Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 393 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1102 / 5
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 20: Chương 8.2
ừa tới cửa, Mộ Dung Hoa đang định đẩy cửa vào, chợt thấy một cây quạt cản lại, hắn ta bực bội quay đầu, nhìn thấy Bách Lý Hề liền vội vàng lên tiếng chào hỏi: “Đại hoàng tử!”
“Ngươi muốn vào làm gì?” Bách Lý Hề như cười như không nhìn hắn ta, sắc mặt không hề tốt chút nào.
“Điện hạ đùa sao, đến thanh lâu còn có thể làm gì?” Mộ Dung Hoa cũng thẳng thắn.
Tình hình này khiến Hiên Viên Dĩ Mạch trong phòng đối diện cũng cuống đến giơ chân, sao đột nhiên giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim thế này? Nếu không phải Tô Cẩm Bình dùng mắt ra hiệu cho cô trấn tĩnh lại, thì cô đã chạy ra rồi.
Bách Lý Hề nhíu mày: “Ngươi có biết bên trong là ai không?” Trong lòng hắn ta cũng sinh nghi, tối nay khi hắn ta đi qua phủ Trấn Quốc công, thấy một người lén lút chạy từ cửa sau ra, quan sát kỹ càng một lúc lâu, thì ra đúng là Mộ Dung Song, ứng cử tốt nhất cho vị trí Hoàng tử phi trong lòng hắn ta. Tuy cô nàng đó không có trí tuệ gì nhiều, nhưng tài năng dung mạo gia thế đều là người tốt nhất để chọn lựa, hơn nữa, Mộ Dung gia cũng có ý gả nàng ình. Hắn ta không yên lòng nên đi theo. Có điều nhìn tình hình này của hai người, chẳng lẽ là huynh muội loạn luân sao?
“Đương nhiên là biết!” Sắc mặt Mộ Dung Hoa cũng hơi mất hứng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Đại hoàng tử cũng thích Phượng Ca nên muốn tranh với mình sao? Do dự một lúc, hắn ta đành nói: “Nếu Đại hoàng tử cũng thích, ta đành phải nén đau mà từ bỏ thứ mình yêu thích thôi! Mời Đại hoàng tử, tại hạ về trước!” Trong lòng hắn ta đầy vẻ uất nghẹn nhưng hắn ta cũng biết, vì một cô gái mà mâu thuẫn với Bách Lý Hề thì không có lời!
Vì thế, nói xong hắn ta liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng hắn ta, Bách Lý Hề hơi ngạc nhiên, trong đó là Mộ Dung Song, dù hai huynh muội này có phải đúng như mình nghĩ hay không, cũng không nên “nén đau từ bỏ thứ yêu thích” mà ném muội muội ruột lại cho hắn ta chứ? Cho đến khi Mộ Dung Hoa đi ra khỏi cửa thanh lâu, hắn ta mới nghĩ ra, như vậy, có lẽ Mộ Dung Hoa không biết người ở trong đó là ai. Nói cách khác, đây rất có thể là một cái bẫy!
Nghĩ vậy hắn ta liền đẩy cửa, muốn nhắc nhở Mộ Dung Song một chút. Ai ngờ cửa mở ra, hắn ta vừa bước vào, cánh cửa đã bị người bên trong đóng lại. Hắn ta đang muốn nói chuyện, một cơ thể mềm mại thơm phức đã sà vào lòng hắn ta. Hắn ta chỉ đưa tay ra lập tức chạm ngay vào làn da mịn màng nõn nà, nàng… không mặc quần áo!
Trong phòng tối đen, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, Bách Lý Hề cảm giác như máu trong người đông cứng lại. Được một đại mỹ nhân tuyệt thế cởi hết quần áo ôm lấy, người đàn ông bình thường nào cũng sẽ dâng trào nhiệt huyết, huống chi hắn ta vốn có không ít cảm tình với Mộ Dung Song. Nhưng lý trí lập tức quay về, hắn ta há miệng thở dốc định nói, đã bị đôi môi đỏ mọng bịt lại, sau đó, đối phương còn cầm tay hắn ta, đặt lên ngực mình. Hành động này khiến đầu óc Bách Lý Hề chợt trống rỗng.
Ngay sau đó, tiếng nói của Mộ Dung Song vang lên bên tai: “Đừng nói gì cả, muốn thiếp!”
Mấy chữ đó như một mồi lửa châm lên ngọn lửa điên cuồng trong lòng hắn ta, lý trí hóa thành dây cương cũng bị thiêu đốt trong chớp mắt. Hắn ta thô bạo ôm lấy người con gái trước mặt mình, ném ả lên giường, lao tới không chút thương hoa tiếc ngọc, điên cuồng chiếm đoạt, thô bạo giữ lấy…
Trong phòng đối diện, Tô Cẩm Bình vốn hơi thất vọng, thấy Bách Lý Hề đi vào nhưng không thấy đi ra, nàng bỗng cảm thấy hơi buồn cười. Chẳng lẽ Mộ Dung Song kia thật sự đúng như mình suy đoán, cởi hết y phục trong căn phòng tối để quyến rũ Bách Lý Kinh Hồng, cuối cùng lại làm nổi dậy thú tính của Bách Lý Hề sao?
“Cô nương, hình như tuy kế hoạch không tiến hành theo chúng ta tính toán, nhưng mà…” Hiệu quả cũng không kém nhiều lắm.
Tô Cẩm Bình cũng cười gật đầu, đây đúng là việc tốt! Nàng vốn tính toán để Băng Tâm động tay động chân trong ngọn nến khiến cho đèn tắt đúng thời điểm mấu chốt, làm cho Mộ Dung Hoa nghĩ người trong phòng là Phượng Ca, còn Mộ Dung Song nghĩ người vào là Bách Lý Kinh Hồng, rồi để hai huynh muội bọn họ diễn màn kịch này. Không ngờ bị Bách Lý Hề chen chân phá hủy, có điều, hai người này cũng làm rồi, hiệu quả không khác lắm!
“Cô nương, chúng ta không cần làm gì sao?” Hiên Viên Dĩ Mạch khẽ nhíu mày, cô nương phân phó bọn họ gửi hai phong thư, giờ đển hai người kia ở trong phòng mây mưa vui vẻ, bọn họ cũng không cần tới phá hỏng sao?
Tô Cẩm Bình nhìn cô ấy một cái như nhìn kẻ ngốc: “Ý cô là nói chúng ta tới ngăn lại sao? Vậy cô thử nghĩ xem, ngày mai chúng ta sẽ nghe thấy tin gì? À… Đại Hoàng tử và thiên kim Mộ Dung gia mây mưa ở thanh lâu, biểu tiểu thư Vân gia giả trai tới bắt gian. Thanh danh của Mộ Dung Song bị hủy, vậy còn ta thì sao? Là người ái mộ Đại hoàng tử đến điên cuồng à?”
Sắc mặt Hiên Viên Dĩ Mạch cứng đờ, biết đối phương nói có lý nên cũng không phản bác: “Nhưng mà…” Nhưng mà cứ buông tha cho họ như vậy sao? Vụ bê bối này không bị công khai chẳng phải quá lợi cho họ à?!
“Sao thế được?!” Tô Cẩm Bình cười vô cùng sung sướng. Nụ cười vừa dứt, một cô gái mặc cung trang màu vàng nhạt liền đưa một đám người bước vào, sau lưng nàng ta là Kinh triệu phủ doãn, còn có cả một đội binh mã nữa.
Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh nhi đều kinh ngạc, kia không phải là công chúa Dung Nguyệt sao? Sao nàng ấy lại tới đây, còn đi cùng nhiều người như vậy?!
Thấy nhiều người lao vào, Băng Tâm hơi hoảng hốt, sau đó bước tới hỏi: “Các người là…”
“Nói cho bản công chúa biết, phòng Phượng Ca ở đâu?” Giọng nói của Bách Lý Dung vô cùng kiêu ngạo, ương ngành, gương mặt nhỏ nhắn cũng cực kỳ tức tối. Kinh triệu phủ doãn hơi đau đầu, vừa rồi công chúa đột nhiên lao đến phủ của ông, nói là vị biểu tiểu thư Vân gia kia đang quan hệ bất chính với người ta ở thanh lâu, muốn ông theo nàng ta đi bắt. Tuy ông cảm thấy vô cùng vớ vẩn hơn nữa dù người ta có làm chuyện đó thật thì cũng liên quan gì đến Kinh triệu phủ doãn ông đâu, nhưng vì thân phận của đối phương, ông cũng đành phải dẫn người tới!
Băng Tâm chỉ căn phòng trên lầu nói: “Chính là gian phòng kia!” Việc này cũng do mấy người trên lầu sắp đặt sao?
Thời khắc này, Bách Lý Hề và Mộ Dung Song ở trong phòng đang lúc củi khô gặp lửa cháy, ả hét ‘a’ một tiếng thảm thiết, sự trong sạch của Mộ Dung Song cứ thế mà biến mất. Sau khi kêu đau, nghĩ trên người mình là người mà ả đã ái mộ nhiều năm, ả lại hạnh phúc đến mức chảy nước mắt, không kìm được liền gọi một tiếng: “Kinh Hồng ca ca…”
Bốn chữ này khiến động tác của Bách Lý Hề dừng lại! Kinh Hồng ca ca à? Nàng cho rằng mình là Bách Lý Kinh Hồng? Cảm giác phẫn nộ và xấu hổ nồng đậm bừng lên trong tim hắn ta. Không phải hắn ta yêu cô ả này quá nhiều, mà là chính mình lại đi làm thế thân cho kẻ khác! Bách Lý Hề hắn ta không bằng Bách Lý Kinh Hồng sao? Hắn ta đường đường là Đại hoàng tử Nam Nhạc, mà còn kém cả một tên mù sao?!
Cảm giác được người bên trên dừng lại, hai mắt Mộ Dung Song mơ màng hỏi: “Kinh Hồng ca ca, chàng làm sao vậy?”
Ả vừa dứt lời, cửa bị đẩy ‘rầm’ một tiếng, giọng nói giận dữ của Bách Lý Dung vang lên: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ, dám làm mấy chuyện vô sỉ như vậy!”
Lúc này trong phòng vẫn tối đen, nhưng vì cửa mở rộng nên ánh sáng bên ngoài sảnh cũng chiếu vào. Trong khoảnh khắc đó, Bách Lý Hề cảm thấy hơi chói mắt nên đưa tay lên che, đồng thời, Băng Tâm cũng bước vào phòng châm đèn lên!
Bách Lý Dung vốn vô cùng giận dữ, khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, nàng ta kinh hãi: “Đại hoàng huynh, sao lại là huynh?” Sắc mặt Kinh triệu phủ doãn cũng hơi khó coi, gặp phải chuyện tốt của Đại hoàng tử, việc này…
Cũng vì Bách Lý Dung ồn ào xông vào, nên ngoài cửa có không ít người vây xem, trong đó đương nhiên không thể thiếu mấy vị quan chức quyền quý. Trên giường là một đôi nam nữ không mảnh vải che thân, người nam giới chính là vị Đại hoàng tử xưa nay luôn giữ mình trong sạch không hề có tai tiếng xấu nào của bọn họ. Mọi người đều hơi sửng sốt, hôm nay Đại hoàng tử cũng tới thanh lâu sao? Còn về cô gái dưới thân hắn ta, vì góc độ che khuất nên họ còn chưa nhìn rõ.
Mộ Dung Song sợ đến ngẩn người! Không phải là Kinh Hồng ca ca sao? Sao lại là Đại hoàng tử?
Thời khắc này hai người vẫn đang giữ tư thế vận động nguyên thủy nhất, nơi tư mật cũng kết hợp chặt chẽ với nhau, cho nên giờ có nói là hiểu lầm cũng không ai tin được! Bách Lý Hề phản ứng rất nhanh, mình đến thanh lâu cũng không phải đại sự gì, nhưng nếu Mộ Dung Song làm việc này ở đây lại là chuyện lớn! Hắn ta vội đưa tay che mặt Mộ Dung Song không để mọi người nhìn thấy.
Có điều, sau khi Bách Lý Dung kịp hồi hồn, nàng ta làm sao để chuyện đó xảy ra được, nàng ta lao tới trước, không kiêng dè đẩy Đại hoàng tử sang một bên, lôi Mộ Dung Song lên: “Đồ tiện nhân nhà ngươi, đã có Tam hoàng huynh ta, còn dám quyến rũ Đại hoàng…” Chữ cuối cùng bị nghẹn trong cổ họng, kinh ngạc nhìn ả, không phải là Thượng Quan Cẩm sao? Sao lại thành Mộ Dung Song?!
Mọi người ngoài cửa hít một hơi lạnh, ông trời ơi! Đại hoàng tử và Mộ Dung Song làm chuyện này ở thanh lâu. Việc này… Nhưng trong mắt bọn họ nhanh chóng chuyển từ khiếp sợ sang chờ xem kịch vui, cũng không ít ánh mắt tham lam của đám đàn ông đều quét về phía người Mộ Dung Song, quả nhiên, không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ Nam Nhạc. Dung mạo đó, thân hình đó, quả là báu vật trên thế gian! Đại hoàng tử cũng phong lưu thật, còn cùng mỹ nhân đến thanh lâu kiếm cảm giác kích thích nữa.
Rốt cuộc Mộ Dung Song cũng phản ứng lại, bất chấp ngoài cửa đang có rất nhiều người thưởng thức thân thể của ả, ả như phát điên túm lấy Bách Lý Hề gào thét: “Vì sao lại là ngươi? Vì sao lại là ngươi? Rõ ràng phải là Kinh Hồng ca ca, sao lại là ngươi?”
Mấy câu này vừa gầm lên, người ngoài cửa mới biết chuyện còn có nội tình, ánh mắt nhìn về phía Đại hoàng tử từ trêu đùa biến thành hoài nghi và thông cảm, đương nhiên là thông cảm vì hắn ta làm thế thân cho người khác, mà hoài nghi là vì không biết có phải hắn dùng kế lừa cô nương nhà người ta vào phòng hay không.
Ánh mắt quỷ dị của mọi người cũng khiến lửa giận trong lòng Bách Lý Hề bùng lên, lòng tự trọng của đàn ông bị cô ả này dễ dàng đạp xuống gót chân. Hắn ta liền giơ tay, tát ‘bốp’ một cái, Mộ Dung Song bay từ trên giường xuống dưới đất. Ả ôm khóe miệng rớm máu của mình, ngơ ngẩn ngã xuống, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
“Sao lại là ta à? Nếu không phải bản cung vừa vào ngươi đã cởi hết quần áo ôm lấy, còn đòi bản cung muốn ngươi, thì ngươi cho rằng bản cung sẽ để mắt đến ngươi sao?! Mộ Dung Song, ngươi nghĩ mình là ai thế?!” Trong tình huống này, hắn ta chỉ có thể nhanh chóng quyết định, đạp Mộ Dung Song xuống để giữ gìn thanh danh của mình. Thứ nhất, Mộ Dung Song không để hắn ta trong lòng, làm tổn thương sự tự tôn của hắn ta, bóp chết cảm tình của hắn ta dành cho ả. Thứ hai, nếu chuyện này rơi vào tai phụ hoàng, để phụ hoàng cảm thấy hắn ta và Mộ Dung Song cố tình vào đây làm chuyện này, hắn ta coi như bị hủy hoại hoàn toàn. Thứ ba, hiện giờ thân thể của ả đã để cho bao nhiêu người nhìn thấy, nếu giờ hắn ta còn không nói rõ lập trường của mình, sau này cũng chỉ có thể cưới cô ả này về. Bách Lý Hề hắn còn mặt mũi đâu mà ngẩng lên?!
Nghe hắn ta nói vậy, mọi người đều ồ lên, thì ra là vậy, Đại tiểu thư Mộ Dung gia này bình thường đều có vẻ vênh vênh tự đắc, không ngờ bản chất lại phóng đãng như vậy, còn khao khát quyến rũ đàn ông như thế.
Bách Lý Dung vẫn còn trong trạng thái ngẩn người, chiều nay nàng ta dạo chơi ngự hoa viên, thấy một hòn đá lăn đến trước mặt mình. Nàng ta nhặt lên, bên ngoài hòn đá đó có buộc một tờ giấy nhỏ, nói rằng hôm nay biểu tiểu thư Vân gia sẽ tằng tịu với người khác ở thanh lâu. Vừa nhìn thấy tin này, nàng ta giận đến xanh mặt! Người phụ nữ đó tranh cướp ca ca với mình cũng không sao, nhưng chiếm được trái tim ca ca rồi còn dám làm mấy việc xấu xa với người khác, khiến nàng ta giận tới mức vội chạy đi không cần nghĩ ngợi nhiều. Nhưng là một cô nương, nàng ta lại không dám tới thanh lâu một mình, đồng thời cũng mong thiên hạ đều biết hành vi phóng đáng của tiện nhân đó, nên mới kéo Kinh triệu phủ doãn đến đây, chỉ là…
“Soạt” một tiếng, Tô Cẩm Bình cười hì hì gấp quạt lại, nói với hai người vẫn còn đang thất thần: “Chúng ta về thôi!”
Hai ngày sau, chuyện này đã bị đồn đại vô cùng ồn ào, đừng nói là người Nam Nhạc, ngay cả Quân Lâm Uyên, Bắc Minh Hoàng cũng hạ chỉ, nói Bắc Minh không có vị quận chúa như Mộ Dung Song, hủy bỏ phong hào và đất phong của ả. Chưa nói đến bản thân Mộ Dung Song, chỉ cái tên ‘Mộ Dung Song’ thôi cũng biến thành con chuột chạy qua đường, mọi người nhắc đến đều chỉ muốn nhổ nước bọt một cái mới cam lòng!
Vì đến thanh lâu lại gây ra chuyện như vậy, nên Đại hoàng tử bị phạt bổng lộc nửa năm, cấm túc ba tháng. Nếu không phải nhờ Hoàng hậu cầu xin nói là Đại hoàng tử bị tiện nhân kia mê hoặc nên mới vậy, thì Hoàng thượng đã xóa tên Đại hoàng tử khỏi hoàng tộc trong cơn giận dữ rồi! Xảy ra chuyện như vậy với người con gái bình thường cũng không có gì, nhưng lại là trưởng nữ thế gia, thể diện của lão vứt ra tận chân trời rồi!
Sau khi trở về, Mộ Dung Song luôn miệng nói mình bị người ta hại nhưng không ai tin ả. Chữ viết trên tờ giấy ả nhận được ngày hôm ấy lại nhạt đi, không nhìn rõ gì cả! Phủ Trấn quốc công xảy ra việc này, Mộ Dung Việt đương nhiên rất tức giận, Đại hoàng tử cũng nói rõ tuyệt đối không cưới người phụ nữ như vậy. Mộ Dung Song vốn đã bị thương giờ lại bị đánh gần chết. Các trưởng lão Mộ Dung gia đều thương lượng xem nên xử lý cặn bã của gia tộc này như thế nào!
“Cô nương, mấy ngày trước sao đột nhiên công chúa điện hạ lại tới?” Vấn đề này hai người suy nghĩ mấy ngày còn chưa ra.
Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Còn nhớ mẩu giấy ta nhờ các cô viết mấy hôm trước không?” Nàng không biết viết, nên những tờ giấy đó đều nhờ họ giúp.
“Đương nhiên là nhớ ạ!” Nhưng cũng đâu có ai mang nó tới cho công chúa chứ?! Hiên Viên Dĩ Mạch chợt hô lên: “Xế chiều hôm đó, ngài nói muốn ngủ trưa, sai chúng ta ra ngoài…”
“Đúng vậy, chính là lúc đó.” Dù sao Bách Lý Dung cũng là muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng, hai người họ chưa chắc đã giúp nàng, vì thế nàng chỉ có thể tự làm.
Linh nhi vẫn không hiểu: “Chuyện lá thư…” còn dùng triện của điện hạ đóng vào, lúc ấy điện hạ không hỏi tiếng nào, lập tức sai người đưa triện đến.
“Ta dùng con mực, màu sắc rất giống mực thường, viết thứ gì ra chỉ một lúc sau sẽ nhạt đi, mà khi viết ta còn pha nhiều nước hơn, nên tốc độ phai cũng nhanh hơn!” Tô Cẩm Bình cười cung sướng, Mộ Dung Song đã thân bại danh liệt, không biết người của Mộ Dung gia cuối cùng sẽ xử lý ả thế nào. Về lý mà nói, vì thể diện của gia tộc, họ hẳn cũng sẽ không giữ lại mạng ả nhỉ.
Giờ thì trong mắt hai người chỉ còn lại sự kinh hoàng! Trời ạ, họ làm sao ngờ được mực của con mực còn có thể dùng như vậy chứ. Kế này nhìn rất đơn giản, nhưng ẩn trong đó không hề ít bí mật! Hiên Viên Dĩ Mạch cười nói: “Mộ Dung Song thật ngu ngốc, vào thời điểm đó, sự tình cũng không thể xoay chuyển được, vậy mà ả không biết ôm chặt lấy Đại hoàng tử, dù cuối cùng chỉ được làm tiểu thiếp cũng còn tốt hơn hiện giờ, chưa biết chừng còn bị lôi ra ngoài nhét lồng heo ấy chứ!”
“Nếu như vậy thật thì quá dễ dàng cho ả. Kế hoạch của cô nương cũng chẳng có tác dụng gì!” Linh nhi bình luận.
“Sai!” Tô Cẩm Bình cười nói, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của họ, nàng giải thích, “Nếu thật sự như vậy, Đại hoàng tử còn có hai sự lựa chọn, một là giữ ả lại, sau đó sẽ có được sự hậu thuẫn của phủ Trấn quốc công, nhưng cũng mất hết lòng dân. Hai, là giống như bây giờ phủi sạch quan hệ, giữ lại thanh danh của mình, cũng kết thù với Mộ Dung gia. Dù là chọn hướng nào, thế lực của hắn ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, cũng sẽ có tác dụng trợ giúp khá lớn cho việc đoạt vị của tiểu Hồng Hồng!” Dù Đại hoàng tử chọn đường nào cũng đều đáng giá với họ cả!
Hai người thoáng run khóe miệng vì mấy chữ “Tiểu Hồng Hồng”, sau đó cũng hơi vui mừng, ở thời điểm báo thù mà cô nương cũng nghĩ cho điện hạ!
Nhắc đến Bách Lý Kinh Hồng, Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy hơi buồn cười, sau khi đưa chiếc chổi lông vịt kia sang, hắn quả thật rất ngoan ngoãn mấy ngày không thấy tới. Xem ra hắn thật sự sợ hãi! Có điều, hắn không đến, nàng lại thấy hơi nhớ hắn…
Phủ Tam hoàng tử,
Bách Lý Kinh Hồng ngồi trong thư phòng, bỗng đứng bật dậy, rồi lại ngồi xuống, sau đó lại đứng dậy, ngồi xuống, lặp đi lặp lại…
Hủy, Phong, Tu, Diệt đều không biết nói gì nhìn hành vi quỷ dị của hắn. Điện hạ như vậy đã vài ngày rồi, từ sau khi cây ‘chổi lông vịt’ nhìn không khác cây chổi lông gà là mấy kia được đưa tới đây, điện hạ nhìn chằm chằm nó một lúc lâu rồi biến thành trạng thái hiện giờ. Mấy ngày nay nhất là đến tối, ngài đều đứng ngồi không yên.
“Điện hạ, rốt cuộc ngài làm sao vậy?” Phong thật sự không kìm được liền hỏi. Cứ như vậy mãi bọn họ nhìn mà lo!
Vừa nghe hắn ta hỏi, hắn liền dừng lại, trong đôi mắt xám bạc xuất hiện vẻ kỳ quái, cuối cùng, dưới ánh mắt lo lắng của đám thuộc hạ, hắn nhẹ nhàng nói: “Hình như… là muốn gặp nàng!”
“Muốn gặp Hoàng tử phi thì ngài tới đi!” Tính cách của Tu vội vàng hấp tấp nhất, lập tức nói suy nghĩ của mình.
Lời này vừa dứt, trên mặt Bách Lý Kinh Hồng xuất hiện vẻ cực kỳ phức tạp, giống như sợ hãi, lại giống như xấu hổ. Một lúc lâu sau hắn mới phun ra hai chữ: “Không dám!” Đúng là không dám. Nàng nói nếu nàng chưa gọi mà đã đến, sẽ dùng cái chổi lông vịt kia tiếp đón mình. Ấn tượng về chiếc chổi lông gà lần trước còn chưa nguôi, hơn nữa, vết thương trên mông hắn còn chưa khỏi hẳn đâu!!!
Không dám à?! Hoàng tử phi là mãnh thú hay là thủy triều sao? Hay điện hạ thực sự bị mấy lời Dĩ Mạch truyền về ngày đó dọa? Một cây chổi lông vịt thì có gì mà sợ chứ?!
Bách Lý Kinh Hồng trầm mặc một lúc lâu sau, chợt nhìn thấy chiếc bút trên bàn, như nghĩ tới điều gì đó, trong đôi mắt đẹp thoáng có vẻ vui sướng, nhấc bút lên…
“Điện hạ, ngài muốn viết gì?” Bình thường muốn viết gì không phải đều sai bọn họ viết thay sao?
“Viết… viết thư tình!” Khuôn mặt bạch ngọc đỏ ửng lên, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
“Ầm ầm ầm!” Mấy đại ám vệ cảm giác như sét nổ trên đầu! Viết thư tình à?! Bốn người rơi lệ đầy mặt, nhìn dáng vẻ cúi đầu nhíu mày nắn nót viết của điện hạ nhà mình, thực sự cảm thấy gần đây họ sắp bị kích thích đến phát điên rồi!
Bách Lý Kinh Hồng cúi đầu cầm bút, nhưng một lúc lâu sau cũng không viết được chữ nào.
Rất lâu sau, hắn ngẩng đầu, sắc mặt lãnh đạm nhưng trong mắt đầy nghi hoặc nhìn mấy người bọn họ, giọng nói lạnh tanh cất lên, vô cùng khốn đốn và sầu não: “Thư tình, phải viết như thế nào?”
“Rầm!!!” Tiếng bốn vật nặng rơi xuống đất vang lên…
Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Mê Hoặc Giang Sơn Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!