Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 393 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1102 / 5
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 52: Nàng Sắp Thành Dật Vương Phi Sao?
ắn vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền gầm lên: “Hoang đường! Đường đường là thân vương một nước, lại xin cưới một cung nữ thành vương phi, còn ra thể thống gì nữa?” Dựa theo lệ hàng năm, ở trên cầu Hỉ Thước, nếu các vương gia hay công tử vừa ý cung nữ nào, thì ban thưởng cho bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Nhưng tên nhóc thối tiểu Cửu này nói cái gì? Làm Dật vương phi à?! Chưa nói đến chuyện cô gái này vẫn còn có tác dụng với mình, dù có vô dụng, thì một cung nữ nho nhỏ như nàng, sao có thể gả cho thân vương?! Hơn nữa, bảo hắn phải để cho người phụ nữ luôn khiến hắn tức giận đến mức chỉ hận không thể băm vằm nàng ra thành trăm mảnh, trở thành em dâu của hắn à?! Đùa cái quái gì thế?!
Tô Cẩm Bình cũng không ngờ mình chỉ tùy tiện nói vài câu, lại khiến mọi chuyện trở thành thế này. Tư tưởng của mấy người cổ đại này, có cần phải đơn thuần đến thế không?! Chẳng linh hoạt gì cả.
Mặt Hoàng Phủ Dật đầy vẻ khó xử, cắn chặt răng nhưng vẫn kiên định nói: “Xin Hoàng huynh chấp thuận!”
Đôi mắt màu tím nhạt của Hoàng Phủ Dạ hơi lóe lên, tự giễu cợt chính mình. Rốt cuộc, hắn vẫn không thể thoải mái, phóng khoáng như tiểu Cửu, nếu ngày ấy, ở cửa ngự thư phòng kia, hắn nửa thật nửa giả cầu hôn nàng, cũng hứa cho nàng ngôi vị chính phi, thì có phải giữa hắn và nàng, bây giờ cũng đã được bên nhau rồi không?
“Khụ khụ... đồ đệ này...” Tô Cẩm Bình vội vàng lên tiếng ngắt lời hắn. Đùa đấy à? Nàng đâu muốn gả vào hoàng thất chứ. Hơn nữa, nàng cũng không hề có thứ tình cảm kiểu đó với Hoàng Phủ Dạ, cho nên, phải nhanh chóng cất lời giải vây: “Vi sư thấy suy nghĩ của huynh không ổn chút nào! Chúng ta là thầy trò, sư phụ lại đi gả cho đồ đệ, không phải là sẽ đi ngược với đạo đức lễ phép hay sao? Chuyện này mà rơi vào tai mọi người trong thiên hạ, chẳng phải sẽ thành trò cười cho người ta hay sao? Cho nên là, huynh đừng nghĩ linh tinh nữa!”
Nghe nàng nói vậy, các vị đại thần đều nhìn nàng như nhìn một người bị thần kinh! Rõ ràng chính cô nàng này thổ lộ với Dật vương, sao tự dưng lại biến thành Dật vương nghĩ linh tinh rồi?!
Hoàng Phủ Dật lại tỏ vẻ không ngại: “Sư phụ, chúng ta đường đường chính chính không làm gì sai trái, thì sao phải e ngại ánh mắt người đời?!” Từ trước tới giờ, tính cách của hắn vốn thoải mái, không màng thế sự, cho nên, trong suy nghĩ của hắn, vấn đề mà Tô Cẩm Bình nói còn không được coi là vấn đề!
A... Khóe miệng cô nàng nào đó co rút liên tục, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhưng vừa liếc một cái, nàng đã phải lập tức thu về. Đầu nàng đúng là bị lừa đá rồi nên mới có thể trông chờ vào việc Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ giúp nàng. Hắn không hại nàng là may lắm rồi! Nghĩ vậy, nàng lại nôn nóng nhìn về phía Hoàng Phủ Dạ.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng chuyển hướng, mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn càng lạnh hơn! Chẳng lẽ hắn không đáng tin bằng Dạ sao???!!!
Nhận được ánh mắt này, Hoàng Phủ Dạ biết ngay mình vừa hiểu lầm nàng, nên lòng cũng thấy vui vẻ hơn! Hắn khẽ lắc cây quạt vàng trên tay, cười nói: “Tiểu Cửu, nhị hoàng huynh còn chưa đón dâu, mà đệ đã vội vàng thế rồi sao? Hơn nữa, tiểu Cẩm Cẩm chính là người trong lòng của nhị Hoàng huynh đệ, sao đệ lại cầu hôn trước mặt nhị hoàng huynh như thế? Đệ làm vậy, thì tình cảm của bản vương biết làm sao đây?”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt quỷ dị của mọi người xung quanh lại lần nữa hướng về phía Tô Cẩm Bình! Dật vương cầu hôn, Dạ vương lại nói nàng là người trong lòng mình!!! Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhớ tới luận điệu ‘bị gió thổi bay’ của nàng, rồi cả hình ảnh nàng hoa chân múa tay vung chổi sau lưng Hoàng thượng, khóe miệng ai cũng co giật liên tục, cô gái kỳ quái này thật sự đáng được nhiều người yêu thích như vậy sao?
Tô Cẩm Bình nghe hắn nói vậy, khóe miệng cũng không ngừng co giật, Hoàng Phủ Dạ chết tiệt này, bảo hắn giúp mình, hắn lại còn hại mình thêm! Càng giúp càng rối!
Hoàng Phủ Dật hơi kinh ngạc nhìn hoàng huynh nhà mình, nhưng cũng hiểu ra ngay. Quả thật, một cô gái như vậy có người thích cũng là chuyện bình thường. Nếu là người ngoài thì không sao, nhưng đây lại là hoàng huynh của hắn, nếu cứ tiếp tục ầm ĩ ở đây, sẽ khó tránh khỏi bị người ta chê cười, vẫn nên kín đáo xử lý là hơn!
Nghĩ vậy, hắn khẽ cười, làm như không để ý, nói: “Đêm nay là Trung thu, việc này, để hôm khác nói sao vậy!”
Lúc này, không khí đóng băng ban nãy mới giảm đi một chút, mọi người liền bước lên lầu theo Hoàng Phủ Hoài Hàn. Hoàng Phủ Dạ đi được vài bước, lại quay đầu nhìn nàng đầy thâm ý, trong mắt như muốn nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng lại thiếu ta một ân huệ!”
Tô Cẩm Bình trừng mắt hung dữ lườm hắn, rồi cúi đầu quét rác trong ánh mắt giám sát của đám thị vệ! Hoàng Phủ Dạ chết tiệt, có cơ hội, nhất định sẽ tẩn cho hắn một trận!
Có điều, ánh mắt này cũng khiến Hoàng Phủ Dạ không kìm được, hơi ngửa đầu lên trời cười ha ha, vừa cười vừa phe phẩy quạt bước lên lầu, để lại sau lưng bao nhiêu ánh mắt đầy kinh ngạc...
...
Từng tiếng đàn sáo chậm rãi bay vào trong Lê viên.
Bách Lý Kinh Hồng ngẩn người đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng rỡ trên bầu trời đêm, cảm thấy tâm tư vô cùng hỗn loạn.
Bóng đêm càng lúc càng mờ ảo, mà cái người đã nói hôm nay sẽ đến sớm, nếu là ngày trước, thì đúng giờ này cũng sẽ tới rồi. Nhưng hôm nay... đến tận bây giờ cũng không thấy đến... Trong lòng hắn xuất hiện chút cảm giác sốt ruột rất mất tự nhiên, giống như bị mấy ngày con kiến gặm cắn vậy. Hắn bất giác đưa tay lên ôm ngực, trên dung nhan tuyệt mỹ thoáng có vẻ khốn đốn, hắn làm sao thế này?
Nàng có đến hay không, khi nào đến, thì có liên quan gì tới hắn? Hơn nữa, hôm nay là Trung thu, có Trung thu năm nào mà hắn không đón một mình? Tự dưng bây giờ hắn lại tham lam hy vọng vào điều gì chứ?
Đúng lúc này, cách đó không xa, tiếng nói chuyện của một vài cung nữ truyền vào tai hắn: “Hôm nay là Trung thu, chúng ta nên nhanh chóng tới lầu Vọng Nguyệt thì hơn. Tất cả các cung nữ không có việc gì đều tới đo, hàng năm Hoàng thượng đều ban thưởng cho ít nhiều, năm nay chắc cũng không ngoại lệ đâu.”
“Chuyện này ta cũng có nghe cô cô ở các cung khác nhắc tới, nhưng không phải đều chờ hết yến tiệc mới ban thưởng sao? Đến sớm thế làm gì? Hay là chờ gần tan tiệc chúng ta hãy qua. Hơn nữa, cả đời này chúng ta cũng không được ra khỏi cung, cần nhiều bạc làm gì đâu. Ta cũng không như các cô, trong nhà còn cha mẹ thì còn phải gửi chút bạc về. Ta chỉ là một cô nhi, bạc này có hay không cũng có để làm gì đâu?” Một cung nữ nói với vẻ thờ ơ.
“Ta nói này, cô có ngốc không thế? Đây đâu phải chuyện tiền bạc? Kể cả có không ban thưởng thì chúng ta cũng nên tới sớm một chút là hơn! Cô chắc không biết chuyện này đâu nhỉ? Theo quy củ trong cung ấy, yến tiệc đêm Trung thu, trừ các phi tần trong hậu cung, trọng thần của triều đình và các cáo mệnh phu nhân, thì tất cả những người khác đều không được tham gia. Nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, sẽ có một lễ hội là Cầu Hỉ Thước, được tổ chức ở ngay cửa hoàng cung, các thiếu gia, tiểu thư chưa cưới gả trong nhà các vị đại nhân sẽ được gọi vào cung, rồi xem có thể tìm được một mối nhân duyên tốt ở cầu Hỉ Thước hay không. Các đại thần chưa kết hôn cũng có thể tham gia. Nếu chúng ta có thể tới đó, lộ mặt một cái, dù không thể với tới mấy vị Vương gia hay Tả tướng đại nhân, thì tùy tiện được gả làm thiếp ột vị công tử con quan nào đó, cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý nửa đời sau rồi. Chắc chắn sẽ sung sướng hơn làm cung nữ rồi chết già trong cung nhiều! Hơn nữa, như mấy năm trước, nếu mấy vị công tử thực sự vừa ý cung nữ nào, thì Hoàng thượng cũng nhân lễ Trung thu vui vẻ mà tác thành cho hết. Cho nên, hôm nay các cung nữ đều tới đó cả rồi. Nếu cô không muốn đi, ta cũng không muốn ép, ta đi đây. Đến lúc đó, có bỏ lỡ chuyện tốt, thì cô cũng đừng trách ta không báo trước nha!” Cung nữ kia nói xong lại làm ra vẻ muốn đi ngay.
“Ôi! Đợi đã nào, sao cô không nói sớm?! Năm nay ta mới vào cung mà, đâu biết có tin này chứ! Chờ ta với, chờ ta với! Cơ hội tốt như vậy mà ta không đi, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười là ngu ngốc như heo sao?! Nhưng mà, yến tiệc Trung thu cũng phải hai ba canh giờ nữa mới kết thúc, chúng ta đi cũng vẫn phải đợi mà.” Cung nữ kia hơi hậm hực than phiền, nhưng trong sự phàn nàn lại khó giấu được vẻ hưng phấn.
Tiếng nói chuyện của hai người càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất hẳn...
Không biết vì sao, trong đầu hắn lại đột nhiên hiện lên cảnh tượng ngày ấy khi nàng hỏi hắn có tiền không, còn cả hình ảnh nàng tự đút cá cho hắn ăn rồi lại đòi hắn trả tiền. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười đầy giễu cợt, bây giờ nàng vẫn chưa đến, cũng là vì đã đi tới lầu Vọng Nguyệt rồi sao? Tuy dưới đáy lòng, có một giọng nói tự nhủ rằng, tuy nàng tham tiền bạc, nhưng không đến mức như thế. Có điều, suy nghĩ kia lại cứ từng chút từng chút một lớn lên, lan ra trong tim hắn...
Với dung mạo và trí tuệ của nàng, nếu thực sự đến đó, thực sự dụng tâm, thì muốn gả vào một nhà hoàng thân quốc thích cũng không có gì là khó nhỉ?! Ha ha... có lẽ... sẽ không còn được gặp lại nữa...
Sẽ không còn được gặp lại... vậy mà hắn lại không thấy cao hứng như hắn vẫn nghĩ. Không phải bình thường hắn vẫn không muốn gặp nàng sao? Không phải hơi chút là hắn hạ lệnh đuổi khách với nàng sao? Không phải hắn vẫn luôn muốn nàng cách xa mình một chút sao? Chỉ là... nếu nàng thật sự không bao giờ đến đây nữa... thật sự biến mất hoàn toàn khỏi sinh mạng của hắn, hắn lại không cảm thấy thoải mái hay vui sướng một chút nào cả, chỉ thấy một cảm giác đè nén đến khó hiểu, thầm chí... còn cảm thấy đau lòng, không thể chịu đựng nổi.
Rốt cuộc là hắn bị làm sao đây?
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy giọng nói đàn ông truyền tới: “Khó khăn lắm mới đợi được đến yến tiệc Trung thu, nhất định ta phải uống chút rượu với mấy người bằng hữu mới được!”
“Đúng đấy, hôm nay, cả thống lĩnh và phó thống lĩnh trong cung đều tới lầu Vọng Nguyệt canh chừng, hiếm khi mới có dịp làm biếng một chút. Trương đại ca và Vương lão đệ đâu rồi?” Một người khác đáp lại.
“Ha ha, bọn họ ấy hả, đúng là xui xẻo mà, đúng hôm nay lại bị phái đến gác ở lầu Vọng Nguyệt. Đúng rồi, bọn họ còn nói có chuyện rất kỳ lạ hiếm có nhé. Huynh biết cái người tên Tô Cẩm Bình kia không? Chính là con gái thứ xuất của phủ Thừa tướng ấy, là đệ nhất mỹ nữ Đông Lăng chúng ta ấy?” Gã quay đầu hỏi người bên cạnh.
“Biết biết, sao vậy?” Cô nàng kia ở trong cung đắc tội Hoàng thượng bao nhiêu lần mà vẫn bình yên vô sự, làm gì có ai không biết?
“Nhắc đến cô nàng này à, chẹp chẹp, gan cực kỳ to! Hôm nay còn dám thổ lộ với Dật vương trước mặt mọi người!” Giọng nói của hắn mang theo vẻ châm biếm rõ rệt.
“Cái gì? Có chuyện đó nữa à? Dật vương đồng ý rồi sao?”
“Đồng ý rồi! Ngài ấy còn lập tức xin Hoàng thượng tứ hôn nữa ấy! Còn xin được cưới nàng ta thành chính phi nữa chứ, chẹp chẹp...”
Mấy lời tiếp theo, hắn nghe cũng không vào tai nữa. Dật vương, không phải vẫn luôn rất thần tượng nàng sao? Từ buổi tiệc mừng thọ Hoàng Phủ Hoài Hàn lần trước hắn đã nhận ra rồi, sao có thể không đồng ý cơ chứ?
Hắn nhếch môi cười khổ, ban đầu vốn cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, hắn không buông lỏng con tim để thích nàng, nàng cũng chưa từng bộc lộ gì với hắn. Bằng hữu ư? Chẳng qua cũng chỉ là bằng hữu! Nàng thổ lộ với ai, thì có liên quan gì đến mình? Chỉ là, cơn đau khó có thể nói rõ ràng nơi lồng ngực này là vì sao?
Hắn ngẩng đầu, ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, dường như hắn nhìn thấy gương mặt của mẫu phi, khẽ cười dịu dàng với hắn trong ánh trăng sáng tỏ, vẫn dịu dàng ấm áp, thanh tao, nhã nhăn như trước. Ha ha... trên đời này, sẽ không còn thấy hình bóng thực sự của mẫu phi nữa, chỉ đến Trung thu mới có thể nhìn thấy người, không còn nữa...
Hắn đóng cửa sổ lại, định quay vào đi ngủ.
...
Tô Cẩm Bình ‘ngoan ngoan ngoãn ngoãn’ quét xong cầu thang, liền xách chổi quay về cung Cảnh Nhân dưới ánh mắt vừa thông cảm vừa phức tạp của đám thị vệ.
Trong phòng vẫn lập lòe ánh nến, xem ra Thiển Ức đang chờ nàng về. Vừa đẩy cửa ra, Thiển Ức đã nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, nhìn chằm chằm khiến nàng vô cùng mất tự nhiên: “Sao thế?”
“Tiểu thư, người nói thực với em đi, bây giờ người mới về, có phải là... có phải là...” Thiển Ức tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Có phải cái gì?” Không phải nàng chỉ về muộn một chút thôi sao? Có gì mà phải hay không phải chứ?
“Có phải người tới tham gia hội cầu Hỉ Thước không?” Mặt cô thị tỳ nào đó đầy vẻ hoài nghi.
Nàng gãi gãi đầu: “Hội cầu Hỉ Thước à? Là cái gì?”
“A... không phải à?! Không phải thì thôi ạ! Không nói chuyện này nữa, tiểu thư, người nhìn này!” Nói xong, Thiển Ức chỉ chỉ mấy hộp thức ăn trên bàn, bên trong có mấy chiếc bánh trung thu xinh xắn, nhìn có vẻ không ngon lắm, nhưng lại khiến người ta thấy vô cùng ấm áp.
Nàng ném chổi đi, bước nhanh vài bước tới, cầm một cái lên, há miệng cắn một miếng thật to không chút hình tượng nào, sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của cô nhóc kia, nàng cười nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm! Đúng rồi, Thiển Ức, chờ lát nữa chúng ta sẽ lẻn ra khỏi cung đi chơi, em đi không?” Không phải hôm nay cô nhóc này ngồi tiếc nuối về năm nay không được đi chơi hội hay sao?
“Lẻn ra khỏi cung ạ?” Thiển Ức trợn trừng mắt, không thể tin nổi, nếu lẻn ra khỏi cung mà bị bắt, chắc chắn sẽ bị tội chết đấy.
“Ừ, sao vậy? Không dám à?” Nàng nhìn cô, như cười như không, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo.
Thiển Ức nhìn nàng một lúc lâu, rồi cắn răng nói: “Dám chứ! Tiểu thư đi đâu, em sẽ đi đó.”
“Ừ, vậy được rồi, ta đi gọi Bách Lý Kinh Hồng đã!” Nàng cầm một chiếc bánh trung thu, đi ra ngoài.
“Cái gì? Tiểu thư, người muốn gọi tam hoàng tử Nam Nhạc đi cùng mình sao?” Nếu thế, thì cô không nên đi thì hơn nhỉ? Lần trước cô đã cảm thấy Tam hoàng tử Nam Nhạc có ý với tiểu thư nhà mình, cô mà đi, không phải sẽ thành kỳ đà cản mũi hay sao?
Nàng vừa bước tới cửa, nghe Thiển Ức hỏi vậy liền quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Sao thế? Em không thích hắn à? Dù gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của em đấy!”
“Không phải!” Thiển Ức vội lắc đầu, làm sao cô có thể không thích tam hoàng tử Nam Nhạc được chứ, dáng vẻ ngài ấy anh tuấn như vậy, lại là ân nhân cứu mạng của cô. Chỉ là, cũng vì rất thích ngài ấy, nên mới càng không thể đi để phá hỏng chuyện tốt của hai người được: “Nô tỳ vẫn thấy hơi sợ, hay là em không đi nữa vậy!”
Đôi mắt phượng đầy ý cười, hỏi lại: “Không đi thật à?” Cô nhóc này, sao mà gan nhỏ như gan chuột thế?
“Không đi!” Nói xong, cô còn lắc đầu quầy quậy, ra vẻ mình thật sự rất sợ hãi.
“Không đi thì thôi vậy, có muốn gì không, ta sẽ mang về cho em?” Quả thật, Thiển Ức không có võ công, nếu bị phát hiện thì chuyện cũng không nhỏ.
“Em muốn ăn bánh quế hoa của Duyệt Ký ạ!” Thiển Ức vội vàng nói, nhưng rồi mặt lại đỏ bừng lên ngay, dù sao, là một tiểu cô nương mà tham ăn như vậy, cũng không phải chuyện gì đáng để khen ngợi.
Tô Cẩm Bình cười, khẽ gật đầu: “Được!” rồi lập tức sải bước ra ngoài. Nếu không xuất cung, e sẽ không kịp dự hội hoa đăng mất.
...
Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Mê Hoặc Giang Sơn Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!