"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Càn Khôn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phúc Nguyễn
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1352 / 10
Cập nhật: 2015-11-11 00:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hương Mười Bốn
Minh Triêu Ly Biệt Xuất Ngô Quan
Nguồn: 4vn
-Có chuyện gì lạ đây?
Yến Phi Phi cau mày nói:
-Khi ta ở Quan Nội thì bọn chúng thu tinh nguyên của Huyết Lang, giờ lại đến con Nhện, rồi cả Băng Nhân gì đấy nữa! Hẳn việc này có quan hệ tới Thiếu Niên Anh Hùng Hội lần này!
Vũ Xương thở dài, ngay như chuyện của mình, hắn vẫn tám phần không hiểu nói gì đến chuyện khác? Mọi hôm hắn có hỏi Đồng Đại Thiên về chuyện Băng Nhân nhưng xem ra ông ta cũng không rõ sự tình, chẳng qua thấy có nhiều sựu ly kỳ thì lưu tâm mà thôi!
Yến phi Phi bước đến cạnh hắn hỏi:
-Ngươi không thấy lạnh sao?
-Ta chịu lạnh quen rồi, ở đây không ai ăn mặc giống cô nương đâu!
Yến Phi Phi gật đầu không hỏi thêm, nàng lặng lẽ bước theo hắn về Thiên Vũ Môn.
Có một điều mà Vũ Xương không ngờ tới, đấy là chuyện hắn mất tích đã làm đảo lộn không khí ở Thiên Vũ Môn kinh khủng. Mọi người trong Trấn Thiên cung vốn biết tính hắn thích tĩnh lặng, nếu như không luyện công thì tuyệt nhiên không mấy khi ra khỏi phòng nên mãi đến tối đen, khi Công Tôn Ngọc đến phòng thăm hỏi thì mới phát hiện sư đệ mất tích. Ngay sau đó Hồ Hán Thương rồi Bích Phù Dung, Đồng Đại Thiên được mời đến. Ba người xem xét và phát hiện ra giường nệm nhàu nát, hơn nữa kính cửa sổ lại vỡ tung thì tâm thần có tới tám phần lo lắng.
Họ đưa ra giả thiết có thể Vũ Xương đang ngủ trong phòng thì có kẻ đột nhập vào và xảy ra tranh chấp rồi kẻ lạ mặt kia bắt Vũ Xương đi. Các đệ tử trong Tu Luyện Phòng và hai cung được huy động tìm Vũ Xương bất kể gió tuyết. Mãi đến đêm khuya thì cuộc tìm kiếm mới tạm thời kết thúc. Huyền Tuyết Sương, Đặng Thế Kiệt, Trần Hùng Thương, Công Tôn Ngọc vẫn không muốn từ bỏ. Nhưng Đồng Đại Thiên bảo người đưa họ về rồi sáng mai sẽ huy động thêm người đi tìm.
Sáng sớm hôm sau, Hồ Hán Thương lòng đầy lo lắng đang định bước đến Chính Cung tìm Đồng Đại Thiên thì thấy Vũ Xương lóc cóc về, hơn nữa còn dẫn theo một cô gái lạ dáng vẻ như bị thương. Hồ Hán Thương vui mừng tột độ, lão tiến đến ôm chặt hai vai Vũ Xương nói:
-Trời ơi! Sao đi đâu mà giờ mới về? Con có biết mọi người lo lắng biết chừng nào không?
Vũ Xương nhìn thái độ xúc động của ông thì hiểu ra mọi chuyện, có lẽ mọi người nghĩ hắn xảy ra chuyện nên hết sức lo lắng. Lòng hắn dâng lên mấy phần cảm khái. Vũ Xương mỉm cười:
-Con xin lỗi, chỉ tại hôm qua xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn nên đã khiến sư phụ và mọi người phải bận tâm!
Hồ Hán Thương gật gật đầu:
-Về được thì tốt rồi, mọi chuyện có gì nói sau!
Ông quay sang Yến Phi Phi hỏi:
-Cô gái này là ai?
Vũ Xương gãi đầu:
-Đấy là Yến Phi Phi, nghĩa nữ của Thu Nhược Tuyền, hôm qua đệ tử tình cờ gặp gỡ!
Yến Phi Phi cười:
-Phải chăng vị này là Hồ Cung Chủ?
Hồ Hán Thương gật đầu:
-Cô nương quen biết ta?
Yến Phi Phi lắc đầu:
-Tiểu nữ lần đầu tiên đến Quan Ngoại đương nhiên là không biết tiền bối, chỉ là nghe nghĩa phụ vài lần nói qua!
Hồ Hán Thương mỉm cười rồi dẫn hai người vào khách phòng. Một lúc sau Đồng Đại Thiên và Bích Phù Dung cũng có mặt. Hai người thấy hắn trở về thì rất vui mừng. Sau khi an tọa, ba người giục hắn kể lại tình hình xem vì sao lại bỏ đi lâu như vậy. Vũ Xương khẽ đăm chiêu rồi đem mọi chuyện hôm qua ra kể một lượt, tất nhiên trước mặt Yến Phi Phi hắn cũng không nói rõ chuyện vì sao mình trở nên bấn loạn. Điều đấy thì ba bậc trưởng bối của Thiên Vũ Môn cũng hiểu được.
Đồng Đại Thiên tiến đến bắt mạch cho hắn, ông gật đầu:
-Chân nguyên quả nhiên đại tiến! Tốt rồi! Không sao cả!
Ông quay sang Bích Phù Dung nói:
-Chuyện của Yến Cô nương phiền Bích cung chủ chu toàn dùm, ngày mai có lẽ Thu chưởng môn sẽ cho người đến Quan Ngoại tìm đấy!
Đợi Bích Phù Dung dẫn Yến Phi Phi đi rồi Vũ Xương mới quay sang hỏi:
Vừa rồi đệ tử có nghe Yến cô nương nói Thiếu Niên Anh Hùng Hội kỳ này sẽ được tổ chức sớm hơn hai năm, chuyện này không hiểu thực hư thế nào?
Đồng Đại Thiên gật đầu:
-Đúng như vậy, ta cũng mới nhận được thư hôm qua, tuy rằng Thu Nhược Tuyền tổ chức sớm hơn lại không bàn với nhân sỹ võ lâm Quan Ngoại một câu khiến lòng người bất bình... Nhưng hắn cũng đã viết thư xin lỗi và hẹn rằng khi nào tề tựu sẽ trinhg bày rõ nguyên nhân cho nên chúng ta cũng sẽ góp mặt như thừa niên!...
Ông đăm chiêu một chút nói:
-Kỳ đại hội lần này ta định cử Vũ Xương và Tuyết Sương đi, không hiểu Hồ cung chủ có ý kiến gì không?
Hồ Hán Thương gật đầu:
-Chuyện này xưa nay vẫn do Môn Chủ quyết định, đệ không có ý kiến!
Chỉ có điều không biết các phái khác họ thế nào?
-Ta cũng chưa rõ, nhưng trước tới nay Thiên Vũ Môn vốn dĩ mỗi kỳ đại hội đều cử hai đệ tử đi, lần này ta nghĩ cũng chỉ thế là đủ!
Hồ Hán Thương không hỏi thêm, ông dẫn Vũ Xương về Trấn Thiên cung. Hắn thở dài hỏi:
-Tại sao Môn chủ không cho Công Tôn sư huynh đi mà lại cho đệ tử? Như vậy liệu có ổn không?
Hồ Hán Thương mỉm cười:
-Tu chân của con rất thâm sâu, điều đấy ai cũng biết, ta nghĩ sẽ không có ai phản đối chuyện này đâu!
Vào buổi chiều hôm đấy, quả nhiên có người của Thiên Vũ Môn đến Quan Ngoại tìm Yến Phi Phi. Đồng Đại Thiên khi nghe tên đệ tử thông báo việc này liền sai cho người đến đón bọn họ rồi sang Hoành Thiên Cung tìm Bích Phù Dung.
Khoảng gần một canh giờ sau thì người của Thu Phong phái tìm đến Thiên Vũ Môn, Yến Phi Phi vui mừng hết sức khi nhận ra đấy là Tào Mạnh Cường và hai vị sư huynh nàng gặp đưa thư đi Quan Ngoại. Tào Mạnh Cường nhìn thấy Yến Phi Phi vẫn mạnh khỏe thì sung sướng muốn rớt nước mắt.
Khi hắn được hai vị sư đệ cứu tỉnh lại đã không ngần ngại bản thân chưa khỏe mà quyết quay lại để tìm bằng được Yến Phi Phi. Trước quyết tâm quá lớn của hắn hai đệ tử Thu Phong phái đành nghe lời. Họ tìm suốt mấy canh giờ vẫn không thấy tin tức gì. May thay lúc ấy có đệ tử Thiên Vũ Môn đến bào rằng Yến Phi Phi không có chuyện gì và đang tịnh dưỡng ở Hoành Thiên Cung. Ba người vui mừng theo gã đệ tử đến Thiên Vũ Môn!
Trái với những gì Vũ Xương lo lắng, Công Tôn Ngọc và các đệ tử Trấn Thiên cung khác hết sức vui mừng trước tin tức hắn sẽ tham gia Thiếu Niên Anh Hùng Hội. Họ nhìn chung đều muốn hắn làm rạng rỡ cho Thiên Vũ Môn nên ai nấy đều động viên nhiệt tình. Tuy vậy Vũ Xương cũng phải vật lộn với hàng tá câu hỏi của ba vị sư huynh... đáng kính. Chung quy mớ câu hỏi ấy vẫn là: Cô gái kia và đệ có quan hệ thế nào?.
-Đệ đã nói cả trăm lần rồi, đệ chỉ tình cờ cứu được cô ta, hơn nữa...
Hắn dừng lại không muốn tiết lộ chuyện cá nhân ra, dù sao cái mồm của Trần Hùng Thương không thể đảm bảo cho bất cứ một bí mật nào. Hắn thở dài định bảo mọi người về thì một gã đệ tử chạy vào nói:
-Xương đệ, Môn chủ cho gọi đệ đến khách phòng đấy!
Vũ Xương như được giải thoát, hắn không hỏi nguyên do mà cất bước đi luôn.
Đến Khách Phòng hắn hơi sững người vì nhận ra ngoài Yến Phi Phi, Đồng Đại Thiên và nhị vị cung chủ còn có thêm ba thiếu niên lạ mặt. Hắn không biết họ là ai nên bước đến trước Đồng Đại Thiên cúi đầu:
-Môn chủ cho gọi con có chuyện gì không?
Đồng Đại Thiên mỉm cười nói:
-Chỉ là ba vị sư huynh của Yến cô nương muốn nói lời tri ân đến con nên ta mới gọi đến!
Tào Mạnh Cường hơi sững người, hắn đã từng giao đấu với Song Sát và bất quả không chịu nổi một chiêu của một trong hai lão. Nên khi nghe nói vị ân nhân đã cứu biểu muội và đánh bại Song Sát thì nghĩ rằng bản lãnh và tuổi tác không nhỏ. Nhưng đứng trước mặt gã bây giờ chỉ là một thiếu niên tuổi chưa đến đôi mươi.
Tào Mạnh Cường sau giây phút ngạc nhiên liền trấn tĩnh đến trước Điệp Vũ Xương ôm quyền nói:
-Biểu muội không may gặp nạn đã được thiếu hiệp tương cứu khiến tại hạ vô cùng cảm kích!
Vũ Xương nhìn Tào Mạnh Cường nghĩ:" Có lẽ đây là vị biểu ca mất tích của Yến cô nương, hắn không ngại thương thế chưa lành mà lặn lội quay lại tìm đủ thấy con người rất có tình có nghĩa!" Nghĩ đoạn hắn cũng ôm quyền:
-Chỉ là chuyện tình cờ, thiếu hiệp không cần bận tâm!
Đồng Tước phái nằm sâu trong Quan Nội, nơi giáp danh với Nam Cương hùng vĩ. Hơn nghìn năm nay phái tu chân này trong giang hồ vẫn đỉnh danh cùng Thu Phong Phái và Triêu Dương phái là những lãnh tụ của Quan Nội. Chưởng môn đương nhiệm của Đồng Tước phái là Nhất Tiêu đạo nhân.
Trên Đồng Tước Sơn có năm viện lớn, tương đương với năm chi phái nhỏ. Đứng đầu các viện này là sư đệ của Nhất Tiêu, họ quản lý hầu hết các đệ tử của Đồng Tước phái, Nhất Tiêu chân nhân chỉ quản lý bên Thiên Viện.
Mấy hôm nay vùng Nam cương khí mù bay ngập trời, Đồng Tước phái sai tất thảy tám đệ tử đến đấy dò xét tin tức nhưng tựu chung vẫn không thấy ai trở về. Tám người này đều là tinh anh cả mấy trăm năm của Đồng Tước phái nên Nhất Tiêu chân nhân rất lấy làm lo lắng, nhất là kỳ Thiếu Niên Anh Hùng hội lại sắp diễn ra.
Đột nhiên một đệ tử chạy vào báo:
-Thưa Chưởng môn bên ngoài có Thu Nhược Tuyền Minh Chủ viếng sơn!
Nhất Tiêu khẽ cau mày rồi đứng dậy theo đệ tử đến Khách Phòng. Thu Nhược Tuyền dáng vẻ đăm chiêu, thân hình lão có đôi phần tiều tụy, thấy Nhất Tiêu chân nhân bước ra lão đứng dậy ôm quyền:
-Làm phiền đạo huynh thế này thật không phải!
Nhất Tiêu chân nhân vẩy phất trần mỉm cười:
-Minh Chủ quang giá tệ phái, đấy là vinh dự, sao lại nói như vậy?
Hai người ngồi xuống thì tên đệ tử cũng mang trà đến. Thu Nhược Tuyền nhấp một ngụm trà thở dài:
-Gần đây ta cảm thấy vùng Nam Cương yêu khí trùng trùng, không hiểu quý phái ở gần đây có hay được tin tức gì không?
Nhất Tiêu đăm chiêu nói:
-Không đấu gì minh chủ, tệ phái đã phái tám đệ tử đến đấy điều tra nhưng thủy chung vẫn không thấy chúng trở về!
Chân diện Thu Nhược Tuyền thoáng có sự biến đổi, lão lắc đầu nói:
-Gần đây ta nghe nói bọn Tiên Tri giáo đã thu phục thêm được Bạch Nhện, e rằng giang hồ sẽ loạn thôi!
Nhất Tiêu đạo nhân gật đầu:
-Nếu để chúng thu phục đủ Ngũ Hung thì tất yêu nhân tứ phương sẽ nổi dậy. Ngũ Hung tuy rằng ngàn năm nay giết hại không ít người nhưng chúng cũng là cái uy khiến yêu nhân khác không dám làm loạn. Nay...
Ông dừng lại buông tiếng thở dài. Thu Nhược Tuyền mỉm cười:
-Chuyện này hẳn cũng là tai kiếp khó tránh khỏi, việc quan trọng bây giờ là phải đi tìm tám đệ tử của quý phái. Nếu chân nhân đồng ý thì chúng ta sẽ cùng đi, như vậy tất nhiên sẽ tốt hơn!
Nhất Tiêu đạo nhân giãn nét mặt nói:
-Nếu được như vậy thì còn gì bằng!
Ngày hôm sau thì Yến Phi Phi cùng ba vị sư huynh của mình rời khỏi Thiên Vũ Môn, Vũ Xương cùng Tuyết Sương cũng đến chia tay họ. Từ hôm Phi Phi về Thiên Vũ Môn hắn thường né tránh nàng ta, một là ngại các vị sư huynh trêu trọc, hai là hắn từ khi biết được thân thế của yến Phi Phi thì không lấy làm vui. Yến Phi Phi không hiểu điều này nhưng thấy thái độ hắn né tránh mình cũng thấy tức khí, dù sao ở Quan Nội cũng không ít kẻ muốn được gần gũi nàng nhưng nàng toàn phớt lờ. Nay giữa chốn Quan Ngoại hoang dã này lại có kẻ muốn né tránh khiến nàng dù có cảm kích hắn thì cũng tám phần bực dọc.
Họ đi rồi Đồng Đại Thiên quay sang nói với Vũ Xương và Tuyết Sương:
-Các con cũng nên chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Quan Nội!
Tuyết Sương hỏi:
-Không biết lần này ai sẽ đưa chúng con đi?
Đồng Đại Thiên mỉm cười:
-Lần này đại hội tổ chức sớm hai năm hẳn có chuyện quan hệ nên đích thân ta sẽ đưa hai con đi!
Vũ Xương không phản đối, hắn nhìn Tuyết Sương mỉm cười rồi quay về Trấn Thiên cung.
Tuyết hôm nay hình như rơi nặng hơn thường ngày. Ở Tuyết Sơn lạnh lẽo hơn bất cứ nơi nào mà Vũ Xương đã sống và đi qua, nhưng với hắn quãng thời gian ở Thiên Vũ Môn thật ấm cúng vô cùng! Hắn ngước nhìn lại khung cảnh hùng vĩ trước mắt, đưa tay vẫy vẫy chào mấy trăm đệ tử Thiên Vũ Môn rồi mạnh bước theo Đồng Đại Thiên và Huyền Tuyết Sương. Hắn nhất thời trong lòng cảm thấy buồn bã khi phải xa đồng môn, xa khung cảnh mà mình yêu dấu chứ không hề biết rằng lần ra đi này mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn trở lại...
Tiên Ma Chi Hồn Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn Tiên Ma Chi Hồn