The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 393 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1102 / 5
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 5: Chương 3.2 Ngài Có Thể Đừng Mơ Tưởng Đến Nam Sủng Của Thần Được Không?!
ột bàn tay chợt chặn giữa hai người họ, kéo Nam Cung Cẩm rời xa ra khỏi Mộ Dung Thiên Thu, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như trước, không nói câu nào chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thiên Thu. Hắn không biết nàng định làm gì, vì sao lại tới Tây Võ làm Thừa tướng, nhưng hắn biết nếu mình nói sai sẽ hủy hoại kế hoạch của nàng trong phút chốc. Vì vậy, hắn không nói gì nhiều, có điều hắn cũng không thể đứng trơ mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thu đứng sát gần Cẩm nhi như vậy.
“Tây Võ hoàng, tự trọng.” Năm chữ lạnh lùng phát ra từ miệng hắn. Ngữ điệu vốn bình thản, thờ ơ lại khiến Mộ Dung Thiên Thu nhận ra cảm giác khiêu khích nồng đậm. Hắn ta nhìn sắc mặt lúng túng của Yến Kinh Hồng một cái rồi lại nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, như cười như không nói: “Yến khanh, vị này thực sự chỉ là họ hàng xa của khanh sao?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là thế ạ!” Nam Cung Cẩm vừa nói vừa gật đầu. Ban nãy đã nói phải, giờ lại bảo không, chẳng phải sẽ thành khi quân phạm thượng sao? Nàng đâu có ngu như thế.
Nhưng trong mắt Bách Lý Kinh Hồng, thì câu này của nàng là vì muốn phủi sạch mối quan hệ với mình. Hắn quay đầu thản nhiên nhìn nàng, trong mắt đã ẩn chứa chút giận dữ. Kẹp giữa hai người thế này khiến Nam Cung Cẩm phát bực mình, suýt thì buột miệng chửi ‘đậu xanh rau má’, nhưng may mà quản gia quay lại đúng lúc, còn có cả một nhóm đông vú em đi theo, cúi người hành lễ: “Hoàng thượng, tướng gia!”
Nhóm bà vú biết mình có thể nhìn thấy mỹ tướng của lòng mình cũng đã mừng phát điên lên rồi, không ngờ Hoàng thượng lại cũng ở đây liền vội vàng quỳ xuống: “Dân phụ bái kiến Hoàng thượng!”
Vừa nhìn lướt qua mấy người đó, Nam Cung Cẩm đã khẽ nhíu mày.
Mộ Dung Thiên Thu không mấy bận tâm, nói: “Đứng lên đi!” Khẩu khí này cũng khiến mấy bà vú dần dần bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên các bà vú được nhìn thấy Hoàng thượng nên đều run lẩy bẩy, cúi đầu đứng sang một bên không dám nói một lời. Nam Cung Cẩm bước vài bước tới, chỉ vào mấy người đang run rẩy kia: “Các ngươi về được rồi!”
Mấy bà vú kia ngẩn ra, hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì. Ngay sau đó, Nam Cung Cẩm lại chỉ sang hai bà vú bên cạnh: “Các ngươi cũng có thể quay về!”
Quản gia không đồng ý nói: “Tướng gia, họ đều là bà vú tốt nhất kinh thành!”
“Vừa thấy Hoàng thượng đã sợ hãi như vậy, nếu sau này ôm con trai bản quan mà cũng sợ như lá rụng trong gió thu thế kia làm con ta hoảng hốt thì làm sao?” Nam Cung Cẩm không vui nói.
Lá rụng trong gió thu? Mấy người đàn ông nhìn sang đám vú em, nhớ tới dáng vẻ run lẩy bẩy vừa rồi của họ, trong lòng cũng cảm thấy ví von rất chính xác, nhưng dùng lý do này để đuổi người, có phải là quá cẩn thận không? Quản gia thực sự không kìm được, nhắc: “Tướng gia, Hoàng thượng đâu có thường xuyên tới ạ!” Nói xong chính lão cũng hơi sợ hãi, dù sao, trước mặt Hoàng thượng mà nói câu này có khác gì muốn chết đâu.
“Chỉ cần là chuyện có thể xảy ra, bản quan cũng không thể để nó phát sinh được!” Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, trên mặt toát ra khí khái hào hùng cùng vẻ mất kiên nhẫn.
Quản gia không thể nói gì lại, đành đáp: “Vâng!”
Nam Cung Cẩm lại quan sát kỹ càng mấy người còn lại một phen, sau đó chỉ vào một người hơi béo: “Người này không được!” Béo như thế chắc chắn sẽ rất mạnh tay, nếu làm đau con trai nàng thì sao… Một lát sau, nàng lại chỉ một người khác: “Người này cũng không được!”
Bách Lý Kinh Hồng ở cách đó không xa nhìn cảnh này chỉ thấy toàn thân mình như ngập trong dấm chua. Chẳng phải chỉ là con trai của Quân Lâm Uyên thôi sao? Việc gì nàng phải bận tâm đến mức đó, ngay cả tìm vú em mà cũng kỹ càng đến vậy?!
Mộ Dung Thiên Thu nhìn lại càng thấy khó chịu, tuy hắn ta thường xuyên trêu chọc người thanh niên này chẳng qua là vì thấy thú vị thôi. Nhưng bao nhiêu lâu nay không được chút lợi nào đã đành, không đạt được mục đích muốn nếm thử mùi vị của bé con này thì chớ, hôm nay còn phải chứng kiến y quan tâm đến đứa con mà phu nhân y sinh ra như thế, trong lòng hắn ta vui được mới là lạ! Hắn ta hơi bực bội nói: “Nếu muốn tìm bà vú tốt, thì dùng người trong hoàng cung cũng được!” Các bà vú trong cung đều đã được chọn lọc qua hàng ngàn hàng vạn người, đương nhiên phải tốt hơn bên ngoài!
Hai mắt Nam Cung Cẩm sáng rực lên, bước nhanh tới kích động nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Vậy thần tạ ơn Hoàng thượng!”
Mộ Dung Thiên Thu thấy nàng cao hứng như vậy bèn bước gần thêm hỏi: “Yến khanh định tạ ơn trẫm như thế nào?”
Sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng đen xạm lại, chỉ là mấy bà vú thôi mà, có cần phải đứng gần như thế không?!
Ặc… Nam Cung Cẩm giả vờ ho khẽ một tiếng, lẳng lặng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói: “Vậy thần mời Hoàng thượng một bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn được không?” Ngoài mặt nàng cũng không có cảm xúc gì quá mức, trong lòng lại thầm trào nước mắt, con mẹ nó chứ, rốt cuộc là chuyện gì thế này?! May mà Lãnh Tử Hàn không ở đây, nếu không hôm nay sẽ còn loạn nữa.
“Vậy thì trẫm đành cung kính không bằng tuân mệnh!” Mộ Dung Thiên Thu rất dễ nói chuyện, đồng ý ngay lập tức. Thật ra, thứ hắn ta càng muốn ăn hơn, là người nào đó cơ. Đồng ý xong, hắn ta quay đầu nói với hạ nhân bên cạnh: “Quay về Hoàng cung phái mấy vú em lại đây!”
“Vâng!” Tiểu thái giám đáp lời xong vội vàng rời đi, trong lòng thầm nghĩ, Thừa tướng đại nhân có thể diện thật, ngay cả vú em trong Hoàng cung mà Hoàng thượng cũng có thể cho y mượn được, đúng là từ xưa đến giờ chưa từng có!
Nam Cung Cẩm nhìn mấy bà vú còn lại thêm một lúc nữa, cuối cùng chỉ giữ lại ba người có thoạt nhìn tổng thể đều có vẻ ổn nhất, rồi đuổi hết những người kia đi: “ Nghe đây, chỉ cần các ngươi chăm sóc con trai bản quan cho thật tốt, một tháng bản quan sẽ cho các ngươi một trăm lượng!”
Nàng vừa dứt lời, mấy bà vú đều ngỡ ngàng! Một trăm lượng, đúng là giá trên trời! Thừa tướng đại nhân điên rồi sao?!
Nam Cung Cẩm cũng hiểu được sự kích động của họ, một trăm lượng, nếu đổi sang nhân dân tệ thì đại khái bằng khoảng năm vạn tệ. Làm vú em mà được lương cao như vậy, chắc chắn là xưa nay chưa từng có! Ngay cả Nam Cung Cẩm làm thừa tướng cũng chỉ được ba nghìn lượng bổng lộc mỗi tháng. Ba bà vú này đã dùng hết một phần mười bổng lộc của nàng, điều này cũng chứng tỏ nàng coi trọng chuyện này đến mức nào.
Mộ Dung Thiên Thu lườm nàng một cái: “Thừa tướng đại nhân ra tay hào phóng quá!” Tiểu tử này giàu nhỉ, ngay cả vú em trong hoàng cung phân theo cấp bậc, thì cấp cao nhất cũng chỉ được ba mươi lượng một tháng.
“Con trai bảo bối của thần đương nhiên không thể xảy ra chút sơ suất nào hết!” Nàng không e dè thẳng thắn thể hiện sự quan tâm của mình đối với đứa bé này, đồng thời cũng đang cảnh cáo Bách Lý Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu, đừng cho rằng nàng không nhận ra ánh mắt của hai tên này nhìn Quân Kinh Lan xấu xa như thế nào. Sắc mặt nàng cũng không quá thân thiện, nếu ai dám động vào đứa bé này, nàng thề sẽ hủy diệt bọn họ!
Mộ Dung Thiên Thu thử thăm dò: “Nếu trẫm gây bất lợi cho đứa bé này thì sao?”
“Vậy thì cứ bước qua thi thể thần đã!” Nàng khom người đáp, những lời này hoàn toàn như một sự khiêu khích với uy quyền của đấng quân vương, nhưng nàng hoàn toàn không có ý nhường bước, trên mặt cũng thoáng có vẻ lạnh lùng không che giấu được.
Đáy mắt Mộ Dung Thiên Thu hơi ánh lên giận dữ, nhưng nhanh chóng thu lại. Là quân vương, đương nhiên không thích có người uy hiếp mình, dù là Yến Kinh Hồng cũng không ngoại lệ!
Bách Lý Kinh Hồng vô cùng khó chịu, trừ bạc ra, hắn chưa từng thấy nàng quan tâm đến thứ gì như vậy, chẳng phải đã nói rõ rằng trong mắt nàng, mình còn không quan trọng bằng sao? Hoặc nên nói là, đứa bé kia, thậm chí còn quan trọng hơn cả mình?
Đám quản gia hạ nhân bên cạnh đều toát mồ hôi lạnh vì sự to gan của Thừa tướng đại nhân. Dám khiêu khích Hoàng thượng như vậy, không biết nên nói rằng y không biết sống chết, hay nên khen ngợi sự dũng cảm của y đây?!
Khi bầu không khí đang giương cung tuốt kiếm, Thượng Quan Cẩn Duệ chợt cười nói: “Hoàng thượng, chỉ đùa chút thôi mà, cần gì phải nghiêm túc thế.”
Nghe hắn nói vậy, bầu không khí cũng dịu xuống, Mộ Dung Thiên Thu cười đáp: “Từ bao giờ mà thừa tướng đại nhân của trẫm lại thiếu máu hài hước vậy.”
“Thần cũng chỉ đùa với Hoàng thượng thôi mà!” Lúc này Nam Cung Cẩm mới đón lời, nhưng trên mặt không hề có vẻ gì là đùa giỡn. Nếu không thể bảo vệ an toàn được cho con trai của Quân Lâm Uyên thì nàng còn sống làm gì nữa?
Đôi ngươi xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu ánh lên vẻ nguy hiểm, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng bàn tay giấu dưới lớp tay áo bào rộng đã lặng lẽ xoay ban chỉ trên ngón tay cái. Người nào hiểu hắn ta cũng đều biết, đây là biểu hiện của việc hắn ta đã tức giận.
Nam Cung Cẩm cũng không phải kẻ ngu, chỉ tới mức độ nào đó đương nhiên cũng không tiếp tục dây dưa mấy chuyện này nữa, quay đầu nói với quản gia: “Mau đi chuẩn bị đồ ăn đi!”
Quản gia gật đầu đáp một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.
Mộ Dung Thiên Thu nhìn Bách Lý Kinh Hồng hỏi: “Hôm nay phu nhân Yến khanh sinh con, chắc tối nay Yến khanh phải ở bên phu nhân chứ nhỉ?”
Câu này rõ ràng muốn khiêu khích Bách Lý Kinh Hồng. Bách Lý Kinh Hồng sao có thể không đoán được ý hắn ta. Hắn phá lệ lên tiếng đáp: “Tại hạ và Thừa tướng đã lâu không gặp, tối nay y sẽ ở bên tại hạ mới phải.”
“…” Một vạch đen sổ thẳng xuống sau gáy Nam Cung Cẩm, hàng này có thể đừng nói mấy câu mờ ám như vậy được không? Có khác nào nói cho tên Mộ Dung đoạn tụ kia biết mình thực sự có đam mê về khoản đó sao?!
“Yến khanh thấy thế nào?” Hắn ta không nhìn Bách Lý Kinh Hồng nữa mà quay sang nhìn Nam Cung Cẩm chờ câu trả lời của y.
Nam Cung Cẩm ho khẽ mấy tiếng rồi vô cùng lúng túng đáp: “Đương nhiên là ở bên phu…” Còn chưa nói thế từ phu nhân đã thấy ánh mắt lạnh băng của người nào đó quét tới, toàn thân nàng run lên, lập tức sửa lại: “Ở bên biểu huynh phương xa của thần rồi, dù sao chúng thần cũng đã rất lâu không gặp nhau, phải nâng cốc tâm sự một phen chứ. Nhưng hoàn toàn là tình cảm trong sáng, tình cảm cực kỳ trong sáng thuần khiết!”
Nàng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, càng khiến người ta có cảm giác giấu đầu hở đuôi hơn. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng đã cảm thấy hài lòng rồi, dù sao, hắn cũng không muốn Mộ Dung Thiên Thu nghĩ Cẩm nhi là đoạn tụ, đến lúc đó chỉ càng phiền phức hơn. Dường như Mộ Dung Thiên Thu hơi ghen tức: “Sao chưa từng thấy Yến khanh nhiệt tình với trẫm như thế bao giờ nhỉ?!”
“…” Làm sao dám nhiệt tình với ngươi chứ? Nhiệt tình với ngươi thì bà đây chỉ có nước thất thân và mất mạng thôi! Nữ giả nam đến thi Trạng Nguyên, đây là tội khi quân, là tội lớn đủ để bị tru di cửu tộc! “Đó là vì thân phận của Hoàng thượng vô cùng cao quý, đương nhiên thần không dám quá đà.”
Mộ Dung Thiên Thu còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy bên cạnh còn có hai người thừa đứng đó nên không nói thêm nữa, có điều ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm lại càng biến đổi kỳ quái hơn! Đôi ngươi màu xanh biếc như pha thêm sắc vàng kim, mang theo dục vọng chinh phục và hoang dã cực mạnh. Hắn ta từ từ bước tới bên Nam Cung Cẩm, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Yến khanh, rồi sẽ có một ngày trẫm khiến khanh chủ động nằm trên giường trẫm!” Sau đó, nhìn thấy đồng tử Nam Cung Cẩm co lại như có vẻ rất kinh ngạc, hắn ta hài lòng cười to lên mấy tiếng.
Mộ Dung đoạn tụ đã từng biểu lộ ý đồ này với nàng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nói thẳng thừng ra như vậy! Nam Cung Cẩm mỉm cười vờ như không nghe thấy.
Không bao lâu sau, nhìn thấy Vân Giảo Hề đi từ trong nhà ra, nàng liền hỏi: “Kinh Lan thế nào rồi?”
“Đã ngủ rồi!” Một năm trôi qua, Quân Tử Mạch trưởng thành hơn rất nhiều. Tuy vẫn đơn giản như trước, nhưng tính cách cũng dần trầm lắng lại.
Nam Cung Cẩm khẽ gật đầu, đôi môi khẽ nở nụ cười. Trẻ con hạnh phúc thật, đói là khóc, ăn no là ngủ. Mà nàng, chắc chắn sẽ dùng đôi bàn tay của mình để mở ra cả một khoảng trời, cho đứa bé lớn lên thật vui vẻ hạnh phúc!
“Tướng gia, đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, mọi người dùng cơm luôn bây giờ chứ ạ?” Hạ nhân tới bẩm báo.
Nam Cung Cẩm kính cẩn nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, ngài thấy sao?”
“Vậy thì ăn đi, trẫm cũng đói rồi!” Hắn ta vừa dứt lời, hạ nhân lập tức chạy trước dẫn đường.
Mọi người cùng đi về phía phòng ăn. Trên đường đi, Nam Cung Cẩm đều liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng, nhưng không biết hôm nay Bách Lý Kinh Hồng bị chuyện gì kích thích nên chưa từng cho Nam Cung Cẩm một ánh mắt tử tế nào, thậm chí còn không thèm liếc nàng lấy một cái, hơn nữa, nhìn sắc mặt còn có vẻ tức giận. Chỉ có Thượng Quan Cẩn Duệ là luôn mỉm cười với Nam Cung Cẩm, dọc đường đi, nét mặt của hắn đều khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nam Cung Cẩm thở dài một hơi, nàng chợt cảm thấy gọi Bách Lý Kinh Hồng đến đây nhanh như vậy là một sai lầm, cảm giác của nàng bây giờ thảm thương như thể tìm đường sống trong cõi chết vậy.
Vào phòng khách, Mộ Dung Thiên Thu tất nhiên phải ngồi ở ghế chính, những người khác đều tự ngồi xuống. Bốn mỹ nam mỗi người một vẻ khiến tim đám nha đầu bê đồ ăn lên đều đập thình thịch, mắt hoa lên, đi đường cũng suýt vấp ngã.
Cả một bàn đầy những món ăn ngon lạ, cao cấp. Nam Cung Cẩm thấy sắc mặt người nào đó vẫn không tốt lắm liền gắp một miếng thả vào bát hắn.
Nàng vừa đặt xuống, mặt Mộ Dung Thiên Thu lạnh hẳn đi: “Yến khanh, chẳng lẽ khanh không định gắp thức ăn cho trẫm sao?!”
Ngươi không có tay à?! Câu nói lên đến tận cổ rồi, nhưng nhớ đến chuyện hiện giờ mình còn đang nhận bổng lộc của người ta, vì vậy đành cố nuốt xuống: “Hoàng thượng, đũa của thần dính nước bọt của mình rồi, hơi bẩn, nên không tiện gắp cho ngài!”
“Trẫm không ngại.” Mộ Dung Thiên Thu quyết tâm ép Nam Cung Cẩm gắp cho hắn ta.
Nàng sa sầm mặt xuống gắp một miếng thả vào bát hắn ta: “Mời Hoàng thượng dùng cơm!”
Dáng vẻ miễn cưỡng này khiến ai nhìn thấy cũng có thể mất cả hứng ăn uống, nhưng riêng Mộ Dung Thiên Thu lại có vẻ rất sung sướng, vừa ăn còn vừa nhìn hai người Bách Lý Kinh Hồng và Thượng Quan Cẩn Duệ bằng ánh mắt thâm thúy.
Bắt gặp ánh mắt này của hắn ta, Nam Cung Cẩm càng cảm thấy gã này thật dâm loạn! Chẳng lẽ hàng này muốn hạ gục hết tất cả mỹ nam trên bàn này sao?! Đừng có mơ!!!
Ăn được một lát, Mộ Dung Thiên Thu chợt hỏi Bách Lý Kinh Hồng: “Ngươi là người nước nào?” Giọng nói mang theo vẻ cao ngạo của bậc đế vương. Quan hệ của người đàn ông này với Yến Kinh Hồng chắc chắn không đơn giản. Hắn ta đã sai người đi thăm dò thân thế của Yến Kinh Hồng nhưng lại không tra ra được gì cả, chưa biết chừng, có thể xuống tay từ người đàn ông này.
Bách Lý Kinh Hồng nghe xong chỉ cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến hắn ta. Cùng là đế vương, hắn không cho rằng Mộ Dung Thiên Thu có tư cách hỏi hắn như vậy.
Nam Cung Cẩm cũng tức giận, Mộ Dung đoạn tụ chết tiệt dám có ý đồ với tiểu Hồng Hồng. Nàng không mấy cao hứng, nói: “Hoàng thượng, ngài đừng để ý tới hắn, trước giờ hắn vẫn lạnh lùng như thế, nói mấy trăm câu hắn cũng chẳng bận tâm đâu!”
“Yến khanh ghen đấy à?” Mộ Dung Thiên Thu nhìn nàng như cười như không.
Gân xanh trên trán Nam Cung Cẩm nảy lên mấy cái, không đáp lời, trong lòng thầm chửi tên đoạn tụ chết tiệt này, không biết xấu hổ!
Mộ Dung Thiên Thu có vẻ rất hài lòng với phản ứng của y, lại quay sang hỏi Bách Lý Kinh Hồng tiếp: “Phong cảnh Tây Võ ta rất đẹp, Hoàng cung càng nguy nga lộng lẫy, ngươi thực sự không muốn theo trẫm vào cung ngắm cảnh sao?” Vừa nói, hắn ta vừa nhìn sắc mặt Yến Kinh Hồng, để xem mình nỗ lực suốt gần một năm trời có chiếm được chút địa vị nào trong tim y hay không! Quả nhiên, nhìn thấy đuôi mắt y giật giật vài cái, sau lưng còn như bốc khói khiến hắn ta càng hài lòng hơn.
“Không.” Một chữ nhạt nhẽo vang lên từ miệng Bách Lý Kinh Hồng, từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc nhìn Mộ Dung Thiên Thu cái nào.
Nam Cung Cẩm cúi đầu ăn cơm, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng mình! Tên Mộ Dung đoạn tụ chết tiệt này, dám ngang nhiên cướp đàn ông nhà nàng, hắn ta chán sống rồi sao?!
“Dù sao trong phủ Yến khanh cũng không rộng rãi lắm, có lẽ không có chỗ cho ngươi ở, hay là trẫm sắp xếp cho ngươi một chỗ khác nhé?” Đúng là hắn ta thực sự không muốn cho hai người này ở cùng nhà chút nào!
Bách Lý Kinh Hồng còn chưa kịp lên tiếng, thì Nam Cung Cẩm cũng không kìm được lửa giận nữa. Nàng ném đũa lên bàn đến ‘cạch’ một tiếng, mẹ kiếp, không phải chuyện gì bà cũng nhịn được nhé!!! Nàng giận dữ quát ầm lên với Mộ Dung Thiên Thu: “Ta nói, Hoàng thượng này, ngài có thể đừng có ý đồ với nam sủng của thần được không?!”
“Cạch!” Do quá kinh ngạc, đôi đũa trên tay Mộ Dung Thiên Thu rơi thẳng xuống đất, mặt trống rỗng, có ý đồ với nam sủng của y?!!!
Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Mê Hoặc Giang Sơn Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!