My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Càn Khôn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phúc Nguyễn
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1352 / 10
Cập nhật: 2015-11-11 00:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
hương Hai Mươi Tám
Máu Chảy Thành Sông
Nguyên Tác: Văn Càn Khôn
Nguồn: 4vn
Quần hùng còn ngẩn ngơ thì đã thấy Điệp Vũ Hồng nhảy lùi lại tránh chiêu mắng:
-Đồ nghịch tử! Ngươi điên rồi sao?
Thu Nhược Tuyền nheo mắt, lão trầm ngâm hỏi:
-Nghịch tử?
Nam Cung Phi Vân cười nhạt:
-Đúng vậy! Ta chính là ái nữ của lão và nữ nhân Lưu Khanh mà hai trăm năm trước các ngươi đem đến Cô Nhĩ Sơn!
Thu Nhược Tuyền lắc đầu:
-Sao có thể như vậy được?
Nam Cung Phi Vân trừng mắt gắt:
-Bọn khốn kiếp các ngươi mang mẫu thân đến đấy mà đâu biết người đã hoài thai ta ba tháng. Cũng do uất ức trong tâm can mà một trăm tám mươi năm sau mới sinh được ra ta?
Yêu Vương thở dài nói:
-Thảo nào ta thấy nàng ta rất lạ!
Điệp vũ Hồng cười nhạt, hắn đưa mắt nhìn bọn huyền y nhân đang xiết chặt vòng vây không thèm nói gì. Chúng nhân phía dưới dường như quá bất ngờ với chuyện một nữ nhân hoài thai suốt một trăm tám mươi năm, nhưng sau lại đưa mắt nhìn Phi vân, thấy dung mạo nàng ta thóat tục phi phàm không một nữ nhân nào sánh được thì phản ứng cũng dần dà bớt đi phần nào. Thu Nhược Tuyền trầm ngâm hỏi:
-Tại sao cô nương theo hắn rồi giờ lại muốn giết hắn?
Phi Vân ngước cao đầu, môi nàng đôi phần nhợt nhạt đáp:
-Ban đầu ta theo hắn tìm kế trả thù là vì tưởng hắn là giáo chủ Tiên Tri giáo, nhưng giờ đã vỡ lẽ thì kẻ ta muốn giết nhất chính là hắn!
Thu Nhược Tuyền lắc đầu:
-Dù hắn có đáng tội chết nhưng dù sao cũng là cha ruột, cô nương làm vậy là mang tội rất nặng...
-Câm mồm, lũ ngụy quân tử các ngươi không đáng để nói ta như vậy, hôm nay ở đây dù ta có chết cũng phải chết trong việc báo thù!
Nói đoạn hoành kiếm lao đến Điệp Vũ Hồng xuất chiêu như chớp. Lão nhíu mày lùi lại vận chân nguyên khiến thanh quang đại thịnh. Phi vân vừa xuất kiếm quang tựa hình dạng ba tia chớp chéo nhau tới thì lão cũng đẩy chưởng ra. Nam Cung Phi Vân thất sắc khi nhận ra chưởng phong đầy uy mãnh. Nàng ta hốt hoảng thu chiêu lại nhưng vẫn chậm, đạo thanh quang dạt đến bạt ngang kiếm khí đè đến ngực nàng...
Đúng lúc đó một bóng trắng như khói mờ đến đẩy nàng ra đón chiêu. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, Phi Vân thất kinh, quả thật nàng ta mà trúng chiêu ấy chưa hẳn đã toàn mạng. Nàng căm phẫn nhìn Điệp vũ Hồng, rõ ràng ngay ái nữ của mình mà lão còn xuống tay như vậy thì nhân tính đối với lão chỉ là một khái niệm quá ư xa vời!
Quần hùng ngơ ngẩn nhìn nhau... Điệp Vũ Xương sau khi đỡ chiêu liền hừ giọng, ánh mắt hắn điên dại nhìn Điệp Vũ Hồng hỏi:
-Hai trăm mạng người trong Hồ Điệp sơn trang phải chăng cũng là chính tay lão hạ thủ?
Điệp Vũ Hồng mặc nhiên đáp:
-Đúng vậy! Làm việc lớn không thể nói đến tình nghĩa!
Thu Nhược Tuyền nghe đối đáp vậy thì nảy mối nghi ngờ, lão nhìn Điệp vũ Hồng hỏi:
-Chàng trai này là ai? Phải chăng...
-Đúng đấy! Hắn chính là Điệp Vũ Xương!
Thu Nhược Tuyền thở dài, tâm tư lão dao động nhìn Vũ Xương rồi tiến đến nói:
-Thật bao nhiêu năm qua đã oan uổng cho ngươi rồi!
Vũ Xương vẫn bất động, hắn đưa mắt nhìn bọn huyền y nhân đang xiết vòng vây nói:
-Minh chủ nên chuẩn bị đi thôi!
Thu Nhược Tuyền gật đầu rồi phất tay ra hiệu, ba sư đệ của lão và Nhất Tiêu chân nhân phi thân bay lên án bốn góc hậu sơn. Tiếp đấy Tào mạnh Cường bắn một dải pháo tím ngát lên trời cao, lập tức muôn ngàn bạch quang lấp lóa trên bầu trời. Yêu Vương cùng Điệp Vũ Hồng thất sắc, Đấy toàn là những đại cao thủ của các đại phái đến từ Quan Nội lẫn Quan Ngoại. Vũ Hồng hừ lạnh nhìn Thu Nhược Tuyền:
-Ngươi thật không đơn giản!
Chúng nhân phía dưới thấy phe chính đạo cao thủ xuất hiện như mây thì tâm thần phấn khích trở lại. Vũ Xương nhận thấy xa xa trong đám bạch quang ấy có dáng hình của Hồ Hán Thương, Bích Phù Dung và rất nhiều đệ tử Tu Luyện Phòng, lòng hắn bỗng thấy xúc động vô ngần. Thu Nhược Tuyền nắm tay Yến Phi Phi lôi nàng bay khỏi đài nói:
-Vũ Xương, Nam Cung cô nương, hãy xuống dưới!
Nam Cung Phi Vân không động đậy, Vũ Xương buông ánh mắt đầy huyết quang nhìn Điệp Vũ Hồng. Yến Phi Phi gọi lớn:
-Xương huynh, nhanh xuống đây!
Thân hình hắn vẫn không lay chuyển! Thu Nhược Tuyến đáp xuống đất nói lớn:
-Hãy nhanh xuống đây, ta sắp phát động Hỏa Quang Sa rồi!
Nam Cung Phi Vân nghe thế thì cau mày rồi băng mình khỏi đài, nàng ta không hướng tới đám đệ tử Đồng Tước phái mà tách ra đứng lẻ loi một mình. Lúc này lại nghe Yêu Vương cười hoang dại. Hắn nhảy lên đài hướng đến Vũ Xương xuất chiêu như bão táp quát:
-Hãy mau giao nộp Tiên Ma Chi Hồn!
Quần hào rúng động trước hắc quang khủng bố của hắn. Vũ Xương vận chân nguyên xuất "Ngục Hỏa Phong Sơn" đỡ, lôi đài vững chãi rung chuyển liên hồi, đây đó vài tiếng rắc rắc như muốn sập. Mọi người ở dưới hoảng hồn trước uy thế động thiên của hai đại cao thủ. Thu Nhược Tuyền phất tay, liền sau đấy những cao thủ bạch đạo xuất chưởng tấn công bọn Huyền y nhân dồn dập, kể cả quần hùng đến dự náo nhiệt cũng lao đến liều sống chết.
Hậu sơn Thu Phong sơn đẫm máu...
Trên đài, Điệp Vũ Hồng thấy Yêu Vương muốn chiếm tiện nghi thì tức giận xuất thủ mắng:
-Loại người chẳng ra người như ngươi cũng xứng giữ nó sao?
Khung cảnh hỗn chiến giữa ba đại cao thủ làm trời đất như rung chuyển! Huyền Tuyết Sương, Ngọc Băng Tâm tuy cùng những cao thủ khác hỗn chiến với bọn huyền y nhân do Âu Dương Tu và Lao Hà cầm đầu nhưng mắt vẫn không ngớt quan sát lôi đài, tâm tư họ vạn phần lo lắng.
Bên kia Yến Phi Phi toan nhảy lên đài nhưng bị Tào Mạnh Cường và Thu Nhược Tuyền cản lại. Lão nhìn Mạnh Cường nói:
-Hãy giữ chặt, không cho Phi Nhi lên đài!
Lão băng mình lên không, thân hình lơ lửng niệm bùa chú. Bốn người canh giữ bốn tháp phía hậu sơn thấy vậy cũng vận chân nguyên. Yến Phi Phi gào lên, âm hưởng nghe não ruột khiến chúng nhân đang trong cảnh sinh tử cũng phải ngước lên.
-Không được! Nghĩa phụ làm vậy là giết cả Xương huynh đấy!
Thu Nhược Tuyền hai giọt lệ bật khỏi bờ mi, lão tiếp tục niệm chú, trên bầu trời lôi đài dần dần xuất hiện những vầng lửa đan chéo nhau như một tấm lưới khổng lồ của dân chài.
Tấm lưới ấy bắt nguồn từ bốn ngọn tháp đặt ở bốn góc Đông, Tây, Nam, Bắc trên Thu Phong sơn. Những tháp này nghe chú thì hỏa quang đại thịnh rồi phóng thẳng xuống lôi đài đan chằng chịt vào nhau. Các vị canh giữ tháp lập tức vận chân nguyên dồn vào như bão táp.
Hỏa quang ngày càng kinh tâm, tấm lưới ngày càng áp sát xuống lôi đài. Phía dưới tấm lưới Yêu Vương và Điệp Vũ Hồng cùng có dã tâm nên dồn hết sức lực ào ạt tấn công Vũ Xương, hắn chống trả một hồi thì cơ hồ sức lực không cự nổi. Khí huyết nhộn nhạo tuôn ra khỏi người thấm đẫm ngực áo. Có lẽ đêm qua trị thương cho Yến Phi Phi đã khiến hắn tốn quá nhiều chân lực. Còn Yến Phi Phi sau một hồi gào thét đã ngất đi từ độ nào. Huyền Tuyết Sương cùng Ngọc Băng Tâm hợp công đẩy lui mấy tên huyền y nhân rồi dạt mình bay lên đài, nhưng hỏa quang trấn áp từ Hỏa Quang Sa đã đánh bật họ xuống...
Điệp Vũ Xương thở dốc, hắn lùi vào sát lôi đài khụy gối xuống, miệng liên tục thổ huyết, Hỏa Quang Sa đè sát đầu khiến Yêu Vương cùng Điệp Vũ Hồng thập phần biến loạn, chúng vận toàn bộ chân nguyên đẩy lên khiến bốn người giữ tháp lay động thân mình, Thu Nhược Tuyền thất kinh hồn phách, lão tiếp tục niệm chú rồi xuất một đạo chân nguyên hòa nhập vào tấm lưới, lập tức nó lại giữa được thế bình ổn. Yêu Vương cùng Điệp Vũ Hồng vùng vẫy một hồi cũng đẩy được tấm lưới cao lên mấy thước, rồi cùng vận chân nguyên tấn công Vũ Xương...
Hắn quan sát phía dưới thấy Yến Phi Phi đã ngất đi, Nam Cung Phi Vân thì bàng quang đứng nhìn, còn ngoài kia Nhậm Bá Lân cùng Kim Tình Văn tức giận trước cái chết của Lâm Trấn Nam và Lục Đại Từ nên xuất thủ điên cuồng. Hồ Hán Thương và Bích Phù Dung cũng đang cùng Đồng Đại Thiên đại chiến với Âu Dương Tu và Lao Hà. Phe chính đạo dường như chiếm ưu thế rõ rệt. Tuy nhiên xác người vẫn chất thành núi, mãu chảy thành dòng.
Vũ Xương rúng động thân mình, đột nhiên hắn cảm thấy ngực mình cục cựa, sau đấy tấm vải trắng tinh thấm đầy máu tỏa hoàng quang bay lên lơ lửng. Điệp Vũ Hồng cùng Yêu Vương nhìn nhau nói:
-Tiên Ma Chi Hồn!
Hai lão thu chiêu đằng không như chớp đến tấm vải, nhưng sắc vàng chói chang đẩy chúng bay vọt lại. Vũ Xương còn bàng hoàng thì một tiếng nổ lớn vang lên, Tiên Ma Chi Hồn tan biến thanh muôn ngàn dải sáng phất phơ như lưu tinh tiếp nhập cơ thể Vũ Xương. Hắn cảm thấy khí huyết phương cương khác lạ, sau đấy chân nguyên trong người vận động như muốn tuôn trào ra ngoài khiến thân xác hắn lâng lâng. Hắn vận chân lực hét lên một tiếng rú kinh động trời xanh, nghe như tiếng hoang thú thời tiền sử vọng về.
Khí quyển quanh người hắn vần vũ rồi ngưng đọng xuống hữu thủ, hắn đưa tay đẩy mạnh chưởng phong lên trời cao, uy lực của chưởng phong thật kinh tâm động phách. Tấm Hỏa Quang Sa như mây mù tan biến, Bốn vị canh tháp và Thu Nhược Tuyền thổ huyết rơi xuống đất, Yêu Vương cùng Điệp Vũ Hồng do đứng quá gần kề hắn mà bị dư chấn của chưởng phong đánh cho hộc máu, bay lui đến mấy trượng.
Lại thấy đạo chưởng phong động tâm ấy bay thẳng lên cao, không biết bao lâu thì một tiếng nổ kinh hồn dội xuống, tàn lửa trên cao ầm ầm tiếp đất như mưa, không gian rung chuyển. Quần hùng lẫn bọn huyền y nhân sợ hãi tháo chạy như điên khỏi hậu sơn Thu Phong sơn, Đồng Đại Thiên cùng các cao thủ phải vận lực đẩy dạt lưu tinh lạc thạch để giải cứu Yến Phi Phi, Thu Nhược Tuyền, cùng bốn vị canh tháp. Quần áo họ vì vậy cũng cháy xém nghi ngút.
Khi lưu tinh kết thúc thì trên trời cao dội lại một tiếng cười hoang dại đầy thú tính:
-Số trời, ha ha! Đúng là số trời!
Tiên Ma Chi Hồn Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn Tiên Ma Chi Hồn