You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1584 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:15:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Ngày Mai Lập Tức Nghỉ Việc
ditor: Trang Lyn
Cô rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tịch Âu Minh hạ giọng nói chuyện với người khác như thế, còn nói xin lỗi. Nhìn vẻ mặt thành khẩn của anh, lại mang chút tủi thân ở bên trong.
Hàng xóm vừa nghe, trong lòng hiểu mỗi nhà đều có khó khăn riêng, nhớ lại lúc nàng dâu nhà mình giận dỗi cũng thường nhốt mình ngoài cửa thì không được tự nhiên, cảm giác này anh hiểu, liền có loại cảm giác gặp được người cùng cảnh ngộ, vì vậy lập tức nói: "Không sao, vợ chồng mà, cãi nhau cũng là chuyện thường xảy ra, sau này chú ý một chút là được."
Tiêu Tiệp vội vàng gật đầu nói phải, thấy cuối cùng hàng xóm cũng về nhà đóng cửa, mới tức giận trừng mắt nhìn Tịch Âu Minh, đầy mùi thuốc súng, ý kia rất rõ ràng: Đều do anh gây ra!
Tịch Âu Minh tự hiểu thành hôm nay cô gặp Kiều Đại Vân nên không vui, lúc này thấy cô xoay người đi, lập tức tiến lên ôm cô. Tiêu Tiệp giật mình, đánh anh: "Tịch Âu Minh anh buông tay ra!"
Anh đâu thèm để ý, dùng chân đóng sập cửa lại, đi thẳng vào phòng ngủ.
Bừng tỉnh, người đã bị anh đặt lên giường, giường nhỏ mềm mại, xung quanh đều là mùi vị của anh, rất nồng đậm, hun cô đến choáng váng. Sau đó nụ hôn nóng bỏng liên tiếp đến giống như bão táp, vội vã, khẩn trương.
Cô tránh đến đâu anh liền đuổi đến đấy, một chút cũng không chịu thả cô ra. Tiêu Tiệp tức giận, người kia xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm làm phiền hàng xóm không nói, vừa vào cửa không nói câu nào, liền động chạm cô.
Cũng sắp bị hôn đến hít thở không thông, Tịch Âu Minh mới bỏ qua cho cô, anh nói nhỏ: "Bảo bối ~ sau này có chuyện gì thì nói với anh, đừng khóa trái cửa có được không? Cho dù chuyện có lớn đến đâu, em cũng phải cho anh cơ hội giải thích?
Tiêu Tiệp bị anh nói thì sửng sốt, lúc này mới hiểu, anh hiểu lầm cô cố ý khóa trái cửa không cho anh vào. Nhưng mà, lời giải thích của anh là ý gì?
Tịch Âu Minh tự cầm bàn tay trắng nõn như hẹ tây của cô lên, quả nhiên trên đó có vài vết đỏ, liền đau lòng, nói: "Sau này loại chuyện đánh người này em không cần tự mình ra tay, trực tiếp bảo vệ sĩ làm là được rồi. Nhìn xem, tay đau chứ?"
Tiêu Tiệp hiểu lầm, cho rằng đây là anh đang biến trướng* cách bảo vệ người phụ nữ họ Kiều kia, hừ lạnh nói: "Sao, em đánh người anh để ý nên đau lòng?"
*Biến trướng: nội dung không đổi, chỉ hình thức khác so với lúc đầu - chỉ việc xấu.
Tịch Âu Minh lập tức nhíu mày, không vui nói: "Nói cái gì vậy? Trong lòng anh để ý ai em không biết sao?"
Hừ hừ hai tiếng, cô không nói gì, nhưng trong lòng vui rạo rực. Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh không hỏi quá trình sao? Cũng không sợ em cố ý sao?"
Tịch Âu Minh dù bận vẫn ung dung, chậm rãi nói: "Em là vợ anh, trong lòng anh hiểu rõ. Huống chi... Vợ làm gì cũng đúng!" Đàn ông không nghe lời vợ, không theo ý vợ, thì không có thịt ăn! Đây là kinh nghiệm anh tổng kết ra! Vô cùng chính xác!
Quả nhiên những lời này lấy được lòng Tiêu Tiệp, lập tức lao vào trong ngực anh, hai người anh anh em em một hồi lâu. Bỗng nhiên Tịch Âu Minh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
"Ngày mai lập tức nghỉ việc!"
Cái gì? Tiêu Tiệp bị thái độ bỗng nhiên thay đổi của anh làm ngơ ngác, sao đột nhiên lại đổi sang đề tài này, hơn nữa, tại sao cô phải từ chức?
"Anh làm sao vậy? Em đang làm tốt tại sao phải từ chức?" Hơn nữa cô mà từ chức thì không phải lại phải đi tìm việc lần nữa sao?
"Không tại sao cả, vợ anh tự anh cũng có thể nuôi, tại sao lại phải ra ngoài làm việc cho người khác?" Tịch Âu Minh không vui nói, sao anh có thể nói là bởi vì lần trước đọc báo, cảm thấy người đàn ông kia đang dòm ngó vợ mình!
Tiêu Tiệp: "... Anh xem, chúng ta vẫn bất đồng ý kiến..." Không thích hợp ở chung, đây là nửa câu sau chưa nói.
Tịch Âu Minh là ai chứ, câu sau không cần nghĩ cũng biết, lập tức không bình tĩnh nổi, lấy lui mà tiến nói: "Thật ra thì không cần từ chức cũng được... Chỉ là sau này không được phép dựa vào người đàn ông khác gần như thế!"
Tiêu Tiệp suy nghĩ một chút, lúc nào thì mình ở gần người đàn ông khác? Bỗng ngiên trong đầu chợt lóe, chuyện bài báo lần trước?
"Chuyện là thế này..." Giải thích qua loa một lần, nói những chuyện đó đều là chuyện làm ăn, không liên quan đến tình cảm cá nhân, đáng tiếc Tịch Âu Minh nghe xong dáng vẻ vẫn không tin.
Cô thở dài, lấy lá bài cuối cùng ra, "Thật ra thì... Ông chủ bọn em đã có người thích."
Vẻ mặt Tịch Âu Minh lập tức buông lỏng, nhưng vẫn còn có chút không xác định nói: "Thật?"
Tiêu Tiệp không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trả lời mơ hồ: "Đúng vậy... Chỉ là anh ta không muốn để cho người ngoài biết... Cho nên cũng không có ai tra được. Em thân là thư ký của anh ta, điểm này vẫn phát hiện được."
Được rồi, những điều này đều là cô suy đoán, tiếp xúc với Lãnh Phong Thần một khoảng thời gian, cô có thể cảm giác được trong lòng anh ta có một người phụ nữ, chỉ là người kia là ai, cô cũng không biết...
Tịch Âu Minh nghĩ một chút, cũng cảm thấy vậy, hễ là người có chút địa vị và bản lãnh, muốn che giấu chút chuyện riêng tư của mình là chuyện rất đơn giản, lập tức cũng yên lòng nhiều. Chỉ là trong lòng vẫn suy nghĩ, nên dùng cách gì, để vừa có thể làm cho vợ từ chức lại không oán trách anh. Ừ, đây là một vấn đề, hơn nữa còn là một vấn đề tương đối khó giải quyết! Được rồi, sự thật chứng minh, phỏng đoán và giác quan thứ sáu của Tiêu Tiệp là đúng. Quả nhiên trong lòng Lãnh Phong Thần cấp trên biến thái của cô có người, hơn nữa người này chính là... Trước mắt cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là... Không biết tối hôm qua tên khốn Tịch Âu Minh kia bị gì lại hóa thân thành sói, hung hăng giày vò cô một buổi tối!
Cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy hai chân đang run rẩy, còn nghiêm trọng hơn là ngay thời điểm bưng cà phê cho Lãnh Phong Thần, không cẩn thận đổ cà phê lên bàn làm việc của Lãnh Phong Thần, may mà anh ta tránh nhanh, nếu không cũng không thể may mắn tránh khỏi bị cà phê đổ vào người.
Lãnh Phong Thần lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc lạnh, khi ánh mắt rơi vào trên da thịt cô thì bỗng nhiên vẻ mặt lộ ra vẻ đen tối.
"Xin lỗi, tôi lập tức lấy giẻ đến lau." Nói xong cũng nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh đã cầm giẻ quay về.
Ngay tại lúc cô cho rằng Lãnh Phong Thần muốn nồi giận thì bỗng nhiên anh ta lại cười híp mắt nói: "Chơi bời quá độ?"
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng mà giọng điệu lại rất chắc chắn.
Tiêu Tiệp đã sớm thấy vẻ mặt anh ta có gì đó lạ lạ, nhưng mà đối với lời nói lúc này của anh ta, cô cảm thấy không được bình thường. Tối hôm qua đúng là có hơi dữ dội, nhưng mà điều đó có ghi trên mặt sao?
Bỗng dưng trong đầu hiện lên hành động kỳ lạ sáng nay của Tịch Âu Minh.
Bởi vì buổi tối "vận động" kịch liệt dẫn đến sáng nay cô dậy muộn, vì không muốn đến muộn, cô nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, nhưng vẫn muốn soi gương ngắm lại dáng vẻ, bỗng nhiên thân hình cao lớn của Tịch Âu Minh liền ngăn trước gương, còn rất tốt bụng giúp cô sửa sang lại chỗ không chỉnh tề.
"Xong rồi, bảo bối đã rất chỉnh tề, có thể xuất phát được rồi." Tịch Âu Minh cười đến mê hoặc lòng người, giống như một con yêu quái.
"Anh đừng cản em, em soi gương xong liền đi." Cô gấp đến độ muốn đẩy anh ra.
"Ừ, đã bảy giờ bốn mươi rồi..." Dù bận vẫn nhàn nhã* nhìn đồng hồ đeo tay, lười biếng nói, dù thế vẫn không tránh nửa bước. Nói giỡn, bây giờ mà tránh ra, thì tất cả việc anh làm không phải là uổng phí sao?
*Dù bận vẫn nhàn nhã: Tuy vô cùng bận rộn, vẫn biết cách sắp đặt mà ung dung thực hiện.
"Hỏng bét, không kịp rồi..." Quả nhiên Tiêu Tiệp vứt bỏ ý nghĩ soi gương, từ chỗ này đến công ty, nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút! Vì thế vội vàng chạy ra khỏi nhà, hoàn toàn quên mất ý nghĩ muốn soi gương, cho nên hoàn toàn không nhìn thấy "dâu tây" trên người mình.
Bởi vì cô không muốn để cho người khác biết mình là vợ Tịch Âu Minh, cho nên Tịch Âu Minh đưa cô đến chỗ cách công ty không xa thì dừng lại, trước khi đi còn nhìn cô bằng ánh mắt rất... Ừ, hài lòng!
Ở đây thầm nghĩ, Tiêu Tiệp lập tức chạy vào nhà vệ sinh, khi cô nhìn thấy bản thân trong gương, nhanh chóng buộc gọn tóc lên, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, mà lúc này trên cổ điều bất mãn nhất là tất cả những dấu "dâu tây" lớn nhỏ!
—— Tịch Âu Minh! Hắt xì!
Tịch Âu Minh xoa mũi, chẳng lẽ tối qua bị cảm lạnh?
"Tổng giám đốc, có phải thân thể ngài không thoải mái không, có muốn tôi đi mua một ít thuốc cảm không?" Tiểu Nam hết sức quan tâm nói, thời tiết tháng sáu này, lại còn hắt xì, xem ra đúng là tối qua bật điều hòa quá lạnh nên bị cảm.
"Tạm thời không cần." Tịch Âu Minh phất tay một cái, không có gì đáng ngại trở về uống chút canh gừng là được, uống thuốc làm gì! Ngộ nhỡ bị bệnh, không phải còn có nàng dâu chăm sóc sao? Vừa nghĩ như thế, Tịch Âu minh liền hận không thể lập tức bị cảm. "Thời tiết tháng sáu này, cô còn dùng khăn quàng cô làm gì!" Lúc đi ngang qua cửa hàng tổng hợp nào đó, Tiêu Tiệp quả quyết xuống xe, mua khăn lụa thắt lên cổ, để che đậy mấy dấu đỏ kia.
Đối với lời nói của Lãnh Phong Thần không phản ứng lại, giống như hoàn toàn không nghe thấy. Lãnh Phong Thần giễu cợt, cũng tùy cô "vô lễ".
Lúc bọn họ đến cửa hàng quần áo của chị Lãnh Phong Thần thì Lãnh Phong Thần giống như bị trúng gió, vẻ mặt rất khó coi. Tiêu Tiệp cũng không thèm để ý, nói một câu đi vào nhà vệ sinh rồi rời đi.
Lúc cô quay lại cửa hàng, lại thấy được một chuyện làm cho cô rất kinh ngạc ——
Lãnh Phong Thần đang, hôn chị anh ta —— Lãnh Liên. Không, chính xác mà nói, là anh ta cưỡng hôn Lãnh Liên, bởi vì hình như Lãnh Liên đang giãy giụa, nhưng sức lực không bằng anh ta.
Có lẽ nghe được tiếng bước chân, động tác bên kia dừng lại, Lãnh Phong thần đột nhiên quay đầu lại, lúc này ánh mắt anh ta rất u ám, giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Biết rõ động vào chuyện riêng tư của người khác, Tiêu Tiệp lập tức xua tay bày tỏ áy náy: "Anh, các người cứ tiếp tục... Tôi, tôi đi ra ngoài trước." Nói xong định rời đi, đáng tiếc không đi được.
Có người kéo tay cô lại, không để cô rời đi.
Mà người này chính là Lãnh Liên.
"Tiêu tiệp, em đừng hiểu lầm, em nghe chị nói, bọn chị không phải loại quan hệ mà em nghĩ..." Đáng tiếc lời cô ấy còn chưa nói xong đã bị người khác cắt ngang, mà người này đương nhiên chính là Lãnh Phong Thần.
Tiêu tiệp cũng buồn bực, cô sẽ hiểu lầm cái gì chứ?
"Không phải loại quan hệ đó? Vậy chị nói xem chúng ta là quan hệ gì?" Lãnh Phong Thần rất không vui, thậm chí có chút buồn rầu, giống như rất khó chịu với lời giải thích của Lãnh Liên.
"Thần! Nếu như em còn như thế, thì sau này xin đừng đến chỗ của chị, quần áo của em chị cũng sẽ không nhận nữa!" Giọng Lãnh Liên cũng rất nghiêm túc, trong giọng nói mang theo hơi thở dứt khoát.
Lãnh Phong Thần không dám tin, lui về sau mấy bước, tự cười giễu cợt mấy tiếng, rất bi thương nói: "Tại sao?"
Vẻ mặt Lãnh Liên rât bình tĩnh, "Em chỉ cần nhớ kỹ, chị là chị của em!"
Lãnh Phong Thần hừ lạnh: "Chị? Chị chắc chắn chị là chị của tôi?"
Đột nhiên vẻ mặt Lãnh Liên hơi trắng bệch, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, "Nếu như em không muốn nhận chị là chị, thì... Chúng ta liền làm người xa lạ."
"Chị nói gì?" Ánh mắt Lãnh Phong Thần tràn đầy bi thương, giống như bị đả kích rất lớn che lấy ngực.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: "Nếu như đây là mong muốn của chị, được, em sẽ làm theo mong muốn đó." Nói xong dứt khoát rời đi.
Vừa rồi Lãnh Liên còn giả bộ kiên cường, thế nhưng lúc này lại giống như bong bóng vỡ tung, từ từ dựa vào tường.
Mặc dù biết lúc này nên để cho đương sự yên tĩnh, nhưng Tiêu Tiệp vẫn không khống chế được bước chân của mình, đi đến bên cạnh Lãnh Liên.
Lúc này Lãnh Liên mới phát hiện ở đây vẫn còn một người, lập tức xoay người, lau khô nước mắt. Lúc quay lại, hơi mỉm cười.
"Tiêu Tiệp, em đừng hiểu lầm... Chị và Thần không phải loại quan hệ đó, em nhất định đừng vì thế mà rời xa Thần!" Lãnh Liên rất sốt ruột giải thích, chỉ lo Tiêu Tiệp tức giận rời đi.
Tiêu Tiệp nắm tay an ủi cô ấy: "Chị Lãnh Liên, em nghĩ chị hiểu lầm rồi, mặc dù em không biết giữa các người... Cuối cùng là quan hệ thế nào, nhưng em và Lãnh Phong Thần thật sự không phải như chị nghĩ. Chúng em chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, hơn nữa em cũng có người trong lòng rồi." Về chuyện kết hôn của mình, Tiêu tiệp không muốn nói ra, bởi vì nói ra còn phải giải thích một phen.
"Sao lại như thế? Chị không nhìn nhầm, Thần đối xử với em không giống người khác." Lãnh Liên không tin nói.
Tính cách Thần cô rất rõ, nếu như không phải người phụ nữ cậu để ý, cậu sẽ không để cho người đó đến đây lấy quần áo cho mình, lúc trước đều là một mình cậu ấy đến, cho nên ngày đầu tiên Tiêu Tiệp đến cô mới có vẻ mặt như thế.
Mặc dù chỉ gặp Tiêu Tiệp mấy lần, nhưng mà cô lại cảm thấy cô bé này rất tốt, đáng giá để đàn ông đối xử tốt. Trong lòng cô vì Thần mà vui mừng, đồng thời cũng thầm thương tâm. Thần tìm được cô gái tốt, như vậy, bọn họ liền mãi mãi là chị em. Đây là kết quả tốt nhất.
"Chị biết, em vẫn để ý chuyện vừa rồi, nhưng mà em yên tâm, chị thật sự là chị của nó, cho nên xin em đừng rời khỏi nó!" Lãnh Liên chân thành nói.
Thần vất vả lắm mới tìm được một cô gái mình thích, cô nên vì cậu mà bảo vệ thật tốt.
Tiêu Tiệp hơi im lặng, nhưng nhìn tình trạng bây giờ của Lãnh Liên, hình như bất kể cô có nói gì thì cô ấy cũng không nghe vào. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói: "Chị Lãnh Liên, chị yên tâm em sẽ không rời đi." Sẽ không rời đi công ty.
"Vậy em đi xem tổng giám đốc Lãnh một chút, hình như vừa rồi cảm xúc của anh ấy không tốt."
Lãnh Liên có chút vui mừng gật đầu.
Tiêu Tiệp đang lo không liên lạc được với Lãnh Phong Thần, thì ngược lại anh ta tựu mình gọi đến. Vừa rồi cô gọi rất nhiều cuộc, đối phương liên tiếp không nghe máy, trực tiếp để cho tiểu thư 10086* trả lời.
*Cái này ta không rõ, hình như là tổng đài.
"Anh đang ở đâu?" Điện thoại vừa thông cô liền hỏi, bây giờ vẫn là giờ làm việc, người này lại chạy đi đâu? Buổi chiều còn có một cuộc họp!
"Quán bar XX, tới đây!" Đối phương nói xong liền cúp máy.
Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ - Nhất Dạ Chi Dạ