To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Càn Khôn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phúc Nguyễn
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1352 / 10
Cập nhật: 2015-11-11 00:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
hương Tám
Lạc Hoa Hữu Ý - Lưu Thủy Vô Tình
Nguồn: 4vn
Yêu Hồ quả nhiên tâm tư biến chuyển linh hoạt, hắn thấy hai người này không hề tầm thường thì liền đổi cách xưng hô, thần thái xem ra cũng mấy phần nhún nhường. Tuy nhiên Yến Phi Phi cũng không phải hạng dễ bị dụ khị, mê hoặc. Nàng cười nhạt nói:
-Tâm cơ ngươi rất giảo hoạt! Nhưng tiếc rằng...
Yêu Hồ chân diện nhợt nhạt, nét tự tại tinh anh của hắn cơ hồ theo những làn khí u uất quỷ dị bay tuốt lên tận mây xanh.
-Các người đến đây để lấy mạng bọn ta?
Bọn yêu nhân phía dưới muôn phần hoảng sợ, chúng tim đập chân run, muốn chạy nhưng cơ hồ không cất nổi bước. Yến Phi Phi thở dài:
-Ban đầu bọn ta đến đây cũng có ý đấy, nhưng suy đi nghĩ lại cũng thấy không cần thiết phải làm vậy!
Yêu Hồ hớn hở nét mặt, hắn vui mừng hỏi:
-Vậy các vị đến đây là có ý muốn thu dụng bọn ta?
Yến Phi Phi tính đi tính lại, thấy rằng nếu mình trực tiếp hỏi kẻ nào trước đây nắm quyền hành lớn nhất thời Yêu Vương thì tất nhiên chẳng kẻ nào chịu nhận. Tuy nhiên khi bước xuống đài tâm tư đột nhiên sáng lên, trong bụng liền nghĩ ra một kế. Nàng mỉm cười nói:
-Ngoài ngươi ra thì dưới thời Yêu Vương còn ai nắm quyền hành cao nhất?
Yêu Hồ chưa kịp trả lời thì Yêu Xà nhảy tót lên đài đáp:
-Hắn chỉ là quân sư, người nắm binh quyền trong tay chính là ta!
Yến Phi Phi ngước xuống Yêu Hồ hỏi:
-Đúng vậy chứ?
Yêu Hồ khẽ gật đầu, ánh mắt mấy phần bất nhẫn nhìn Yêu Xà. Yến Phi Phi lại quay sang Yêu Xà chất vấn:
-Ngòai hai ngươi ra thì không còn kẻ nào nữa sao?
Yêu Xà lắc đầu:
-Không còn, có vài kẻ nhưng thực ra chỉ là hư danh, một binh, một tốt cũng không biết!
-Vậy hôm nay các ngươi tổ chức đại hội này là ý gì?
Yêu Xà buông ánh mắt thù hằn nhìn Yêu Hồ nói:
-Nguyên lai là tên Hồ Yêu kia tổ chức ra, hắn biết ta nắm nhiều quyền hành, muốn lên làm Yêu Vương cũng khó cho nên mới dùng mỹ nhân dụ hoặc chúng nhân!
Yến Phi Phi gật đầu đắc ý:
-Xem ra đều là những lời thành thật! Vừa rồi các ngươi vẫn mang trí tranh hùng nhưng thấy kẻ mạnh hơn đến thì khom mình, điều đấy chứng tỏ nhân cách chẳng ra gì. Chủ nhân mới chết mà đã tranh nhau chiếm quyền lực, suy ra tâm rất bất nghĩa! Để các ngươi sống thì không ổn!
Yêu Xà lùi lại hai bước, hắn cứ nghĩ rằng Phi Phi truy hỏi như vậy là có ý muốn trợ giúp cho kẻ nào nắm nhiều quyền hành để dễ bề sai bảo nên mới đối đáp thành thật, nào ngờ... chân diện hắn vốn dĩ xanh lét bây giờ chuyển sang màu trắng nhợt, trên khuôn mặt xù xì như da rắn lấm tấm mồ hôi rơi xuống:
-Các người... chẳng phải muốn thu dụng bọn ta sao?
Yến Phi Phi cười nhạt:
-Là tên kia tự huyễn hoặc mình chứ ta không hề nói!
Yêu Hồ thần sắc thảm hại chẳng kém gì Yêu Xà, cả hai nhìn nhau, ánh mắt chúng từ sợ hãi luân chuyển thành sát cơ rồi bất ngờ xuất thủ như chớp đến Yến Phi Phi...
Võ công Yến Phi Phi cũng chỉ ngang tầm Nam Cung Phi Vân nên tuyệt nhiên không thể là đối thủ của hai người này, chân diện nàng có chút biến đổi, tuy vậy vẫn vững tin có Vũ Xương ở bên cạnh nên mặc nhiên không thèm xuất thủ chống đỡ, cũng chẳng thèm tránh né chưởng phong.
Hai tên yêu nhân cũng lấy làm ngạc nhiên, tâm tư dâng trào làn sóng sợ hãi, nhưng đã trót giương cung thì không thể không bắn. Chúng sắp chạm được vào người Yến Phi Phi thì chợt thấy khí quyển quanh mình như bị đông đặc lại. Chúng khựng người, song thủ vẫn còn cách Yến Phi Phi hơn thước, nét mặt cả hai méo mó như mang nỗi đau ngàn núi đè xuống.
Chúng ngước mắt quan sát thấy Vũ Xương không biết tự bao giờ đã vọt mình lên không. Hắn an nhàn phiêu hốt như cây ngọc trước gió, ánh mắt không chút cảm xúc.
Từ hữu thủ của hắn, một đạo chưởng phong trắng toát như tuyết tuôn chảy bao bọc lấy thân hình hai yêu nhân... luồng chưởng phong ấy co thắt dần lại theo từng cử động mấy ngón tay, kèm theo đấy là những tiếng rên la rồi nét mặt méo mó của hai gã Yêu Nhân...
Khi chúng hoàn toàn tuyệt vọng buông xuôi không chống cựa nữa thì đột nhiên trên trời cao bốn đạo thanh quang chói lòa xuất hiện. Không khí một vùng như chao đảo, méo mó dị dạng trước sự di chuyển tựa hồ bốn cơn lốc xóay của Tứ Đại Thần Ma.
Bốn gã dừng lại liền xuất thủ điên cuồng đến Vũ Xương, miệng tuyệt nhiên là không nói câu nào.
Vũ Xương cười nhạt, hắn ném hai Yêu Nhân khỏi đài rồi xuất "Ngục Hỏa Phong Sơn" nghênh đón. Yêu Hồ cùng Yêu Xà nhân cơ hội đó băng mình vào vách núi trốn đi. Tiểu Tường cùng Yến Phi Phi hét lớn định truy kích nhưng không gian lúc đấy rung động dữ dội. Hai người vội vận công định thân quan sát!
Chỉ thấy trên cao không gian biến chuyển dữ dội, sắc đỏ chói ngời không gian rồi lưu tinh vận động như hình cầu vồng dạt lên nghênh tiếp đòn của Tứ Đại Thần Ma. Sau khi hấp thụ được Tiên Ma Chi Hồn Vũ Xương đã hoàn toàn khống chế được sự vận động cũng như hướng di chuyển của Lưu Tinh, lạc thạch khi xuất thủ. Chúng không còn rơi theo quỹ đạo nhất định mà bay theo hướng hắn khiển một cách ngoan ngoãn.
Một tiếng nổ dữ dội vang lên, không gian bùng sáng sắc màu đỏ, xanh quái dị. Tứ Đại Thần Ma lui lại, ngọc diện mấy phần nhợt nhạt, còn Vũ Xương lắc lư người, sắc mặt không đổi. Tứ Đại Thần Ma buông mắt nhìn nhau, song mục kẻ nào kẻ nấy ánh lên tám phần ngạc nhiên. Một nữ ma nhân nói:
-Thảo nào Ma Hoàng lại muốn lôi kéo hắn!
Tên khác gật đầu:
-Mục đích đã đạt rồi, khỏi cần đôi co!
Nói đoạn bốn tến ngự kiếm dạt đi như lốc. Vũ Xương không đuổi theo, hắn đáp xuống đất buống tiếng nói gọn với chúng ma nhân:
-Các ngươi nên phân tán đi mà sống tiếp, nếu còn tụ hội ở Cô Nhĩ Sơn cũng chỉ làm mồi cho Ma Hoàng!
Bọn Yêu Nhân khi nãy chứng nghiệm chưởng pháp bài sơn đảo hải của hắn đã hồn bay phách lạc, tay chân rụng rời. Bây giờ nghe hắn nói thế thì còn gì vui mừng cho bằng? Vậy là mạnh kẻ nào kẻ ấy chạy, không gian nhốn nháo như chợ vỡ, chỉ phút chốc trong trường còn lại bốn người. Nam Cung Phi Vân vẫn im lặng ánh mắt ngước cao, Tiểu Tường bước lên định nói mấy lời tri ân nhưng Vũ Xương đã nhanh hơn:
-Các người nên rời khỏi đây là vừa!
Nói đoạn, nắm tay Yến Phi Phi bay vút khỏi Cô Nhĩ Sơn. Bóng dáng hai người chìm dần vào u khí dạt dào...
Tiểu Tường lặng lẽ đứng nhìn Nam Cung Phi Vân rất lâu, ánh mắt hắn sầu thảm trông thấy, không gian như ngưng đọng lại trước cái nhìn mênh mông, héo hắt lòng dạ của hắn. Nam Cung Phi Vân hình như cũng sợ mình sẽ dao động trước ánh mắt ấy, nàng ngướ thu nhãn u ám lên nhìn rặng núi xa xa... Tiểu Tường thở dài:
-Sư muội tính đi đâu?
Nam Cung Phi Vân lạnh nhạt đáp:
-Ta đã không còn là người của Đồng Tước phái, huynh gọi thế không sợ mang tiếng phản nghịch hay sao?
Tiểu Tường hơi sững người, hắn trấn tĩnh cười gượng nói:
-Phản nghịch thì đã sao? Chỉ cần muội...
Nam Cung Phi Vân hiểu được ý hắn muốn nói gì nên ngắt ngang:
-Tâm tư ta thế nào đã nói rồi, huynh bất tất phải cố chấp như vậy!
Chân diện Tiểu Tường hơi co giật lại, hắn nhợt nhạt lắc đầu:
-Ta không tin!
Nam Cung Phi Vân dường như sợ tiếp xúc vơi hắn lâu thì không quyết được nên băng mình bay đi nói:
-Huynh đừng nên huyễn hoặc mình nữa!
Bóng dáng mảnh mai ấy chìm dần vào u khí, không gian trơ trọi hình bóng Tiểu Tường, hắn chớp chớp hai mi mắt ngập lệ nhìn trời mây nói:
-Số ngươi thật chẳng ra gì...
Nói xong cũng run người ngự kiếm mất dạng...
Thu Nhược Tuyền nhận được thư của Nhất Tiêu chân nhân mới giật mình thảng thốt. Lý ra lão phải đoán được rằng Ma Hoàng sẽ chọn nơi Yêu khí trập trùng như Nam Cương để cư ngụ mới phải! Hóa ra lo lắng quá nhiều làm con người ta lu mờ tâm trí một cách đáng sợ! Lão vội đi tìm Tào Mạnh Cường để chuẩn bị đến Đồng Tước Phái tương trợ.
Kể từ khi Yến Phi Phi chạy theo Điệp Vũ Xương thì Tào Mạnh Cường như mất đi nửa phần hồn vía, hắn cả ngày không nhốt mình ở trong phòng thì cũng xuống Hoa Lân Thành uống rượu. Thu Nhược Tuyền đến phòng hắn tìm không thấy thì cũng đoán được cơ sự nên bay thẳng đến mấy tửu điếm ở Hoa Lân Thành.
Lão thấy hắn nửa nằm nửa ngồi trên ghế thì tâm tư đột nhiên vừa xót xa vừa tức giận. Lão tuy rằng là sư phụ hắn nhưng sớm coi hắn chẳng khác gì Yến Phi Phi, nay tự nhiên thấy hắn sa vào sầu khổ như vậy thì không khỏi động tâm.
Thu Nhược Tuyền bước đến bàn lặng lẽ buông một tiếng thở dài. Tào Mạnh Cường mặt vẫn gục trên bàn xua tay lảm nhảm:
-Đi! Đi hết cho ta...
Hắn chưa nói hết câu thì Thu Nhược Tuyền đã nhấc bổng hắn lên ném thẳng vào lu nước lớn ở ngoài cửa. Lão gằn giọng mắng:
-Ngươi có còn xứng làm nhất mạch đệ tử của Thu Phong phái nữa hay không?
Tào Mạnh Cường lóp ngóp bò ra khỏi lu nước, đau đớn thể xác cùng với hơi lạnh cắt da làm hắn tỉnh hẳn men rượu. Hắn giật mình bước đến quỳ phục dưới chân Thu Nhược Tuyền lắp bắp:
-Sư phụ...! Đệ tử thật... đáng tội...
Thu Nhược Tuyền trông bộ dạng hắn rất thảm thương thì lòng se lại. lão đỡ hắn dậy nói:
-Hãy coi như đấy là một tai nạn, rồi thời gian sẽ xóa dần nỗi đau này thôi...
Tào Mạnh Cường không nói gì, hắn lặng lẽ theo lão trở về Thu Phong Sơn...
Lên đến chân núi Thu Nhược Tuyền dặn dò Tào Mạnh Cường:
-Con hãy triệu hồi tất cả chúng đệ tử lại rồi ba ngày sau đưa chúng đến Đồng Tước Sơn!
Tào Mạnh Cường hơi ngẩn người, hắn cúi đầu hỏi:
-Còn sư phụ?
Thu Nhược Tuyền chớp mắt đáp:
-Ta cùng ba vị sư thúc của con sẽ đến Đồng Tước Sơn trước để chuẩn bị, xem ra Ma Hoàng sớm muộn sẽ tấn công Đồng Tước phái. Chúng ta thân làm Minh Chủ không thể khoanh tay mà đứng nhìn...
Tào Mạnh Cường không đáp thêm, hắn tiễn Thu Nhược Tuyền về phòng rồi cũng nhanh chóng đi chuẩn bị cho chúng sư đệ khởi hành...
Tiên Ma Chi Hồn Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn Tiên Ma Chi Hồn