Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tùng Nho
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 116 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79: Hỗn Loạn 2
úc hiện trường tuyển chọn bắt đầu hỗn loạn, Lư Lâm Sơn tại Sí Vãn cảnh đang nhìn về hướng Linh Hư cảnh.
“Phụ thân.” Trưởng tử của Lư Lâm Sơn là Lư Hạo Nguyên nhanh chóng đi qua, trên mặt là vui sướng không thể che giấu, “Bên đó đã phát động rồi.”
Lư Lâm Sơn thần sắc đạm nhạt “ừ” một tiếng, “Chuyện bảo con sắp đặt con đã sắp đặt chưa?”
Lư Hạo Nguyên đè nén vui sướng gật đầu. Lư Lâm Sơn trước đó dặn dò bảo hắn chuẩn bị hai mặt, lần này Vân Lam thành công là tốt nhất, nếu không thành công cũng có thể bứt khỏi bọn họ, không tới mức bị liên lụy.
Lư Lâm Sơn thở phào một hơi, chậm rãi nói, “Tận nhân lực, nghe thiên mệnh. Vân Tịnh Hàn nếu ngay cả cơ hội tốt như thế cũng không thể nắm chắc, Lư gia chúng ta phải cân nhắc ẩn núp thêm một thời gian nữa.
Cho dù biết phụ thân nói chỉ là giả thuyết, Lư Hạo Nguyên vẫn không kìm được phản bác, “Sở Trầm Uyên không hề chuẩn bị gì cả, lấy hữu tâm tính vô tâm, Vân Tịnh Hàn không tới mức thua cho Sở Trầm Uyên đi.”
Lư Lâm Sơn cười nhạo một tiếng, lắc đầu nói, “Sở Trầm Uyên sao… chuyện năm đó con cũng biết, trước khi Sở Kinh Hồng thất thế, ai biết tới Sở Trầm Uyên, nhưng Sở Kinh Hồng vừa thất thế, Sở Trầm Uyên lập tức xuất hiện. Năm đó chúng ta phí nhiều sức như thế, muốn khiến Sở Kinh Hồng phải chết, không phải cuối cùng vẫn còn sót lại Sở Trầm Uyên sao. Mọi người đều thầm mắng tiên đế, năm đó giết quá nhiều người, nhưng con có biết trong số những người đó có bao nhiêu là do Sở Trầm Uyên giết không. Vi phụ mấy năm nay vẫn luôn hối hận, nếu năm đó nhân lúc Sở Trầm Uyên còn chưa mọc đủ lông cánh, dứt khoát giải quyết hắn, rồi tùy tiện nâng đỡ một người Sở gia lên, hiện tại Lan Thương tiên triều có phải họ Sở hay không, còn chưa chắc được.”
Lư Hạo Nguyên trầm mặc nghe lời của Lư phụ, hắn cũng nhớ tới trận gió tanh mưa máu ba ngàn năm trước.
Lư Lâm Sơn vẻ mặt âm trầm nhìn về hướng Linh Hư cảnh, “Một Sở Trầm Uyên đã đủ rồi, tên nhóc con Sở Kinh Hồng lưu lại đó không thể tiếp tục giữ lại, nếu không qua vài năm nữa thì sẽ lại có một Sở Trầm Uyên.”
Nói tới đây, Lư Lâm Sơn như nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, Vũ Điềm xác định hôm nay sẽ tới hiện trường tuyển chọn với Tiêu Dương sao?”
Nghe phụ thân nhắc tới nữ nhi nhà mình, trong mắt Lư Hạo Nguyên xẹt qua chút hổ thẹn, gật đầu.
Lư Lâm Sơn hừ nhẹ một tiếng, “Bên cạnh Vũ Điềm có người bảo vệ, người của Vân Lam lại đều biết thân phận của nó, con cảm thấy nó có thể gặp chuyện sao? Cho dù nó thật gặp chuyện, là nữ nhi của Lư gia, nếu nó đã hưởng thụ đủ vinh quang của Lư gia, thì vì Lư gia hy sinh cũng là nên làm.”
Lư Hạo Nguyên trầm mặc gật đầu, không phản bác lại lời phụ thân.
Chuyện lần này Vân Lam dự định ám sát Sở Trầm Uyên, Lư Lâm Sơn đã biết từ sớm, hầu như không cần do dự, Lư Lâm Sơn liền chọn liên thủ với Vân Tịnh Hàn. Hiện tại ông càng lúc càng có thể cảm giác được Sở Trầm Uyên đang mài dao, chuẩn bị hạ thủ với Lư gia, nếu ông không tiên hạ thủ vi cường, lẽ nào còn đợi Sở Trầm Uyên dựng cờ hiệu sửa án cho Sở Kinh Hồng, đạp Lư gia xuống sao?
Lần hành động này, Vân Tịnh Hàn tính toán đánh cho Sở Trầm Uyên trở tay không kịp, Lư Lâm Sơn vì phối hợp với hành động của Vân Tịnh Hàn, không tiếc để lộ một con cờ mà hắn đã chôn ở cạnh Sở Trầm Uyên nhiều năm, thả yêu thú bị nhốt trong tiên lao ra. Đương nhiên, Lư Lâm Sơn một mặt chọn liên thủ với Vân Lam, mặt khác cũng có chuẩn bị khác, vạn nhất Vân Tịnh Hàn thua rồi, Lư gia cũng không tới mức bị liên lụy vào. Tất cả bố trí đều tiến hành theo kế hoạch, lúc này, Tiêu Dương tìm tới cửa thần thần bí bí không biết cùng Lư Vũ Điềm nói gì, Lư Vũ Điềm lập tức nói muốn đến Linh Hư cảnh xem hiện trường tuyển tú.
Lư Lâm Sơn nhìn tôn nữ bị giấu trong trống, không nói gì cả, hài hòa đồng ý chuyện nàng đến Linh Hư cảnh. Có Lư Vũ Điềm tại đó, vạn nhất Vân Lam thua rồi, Lư gia càng dễ thoát thân, bất cứ ai cũng sẽ không tin Lư gia nếu biết rõ cuộc tuyển tú sẽ xảy ra chuyện còn đưa tôn nữ của mình tới. Đương nhiên, đối với tôn nữ đã nuôi dưỡng nhiều năm, Lư Lâm Sơn vô cùng thương yêu Lư Vũ Điềm. Ông đặc biệt để hai cao thủ bậc tám bên cạnh Lư Vũ Điềm, đủ để bảo vệ Lư Vũ Điềm trong cuộc hỗn loạn. Lại thêm thân phận của Lư Vũ Điềm, nghĩ lại người của Vân Lam cũng sẽ quan tâm nhiều, Lư Lâm Sơn cảm thấy chắc sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Lư Lâm Sơn bên này nghĩ sẽ không có gì ngoài ý muốn, Lư Vũ Điềm liền gặp chuyện ngoài ý muốn.
Trì Mu!
Lư Vũ Điềm thân hình khẽ run nhìn yêu thú cực lớn cao bằng mấy người trước mặt, cố gắng đè nén không để mình mất khống chế thét lên. Nàng vừa nghĩ tới trước đó còn xem Trì Mu là một tuyết hổ vô hại ôm trong lòng, liền cảm thấy từng trận buồn nôn.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trì Mu lướt qua Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm, Tiêu Dương kéo tay Thập Tứ bên cạnh, xém chút đã nhũn người ngã xuống. Uy lực của yêu thú bậc chín áp tới, Lư Vũ Điềm cảm thấy có gì đó nghẹn trong họng, giống như hễ nàng mở miệng sẽ liền ói ra.
Sau lưng Lư Vũ Điềm, trong hư không ẩn ẩn có người muốn thoát ra, lại bị uy lực của Trì Mu áp chế đến mức hoàn toàn không thể thoát khỏi hư không. Khi Lư Vũ Điềm cảm thấy nàng sắp không khống chế nổi nữa, thân hình to lớn của Trì Mu lướt qua bọn họ, chạy thẳng về hướng sân khấu.
Tiêu Dương thê thảm kéo Thập Tứ ngã ngồi lên ghế, chỉ cảm thấy trong y phục ướt đẫm mồ hôi. Mới vừa rồi, hắn gần như đã đi một vòng giữa ranh giới sống chết, Tiêu Dương nỗ lực trấn định lại, hoàn toàn không muốn tiếp tục ở lại đây, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.
Khi Trì Mu rời khỏi, hư không vốn bị áp chế mở ra một khe hở, hai nam tử hắc bào hơi thảm hại bước ra.
“Đại tiểu thư, người không sao chứ?”
Lư Vũ Điềm quay mạnh đầu lại, gương mặt tuyệt diễm co rút, phối hợp với sắc mặt bị dạo tái nhợt, nhìn vô cùng khiếp người. Hai hộ vệ bị dọa, lập tức cúi đầu ngậm miệng không nói. Lư Vũ Điềm không để ý tới họ, mà áp chế tức giận nói với Tiêu Dương, “Con Trì Mu đó rốt cuộc ngươi lấy từ đâu ra?”
Tiêu Dương cũng bị bộ dáng Lư Vũ Điềm dọa sợ, “Lư… Lư tỷ tỷ?”
Lư Vũ Điềm lạnh mặt, lặp lại câu hỏi lần nữa.
Hai lần chất vấn cuối cùng cũng khiến Tiêu Dương phản ứng lại, hắn nhảy dựng lên, “Là Tiêu Khắc, là phế vật đó, những yêu thú này đều là của Tiêu Khắc.”
“Tiêu Khắc?” Khó trách Lư Vũ Điềm không có ấn tượng với Tiêu Khắc, nguyên nhân là do Tiêu Khắc bất kể ở trong mắt người Tiêu gia hay trong mắt người ngoài hoàn toàn là một kẻ trong suốt, nếu không phải ai ai cũng đều biết Tiêu Dương thích được người ta gọi là tam công tử, tính thêm Tiêu Tấn, Tiêu gia sẽ còn có một người là lão nhị, thì chỉ sợ sự tồn tại của Tiêu Khắc hoàn toàn bị xóa bỏ rồi.
“Là nhị ca của ta, những yêu thú này đều là của hắn, là của hắn.” Tiêu Dương nói năng lộn xộn lặp lại, như sợ Lư Vũ Điềm không tin. Hắn chỉ là bị người nhà cưng chiều quá mức, bản tính kiêu ngạo ngang ngược, không phải thật sự ngu ngốc. Sau khi sợ hãi qua đi, Tiêu Dương lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bất kể là Trì Mu chạy từ trong gian riêng của hắn ra hay là ưng tựu đã mang tới huy hoàng cho hắn cả quãng đường, bất cứ con yêu thú này cũng đều là yêu thú bị tiên đình nghiêm lệnh cấm xuất hiện công khai. Nếu hắn thật sự có quan hệ với chúng, cho dù sau lưng hắn là Tiêu gia, hắn cũng không thoát được can hệ. Tiêu Dương hiện tại chỉ muốn đẩy trách nhiệm lên người Tiêu Khắc, cứ thoát ra trước hãy nói.
Lư Vũ Điềm nhìn Tiêu Dương vội vàng giải thích, chỉ muốn hung tợn mắng một câu “ngu xuẩn!”
Lúc Tiêu Dương níu Lư Vũ Điềm muốn biện giải, cả hiện trường tuyển chọn đột nhiên quét qua một đạo uy lực cuồn cuộn. Mỗi người dường như đều có thể cảm giác được đỉnh đầu có thứ gì đó nặng nề đè xuống, khí huyết trong người ngưng trệ, tu vi bắt đầu thụt lùi từng chút.
“Trấn thiên ấn!” Một hộ vệ thấp giọng kinh hô.
Lư Vũ Điềm thoáng chốc hiểu rõ, kinh sợ nhìn ra ngoài gian riêng, Sở Trầm Uyên đang ở đây, Sở Trầm Uyên vốn nên bế quan ở Lăng Tiêu thiên lại ở đây, khó trách dư nghiệt Vân Lam sẽ chọn lúc này động thủ! Ánh mắt Lư Vũ Điềm không tự giác đảo qua hai cao thủ bậc tám trong gian riêng, cắn môi, bọn họ là do tổ phụ đặc biệt an bài cho nàng lần này. Tổ phụ biết chuyện dư nghiệt Vân Lam sẽ tác loạn sao? Nếu đã biết? Không, khẳng định không biết! Lư Vũ Điềm không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng lắc đầu, xua ý nghĩ vừa nảy lên ra khỏi đầu.
Những suy nghĩ dao động trong lòng Lư Vũ Điềm không ai hay biết, khi áp lực cường hành đảo qua, hội trường hỗn loạn giống như thoáng chốc bị ấn nút ngừng. Bất kể là yêu thú đang tùy ý hoành hành, hay là dư nghiệt Vân Lam đang tiềm phục trong khán giả gây sự, hoặc có lẽ là các tiên nhân bình thường tự động tụ lại để đối kháng với yêu thú và dư nghiệt Vân Lam, đều không thể không dừng lại, đầu tiên vận chuyển tiên khí trong người một vòng cho thích ứng với việc tu vi giảm xuống.
Lúc này tiên nhân vốn đã có tu vi ở khoảng bậc bốn là được lợi nhất, bọn họ hầu như hoàn toàn không cần phải đặc biệt thích ứng. Gần như trong thoáng chốc, tốp người này liền phản ứng lại được, khi ánh mắt của họ đặt trên người yêu thú còn đang diễu võ dương oai, trên mặt tất cả mọi người đồng thời lộ ra nụ cười không mang ý tốt.
Giây tiếp theo, vô số tiên khí sáng lên, tiên nhân bình thường rất nhanh liền ỷ vào thế đông người áp đảo các yêu thú vẫn đang thích ứng với biến hóa tu vi, đánh cho một trận. Nhìn từ xa, chỉ thấy trong hội trường đâu đâu cũng là một đám tụ lại đánh hội đồng một người hoặc một yêu thú, thỉnh thoảng lộ ra trong kẽ hở, có thể thấy người hoặc yêu thú bị vây đánh mặt mũi bầm tím, phát ra tiếng tru đau đớn, hiện trường thảm không nỡ nhìn.
Đồng thời thảm không nỡ nhìn còn có Sở Trầm Uyên.
Lúc thất sát thị huyết trùng bay ra, chân mày Sở Trầm Uyên vô thức nhíu lại, một tay hắn đã ấn lên trấn thiên ấn, sau khi cân nhắc thì không thể không tạm thời từ bỏ việc phát động trấn thiên ấn. Thất sát thị huyết trùng có cấp bậc cao nhất cũng không quá bậc bốn, trấn thiên án vô dụng với chúng, ngược lại hạn chế tu vi của mấy người Đoạn Lăng Phong. Thất sát thị huyết trùng đông nghìn nghịt phủ trời phủ đất lao tới, mấy người trên bàn giám khảo chỉ sợ đều bị liên lụy. Cho dù hắn có thể bảo vệ Đoạn Lăng Phong, mấy người Đoạn Minh Dực bên cạnh thì sao đây? Một khi tu vi của họ bị áp chế tới bậc bốn, tuyệt đối không phải là đối thủ của đàn trùng.
Đoạn Lăng Phong hiển nhiên cũng nhìn ra được hiện tại không phải là thời cơ phát động trấn thiên ấn, xét thấy tu vi của hắn cao hơn Sở Trầm Uyên, Đoạn Lăng Phong khẽ động người, trực tiếp chặn trước mặt Sở Trầm Uyên.
Sở Trầm Uyên, “…”
“Anh hùng cứu mỹ nhân” của hắn đâu? Triển thị khí thế bá vương của hắn đâu? Tại sao lại để Đoạn Lăng Phong chắn trước mặt hắn!
Khi Đoạn Lăng Phong dẫn đầu xuất thủ, những giám khảo khác trên bàn giám khảo cũng đều rút tiên khí ra, tấn công vào đám trùng đông nghìn nghịt trước mặt. Thất sát thị huyết trùng tuy số lượng nhiều, nhưng tu vi của mấy giám khảo đều không thấp, rất nhanh đã tiêu diệt được hơn một nửa đàn trùng.
Sở Trầm Uyên nhíu mày khó thể thấy, thủ đoạn của Vân Lam không thể thấp như thế. Thất sát thị huyết trùng tuy phiền, nhưng căn bản không thể nào tạo thành uy hiếp cho hắn. Đang nghĩ thế, Đồ Y Y bên cạnh Đoạn Minh Dực đột nhiên kêu lên một tiếng, mọi người vô thức nhìn sang, không biết tại sao, Bạch Tử Sơn đang nhắm vào đám trùng lại đột nhiên huơ đao chuyển người, đâm một đao vào người Đồ Y Y.
“Bạch Tử Sơn!” Tống Nhất Hàm không dám tin kêu lên.
Vẻ mặt Đồ Y Y tái nhợt che ngực nhanh chóng lùi lại, máu tươi từng chút một thấm qua tay nàng, thân hình nàng khéo léo lùi lại cạnh Sở Trầm Uyên. Bạch Tử Sơn làm như không nghe thấy tiếng kinh hô của Tống Nhất Hàm, không buông tha tiếp tục đuổi theo Đồ Y Y, Đồ Y Y vẻ mặt sợ hãi, thân hình khẽ run, giống như bị Bạch Tử Sơn dọa sợ, theo bản năng muốn vươn tay kéo Sở Trầm Uyên bên cạnh.
Trong mắt Sở Trầm Uyên lóe qua tia khó hiểu, một tia sáng vàng đột nhiên sáng lên cạnh hắn, ngoài tia sáng, trên cánh tay vươn tới của Đồ Y Y ẩn ẩn có mũi nhọn đen lóe qua.
Thấy Sở Trầm Uyên không bị mắc lừa, Đồ Y Y dứt khoát buông cánh tay che trước ngực xuống, thân hình hơi xoắn, rồi lại ảo hóa ra một Đồ Y Y khác, một trái một phải tấn công Sở Trầm Uyên.
“Cẩn thận!”
Đoạn Lăng Phong thay hắn cản lại Đồ Y Y bên trái, mà Đoạn Minh Dực và Tống Nhất Hàm đồng thời xuất thủ cản Bạch Tử Sơn.
Sắc mặt Sở Trầm Uyên ngưng trọng, “Ngươi không phải Đồ Y Y, ngươi là ai?”
Đồ Y Y cản trước mặt hắn cười hi hi, “Dù sao cũng sắp chết rồi, hà tất phải biết cho rõ.”
Lúc này, thân hình Đồ Y Y lại vặn, lại ảo hóa ra hai Đồ Y Y, tổng cộng bốn Đồ Y Y thoáng chốc vây lấy Đoạn Lăng Phong và Sở Trầm Uyên.
Không biết Đồ Y Y tu luyện thuật pháp gì, bốn bóng dáng được ảo hóa đều là thực thể. Bốn cỗ uy lực bậc chín tản ra, Sở Trầm Uyên hừ một tiếng, không thể để tâm tới thất sát thị huyết trùng còn lại nữa, nhanh chóng đánh trấn thiên ấn ra.
Uy áp mênh mông truyền ra, trên gương mặt nắm chắc thắng lợi của Đồ Y Y hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ngươi là Sở Trầm Uyên?”
Sở Trầm Uyên hừ lạnh một tiếng, “Thế nào? Chủ tử khiến các ngươi bán mạng không nói cho ngươi biết?”
Trong mắt Đồ Y Y có một tia chùn bước, thần sắc trở nên do dự.
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm Tiên Giới Tẩu Tư Phạm - Lý Tùng Nho