Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 393 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1102 / 5
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 34: Hai Quả Táo, Một Quả Chuối!
rận thi đấu Hoa khôi hôm nay, Nam Cung Cẩm không phải là người lên sân khấu cuối cùng, nhưng đã không còn người đàn ông nào có hứng thú với cô gái lên sân khấu tiếp theo nữa rồi. Hiện giờ trong mắt họ, trong lòng họ đều chỉ nhìn thấy cô gái trên sân khấu vừa rồi. Cô gái, có biệt danh là “Yêu Nghiệt” đó!
Họ đều hồ lên rất to, thậm chí còn có người muốn lao thẳng lên sân khấu, có điều sân khấu quá cao, cầu thang dẫn lên trên đó rất chật hẹp nên khá nhiều người ngã sõng xoài!
“Nàng hài lòng chưa?” Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai nàng, không khó để nhận ra hiện giờ cái tên ngậm hột thị nào đó đã đầy một bụng lửa giận rồi!
Nam Cung Cẩm cụp đầu xuống không dám nói gì, chột dạ đưa mắt nhìn quanh. Sau đó, khi nàng lại cúi đầu xuống, nàng chợt nhìn thấy trên thanh đoản đao trước giờ chưa từng rời xa người mình mà nàng vẫn đeo trên eo kia, phản chiếu ra một tia sáng lạnh màu xanh lục. Tim nàng giật thót lên, cảm giác lạnh lẽo âm u chợt dâng lên trong tim nàng, giống như một dây mấy chậm rãi bò từ đầu ngón chân mình lên, khiến cả tim gan nàng cũng phải run rẩy.
Sao tên đoạn tụ chết tiệt ấy lại ở đây?! Chẳng phải hắn ta nên quay về hoàng thành Tây Vô rồi sao?! Lẽ nào hành tung của Phong bị bại lộ?! Nhưng vì sao Phong bị bại lộ cũng không truyền tin tới đây?! Bách Lý Kinh Hồng nhanh chóng chú ý tới trạng thái khác thường của nàng, đôi mắt đẹp như ánh sao quét xuống dưới, cũng bắt gặp được ngay Mộ Dung Thiên Thu đúng trong đám người, thậm chí, sau khi đưa mắt một vòng, hắn còn nhìn thấy Đạm Đài Minh Nguyệt ở cách đó không xa! Do đó, trái tim đang tràn ngập lửa giận, lúc này lại càng giận dữ hơn! Không ngờ còn bị cả hai tên đàn ông này nhìn thấy nữa!
Nam Cung Cẩm nhìn đám người đang kích động dưới kia, trong lúc chỉ mành treo chuông, nàng đã nghĩ ra được đối sách! Nàng không kịp nói gì nhiều, vội vàng luồn vào trong phòng trong!
Đám đàn ông thấy giai nhân đột nhiên biến mất, trong lòng vừa mất mát vừa bực bội, gào to với người chủ trì cuộc thi hoa khôi đang đứng một bên: “Các ngươi đang làm cái quỷ gì thế?! Người đâu rồi?! Yêu Nghiệt cô nương đâu rồi?! Còn không mau mau mời Yêu Nghiệt cổ nương ra đây!”
“Đúng thế, gọi Yêu Nghiệt cổ nương ra đi!” “Mau lên, nếu không chúng ta sẽ đập thuyền hoa của các ngươi đấy!” Mọi người kích động bừng bừng, không ai để ý đến trong đám người có hai người đàn ông lặng lẽ đứng dậy đi ra gian phòng phía sau, mà người đàn ông áo trắng vốn đứng trên sân khấu cũng không thấy bóng dáng đầu nữa. Nam Cung Cẩm soi vào gương hóa trang, vừa tẩy trang vừa chửi thề: “Ta chỉ giúp các ngươi lần này thôi đấy, lần sau các ngươi tự đi mà giải quyết!”
“Đa tạ Thừa tướng, đa tạ Thừa tướng! Tiểu nữ vô cùng cảm kích, không biết lấy gì báo đáp!Linh Nhi rất khó hiểu đứng bên cạnh phối hợp. Vừa rồi khi cô nương quay vào, đầu tiên là vào gian trong thay quần áo, nhưng vẫn chưa thay đổi kiểu tóc mà lập tức ra ngoài rồi còn yêu cầu mình phải phối hợp diễn kịch, không biết là định làm gì!
Mà Đào Yêu cô nương của Cẩm Tú Các kia cũng ngày ra ngồi bên cạnh. Vừa rồi Linh Nhi cô nương gọi cô gái kia là Tướng gia. Lẽ nào đây chính là mỹ tướng Yến Kinh Hồng đệ nhất Tây Võ vang danh khắp thiên hạ của họ sao?! Nhưng Thừa tướng đại nhân là con gái, chuyện này...
Trong lòng Nam Cung Cẩm cũng hơi hoảng loạn, không biết kế sách này của mình có thể lừa mấy người kia qua ải được không. Nếu bây giờ bị Mộ Dung Thiên Thu biết mình là con gái, thì toàn bộ sự cố gắng nỗ lực của nàng đổ sông đổ biển đã đành, đến ngay cả phủ Thừa tướng, Cẩm Tú các, Lộ Thủy tình duyên, thậm chí là cả Thượng Quan Cẩn Duệ cũng sẽ đều bị mình liên lụy hết! Tuy nàng có thể lợi dụng nơi này không phải kinh đô để chạy trốn xa một chút thì dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng nàng cạy trốn rồi, nhóm Kinh Lan và Băng Tâm phải làm thế nào?
Lúc này nàng cảm thấy vô cùng hối hận! Nếu biết trước thế này thì không nên hành động lỗ mãng như vậy, tự dưng lại đẩy mình ra đầu sóng ngọn gió!
Một loạt tiếng bước chân vang lên, sau đó một người đàn ông có đôi mắt màu xanh lục đứng dựa vào cửa, tay cầm một chiếc quạt, gõ nhẹ tiếng được tiếng mất vào cửa: “Trẫm lại không hề biết rằng, Yến khanh của trầm mặc quần áo phụ nữ vào lại quyến rũ gợi cảm, động lòng người đến vậy!”
Giọng nói âm u quái gở vang lên ngoài cửa, mà Nam Cung Cẩm trong phòng lại như vô cùng kinh hãi, quay đầu nhìn người đang đứng ngoài của kia, cái miệng nhỏ xinh như quả anh đào hơi hé mở, đôi mắt phượng dần trợn trừng lên, nhìn như rất kinh ngạc, hoảng hốt, vì vừa rồi nhảy múa quá nhiệt tình, hai gò má nàng cũng vẫn còn đang ửng hồng lên. Nàng há miệng, trên mặt đầy vẻ thấp thỏm và kinh hãi, còn có chút ngượng ngùng: “Hoàng... Hoàng thượng, sao ngài lại ở đây?”
Đào Yêu kia vừa nghe thấy người đàn ông tuấn tú vô song nhưng lại âm u tàn độc này là Hoàng Thượng, cô ta liền sợ đến mức suýt ngất xỉu, chỉ biết ngần người ra ngẩng đầu nhìn thiên nhan, thậm chí quên hết cả quy củ không được nhìn thẳng thiên nhan, phải hành lễ này nọ, trong đầu cô ta chỉ còn lại cảm giác kinh sợ và kính trọng.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Nam Cung Cẩm, tâm trạng vốn đang đẩy giận dữ vì bị lừa gạt của Mộ Dung Thiên Thu chợt vơi đi vài phần. Hắn ta sải bước vào trong phòng, đưa cây qua trong tay ra nâng cằm nàng lên: “Chà, Yến khanh này, khanh thử nói xem, trẫm không ở đây, thì nên ở đâu nào?! Là lại bị thuật cải trang của tên nô tài kia che mắt, rồi đưa “Yến khanh” mà trẫm yêu thương quay về Hoàng thành sao?!
Chỉ vài chữ đã nói rõ sự thật rằng Phong bị bại lộ rồi: “Vậy Hoàng thượng, Phong.”
“Hắn ta không sao, nếu bé con của trẫm không đồng ý, làm sao trẫm có thể giết hắn ta được chứ! Có điều Yến khanh à, khanh có thể giải thích cho trẫm một chút, về dáng vẻ này của khanh không...” Ngữ khí của Mộ Dung Thiên Thu luôn lạnh lùng, âm u, giống như một con rắn độc luồn qua sau lưng Nam Cung Cẩm, khiến toàn thân nàng đều lạnh run cả lên.
Nam Cung Cẩm như hơi lúng túng, thành thật nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, là thế này ạ, từ thời niên thiếu thần đã từng lưu lạc ở Dương Châu, được vị cô nương này giúp đỡ. Thế nên hôm nay hành quân qua đấy, thần lại chợt nảy ra ý muốn quay lại thăm chốn xưa. Ai ngờ thần lại gặp đúng lúc ấn nhân đang gặp khó khăn, thanh lâu bị người ta tính kế, tất cả các cô nương đểu bị hủy dung. Thần muốn báo đáp ân huệ của cô ấy, mới không thể không đóng giả làm con gái, lên sân khấu múa một điệu! Thần biết hành vi của thần thực sự làm nhục quốc thể, xin Hoàng thượng nâng cao đánh khẽ, thương tình thần lúc nãy không bị lộ thân phận trước những người kia mà tha cho thần lần này!”
Nhưng rõ ràng Mộ Dung Thiên Thu không tin vào mấy lời này của nàng. Hắn ta hừ lạnh nói: “Đóng giả con gái à?” Nói rồi hắn ta quét mắt nhìn về phía bộ ngực nở nang của Nam Cung Cẩm.
Ánh mắt đó khiến Linh Nhi đứng bên cạnh sợ hết hồn, thôi xong rồi xong rồi! Sao chủ nhân lại quên mất chuyện quan trọng thế này chứ, đàn ông có thể có được bộ ngực thế kia sao?!
“Hoàng thượng không tin à?” Nam Cung Cẩm nhướng mày như có chút không vui.
Mộ Dung Thiên Thu tiến lên vài bước, chậm rãi nói: “Trẫm rất muốn tin Yến khanh của trẫm, có điều, chỗ này thì khanh định giải thích thế nào đây?” Vừa dứt lời, mặt của Mộ Dung Thiên Thu và Linh Nhi đều biến sắc! Chỉ vì tay của Mộ Dung Thiên Thu đã bóp thẳng vào phần ngực của Nam Cung Cẩm, nhưng sau khi bóp vào, sắc mặt của hắn ta lại biến đổi vô cùng kỳ quái và khó hiểu. Nếu nhìn kỹ, có khi còn nhìn thấy được khỏe môi không ngừng giật giật lên của hắn ta nữa!
Mà Linh Nhi thì sợ đến ngây người! Thôi xong rồi xong rồi, cô nương bị Mộ Dung Thiên Thu động vào rồi, bệ hạ đầu?! Bệ hạ đi đâu rồi? Chuyện này... nếu để bệ hạ biết được chuyện này, có khi sẽ tức đến nôn ra máu mất ấy chứ!
Người bình tĩnh nhất hiện giờ là Nam Cung Cẩm, chỉ thấy nàng chậm rãi đưa tay ra, chậm rãi thò tay vào trong ngực áo của mình, cầm ta một quả táo vừa xinh không to không nhỏ, ném quả táo sang một bên, sau đó lại thò tay hất tay Mộ Dung Thiên Thu ra, lấy một quả táo còn lại ra!
Thế nên, cả Mộ Dung Thiên Thu và Linh Nhi đều ngạc nhiên đến không nói thành lời được nữa!
Lúc này Đào Yêu cũng như bừng tỉnh, thì ra chuyện là thế này à! Cô ta đã nói mà, làm sao Thừa tướng lại là con gái được chứ!
Thì ra lúc nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thu, Nam Cung Cẩm đã nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Trên đường về phòng, nàng nhặt lấy mấy loại quả từ đĩa hoa quả bày trên bàn, giấu vào trong áo không để ai nhìn thấy. Sau đó, nàng nhanh chóng chui tọt vào phòng trong thay quần áo, vội vàng quấn ngực lại sau đó nhét hai quả táo vào, sau khi hoàn thành xong một chuyện khác nữa, nàng mới chạy ra ngoài ngồi chờ, làm ra vẻ đang tẩy trang. Nàng làm vậy, là vì để Mộ Dung Thiên Thu cho rằng nàng chỉ vừa mới vào đây chưa kịp làm gì khác, chỉ đang tẩy trang mà thôi!
Mà sau khi người đàn ông đứng trước mặt nàng sờ vào quả táo, khuôn mặt tuấn tủ cau có một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng với vẻ phức tạp: “Yến khanh, nếu để đám người ngoài kia biết bộ ngực nảy nở của mỹ nhân khiến bọn họ điên cuồng kia thực ra là hai quả táo, thì không biết họ sẽ có cảm tưởng thế nào?” Nếu để người bên ngoài biết, cô gái trang điểm như yêu tinh mà họ đang điên cuồng gọi tên kia lại là một người đàn ông chẳng khác gì họ, thì không hiểu họ sẽ có cảm giác gì?!
“Hoàng thượng, điều này chứng tỏ rằng, chúng ta vĩnh viễn không nên bị bề ngoài của sự việc che mờ mắt. Nếu không, chúng ta sẽ không nhìn thấy được chân tướng sự việc!” Nam Cung Cấm cúi đầu nói, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.
Mộ Dung Thiên Thu làm như hoàn toàn đồng ý, lẩm bẩm lặp lại những lời Nam Cung Cẩm vừa nói: “Đúng thế, không nên bị bể ngoài của sự việc che mờ mắt..” Tuy lẩm bẩm như vậy, nhưng vẻ lạnh lùng trong đáy mắt càng lúc càng rõ rệt, càng tàn bạo, rồi đột ngột đưa tay ra thò xuống giữa hang Nam Cung Cẩm!
Sau đó, sắc mặt thay đổi đến vài lần, cuối cùng, dưới ánh mắt châm biếm của Nam Cung Cẩm, hắn ta đành phải thu tay lại!
Nam Cung Cẩm vô sỉ ưỡn bụng dưới ra, châm chọc nói: “Sao thế? Hoàng thượng muốn so dài ngắn với thần sao?! Có được kết quả chưa?” Đây là chuyện còn lại mà nàng làm. Mộ Dung Thiên Thu tàn độc và đa nghi hơn người khác rất nhiều, thế nên nàng cũng tiện tay nhét luôn một quả chuối đã lột vỏ, vừa vặn không to không nhỏ vào trong quần, điều chỉnh lại vị trí phù hợp rồi mới ra ngoài.
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu cứng lại rõ rệt, còn hơi có vẻ lúng túng! Hắn ta sẽ thấy cái thứ hẳn là thứ gì đó kia, cảm giác vừa mềm mềm lại vừa cứng cứng, tuy hình dạng có vẻ hơi khác với mình, nhưng độ đàn hồi đó chẳng phải là đàn ông nên có hay sao? Nhưng mình là đàn ông đàn ang, lại đi sờ nắn... của một người đàn ông khác, hơn nữa, đối phương lại còn kiêu ngạo ưỡn ưỡn nửa người dưới lên, nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc, khiến cho hắn ta thực sự không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh được nữa.
Hắn ta ho khan vài tiếng rồi nói: “Yến khanh à, tuy khanh muốn báo ân, nhưng hành vi này thực sự cũng hơi lỗ mãng, tuyệt đối không phải là hành động của một vị Thừa tướng nên làm, nếu để đám Ngự sử biết được, rồi ngày nào cũng tụng kinh bên tai trầm, e rằng trầm cũng không bảo vệ nối khanh đâu! Hơn nữa, khanh lại còn dám to gan lén bỏ chạy nữa!”
“Thế nên thần mới xin Hoàng thượng khoan dung, tuyệt đối đừng nói chuyện này cho mấy Ngự sử biết, thần sẽ vô cùng cảm kích! Còn về chuyện thần chạy trốn, thần nghĩ một người rộng lượng đầy nghĩa khí như Hoàng thượng hẳn sẽ không tính toán so đo với thần đâu mà!” Nam Cung Cẩm kính cẩn củi đầu, mặt đầy vẻ nịnh bợ.
Mộ Dung Thiên Thu lại ho khan vài tiếng, chuyện này thực sự cũng chẳng có gì hay để mà truyền ra ngoài, lén bỏ đi, nhưng mắt trước mắt sau mình đã đuổi theo rồi, cũng không phải chuyện gì lớn. Thế nên, hắn ta cũng chỉ cần răn dạy cảnh cáo tiểu tử này một chút để sau này y biết trên biết dưới là được rồi. Thế nhưng vừa rồi lại sờ vào con chim nhỏ của y, khiến Mộ Dung Thiên Thu cảm thấy chuyện này mình có phần đuối lý, nên cũng đành phải nuốt mấy lời răn dạy vào trong bụng!
Hắn ta nhìn y một lúc lâu, cuối cùng hơi chê ghét nói: “Mau thay quần áo cho xong đi!” Tuy hắn ta thừa nhận rằng bộ y phục này của Yến Kinh Hồng thực sự rất gợi cảm, nhưng dù sao y cũng là đàn ông, nhìn thế này chỉ thấy kỳ cục chết đi được!
Nói rồi hắn ta quay sang nhìn hai quả táo bị ném sang một bên kia bằng ánh mắt cực kỳ căm ghét, hiển nhiên là bị mấy quả táo đó làm cho ghế tởm, mặt mày méo mó vặn vẹo một lúc lâu rồi mới đi ra ngoài!
Lúc này Linh Nhi và Nam Cung Cẩm mới thở phào một hơi, còn Đào Yêu kia thì đã sợ phát ngốc lên từ lâu rồi. Giờ thấy Hoàng thượng đi ra ngoài, cổ ta ôm ngực thở sâu vài hơi mới không ngất xỉu! Linh Nhi lên tiếng dặn dò: “Cô về Cẩm Tú các trước đi, chuyện hôm nay chứng kiến tuyệt đối không được nói với ai cả, nếu không...”
Thanh lâu đương nhiên sẽ có vô số cách khiến cho người ta sống không bằng chết! Đào Yêu kia cũng là người thông minh, lập túc nghe ra ý của Linh Nhi, ôm lấy trái tim vẫn luôn thấp thỏm bất an của mình, rồi co cẳng chạy mất! Đám đàn ông bên ngoài kia vẫn đang hò hét gọi tên Yêu Nghiệt. Linh Nhi đang muốn hỏi Nam Cung Cẩm xem nên làm thế nào, đột nhiên có một chiếc quạt phi từ ngoài cửa vào, tốc độ cực nhanh, Linh Nhi còn chưa kịp rút rọi ra, chiếc quạt kia đã đập vào huyệt ngủ của cô ấy, khiến cô ấy ngã thẳng xuống đất!
Nam Cung Cẩm nhíu mày nhìn ra cửa. Cho dù nàng đã nhìn quá quen mấy người đẹp trai tuyệt thế như Bách Lý Kinh Hồng, Lãnh Tử Hàn, nhưng nàng vẫn không khỏi sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa kia! Người đàn ông đó mặc một chiếc áo gấm màu tím nhạt, viền áo được thêu bằng chỉ lưu vấn màu bạc, nhìn thấy thanh cao lịch lãm, ở dưới vạt áo của hắn ta được dùng chỉ màu vàng thêu mấy con rồng giao nhau, thắt lưng đeo đai ngọc, khuôn mặt như mây như họa, đẹp như thần tiên giáng trần! Điều khiến người ta phải trầm trồ lạ lẫm nhất là nốt ruồi son ở đuôi mắt phải của hắn ta, giống như một nét chấm phá khiến khuôn mặt vốn đã đẹp tuyệt trần lại thêm vài phần yêu dã.
Nhưng, Nam Cung Cẩm lại nhíu mày, trong khoảnh khắc ấy, gần như nàng tưởng rằng mình đã nhìn thấy một người! - Hoàng Phủ Dạ!!!
Ngũ quan của hai người này thực sự như từ một khuôn đúc ra, nhưng điều khác biệt là trong khuôn mặt như vẽ của người đàn ống này còn có cả hào khí và gian xảo, còn Hoàng Phủ Dạ lại ẩn chứa vẻ yêu mộ trong dáng vẻ công tử phong lưu thường ngày! Còn có một điểm khác nữa, chính là mắt của Hoàng Phủ Dạ thì màu tím nhạt, còn mắt của người đàn ông này là màu đen tuyền, đuôi mắt còn có nốt ruồi son. Có điều, sao lại có hai người giống nhau như hai giọt nước thế này? Độ tương đồng giữa họ còn cao hơn cả độ tương đồng giữa Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Dật nữa.
“Các hạ là?” Nam Cung Cẩm hơi cảnh giác hỏi. Võ công của Linh Nhi không thấp nhưng lại bị đánh hôn mê thế này, điều đó chứng tỏ võ công của người này không đơn giản chút nào!
Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Mê Hoặc Giang Sơn Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!