Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 221
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 589 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:55:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168
HƯƠNG 167.
“Ngươi có nghĩ rằng Công tử Tuyết có thể ở trong ba người đó hay không?” Lôi Hải Thành nhăn trán, thấp giọng hỏi Lãnh Huyền. Hắn xem như là đã hoàn toàn lĩnh giáo sự xuất quỷ nhập thần của Công tử Tuyết, cho dù Công tử Tuyết lúc này đột nhiên hiện thân ngay giữa doanh trại để ám sát Lãnh Huyền, hắn cũng sẽ không lấy làm kinh ngạc.
“Không hẳn.” Lãnh Huyền sớm đã nghĩ đến chuyện đó, trong đám địch thủ đã từng gặp từ trước đến nay, thì Nguyên Thiên Tuyết là kẻ bí hiểm khôn lường nhất, khiến người ta không thể nào phỏng đoán suy xét được, hiện giờ ngay cả hành tung cũng mơ hồ bất định, nhưng có một điểm mà hắn phi thường chắc chắn.
“Nếu hắn muốn bắt cóc hoặc thẳng tay giết ta ép Thiên Tĩnh lui binh, thì khi trước đã hành động rồi, hà tất phải chờ đến khi đại quân chiếm lĩnh được nửa phần giang sơn Tây Kì, đánh tới Phạm Hạ mới đến động thủ chứ?”
Lôi Hải Thành cũng đang vì thế mà trăm mối suy tư không thể nào giải được. Đúng ra với thân thủ của Công tử Tuyết, muốn lẩn vào doanh trại lấy thủ cấp người quả thực dễ như trở bàn tay. Trên đường hành quân, hắn ngày đêm đề cao cảnh giác, không hề bỏ qua mảy may biến động dù nhỏ nhất bên người Lãnh Huyền, xong cũng chưa phát sinh tình huống nguy hiểm gì.
Đối phương đến tột cùng là có mưu đồ khác, hay thật sự đã muốn đứng ở bên ngoài bàng quan nhìn sự việc?
Vô tình, hắn lại nhớ tới Công tử Tuyết trong thời gian dưỡng thương suốt ngày ngơ ngẩn xuất thần, ngắm trời, ngắm núi, ngắm nhìn cá dạo chơi trong nước, lặng lẽ tiêu phí từng ngày một......
Mơ hồ cảm thấy được, trong thiên địa dường như đã không còn bất cứ sự vật gì có thể khiến cho người nọ động dung......
Tiếng cước bộ dần tiến đến bên ngoài trướng, hắn thu lại tâm thần, nhìn mấy bóng người lẫn lộn nối đuôi nhau bước vào.
“Tây Kì Vệ Trăn diện kiến Liệt Bệ hạ.” Người dẫn đầu thân mặc triều phục màu đen, hông mang trường kiếm, chắp tay hành lễ với Lãnh Huyền ngồi cao sau bàn.
Đối diện với quân thần Thiên Tĩnh, thần tình Vệ Trăn không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong nhã nhặn lại không giảm sát khí sa trường.
Lãnh Huyền sớm nghe nói về danh “Nho tướng” Vệ Trăn, thấy phong thái hắn trấn định, quả cũng là hữu danh hữu thực. Liếc phía sau hắn, lại giật mình.
Một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp điểm trang nhàn nhạt, hai mắt sưng hồng, hiển nhiên không lâu trước vừa mới khóc. Phần bụng nhô cao, hẳn là đã mang thai bảy tám tháng. Người còn lại ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng nhỏ gầy, dung mạo đẹp đẽ, mặc nam trang, mọi người tại đây ngoại trừ Lôi Hải Thành, đều chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra người nọ thân là nữ nhân.
Giả như là bất kỳ người nào trong Nguyên gia huynh đệ xuất hiện trước mắt, đều đã nằm trong dự liệu của Lãnh Huyền, nhưng Vệ Trăn cư nhiên lại dẫn theo hai nữ lưu yếu đuối, Lãnh Huyền không khỏi nheo lại con ngươi đen, nâng tay mời ba người Vệ Trăn ngồi vào sau bàn phía đối diện.
Song Vệ Trăn chưa lập tức ngồi xuống, ngược lại chờ thiếu nữ giả nam trang kia ngồi vào chính giữa, hắn mới dìu người phụ nữ kia an vị bên cạnh.
Hành động này, chắc chắn đã nói cho quân thần Thiên Tĩnh hiếu, thiếu nữ kia mới là nhân vật chủ chốt của lễ cầu hòa hôm nay.
Chú ý tới mục quang tra xét của chúng nhân, thiếu nữ cúi người sau bàn, phong thái trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu nữ tử Nguyên Từ Quân, lỗ mãng đến đây, thỉnh Liệt Bệ hạ thứ lỗi.”
Lông mày đen nhánh của Lãnh Huyền khẽ nhíu, cũng không xa lạ đối với cái tên này. Xem qua phả hệ hoàng tộc Tây Kì mà tai mắt thu thập được trình lên, Nguyên Thiên Tuyết sau khi đoạt vị liền đem nam nhân trong Nguyên thị hoàng tộc chém đầu hoàng loạt, chỉ lưu lại nữ tử không giết.
Hoàng đế búp bê hiện giờ đang tại vị chính là bào đệ[3] của thiếu nữ này, khi đó vẫn còn đang trong bụng mẹ, may mắn thoát được kiếp nạn ấy.
Luận về vai vế, Nguyên Từ Quân cùng Nguyên gia huynh đệ thuộc quan hệ đường huynh muội[4], vốn chỉ là một quận chúa, nhưng sau khi ấu đệ được đưa lên ngai vàng Tây Kì quốc quân, nàng thân là bào tỷ[5] của hoàng đế, thụ phong thành Từ Quân trưởng công chúa, ngược lại trở nên tôn quý hơn cả mấy công chúa dòng chính thống đã xuất giá.
Bất luận chuyến cầu hòa này của nàng có bao nhiêu thành ý, chỉ bằng phần dũng khí dám tiến thẳng vào doanh trại quân địch, Lãnh Huyền liền sinh ra vài phần tán thưởng đối với thiếu nữ thanh tú này, khẽ khàng vuốt cằm nói: “Từ Quân công chúa không cần đa lễ.”
Sao lại liêu lĩnh để cho một công chúa đến vậy? Lôi Hải Thành lưu lại trong cung Phạm Hạ một thời gian, lúc thường tai nghe mắt thấy, địa vị nữ tử ở Tây Kì cực kỳ thấp kém, đừng nói nữ tử tham chính giống như Phong Lăng, ngay cả khi mấy thị vệ bình thường tụ tập một chỗ nói cười, thị nữ liền phải vòng đi đường xa hơn.
Nếu không phải là thế cục Tây Kì xác thực đã nguy cấp vạn phần, Vệ Trăn sao có thể hạ thấp thể diện, đưa nữ tử mà trước nay nhất quán vẫn luôn coi khinh tiến đến cầu hòa? Mặc dù trong thời đại trước kia của Lôi Hải Thành, nữ ngoại giao quốc tế cũng không phải hiếm thấy, hơn nữa thường thường vẫn luôn mang lại hiệu quả nổi bật. Bất quá thực rõ ràng, tại thời không dị thế này, chỉ e có mỗi mình Phong Lăng hoàng không may kia có tầm nhìn xa trông rộng, không hề câu nệ khuôn mẫu chỉ cần có tài sẽ trọng dùng.
Sau khi hồi Thiên Tĩnh, có lẽ cũng nên cùng Lãnh Huyền thương lượng tính khả thi để tuyển chọn nữ quan......
Hắn hạ quyết tâm, bên kia Lãnh Huyền cùng Nguyên Từ Quân đã bắt đầu thảo luận giá trị chuyện nghị hòa.
“Hai mươi hai tòa thành trì, lại thêm ngàn con chiến mã thượng đẳng, vạn con trâu cừu tiến cống hàng năm cho quý quốc, Liệt Bệ hạ vẫn không chịu lui binh hay sao?”
Nguyên Từ Quân đã cố hết sức giả bộ lão luyện, thanh âm chung quy vẫn khó mất đi vẻ trẻ con, cộng thêm việc cắn môi, đúng một bộ dáng tiểu nhi nữ chịu ủy khuất. Mấy tướng lĩnh Thiên Tĩnh đều nhịn không được buồn cười, nhưng ngại tình hình trang nghiêm, không dám quá mức suồng sã.
Lãnh Huyền cũng hơi hơi nhếch khóe môi mỏng, ý cười lại vẫn chưa hiện lên đáy mắt. “Hai mươi hai thành kia đã bị đại quân ta đánh chiếm, vốn đã không còn thuộc sở hữu của Tây Kì. Đợi khi quân ta thâu tóm Tây Kì, chút chiến mã trâu bò đó, còn có gì quý hiếm nữa?”
Người có ngu độn đến đâu, cũng nghe ra được lòng muốn thôn tính Tây Kì, không hề có ý điều đình của hắn.
Sắc mặt Nguyên Từ Quân trắng bệch, Vệ Trăn bên cạnh rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, bỗng nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói: “Liệt Bệ hạ, nam nhi Tây Kì ta tuyệt không phải thứ tham sống sợ chết. Nếu bệ hạ khăng khăng tái chiến, tướng sĩ Tây Kì ta sẽ chiến đấu tới người cuối cùng, cũng tuyệt đối không nói lời hàng phục ──”
“Phu quân!” Người phụ nữ trẻ tuổi cấp bách kéo ống tay áo hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói thêm gì nữa.
Nguyên Từ Quân cũng phục hồi lại tinh thần, trách mắng: “Vệ thái phó, ngươi chỉ biết thà chết không hàng, nhưng có bao giờ nghĩ tới vô số cô nhi quả phụ mà tướng sĩ chết trận lưu lại hay không? Muốn chết thì có gì khó? Có thể bảo hộ tính mạng hàng vạn dân Tây Kì mới là điều đại trượng phu chân chính nên làm.”
Thân hình nàng mong manh gầy yếu, nhưng những lời này lại rất có trình độ. Vệ Trăn bị nàng nói đến mặt xanh đỏ đan xen, lại nghe phu nhân mình nhỏ nhẹ cầu xin, hắn thở dài, nặng nề ngồi trở lại sau bàn, không hé răng nữa.
Nguyên Từ Quân thở hắt ra, quay đầu nói với Lãnh Huyền: “Từ Quân chỉ là một thân tiểu nữ tử, không hiểu thiên hạ đạo lý lớn, chỉ cầu cho con dân Tây Kì không còn phải chịu khổ vì loạn lạc nữa. Liệt Bệ hạ, giả như Tây Kì ta từ nay về sau quy thuận Thiên Tĩnh, Liệt Bệ hạ sẽ đối xử với con dân Tây Kì ta ra sao?”
Lôi Hải Thành càng nghe càng cảm thấy cô gái này tuổi còn nhỏ mà sự sáng suốt bất phàm, cười nói: “Công chúa không cần lo nghĩ nhiều. Tây Kì nếu thật tâm quy hàng, Thiên Tĩnh hoàng đế ta đương nhiên đối xử bình đẳng, sẽ không coi trọng Thiên Tĩnh mà bạc đãi Tây Kì.”
Nguyên Từ Quân sớm đã nhìn đến Lôi Hải Thành ngồi ở bên người Lãnh Huyền, vừa mới hỏi thầm Vệ Trăn, biết tuấn mỹ thanh niên này là Định Quốc vương quyền cao chức trọng của Thiên Tĩnh, giờ phút này thấy thần thái Lôi Hải Thành khi cười nói, nàng không khỏi ửng đỏ hai gò má, liền sau đó nghe thấy chất giọng thấp trầm của Lãnh Huyền vang vọng hoàng trướng ──
“Tây Kì nếu như hàng, từ nay về sau sẽ cùng thuộc một nhà với Thiên Tĩnh.” Đăng bởi: admin
Thùy Chủ Trầm Phù Thùy Chủ Trầm Phù - Thiên Thương Thùy Chủ Trầm Phù