Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Càn Khôn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phúc Nguyễn
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1352 / 10
Cập nhật: 2015-11-11 00:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
hương Mười Bốn
Tàn Độc
Nguồn: 4vn
Nam Cương u khí trùng trùng như mặt biển dưới phong ba, đứng trên Đồng Tước sơn mà quan sát thì dãy Thạch Sơn ngăn cách Nam Cương và Quan Nội, tựa hồ một con đê khổng lồ đang ngăn những lớp yêu khí chập chờn như những con sóng vỹ đại. Con đê này tuy vững chãi nhưng chưa hẳn có thể mãi mãi ngăn cách được lớp sóng mãnh liệt ấy!
Thu Nhược Tuyền cùng chúng nhân chánh đạo tập hợp trên này khá lâu rồi mà vẫn không hề thấy Ma Hoàng có động tĩnh gì, lão bắt đầu dao động tâm tình. Chẳng lẽ hắn không có ý muốn thu dụng Nhân Giới?
Ngày nào Thu Nhược Tuyền cũng đứng trên mõm đá tựa như cái mỏ con chim sẻ đăm mắt nhìn Nam Cương hàng mấy canh giờ, tóc lão cơ hồ cũng bạc đi rất nhiều. Nhìn cái cảnh cô độc của lão trên này người ta mới hiểu được tấm lòng lão bao la đến mức nào!
Tào Mạnh Cường bước đến, trông thần sắc hắn vẫn u ám như trời đất Nam Cương cô tịch, hắn nhìn lão hỏi:
-Sư phụ có phát hiện ra điều gì mới không?
Thu Nhược Tuyền buông tiếng thở dài não ruột, lão bay xuống khỏi tảng đá đáp:
-Vẫn chẳng có gì khác lạ cả, không hiểu ý Ma Hoàng là thế nào nữa!
Làn gió nhẹ lay lắt thổi đến, Tào Mạnh Cường thấy dáng hình Thu Nhược Tuyền đang hao gầy đi một cách trông thấy thì không khỏi động tâm, chợt nghe lão hỏi:
-Gần đây con có tin tức gì của Phi Nhi không?
Tào Mạnh Cường giật mình, hắn mơ hồ đáp:
-Con cũng chỉ gặp Yến muội một lần đó, từ đó đến giờ tuyệt nhiên cũng không nghe tin tức gì!
Thu Nhược Tuyền gật đầu:
-Nó đi với Vũ Xương thì coi như cũng yên tâm! Con cũng đừng nên để tâm đến chuyện này nhiều, hãy chăm chỉ đốc thúc mọi người dò thám Nam Cương!
Nói xong, lay mình bước vào biệt sảnh! Tào Mạnh Cương buông lơi ánh mắt vào không gian, hắn thở dài một tiếng rồi cũng quay mình đi...
Ma Hoàng từ khi tiếp nhập Nam Cương thì không hề đi khỏi cái hang đá này, hắn quan sát thế giới qua quả cầu mù mịt yêu khí. Mọi hoạt động của nhân gian không tài nào qua được cặp mắt ngập tràn huyết sắc của hắn.
Tứ Đại Thần Ma như ánh chớp đáp xuống cửa hang, Yến Phi Phi bị Bắc Ma kẹp bên hông, mụ đã điểm á huyệt khiến nàng không tài nào khai khẩu được, uất khí vì vậy hội tụ lên chân diện. Trông nàng tím tái ngọc diện thì đủ thấy tức giận đến mức nào!
Tứ Ma không quan tâm, chúng đáp xuống liền đi thẳng vào hang động!
Ma Hoàng nhìn thấy Yến Phi Phi thì nhếch mép một cái, lão hỏi:
-Các vị bắt cô ta về đây làm gì?
Bắc Ma đặt yến Phi Phi xuống nói:
-Chẳng phải ngài vẫn muốn thu phục tên Vũ Xương đó sao? Nếu như có nàng ta trong tay tin rằng hắn sẽ ngoan ngoãn mà nghe sai bảo!
Ma Hoàng cười nhạt:
-Xem ra các vị cũng rất hiểu ý ta!
Nói đoạn vung tay đến giải á huyệt cho yến Phi Phi, nàng trừng mắt nhìn Ma Hoàng mắng:
-Uổng công cho ngươi là kẻ đứng đầu Ma Giới mà cũng đi làm cái việc đê hèn này!
Ma Hoàng vung tay lên, một khối cầu khí màu xanh đục từ từ hiện hữu, tiếp đấy phát quang rực rỡ rồi bọc trọn Yến Phi Phi. Nàng có cảm tưởng như bị nhốt trong một túi khí, vùng vẫy cách nào cũng không thể thóat ra ngoài!
Túi khí này kín như bưng, ngoài việc có thể quan sát cảnh vật thì cơ hồ tiếng động cũng không thóat ra nổi, Yến Phi Phi kêu gào một hồi thấy năm Ma Nhân kia chẳng hề phản ứng cũng nản lòng. Nàng buông xuôi!
Ngọc Băng tâm băng mình khỏi Dương hà trấn, nàng lướt trong đêm sâu đi mãi, tâm tình rúng động dữ dội. Mãi đến khi ánh nắng chói chang dội xuống mới dừng lại.
Nàng đáp xuống một cánh đồng hoang, nơi đây cơ hồ không có dấu chân người bước tới. Nàng đưa mắt nhìn khung cảnh hoang sơ ấy một hồi, ánh mắt tự nhiên lại u ám trở lại.
Nàng đăm chiêu như suy nghĩ rồi thân hình phiêu phất lên cao... nhằm hướng Triêu Dương phái mà dạt đi!
Sau lần thụ thương thập tử nhất sinh, Nhậm Bá Lân dường như tâm tình cũng thay đổi mấy phần. Lão suy ngẫm rất lâu rồi cũng quyết định nghe theo Kim Tình văn, thu xếp đến Đồng Tước sơn!
Kim Tình Văn vốn dĩ trước đây có ý đến đấy tụ hội cũng là vì không muốn Triêu Dương phái đi vào tà đạo, còn bây giờ không hiểu sao nàng hay thấy trong đầu chập chờn hình ảnh gã thư sinh cô độc, ít nói! Có phải vì cảm thấy có lỗi với hắn cho nên tâm tư mới biến đổi như vậy hay không?
Nàng cũng chưa rõ, cho nên cũng chưa tính đến chuyện khi gặp hắn thì mình sẽ phải làm gì! Bước đến nói vài câu xin lỗi sao? Nàng nghĩ đến tính tình kỳ quái của hắn thì không khỏi bực mình, dường như hắn chẳng quan tâm gì đến mình cả!
Như thế quyết không được! Nàng ít ra cũng là một đại mỹ nhân, nam nhân quỳ dưới chân nàng còn không hết, tội tình gì phải lụy đến hắn? Hắn có ơn với mình thì cùng lắm trả lại là cùng? Nhưng trả bằng cách nào? Hắn quảng đại như vậy lẽ nào cần đến sự giúp đỡ của mình!
Nàng trầm tư, rồi lại nghĩ đến chuyện cũng vì Triêu Dương phái mà hắn phải chia cách với Yến Phi Phi thì không khỏi thở dài, tâm tình như chua xót, như ăn năn, mà cũng như có chút bực bội!
Nàng bỏ mặc, thôi thì chuyện đến đâu tính đến đấy, thường thì người ta dự tính làm việc gì thì chẳng mấy khi thành công! Vậy tội gì phải đau đầu mà vẩn vơ!
Đoàn người Triêu Dương phái vừa rời khỏi Triêu Dương sơn thì Ngọc Băng Tâm cũng đáp xuống, ánh mắt ngơ ngác, miệng không ngớt gọi nhỏ:
-Vũ Xương! Vũ Xương!...
Nàng đi một vòng thấy khung cảnh tiêu điều thiếu hơi người thì không khỏi rúng động, tiếp đấy lại thấy tòa trang viện đổ sập xuống như bị chân lực dồn ép thì tâm tư bấn loạn!
Nàng ngẩn ngơ một lúc rồi cũng xuống núi nhằm hướng Nam Cương mà đi!
Nam Cung Phi Vân trầm mặc bước dưới sương khuya, tà áo trắng phất phơ bay trong gió, sương đêm ôm trọn thân hình mảnh mai ấy. Nàng ngước mắt nhìn trời cao, không hiểu sao lệ lại trào mi, bây giờ nàng không biết mình nên phải làm gì nữa!
Trước kia nàng đã quyết tâm phải báo thù cho bằng được, giết chết những kẻ đã gieo nên cơ sự oan trái cho mình và mẫu thân. Nhưng rồi... Điệp Vũ Hồng chết đi, Ma Hoàng tái xuất, nhân gian cơ cực. Biết bao nhiêu biến động lớn xảy ra. Ý định trả thù vẫn còn nhưng sức lực buông xuôi! Nàng chỉ là một nhi nữ yếu đuối, sức lực được bao nhiêu? So với bất kỳ kẻ nào trong số người mà nàng muốn giết thì cũng không sánh nổi!
Nàng thở dài não nề, đêm khuya thanh vắng, cánh đồng rộng lớn mênh mông, thân hình nàng thật nhỏ nhoi! Nàng bất chợt nghĩ đến Tiểu Tường thì không khỏi cay đắng. Rốt cuộc tình cảm của nàng với hắn thế nào nàng cũng không rõ, bởi tâm trí nàng mơ hồ xuất hiện hình ảnh của kẻ kiêu bạc, lạnh lùng!...
Gió nhẹ phiêu phất rối tung mái tóc, nàng thấy lạnh trong lòng, đêm đen hiu quạnh, nàng thấy trống trải trong tim! Nhưng những cơn gió ấy tựa như làm nàng tỉnh táo hơn rất nhiều! Sự lợi hại của mỹ nhân là ở đâu? Nhan sắc! Nam nhân dù bất phàm đến mấy cũng không đánh mất được phần trần tục!
Nghĩ đến đó nàng mới thở dài một tiếng, hình như hắn chưa bao giờ có xúc cảm với nàng thì phải! hay tại hắn quá kín đáo? Nhưng rồi lại nhớ ra kẻ đó vẫn chưa phải là vô địch trong thiên hạ thì cũng mấy phần phấn khích trở lại! Nàng bước đi, đêm đen như tránh xa thân hình lấp lánh ánh bạc!
Đột nhiên có tiếng xao động, màn sương phiêu phất dạt ra, đêm sâu huyễn hoặc!
Trước mặt nàng có hai nhân ảnh! Đích thị Hà Chí Bình và Vu Đại Hải!
Nhưng tại sao chúng lại ở đây?
Nam Cung phi vân hãy còn chưa hay chuyện thảm bại của chúng ở Dương hà trấn, sự kiêu bạc án ngự tâm hồn khiến nàng rất ít tiếp xúc với cái bọn "phàm phu tục tử"! Chính điều ấy là một trong những sai lầm lớn nhất của nàng!
Vu Đại Hải ngước nhìn Hà Chí Bình cười nham nhở:
-Tại sao giữa chốn hoang vu này lại có một mỹ nhân như vậy? Phải chăng ông trời thương xót mà ban cho chúng ta?
Hà Chí Bình đăm chiêu suy nghĩ, hắn cười nhạt:
-Lẽ nào huynh không biết nàng ta là ai sao?
Vu Đại Hải nheo mày, dường như suy nghĩ dữ lắm! Mãi một lúc sau hắn mới giật mình "à" lên một tiếng:
-Chính là phản đồ Đồng Tước phái, hê hê! Cô nương đã tuyệt tình với bọn chính đạo thì đi theo bọn ta có khi lại tốt đấy!
Nam Cung Phi Vân lùi lại hai bước, nàng nhìn qua ánh mắt đầy dục tính ấy thì cũng rõ được mười phần việc chúng định làm. Toàn thân nàng mồ hôi rịn ra, đem theo thứ hương trinh nữ điên đảo nhân tâm!
Vu Đại hải tiến thêm một bước, Phi Vân hoành kiếm quát:
-Dừng lại!
Hà Chí Bình cười khả ố nói:
-Lần trước sắp được Yến Phi Phi thì bị phá, lần này hy vọng hắn không xuất hiện!
Nói xong xuất thủ đến Nam Cung Phi Vân nhanh như điện chớp! Nàng hãy còn mấy phần ngẩn ngơ cho nên nhanh chóng bị lão khống chế huyệt đạo.
Nam Cung Phi Vân sợ hãi tột độ!
-Khốn kiếp! Thả ta ra!
Hà Chí Bình không thèm quan tâm, hắn ôm lấy nàng vút ve khiến Nam Cung Phi Vân lạnh cả hồn, chân diện tột phần uất ức.
Vu Đại Hải bước đến, lão vung chưởng lên đánh mạnh vào thiên linh cái Hà Chí Bình. Máu me bắn tung tóe! Nam Cung Phi Vân mày hoa biến đổi, miệng cứng đơ không nói nổi câu nào!
Hà Chí Bình chết tức khắc, cánh tay ôm Phi Vân cũng lỏng ra khiến nàng ngã xuống cỏ một cách phũ phàng, toàn thân đau nhói! Nàng đưa mắt nhìn xuống ngực áo đã thấy máu Hà Chí Bình thấm vào đỏ tươi. Tâm tư muốn rũ bỏ cái uế khí ấy ra khỏi người... nhưng bất lực!
Vu Đại Hải nhìn xác Hà Chí Bình lạnh nhát nói lớn như muốn Nam Cung Phi Vân cũng phải nghe:
-Những kẻ nào dám chiếm tiện lợi với ta thì đều chết thảm!
Nam Cung Phi Vân trấn tĩnh đôi chút, nàng quát:
-Đúng là đồ lòng lang dạ sói, ngay cả huynh đệ của mình cũng không tha!
Vu Đại Hải thở dài:
-Xưa kia Phù Sai vì Tây Thi mà mất cả đất nước, nay ta vì nàng mất đi một tên huynh đệ cũng không sao!
Nói xong ngửa mặt cười hoang dại, sương đêm như run lên dưới tiếng cười quỷ dị ấy!
Tiên Ma Chi Hồn Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn Tiên Ma Chi Hồn