Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tùng Nho
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 116 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Tăng Viện
iên nhân của tiên giới vì tu vi, võ lực bất đồng, có thể sơ lược dùng từ cấp một tới cấp mười để khái quát, trong phạm vi này, lại căn cứ theo hướng sở trường của tiên nhân, phân làm nhiều loại bất đồng là chiến tiên, đan tiên, khí tiên, phù tiên. Tên như nghĩa, chiến tiên sở trường nhất là chiến đấu, có thể nói, dưới tình trạng tu vi cùng bậc, lực chiến đấu của chiến tiên là mạnh nhất.
Tiêu Dật tuy không hiểu rõ lắm những thứ này, nhưng dựa vào thường thức tiên giới không nhiều của y, y cũng biết chiến tiên tại tiên giới tuyệt đối không phải nhiều như củ cải. Vì thế, ban đầu khi Sở Mặc đề cập tới chiến tiên, Tiêu Dật còn thầm suy đoán, Sở Mặc có phải định lấy việc công làm việc tư mang thủ hạ kim ngư vệ tới thú nhân thế giới không? Sự thật chứng minh, y đoán sai rồi, không chỉ là cách hành sự của Sở Mặc mà còn có cả thực lực của Sở Mặc.
Đứng trước mặt Tiêu Dật là cả năm mươi chiến tiên toàn thân trên dưới đều được bọc trong áo giáp màu đen, bọn họ trầm mặc đứng trong tiểu viện, tuy bộ mặt bị áo giáp che mất, nhìn không rõ biểu tình, nhưng toàn thân khí thế lẫm liệt, cứ như một thanh lợi kiếm đã tuốt khỏi vỏ. Nhìn cách ăn mặc như cùng một khuôn khắc ra của họ, Tiêu Dật không khỏi tìm tòi nhìn sang Sở Mặc. Y dám đánh cược, những chiến tiên này tuyệt đối không phải là các chiến tiên phân bố tại các nơi trong tiên giới tụ lại, mà giống như thị vệ do thế gia đại tộc thống nhất bồi dưỡng ra.
Tiêu Dật nghĩ tới tin đồn mà Lâm Thính Hải nhắc tới trước kia, lại thêm vừa rồi Đoạn Lăng Phong mở miệng ngậm miệng là “điện hạ”, hai cái liên hệ lại, càng thêm xác thực Sở Mặc là con riêng của tiên đế, như vậy, dưới tay hắn bồi dưỡng ra những người này thì cũng dễ hiểu.
Chỉ là nghĩ tới Đoạn Lăng Phong, Tiêu Dật liền cảm thấy khóe môi không khỏi co giật, trong số rất nhiều người y từng gặp qua, Lạc Phi đã là kẻ thích tự biên quá mức rồi, không ngờ được Đoạn Lăng Phong còn hơn thế nữa. Vì tại tiên giới tiên nhân có thể trực tiếp mượn tầng hư không gần đó để qua lại thì thấp nhất cũng phải có tu vi bậc tám, ban đầu khi Đoạn Lăng Phong xuất hiện, Tiêu Dật đối với hắn mang đầy kính sợ, nhưng khi Đoạn Lăng Phong vừa mở miệng, tất cả kính sợ đều tiêu tan như mây khói, biến thành không đáng dựa.
Tuy Đoạn Lăng Phong trong nửa tiếng ngắn ngủi Sở Mặc giao phó đã triệu tập được nhiều chiến tiên như thế đã chứng minh được thực lực hành sự của hắn. Nhưng trong mắt Tiêu Dật, cái nhãn không đáng dựa vẫn dán chình ình trên đầu Đoạn Lăng Phong. Là do sau khi Sở Mặc đã giải thích rõ ràng, Đoạn Lăng Phong vẫn thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt cổ quái đánh giá y.
Nè nè, lại tới nữa! Cảm thụ ánh mắt cổ quái và đánh giá không chút che giấu của Đoạn Lăng Phong, Tiêu Dật rất muốn kéo hắn hỏi một câu, anh rốt cuộc có ý gì, lẽ nào thật sự cho rằng đàn ông có thể sinh con! Có thể sinh đó là á thú, không phải đàn ông!
Tiêu Dật gào thét trong lòng, ngoài mặt thì vẫn ra vẻ nhàn định mặc Đoạn Lăng Phong đánh giá, để chứng minh mình một chút cũng không chột dạ. Y cho rằng Đoạn Lăng Phong còn đang xoắn xuýt chuyện của báo con, mà không biết Đoạn Lăng Phong hiện tại đang nghiên cứu một chuyện khác, là về năng lực có thể qua lại biên giới của Tiêu Dật.
Sau hồi hiểu lầm ô long ban đầu, Sở Mặc liền dứt khoát giải thích rõ ràng thân phận của Tiêu Dật và báo con. Đoạn Lăng Phong ngoài mặt thản nhiên, trong lòng lại trào lên chấn động kinh ngạc như sóng lớn. Hắn làm sao cũng không ngờ, thiếu niên bị hắn hiểu lầm là dư nghiệt Vân Lam lại có năng lực nghịch thiên như thế. Khác với Sở Mặc từ nhỏ trưởng thành tại Hư Vô hải, Đoạn Lăng Phong bắt đầu từ nhỏ đã ở trong Cửu Thiên Huyền cung của Lăng Tiêu thiên. Làm bạn học tập của đại hoàng tử, hắn gần như đã xem qua tất cả cổ tịch được cất giữ trong Lăng Tiêu thiên. Hắn nhớ ghi chép về cổ thần giới trong Lăng Tiêu thiên từng nhắc tới một chuyện, khi thần giới còn chưa bị hủy diệt, giới chủ thần giới có thể trong thoáng chốc qua lại các giới, mà không cần nhờ công cụ nào để vượt qua Vô Vọng chi hải.
Đoạn Lăng Phong nghĩ tới những ghi chép này, nhịn không được lại đánh giá Tiêu Dật vài lần, đối với hắn, Tiêu Dật nhìn thế nào cũng là một tiên nhân bình thường tu vi yếu kém, y rốt cuộc làm sao có thể xuyên qua các giới. Năng lực này của y và năng lực thoáng chốc xuyên qua các giới của giới chủ thần giới trong ghi chép có phải có liên hệ gì? Đoạn Lăng Phong thực sự rất muốn bắt Tiêu Dật ném cho Bách lão tỉ mỉ nghiên cứu, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt Sở Mặc nhìn sang Tiêu Dật, lặng lẽ đánh tan ý niệm này.
Không hiểu sao hắn cảm thấy, nếu hắn thật sự dám làm như thế, điện hạ nhất định sẽ đại phát lôi đình. Chẳng qua Đoạn Lăng Phong lại chợt nghĩ, kỳ thật có nghiên cứu hay không đều không có gì khác biệt, dù sao hiện tại Tiêu Dật cũng đã ở cùng điện hạ, hắn phải bảo đảm là Tiêu Dật sau này vẫn luôn ở cùng điện hạ, như vậy năng lực của Tiêu Dật cũng mãi phát huy tác dụng vì điện hạ.
Đoạn Lăng Phong lại lần nữa thu lại ánh mắt đánh giá Tiêu Dật, âm thầm hạ quyết định, hắn nhất định phải nỗ lực thúc đẩy khiến Tiêu Dật vĩnh viễn cùng điện hạ bên nhau. (Nè, hình như có chỗ nào không đúng!)
Vua tự biên Đoạn Lăng Phong đang làm hoạt động tâm lý phong phú cực điểm, Tiêu Dật và Sở Mặc đều không rõ, khi tất cả các chiến tiên đều tập trung đầy đủ, Sở Mặc hơi gật đầu với Tiêu Dật, “Có thể rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người đều bận tâm tình hình ở khu D, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết chuyện khu D, ai cũng không có tâm tình ở lại tiên giới quá lâu. Nghe Sở Mặc nói xong, Tiêu Dật sờ sờ Vượng Tài vẫn luôn nằm trên đỉnh đầu mình, tỏ ý bảo nó thu hết những người này.
Vượng Tài kiêu ngạo nhìn báo con vẫn nằm trong ngực Tiêu Dật chảy nước miếng kia, tự cảm thấy bản thân có tác dụng hơn báo con, vì để khiến báo con ở trước mặt nó càng thêm tự ti, Vượng Tài cố gắng mở to miệng túi, đồng thời nuốt hết năm mươi chiến tiên vào.
Ngay khi chiến tiên trong viện biến mất, bóng dáng trôi giữa không của Vượng Tài hơi lảo đảo một chút, nó lén nhìn Tiêu Dật một cái, thấy Tiêu Dật không phát hiện, lập tức chột dạ nhanh chóng nuốt luôn Sở Mặc nhàn định và Đoạn Lăng Phong kinh ngạc, đương nhiên nó cũng không quên báo con vẫn luôn chảy nước miếng nhìn nó. Sau khi nuốt tất cả mọi người, Vượng Tài lại nằm trên đỉnh đầu Tiêu Dật. Nó cẩn thận huơ huơ hai sợi thừng nhỏ ở miệng túi tới nhu chính giữa túi, ô ô ô, vừa rồi ăn gấp quá, nó hơi bị nghẹn, đều tại báo con!
Khi Tiêu Dật trở về thú nhân thế giới, đợi tiến công thứ hai của khu trung ương đã đánh vang, Lộ dẫn người vội vàng lên tiền tuyến, để Thần lưu lại đợi Tiêu Dật và Sở Mặc trở về.
Thần cào tâm cào phế đợi trong nơi tránh nạn, đặc biệt là khi nghe tiếng nổ vang bên ngoài, càng hận không thể lập tức lao ra chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng nghĩ tới thần sắc thận trọng khi Lộ giao phó cho hắn, Thần không thể không đè nén tâm trạng muốn ra ngoài chiến đấu, ngoan ngoãn canh chừng ở đây.
Nhìn thấy Tiêu Dật và Sở Mặc xuất hiện, Thần cấp rút nghênh đón. Hắn không biết giao dịch giữa Sở Mặc và Lộ, chỉ nhớ Lộ dặn dò một khi Sở Mặc xuất hiện liền dẫn Sở Mặc tới cạnh Lộ. Vì thế, Thần không phí lời, trực tiếp mở miệng, “Chúng ta đi?”
Sở Mặc chần chờ nhìn Tiêu Dật một cái, người ở nơi tránh nạn quá nhiều, không thích hợp để Vượng Tài thả chiến tiên trong túi ra, điều này có nghĩa là Tiêu Dật phải theo bọn họ ra ngoài, Sở Mặc có chút lo lắng cho an nguy của Tiêu Dật. So với sự lo lắng của Sở Mặc, Tiêu Dật ngược lại không có bất cứ đắn đo gì, y có thể tùy thời trở về nhân giới, cũng coi như là một phương pháp bảo mạng, càng huống hồ còn có Vượng Tài ở đây, sau khi nghe Thần nói xong, Tiêu Dật dứt khoát gật đầu.
Ba người cùng ra khỏi nơi tránh nạn, đây là lần đầu tiên Tiêu Dật rời khỏi nơi tránh nạn sau khi chiến tranh bùng phát, thấy bộ dáng thành phố bên ngoài. Nằm ngoài dự liệu của y, hiện trạng của khu D tốt hơn y nghĩ rất nhiều, có lẽ do các tòa nhà đều dùng kim loại xây dựng, trừ những căn bị đổ sụp, tổn thất ở mặt khác không lớn lắm.
Tiêu Dật không nhìn nhiều, mà kịp thời bảo Vượng Tài thả đám người Đoạn Lăng Phong trong túi ra. Khiến y bất ngờ là, bất kể là Đoạn Lăng Phong hay là những chiến tiên khác tựa hồ đối với tất cả trước mặt đều không có bất cứ sự kinh ngạc nào, ngay cả mí mắt cũng không động một cái, ngược lại Thần bị sự xuất hiện của họ dọa cho nửa ngày chưa tỉnh.
“Chúng ta đi!” Sở Mặc trầm giọng nói, nói xong trực tiếp hóa về hắc báo, tỏ ý với Tiêu Dật, “Lên đi.”
Lần này, Đoạn Lăng Phong và tốp chiến tiên vẫn luôn biểu hiện sóng nước lặng yên đó đồng thời khẽ động mắt, đặc biệt là Đoạn Lăng Phong, cả người đều cảm thấy không tốt.
Chịu đựng ánh mắt nóng bừng bừng của mọi người, Tiêu Dật áp lực như núi cưỡi lên lưng Sở Mặc, hơi do dự một chút, y không dám ôm cổ Sở Mặc nữa mà nỗ lực nắm mớ lông ngắn trên cổ hắc báo dưới thân.
Vì có tốp chiến tiên chiến lực cường hãn gia nhập, khu D lần này nhẹ nhàng đánh lui tiến công đợt hai của khu trung ương. Đoạn Lăng Phong một mình trảm sát mười mấy người ma pháp thế giới mặc bạch bào như tế ti, còn thu hoạch được mấy vũ khí kỳ quái mà bọn họ vẫn luôn bày ra.
Nhìn ra hứng thú của Đoạn Lăng Phong đối với những vũ khí này, Lộ sảng khoái đem tất cả vũ khí ma pháp thế giới thu hoạch được giao cho Đoạn Lăng Phong. Lộ không biết Đoạn Lăng Phong và Sở Mặc có quan hệ gì, nhưng lại nhìn ra được Đoạn Lăng Phong rất lợi hại. Khu D muốn chống đỡ đến khi khu C tăng viện, tuyệt đối không thể không nhờ Đoạn Lăng Phong.
Đối với sự biết điều của Lộ, Đoạn Lăng Phong vô cùng thỏa mãn, hắn thản nhiên thu những chiến lợi phẩm này. Khác với con đường thú nhân thế giới đi là khoa học, ma pháp thế giới và tiên giới thiên về hướng cấu tạo hệ thống năng lượng cá nhân hơn. Tuy hai cái bề ngoài bất đồng, nhưng trên bản chất quả thật có một vài thứ tương thông. Trong mắt Đoạn Lăng Phong, những vũ khí của ma pháp thế giới này và tiên khí của tiên giới đều là sản vật luyện khí, nếu có thể dung hội thông suốt, thực lực của điện hạ lại gia tăng một phần, hắn cũng không cần luôn phải lo lắng điện hạ không có năng lực tự bảo vệ trước mặt Sở Trầm Uyên.
Khu D bên này bận rộn phân chia chiến lợi phẩm, trong căn cứ khu trung ương ở bên ngoài, một nam tử bạch bào ngoại hình trông khoản hơn năm mươi, tướng mạo uy nghiêm đang lạnh mặt nhìn thủy tinh cầu trong tay. Từ hướng ông nhìn, trong thủy tinh cầu hiển thị chính là tình hình trên chiến trường trước đó.
“Đại tế ti Allah, những người xuất hiện ở chiến trường vừa rồi quả thật là người của tiên giới sao?”
Người nói chuyện là một người trẻ tuổi đứng bên cạnh nam nhân bạch bào, người trẻ tuổi có mái tóc màu vàng kim và con mắt màu lam, tướng mạo vô cùng anh tuấn, chỉ là màu da có hơi tái trắng, có vẻ không nghỉ ngơi tốt. Trên người người trẻ tuổi mặc không phải là bạch bào kiểu tế ti, mà là một thân áo giác màu bạc lộ ra vẻ xa xỉ.
Nam nhân bạch bào được gọi là đại tế ti Allah cung kính gật đầu với người trẻ tuổi, “Không sai, thần tử điện hạ, bọn họ là người tiên giới.”
“Sao có thể?” Người trẻ tuổi rõ ràng không dám tin, “Không phải tiên giới đã đóng thông đạo biên giới thông tới nơi này rồi sao? Sao bọn họ qua đây được?”
Vấn đề này cũng là thứ Allah muốn biết, nhưng trước mắt việc cấp bách không phải thứ này, Allah cung kính chuyển sang người trẻ tuổi, “Điện hạ, ngài cũng thấy được, bất kể người tiên giới làm sao tới đây, đối phương đều vô cùng lợi hại, chỉ sợ chúng ta phải khẩn cầu thần vương giáng lâm.”
Người trẻ tuổi vừa nghe tới mấy chữ thần vương giáng lâm, trên mặt xẹt qua một tia sợ hãi cực nhanh, nhưng vẫn chống đỡ mỉm cười nói với người bạch bào, “Như ông mong muốn, đại tế ti Allah, lần sau khi chiến tranh tới, thần vương nhất định sẽ chiếu tia sáng rực rỡ.”
Nghe người trẻ tuổi nói vậy, trong mắt nam tử bạch bào có chút thỏa mãn, ông đang định mở miệng, lại khẽ biến sắc, một đạo băng lăng dài mấy thước thoáng chốc hình thành trong tay, hung tợn đánh về góc bên trái.
“Người nào?”
Ông vừa nói xong, một làn khói đen nhạt dưới đất bốc lên, khói đen trong không trung cực nhanh hội tụ thành hình người, ẩn ẩn có thể nhìn ra là một nam tử mặc hắc giáp. Nam tử bỏ lơ băng lăng tới trước mặt, chỉ đảo mắt nhìn sang thủy tinh cầu, tiếp theo bay về hướng khu D.
“Thần vương? Quả cầu tròn màu trắng có thể hiển thị tình trạng cuộc chiến vừa rồi?”
Nghe nam tử hắc giáp bẩm báo, Sở Mặc và đám người Lộ thần sắc đều khẽ đông lại, nghe danh hiệu thần vương, đối phương hiển nhiên không phải là những người ma pháp thế giới đã xuất hiện trước đó có thể so sánh. Còn về quả cầu màu trắng có thể hiển thị tình trạng cuộc chiến vừa rồi, trong mắt mấy người Lộ, chẳng qua là một trang bị có thể ghi chép mà thôi, thú nhân thế giới có rất nhiều.
Khác với suy nghĩ của Lộ, Đoạn Lăng Phong ngược lại không bận tâm với sự xuất hiện của thần vương. “Chẳng qua là một người có tu vi cao hơn những tế ti đó một chút mà thôi, không đáng phải sợ. Ngược lại quả cầu tròn đó rất thú vị.” Đoạn Lăng Phong hứng thú nói, tiếp theo oán trách, “Ta không tin với bản lĩnh của Từ bà bà bọn họ lại luyện không ra loại tiên khí như thế, chẳng qua bọn họ đều xem cái này là thứ nhỏ nhặt, không đặt trong lòng mà thôi, toàn bộ tâm tư đã dồn vào việc luyện chế thần khí. Chậc chậc, nhãn quang hạn hẹp, cố chấp tự bế, chính là nói bọn họ.”
Đoạn Lăng Phong nói cao hứng, khẩn cấp muốn tìm người tán đồng trong đám người tại đó. Sở Mặc hắn không dám tìm, đám Lộ lại nghe không hiểu lời hắn, hắn chỉ đành quay sang Tiêu Dật, “Cậu nói xem đúng không?”
Tiêu Dật đối với những cảm thụ này của Đoạn Lăng Phong không thấy gì, nhưng nghĩ tới hoạt động giải trí nghèo nàn của tiên giới, từ đó suy ra, Tiêu Dật nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Đoạn Lăng Phong nói quả thật có đạo lý. Với tài năng thần kỳ của tiên nhân, bọn họ hoàn toàn có thể phát triển phong phú hơn cả nhân giới, càng có hệ thống sinh hoạt tiên tiến hơn. Nhưng đối với Tiêu Dật, tiên giới hoàn toàn vẫn là bộ dáng của nhân giới cổ đại, mấy vạn năm thế mà không có một chút biến hóa. Y thực sự không hiểu, vô số năm nay, không có ai muốn thay đổi sao?
Tiêu Dật tán đồng khiến Đoạn Lăng Phong vô cùng thỏa mãn, nhất thời lại nhớ ra chuyện khác.
“Đúng rồi, quyển xuân cung đồ mà lần trước cậu mang từ nhân giới lên cho Từ Sắt Nguyên rất thú vị, so với xuân cung đồ mấy vạn năm bất biến của tiên giới thì thú vị hơn nhiều. Cậu còn hay không, cho ta thêm một cuốn xem thử?”
Sự thật chứng minh, cho dù văn hóa truyền bá bất đồng, có vài thứ cũng sẽ tương thông. Sau lời nói của Đoạn Lăng Phong, xung quanh phàm là người nghe tới ba chữ xuân cung đồ, đều đồng thời ẩn ý nhìn sang Tiêu Dật.
Tiêu Dật, “…”
Chúng ta có thể không nhắc tới chuyện này không!
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm Tiên Giới Tẩu Tư Phạm - Lý Tùng Nho