Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Càn Khôn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phúc Nguyễn
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1352 / 10
Cập nhật: 2015-11-11 00:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hương Mười Một
Hà Nhân Chính Đắc Phong Đào Tiện
Nguồn: 4vn
Vũ Xương nhăn nhó:
-Chuyện này... chuyện này...
Hắn lắp bắp mãi không nói được câu trả lời, suy cho cùng hắn có đôi phần đặc biệt nhưng trước hết vẫn là một con người. Mà đã là con người thì cũng có trái tim. Nhưng trái tim này mà bị giam trong Phong Đình suốt thì chắc hẳn cũng mất đi chín phần sinh thú. Hơn nữa thù nhà hãy còn chưa báo được, lẽ nào dám mơ tưởng đến cái khác? Hắn muốn từ chối nhưng lại sợ làm tổn thương Ngọc Băng Tâm. Cuối cùng đứng ngây người lắp bắp.
Hồ Hán Thương thấy vậy thì cho rằng hắn có ý muốn đi theo Băng Tâm nên hừ nhạt:
-Chuyện này có gì là khó, nếu thích thì con hãy đến Phong Đình, còn không thích thì nói thẳng ra cho cô ấy biết!
Mọi người nín lặng, Ngọc Băng Tâm cũng giương mắt nhìn hắn. Huyền Tuyết Sương thì đến sáu phần lo lắng còn bốn phần hồi hộp. Vũ Xương hít một hơi dài nói:
-Ta không thể theo cô nương được!
Mọi người trong Thiên Vũ Môn giãn nét mặt, nhất là Huyền Tuyết Sương. Các nam đệ tử bên Trấn Thiên cung tuy rằng có dao động trước vẻ đẹp điên đảo của Ngọc Băng Tâm và một phần nào đấy các đệ tử có hảo ý cũng mong hắn lấy được người đẹp như vậy. Nhưng rồi họ lại nghĩ đến Huyền Tuyết Sương thì nét mặt trở nên lo lắng, dù sao chúng đệ tử cũng không muốn mất đi một sư đệ tài năng và làm buồn lòng một sư tỷ hiền dịu!
Ngọc Băng Tâm khẽ cau chân diện, nàng nhìn hắn:
-Lẽ nào Vũ Xương không yêu thích Băng Tâm?
Vũ Xương ấp úng:
-Không hẳn... nhưng...
Bích Phù Dung lạnh lẽo chen ngang:
-Ngọc cô nương đã nghe câu trả lời rồi, bây giờ có thể đi được hay chưa?
Ngọc Băng Tâm thở dài rồi quay bước đi thất thểu ra cổng Thiên Vũ Môn. Mọi người cũng nhanh chóng giải tán. Điệp Vũ Xương nhìn theo bóng dáng nàng bất chợt thấy tim mình nhói lên một cái. Hắn vội chạy theo gọi:
-Ngọc cô nương!
Ngọc Băng Tâm quay lại, chân diện nàng có đôi phần tươi lên:
-Có chuyện gì? Phải chăng Vũ Xương thay đổi chủ ý?
Vũ Xương lắc đầu:
-Không phải!
Ngọc Băng Tâm cười thảm:
-Nếu đã không thay đổi chủ ý thì chạy theo Băng Tâm làm gì? Phải chăng thấy tội nghiệp...
Vũ Xương xua tay:
-Cô nương đừng nói vậy! Thực ra ta không phải không có lòng yêu thích cô nương, nhưng phải ở trong Phong Đình suốt đời thì ta... nói cung ta còn rất nhiều việc phải làm...
Ngọc Băng Tâm mỉm cười:
-Băng Tâm đã hiểu! Nếu như không phải ở Phong Đình hẳn Vũ Xương sẽ tiếp nhận tình cảm của Băng Tâm!
Hắn thẫn thờ giây lát rồi không hiểu sao khẽ gật đầu. Băng Tâm quay mình đi nói với lại, tiếng nói có đôi phần nghẹn ngào:
-Vậy thì không thể rồi...
Vũ Xương nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, hắn thở dài quay người vào trong thì chạm ngay Tuyết Sương. Nàng đang đứng nhìn hắn, chân mày khẽ xích lại. Vũ Xương gãi đầu:
-Mọi người giải tán hết chưa sư tỷ?
Huyền Tuyết Sương khẽ gật đầu rồi thở dài:
-Xem ra sẽ có rất nhiều thiếu nữ đau khổ vì Xương đệ đây!
Nàng nói xong quay người đi thẳng vào trong, Vũ Xương thấy đôi vai của nàng khẽ rung lên. Hắn lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm bước về Trấn Thiên cung.
Đặng Thế Kiệt, Trần Hùng Thương và Phương Tử Anh như thường lệ đã đón sẵn ở đấy. Vừa trông thấy dáng vẻ thất thần của hắn cả ba cùng tiến lại. Nhưng cuối cùng cũng chẳng biết nói gì, đành theo hắn dấn bước về phòng.
o O o
Thu Nhược Tuyền quay sang nói với Thu Phong Song Hiệp:
-Bây giờ ta phải hồi sơn trước, các con cũng sớm quay về!
Nói đoạn không đợi cho hai người trả lời mà quay mình vào đêm sâu mất dạng.
Yến Phi Phi nhìn theo bóng ông ta khuất lấp, bâng quơ hỏi:
-Rốt cục chuyện này là thế nào đây biểu ca?
Tào Mạnh Cường thở dài:
-Ta cũng không rõ, nhưng xem thái độ của sư phụ thì chuyện này không hề đơn giản!
Yến Phi Phi bước đi nói:
-Chúng ta quay về khách điếm thôi biểu ca!
Thu Phong phái tọa lạc trên đỉnh Thu Phong Sơn hùng vĩ, môn phái này có lịch sử mấy ngàn năm, hiện nay chưởng môn Thu Nhược Tuyền làm đương kim Minh Chủ Chính Đạo nên uy danh càng lừng lẫy.Thu Phong phái ngoài Thu Nhược Tuyền làm chưởng môn còn có thêm ba người làm chấp pháp cai quản chúng đệ tử. Họ đều là những sư đệ của Thu Nhược Tuyền, tên gọi Giang Đại Hồng, Hà Xuân Đức và Cao Hải Đăng. Ba người này võ công cái thế lại rất ít giao lưu với giang hồ nên không ai rõ về họ nhiều.
Thu Nhược Tuyền bước vào khách sảnh nói với hai tên đệ tử đứng canh:
-Các con gọi ba vị sư thúc đến đây!
Lão ngồi chưa được bao lâu thì ba sư đệ cũng có mặt. Cao Hải Đăng hỏi:
-Không hiểu lần hạ sơn vừa rồi có chuyện gì mà Chưởng Môn sư huynh vừa về đã triệu hồi bọn đệ đến?
Thu Nhược Tuyền đăm chiêu một lát rồi đem mọi chuyện thuật qua cho ba sư đệ nghe. Hà Xuân Đức cau mày:
-Chuyện này hẳn là do Tiên Tri giáo làm rồi, nhưng tiểu đệ vẫn chưa hiểu chúng thu tinh nguyên của dị vật ấy làm gì?
Thu Nhược Tuyền thở dài:
- Các đệ đã nghe nói đến một loại võ công gọi là Hấp Tinh Chưởng chưa?
Ba người khẽ rúng động. Giang Đại Hồng lắc đầu:
-Trước đây đệ có nghe sư phụ nói qua, nhưng người cũng bảo võ công này vốn thất truyền đã lâu, hơn nữa muốn tu luyện cũng muôn phần khó khăn...
Thu Nhược Tuyền gật đầu:
-Chính thị là như vậy, nhưng ngoài việc tu luyện loại võ công kỳ dị này ra thì chẳng còn lý do nào khiến chúng hấp thu tinh nguyên của Huyết Lang cả!
Cao Hải Đăng nói:
-Nếu đúng là như vậy thì chúng còn thiếu bốn loại tinh nguyên nữa, chúng ta muốn ngăn cản thì vẫn còn kịp!
-Ta cũng có ý đó nên mới gọi các đệ đến đây để bàn xem nên làm thế nào để ngăn cản!
Giang Đại Hồng nói:
-Xưa nay Tiên Tri giáo vốn chỉ quanh quẩn ở Nam Cương, nay giáo chủ chúng tu hành loại võ công này thì chí hướng hẳn muốn tung hoành Quan Nội. Đường đến Nam Cương muôn phần hiểm trở, chỉ sợ chúng ta muốn ngăn cản e rằng cũng khó!
Hà Xuân Đức mỉm cười:
-Việc này đương nhiên là quan hệ rất lớn, chúng ta tuy rằng thân là minh chủ nhưng e rằng ghánh không được. Chi bằng nhân chuyện này chúng ta tổ chức Thiếu Niên Anh Hùng Hội sớm hơn mấy năm, vừa là để tìm ra nhân tài ghánh vác việc giang hồ mà cũng vừa tiện thể thảo luận với chưởng môn nhân khắp chốn Quan Nội lẫn Quan Ngoại...
Thu Nhược Tuyền gật đầu:
-Hà sư đệ nói không phải không có lý nhưng chuyện này rất hệ trọng, ta phải bàn với một số chưởng môn khác xem ý họ thế nào đã!
Cao Hải Đăng khẽ cau mày một chút hỏi:
-Lần này sư huynh xuống núi có hay tin tức gì của hắn không?
-Ý đệ phải chăng muốn nói tới Vũ Xương?
-Đúng vậy!
Thu Nhược Tuyền cười nhạt:
-Bây giờ đã trải qua mấy năm, e rằng có gặp hắn cũng khó nhận ra!
Hà Xuân Đức cười thảm:
-Liệu sư huynh nghĩ hắn có liên quan gì với Tiên Tri giáo không?
-Ta cũng không được rõ, nhưng bản lãnh của hắn cao như vậy nhất định sẽ là mối đại họa cho võ lâm!
Giang Đại Hồng lắc đầu:
-Chuyện này đệ vẫn rất lấy làm kỳ lạ, Điệp Vũ Hồng trang chủ vốn dĩ là đệ nhất cao thủ chốn Quan Nội, ngay cả chúng ta e rằng cũng không phải đối thủ của ông ta nhưng sao lại chết quá dễ dàng như thế? Lại còn không thấy một biểu hiện nào của sự chống cự!
Thu Nhược Tuyền lắc đầu:
-Võ công của huynh ấy rất cao thâm nhưng các đệ cũng phải hiểu một điều, không ai đề phòng con mình cả!
Cao Hải Đăng nói:
-Điệp Vũ Hồng đâu phải người tầm thường? Ông ta lại hiểu quá rõ ràng chuyện kẻ kia mang trong mình Ma khí cực nặng thì tất nhiên cũng phải đôi nét đề phòng chứ? Hơn nữa từ nhỏ Điệp Trang chủ đâu có dạy võ công cho hắn? Một người cẩn thận như vậy sao lại dễ dàng bị ám toán như thế? Đệ chỉ e chuyện này không đơn giản chút nào!
Hà Xuân Đức cười nhạt:
-Cao sư huynh không thấy khi chúng ta sắp bắt được hắn thì có chuyện gì lạ xảy ra sao? Những kẻ bất phàm thì khó nói được chuyện gì lắm!
Cao Hải Đăng trầm ngâm:
-Ta chỉ lấy làm lạ cho lá thư kia thôi! Kẻ thông báo tin ấy đương nhiên là đã lập được đại công, tại sao hắn phải dấu mặt?
Thu Nhược Tuyền xua tay:
-Chuyện này còn nhiều nghi vấn, nhưng chung quy vẫn không quan trọng bằng việc đối phó với Tiên Tri giáo. Ta nghĩ nếu như hắn có tà tâm thì ắt hẳn cũng nhân đại hội này mà xuất hiện. Lúc đó chúng ta sẽ giăng bẫy bắt hắn luôn một thể. Bây giờ các đệ hãy về lo chuyện của mình, còn ta sẽ đi bàn với mấy chưởng môn khác định ngày tổ chức đại hội!
Hà Xuân Đức cúi đầu:
-Nói thế chưởng môn sư huynh đã quyết đinh!
-Đúng vậy! Ngoài cách đó ra e rằng cũng khó tìm ra cách nào chu toàn hơn cho hai việc này!
Vũ Xương như thấy mình đang lạc vào một thế giới khác, có rất nhiều mây mù che phủ,đây đó một vài loại cây cao lớn khác thường không có lá mà cành cây mắc đầy mây nhô cao, không gian im ắng đến lạ thường. Hắn đưa mắt quan sát nhưng những nhành cây ngọn cỏ ở đây dường như hắn chưa thấy lần nào. Hắn mò mẫm dấn bước và hắn kinh ngạc nhận ra một điều. Ở đây mặt trời mọc rất thấp, gần như sát với mặt đất nhưng tuyệt nhiên ánh nắng không hề chói chang.
Đang khi hắn ngẩn ngơ thì bên tai ong ong lời nói như muỗi bay:
-Bạn trẻ, lâu lắm rồi mới thấy luồng khí tức của ngươi, xem ra ngươi sắp trở nên đáng sợ rồi!
Hắn ngạc nhiên nói lớn:
-Ngươi là ai? Nói như vậy là có ý gì?
Giọng nói lại vo ve:
- Ta là ai ư? Cái này lẽ ra ngươi phải cảm nhận được chứ, hãy tập trung xem nào!
Hắn nhắm mặt lại ngưng thần cảm nhận. Hắn thấy một luồng khí rất quen mà cũng rất mơ hồ, hắn đã gặp ở đâu rồi? Hắn vật lộn với tâm trí để nhớ lại, nhưng hắn không nhớ nổi, đầu hắn bắt đầu đau nhói lên. Hắn mở mắt ra hét:
-Ta không biết ngươi! Ngươi hãy hiện diện ra đây cho ta xem!
Giọng nói ngân lên to hơn:
-Hiện ra ư? Đáng tiếng thay ta cũng muốn làm như thế, nhưng khốn nỗi ta không có hình dạng để mà hiện diện!
Hắn toát mồ hôi đưa mắt tìm kiếm. Không gian vẫn im ắng, mây mù dần dần dạt ra,hắn nhận thấy nơi này dường như là một không gian riêng tồn tại ngoài thế giới hắn đã sống trước kia. Một bên mê vụ hắc ám bao chùm, một bên tiên khí giăng đầy. Chỗ hắn đứng dường như chỉ là một cái hộp lớn, không gian ở đây méo mó đến kỳ dị. Hắn nhắm mắt ngưng thần và cảm nhận được sự thân quen đến lạ lùng, nhưng rốt cục hắn cũng không nhận được ra sự thân quen ấy đã gặp ở đâu. Hắn hốt hoảng cực độ!
-Ngươi chớ nên hoảng loạn, sau này ngươi sẽ hiểu lúc này ngươi đang đứng ở đâu!
-Vậy tại sao bây giờ ngươi không cho ta biết?
-Tiên cơ bất khả lộ, người bạn trẻ, cũng bởi ngươi là rất thân thiết với ta cho nên ta muốn có một lời khuyên chân tình với ngươi!
-Khuyên điều gì!
-Tất cả hãy cẩn trọng! Nếu không thì sẽ từ trời đất bao la mà về lại bao la trời đất...
Hắn ngẩn người hỏi:
-Rốt cục là ngươi có ý gì?
Nhưng luồng khí quen thuộc ấy đang dần trôi dạt ra xa. Hắn thẫn thờ chạy theo hướng khí nhạt ấy thì "sầm" hắn đâm vào một vật vô hình nào đấy và bị cản lại. Hắn hoang mang đứng dậy đi tiếp nhưng lại "rầm". Lần này thì mồ hôi hắn chảy ra đầm đìa. Hắn đưa tay "rờ" lên chỗ mình đụng phải. Chân diện hắn đại biến. Hóa ra đây là một bức tường vô hình. Hắn rờ khắp mọi nơi thì phát hiện mình đang ở trong một cái hộp. Hắn ngửa mặt hét vang...
Mồ hôi hắn ướt hết áo, hẳn bò khỏi giường ngắm làn tuyết bay ngoài cửa sổ, miệng lẩm nhẩm:
-Thì ra chỉ là giấc mơ...
Hắn ngẩn ngơ nhìn tuyết trắng rơi khắp nơi. Hắn nhận thấy đấy chỉ là giấc mơ nhưng cơ hồ vẫn có cái gì đấy rất quen thuộc. Hắn đăm chiêu suy nghĩ. Đột nhiên bụng dưới hắn đau dữ dội. Hắn đưa tay ôm bụng thì thấy một làn khí nóng như ngục hỏa đang bốc lên lan tỏa cả ra tay. Hắn nằm xuống giường quằn quại, miệng muốn kêu lên nhưng không tài nào hét thành tiếng. Hắn hoảng sợ tột độ nghĩ:" Không lẽ ma khí trong người ta đến hồi phát tác? Thế còn tiên khí đâu? Tại sao tiên khí không đè nén xuống?" Hắn cố trấn tĩnh cơn đau gồng mình lên định vận khí nhưng tay chân hắn vô lực. Luồng khí nóng như ngục hỏa kia đang lan khắp cơ thể, hắn cảm nhận xương cốt như dã rời.
Hắn gò người rồi lao qua lớp kính cửa sổ ra ngoài. Tuyết lạnh cắt da cắt thịt nhưng hắn vẫn thấy nóng như lửa đốt. Hắn quằn quại chôn mình trong tuyết. Luồng khí nóng bây giờ bao trùm lên đầu hắn. Hắn cảm nhận mọi suy nghĩ của mình như bị phong bế hết. Ánh mắt hắn dại đi. Rồi như không hiểu lấy đâu ra sức lực mà hắn băng mình chạy như điên cuồng, chạy như một con sói hoang dại...
Tiên Ma Chi Hồn Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn Tiên Ma Chi Hồn