If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5505 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
à như thế, Đỗ Tiên Tiên đi theo Mai Nhược Hồng, đến Yên Vũ Lầu. Câu chuyện xảy ra ở Yên Vũ Lầu hôm ấy, thật sự làm cho Tiên Tiên cả đời cũng không thể nào quên được.
Bước vào chiếc cổng chính, là một con đường dài quanh co khúc khuỷu, trong khu vườn, có hồ, có cầu, có lâu đài, đình các. Nguyên cả Yên Vũ Lầu chia ra rất nhiều phần. Mai Nhược Hồng vừa đi vừa giới thiệu; phần thứ nhất là phòng khách và phòng ăn, phần thứ hai gồm có hai tầng, trên lầu là phòng ngủ của hai anh em Tử Mặc và Tử Tuyền, căn phòng to nhất dưới lầu là họa thất, còn những phòng khác là phòng đọc sách của anh em Tử Mặc, Tử Tuyền. Phần thứ ba đối diện với Tây Hồ, có thể nhìn thấy màu hồ sắc núi, phần này có cái tên là “Thủy Tâm Các”. Phía bên ngoài Thủy Tâm Các là một khoảng sân trống bằng phẳng, sát liền với hồ, có bến tàu nho nhỏ, buộc chiếc thuyền con, có thể đi trực tiếp từ đó ra hồ.
Tiên Tiên kinh ngạc nhìn những lâu đài đình các, đường nhỏ quanh co đó, trong lòng thích thú không cùng. Nghĩ thầm căn biệt thự nguy nga của nhà mình, ở Hàng Châu đã thuộc về loại sang trọng hiếm có, thế nhưng nếu so với Yên Vũ Lầu, thì trông tầm thường hơn nhiều. Đâu được trang nhã như căn kiến trúc thuần Đông Phương này! Bước chân vào đó, nàng có cái cảm giác như bước chân vào bức tranh “thủy mặc” đặc biệt mang màu sắc cổ kính của Trung Quốc vậy, đẹp đến độ có cảm giác đây không phải là thật!
Vừa bước chân vào căn họa thất to rộng, Mai Nhược Hồng đã cất to giọng kêu lên:
- Quý vị, quý vị! Tôi đem đến đây cho mọi người một cô người mẫu thật xuất sắc đây! Mọi người dừng lại một chút, dừng lại một chút... tôi giới thiệu với mọi người, Đỗ Tiên Tiên!
Tiên Tiên định thần đưa mắt nhìn quanh, thì thấy có năm, sáu người đàn ông đang đứng bên giá vẽ, từ những góc cạnh khác nhau, đang vẽ một thiếu nữ trẻ tuổi trước cửa sổ. Tiên Tiên đưa mắt nhìn nàng thiếu nữ rõ hơn, nàng giật nảy mình kinh hoảng. Thì ra, nàng thiếu nữ đó có mái tóc dài buông xỏa xuống vai, phía trước ngực nàng khoác một tấm lụa trắng, cả người nàng lõa thể! Nàng nằm nghiêng trên một chiếc ghế dài, tấm lụa trắng chỉ che phủ được một phần rất nhỏ trên cơ thể nàng, cặp đùi thon dài của nàng, hoàn toàn để lộ ra ngoài.
Tiên Tiên kêu lên nho nhỏ:
- Trời ạ! Thì ra “người mẫu” là phải như thế, chắc chắn là tôi không làm được rồi! Tiểu Huy, chúng ta đi về mau thôi!
Nàng quay đầu lại định “bỏ chạy”.
Tiểu Huy đứng đó nhìn, thằng bé há hốc mồm kinh ngạc, mở to miệng, nó la lên kinh hoàng:
- Chị, chị ấy đang tắm kìa, tắm trong căn phòng to như thế này, lại mở cửa sổ ra, không sợ bị lạnh sao?
Lời nói của thằng bé vừa dứt, cả phòng cười ồ lên. Ngay cả cô gái lõa thể bên cạnh cửa sổ, cũng cất tiếng cười theo mọi người, nụ cười của nàng thật phóng khoáng và tự nhiên, không có một chút e thẹn gì cả.
Mai Nhược Hồng đã đứng chặn đường ra của Tiên Tiên:
- Không phải tất cả các cô người mẫu đều phải để cho người khác họa thân thể của mình đâu! Cách ăn mặc của cô hiện nay, rất Trung quốc, rất Đông Phương. Khác rất xa với cái đẹp quyến rũ, khỏe mạnh của Tử Tuyền, mỗi người một nét! Tử Mặc, anh nói có đúng không?
Chàng vừa nói, vừa tiến tới kéo tay Tử Mặc qua, cuống quýt hỏi ý kiến.
Tử Mặc cười thật tươi, chàng đưa mắt nhìn Tiên Tiên từ đầu đến cuối, trong ánh mắt hiện lên nét khen tặng nhan sắc của nàng, đôi môi chàng tràn đầy nét cười thành khẩn. Tiên Tiên cũng bất giác chăm chú nhìn lại Tử Mặc, không ngờ chàng họa sĩ đã có tiếng này, lại còn trẻ đến như thế. Trong tất cả những người đàn ông có mặt trong căn phòng này, chàng là người duy nhất mặc đồ tây. Đôi kính cận gọng vàng trên gương mặt, làm cho chàng trông có vẻ thật nho nhã thư sinh, phong lưu hào sảng.
Tử Mặc hỏi:
- Đỗ Tiên Tiên? Chẳng lẽ cô là con gái của Đỗ Thế Toàn?
Tiên Tiên vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ:
- Đúng vậy? Anh có quen với cha tôi à?
- Không quen. Nhưng cha của cô quá nổi tiếng ở Hàng Châu này! Cự phú về hàng hải mà!
Tiên Tiên vội vàng nói:
- Không phải là cự phú, chỉ có mấy chiếc thuyền thôi!
Một anh chàng cao nhồng kêu lên kinh ngạc:
- Ồ! Thì ra là Đỗ Tiên Tiên, cô tiểu thư khuê các nổi tiếng nhất của Hàng Châu! Nhược Hồng, sao mà cậu lại có bản lĩnh tìm được Đỗ Tiên Tiên để dẫn đến đây vậy? Thật là một thiên tài đấy nhé!
Một người khác mặc áo đỏ tiếp lời:
- Đâu chỉ là thiên tài? Có thể kể là ưu tú đấy chứ!
Một người khác mặc áo dài màu xám nói:
- Đâu chỉ là ưu tú? Có thể kể là bất hủ đấy chứ!
Trong nhất thời, tất cả các người đàn ông trong phòng đều vây lại. Tất cả đều đưa mắt nhìn Tiên Tiên từ đầu chí chân, người thì khen thưởng, người thì hỏi chuyện, người thì tự giới thiệu mình.
Anh chàng cao nhồng nói:
- Tôi là Diệp Minh!
Chàng áo đỏ nói:
- Tôi là Thẩm Chí Văn!
Chàng áo dài xám nói:
- Tôi là Lục Tú Sơn!
Tử Mặc chen vào, nói với mọi người:
- Khoan đã khoan đã, các cậu như thế này làm sao cô ấy phân biệt cho được? Để tôi giới thiệu đàng hoàng với cô ấy thì tốt hơn!...
Chàng quay sang Tiên Tiên, chỉ vào từng người nói:
- ... Tôi là Uông Tử Mặc, cô gái ngồi trước song cửa đó là em gái của tôi tên Uông Tử Tuyền, họa hội của chúng tôi gồm có sáu nam một nữ, trong sáu người nam, ngoài tôi và Nhược Hồng ra, còn lại bốn người, chúng tôi gọi họ là “nhất kỳ tam quái”. Nhất kỳ là chỉ Chung Thư Kỳ, tại vì trong cái tên của cậu ấy có chữ “Kỳ” trong đó. Tam quái là Diệp Minh, Thẩm Chí Văn và Lục Tú Sơn. Thật sự bọn họ không hề “quái” chút nào, chỉ tại vì muốn tương ứng với nhất kỳ, nên đặt ra cho họ là tam quái. Trong nhất kỳ tam quái đó, Chung Thư Kỳ là người trọng nguyên tắc nhất, có cá tính mạnh mẽ nhất, cô xem, anh ta không hề bị xúc động vì nhan sắc của cô, mà vẫn còn ở đó miệt mài họa kia! Còn như Mai Nhược Hồng, trong họa hội của chúng tôi, cậu ấy được kể là có thiên tài nhất, cô đã quen với cậu ấy rồi, không cần phải giới thiệu nữa. Họa hội này của chúng tôi, dương thịnh âm suy, mọi người vẽ Tử Tuyền, vẽ đến chán chê rồi! Rất hoan nghinh cô gia nhập vào, trở thành người nữ thứ hai trong họa hội của chúng tôi!
Tử Tuyền ngồi nơi đó, sợ tấm lụa sẽ rớt xuống đất, không dám di động. Thấy mọi người đều vây lấy Tiên Tiên, nàng khẽ mỉm miệng cười, nhặt lấy cây bút than đang nằm bên cạnh mình, thảy về phía Tử Mặc, cây bút than bay vèo tới, trúng ngay vào sóng mũi của Tử Mặc.
- Anh gì mà kỳ vậy, thấy gái đẹp trước mắt, đã quên đi tình thủ túc!
Mọi người đều cười ào lên.
Mai Nhược Hồng lại hứng chí xen vào:
- Mọi người xem có phải Đỗ Tiên Tiên có nét đẹp rất Đông Phương? Rất Trung Quốc? Vừa cổ điển, vừa nhu nhã, phối hợp với lâu đài, đình các trong Yên Vũ Lầu của chúng ta, sẽ là một bức họa “mỹ nữ đồ” đầy thi vị, các vị thích họa nhân vật phen này có phúc đấy nhé!
Tử Tuyền lại mỉm miệng cười, cất cao giọng phản đối:
- Được rồi, được rồi, Đỗ Tiên Tiên đăng đàn, Uông Tử Tuyền thoái vị! Bây giờ, đã có nét “đẹp” Đông Phương, Trung Quốc đến đây, thì cái “xấu” không Đông không Tây của em đành phải lùi lại phía sau sân khấu phải không?
Người được gọi là nhất kỳ Chung Thư Kỳ bây giờ mới mở miệng nói, tuy nhiên ánh mắt từ đầu chí cuối chỉ dừng lại trên người Tử Tuyền:
- Tử Tuyền “ghen” rồi đấy!
Mai Nhược Hồng kêu thật lớn tiếng:
- Thì phải để cho cô ấy “ghen” mới được! Ngày thường chỉ có một mình cô ấy là gái, trở thành áp trại phu nhân của họa hội, gần như được chúng ta chìu chuộng đến độ không còn trời còn đất gì nữa!
Tử Tuyền nói từng chữ:
- Mai Nhược Hồng, anh có lương tâm không?
Mai Nhược Hồng trả lời một cách trơn tru:
- Tâm nào tôi cũng có! Hồng tâm, khổ tâm, an tâm, ái tâm... chỉ thiếu có mỗi một cái lương tâm!
Tất cả mọi người trong phòng lại cười ào lên, Tử Tuyền cũng cười. Cong người xuống, nàng cười như nắc nẻ, cười thật vui, tay nàng vịn vào phía trên ngực, sợ rằng tấm lụa mỏng nhẹ đó sẽ rớt xuống. Tiên Tiên nhìn hết người này, lại nhìn sang người khác, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với những người như thế, phóng khoáng buông thả, không câu không thúc. Nàng như bị nhiễm lây cái không khí hoan lạc ở đây, đối với cô “áp trại phu nhân” Uông Tử Tuyền, bất giác nảy sinh ra một thứ tình cảm ngưỡng mộ đặc biệt. Nàng sinh hoạt ở giữa đám đàn ông như thế này, đúng là một điểm son giữa đám cỏ lá xanh rì, có được sự “hâm mộ” của bao nhiêu “họa sĩ” như thế này, thật là hạnh phúc lắm thay!
Hình như sự “ngưỡng mộ” của Tiên Tiên đến hơi quá sớm.
Tiếng cười của mọi người chưa kịp chấm dứt, đột nhiên, phía ngoài vườn đã truyền vào một loạt tiếng kêu dậy trời dậy đất. Ông quản gia già họ Lục của nhà họ Uông đang la lên thật to:
- Dượng Ba! Dượng không làm được như vậy à! Dượng không được đem người khác vào đây để phá rối chứ... dượng Ba! Dượng làm gì vậy? Làm gì vậy...
Tiếng cười trong phòng chỉ thoáng chốc đã mất hết cả. Sắc mặt của Tử Mặc hơi sựng lại, chàng đưa mắt sang nhìn Tử Tuyền một cái thật nhanh:
- Cái tên Cốc Ngọc Nông này thật là như oan hồn vất vưởng đeo theo không tan không biến, không để cho chúng ta sống yên gì hết!
Nói chưa dứt lời, một người thanh niên trẻ tuổi mày rậm mắt to, đã dẫn bốn người cảnh sát, ào vào phòng một lượt. Người thanh niên đó xông thẳng đến trước mặt Tử Tuyền, đôi mắt gần như tóe lửa. Anh ta chỉ vào những người đàn ông trong phòng, nghiến răng nghiến lợi la ầm lên:
- Chính chúng nó! Chúng nó dụ dỗ vợ tôi, đến đây để làm cái chuyện phá hoại thuần phong mỹ tục, không biết liêm sĩ như thế này đây!
Tiên Tiên ngạc nhiên thụt lùi lại phía sau, vội vàng kéo Tiểu Huy đến phía trước mình. Nàng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thì ra, Tử Tuyền đã có chồng rồi!
Tử Tuyền đã nhảy xuống ghế, nàng dùng tấm lụa trắng quấn thật chặt quanh người, kêu lên thật giận dữ:
- Cốc Ngọc Nông! Anh làm như vầy là như thế nào?
Tên Cốc Ngọc Nông đó gầm trở lại:
- Tôi muốn hỏi cô là như thế nào đây chứ? Ban ngày ban mặt như vầy, cô lại như thế này trước một đám đàn ông con trai, cô có còn nhớ mình là một người đã có chồng rồi không?
Gương mặt Tử Tuyền đỏ bừng lên, nàng vừa tức, vừa cuống, vừa đau khổ tiếp lời:
- Tôi đã ly dị với anh từ lâu rồi! Tính tình chúng ta không hợp nhau, quan niệm không giống nhau, không có cách chi sống chung với nhau được, tôi đã dọn trở về Yên Vũ Lầu, tách rời anh rồi, tại sao anh vẫn không chịu để yên cho tôi?
Cốc Ngọc Nông la ầm lên, đưa tay ra kéo Tử Tuyền:
- Cái gì gọi là ly dị? Cái gì gọi là tách rời? Tôi nghe mà không hiểu gì hết! Tốt nhất là cô nên mặc quần áo vào, theo tôi về nhà, để tránh chuyện khó coi cho tất cả mọi người!
- Anh làm ầm ĩ lên như thế, xông vào Yên Vũ Lầu làm loạn lên như vậy, vậy mà anh vẫn còn mặt mũi để mà nói đến chuyện khó coi hay không khó coi à!
Tử Tuyền tức giận đến độ run rẩy cả người, nàng vừa nói, vừa xông vào phía sau bức bình phong, mặc y phục vào.
Tử Mặc vội vàng xông lên phía trước một bước, kéo lấy Cốc Ngọc Nông, đẩy hắn ra phía ngoài cửa:
- Ngọc Nông, đây là chỗ của tôi, không có sự chấp thuận của tôi, tốt nhất là cậu đừng nên kiếm chuyện như vậy, hãy mau mau dẫn mấy người bạn cảnh sát của cậu đi đi!
Cốc Ngọc Nông đưa tay đẩy ngay Tử Mặc ra:
- Chính tại vì có một người anh như anh ở đây dẫn đầu, cho nên Tử Tuyền mới phóng túng như thế! Nàng mới dám bỏ nhà ra đi, đến đây để chung chạ với đám đàn ông loạn xạ như thế này!
- Câm cái miệng bẩn của ngươi lại!
Một tiếng gầm thật to vang lên, Tiên Tiên nhìn sang, đó là anh chàng “nhất kỳ”, anh ta xông lên trên, nắm ngay lấy cổ áo của Cốc Ngọc Nông:
- Ngươi nhìn kỹ lại xem, nếu như chúng ta là những người đàn ông loạn xạ, thì nhà ngươi được xếp vào hạng nào? Nhà ngươi không biết nghệ thuật thì thôi cũng chẳng nói làm gì, đối với Tử Tuyền, ít nhất nhà ngươi cũng phải có chút tôn trọng tối thiểu chứ, ngươi dẫn cảnh sát đến như thế, thật là không có phong độ chút nào!
- Ta không có phong độ thì không có phong độ, tại vì nàng là vợ của ta, đợi đến khi mi cưới vợ rồi, hãy để cho mọi người nhìn ngắm!
- Nếu như Tử Tuyền là vợ của ta, ta rất vui mà để cho mọi người họa nàng!
- Rất tiếc nàng không phải là vợ của ngươi!
Hai người đàn ông, mặt đối mặt, mũi đụng mũi, đôi mắt trừng đôi mắt, mạnh ai nấy gầm nấy la. Tử Mặc lại đưa tay ra đẩy Cốc Ngọc Nông, Nhược Hồng cũng nhảy vào vòng chiến, chàng la toáng lên:
- Đi đi đi! Tử Tuyền là một thành viên trong họa hội của chúng tôi, nàng tham gia vào sinh hoạt hội họa, không liên quan gì đến sinh hoạt gia đình của ngươi, nhà ngươi không thể đến họa hội của chúng tôi, để dở trò hiếp đáp thành viên của chúng tôi!
Thẩm Chí Văn kêu lên:
- Đúng!
Diệp Minh cũng kêu lên:
- Đúng!
Trong nhất thời, mọi người đều công phẫn. Tất cả mọi người đều xông lên phía trước, muốn đẩy Cốc Ngọc Nông ra ngoài. Cốc Ngọc Nông buông tiếng la lên thật lớn:
- Nhanh lên! Bắt chúng nó lại hết đi! Đem vợ tôi đi về ...
Cốc Ngọc Nông một mặt kêu lên, một mặt cung tay đưa ra một quyền nhanh như chớp, “bình” một cái, đánh trúng ngay dưới cằm của Mai Nhược Hồng. Mai Nhược Hồng không hề phòng bị, nguyên cả người chàng té văng ra phía sau, kéo nhào theo một giá vẽ gần đó, hộp màu, viết, cọ văng ra đầy đất. Và như thế, “nhất kỳ tam quái” tỏ ra vô cùng kích động, người nào cũng cung tay thủ thế, dứ dứ cú đấm, vừa gầm vừa la, muốn rượt theo đánh Cốc Ngọc Nông, trong phòng náo loạn hẳn lên. Tử Tuyền mặc xong quần áo, từ phía sau bình phong đi ra, nhìn thấy tình hình như thế, nàng tức đến độ dậm chân la toáng lên:
- Ngọc Nông! Anh điên rồi phải không? Anh làm như thế, cả đời tôi cũng không thèm nói đến anh nữa...
Tử Tuyền chưa kịp nói hết câu, hai người cảnh sát đã bước nhanh tới bên nàng, một trái một phải, nắm ngay lấy cánh tay nàng, kéo nàng đi về phía trước cửa.
Tử Tuyền kêu rú lên:
- Cứu tôi với! Anh! Cứu em với! Thư Kỳ! Cứu em với! Nhược Hồng! Cứu em với... mọi người cứu tôi với...
Trong thoáng chốc, họa thất rối loạn đến không thể nào nói nỗi. Chung Thư Kỳ và Mai Nhược Hồng, đều cùng nhau chạy rượt theo hai người cảnh sát. Tử Mặc không nhịn nổi nữa, chàng cùng Cốc Ngọc Nông bắt đầu quần đánh nhau, hai người từ trong phòng đánh ra tới phía ngoài phòng. Tam quái: Diệp Minh, Thẩm Chí Văn, Lục Tú Sơn, đâu thể nào để cho Tử Mặc chịu thiệt thòi, bọn họ đều rượt theo đánh Cốc Ngọc Nông, người thì tung quyền ra đánh, người thì dơ chân ra đá, náo loạn hẳn lên. Hai người cảnh sát kia nhìn thấy cảnh tượng như thế, bèn nhào tới bắt tam quái. Ai ngờ, Lục Tú Sơn cũng có chút đỉnh công phu về quyền cước, anh ta gầm lên một tiếng lớn, nhảy dựng người lên, quơ tay đấm chân đập lộn với hai người cảnh sát.
Tiểu Huy có bao giờ được thấy màn đấm đá ngoạn mục đến như thế? Thằng bé cũng chạy theo ra đến bên ngoài, nó nhảy cỡn lên hứng chí la ào ạt:
- Đánh hay lắm! Đấm về phía bên trái! Đấm thêm một cái qua bên phải! Đánh cho tơi bời hoa lá hết đi! Hay quá! Thật là hay quá xá!
Tiên Tiên vội vàng kéo Tiểu Huy tránh ra chỗ khác, nàng không biết nên làm thế nào cho phải. Không bao giờ nàng nghĩ rằng chuyến viếng thăm Yên Vũ Lầu lần đầu tiên của mình, lại được mục kích một cảnh tượng ngoạn mục đến như thế.
Trong khu vườn, bốn người cảnh sát cộng với Ngọc Nông, cùng bọn Tử Mặc, Mai Nhược Hồng v.v... chia thành hai nhóm, đánh đến trời long đất lở. Còn đang lúc ấu đả loạn xạ đến như thế, đột nhiên có một người cảnh sát rút ra cây súng, chỉa lên trời bắn một phát.
Tiếng súng nổ ầm thật lớn này, làm cho tất cả mọi người đều giật mình kinh hoảng, mọi người không ai bảo ai đều đồng loạt dừng tay lại, ai nấy nhìn nhau ngơ ngác.
Người cảnh sát nổ súng mở miệng ra mắng vung vít:
- Mẹ kiếp! Bọn văn hóa lưu manh chúng bây! Dương cây cờ nghệ thuật làm dáng, để làm chuyện đồi trụy! Rõ ràng là hành động treo đầu dê bán thịt chó! Bây giờ lại còn dám đánh nhau với cảnh sát, ta bắt tất cả chúng bây về trạm cảnh sát! Tất cả mọi người đều dừng tay lại cho ta! Nếu không, ta sẽ nhắm người mà bắn đấy nhé, ai không sợ chết thì hãy thử xem sao!
Mai Nhược Hồng là người không sợ sự dọa nạt, chàng vẫn cứ một mực xông tới, kêu lên:
- Các người là cảnh sát, là để bảo vệ nhân dân, không phải để hiếp đáp nhân dân...
Người cảnh sát đó lập tức lên cò, bắn liền một phát, viên đạn vù một cái bay ngang đỉnh đầu của Mai Nhược Hồng. Tim gan của Tử Tuyền như bể tan ra từng mảnh vụn, nàng kêu lên thất thanh:
- Nhược Hồng!
Mai Nhược Hồng bị tiếng súng nổ ầm thật to làm cho ngẩn người ra. Trong nhất thời, mọi người đều im lặng trở lại, dưới sự hăm dọa của họng súng, không còn một ai dám vọng động.
Sau đó, cảnh sát lấy ra mấy cây còng, còng Tử Mặc, Nhược Hồng cùng bọn “nhất kỳ tam quái” lại hết cả. Cốc Ngọc Nông chụp lấy Tử Tuyền, nói với bọn cảnh sát:
- Bọn lưu manh này các ông cứ đem đi, tôi đem vợ tôi về nhà!
Tử Tuyền ra sức kháng cự, vừa đá vừa kêu, dùng hết sức bình sinh ra phản đối:
- Thà rằng tôi đi ngồi tù, thà rằng tôi đi lên đoạn đầu đài, chứ tôi cũng không theo anh về nhà! Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!
Gương mặt Cốc Ngọc Nông xanh mét, nhìn trừng trừng vào Tử Tuyền, bị ánh mắt lạnh lùng căm phẩn của nàng đánh cho ngã gục. Anh ta đẩy Tử Tuyền một cái thật mạnh, cho nàng ngã chúi về phía mấy người cảnh sát, nói một cách giận dữ:
- Cô muốn ngồi tù như vậy, tôi sẽ cho cô vừa ý ngay!...
Hắn nhìn mấy người cảnh sát:
- ... Dẫn cô ta về bót luôn đi!
Tiên Tiên nhìn thấy tình thế bất lợi, sợ rằng mình sẽ bị họa lây, nàng vội vàng kéo Tiểu Huy, lặng lẽ lùi về phía sau hòn giả sơn. Nàng đứng đó, trơ mắt nhìn bốn người cảnh sát, đem tất cả thành viên của “Túy Mã Họa Hội” tống lên xe bít bùng như những tội phạm nặng nề, sau đó chiếc xe gầm gừ kêu thét, xông thẳng về phía trước chạy đi mất.
Đối với Đỗ Tiên Tiên mà nói, chuyến đi “Yên Vũ Lầu” này, so với sinh hoạt yên lặng thường nhật của nàng, thật là một sự gặp gỡ làm cho kinh tâm động phách. Lần đầu tiên quen biết với một đám đông nghệ thuật gia, lần đầu tiên nhìn thấy “nhân thể họa”, lần đầu tiên gặp gỡ một cô gái dám vùng thoát ra khỏi chiếc khóa hôn nhân, lần đầu tiên mục kích màn ấu đả tập thể, và cũng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát bắn súng thị uy để bắt người... trong vô số “lần đầu tiên” đó, nàng cũng “lần đầu tiên” thể nghiệm ra rằng, cái sinh hoạt bình lặng của một tiểu thư khuê các, sang giàu, thật là quá nghèo nàn, quá đơn điệu, quá không “có một màu sắc” gì cả!
Thủy Vân Giang ( Dấu Ấn Tình Yêu) Thủy Vân Giang ( Dấu Ấn Tình Yêu) - Quỳnh Dao