Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 221
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 589 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:55:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
HƯƠNG 78.
Đôi môi mỏng của Lãnh Huyền nhưng lại hơi cong lên tạo thành nụ cười, thoát khỏi tay Lôi Hải Thành tiếp tục hôn lên ngực hắn.”Nếu sau này không còn gặp lại, vậy hãy để ta lưu lại cho ngươi một chút hồi ức tốt đẹp. Ta không muốn ngươi chỉ nhớ tới những chuyện không tốt, cả đời này đều mãi hận ta.”
Lôi Hải Thành muốn nói không cần phải vậy, nếu hai người đã mỗi kẻ một phương, hồi ức có là thống khổ hay là khoái hoạt, thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng sự cố chấp trước nay chưa từng có của Lãnh Huyền bướng bỉnh khiến cho hắn không có cách nào khước từ, thậm chí phát giác ra ngôn ngữ trong giờ phút này cũng là thừa thãi, chỉ có thể ngây ngốc, nhìn đỉnh đầu Lãnh Huyền di động trên ngực hắn.
Môi nam nhân như chuồn chuồn lướt nước, một điểm lại một điểm ghi dấu trên từng vết thương một, tựa hồ muốn dùng này phương thức ôn như đến mức không chân thực này đem hết thảy những vết sẹo trên người Lôi Hải Thành hủy diệt đi.
Lôi Hải Thành nhắm mắt lại, hắn thật sự không biết bản thân mình vì cái gì mà lại không nhẫn tâm đẩy Lãnh Huyền ra, cũng lại không nguyện làm chuyện gì nữa.
Nụ hôn chậm rãi dời xuống, từ ngực đến xương sườn, đến dưới bụng......
“Ngươi?!” Đai lưng chợt bị gỡ ra mang đến cảm giác lạnh lẽo khiến cho Lôi Hải Thành vô pháp bảo trì trầm mặc, hắn nhanh chóng chế trụ tay trái Lãnh Huyền, nhìn chằm chằm vào nam nhân đã quỳ gối trước người hắn.”Đủ rồi, ta không cần bất cứ hảo hồi ức nào hết, ngươi ra ngoài mau.”
“Lôi Hải Thành, ta tuyệt đối không có ác ý, ngươi hãy tin tưởng ta.” Tay Lãnh Huyền bị Lôi Hải Thành nắm không thể cử động, hắn liền dùng răng nanh cắn lấy lưng quần Lôi Hải Thành, đem tầng tầng hạ y cởi xuống.
Lôi Hải Thành kinh hoàng đến quên cả quát mắng, quả thực không thể tin được đế vương cao cao tại thượng kia lại làm ra cử chỉ không phù hợp với thân phận như thế. Mãi đến khi hạ thể bị ngậm vào trong một nơi ướt át ấm áp, hắn mới tin tưởng điều mình chứng kiến trước mắt, không phải là ảo giác.
Nam nhân khép hờ mắt, đang nỗ lực dùng môi cùng đầu lưỡi lấy lòng hắn, đường nét anh tuấn trên khuôn mặt bắt đầu phiếm ửng hồng, ấn đường hơi nhíu lại, dường như không quá thích ứng với vật chất ngày càng phát cứng nóng trong miệng mình, nhưng hắn vẫn cứ cố chấp mút vào nhả ra, không cho vật thế như có sinh mệnh kia trốn thoát.
Nước bọt trong suốt óng ánh men theo khóe môi tràn ra, kéo thành một đường chỉ bạc dưới cằm hắn...... Cánh mũi Lãnh Huyền dần dần rớm đầy mồ hôi, hô hấp trở nên nặng nhọc, tràn ngập ý vị tình sắc.
“Ngừng, ngừng lại......” Hơi thở Lôi Hải Thành cũng bắt đầu gấp gáp, hắn đã xem qua rất nhiều phim A, đối với kiểu này cũng chẳng chẳng hề xa lạ. Khi kết giao cùng Đình cũng từng có ý niệm này trong đầu, muốn cùng Đình nếm thử loại hoan ái tư vị này, nhưng bởi vì Đình khiết phích, Lôi Hải Thành cũng liền bỏ qua luôn.
Đây là lần đầu tiên hắn ở trong miệng người khác cảm nhận được khoái cảm, hơn nữa đối phương lại còn là một nam nhân.
Lý trí nói cho hắn không nên lại trầm luân thêm lần nữa, nắm chặt lấy tóc Lãnh Huyền muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chống không nổi sự kích thích của thân thể. Cơ thịt thắt lưng hắn căng thẳng, theo bản năng đem chính mình hướng khoang miệng Lãnh Huyền càng đẩy vào thêm sâu......
“Ngô......” Lãnh Huyền bị đỉnh dị vật cứng rắn đâm thẳng vào yết hầu, khóe mắt phiếm hồng, nhẫn nhịn sự khó chịu tiếp tục lay động.
Bộ dáng ẩn nhẫn này hoàn toàn gợi lên hồi ức Lôi Hải Thành giấu ở nơi sâu nhất trong trí óc, hắn thình lình thoát ra khỏi miệng Lãnh Huyền.
Lãnh Huyền kinh ngạc giương mắt, tay trái ôm lấy phía sau eo lưng Lôi Hải Thành, khàn khàn giọng hỏi: “Ngươi không thoải mái sao?”
“Ta không có hứng thú, ngươi đi đi.” Lôi Hải Thành cố nén sự dày vò của dục vọng, tự tuyên thệ sẽ không cùng nam nhân này có bất cứ quan hệ gì nữa, hắn lạnh lùng hất tung Lãnh Huyền ra, xoay người, nhưng vùng eo lại bị Lãnh Huyền chặt chẽ ôm ngang lấy.
“Lôi Hải Thành......” Nam nhân không có nói gì nữa, chỉ một lần lại một lần thấp giọng gọi tên hắn. Tay trái vòng đến dưới hông Lôi Hải Thành, nhẹ nhàng xoa thứ đang dựng thẳng đứng lên.
Bộ vị mẫn cảm nhất trên thân thể bị kích thích không ngừng, sức kiềm chế của Lôi Hải Thành đã tiếp cận đến giới hạn, liền nắm chặt lấy tay Lãnh Huyền.”Đi ra ngoài! Ta không muốn lại tái phạm sai lầm của đêm đó. Ngươi hạ tiện như vậy, không phải là lại muốn bị ta làm đấy chứ?”
Toàn thân Lãnh Huyền rõ ràng cứng đờ, lại thủy chung ôm lấy Lôi Hải Thành, một lúc sau mới ở bên tai Lôi Hải Thành nhẹ nhàng nói: “Tùy ngươi muốn nghĩ sao cũng được. Lôi Hải Thành, hãy cho ta một cơ hội để bồi thường ngươi, có được không?”
Nhiệt khí thở ra lướt qua bên tai Lôi Hải Thành, phá vỡ ranh giới cuối cùng.
Lôi Hải Thành dùng sức cắn chặt răng, cho đến lúc nếm được vị máu khẽ thấm qua kẽ răng, cuối cùng tàn nhẫn đem Lãnh Huyền đẩy ngã lên giường, lột bỏ kim quan cài tóc của nam nhân, nắm chặt lấy mái tóc dài đen nhánh, đem khuôn mặt nam nhân ấn thẳng vào trong gối đầu.
“Là do ngươi tự chuốc lấy.”
Hắn cảm thấy Lãnh Huyền thật quá nực cười, như thế này thì tính là bồi thường cái gì? Có thể che dấu được sự tình đã khắc sâu trong kí ức hai người sao? Nhưng hắn lại càng cười chính bản thân, cư nhiên không chống lại nổi sự cám dỗ của Lãnh Huyền.
Có lẽ, bắt đầu từ một đêm hoang đường trên Tỏa Vân sơn kia, hắn đã sớm bị nam nhân lưng mang hình xăm hoa đào cùng vô số bí mật này mê hoặc......
Màn trướng buông xuống, nhưng ngăn không nổi tiếng rên rỉ từ bên trong truyền ra.
Lãnh Huyền nằm úp sấp, cắn chặt răng, kìm nén kích thích muốn gào lớn lên, tận lực đem hai chân tách ra đến góc độ lớn nhất, thừa nhận nhục nhận[139] hung ác tiến vào thân thể hắn.
Từ nơi đáng xấu hổ nhất truyền đến đau nhức, làm hắn ảo giác toàn thân từ giữa sắp bị xẻ ra làm đôi. Nhưng đau đớn như vậy, lại khiến cho hắn rõ ràng cảm giác được giờ phút này hắn cùng với Lôi Hải Thành gần nhau đến mức nào.
Trong trướng, nhẹ thoảng ra huyết vị nhàn nhạt.
Nhiệt độ cùng áp lực trên lưng bỗng chốc biến mất, hắn thấy Lôi Hải Thành vén màn xuống giường, rồi nhanh chóng lại trở về.
Dược cao lạnh băng mát lạnh bị ngón tay vẽ loạn tại nơi chảy máu, nhiệt vật cũng xoa dược cao lần thứ hai mở rộng hắn ra, cùng dầu trơn di chuyển qua lại trong cơ thể hắn.
Thân thể vẫn khó chịu đau đớn như trước, trong lòng lại có một điểm ấm áp chậm rãi khuếch tán......
Hắn muốn lật người lại nhìn biểu tình hiện tại của Lôi Hải Thành, nhưng hai tay Lôi Hải Thành dùng sức ấn chặt bả vai hắn, thân thể áp chặt lên hắn, khiến cho hắn vô pháp nhúc nhích, thậm chí không thể quay đầu lại, chỉ có thể thở gấp dưới va chạm liên miên.
Hình xăm hoa đào nhiễm đầy mồ hôi đặc biệt yêu diễm, theo tiết tấu lay động không ngừng của thân thể hai người ở trước mắt Lôi Hải Thành bay lượn......
Hết thảy hoang mang lưỡng lự đều đã bị quẳng lên tận chín tầng mây, giờ này khắc này, không có bất cứ thứ gì có thể chân thực hơn con người nóng bỏng dưới thân này.
Hắn vén mái tóc dài thấm ướt của Lãnh Huyền, cắn lên phần cổ, bả vai, cơ lưng......đã phát hồng của Lãnh Huyền. Xoa mở bàn tay trái vì đau đớn nắm chặt lại của Lãnh Huyền, mười ngón giao nhau quấn quýt.
“A!......” khoảnh khắc chỗ sâu nhất trong thân thể bị công chiếm, Lãnh Huyền cố sức cắn lấy gối đầu, toàn thân kịch liệt run rẩy.
Ánh tịch dương dần dần rút khỏi song cửa, chỉ còn lưu lại vài tia hoàng hôn lóa mắt qua kẽ hở.
Nhiệt độ trong phòng chưa lui, hô hấp cũng đã bình ổn.
Lãnh Huyền vén màn trướng lên, có chút lảo đảo sải bước xuống giường, mặc lại y bào, dùng ngón tay chải vuốt đầu tóc chỉnh tề, đối Lôi Hải Thành đang ngủ say trên giường nhìn một lúc lâu, rồi mới mở cửa, thẳng lưng chậm rãi bước đi ra ngoài.
Tay trái hắn, đụng đến hai viên thuốc đỏ còn lại trong ngực áo, nhẹ nhàng thở ra.
May mắn, khi Lôi Hải Thành thay hắn cởi y phục, không phát hiện ra hai viên thuốc này.
Đó là thôi tình dược dược tính cực mạnh.
Vốn tưởng rằng khi bắt đầu chỉ uống một viên là không có khả năng giúp cho bản thân chịu đựng được đến khi chuyện mập hợp chấm dứt......
Trong bóng râm cây liễu bên hồ, Công tử Tuyết khoanh tay đứng, lạnh lùng nhìn Lãnh Huyền đi xa, mới thu hồi tầm mắt. Đăng bởi: admin
Thùy Chủ Trầm Phù Thùy Chủ Trầm Phù - Thiên Thương Thùy Chủ Trầm Phù