắng ấy...
Vũ Xương vẫn cười, chỉ là tiếng cười của hắn ngày càng thê thảm, nghe u uất muôn trùng!
Kèm theo tiếng cười ngày càng ngân xa ấy, thân hình hắn như lu mờ đi, ánh quang mang bao trùm trời đất, lấn áp ánh mặt trời mờ nhạt mà bao bọc chúng sinh.
Thân hình hắn chìm mất tăm, chỉ còn lại tiếng cười như tiếc nuối, như vấn vương, như ai oán là ngân lên mãi...
Trời đất nổi bão giông dữ dội, phía trời cao rung chuyển ầm ầm, như muốn sập xuống mà đè lên Nhân Giới... Ma Hoàng thất thần hét:
-Tiên Ma Chi Cảnh! Hắn đã hóa thân thành Tiên Ma Chi Cảnh!
Bão tố dữ dội hơn vạn phần, như nhấn chìm nhân gian trong bạch sắc, rồi dòng bạch sắc vỹ đại ấy xoay vần tựa cơn lốc khổng lồ, chúng nhân của Tiên Ma Nhị Giới bị cuốn hết vào cơn lốc vỹ đại ấy, bay vụt lên trời cao... kể cả Ma Hoàng lẫn Tiên Hoàng.
Những kẻ thuộc nhân giới sức lực yếu hơn vạn phần, vậy mà vẫn yên bình! Vì nơi này là của họ! Chỉ có nước mắt ai nấy, rơi xuống như mưa!
Đồng Tước Sơn như ngập tràn trong nước mắt, dù hắn đã gây ra bất cứ sai lầm gì, thì sự hy sinh vỹ đại ấy, đáng được họ thương xót...
Bầu trời tĩnh lặng dần, chỉ là không gian hoang vắng đến lạnh lòng, phía xa xa có hai cột bạch sắc chiếu xuống nhân gian, tựa hồ như đôi mắt của ai đó đang khắc khỏai từng hồi nhìn ngắm thế nhân!
Không gian dưới sự chiếu sáng của cột bạch sắc ấy, ấm áp và yên bình đến lạ lùng!
Nhiều năm sau đấy
Sáng sớm nào cũng có một thiếu nữ vận y phục thủy lục, phải! Nàng vận y phục thủy lục chứ không bao giờ vận y phục Thu Phong phái! Nàng dẫn theo một đứa bé bụ bẫm, ngồi dưới sự chiếu soi của thứ ánh sáng huyền diệu ấy... rất lâu...
Xa xa, có bóng một bạch y nữ dung nhan bất phàm, không bao giờ bị thời gian tàn phá! Lặng lẽ, u buồn... nhìn ngắm ánh quang mang...
Đôi lời kết
Cuối cùng bộ truyện cũng khép lại, xin gửi lời cám ơn rất nhiều đến những người đã theo dõi bộ truyện này! Và cả mấy lão Mod nữa!
Đây là bộ truyện đầu tiên theo thể loại Tiên Hiệp ta hoàn thành, hơn nữa cũng viết trong khoảng thời gian gần hai tháng, lại viết cùng mấy bộ khác cho nên suy nghĩ có bị phân tâm. Thành ra nhiều tình tiết không đạt được như ý muốn, nhiều chi tiết cũng chưa khai thác hết! Chẳng hạn như Ngũ Hung, Tiên Tri Giáo, Vạn Xuân Đường, Hấp Tinh Chưởng,... Nếu sau này còn thời gian ta sẽ viết lại và viết tiếp phần Hậu truyện!
Thanks mọi người rất nhiều vì đã bỏ chút thời gian ra đọc!
Tiên Ma Chi Hồn Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn Tiên Ma Chi Hồn