Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 393 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1102 / 5
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 54: Chương 24.1
ĩ Mạch!” Tô Cẩm Bình cao giọng gọi, nhìn về phía đốm lửa đang lóe lên kia.
Hiên Viên Dĩ Mạch lập tức bước tới nói: “Cô nương, sao thế?”
“Vân Tử Y đã về chưa?” Nàng trầm giọng hỏi, suy nghĩ đã bay theo đốm lửa kia đi rất xa.
“Đã về một lúc lâu rồi, nghe nói lúc về nhìn như hồn bay phách lạc, có lẽ cái chết của Vân Lãnh Ngưng đả kích nàng ta khá mạnh.” Hiên Viên Dĩ Mạch cúi đầu đáp.
Tô Cẩm Bình trầm mặc một lúc lâu, lại quay đầu nhìn lên không trung, cuối cùng chán nản hít sâu một hơi rồi quay về phòng mình.
Nếu phải tới, thì chắc chắn không thể trốn được!
Vân Lãnh Ngưng xảy ra chuyện, hôn sự của Vân Dật và Đặng Lam Tân đương nhiên cũng bị lùi lại. Sang buổi chiều ngày hôm sau, Kinh Triệu phủ doãn mới nhận chức tìm được hai thi thể dưới đáy vực, mặc y phục có màu sắc, kiểu dáng giống y như đúc y phục của hai người khi rơi xuống vực, có điều, y phục đã bị thú hoang cắn nát, người cũng không còn nhìn rõ hình hài dáng vóc nữa, chỉ còn lại hai bộ xương trắng! Lão phu nhân và Trần thị vừa nhìn thấy liền bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại thì khóc đến chết đi sống lại, không ai khuyên giải được.
Trong hoàng cung, Trang phi tức tối, hận Vân gia đến thấu xương! Lão hoàng đế lại nổi giận, cũng thầm hối hận vì không đồng ý lời cầu khẩn của Bách Lý Thần, nếu lão mà đồng ý, có lẽ đứa con trai này đã không phải chết. Dù không thích, thì hắn vẫn là con trai lão. Sau đó, lão lại hạ lệnh truy lùng, người đi lùng bắt Lãnh Tử Hàn lại tăng thêm gấp mấy lần. Có điều, chưa có binh lính nào từng gặp Lãnh Tử Hàn, tuy trong giang hồ cũng có người từng gặp Lãnh Tử Hàn, tuy thời thời khắc khắc muốn diệt trừ Ma giáo, nhưng nếu bảo họ cả gan theo đám quan binh đi truy bắt Lãnh Tử Hàn, bọn họ cũng không dám! Nếu để Ma giáo hạ tuyệt sát lệnh, liệu bọn họ còn có đường sống không?
Vân Lãnh Ngưng là tiểu bối, nếu theo lễ tiết thì không thể tổ chức tang lễ long trọng để tiếp đón khách khứa, nhưng vì Vân gia quyền cao chức trọng nên người muốn tới chia buồn cũng không ít. Tề quốc công cố nén bi thương để tạ ơn mọi người.
Tô Cẩm Bình cũng ra vẻ ‘đau lòng’ theo họ, phủ Tam hoàng tử mới đã được sửa xong, vì thế tâm trạng của Bách Lý Kinh Hồng không được tốt lắm, nhưng ngược lại tâm trạng của Lãnh Tử Hàn lại rất tốt. Nếu không có người Ma Giáo bọn họ ‘hỗ trợ’, thì có khi đến sang năm phủ của Bách Lý Kinh Hồng cũng không sửa xong.
Dư luận bên ngoài vô cùng xôn xao, mấy lời đồn ban đầu vốn nói là Tứ hoàng tử ái mộ nhị tiểu thư Vân gia nên tự tử theo nàng, không ít người đều đàm luận về danh dự của họ, nói nhiều câu rất khó nghe khiến Trần thị và lão phu nhân vốn đau lòng lại càng khổ sở hơn. Cũng may không biết có một tiên sinh kể chuyện ở đâu tới, kể lại chuyện này vô cùng sinh động, nói rằng nhị tiểu thư Vân gia xui xẻo rơi xuống vực, Tứ hoàng tử đầy nghĩa khí lao ra cứu giúp không ngờ lại bất hạnh rơi xuống theo, vì vậy, chuyện này dần dần được truyền bá thành một câu chuyện rất đẹp, mà tiên sinh kể chuyện kia chính là người do Tô Cẩm Bình sắp xếp ra. Mấy tin đồn ngoài đường vốn là ai nói gì thì nghe vậy, chỉ xem họ cảm thấy phiên bản nào hợp lý hơn thôi, vì thế, thay đổi cách nói một chút, dân chúng cũng dễ chấp nhận hơn, mà trong lòng người nhà Vân gia cũng cảm thấy trấn an ít nhiều.
Mọi người trong phủ Tề quốc công đều mặc áo tang trắng, hôm nay nhìn Vân Tử Y cũng tiều tụy lạ thường, trên mặt không hề trang điểm, mắt sưng đỏ. Mà kỳ lạ là khi nàng ta bước vào phòng, lại hung dữ trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình một cái, ánh mắt đó giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy! Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, suy nghĩ đầu tiên là không biết có phải đối phương hiểu lầm gì đó không, nhưng tình hình hiện giờ cũng không cho phép nàng giải thích, vì vậy liền cúi đầu im lặng, không nhìn nàng ta nữa.
Cả ngày hôm nay, mọi người trong phủ đều khóc lóc thảm thương, Trần thị khóc nửa ngày lại ngất xỉu. Vân Tử Y chợt nói với Tô Cẩm Bình: “Biểu muội, phiền muội đưa mẫu thân về phòng được không?”
Tô Cẩm Bình không từ chối, cùng Dĩ Mạch đưa Trần thị về phòng.
Lúc này, ở trong hậu viện, Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn đang ngồi đối diện nhau, một người nở nụ cười phóng túng, đáy mắt lạnh lùng, một người mang vẻ lãnh đạm nhưng mắt như sắp phun hỏa. Trong mắt hai người đều như bắn ra tia lửa khắp nơi. Lãnh Tử Hàn chợt cười tà: “Tam hoàng tử điện hạ, ngày mai ngài phải quay về phủ rồi. Chắc bản tôn không tiễn được!”
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn hắn ta, giống như chỉ cần nhìn Lãnh Tử Hàn nhiều thêm một chút cũng có thể giết chết hắn ta, giúp mình bớt đi một tình địch vậy.
Cuối cùng, Lãnh Tử Hàn lại nói: “Bách Lý Kinh Hồng, ta thừa nhận, ván này ngươi thắng, nhưng nếu ngươi dám làm chuyện gì có lỗi với tiểu Cẩm, không cần biết nàng có bằng lòng hay không, dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ đưa nàng đi.”
“Ngươi sẽ không có cơ hội đó.” Giọng nói thanh thoát, nhẹ nhàng như mây gió.
“Hy vọng thế.” Dứt lời, hắn ta nhìn sang bên cạnh, chỉ một lát sau, Phá bê hai vò rượu tới. Hắn ta đón lấy, ném một vò cho Bách Lý Kinh Hồng: “Uống cạn! Nhớ rõ lời hứa của ngươi ngày hôm nay!”
Bách Lý Kinh Hồng không từ chối, đưa tay ra nhận lấy vò rượu. Cụng vào vò rượu của Lãnh Tử Hàn một cái xong, hai người đều ngửa đầu uống sạch rượu trong vò.
Chất lỏng trong suốt trào ra, chảy xuống cằm, đi qua cổ rồi chui vào trong vạt áo, tạo thành cảm giác đẹp đến mất hồn. Một lúc lâu sau, ‘choang’ một cái, vò rượu trong tay Lãnh Tử Hàn bị ném sang một bên, vỡ vụn không còn đến nửa giọt. Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhẹ nhàng thả tay, vò rượu rơi bên cạnh chân, cũng vỡ vụn không còn sót giọt nào.
Hai người lại nhìn nhau, vẫn thái độ giương cung bạt kiếm. Lãnh Tử Hàn chợt cười lạnh: “Bách Lý Kinh Hồng, bản tôn thật sự không hiểu, rốt cuộc ngươi cho tiểu Cẩm ăn mê hồn dược gì mà khiến nàng quên mất ta không còn chút ký ức nào thế?”
Lời này vừa dứt, đương nhiên cũng không nghe thấy câu trả lời của Bách Lý Kinh Hồng.
Nhưng Phong và Tu ở trong chỗ tối đều muốn kêu oan thay cho điện hạ nhà mình. Đâu phải điện hạ cho Hoàng tử phi ăn mê hồn dược đâu, rõ ràng là tại Hoàng tử phi cho điện hạ ăn bánh trung thu mê hồn đấy chứ. Bọn họ còn nhớ rất rõ, chính cái bánh trung thu chết tiệt kia đã chôn vùi hết nửa đời còn lại của điện hạ!
Thấy hắn không nói gì, Lãnh Tử Hàn lại chế giễu: “Vừa trầm vừa tẻ nhạt, thật không biết tiểu Cẩm phải lòng ngươi vì cái gì nữa.”
Hắn ta vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng liền cong lên, giọng nói thanh thanh truyền tới: “Dù ta có tẻ nhạt, thì nàng cũng hứa với ta trọn đời trọn kiếp rồi.”
Lãnh Tử Hàn nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, dung nhan phóng đãng cũng mang theo chút tự giễu cợt, hơi ngửa đầu nhìn lên trời đêm, không nói nữa.
Phong ở cách đó không xa hơi cảm thông với hắn ta: “Điện hạ đã thắng người ta rồi, cần gì phải đả kích hắn như vậy chứ! Ôi! Đàn ông cần gì phải gây khó dễ cho đàn ông!”
Tu lườm hắn ta khinh bỉ, không đồng ý với hắn ta: “Nếu hiện giờ người thắng là Lãnh Tử Hàn, thì hắn ta cũng sẽ chế nhạo điện hạ y như vậy!” Hai người này đều kiêu ngạo từ trong cốt cách, cũng chính sự kiêu ngạo này mới khiến họ muốn đạp nát tất cả mọi hy vọng của kẻ thù, để giành lấy chiến thắng trọn vẹn!
“Bách Lý Kinh Hồng, ngươi biết ta cố ý đúng không?” Hắn ta cúi đầu xuống nhìn hắn, đôi mắt đen như mực khẽ nheo lại mang theo nụ cười như có như không.
Đương nhiên hắn biết Lãnh Tử Hàn hỏi chuyện hai người so đấu mấy ngày nay, cũng thản nhiên đáp: “Các hạ muốn chơi đùa, bản cung sao có thể không theo chứ.”
“Ha ha ha…” Tiếng cười phóng túng vang lên, lồng ngực Lãnh Tử Hàn phập phồng theo từng hơi thở, một lúc lâu sau mới ngừng lại được, “Quả nhiên, Tam hoàng tử điện hạ không hổ là Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu.”
Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu à?! Nếu câu này phát ra từ miệng người khác, chắc chắn hắn sẽ đáp lại một câu “Chỉ là hư danh thôi”, nhưng từ miệng Lãnh Tử Hàn, thì hắn không muốn phản bác, đầu hơi ngẩng lên. Chợt, mắt hắn trừng lên nhìn về phía Tây.
Thấy sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, Lãnh Tử Hàn cũng nhíu mày quay lại nhìn.
Cách đó không xa, viện của Trần thị bốc lên một màn khói dày đặc.
Lãnh Tử Hàn vội kêu lên: “Người đâu! Tới cứu hỏa!!!”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều ở linh đường, ngay cả Tô Cẩm Bình sau khi đưa Trần thị về viện của mình xong cũng quay lại linh đường tiếp tục đốt tiền vàng với lão phu nhân.
Chỉ một lát sau, cả phủ Tề quốc công đều ồn ào nhốn nháo, xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh hãi: “Lấy nước, lấy nước!”
“Cái gì?!” Mọi người trong linh đường đều hoảng hốt, Tề quốc công vội chạy ra ngoài, gặp một hạ nhân đang lao tới: “Đại nhân, không ổn rồi! Phải lấy nước! Viện của phu nhân gặp hỏa hoạn!”
“Vậy ngươi còn ở đây làm gì?! Không mau chạy đi cứu hỏa?!” Tề quốc công nổi giận.
Vân Dật thi triển khinh công lao ngay ra ngoài! Lão phu nhân vốn đã rất suy sụp vì chuyện của Vân Lãnh Ngưng, giờ nghe thấy tin này, đầu chợt váng vất khó khăn lắm mới giữ ình không ngất xỉu, vội vàng đưa mọi người đi về phía viện của Trần thị.
Trời đã tối, những khách khứa cần tới cũng đều tới rồi, Tề quốc công chắp tay nói với họ: “Nội viện bị hỏa hoạn, vì sự an toàn của các vị đại nhân, bản quan không dám giữ nữa!”
Mấy người quyền cao chức trọng đương nhiên cũng đều quý trọng tính mạng của mình, muốn sống lâu thêm vài năm, hưởng phúc thêm vài năm. Vì thế, vừa nghe Tề quốc công nói vậy, họ còn chẳng kịp nói vài câu khách sáo, vội vội vàng vàng cáo từ rồi về mất. Chỉ có cô con dâu tương lai của Vân gia, sau khi do dự một lúc lâu, cũng lo lắng cho sự an toàn của mẹ chồng tương lai, kiên quyết không chịu đi. Việt vương phi không thuyết phục được nàng, đành phải ở lại cùng nàng.
Khi cả đoàn người đi tới hậu viện, lửa đã nhuộm đỏ nửa bầu trời, viện của Trần thị bị ngọn lửa lớn bao quanh, mà Vân Dật vốn tới để cứu hỏa cũng không biết đang ở đâu, Tề quốc công gầm lên giận dữ: “Đại công tử đâu?”
“Đại nhân, Đại công tử lao vào cứu phu nhân ạ!” Một hạ nhân bị dính muội đen mặt vội bẩm báo.
Lão phu nhân nghe xong lại ngã thẳng xuống ngất xỉu! Mặt Đặng Lam Tân cũng trắng bệch, Việt vương phi vội đỡ lấy nàng mới giúp nàng không bị ngã. Ngọn lửa bốc lên tận trời cao thế này, lao vào hiển nhiên là lành ít dữ nhiều! Sắc mặt của Vân Tử Y đứng một bên chợt trở nên rất kỳ quái. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của Tô Cẩm Bình hướng về phía nàng ta, khiến nàng ta hơi kinh hãi một chút sau đó lại hung dữ trừng ngược lại Tô Cẩm Bình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng luôn. Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, lại chuyển mắt đi chỗ khác!
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có bóng người khập khiễng đi từ trong viện ra, trên lưng còn cõng một người nữa, khuôn mặt tuấn tú bị làn khói dày đặc nhuộm thành màu đen, không còn nhìn ra trạng thái ban đầu, áo tang trắng cũng bị đốt thủng vài lỗ lớn, vạt áo vẫn còn đang cháy xì xèo. Tô Cẩm Bình giật xô nước từ tay một hạ nhân đứng bên cạnh, hất vào áo Vân Dật mới dập tắt được lửa bám trên người hắn ta.
Trần thị vốn đã ngất xỉu cũng bị sặc khói tỉnh lại, ho mạnh vài tiếng. Tề quốc công quát to: “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Không mau dập lửa đi? Mau đi mời đại phu!”
“Vâng!”
Thế lửa mạnh như hổ báo, chỉ trong chốc lát, viện của Trần thị đã bị đốt sạch không còn chút gì. Trong viện có không ít đồ quý giá, còn có cả của hồi môn mà Trần thị mang theo từ nhà mẹ đẻ khiến bà rất tiếc nuối, nhưng so với việc bản thân mình tìm được đường sống, kéo được cái mạng này về thì cũng vẫn tốt hơn nhiều!
Đám hạ nhân mất bao nhiêu công sức mới có thể dập tắt được ngọn lửa. Sự phẫn nộ trên mặt Tề quốc công không thể khống chế được: “Tra xét đi! Tra xét cho ta! Rốt cuộc tại sao lại bị hỏa hoạn thế này!!!” Gần đây Vân gia bọn họ bị làm sao vậy? Đầu tiên là mất mất Vân Lãnh Ngưng, giờ thì chỉ chút xíu nữa thôi là mất cả phu nhân và Vân Dật, ông không thể không nghi ngờ có người thù hằn Vân gia, cố tình gây khó dễ cho họ!
Chỉ một lát sau, quản gia bước tới nói: “Đại nhân, tiểu nhân kiểm tra xung quanh, tuy không tìm được nguyên nhân gây hỏa hoạn, nhưng nhìn thế lửa này không giống như từ trong phòng bốc ra, dường như có người cố tình phóng hỏa.”
“Cái gì? Cố tình phóng hỏa à?!” Sắc mặt Tề quốc công vô cùng khó coi, “Tra xét cẩn thận, xem có ai tới gần viện của phu nhân!”
Trương ma ma hầu hạ Trần thị liền lên tiếng: “Đại nhân, lúc đó phu nhân ngất xỉu, sau khi biểu tiểu thư rời khỏi đây, lão nô đã phân phó không cho phép ai tới làm phiền phu nhân rồi đi xuống bếp để sắc thuốc an thần cho phu nhân, lão nô nghĩ hẳn là không ai dám to gan bước vào đâu ạ!”
Trương mama theo hầu Trần thị nhiều năm, người trong viện của Trần thị cũng bị bà ta quản lý chặt chẽ, nên bà ta mới dám tự tin nói rằng không có ai to gan bước vào.
“Trương ma ma có dám chắc lúc đó biểu muội đã rời khỏi đây rồi không?” Vân Tử Y bước lên phía trước, ánh mắt độc ác hướng về phía Tô Cẩm Bình, dáng vẻ như chỉ muốn chém Tô Cẩm Bình ra thành nghìn mảnh, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đứng ra lên tiếng thay cho Tô Cẩm Bình mấy ngày hôm trước.
“Chuyện này…” Trương ma ma cũng hơi sững lại, quả thật bà ta không dám xác định một trăm phần trăm rằng lúc đó Tô Cẩm Bình đã rời khỏi đây rồi.
Tề quốc công nhíu mày: “Tử Y, con nói vậy là sao? Chẳng lẽ con cho rằng biểu muội con làm sao?”
Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Mê Hoặc Giang Sơn Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!